Chương 506: Ngoại truyện – Tuần trăng mật sau hôn lễ
Sau một đám cưới hoành tráng, Nguyễn Miểu Miểu chính thức trở thành phu nhân nhà họ Tần.
Trước khi cưới, Tần Mạc còn biết cưỡng chế bản thân, nhưng từ ngày thành thân rồi thì coi như quên béng luôn khái niệm "kiềm chế".
Ngày đầu tiên sau hôn lễ, anh đã khiến cô vợ mềm yếu, bé nhỏ khóc tới cạn sức.
Mãi tới khi được nghỉ tuần trăng mật, anh mới chịu thảnh thơi một ngày, để cho Nguyễn Miểu Miểu được nghỉ ngơi thật tốt.
"Lại Mạc, nhanh đem Miểu Miểu xuống đi, chuẩn bị xuất phát rồi đó." Lộ Tình đứng dưới nhà thúc giục.
Tần Mạc từ trước đã mua sẵn một căn nhà ngay bên cạnh để hai người tiện sinh sống, tránh bị ai quấy rầy, giữ cho thế giới của riêng mình được yên tĩnh.
Nguyễn Miểu Miểu lại hơi nhớ nhà, nên chọn nhà gần một chút, để dễ dàng về thăm quan cũng như có cớ đi "kêu ca" việc Tần Mạc có hay làm khó cô hay không.
Trước lời thúc giục của Lộ Tình, Tần Mạc mới đỡ lấy cô vợ mềm nhũn tới mức không thể đứng vững được.
Nguyễn Miểu Miểu gục đầu lên ngực Tần Mạc, mệt tới nỗi hai mắt mở không nổi.
Gương mặt nhỏ xinh hồng hào, mềm mại như một chiếc bánh ngọt ngọt ngào, cũng không biết trải qua chuyện gì mà dù đang ngủ, trông cô vẫn vương vẻ ấm ức khiến người ta không nỡ.
Giống như một bông hoa được nâng niu chăm sóc kỹ lưỡng, nào ngờ khi phơi nắng lại gặp cơn mưa bất chợt, những giọt mưa lần lượt rơi trên cánh hoa, cuối cùng bông hoa yếu ớt này chịu không nổi mà đổ gục khiến người ta vô cùng thương cảm.
"Lại Mạc, anh đúng là..." Lộ Tình vừa nhìn thấy Miểu Miểu như vậy, trong lòng như có ai đâm trúng, vừa thương vừa thích, mắt không thể rời.
Trời ơi, càng ngày cô nàng càng đẹp lên, trông càng mềm mại quyến rũ, vốn đã đẹp tới mức không thể rời mắt, giờ nhìn một lần thôi là đủ cuốn lòng người.
Tần Mạc cau mày hỏi: "Mẹ."
Anh còn cố ý dùng tay che mặt Nguyễn Miểu Miểu lại, không cho người khác nhìn thấy.
Lộ Tình ngán ngẩm liếc qua, mắng: "Chỉ có mỗi anh là độc chiếm dữ dội như thế, cẩn thận Miểu Miểu không thèm nhìn mặt anh đó."
Có lẽ nghe thấy tiếng động, Miểu Miểu mơ màng mở mắt, thấy Lộ Tình xuất hiện, bĩu môi hờn dỗi, dang tay về phía cô ân cần: "Dì Lộ, ươu..."
Tấm dáng yếu ớt đáng thương ấy khiến Lộ Tình mềm lòng ngay lập tức.
"Ai ơi, Miểu Miểu à, để dì ôm nào," cô âu yếm định ôm lấy cô bé con yêu thương.
Tần Mạc lạnh lùng ngăn lại, rồi bước ra nói: "Giờ không sớm nữa rồi, mẹ, chúng tôi đi trước đây."
Lộ Tình câm lặng, thầm thở dài: "Thằng nhỏ này, đến bế đỡ một cái cũng không cho, mà nói giờ không sớm, thì anh sớm cho Miểu Miểu đi nữa chứ."
Tần Mạc có ganh tị và độc chiếm dục thật sự không đùa được.
Lên xe, họ chuẩn bị bắt đầu chuyến tuần trăng mật.
Nguyễn Miểu Miểu luôn muốn đi biển chơi nên lần này họ chọn một bãi biển tuyệt đẹp ngập tràn cảnh sắc.
Dù Tần Mạc muốn đưa cô về hòn đảo riêng của gia tộc Tần, tận hưởng không gian chỉ có hai người, nhưng Miểu Miểu lại còn ngại ở một mình với anh, nhất quyết không chịu, nên Tần Mạc đành chiều theo.
