Ngoài thành, bọn người giả dạng dân thường. Bọn chúng có qua lại với Diệp gia. Thuở Diệp gia gặp biến, Diệp Mậu Tài từng ban cho bọn chúng một khoản tiền lớn. Nay bọn chúng xe ngựa đầy đủ, đã toan công thành, đang giao chiến cùng quân thủ thành.” Đặng công công tâu.
Thẩm Diệu chau mày, hồi lâu, lạnh giọng nói: “Bách túc chi trùng, chết mà chẳng cứng. Lư Diệp hai nhà vì đối phó hoàng thất, quả là đã vắt kiệt tâm can.” Nàng nhìn Đặng công công: “Bọn chúng nhắm vào ta chăng?”
Đặng công công lau mồ hôi trán, nói: “Thân vương phi…”
Với chút “tàn dư thế lực” của Lư Diệp hai nhà hiện giờ, nào thể nào chống lại Tạ Cảnh Hành đang thống lĩnh đại quân. Sở dĩ chọn lúc này công thành, chẳng qua là kế thừa di nguyện của Diệp Mậu Tài và Lư Chính Thuần, nhất định phải cá chết lưới rách. Nay trong cung chỉ có một mình Thẩm Diệu là người có thể làm chủ, bụng Thẩm Diệu lại mang cốt nhục của Tạ Cảnh Hành. Có lẽ trong mắt bọn chúng, giết Thẩm Diệu, mất đi hài tử, Tạ Cảnh Hành ắt sẽ đau đớn tột cùng.
Đối với Tạ Cảnh Hành mà nói, đây là sự trả thù thâm độc nhất.
Đây chính là thủ đoạn của Diệp Mậu Tài và Lư Chính Thuần ư? Người đã chết, còn muốn đến cuối cùng làm người ta ghê tởm một phen.
“Trong thành có bao nhiêu binh mã, trong cung có bao nhiêu cấm vệ?” Thẩm Diệu hỏi.
“Cấm vệ trong cung đủ sức bảo hộ thân vương phi, nhưng bọn người kia đã bắt đầu tàn sát bách tính ngoài thành Lũng Nghiệp rồi. Một khi vào thành, ắt sẽ tùy ý giết chóc. Bọn chúng bản tính hung tàn, lại trà trộn trong đám đông, nếu muốn đối phó, ắt phải phái ra lượng lớn nhân mã. Như vậy, nhân lực trong cung sẽ không đủ, rất dễ bị kẻ gian thừa cơ.”
Thẩm Diệu nhíu mày: “Nghĩa là, cung đình và bách tính, chọn một trong hai?”
Đặng công công trầm mặc, lời này bị nói thẳng thừng như vậy, y cũng chẳng biết nên đáp lời ra sao.
“Ta đã rõ.” Thẩm Diệu gật đầu: “Điều cấm vệ quân ra, trước hết bảo hộ bách tính đi.”
“Thân vương phi!” Đặng công công ngẩn người: “Người tuyệt đối không thể đem sống chết của mình đặt ngoài vòng tính toán, nếu người gặp hiểm nguy, nô tài biết ăn nói sao với thân vương điện hạ đây!”
“Không phải ta muốn đem sống chết của mình đặt ngoài vòng tính toán,” Thẩm Diệu nói: “Chỉ là ngươi nghĩ bọn chúng thật sự chỉ ở ngoài thành ư? E rằng trong thành đã sớm có kẻ trà trộn vào rồi. Điều bọn chúng làm chẳng qua là gây ra nỗi sợ hãi trong lòng bách tính, nếu lúc này còn chỉ để cấm vệ canh giữ cung đình, một khi bị bọn chúng nói vài lời, bách tính rất dễ bị kích động. Lòng người bất ổn, hoàng cung này dù có kiên cố như thành đồng vách sắt, cũng ắt phải tan rã. Huống hồ điện hạ sắp trở về, càng không thể xảy ra biến cố.” Thấy Đặng công công vẫn còn vẻ mặt không đồng tình, Thẩm Diệu nói: “Vả lại, ta sẽ không lấy tính mạng mình ra đùa giỡn. Điện hạ trước khi đi đã để lại cho ta một ít nhân mã, bọn họ sẽ bảo hộ ta.”
Một số Mặc Vũ quân ở lại Duệ Thân Vương phủ, sau này cũng theo Thẩm Diệu vào cung. Nàng trong lòng rõ ràng, giờ đây đã không còn đường lui. Chiêu cuối cùng của Lư Chính Thuần và Diệp Mậu Tài, tựa như cố ý làm người ta ghê tởm. Nếu Thẩm Diệu chỉ lo cho bản thân mà chẳng màng sống chết của bách tính, việc này qua đi, sau này dù Tạ Cảnh Hành có đăng cơ, cũng sẽ mang tiếng là kẻ ích kỷ lạnh lùng. Một đế vương khi mới lên ngôi, điều quan trọng nhất chính là sự ủng hộ của lòng người. Nếu mất đi dân tâm thiên hạ, ngay từ đầu, cơ nghiệp sẽ chẳng thể vững vàng.
Dù là vì Tạ Cảnh Hành, cũng không thể để cấm vệ quân chỉ lo cho hoàng cung.
Đặng công công thấy trong lòng nàng dường như đã có chủ ý, bèn không còn cố chấp nữa. Y liền theo lời nàng mà sắp xếp.
Thẩm Diệu lại chẳng hề bình thản như vẻ ngoài. Nàng nhíu chặt mày, nếu là ngày thường thì cũng thôi đi, đằng này lại đúng vào thời khắc mấu chốt, là lúc nàng sắp lâm bồn, nói không chừng bọn loạn đảng tàn dư kia chính là nhắm đúng cơ hội này.
Dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải bảo vệ hài tử trong bụng cho thật tốt.
