Chương thứ ba mươi: Ngủ rồi, ôm nàng vào lòng
Bọn nô tỳ hiểu biết cảnh tượng, biết họ có chuyện muốn trao đổi, nên đều lặng lẽ lui về phía sau.
Dương thị vốn đã đứng dậy, nghe lời ấy thì im lặng đứng yên, chẳng nhúc nhích cũng chẳng lên tiếng.
Chu Lâm Cẩn cùng những người khác lui về sau, rồi lại hỏi lần nữa rằng: “Có nên để lại đây không?”
Dương thị chầm chậm ngồi xuống, lại nói rằng: “Nơi đây là Tư Ninh viện, e rằng bất tiện…”
“Chỉ là trú lại một đêm thôi, nơi này chẳng thiếu gì vật dụng,” Chu Lâm Cẩn đáp lời, âm thanh hạ thấp trầm mật, thì thầm vào tai nàng rằng: “Ta muốn quay về, nhưng mẫu thân cùng nàng đều không cho phép.”
“Nhưng… phu nhân có lẽ sẽ hiểu lầm…”
Chu Lâm Cẩn không thốt lời, theo âm thanh của Dương thị mà về phía nàng, nâng tay đỡ lấy mặt nàng, hết sức quen thuộc với dáng đứng và chiều cao của nàng.
Mấy ngày qua, mỗi buổi trưa nghỉ ngơi, hai người thường cùng nằm chung một chỗ, y thường mến thích hôn nhẹ lên trán nàng rồi mới yên giấc.
Giờ đây Chu Lâm Cẩn cũng làm y như vậy.
Khác biệt là lần này, y chỉ dùng nụ hôn thường tình nhất ấy để định vị phương hướng, tiếp đến vội vàng khép kín đôi môi nàng thật chặt.
Dương thị hoàn toàn không phòng bị, giật mình hốt hoảng, suýt chút nữa phát ra tiếng, song đôi môi đã bị y khép chặt lại, cuối cùng hơi thở thoảng nhẹ truyền tới cổ họng, càng làm cho đêm có ánh nến lay động thêm phần thắm thiết.
Chu Lâm Cẩn chẳng dừng lại, lâu lắm không buông.
Vào đêm mưa hôm trước, y cũng làm như vậy, lần này còn dài hơn, như đứa trẻ tham ăn ngậm kẹo, không bao giờ muốn dừng.
Dương thị nhiều lúc cảm thấy mình như sắp ngạt thở, nhưng Chu Lâm Cẩn có như đã dự liệu trước, đến lúc này y lại nới lỏng, đợi nàng hồi phục, rồi lại nắm chặt hơn.
Chu trình ấy lặp đi lặp lại, Dương thị dần dần chẳng đứng vững nổi, thân thể mềm nhũn tựa dòng nước, nếu không được Chu Lâm Cẩn đỡ lấy, chắc chân nàng đã khuỵu xuống đất.
Lúc đầu nàng vẫn giữ được chút tỉnh táo, ngoài kia còn có nô tỳ chờ đợi, dù có phải qua đêm đây cũng phải cho họ biết lấy đồ vật nàng cần từ Trạc Tâm trai, không thì chu toàn không được, thế mà lòng nàng cuối cùng đã cuốn trôi hết mọi nghĩ suy.
Tình cảm dâng trào, nào ai có thể khống chế nổi.
Tựa như một chân đặt trên bờ, một chân đắm chìm trong dòng nước, dù sau đó có rơi vào nước hoàn toàn, nàng cũng cam tâm.
Chẳng ngờ lúc cảm xúc dâng trào nhất, cửa ngoài đột nhiên bị mở.
Hai người đang trong phòng phụ, đứng giữa trung tâm gian phòng, lúc này cửa phòng hai bên vẫn chưa khép, nên giả như có kẻ bước vào từ ngoài, liền thấy rõ hành vi của họ.
Dương thị nghe tiếng động, tâm thần mới kéo lại, bản năng nhanh chóng đẩy Chu Lâm Cẩn ra, chân suýt gục ngã.
Song không kịp rồi, Đông Dương thị mới vừa bước vào, nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng biết mình đã sai chỗ, mắt nheo lại không biết nên nói gì.
Bà chỉ biết Dương thị chưa rời đi, đến đây hỏi xem món canh gà rừng vừa dâng có hợp khẩu vị không, đâu ngờ đúng lúc ấy gặp cảnh này.
Hồi ấy thấy nô tỳ đứng ngoài cửa, tưởng là hai người chỉ nói chuyện, bởi mấy ngày nay Dương thị thường đến đây, cũng chỉ có hai người trong phòng, trước khi vào đã gõ cửa nhưng không ai ra tiếng.
Chẳng ngờ lại trông thấy điều đó.