Trên xe, Miểu Miểu vẫn mệt rũ, còn bực mình.
Khi Tần Mạc định hôn cô, Miểu Miểu yếu ớt đưa tay nhẹ đánh rồi giọng nhỏ nhắn nói: "Đồ đáng ghét Tần Mạc, bỏ ra đi, anh phiền quá..."
Cô thậm chí không gọi anh bằng "anh trai" nữa.
Tần Mạc lúc này không còn vẻ oai phong, nhận được lời ghét đó, anh tỏ vẻ buồn bã: "Miểu Miểu ghét chồng thế sao? Xin lỗi, là chồng sai rồi, Miểu Miểu ghét anh thì anh không làm phiền nữa, chỉ ôm em thôi có được không?"
Một người đàn ông đẹp trai, lạnh lùng lại làm mặt buồn như vậy, thật sự tạo ra sự tương phản mạnh khiến người ta không nỡ.
Hơn nữa, Miểu Miểu vốn dễ bị dụ.
Nhìn thấy Tần Mạc buồn, cô mềm lòng.
Lúng túng đáp: "Chẳng, chẳng ghét anh đâu, đừng buồn nhé."
"Thật không? Miểu Miểu?" mắt Tần Mạc sáng lên, đòi thêm: "Vậy anh cũng được hôn em một cái không? Chỉ thi thoảng thôi, không để em khóc đâu."
Điều này... so với mấy hành động cường bạo trước đây, dường như có thể chấp nhận được.
Miểu Miểu ngây thơ gật đầu.
Thế nhưng từ sau, ngay cả khi uống nước cũng phải được chiều chuộng mới chịu, đôi mắt mơ màng của cô không khóc nhưng môi nóng rát, có chút ấm ức không hiểu vì sao.
Thủ phạm vẫn dính lấy cô, Miểu Miểu không muốn bị lừa nữa, giận dỗi cắn mạnh vào cổ Tần Mạc.
"Ao!" Cắn chết anh giờ!
Lực vừa đủ như đang mè nheo, khiến Tần Mạc rất thích thú.
Anh thậm chí còn kéo cổ áo ra cho cô dễ cắn hơn.
Đến sân bay, Miểu Miểu vừa mơ màng vừa nhớ ra Tần Mạc muốn bế cô xuống.
Cô nhận ra đã tới nơi, còn tiếp tục cắn cổ anh.
Ý thức lơ mơ làm cô quên mất giận, còn thương nhớ liếm nhẹ chỗ bị cắn trên cổ Tần Mạc.
Lần này suýt chút nữa làm Tần Mạc nóng ran người.
Dễ thương đến mủi lòng, Tần Mạc gần như biến thành sói đói.
May anh không dại dột quá, nên trên máy bay để cô ngủ ngon.
Cuối cùng tới khách sạn nghỉ dưỡng thì thời tiết lại chuyển xấu đột ngột.
Lúc trước còn trong xanh, giờ mây đen phủ kín cả bầu trời.
Trời mưa thì đi chơi mất vui rồi.
Nguyễn Miểu Miểu ngồi trên ghế sofa khách sạn, nhìn ra trời u ám, bụm mặt trông có vẻ thất vọng.
Dự báo thời tiết làm cô thất vọng.
Tần Mạc dọn hành lý xong, nhìn Miểu Miểu nằm dựa cửa sổ với dáng vẻ đáng thương, cười âu yếm.
Anh đến xoa xoa đầu cô, nói: "Đi thôi, mình xuống ăn cơm đi, hải sản ở đây rất ngon, em muốn thử không?"
"Anh Tần Mạc, ngày mai trời có nắng không?" Miểu Miểu hỏi nhẹ nhàng.
"Sẽ tốt thôi, mưa rồi sẽ tạnh, cảnh ngày mai sẽ đẹp hơn," Tần Mạc hứa hẹn, có thể anh sẽ dùng chút đặc quyền để đảm bảo dù trời có không đẹp cũng phải ổn.
Dù giờ trò chơi thoát hiểm hầu như đã tắt, anh vẫn là Chủ Hệ Thống được ghi danh, có thể tác động thế giới thực.
Tuy nhiên bây giờ anh cố gắng sống như người bình thường, ít khi dùng đặc quyền.
Nhưng nếu phu nhân của mình muốn trời đẹp, thì việc đó anh làm được mà không vướng vào quy luật nhân quả.