La Đàm nghe tin vội vã chạy đến, cũng lòng đầy lo âu, khuyên nàng rằng: “Tiểu biểu muội, chi bằng giờ muội tìm một nơi, chúng ta ẩn mình, đợi sinh hạ hài tử rồi tính. Giờ đây trong cung cũng chẳng an toàn, ai nấy đều biết muội ở trong cung, bọn loạn tặc kia tự nhiên cũng biết. Một khi cấm vệ trong cung ít người, bọn chúng ắt sẽ phát động tấn công.”
Thẩm Diệu lắc đầu: “Nếu ta bỏ đi, e rằng ngày hôm sau sẽ bị bọn chúng đồn đại là đã tự mình bỏ trốn. Hoàng cung này tựa như trận địa, ta mà rút trước, loạn tặc vừa xông lên, uy thế hoàng gia sẽ chẳng thể nào dựng dậy được nữa.”
“Nhưng mà…” La Đàm còn muốn nói.
“Chẳng có nhưng nhị gì cả. Cố gắng thêm vài ngày nữa, Tạ Cảnh Hành sẽ trở về.” Thẩm Diệu nói: “Chỉ cần vượt qua giai đoạn này là ổn.”
Quả nhiên như Thẩm Diệu liệu trước, chưa đầy ngày hôm sau, khắp hang cùng ngõ hẻm đã bắt đầu lan truyền lời đồn, rằng Duệ Thân Vương phi đã tự mình dẫn người ngựa bỏ trốn trước, chẳng màng sống chết của bách tính Lũng Nghiệp. Nay trong triều đình Đại Lương không một ai có thể làm chủ, loạn tặc tàn dư đang giao chiến với quân thủ thành tại cửa thành Lũng Nghiệp, biết đâu ngày nào đó sẽ tiến vào thành, đến lúc ấy Lũng Nghiệp ắt sẽ máu chảy thành sông.
Bách tính vốn thiện lương, mà người thiện lương thì dễ bị lợi dụng nhất. Dù là lời nói hay thực tế, điều họ có thể nương tựa, chẳng qua là sự che chở của thiên tử. Thế nhưng nay nghe được lời đồn này, người có thể làm chủ nhất đã tự mình bỏ trốn, những người còn lại liền như cá nằm trên thớt, chỉ còn biết mặc người xâu xé.
Trong chốc lát, những lời mắng chửi hoàng thất vô tình, Thẩm Diệu lạnh lùng không ngớt vang lên. Mắng Tạ Cảnh Hành chỉ lo công danh của mình, chẳng màng tính mạng bách tính Lũng Nghiệp, mắng Thẩm Diệu chẳng chút nhân đức, lại dám bỏ thành mà chạy.
Thẩm Diệu đoan tọa ở vị trí bên cạnh trong Kim Loan điện. Nàng vận trường bào màu tử kim, lấp lánh rực rỡ, búi tóc cung đình chính thống, rõ ràng là dung nhan trẻ tuổi, vậy mà cũng có thể trấn giữ được vẻ trang nghiêm này. Nàng nói: “Lên cung thành.”
Triều thần nhìn nhau, một người tiến lên tâu: “Thân vương phi, hành động này liệu có quá mạo hiểm chăng?” Người này thuở trước phản đối Thẩm Diệu giám triều, phản đối kịch liệt nhất. Nhưng mấy ngày gần đây, lại an phận hơn nhiều.
“Phải mạo hiểm, bách tính mới tin rằng trong lúc nguy nan sẽ không bị bỏ rơi.” Nàng đứng dậy, Kinh Trập và Cốc Vũ vội vàng đỡ lấy nàng, nàng giờ đây đang mang thai sáu tháng, đi lại luôn có chút bất tiện.
Cung thành nói là thành, chi bằng nói là lầu thành. Khi Thẩm Diệu dẫn trăm quan lên lầu, bên dưới đã tụ tập một số bách tính, bách tính càng ngày càng đông. Mạc Kình dẫn Mặc Vũ quân, cấm vệ quân trong cung đều sẵn sàng chờ lệnh, đề phòng thích khách lén lút tấn công.
Trong đám bách tính cũng có người nhận ra Thẩm Diệu, lập tức có kẻ kinh hô: “Là thân vương phi!”
Chỉ trong chốc lát, dưới lầu thành gần như bị chen chúc đến mức nước chảy không lọt, e rằng quá nửa bách tính Lũng Nghiệp đều đã kéo đến. Thẩm Diệu nhìn xuống dưới, rồi từ từ cất lời.
“Hỡi chư vị bách tính, gần đây có nhiều lời đồn, tàn dư Lư thị, loạn đảng Diệp thị, dây dưa không dứt, lại còn đột kích Lũng Nghiệp, mưu đồ mê hoặc lòng người.”
Trong gió, giọng nàng không cao không thấp, dường như mang theo sức mạnh an ủi lòng người, nhưng lại tràn đầy kiên định, khiến người ta có thể cảm nhận được sự quyết đoán trong lời nói của nàng.
“Tuy nhiên, chư vị chớ nên nhẹ dạ tin lời. Ta lấy danh nghĩa Duệ Thân Vương phi mà thề, thành còn ta còn, thành mất ta mất. Ta cùng chư vị đồng cam cộng khổ, lại càng cùng chư vị đồng lòng chiến đấu!”
Dưới thành một trận xôn xao, kẻ nghi hoặc có, người tin tưởng cũng có.
“Tướng sĩ Đại Lương đang chinh phạt bên ngoài, ta ở Lũng Nghiệp, cũng là một phần của Tạ gia Lũng Nghiệp, vinh quang Tạ thị bất diệt, ta cũng chẳng bỏ chạy. Thế gia võ tướng, không sinh ra kẻ hèn nhát, có thể bại, nhưng không thể trốn. Huống hồ, lũ tàn dư cỏn con, sao dám làm loạn triều cương? Thật nực cười!”