Y không phải kiểu trưởng bối nghiêm trang cứng nhắc, nên cũng không trách cứ, chỉ lo ngại liền nói: “Ta ra ngoài đây.”
Dương thị đầu óc rối loạn như tơ vò, tiến lại mấy bước tới nơi cửa, nói vọng lại: “Phu nhân, đã đến thì cứ vào, ta sẽ trở về ngay.”
Bà vẫy tay, lui ra ngoài, nhờ người khóa cửa lại.
Dương thị quay đầu nhìn Chu Lâm Cẩn một cái, đột nhiên e thẹn và giận dỗi nói: “Tất cả tại ngươi.”
Chu Lâm Cẩn tiến sát bên nàng, dù bị Dương thị ngắt lời, chẳng thấy nét mặt nào bối rối hay tức giận, chỉ mỉm cười bảo rằng: “Ngày mai ta sẽ trở về Trạc Tâm trai, mẫu thân chắc cũng đã đồng ý rồi.”
“Tuỳ ngươi,” Dương thị nhỏ giọng đáp, rồi nói thêm: “Ta trở về rồi.”
Chu Lâm Cẩn không ngăn cản nữa.
Dương thị trở về Trạc Tâm trai, trong lòng vẫn không thể bình thản, cảm giác như con sóng dâng trào mãi không ngớt.
Lên giường, qua màn giường nhìn ra, nàng thấy chiếc sập mềm ngoài kia mờ mờ ảo ảo.
Trước đây Chu Lâm Cẩn đều ngủ trên đó.
Lần này y chuyển vào trong đây…
Nàng không biết phải làm hay không, song đã không thể từ chối nữa.
Nếu định mệnh đã định đoạt, nàng đành thuận theo vậy.
***
Ngày hôm sau, Dương thị thực sự không còn trở ngăn Chu Lâm Cẩn dọn về Trạc Tâm trai.
Thuở giữa trưa, Chu Nghi Thiều dắt theo Châu nhi cùng đi đón Chu Lâm Cẩn về lại đây.
Châu nhi và Chu Lâm Cẩn chơi đùa, Chu Nghi Thiều liền thưa với Dương thị rằng: “Mẫu thân bảo ta nói với nàng, thuở đầu bà đồng ý nhị lang cưới nàng không sai, miễn hai người nhau thuận lợi, lòng bà rất vui.”
Người đồng ý gả ai dĩ nhiên không phải bà mà là Thẩm Vũ Du, song Dương thị vẫn luôn được Dương thị nhận ra ấy.
Nàng thoáng chốc cảm xúc trong lòng khó tả, tặc lưỡi cho rằng Dương thị đang nhắc mình, liền cúi đầu gật đầu.
Chu Nghi Thiều chẳng biết chuyện đêm qua Dương thị bị phát hiện, nhưng cũng nhận ra phần nào.
Kể từ khi về Chu gia, nàng cũng rất yêu quý em dâu, thường trò chuyện vui vẻ, nên trêu chọc: “Hai người thành thân đã khá tháng rồi, nên mau mau cho ta thêm cháu trai hay cháu gái thì đúng phép tắc.”
Dương thị im lặng, Chu Nghi Thiều biết nàng ngại nên không thúc ép, chỉ đùa thế rồi thôi.
Nàng và Chu Nghi Thiều cùng nắm tay bước vào trong, thấy Châu nhi ngồi trên giường trong phòng phụ, Chu Lâm Cẩn ngồi trên ghế đối diện, đánh một quả cầu nhỏ qua lại.
Chu Lâm Cẩn tuy không thấy, song trong mười lần có sáu bảy lần đón chính xác, vài lần thất bại, quả cầu lăn ra ngoài, đều là Châu nhi tự mình xuống nhặt lên.
Dương thị đứng bên cạnh nhìn một hồi, chăm chú quan sát Chu Lâm Cẩn đón quả cầu ấy ra sao, xem lâu cũng chẳng phân biệt ra, đành bỏ qua, ắt hẳn người có tai nghe tinh lại khá, chứ đổi thành nàng e chẳng bắt được quả cầu nào.
Châu nhi là trẻ con, chơi một hồi giờ lại leo xuống còn mệt, ôm quả cầu nằm trên giường, chớp mắt ngủ thiếp đi.
Chu Nghi Thiều định bồng nàng vào chỗ khác ngủ thì Dương thị ngăn lại: “Dời nàng đi sợ làm thức giấc, trẻ con ngủ không yên sẽ quấy khóc, cứ để nàng ngủ ở đây đi.”
Nàng liền kéo chăn đắp cho Châu nhi.
Chu Lâm Cẩn cũng tán đồng ý kiến của Dương thị, tiến đến véo nhẹ bàn tay nhỏ của Châu nhi rồi ra ngoài phòng đọc sách, để Chu Nghi Thiều và Dương thị lại.
