Chương thứ năm mươi chín: Cơ duyên - Ta là phụ thân của An An
Thẩm Liên Túi sau khi rửa mặt xong, mở cửa bước ra ngoài, một tiếng “oành” vang lên, bà phất một chậu nước rửa mặt ra ngoài, không màng bên ngoài có người đứng chờ hay không.
Chu Lâm Cẩm trông thấy Thẩm Liên Túi xuất hiện, lòng dạ liền dồn hết vào bà, hoàn toàn chẳng hề để ý đến nước bắn tung tóe, tất nhiên cũng bị vấy lấm chút ít.
Y nhẫn nhịn không để ý, ngược lại còn tiến lên vài bước, mong ngóng gọi thầm: “A Viên, ta đây rồi.”
Thẩm Liên Túi chẳng màng nhìn, liền bước vào bếp đun nước, nấu cơm.
Chu Lâm Cẩm quay sang nói với Bối Sát: “Ngươi đi trông nom An An tốt hơn.”
Bấy giờ y định theo vào bếp, song Bối Sát không đáp lại cũng không nhúc nhích mà kéo y lại, có phần khựng lại như muốn nói điều gì: “Lang quân…”
“Có chuyện gì?” Chu Lâm Cẩm nhíu mày hỏi, “Ngươi có điều gì muốn nói?”
Bối Sát lấy hết can đảm nói rằng: “Hôm qua, lúc ngài rời đi, phu nhân có nói với ta đôi lời. Bà bảo, đời này sẽ không còn nói chuyện cùng ngài nữa, để ngài thôi nghĩ hy vọng.”
Chu Lâm Cẩm nghe vậy tức giận đến nghẹn thở, giọng trầm nói: “Nói tiếp đi.”
“Bà nói, chỉ cần bà không nói lời hồ đồ, thì ngươi sẽ chẳng thể nhận ra bà nữa. Cho nên giữa hai người chẳng khác gì người lạ, trước đây nói chuyện với ngươi chỉ là do bất đắc dĩ, còn sau này bà sẽ không nói nữa, bà muốn giữ khoảng cách như người dưng.” Bối Sát nói nhanh, hết sức thận trọng quan sát sắc mặt Chu Lâm Cẩm.
Quả nhiên, mặt mày của Chu Lâm Cẩm vốn đã hằn rõ vẻ mệt mỏi sau đêm không ngủ càng thêm u ám.
“Lang quân, hay là ngài đi nghỉ một chút trên xe ngựa, tạm thời thu liễm rồi tính,” Bối Sát khuyên, “Sự việc này không phải là ngày một ngày hai mà có thể hiểu thấu…”
“Ngươi bắt ta đi ngủ trên xe ngựa?” Chu Lâm Cẩm nghiến răng cắt ngang, “Thế ngươi tự mình ngủ ở nhà bà ta chăng?”
Bối Sát xị mặt, không dám lên tiếng nữa.
Chu Lâm Cẩm đứng ngoài một hồi, cuối cùng vẫn bước vào bếp.
Nồi canh trên bếp đã bắt đầu sôi ùng ục, từng bọt trắng li ti nổi lên cùng với mùi thơm của gạo thoang thoảng lan tỏa khắp gian phòng.
Thẩm Liên Túi đang đập trứng rót vào bột mì quện thành hỗn hợp, chuẩn bị làm mẻ bánh trứng rán ăn.
“A Viên.” Chu Lâm Cẩm đến đứng bên cạnh nhìn quả trứng rơi trên bột trắng tinh, nói nhỏ:
“Bùi Khiêm đêm qua đã nhận rồi.”
Thẩm Liên Túi vẻ như thản nhiên, song thật ra đôi tai làm sao có thể không lắng nghe lời y, nghe vậy tay cầm đũa khẽ ngừng một lúc, song nhanh chóng lại đảo đều hỗn hợp bột.
Nếu Bùi Khiêm đã nhận, cũng là lúc Chu Lâm Cẩm nên quay về kinh thành, chuyện trọng đại như thế, y không thể tiếp tục lưu lại Thần Châu.
