Chương 475: Dần dần nhận ra điều gì đó
Nguyễn Miểu Miểu vốn không giỏi nói dối, nên khi cô ấy buột miệng nói ra lời nói dối vụng về không làm tổn thương sĩ diện của anh ta thì đã bị Hình Trân Ngôn nhận ra ngay.
Làm sao có chuyện đó là trúng thưởng được chứ? Chẳng có chuyện may mắn nào tốt đẹp vậy, cũng chẳng thể... may mắn đến vậy được.
Hình Trân Ngôn nhìn Nguyễn Miểu Miểu với ánh mắt ngỡ ngàng, trong lòng chết lặng, tuyệt vọng bỗng nhiên gieo xuống một hạt mầm hy vọng, dần dần nảy mầm, rồi đơm hoa.
Hạt mầm ấy tưới mát cho tâm hồn u uất, nhàm chán của anh.
Anh muốn biết cô ấy tên gì, muốn biết vì sao cô ấy giúp mình, muốn chạm vào...
Không, vẫn nên thôi, anh không xứng đáng...
Hình Trân Ngôn dần siết chặt nắm tay, nếu anh không xuất thân như thế, nếu gia cảnh tốt, tính cách tự tin xuất sắc, có lẽ anh còn dám mơ mộng điều gì đó.
Nhưng anh xuất thân nghèo khó, hàng ngày còn bị người khác bắt nạt, sống sót mà thở nổi cũng đã là khó khăn.
Anh không dám cầu mong gì cao xa.
Chỉ là một chút lòng tốt của người ta thôi.
Hình Trân Ngôn lặng lẽ nhận lấy hai trăm tệ đó, nghiêm trang cảm ơn Nguyễn Miểu Miểu: “Cảm ơn bạn, thật sự, cảm ơn.”
Cảm ơn bạn đã không cười nhạo hay ghét bỏ tôi trong lúc khó khăn tuyệt vọng nhất, còn giúp đỡ tôi lớn lao đến vậy.
Nguyễn Miểu Miểu lắc đầu, cũng nghiêm túc đáp: “Không có gì đâu.”
Nói xong, cô đứng dậy rời khỏi đó.
Chính vì hành động vừa rồi, Lưu Hân Hân và mọi người cũng không ngăn cản cô đi.
Sau khi rời quán chè, tâm trạng Nguyễn Miểu Miểu có phần u ám.
Bởi cô biết dù giúp được một lần, nhưng những người kia rồi vẫn sẽ tiếp tục bắt nạt anh.
Hôm nay vừa qua, ngày mai rồi đến ngày mốt...
Nhưng cô không thể làm gì hơn, cô không đủ khả năng cứu ai đó ra khỏi đau khổ, chỉ có thể làm vài việc nhỏ bé vụn vặt.
Nhưng...
Nguyễn Miểu Miểu cúi xuống nhìn bàn tay mình, trong mắt lóe lên chút bối rối.
Cô không phải người thích xen vào chuyện người khác, nhưng mấy ngày nay, chỉ vì tên người kia quen thuộc đã quản hai lần.
Một lần suýt mất người, một lần mất tiền.
Giống như cô đã quen họ từ trước vậy.
Và sau khi Nguyễn Miểu Miểu rời đi, Hình Trân Ngôn không đưa hai trăm tệ ấy cho họ, mà cẩn thận giữ lại, đặt thật kỹ trong túi áo.
Anh suy nghĩ nếu có lần gặp lại, nhất định phải đích thân trả lại số tiền đó.
Nhưng Lưu Hân Hân và những người kia sẽ không dễ dàng tha cho anh.
Cậu tóc vàng vừa ghen vừa tức giận hét lên: “Đưa tiền ra!”
Hình Trân Ngôn siết chặt tay, ngẩng đầu lên với ánh mắt kiên định và quả quyết: “Không.”
Đó là cô ấy cho, chỉ có số tiền này, anh tuyệt đối không giao cho họ.
...
Phòng khách sạn nơi Nguyễn Miểu Miểu nghỉ là phòng giường đôi, chỉ có một mình cô ở.
Về tới khách sạn, Nguyễn Miểu Miểu nhanh chóng vệ sinh rồi nằm nghỉ ngơi.
Khi nằm trên giường, cô bỗng nghĩ, không biết lần này trong mơ có tiếp tục được mơ giấc mơ đẹp như trước không?
Mang theo hy vọng được trở lại giấc mơ đẹp đẽ ấy, Nguyễn Miểu Miểu ôm chặt chiếc chăn dần thiếp đi.
Khi cô ngủ, bên giường bỗng hiện lên bóng người.
Nếu cô tỉnh giấc lúc này, chắc chắn sẽ nhận ra người này khá giống người đàn ông đã đến đón cô về nhà trước đó!
Người đàn ông đứng bên giường trầm ngâm nhìn cô một lúc lâu, rồi duỗi tay đắp lại chiếc chăn cô chưa đắp kín.
Sau đó cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô.
“Chúc ngủ ngon, Miểu Miểu.
Hy vọng giấc mơ sắp tới sẽ không làm cậu sợ nhé...”