Nàng nói lời đanh thép, lại chẳng hề ồn ào. Chúng nhân ngẩng đầu nhìn nữ tử kia, vận trường bào tử kim. Nàng khẽ nâng cằm, trong thoáng chốc lại khiến người ta như thấy được vị thân vương trẻ tuổi đang chinh chiến bên ngoài, cũng ngạo nghễ, nhưng đầy tư cách.
“Bởi vậy, chớ tin, chớ nói, chớ sợ, chớ hãi.”
“Ta sẽ ở ngay trong hoàng cung này, xem ai dám đến?”
Áo choàng tím trong gió phần phật bay, phía sau cờ xí tung bay cao.
Bách tính dưới lầu im lặng một khắc, rồi lại cùng nhau hoan hô, tiếng reo hò vang trời, tựa muốn xuyên phá mây xanh!
Chẳng ai không thích chiến thắng, bách tính cần được an ủi, lại càng cần những lời thề hùng tráng. Quân chủ không ở đây, nữ tử này có thể gánh vác đại nghiệp, lại có dũng khí và gan dạ, khiến người ta khâm phục, cũng khiến người ta an lòng.
Quả là một cảnh tượng vô cùng ủng hộ.
Mà các văn võ bá quan đứng sau nàng, thấy tình cảnh này, ai nấy đều cảm động.
Sức mạnh của lời nói chính là như vậy, nữ tử này dường như rất biết cách lay động lòng người, nàng khơi dậy phần nhiệt huyết nhất trong lòng người, khiến máu họ sôi trào, vô hình trung, lại khiến cửa thành Lũng Nghiệp thêm vững chắc một tầng.
Thẩm Diệu xoay người rời đi.
Mấy ngày sau đó, lời đồn ở Lũng Nghiệp coi như đã lắng xuống. Dù có kẻ lắm chuyện cố tình gây chia rẽ, bách tính cũng sẽ lập tức phản bác. Bởi lẽ ngày hôm đó, Thẩm Diệu trong tình cảnh nguy hiểm như vậy đã đích thân lên cung lầu, một phen lời nói đã khích lệ lòng người, bách tính chỉ cần an định lại, sức mạnh của lòng người sẽ hiển hiện.
Tuy nhiên, loạn đảng Lư Diệp lại càng điên cuồng tấn công ngoài thành, quả là một bộ dạng vô cùng hung hãn.
Thẩm Diệu một mặt phải xem xét các tấu chương thường ngày, một mặt phải sắp xếp cấm vệ quân đi tăng viện cho quân thủ thành, cả ngày bận rộn xoay như chong chóng. Nàng lại đang mang thai, quả thực cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
Ngày hôm đó, nàng vừa mới dậy sớm, đã thấy La Đàm chạy vào. Vừa thấy nàng liền nói: “Tiểu biểu muội, có người đến thăm muội.”
Thẩm Diệu nhíu mày: “Ai?” Nàng ở trong cung, giờ đây ngoài những lúc lên triều nói vài câu với các triều thần, thì cũng chẳng có ai đặc biệt đến thăm nàng. Ở Lũng Nghiệp lại càng không có thân bằng cố hữu, những người thân thiết nhất, cũng đều ở trong cung rồi.
“Ta đỡ muội ra xem.” La Đàm nói.
La Đàm đỡ Thẩm Diệu ra ngoài, đến chính sảnh, liền thấy một người đang ngồi trước bàn, Kinh Trập đang rót trà cho người đó. Người đến vận một thân áo xanh phần phật, vẫn thanh cao như trong ký ức.
Thẩm Diệu thất thanh nói: “Bùi tiên sinh?”
Bùi Lang quay đầu lại.
Một lần biệt ly gần một năm, trong một năm ấy đã xảy ra quá nhiều chuyện. Thuở ấy Bùi Lang chọn rời đi, xét về một mặt nào đó, cũng đã là lựa chọn tốt nhất. Dù sao dưới ký ức kiếp trước, chẳng ai biết đối phương nên dùng tâm tình nào để đối mặt với nhau.
Hắn thấy Thẩm Diệu, ngược lại mỉm cười: “Nghe nói Lũng Nghiệp gặp nạn, cung đình nguy khốn. Ta tuy chẳng có tài cán gì đặc biệt, nhưng ít nhất cũng có thể gánh vác một phần.”
Thẩm Diệu cau mày, nhất thời không mở lời.
Bùi Lang cười: “Chẳng cần nghĩ nhiều, ta là người Minh Tề, ở Đại Lương, ít nhất cũng là đồng hương. Huống hồ thuở ấy dù sao cũng có tình thầy trò, chẳng phải hoàn toàn không có giao tình. Lần này cứ coi như ta đến giúp đỡ bà con lối xóm.”
Hắn trông mỉm cười tự nhiên, tựa như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra. Thẩm Diệu cẩn thận đánh giá hắn, thấy hắn thần sắc thản nhiên, như thể đã buông bỏ quá khứ, trong lòng không khỏi nhẹ nhõm.
Đối với Thẩm Diệu mà nói, đoạn quá khứ đó, giờ đây gần như là chuyện rất xa xưa rồi. Nàng càng coi trọng tương lai, sự xuất hiện của Bùi Lang, quả thực có thể giúp nàng gánh vác nhiều khó khăn.
Nàng nói: “Ta lại phải nợ tiên sinh một ân tình rồi.” Lần trước, cũng là Bùi Lang thay nàng đỡ một nhát dao.
Bùi Lang khẽ nói: “Nợ?” Rồi lại cười, nói: “Có thể nghĩ như vậy, cũng tốt lắm.” Khi ngẩng đầu nhìn Thẩm Diệu, liền nói: “Đừng lãng phí thời gian nữa, giờ hãy bắt đầu xử lý những việc quan trọng nhất của Lũng Nghiệp đi.”