Chu Lâm Cẩm thấy sắc mặt nàng có chút thảnh thơi, lòng không khỏi gợn buồn xót.
“Ta sẽ trở về, ngươi và An An cũng theo cùng.” Y khó nhọc mở lời.
Thẩm Liên Túi tiếp tục đảo bột, chi chỉ âm thanh nhẹ nhàng của đũa va vào thành bát còn lại, không hề có lời đáp.
Chu Lâm Cẩm im lặng một hồi, tất nhiên không đợi được nàng nói, lại tự nhủ thốt lời với giọng khẩn thiết:
“A Viên, làm sao chúng ta lại là người dưng chứ? Chuyện xưa kia, ta không tin ngươi có thể quên, lại còn có An An, cha mẹ làm sao có thể là người dưng?”
“Pằng, pằng,” Thẩm Liên Túi khuấy đều bột và trứng, đũa gõ nhẹ vào thành bát, lấy hết phần bột bám trên đũa rơi xuống, rồi mang sang bếp, đổ chút dầu vào nồi.
“Ngươi không thể không cho ta một cơ hội nào cả.”
Nồi dầu nóng lên, kêu “zi zi,” Thẩm Liên Túi múc một muỗng đầy bột cho vào chảo, dùng đũa dàn đều tạo thành một chiếc bánh tròn nhỏ to bằng một nửa bàn tay.
Sau đó nàng làm tương tự thêm hai chiếc như vậy, chăm chú khéo léo, hoàn toàn không để ý bên cạnh còn có người.
Mùi thơm của bánh trứng bay lan tỏa hòa quyện cùng hương cháo bên cạnh, không ngừng kích thích tâm trí Chu Lâm Cẩm.
“A Viên, từ hôm qua rời đi đến giờ, ta chưa hề ăn thứ gì, được chăng cho ta cùng ăn một bữa?”
Y bảo, nàng dẫu đã động lòng cho Bối Sát vào ngủ, không chừng cũng sẽ mủi lòng với y mà thôi.
Thẩm Liên Túi tiếp tục làm bánh đến khi bột dùng hết, tổng cộng làm được tám hay chín chiếc bánh tròn nhỏ, vẫn không đáp một lời.
Chu Lâm Cẩm nhìn nàng thái nhỏ vài món ăn, múc cháo sôi nhừ ra chén, chỉ có hai chén cháo.
Một dĩa rau muối nhỏ, một đĩa bánh trứng, hai chén cháo đều đặt trong một khay đã phai màu, nàng bưng ra ngoài.
Đôi chân Chu Lâm Cẩm bỗng run rẩy, muốn theo nàng ra ngoài, song lại chẳng còn chút khí lực.
Tình cảnh lúc bấy giờ, một mặt y thấy đau lòng, một mặt cam đoan là quả báo do mình tự chuốc lấy.
Một lúc lâu sau, Chu Lâm Cẩm mới chậm rãi bước ra.
Thẩm Liên Túi đang dẫn theo An An đã tỉnh giấc, trong sân nhỏ rửa mặt súc miệng, nhìn thấy người xuất hiện, An An liếc nhìn một cái, rồi giơ tay chỉ chỉ, líu lo nói gì đó, làm nếp mày của Thẩm Liên Túi khẽ cau lại.
“Rửa mặt xong liền vào ăn cơm.” Bà nói.
Lòng y không hề nguội lạnh, trái lại như lửa đốt cháy.
Chu Lâm Cẩm đối Bối Sát bảo rằng: “Chuyện trao phó hôm qua, lát nữa ngươi đi làm ngay.”
Bối Sát ngẩn người, rồi nhớ ra, Chu Lâm Cẩm đã dặn đi đến nhà họ Vương cuối làng đập cửa, đến khi họ có phản ứng sẽ liền đi, song khi ấy Chu Lâm Cẩm đã tiến về xe ngựa.
Bối Sát thở dài một hơi nặng trĩu.
