Chương 49: Anh sai rồi, không nên nóng nảy với em
“Buông cô ấy ra!”
Nghiêm Phong rút ra một thanh đại đao, lưỡi đao to gần bằng nửa thân mình, vừa rút ra đã khiến mặt đất rung chuyển mạnh mẽ.
Dù không trực tiếp trải nghiệm, ai cũng cảm nhận được sức mạnh sát thương kinh khủng của thanh đao ấy.
Phòng livestream của Nghiêm Phong đã mở sẵn, khán giả lập tức ngỡ ngàng khi chứng kiến cảnh tượng đó:
“Anh ta dùng đúng cây đao đó sao? Cây đao ấy từng quét sạch một thành phố ma quỷ trong phó bản cấp S, phải tức giận đến mức nào mới mang nó ra trong một phó bản cấp B như thế này?”
“Quá thể hiện vì người thương rồi, thừa nhận đi anh thích nàng ấy!”
“Tôi nhìn còn thấy tức giận! Con ma kia dám hôn vợ tui thế kia!”
“Ông Nghiêm, nếu còn không kiềm chế cơn giận thì vợ ông sẽ chạy theo người khác mất đấy!”
Dù đang giận dữ, Nghiêm Phong vẫn giữ được lòng bình tĩnh một cách kỳ lạ.
Anh hiểu mình đang làm gì, thừa nhận bản thân đã bị kích động, nhưng nếu bỏ mất lý trí thì anh đã chẳng sống đến giờ.
Trong lòng lúc này chỉ chứa một ý nghĩ duy nhất:
“Phải giết được gã đàn ông này, bắt Nguyễn Miểu Miểu trở về, giữ cô ấy bên mình. Không được phép để cô ấy trốn đi đâu cả!”
Sau khi hôn Nguyễn Miểu Miểu, gã đàn ông nhìn Nghiêm Phong với vẻ thách thức.
Nghiêm Phong một chân giậm mạnh xuống mặt đất, tạo nên một vết nứt trên mặt sàn, lập tức lao tới trước mặt gã đàn ông.
Anh một tay bế Nguyễn Miểu Miểu lên sau lưng để tránh bị thương, tay còn lại vung đao chém về phía gã.
Một boss trong phó bản cấp B, chỉ cần một đao này thì khỏi còn dấu vết!
Thế nhưng ngoài dự đoán của tất cả, khi đao chém tới người đàn ông, hắn lại dùng tay không chặn được lưỡi đao.
Âm thanh sắc nhọn và kéo dài vang lên gần như xuyên thủng màng nhĩ. Tay chạm lưỡi đao cứng như sắt, tia lửa bắn ra khi va chạm.
Nghiêm Phong cau mày, ánh mắt thoáng ngạc nhiên nhưng xen lẫn sự hứng thú khi gặp được đối thủ xứng tầm.
Đã lâu lắm rồi anh chưa gặp được kẻ có thể đỡ đòn của mình.
Hơn nữa, nhìn thái độ của gã đàn ông thì việc chống đỡ đòn đánh không phải là gắng sức quá mức.
Thật thú vị!
Màn hình chat:
“Xuất hiện rồi, nhìn ánh mắt kia, Nghiêm Phong đang rất phấn khích đấy!”
“Có thể đỡ đòn của anh ta, con ma này không phải dạng vừa đâu.”
“Tôi thấy mình là người duy nhất không thích đánh nhau tới chết bên họ sao? Tôi đang ngồi đây, nhìn vợ mình chạy lên góc trần nhà tránh chiến đấu.”
“Vợ trẻ con cứ mỗi lần đánh nhau lại mau lẹ trốn xa, Tiểu Kiều Kiều thật đáng yêu, vợ à, hehe… ôm ôm…”
“Nhớ mặc quần vào đi các cậu!”
Nguyễn Miểu Miểu định trốn ở góc tường dưới đất, nhưng vì lo lắng nên cơ thể cô lơ lửng trên trần nhà.
Cô đã quen thuộc với nơi này, thế nên quyết định cứ trốn ở đó không di chuyển.
Thần tiên đánh nhau, người thường tránh xa.
Cô chắc chắn sẽ không can thiệp vào.
Nguyễn Miểu Miểu cẩn thận ôm chặt mấy túi bông nhỏ – chính là ra lương trong vài ngày tới, không thể để mất.
1088 vừa đành hanh vừa yêu thương nhìn cô, hỏi: “Em không sợ sao? Mấy người kia đánh nhau dữ vậy rồi.”
Nguyễn Miểu Miểu đáp: “Sợ chứ, nhưng miễn là em không xuống, chắc là không bị thương đâu.”
1088 thở dài, ngầm chứng tỏ rằng Miểu Miểu đã trưởng thành hơn.
Bỗng nhiên, Nguyễn Miểu Miểu nói: “1088, em luôn cảm thấy gã đàn ông kia rất ghét em.”
1088 hỏi: “Tại sao em lại nghĩ thế?”
Nguyễn Miểu Miểu đáp: “Hắn biết Nghiêm Phong rất mạnh, vậy mà bắt nạt cố ý khiêu khích anh ta, hành động như vậy sẽ tạo nguy hiểm cho em; nếu Nghiêm Phong giận quá mà muốn giết em thì sao?”