…
Việc quan trọng nhất của Lũng Nghiệp giờ đây là gì, tự nhiên là thanh trừ loạn đảng tàn dư, bảo vệ an nguy bách tính trong thành. Khắp nơi vì chiến tranh mà trăm mối triều chính, tấu chương nhiều vô kể. Chỉ dựa vào Thẩm Diệu đang mang thai để xử lý, vốn đã vô cùng miễn cưỡng. Huống hồ nàng sắp lâm bồn, quả thực không thể chịu nổi sự bận rộn lớn như vậy.
Bùi Lang đến rồi, gánh nặng trên vai Thẩm Diệu liền nhẹ đi một chút.
Bùi Lang vốn là mưu sĩ của Phó Tu Nghi, tự nhiên hiểu rõ những việc triều chính này. Huống hồ hắn bản thân đã có thiên phú bẩm sinh về phương diện này, mọi việc đều chu toàn. Dù là lần đầu tiên nhập chủ triều đình Đại Lương, cũng làm đâu vào đấy.
Tuy nhiên cũng có một khó khăn, chính là nhân lực ở Lũng Nghiệp, để bảo vệ bách tính trong thành thì còn được, nhưng muốn phân sức đi thanh trừ loạn đảng, thì lại có chút lo trước quên sau. Chẳng ai dám mạo hiểm này, nhưng cứ giằng co mãi như vậy rốt cuộc cũng chẳng phải cách.
“Cứ kéo dài thêm một hai tháng, Tạ Cảnh Hành trở về, bọn loạn đảng này liền có thể bị thanh trừ.” Thẩm Diệu nói với Bùi Lang: “Chỉ cần kiên trì vượt qua giai đoạn này là ổn.”
Bùi Lang đang giúp xem tấu chương. Hai người họ chẳng ai nhắc đến kiếp trước hay bất cứ chuyện nhạy cảm nào liên quan, tựa như đó là quá khứ mà cả hai đều ngầm hiểu. Nói rõ ra cũng chẳng có lợi ích gì, đôi khi, giả ngây giả dại mới là cách đối xử tốt nhất.
Bùi Lang khi thấy Diệp Hồng Quang ngây dại cũng ngẩn người rất lâu, đại khái là biết Diệp Hồng Quang và Phó Minh quả thực quá đỗi giống nhau. Bởi vậy đối với Diệp Hồng Quang cũng đặc biệt ôn hòa, Diệp Hồng Quang ngược lại rất thích chơi đùa với Bùi Lang kiên nhẫn.
“Tuy nhiên,” Bùi Lang có chút lo lắng: “Nhưng loạn đảng Lư gia cũng hiểu rõ đạo lý này. Hôm trước quân thủ thành đã bẩm báo, loạn đảng Lư gia giờ đây đều chưa có động thái. Việc bất thường ắt có quỷ, luôn cảm thấy, bọn chúng đang chuẩn bị điều gì đó.”
“Dù bọn chúng đang chuẩn bị điều gì, tình cảnh của chúng ta sẽ không thay đổi một chút nào.” Thẩm Diệu thở dài: “Thuở ấy cứ nghĩ biên cảnh Đại Lương phòng thủ vững chắc. Lũng Nghiệp kiên cố như thành đồng vách sắt, dù có động thái, cũng chẳng qua là sự nghi kỵ lẫn nhau giữa các quan viên trên triều, ai ngờ Lư gia còn giữ lại một chiêu.”
“Lư gia hận hoàng thất thấu xương, nên biết mình không có hy vọng chiến thắng, vẫn còn giấu một chiêu cuối cùng.”
“Lão tặc chết chẳng đáng tiếc.” Thẩm Diệu cầm tấu chương, ánh mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ: “Nhưng Lũng Nghiệp không thể mất. Một bước cũng không thể nhường.”
La Đàm xách giỏ thức ăn đi tới, cười nói: “Hai vị xem tấu chương lâu như vậy, cũng phải dùng bữa chứ. Nhất là tiểu biểu muội, muội giờ đây đâu phải một mình, còn có một hài tử nữa. Muội tự mình nhịn đói, còn để tiểu chất nhi hay tiểu chất nữ của ta cũng phải nhịn đói theo, tính là mẹ kiểu gì chứ.” Nàng lấy bánh ngọt và canh từ trong giỏ ra, nói: “Bùi tiên sinh cũng dùng một chút đi. Những thứ này ta đều tận mắt thấy làm từ trong bếp ra, đảm bảo — sạch sẽ vô cùng!”
La Đàm cả ngày ở trong cung, có vẻ hơi rảnh rỗi. Thẩm Diệu và Bùi Lang xem tấu chương, nàng chẳng giúp được gì, bèn dồn hết tâm tư vào hài tử của Thẩm Diệu. Trong cung người đông tay tạp, đồ ăn thức uống lại càng phải cẩn thận vạn phần, biết bao hài tử của phụ nữ đã mất đi một cách không rõ ràng vì chuyện ăn uống. La Đàm dứt khoát mỗi ngày kê một cái ghế nhỏ, canh giữ ngự thiện phòng, dù có Đào cô cô, Kinh Trập, Cốc Vũ cũng không được, mọi thứ đều phải tận mắt thấy nấu nướng.
Thẩm Diệu khẽ cười: “Vất vả cho muội rồi.”
Ánh mắt Bùi Lang dừng lại trên bụng nhô cao của Thẩm Diệu, do dự một chút, hỏi: “Đại khái… cũng chính là những ngày này rồi chứ?”
“Nói không chừng.” Thẩm Diệu nói: “Nhưng ta cảm thấy, cũng nên nhanh rồi.” Nàng vuốt ve bụng mình, trong mắt một tia dịu dàng chợt lóe qua: “Sinh ra vào thời buổi binh đao loạn lạc như vậy, quả là làm khó hài tử rồi.”