Trong mơ.
Tần Mạc khi vào đại học không có nhiều thời gian về nhà, nhưng mỗi kỳ nghỉ, dù chỉ hai ba ngày anh cũng nhất định trở về, dù có phải vất vả thế nào đi nữa.
Bước vào đại học, Tần Mạc đã mất đi vẻ ngây thơ tuổi học trò, thay vào đó là sự trưởng thành và chín chắn hơn.
Đường nét khuôn mặt sắc sảo càng nổi bật, càng đẹp trai tuyệt trần.
Dù tính cách vẫn lạnh lùng, tuy nhiên rất nhiều người vẫn muốn vượt qua vẻ mặt lạnh lùng ấy để đến gần anh.
Nhưng những người bị anh từ chối nhiều đến mức không đếm xuể, lâu dần gây ra tin đồn anh không đoái hoài đến chuyện tình cảm.
Không ai biết anh có bạn gái, thậm chí không có một tin đồn mờ ám nào.
Ban đầu mọi người nghĩ anh chỉ chưa có dự định yêu đương khi mới lên đại học, đến lúc thích hợp sẽ muốn.
Ấy vậy mà anh duy trì độc thân đến tận học kỳ hai năm hai, chuẩn bị học năm ba vẫn không thấy đụng đến ai, nhiều người đành bỏ ý định.
Chàng trai này vốn chẳng có ý định yêu hay đơn giản chỉ là một hòn đá lạnh lùng không cảm xúc, cả đời này không thể yêu ai.
Thế nhưng chỉ có mấy người trong phòng biết, anh giấu trong lòng một báu vật.
Mỗi kỳ nghỉ anh đều nhất định mua vé về nhà, bất chấp gió mưa, thậm chí rất vất vả cũng không ngại.
Dù bên ngoài anh lạnh lùng như hòn đá vô tình vô giác, bạn cùng phòng đều biết anh mỗi ngày lén ra ban công gọi điện cho một ai đó, còn lén xem một tấm ảnh không ai hay biết là ai.
Tần Mạc giữ kín, không cho ai xem ảnh, nhưng có một cậu bạn phòng anh khi đi phơi quần áo ban công đã nghe một lần giọng nói ở phía đối diện.
Là giọng một cô gái, nghe rất ngoan, mềm mại, lại mang chút đáng yêu ngây thơ khiến người ta không thể quên chỉ nghe một lần.
Bạn cùng phòng còn đứng bơ ngơ không kịp quay về, liền bị Tần Mạc phát hiện, dùng ánh mắt lạnh lùng như có thể giết người dọa đuổi về.
“Không sao, Miểu Miểu, hồi nảy tôi vô tình ấn nhầm loa ngoài thôi...”
Tần Mạc trong ánh mắt lạnh lùng nhìn bạn cùng phòng, đồng thời nhẹ nhàng nói với đầu dây bên kia: “Ngoan, đừng ăn quá nhiều đồ lạnh, kì thi cuối cấp sắp tới rồi, cố gắng học tốt nhé, có gì không biết hỏi anh.”
Sau câu nói sau không ai nghe được, chỉ biết Tần Mạc luôn cất giữ trong tim một báu vật.
Giấu kỹ không cho ai nhìn thấy, dù nghe giọng nói cũng khiến anh ghen tị đến phát điên.
Cũng dễ hiểu vì sao nhiều mỹ nhân tỏ tình với anh nhưng anh chẳng một chút động lòng, bởi vì trong lòng anh đã có người rồi.
Nhưng nếu đã có người, sao lại dẫn cô ấy ra giới thiệu nhỉ?
Mà cũng không hẳn là mối quan hệ yêu đương?
Bạn cùng phòng thoải mái, không giấu nổi chuyện, khi Tần Mạc nói xong điện thoại quay lại, trực tiếp hỏi:
“Tần Mạc, cậu nói thật đi, cậu đã có bạn gái rồi phải không?”
Câu hỏi vừa ra, đồng đội chơi game trong phòng đều quay sang, tò mò nôn nóng.
Tần Mạc trong lòng mọi người như một vị thần, mọi việc đều giỏi trừ chuyện không gần gũi gái khiến họ tiếc nuối.
Một người như vậy mà có đối tượng thì họ sao có thể không tò mò? Hơn nữa còn muốn biết người nào mới xứng đáng với cậu ta.
Lúc đầu tưởng Tần Mạc sẽ không trả lời, nhưng lần này anh đặt điện thoại xuống, mỉm cười nhạt nhẽo: “Chưa có, nhưng rồi sẽ có thôi...”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt kiên định, nếu nhìn kỹ còn có phần điên cuồng và kiềm nén.
Dù biểu cảm không khác thường nhưng bạn cùng phòng đột nhiên thấy rùng mình, nhìn vào mắt Tần Mạc mang theo chút sợ hãi.
Khi anh nói sắp có, không giống như niềm vui có người yêu mà tựa như một con chó hung điên sắp được thưởng món ăn đắt giá, tham lam cuồng si, mê mệt sâu sắc.
Đề xuất Hiện Đại: Xâm Nhiễm Giả