Thẩm Liên Túi trong nhà luôn để mắt ra ngoài cửa, Chu Lâm Cẩm vừa rời đi, bà liền gọi Bối Sát bước vào.
“Lấy mấy chiếc bánh mang đi ăn, ta làm nhiều, hai người chúng ta không thể ăn hết,” bà thêm vào cho mình và An An mỗi người một chiếc bánh trứng, còn lại năm cái, bưng cả đĩa đưa cho Bối Sát, “Trong bếp còn để cháo, ngươi muốn uống cứ tự nhiên.”
Bối Sát hơi động lòng, vội vã đón lấy.
Hắn nhớ đến Chu Lâm Cẩm ngoài kia, muốn hỏi Thẩm Liên Túi có cho Chu Lâm Cẩm ăn vài cái không, song lại nén lòng không hỏi, bởi bà đã nói không quản Chu Lâm Cẩm, thì không còn lời nào nữa. Nếu hỏi ra bà không cho, những chiếc bánh này có nên đưa hay không?
Hơn nữa, nếu bà có chút mềm lòng, nhờ hắn mang sang cho Chu Lâm Cẩm mà hỏi ra, lại khiến bà mắc cỡ, sao có thể đối đáp?
Đành coi như đây cũng là bà muốn tặng Chu Lâm Cẩm vậy!
Bối Sát cầm bánh trứng vào bếp, vừa ăn cùng cháo, ngon lành hai cái, còn lại ba chiếc, hắn lén lút bước ra khỏi bếp, đến bên xe ngựa gõ cửa.
Chu Lâm Cẩm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, mà không ngủ thiếp đi, nghe tiếng kêu biết là Bối Sát, lạnh giọng hỏi: “Có việc chi?”
Bối Sát đưa tay ra ngoài, trên tay cầm ba chiếc bánh: “Lang quân, ăn bánh.”
“Đây là bà ta cho ta sao?” Chu Lâm Cẩm lập tức ngồi thẳng dậy.
“Số là thế,” Bối Sát nói lấp lửng, “Ngươi mau ăn đi, còn nóng đấy!”
Chu Lâm Cẩm không do dự, không biết do đói hay gì mà lần đầu tiên trong đời lại ăn uống vội vã đến vậy, gần như giành lấy cả ba chiếc bánh.
Hình ảnh Thẩm Liên Túi đứng bên bếp lúc nãy hiện về, cùng hương thơm bánh tỏa ra khiến nỗi cay đắng vương vấn trong lòng y dần nhạt phai.
Chu Lâm Cẩm ăn chậm rãi từng chiếc bánh trứng.
Khi đi ra ngoài, Bối Sát đã rời đi, nghĩ rằng hắn đã đến nhà họ Vương cuối làng.
Trà còn lại trong xe ngựa đã nguội, Chu Lâm Cẩm lấy để rửa mặt.
Bấy giờ, trong nhà Thẩm Liên Túi đã có người qua lại, đều là người đến tìm bà thăm khám bệnh tình.
Bọn trẻ nhà bên cạnh tới gọi An An ra ngoài chơi, An An chạy bước nhỏ nhắn, thấy Chu Lâm Cẩm vẫn còn đó, bèn dừng chân bên cạnh, mở to mắt “ồ” một tiếng.
Chu Lâm Cẩm mỉm cười với con gái, ấm áp gọi: “An An.”
“Sao cha vẫn chưa về nhà?” An An nghiêng đầu hỏi.
Chu Lâm Cẩm chẳng biết trả lời sao.
Nếu không đưa hai mẹ con về, y đâu còn nhà cửa gì?
Ngắm nhìn gương mặt nhỏ bé của An An, Chu Lâm Cẩm cảm thấy như muốn nói cho con bé biết, y chính là cha của nàng, song rồi lại kiềm chế được.
Bởi An An từ nhỏ chưa từng biết đến sự hiện diện của y, thậm chí chưa gặp mặt, nếu đột ngột nói ra, e sẽ làm cho sợ hãi.
Hơn nữa, y không có tư cách nói điều đó, nếu nói cũng chỉ có thể Thẩm Liên Túi nói.