“Binh đao loạn lạc gì chứ.” La Đàm nói: “Tiểu biểu muội nói vậy là không đúng rồi. Phải biết rằng giờ đây đã là thiên hạ thái bình, loạn thế an định, chính là thời khắc phồn thịnh tốt đẹp. Đợi biểu muội phu trở về, tiểu gia hỏa kia có một người cha đánh thắng trận, thiên hạ đều đang hoan hô chúc phúc cho sự ra đời của nó, vinh dự như vậy, nào phải ai cũng có thể gặp được. Chuyện tốt như vậy, sao đến miệng muội lại thành chuyện xấu vậy?”
Thẩm Diệu bật cười: “Muội nói hay như vậy, sao không đi hát hí kịch kể chuyện?”
La Đàm đắc ý: “Nếu ta đi hát hí kịch kể chuyện, nhất định có thể làm thiên hạ đệ nhất đó.”
Bùi Lang thấy hai người họ nói chuyện rôm rả, bèn cũng lắc đầu cười, nói: “Vượt qua giai đoạn này là ổn rồi, chỉ mong loạn đảng tàn dư đừng gây ra chuyện gì khác vào lúc này.”
Trời chẳng chiều lòng người, lời nói của Bùi Lang, hai ngày sau liền vô tình ứng nghiệm.
Càng vào thời khắc mấu chốt, càng không thể xảy ra một chút sai sót nào, chỉ cần vượt qua giai đoạn này, Tạ Cảnh Hành trở về, giải nguy Lũng Nghiệp, dù là loạn đảng hay giặc cướp, đều sẽ vĩnh viễn biến mất trên đất Đại Lương, mà từ nay về sau, Minh Tề Tần Quốc không còn, thiên hạ chỉ có một Đại Lương, giang sơn thịnh thế này, đều sẽ nằm trong tay Tạ Cảnh Hành.
Dù có trốn đến chân trời góc bể, bọn người này cũng như kiến cỏ, như chó nhà có tang, vĩnh viễn không được an ổn.
Bọn chúng ngay từ đầu đã không định sống sót rời đi, nếu không cũng sẽ chẳng tấn công Lũng Nghiệp, nhưng tiền đề là phải giết Thẩm Diệu và cốt nhục trong bụng Thẩm Diệu, trận tử chiến này mới đáng giá. Giờ đây thấy thời gian trôi qua từng ngày, bách tính không bị kích động thành công, hoàng thất an ổn, loạn tặc cũng sẽ sốt ruột. Bọn chúng nóng lòng muốn khiến toàn bộ Lũng Nghiệp hỗn loạn, để Tạ Cảnh Hành trở về đối mặt với một đống hỗn độn, cùng với nỗi đau vợ con thảm tử.
Thế là hai ngày sau bọn chúng phát động tấn công điên cuồng vào Lũng Nghiệp.
Giống như Bùi Lang đã đoán, việc bất thường ắt có quỷ, bọn chúng đã lập ra một kế hoạch chi tiết, mà kế hoạch này vốn là sự sắp đặt của Lư Mậu Tài thuở trước để bức cung, giờ đây không ngờ lại dùng để đối phó với hoàng thành không người này.
Nhưng cũng như Thẩm Diệu đã nói, dù thế nào đi nữa, tình cảnh của bọn họ sẽ không vì thế mà thay đổi một chút nào.
Trong kế hoạch của Lư Mậu Tài, vốn là tướng sĩ Lư gia đối phó cấm vệ hoàng gia. Giờ đây những tàn dư này không dũng mãnh như tướng sĩ Lư gia, cấm vệ hoàng gia giờ đây cũng không nhiều như thời Vĩnh Lạc Đế, vừa vặn có thể đánh hòa.
Phải điều cấm vệ quân đi bảo vệ bách tính, người trong hoàng cung tự nhiên sẽ ít đi. Tình cảnh của Thẩm Diệu cũng vô cùng nguy hiểm.
“Thân vương phi, hay là triệu thêm người về cung.” Đặng công công nói: “Giờ đây nhân lực trong cung e rằng nhiều hơn mới ổn thỏa.”
“Thêm một hai người cũng vô dụng, thêm nhiều thì bên ngoài lại không có người. Thôi vậy.” Thẩm Diệu nói: “Cứ như vậy đi, chỉ cần giữ được đêm nay là ổn. Giặc cướp cũng cần nghỉ ngơi dưỡng sức, đêm nay công thành không thành công, tự nhiên sĩ khí sẽ giảm đi quá nửa. Đêm nay chính là thời khắc căng thẳng nhất, qua đêm nay, mọi việc sau đó ngược lại sẽ dễ dàng hơn nhiều.”
Đào cô cô có chút lo lắng: “Nhưng nghe có vẻ đáng lo quá. Hơn nữa thân vương phi, hài tử trong bụng thật sự không sao chứ?”
Thẩm Diệu vô thức sờ lên bụng mình, đại khái là mẹ con liền tâm, những ngày này, nàng có thể cảm nhận rất rõ hài tử đang đạp chân, cử động trong bụng, nhưng đêm nay lại vô cùng yên tĩnh. Nàng liền cười, nói: “Đại khái là ngủ rồi, cũng biết lúc này không thể gây thêm phiền phức, ngoan lắm.”
Bùi Lang nói: “Nếu đã hạ quyết tâm, thì hãy giữ vững ở đây. Nhưng vẫn phải chuẩn bị vạn toàn, một khi có chuyện, hãy để toàn bộ Mặc Vũ quân đến, bảo vệ người chạy đến nơi an toàn trước. Dù hoàng cung này phải giữ, nhưng tính mạng con người mới là quan trọng nhất. Dù cuối cùng bách tính có biết người bỏ trốn, thì cũng là vào phút cuối cùng mới trốn, ắt sẽ không trách tội người, bởi lẽ người còn phải bảo vệ huyết mạch hoàng gia.”