Nguyễn Miểu Miểu rất tin anh, nghe vậy vui lên hẳn.
Tần Mạc bế cô lên, chuẩn bị đi ăn.
"Khoan đã, dưới kia nhiều người lắm, đừng lúc nào cũng bế em nhé," Miểu Miểu ngại ngùng nói.
Sau khi kết hôn, Tần Mạc rất hay dính lấy cô, nhớ lại mới thấy ít khi cô tự đi bộ một mình.
Anh luôn coi cô như đứa trẻ con mới tập đi, không biết điều đó rất xấu hổ đúng không?
"Được, anh muốn bế em, Miểu Miểu, xin hãy thương anh một chút cho anh được bế đi," Tần Mạc lại làm điệu.
Thật ra là Miểu Miểu đi lại còn yếu, nên anh đành bế thôi.
Nhưng anh biết nếu nói thẳng vậy cô sẽ xấu hổ chống chế, nên cố làm bộ yếu thế.
Vừa thể hiện yếu đuối, Miểu Miểu đã mềm lòng, ửng hồng mặt nói: "Được..."
Anh Tần Mạc mới là đứa trẻ con không rời người, cô phải chiều chuộng anh ấy nhiều hơn.
Bị dụ dỗ nên cô nhởn nhơ hạnh phúc như có đuôi nhỏ vểnh lên.
Dù đã đồng ý, Miểu Miểu ngại ngùng vẫn giấu mặt vào lòng Tần Mạc để không ai thấy mặt mình.
May mà nhà hàng khách sạn có vách ngăn, lúc ngồi xuống cô mới ngẩng đầu.
Thấy chẳng có nhiều người, Miểu Miểu ngay lập tức rút khỏi lòng Tần Mạc, ánh mắt hơi trừng anh, giận dỗi nói: "Anh ngoan một chút đi, đừng có quá quấn quýt."
Mặc dù nói phải ngoan, nhưng lời nói vô tình chiếm lĩnh trái tim Tần Mạc.
Anh đáp lại lời cô, cố nhịn cười giả vờ ngoan ngoãn: "Được rồi, anh ngoan, Miểu Miểu thấy anh ngoan rồi có thể cho anh hôn một cái không?"
Sao cái gì cũng phải dùng hôn để làm chuyện này chuyện kia?
"Miểu Miểu mà không muốn sao? Anh đã ngoan thế này rồi..."
Tần Mạc tiếp tục làm nũng, khuôn mặt đẹp trai hiện lên biểu cảm dễ thương chất ngất, như một chú cún bị bỏ rơi.
Trước sự lãnh đạm của chủ nhân, chỉ dám nhìn với ánh cún đáng thương, "âu ưu" mấy tiếng mong được chủ yêu thương.
Nguyễn Miểu Miểu lại tiếp tục bị dụ dỗ, mềm lòng tiến tới hôn một cái.
Tần Mạc mỉm cười, đôi mắt cún trong chớp mắt chuyển thành ánh mắt sói cực kỳ hung dữ.
Anh túm lấy Miểu Miểu hôn thật mạnh, rồi còn ngậm ngậm má phúng phính mượt mà.
Cứ như một chiếc bánh ngọt bé nhỏ, hấp dẫn chết người!
Bị lừa lần nữa nhưng không thể phạt anh, Miểu Miểu bực dọc đuổi Tần Mạc ra chỗ ngồi đối diện, cấm anh lại gần.
"Nếu còn hôn nữa thì hôm nay tôi không nói chuyện với anh nữa đấy! Đồ đáng ghét Tần Mạc!"
Lúc này Tần Mạc không dám làm gì thêm, đành chịu thua ngồi xuống chỗ đối diện, gọi món những món Miểu Miểu thích.
Điều quan trọng nhất là anh không nỡ để cô đói bụng.
Thế nhưng khi món ăn vừa bưng lên, Tần Mạc nhận điện thoại công việc.
Trong tuần trăng mật mà không phải việc vô cùng quan trọng thì không ai gọi cho anh đâu, nên không đành lòng không nghe.
"Miểu Miểu ăn đi, anh đi nghe điện thoại lát sẽ quay lại ngay," anh nói.
Nói xong tạm rời đi một lúc, công việc anh ít khi gọi điện trước mặt Miểu Miểu, không muốn cô phiền lòng.
Chỉ muốn cô yên tâm làm bất cứ việc gì trong lòng mình.