Khi Chu Lâm Cẩn bước ra, Chu Nghi Thiều không nhịn được cười.
Dương thị thấy nàng chẳng hiểu vì sao cười, còn chưa kịp hỏi liền nghe Chu Nghi Thiều vừa tựa vai cười nghẹn nói: “Ơ kìa, ta sai rồi, trẻ con ngủ cùng giường với hai người tốt lắm, truyền rằng thế sẽ sớm có thai. Có gia đình ở chốn thị thành còn mời hẳn trẻ trai gái tròn trẻ thơ nằm cùng nữa. Châu nhi là con gái, nàng sao lại không đi sinh một bé gái đi, ta thấy nhị lang cũng thích con gái hơn, tựa như phụ thân ngày trước thương ta hơn.”
Dương thị mặt đỏ bừng, sợ Chu Nghi Thiều nhìn ra, vội che tay lên, lại khiến nàng ấy càng cười to hơn.
Chu Nghi Thiều càng không buông tha, bảo: “Không nói một câu, chẳng lẽ nàng nặng lòng trọng nam khinh nữ, không thích Châu nhi ngủ ở đây sao?”
“Không không, làm sao có chuyện ấy…” Dương thị cũng sốt ruột, vội nói tiếp: “Lần trước đi bảo quang tự, Châu nhi còn nói nguyện xin cho ta sanh một cô em bé nhỏ, ta cũng…”
Nói đến đây nàng lại thôi mất, Chu Nghi Thiều nghe vậy càng cười không nhịn được, dựa hẳn người lên vai Dương thị.
…
Châu nhi ngủ đến tận mặt trời lặn mới tỉnh, Chu Nghi Thiều không muốn giữ lại nơi Trạc Tâm trai, mẹ con ngay lập tức trở về.
Dương thị và Chu Lâm Cẩn vẫn dùng bữa tối như trước, rồi tắm rửa thay đồ.
Dương thị làm chậm hơn, tắm xong bước ra xa xa qua hai cánh cửa, thấy trong phòng ngoài có ngọn nến như cháy sáng thêm.
Bình thường nàng ngủ sớm, Chu Lâm Cẩn có thắp nến hay không đều vô nghĩa nên nàng không thích phòng trong có quá nhiều nến, một hai cây chân nến là đủ, đỡ đi vào giấc.
Lúc vào phòng phụ, Dương thị thuận tay kéo rèm cửa, nhìn thấy Chu Lâm Cẩn còn ngồi trước bàn, vài ngón tay dài nâng gò má, không biết đang nghĩ gì.
Dương thị nhẹ nhàng bước đến, đẩy chân nến đi khỏi tầm mắt y, quan sát kỹ càng song không thấy dấu hiệu gì, lại không muốn ngó nữa, chẳng ngờ Chu Lâm Cẩn liếc mắt lên, tuy ánh nhìn vô định nhưng rõ ràng là hướng về phía nàng.
“Lang quân, đứng quá gần ta sợ ngươi làm tổn thương đôi mắt,” Dương thị nghĩ mãi vẫn không nhịn được hỏi: “Ngươi định vị phương hướng bằng cách nào vậy?”
Chu Lâm Cẩn cười, đèn dưới mắt nàng càng soi sắc hơn, y bảo: “Trên người nàng có mùi hương trầm, gần lại tự nhiên sẽ ngửi được.”
Dương thị liếc quanh phòng hỏi tiếp: “Sao hôm nay bọn họ trong đây thắp nhiều nến thế, ta đi tắt bớt đi.”
Nói rồi nàng bước đến.
Chu Lâm Cẩn đứng lên giữ nàng lại, nói: “Do ta bảo bật nhiều.”
“Chẳng cần đốt nhiều vậy.” Dương thị ngạc nhiên, “Bật sáng cả đêm thế làm sao ngủ?”
Vừa lẩm bẩm, Chu Lâm Cẩn vẫn tiến về chỗ giường chiếu.
“Ngủ thôi.” Y nói.
Dương thị chân khựng lại, gần như muốn lùi một bước, đến khi lí trí trở lại, tâm hồn bỗng rộn ràng như trống thúc.
Nàng bước theo sát, không vội tới gần, đứng trước rèm giường, nhìn thấy Chu Lâm Cẩn ngồi ngay bờ giường, ngập ngừng gọi: “Lang quân…”
Chu Lâm Cẩn không đáp, trên mặt nở nụ cười mơ màng nhưng không tầm phào.
Dương thị bước tiến thêm một bước, Chu Lâm Cẩn vươn tay đưa lên, túm lấy nàng kéo vào lòng y.
Đề xuất Cổ Đại: Thủ Phụ Gia Đích Cẩm Lý Thê