Chương 47: Nhưng mà, bông gòn nhỏ thật sự rất ngon!
Nguyễn Miểu Miểu mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy mình đang chìm trong giấc ngủ chập chờn.
Cô bé như đang lạc vào một giấc mơ đẹp, mơ thấy mình đói cồn cào, rồi bỗng có thứ gì đó được dâng tận miệng.
Món đồ mềm mại ấy thơm lừng, ngon tuyệt, cô bé ăn chưa được mấy miếng đã hết sạch.
Nhưng mùi hương vẫn còn vương vấn, chỉ là hơi xa một chút, cô bé phải tự mình đi tìm mới được.
1088 chỉ biết nhìn Nguyễn Miểu Miểu với vẻ mặt thèm thuồng như mèo con đi tìm đồ ăn, rồi bất lực thở dài.
Thôi kệ, đằng nào cũng chẳng có chuyện gì đâu.
Nguyễn Miểu Miểu bước vào một căn phòng, bỗng nhiên mắt sáng bừng, tỉnh táo hẳn.
Phản ứng đầu tiên của cô bé là vui vẻ thốt lên: “1088, hình như tôi ngửi thấy mùi gì đó thơm lắm!”
1088: “...Cô không chỉ ngửi thấy, mà còn ăn rồi đấy.”
Nguyễn Miểu Miểu: “?”
Vừa định bày tỏ sự khó hiểu, lúc này cô bé mới để ý đến những thay đổi xung quanh.
Căn phòng này tuy có bố cục khá giống phòng cô bé ở, nhưng cách trang trí lại khác, có vẻ sang trọng hơn nhiều, hơn nữa còn có thêm một giá sách chất đầy những cuốn.
Nguyễn Miểu Miểu giật mình: “Tôi chưa tỉnh ngủ à?”
Sao tự dưng lại đến đây thế này?
Chẳng lẽ là do lúc ngủ cô bé không yên phận nên trôi dạt đến đây sao?
Tiêu rồi, Nghiêm Phong mà biết thì chắc chắn sẽ chém chết cô bé mất!
Vừa mới cảm thấy sợ hãi, Nguyễn Miểu Miểu lại ngửi thấy mùi hương quyến rũ ấy.
Nguyễn Miểu Miểu: “1088, thơm quá, tôi muốn ăn...”
1088: “Trước giờ sao chưa thấy cô thèm ăn đến thế bao giờ.”
Nguyễn Miểu Miểu: “Lần này khác mà.”
Nguyễn Miểu Miểu mím môi, cảm giác này khác hẳn với sự thèm ăn thông thường, tóm lại là cô bé rất thích.
Đúng lúc này, một chuỗi bông gòn nhỏ chầm chậm bay đến trước mặt cô bé, kéo dài đến tận chiếc ghế trước bàn sách.
Mắt Nguyễn Miểu Miểu sáng rực, phấn khích nói: “1088, chính là cái này, cái thơm thơm ngon ngon chính là nó!”
Vừa nói, cô bé đã muốn cắn một miếng.
1088 nghiêm giọng ngăn cản: “Đừng có ăn lung tung!”
Nguyễn Miểu Miểu khựng lại, tủi thân cúi đầu, giọng nói mềm mại mang theo vẻ buồn bã khó tả: “Nhưng mà, tôi muốn ăn...”
“1088, tôi ăn một cái thôi được không?”
1088: “...”
Thế này thì làm sao mà từ chối được chứ!
Nguyễn Miểu Miểu rất nghe lời 1088, không có sự đồng ý của cậu ấy thì không ăn.
Chỉ là ánh mắt nhỏ bé ấy cứ dán chặt vào những bông gòn, trong mắt như thể viết rõ ba chữ “Tôi muốn ăn”.
“Ăn đi, đây là thứ ta chuẩn bị cho cô.” Bỗng nhiên, một giọng nói với ngữ điệu tao nhã vang lên, trong trẻo và dịu dàng như nắng ấm mùa đông. Chưa thấy mặt chủ nhân, người ta đã có thể hình dung được đây là một người vô cùng ôn hòa.
Nguyễn Miểu Miểu bỗng rùng mình, cảnh giác nhìn quanh.
Run rẩy hỏi 1088: “Có ai đang nói chuyện không, nhưng xung quanh đâu có ai đâu.”
Chẳng lẽ lại là ma nữa sao?
Nghĩ đến những trải nghiệm không mấy hay ho khi gặp ma, Nguyễn Miểu Miểu lại thấy hoảng loạn.
Cô bé đúng là người chơi có chỉ số may mắn E, gặp chuyện thế này thì người xui xẻo đầu tiên luôn là cô bé.
Hôm nay Nguyễn Miểu Miểu đã bị dọa đủ nhiều rồi, nên giờ đây tạm coi là bình tĩnh.
Hàng bông gòn nhỏ ấy chầm chậm bay đến trước mặt Nguyễn Miểu Miểu, chỉ còn thiếu nước đưa tận miệng cho cô bé ăn.
Nguyễn Miểu Miểu khịt khịt mũi, trái tim cô bé đập mạnh trước sự cám dỗ nhỏ bé này.
Nguyễn Miểu Miểu: “1088, anh ta bảo tôi ăn đi, chắc không sao đâu nhỉ?”
Rốt cuộc là cô thèm ăn đến mức nào vậy!