“Chú có chuyện, tạm thời chưa thể về nhà,” Chu Lâm Cẩm đành nói, “Con chơi cho cẩn thận.”
An An gật đầu: “Vâng, vậy cha cũng mau về nhà nhé, mẹ con sẽ nhớ cha lắm.”
Chu Lâm Cẩm muốn bước tới vỗ đầu con, bất ngờ nghe lũ trẻ bên cạnh nói: “An An, con đừng nói nhiều với hắn làm gì, mẹ ta bảo hắn không phải người tốt!”
An An nghe vậy không nói gì, ngẩn ngơ nhìn Chu Lâm Cẩm rồi lại nhìn những đứa trẻ kia.
Chúng lớn hơn con một, hai tuổi, có hai ba đứa, thấy con bé im lặng, kéo đi chơi mất.
Chu Lâm Cẩm nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của An An đến khi không thấy nữa, liền lập tức lạnh lùng đổi sắc, quay mình đi tới nhà La Ngũ Nương.
Mấy đứa trẻ vừa rồi y đã thấy, chúng là con của La Ngũ Nương.
La Ngũ Nương đang làm việc trong sân, thấy Chu Lâm Cẩm đến, lập tức mở to mắt, cảnh giác nhìn y.
“Ngươi làm gì?” Bà hỏi.
Chu Lâm Cẩm đứng trước mặt, vẫn phong độ lẫm liệt, như người nước ngoài, khác hẳn không khí xung quanh.
“Đứa trẻ dẫn An An đi chơi là con của ngươi sao?”
La Ngũ Nương hơi căng thẳng, từ khi Chu Lâm Cẩm xuất hiện, bà rất không ưa, đặc biệt hôm qua, khi Thẩm Liên Túi trở về, thấy y vẫn theo sau, bà đã ở nhà mắng y không ít lời, bọn trẻ nào ngốc gì mà không nghe lời.
Mặc dù bà không sợ người này, nhưng rốt cuộc cũng là người thành thị, rõ ràng giàu sang hơn người, không thể dễ dàng ngang nhiên đắc tội, giúp đỡ Thẩm Liên Túi là một chuyện, còn việc làm riêng của họ lại là chuyện khác.
La Ngũ Nương hơi hạ giọng đáp: “Phải.”
“Sau này không cho con ngươi làm kẻ xúi giục ta và An An chia rẽ nữa!” Chu Lâm Cẩm nhướn mày.
Lời y thoạt nghe tự nhiên, vậy mà mang theo sức ép không nói nên lời, như đang xét xử tội nhân.
Nếu là người khác nói câu này, La Ngũ Nương có thể sẽ mắng thẳng mặt, song trông người trước mặt, bà không tiện đáp lời, chỉ thở dài thốt ra một câu: “Tại sao?”
“Bởi vì,” Chu Lâm Cẩm dừng lại một lúc, giọng nói khẽ trầm nhưng đủ rõ ràng, “Ta là cha ruột của An An.”
La Ngũ Nương giật mình, sau đó đỏ mặt cười ngượng, bà không muốn thẳng thừng mắng người trước mặt, song vẫn không nhịn được.
“Ta nói người ta không bằng lòng, ngươi không thể ép buộc, chưa phát sinh mà đã to tiếng nhận làm cha con, ngươi để một mình lẻ loi thì sau này biết làm sao được? Gia đình người ta cũng chẳng có ai, nếu có thì nhà chồng, bên nội chắc chắn sẽ đánh gãy chân ngươi!”
Chu Lâm Cẩm khẽ cười.
Y không nói thêm gì, rời lời trước khi đi chỉ để lại một câu: “Ta nói, bà ấy là con ta.”
La Ngũ Nương ngẩn người rất lâu, nét mặt biến đổi khó lường, vừa định nói gì thêm, Chu Lâm Cẩm đã đi khuất, bà cũng không dám bước tới hỏi nữa.
Đề xuất Huyền Huyễn: Toàn Trí Độc Giả