Sau khi Tần Mạc đi, Miểu Miểu cũng không mấy hứng thú ăn uống.
Đang muốn lấy máy tính bảng ra vẽ thì bất ngờ có một cô bé xinh xắn tiến đến bàn họ, đôi mắt to tròn trông cô bé rất tò mò.
Miểu Miểu cũng không quen tự bắt chuyện với người lạ, chỉ dùng ánh mắt ngờ vực nhìn cô bé.
Hai đứa nhìn nhau, cả hai đều ngây ra.
"Tiểu Tiểu, sao em lại chạy đến đây vậy?" Lập tức, một cậu bé lớn hơn một chút lo lắng chạy tới, nắm chặt tay cô bé.
Xem xét từ đầu tới chân không thấy có chuyện gì, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên mặt cậu lập tức nghiêm lại: "Tiểu Tiểu, lúc anh không có, em đừng đi lung tung, được không? Nếu bị người ta đưa đi thì sao? Nhanh về đi."
Cô bé nhỏ giọng thỏ thẻ: "Anh Ngụy không có, em không muốn ăn một mình nên tới tìm anh."
"Cậu có lạc không?" Cậu bé nhíu mày.
Cô bé ôm lấy tay cậu, thỏ thẻ: "Em sai rồi, đừng giận nhé..."
Ngay lập tức cậu bé không giận nữa.
Rồi quay ra nhìn Nguyễn Miểu Miểu, lễ phép nói: "Xin lỗi đã làm phiền bữa ăn của chị."
"Không sao," Miểu Miểu lắc đầu, nhìn theo bóng dáng họ rời đi, thẫn thờ.
Cậu bé vẫn lo lắng nhắc cô bé đừng đi lung tung mất, nhưng hành động lại rất bảo vệ, chú ý tới bàn ghế và người đi lại, không để cô bé bị va chạm.
Tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã rất trưởng thành, trông nom cô bé cẩn thận và yêu chiều cực kỳ.
Nguyễn Miểu Miểu nhìn theo bóng họ mà như thấy được hình ảnh của mình và Tần Mạc hồi nhỏ.
Tần Mạc chính là người chăm sóc cô từ thuở bé, có thể nói cô được nuôi dưỡng bởi anh.
Dù Tần Mạc có tính chiếm hữu và kiểm soát mạnh mẽ, nhưng cũng biết tiết chế, hơn nữa, anh là người tốt nhất trên đời đối với cô.
Tần Mạc vừa gọi điện xong, thấy Miểu Miểu vẫn chưa ăn gì.
"Sao vậy? Anh đã bảo em ăn trước mà," anh hỏi.
Miểu Miểu lắc đầu, giơ tay như đòi ẵm lên.
Tần Mạc làm sao bỏ qua dịp này được, vội vàng ôm lấy cô.
Nhưng anh nhận thấy Miểu Miểu có điều gì đó khác thường, lo hỏi: "Miểu Miểu sao vậy? Có buồn không?"
"Không," Miểu Miểu dựa đầu vào vai anh, giọng nhỏ dịu dàng: "Anh không ở đây, em không muốn ăn một mình."
"Lần sau mình phải ăn cùng nhau, không thì anh sẽ đi tìm em."
"Anh Tần Mạc, em yêu anh rất nhiều."
Mấy câu nói đều đánh vào tim Tần Mạc khiến anh như tan chảy, hạnh phúc đến mức cười ngây ngốc.
Vuốt ve gáy Miểu Miểu, anh gần như bị những lời này làm ngất đi.
"Hôm nay em biết nói chuyện thế này, anh biết không, lời em nói làm anh vui chết mất."
"Miểu Miểu, anh cũng yêu em."
Rất yêu, rất yêu.
Tối nay chắc chắn sẽ tiếp tục mất kiểm soát rồi.
---
P/S: Suy nghĩ mãi vẫn thấy ngoại truyện giản dị bình thường là hợp nhất. Trải qua bao sóng gió, hai người cuối cùng có cuộc sống hạnh phúc, bình yên, không còn ngại ngùng gì là điều tốt nhất.
Tần Mạc và Miểu Miểu sẽ mãi hạnh phúc bên nhau!
Truyện đến đây kết thúc. Rất cảm ơn mọi người đã đồng hành và ủng hộ. Lời cuối chỉ muốn nói một câu: cám ơn tất cả các bạn.
Thật lòng, cám ơn các bạn!
Đề xuất Hiện Đại: Tận Thế: Một Tốt Thí Hơi Xấu Thì Đã Sao?