1088: “Không sao thì đúng là không sao, nhưng ăn xong có phải trả giá gì không thì chưa biết được.”
Bàn tay đang rục rịch của Nguyễn Miểu Miểu rụt lại, “Ồ, vậy thôi vậy.”
“Sao không ăn? Sợ ta bỏ độc à?” Giọng nói ấy lại vang lên lần nữa.
Nguyễn Miểu Miểu lập tức bay đi, không hề có ý định nán lại để xem chủ nhân giọng nói là ai.
Tò mò hại chết mèo, cô bé dù có thích bông gòn nhỏ đến mấy cũng không thể ở lại chờ chết được.
Cô bé vừa định xuyên tường, nhưng chưa kịp xuyên qua thì đã bị chặn lại.
Nguyễn Miểu Miểu: “??”
Cô bé đưa tay chạm vào bức tường, hóa ra lại chạm phải vật thể rắn.
Nguyễn Miểu Miểu kinh ngạc, rồi lại hoảng loạn, “Tiêu rồi, tôi không thoát ra được nữa...”
1088: “Không sao đâu, cô cứ bình tĩnh đã, tạm thời sẽ không chết đâu.”
Nguyễn Miểu Miểu không biết là do bị dọa đến ngớ người hay vì lý do gì khác, thấy xuyên tường không được, cô bé liền như một người bình thường, bay đến cửa, đặt tay lên nắm đấm.
Cô bé nhận ra mình cũng có thể chạm vào nắm đấm cửa.
Vặn một cái, cửa mở, cô bé có thể ra ngoài.
1088: “...Không ngờ cô cũng thông minh phết nhỉ.”
Nguyễn Miểu Miểu cũng ngạc nhiên trước lần hiếm hoi trí thông minh của mình được "lên sóng", nhưng không chần chừ thêm, vội vàng bước ra ngoài.
Giọng nói lúc nãy lại vang lên lần nữa, chỉ là thêm vài phần ý cười không nhịn được: “Tiểu u linh, cứ thế mà đi, ta sẽ buồn lắm đấy.”
Buồn thì cứ buồn, đằng nào cũng chẳng phải tim cô bé đau.
Nguyễn Miểu Miểu không nghe không nghe, chỉ một lòng muốn chạy trốn.
Nhưng một bàn tay trắng nõn bỗng vươn tới, vòng lấy eo Nguyễn Miểu Miểu, kéo cô bé vào trong.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa lại đóng sập.
Hai tay Nguyễn Miểu Miểu buông thõng, từ bỏ giãy giụa.
Đạn Mạc —
“Cười chết mất, vừa nhát vừa yếu, nhưng biết thời thế mới là anh hùng.”
“Đánh không lại thì bỏ cuộc, biết đâu nói vài lời hay ho lại được ăn bông gòn nhỏ.”
“Làm nũng đi, sau này sẽ có vô số bông gòn nhỏ để ăn đấy.”
Nguyễn Miểu Miểu liếc nhìn Đạn Mạc hai cái, nói với 1088: “1088, cậu xem, tôi có thể sẽ có bông gòn nhỏ để ăn rồi.”
1088: “Cô không chỉ có bông gòn nhỏ để ăn đâu, cô còn có thể bị ăn thịt đấy, cô có sợ không?”
Nguyễn Miểu Miểu: “Tôi sợ...”
1088 thầm nghĩ: “Sợ mà vẫn thèm ăn, phải chăng là bị dọa đến ngốc nghếch nên phản ứng ngày càng chậm chạp rồi sao?”
Người đàn ông khi kéo cô bé về, bất ngờ nhận ra cô bé lại không hề giãy giụa, cả người... u linh đều ngây ngốc.
Điều này khác hẳn với phản ứng mà anh ta tưởng tượng.
Người đàn ông đặt cô bé ở phía trước, buông tay ra, chẳng hề lo lắng cô bé sẽ bỏ chạy.
Thậm chí còn chủ động lấy vài bông gòn nhỏ đưa đến trước mặt Nguyễn Miểu Miểu, cười nói: “Ta không có ý xấu với cô, chỉ là muốn kết bạn thôi.”
Nguyễn Miểu Miểu khi nhìn thấy người đàn ông này, có chút bất ngờ chớp chớp mắt.
Phải nói là, khác hẳn với những u linh hung tợn, đáng sợ mà cô bé từng tưởng tượng, người đàn ông này có vẻ ngoài cực kỳ tuấn tú, mày mắt thanh tú, ánh nhìn dịu dàng, thuộc kiểu người chỉ cần nhìn một cái là đã đủ khiến người ta xao xuyến không thể kiềm lòng.
Trông chẳng giống một ác quỷ chút nào.
Nguyễn Miểu Miểu nhìn người đàn ông, rồi lại nhìn những bông gòn nhỏ hấp dẫn trên tay anh ta.
Cô bé có chút băn khoăn nói với 1088: “Anh ta trông có vẻ không có ý tấn công đâu.”
1088: “...Ăn đi ăn đi, đỡ phải tơ tưởng mãi.”
Nguyễn Miểu Miểu vui vẻ nói: “Vậy tôi ăn nhé.”
1088 thật sự chỉ muốn hiện thân ra mà véo má cô bé một cái thật mạnh.
Đề xuất Ngược Tâm: LỜI THÊ TỬ TỰ XƯNG THANH LÃNH