Thẩm Diệu gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy.”
“Vậy thì mọi người hãy vực dậy tinh thần đi.” La Đàm nói: “Giờ đây chính là một đêm vô cùng quan trọng, chúng ta đều ở trong hoàng cung, càng vào lúc này càng phải đoàn kết, phải biết rằng chẳng có khó khăn nào không thể vượt qua. Năm nay cũng sắp vượt qua rồi, giờ đây chẳng qua chỉ là lũ chuột nhắt vô danh, còn sợ bọn chúng không thành?”
La Đàm là người lớn lên cùng người nhà họ La, trong xương cốt có một khí phách và dũng khí hào sảng, càng vào lúc nguy hiểm, ngược lại càng không sợ hãi. Lời nói của nàng, ngược lại đã khiến mọi người trong cung đều nhiệt huyết sôi trào. Ngay cả cung nữ thái giám của Vị Ương cung cũng đều quỳ xuống, nhao nhao nói muốn cùng hoàng cung sống chết.
Cũng chẳng đến mức tuyệt cảnh như vậy.
Thẩm Diệu đoan tọa giữa điện, đại điện rất rộng rãi, rộng rãi quá mức, liền có vẻ trống trải. Bùi Lang ngồi một bên lật tấu chương, Thẩm Diệu trong điện xem xét một số văn thư mà triều thần đưa đến vào buổi trưa, còn La Đàm, thì chẳng biết tìm đâu ra một cái cửu liên hoàn mà loay hoay. Đào cô cô và Đặng công công đứng một bên, không ngừng hâm nóng trà, trông ai nấy đều có việc riêng, ngược lại vô cùng bận rộn.
Cũng làm dịu đi phần nào bầu không khí căng thẳng.
Nhưng cũng chỉ là một chút, bởi vì không ngừng có cấm vệ đến bẩm báo, tình hình trong thành giờ đây ra sao? Bọn loạn tặc kia quả nhiên hung tàn, khắp nơi tàn sát bách tính, dường như muốn đối đầu với hoàng gia, khắp nơi gây ra hoảng loạn. May mà Thẩm Diệu đã điều đại nửa cấm vệ quân, cùng với quân thủ thành, vẫn đang giằng co không ngừng với bọn người Lư gia, nhất thời không phân định được ai chiếm thượng phong.
Bọn loạn tặc này vô cùng xảo quyệt, một phần gây rối lòng dân trong bách tính, một phần lại âm thầm bao vây, mưu đồ tấn công hoàng cung. Nghe tiếng binh đao giao tranh từ xa vọng lại, cùng với tiếng hô hoán của tướng sĩ không ngừng. Thỉnh thoảng kèm theo ánh lửa, chẳng ai có thể thật sự bình tâm tĩnh khí được.
Tựa như một cây cung, lúc thì kéo căng hết mức, nới lỏng một chút, rồi lại kéo căng tròn. Mỗi cử động đều kéo theo lòng người, khiến người ta khó lòng an định.
Đêm đó trôi qua vô cùng dài, dài đến nỗi khói xanh từ lư hương bay ra cũng phải chậm rãi hơn, tản mát trong không trung, tỏa ra mùi hương tĩnh mịch, nhưng lại khiến lòng người thắt lại.
Khi ánh bình minh hé rạng, động tĩnh bên ngoài dần nhỏ lại.
Đặng công công và Đào cô cô cũng lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Đầu lĩnh cấm vệ quân từ bên ngoài bước vào, đối với Thẩm Diệu nói: “Bẩm thân vương phi, loạn đảng Lư gia đã rút khỏi thành, giặc cướp trong thành đã bị dẹp yên. Quân thủ thành đang an ủi bách tính.”
Vậy là nguy cơ đã qua.
La Đàm vươn vai, nàng loay hoay cả đêm với cửu liên hoàn cũng chẳng giải được, cũng chẳng phải là ngốc nghếch, tâm trí cả đêm không đặt vào cửu liên hoàn, giải được mới là chuyện lạ. Nàng ngáp một cái, tuy phấn khởi, nhưng cũng khó che giấu vẻ mệt mỏi, nói: “Tiểu biểu muội, nguy cơ đã giải, ta ở bên muội một đêm, cũng coi như có chút công lao chứ.”
Thẩm Diệu ngẩng đầu lên, nàng khá hơn La Đàm, ngoài vẻ mệt mỏi, thì cũng chẳng đến nỗi buồn ngủ như vậy. Chỉ cười nói: “Mọi người đều vất vả rồi. Đợi điện hạ trở về, đều sẽ luận công ban thưởng.”
Vị đầu lĩnh thị vệ liền cười nói: “Thân vương phi cũng vất vả rồi.”
Có thể trong thời khắc nguy cấp như vậy mà trấn định tự nhiên, thậm chí ở lại trong cung ngồi suốt một đêm, xét về một mặt nào đó, cũng gần như là cùng họ chiến đấu. Một người phụ nữ có thể làm được những điều này, luôn đặc biệt khiến người ta khâm phục, huống hồ Thẩm Diệu những ngày này rốt cuộc là người như thế nào, mọi người đều thấy rõ, nếu không có nàng dẫn dắt Lũng Nghiệp, trấn giữ Lũng Nghiệp, e rằng Lũng Nghiệp giờ đây đã là một mớ hỗn độn rồi.
Bùi Lang cũng từ tấu chương ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Diệu khẽ cười, dường như có ý nhẹ nhõm.
Đào cô cô lo lắng nhất cho thân thể Thẩm Diệu, liền nói: “Nếu đã không sao rồi, thân vương phi vẫn nên nghỉ ngơi trước thì hơn. Ngồi cả đêm không chợp mắt, người thường còn không chịu nổi, huống hồ còn đang mang song thai.” Bà đỡ Thẩm Diệu.