1088 ngạc nhiên: “Em nói đúng thật đó, không ngờ em có thể nghĩ đến điều này.”
Nguyễn Miểu Miểu hơi dừng lại rồi tức giận: “Anh nghĩ em ngu như thế nào hả?”
1088 im lặng, dùng điều đó để trả lời rằng anh thấy cô không hề ngu ngốc.
Nguyễn Miểu Miểu lè lưỡi, muốn ghét 1088 một lúc.
Gã đàn ông liếc nhìn Nguyễn Miểu Miểu đang trốn ở góc trần nhà, hành động nhỏ này đã lọt vào mắt Nghiêm Phong.
Áp lực trên tay anh tăng thêm vài phần, khiến gã đàn ông phải lùi lại nhiều bước.
“Lúc này còn có thì giờ nhìn ngó lung tung sao?”
Nghiêm Phong nhìn gã đàn ông một cách sắc bén, mắt hắn vẫn hiền lành, chỉ có thêm chút lạnh lùng.
Hắn nói: “Người man rợ chỉ là kẻ cuồng điên thôi, nhưng mà…”
Gã đàn ông bất ngờ tăng lực, đẩy lưỡi đao của Nghiêm Phong sang một bên.
“Cũng gọi là có chút bản lĩnh.”
Nói xong câu cuối, gã đàn ông biến mất tại chỗ.
Nghiêm Phong nghiến răng, định rượt theo, giờ nếu đuổi kịp vẫn còn kịp.
Nhưng...
Anh bỗng thu hồi đao, lần đầu tiên từ bỏ việc truy kích đối phương.
Anh quay lại nhìn Nguyễn Miểu Miểu vẫn đang trốn trên trần, lạnh lùng nói: “Trốn đủ rồi chứ? Xuống đây ngay!”
Thân hình nhỏ bé của Nguyễn Miểu Miểu run lên, quay người rồi từ từ lơ lửng hạ xuống.
Ôm chặt đống bông nhỏ khiến Nghiêm Phong không thể không nổi giận, nét mặt của cô ra vẻ ngoan ngoãn và trong sáng.
Dù giận đến mấy, Nghiêm Phong cũng không thể làm gì cô.
Màn hình chat:
“Tôi cảnh báo bạn đấy, đừng nổi giận với vợ kẻo mất vợ luôn đó!”
“Cười chết tôi rồi, đó là vợ tui mà!”
“Tui chết mê chết mệt bà vợ mặc váy siêu ngắn đó! Sau này Nghiêm Phong mở livestream để tui được nhìn vợ nữa nha!”
“Là một con nghiện chiến đấu như anh mà lần đầu từ bỏ để vì một người phụ nữ, tui thực sự cảm phục anh là đàn ông thật sự.”
Nghiêm Phong lại một lần nữa tắt livestream, không để tâm đến những lời hỗn hào tràn ngập.
Anh cười méo mặt nói: “Nhai ngon không, những đống bông nhỏ đó?”
“Uhm uhm.” Nguyễn Miểu Miểu gật đầu.
Nghiêm Phong tiến đến, giật lấy đống bông nhỏ của cô: “Nếu ngon thì mau bay qua chỗ người đàn ông khác xem, mấy cái này chắc là hắn cho đấy!”
Nguyễn Miểu Miểu nhìn đống bông nhỏ bị giật mất, vốn đã giận và tủi thân, giờ còn bị tra hỏi khiến cô càng thêm ấm ức.
Cô nắm chặt tay, nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng nói: “Trả lại đống bông nhỏ cho em.”
“Cái gì?” Nghiêm Phong cau mày, gương mặt dữ tợn.
Nguyễn Miểu Miểu cắn răng, cố nén sợ hãi, to tiếng hơn: “Trả ngay đống bông nhỏ cho em!”
“Anh còn...” “Lý” từ chưa kịp nói ra thì đã thấy mắt cô đỏ hoe, như có đôi điều muốn nói, nhưng không phải để quyến rũ, mà là sự đáng thương mềm yếu.
Ánh mắt ấm ức, đau lòng, dù rất sợ hãi thì vẫn cố kìm nén không khóc.
Trái tim Nghiêm Phong như bị va đập mạnh, lắp bắp nói: “Em, em không định khóc chứ?”
Nguyễn Miểu Miểu cố kiềm không rơi nước mắt, kiên quyết nói: “Trả lại đống bông nhỏ cho em!”
Âm cuối còn run run, làm cô càng thêm dễ thương đến mức anh muốn ôm ngay.
Nghiêm Phong hoảng hốt, vội dỗ: “Này, đừng khóc, anh sẽ trả lại.”
Anh đút đống bông nhỏ vào lòng Nguyễn Miểu Miểu, vẻ mặt luống cuống, như cậu thanh niên vụng về khiến cô gái mình thích bật khóc.
Anh nắm lấy tay nhỏ bé của cô, đặt lên mặt mình, như một chú chó lớn xin lỗi vì sai phạm.
“Đánh anh đi, Miểu Miểu à, anh không nên nóng giận với em.”
Đề xuất Cổ Đại: Xé Toang Mệnh Số Kẻ Thế Mạng, Ba Bậc Vương Giả Tranh Giành Đến Đỏ Mắt