Thẩm Diệu được Đào cô cô đỡ, vừa mới bước một bước, liền cảm thấy bụng mình trĩu xuống, nàng lập tức dừng lại.
La Đàm thấy vậy, liền nói: “Là ngồi lâu thân thể cứng đờ rồi chứ, ta giúp muội xoa bóp một chút. Người mà chân tay tê dại đều như vậy, bước một bước cũng khó.”
“Không phải đâu.” Thẩm Diệu ép mình trấn định lại, nàng nói: “Trước hết giúp ta mời một bà đỡ đến đây.”
Đào cô cô và La Đàm đầu tiên là ngẩn người, rồi Đào cô cô lập tức phản ứng lại, bà cũng chẳng biết là kích động nhiều hơn hay kinh hoàng nhiều hơn, nói: “Mau! Mau mời hai vị bà đỡ trong cung đến!”
…
Bà đỡ là những bà đỡ giỏi nhất, những người đỡ đẻ nổi tiếng gần xa ở Lũng Nghiệp, dù khó đỡ đến mấy trong tay họ cũng chỉ là chuyện nhỏ. Để cho ổn thỏa, Đào cô cô đã mời hai vị đến.
Bà Lý cầm đầu liền nói: “Thân vương phi đừng lo lắng, phụ nữ mà, sinh con đều là lần đầu, lần đầu thì lạ, lần hai thì quen, lần đầu sinh xong rồi, sau này sẽ không sợ hãi như vậy nữa, thuận lợi lắm.”
Bà Lưu lớn tuổi hơn bà Lý, mắng: “Ngươi nói cái lời hỗn xược gì trước mặt quý nhân vậy.” Rồi lại nhìn Thẩm Diệu, lấy làm lạ nói: “Nhưng thân vương phi lại rất trấn định, lão bà đỡ đẻ cho biết bao nhiêu cô nương, đây là lần đầu thấy người bình tĩnh như vậy.”
Thẩm Diệu được đỡ nằm trên giường, thần sắc nàng bình thản, tựa như chẳng hề để chuyện này trong lòng, từ đầu đến cuối cũng không lộ ra vẻ hoảng hốt, khiến người ta suýt nữa tưởng nàng không phải lần đầu sinh con. Nhưng dù là lần thứ hai sinh con, những phụ nữ kia cũng chẳng hề nhẹ nhõm như vậy.
Thẩm Diệu trong lòng lại rõ ràng, nàng không hề bình tĩnh như vẻ ngoài. Ký ức về hài tử phải truy ngược về rất lâu trước đây rồi, lúc đó Phó Tu Nghi cũng chẳng mấy quan tâm nàng, sinh con dường như cũng vô cùng vất vả, nàng mang theo bất an mà sinh hạ hài tử.
Giờ đây hài tử này lại mang theo kỳ vọng của mọi người mà đến thế gian. Bất kể là Tạ Cảnh Hành và chính nàng, hay Hiển Đức Hoàng hậu và Vĩnh Lạc Đế, người nhà họ Thẩm biết nàng mang thai, nhất định cũng vô cùng quý trọng hài tử này. Càng là thứ trân quý, lại càng sợ bị đánh vỡ.
Quan tâm thì loạn, nàng ép mình hít sâu thở sâu, vứt bỏ những thứ hỗn độn trong đầu.
“Thân vương phi trước hết hãy dậy ăn chút gì đi.” Bà Lý từ một bên cầm nước đường gừng trứng gà bưng đến trước mặt Thẩm Diệu: “Ăn chút gì mới có sức, sinh con còn phải mất một thời gian, phải đợi một lát đó.”
Thẩm Diệu liền nhận lấy, kỳ thực chẳng có chút khẩu vị nào, nhưng vẫn cố gắng ăn hết cả chén.
“Thân vương phi chẳng chút yếu ớt nào.” Bà Lưu tán thưởng: “Những nàng dâu nhỏ thuở trước, luôn có vài phần tính khí tiểu thư. Nếu là phu nhân nhà giàu sang, thì lại càng kén chọn. Bảo ăn chút gì cũng không chịu ăn, nói là không thoải mái, đến lúc sinh con không có sức, khổ vẫn là mình. Thân vương phi lại rất hiểu chuyện, dáng vẻ như vậy, lát nữa sinh con nhất định sẽ rất thuận lợi.”
Bà thấy Thẩm Diệu thần sắc ôn hòa, cũng chẳng kén chọn thân phận thôn quê của họ, khi nói chuyện, liền cũng thân mật, không quá giữ kẽ.
Thẩm Diệu biết hai người họ đang nói chuyện giúp mình phân tâm, để thời gian trôi qua nhanh hơn. Dù sao thì vẫn chưa bắt đầu sinh mà.
Bên ngoài, Đào cô cô cùng mọi người đều đợi. La Đàm nói: “Tim ta đập mạnh quá, chẳng biết tiểu biểu muội sinh là bé trai hay bé gái, tò mò lâu như vậy, cuối cùng cũng có đáp án rồi.”
“Bất kể là tiểu thế tử hay tiểu quận chúa, tóm lại thân vương điện hạ trở về, đều sẽ vô cùng vui mừng, vô cùng yêu thương.” Đào cô cô cười nói: “Chỉ là chẳng biết phải đợi bao lâu.”
Đặng công công cũng có vẻ hơi căng thẳng: “Đây dù sao cũng là tiểu bối đầu tiên của hoàng gia, Hoàng hậu nương nương và Hoàng thượng, Thái hậu nương nương trên trời có linh thiêng, cũng sẽ cảm thấy an ủi.”
Bên này như vậy, người trong Duệ Thân Vương phủ thì càng khỏi phải nói.
Ngay cả Mạc Kình, người vốn dĩ chẳng bao giờ lộ hỉ nộ ái ố ra mặt, cũng trông mặt đỏ bừng. Tòng Dương nhảy nhót không ngừng, chỉ nói: “Trước khi đi đã đánh cược với Thiết Y, ta cược sinh là một tiểu quận chúa, đã đặt cược toàn bộ gia sản của ta, nếu thua lỗ, lần này tiền cưới vợ cũng chẳng còn.”
Kinh Trập vừa vặn nghe thấy, liền khinh thường: “Ta thấy sinh ra chính là một tiểu thế tử.”
“Hây, dựa vào đâu mà là tiểu thế tử?” Tòng Dương hỏi: “Ta thấy là tiểu quận chúa.”
“Tiểu thế tử chính là tiểu thế tử!” Kinh Trập không chịu thua.
“Đều đừng cãi nhau nữa.” Cốc Vũ hòa giải: “Ồn ào gì vậy, Đường Thúc đâu rồi?”
Đường Thúc đang ở trong góc, vừa niệm A Di Đà Phật, vừa khẽ nói: “Cầu liệt tổ liệt tông Tiêu gia phù hộ thân vương phi mẹ tròn con vuông, mẹ khỏe con khỏe, mọi người đều bình an…”
Từ sáng sớm cứ thế kéo dài đến chiều, đến khi hoàng hôn buông xuống, Thẩm Diệu cuối cùng cũng bắt đầu sinh.
Bà đỡ sai cung nữ đi chuẩn bị nước sạch, khăn mặt, kéo sạch và một loạt đồ dùng dự phòng. La Đàm muốn vào xem, bị Đào cô cô khuyên can. Đào cô cô và vài cung nữ vào trong, cùng với Kinh Trập và Cốc Vũ cũng vào, để trông chừng không ai động tay động chân.
Thẩm Diệu trên giường khẽ rên rỉ.
Nàng cố gắng nhịn, cơn đau từng trận lớn hơn từng trận, đến sau cùng, gần như là đau đớn kịch liệt. Cơn đau này còn đau đớn hơn bất kỳ cơn đau thể xác nào từ khi nàng trọng sinh đến nay, gần như có người đang cầm kéo khuấy động trong bụng nàng.
“Thân vương phi cố gắng lên, dùng sức một chút!” Bà Lý nói: “Có thể thấy bóng hài tử rồi!”
…
Bên ngoài, Bùi Lang cùng mọi người cũng cảm thấy thời gian trôi qua như năm tháng.
Không ngừng có cung nữ bưng chậu bạc ra vào, máu trong chậu quả thực khiến người ta kinh hãi. La Đàm lo lắng nắm chặt tay bà mụ bên cạnh, hỏi: “Chuyện gì vậy, sao lại chảy nhiều máu như vậy?”
Bà mụ kia an ủi nàng: “Không sao đâu, phụ nữ sinh con đều phải chảy máu, đừng sợ.”
Lòng Bùi Lang lại trôi dạt rất xa.
Kiếp trước, Phó Tu Nghi đối với sự ra đời của Phó Minh và Uyển Du căn bản chẳng hề để tâm. Lúc đó hắn vừa vặn đi ngang qua, Phó Tu Nghi liền bảo hắn thay mình vào xem một chút.
Thẩm Diệu kiếp trước sinh con, xét về một mặt nào đó, là Bùi Lang đã cùng nàng trải qua. Không ngờ kiếp này, Tạ Cảnh Hành không ở bên, cũng là hắn cùng nàng trải qua.
Điều này cũng tốt, ít nhất vào thời khắc như vậy của nàng, bên cạnh không phải một mình. Ít nhất hắn cũng từng ở bên nàng vào lúc này.
Mỗi khắc đều vô cùng dài, chẳng biết đã qua bao lâu, nghe thấy trong nhà có tiếng kinh hô của bà mụ: “Ra rồi, là tiểu thế tử! Ơ, còn một đứa nữa!”
“Là song sinh! Song sinh! Thân vương phi thật có phúc!”
Ngay sau đó chưa đầy một khắc, liền nghe thấy tiếng “oa” từ bên trong vọng ra, tiếng trẻ sơ sinh khóc vô cùng lanh lảnh.
Mọi người đều mừng rỡ khôn xiết, La Đàm gần như muốn ngất đi vì vui sướng! Nhưng còn chưa kịp thở phào, liền lại nghe thấy tiếng kinh hô của bà Lý: “Thân vương phi, người cố gắng lên, đừng ngủ! Đừng ngủ!”
Lòng Bùi Lang thắt lại, còn chưa kịp phản ứng, liền nghe thấy tiếng bi thương của Đào cô cô vang lên: “Thân vương phi, kiên trì lên!”
La Đàm tính tình nóng nảy, chẳng còn sợ hãi nữa, liền xông vào trong nhà, Bùi Lang do dự một chút, nghe thấy Đào cô cô nói: “Bùi tiên sinh! Bùi tiên sinh vào đi!”
Bùi Lang xông vào trong nhà, Thẩm Diệu đắp chăn, sắc mặt nàng trắng bệch vô cùng, nàng nói với bà Lưu và bà Lý bên cạnh: “Không sao đâu, hài tử đã bảo toàn, vậy là tốt rồi.”
“Thân vương phi…” Bà Lưu và bà Lý còn muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời.
“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” La Đàm sốt ruột đến mức sắp khóc: “Tiểu biểu muội sao vậy, tự nhiên lại nói những lời như vậy?”
“Thân vương phi thân thể vốn yếu ớt, thai này lại là song sinh. Trước khi sinh lại phân tâm lao lực, thai ngồi không vững. Giờ đây thân thể đã mệt mỏi tột độ, lại chảy quá nhiều máu…” Bà Lưu nói không nổi nữa.
“Ta sinh nở, vô cùng gian nan. Ta, ta nghĩ ta e rằng không được rồi. Biểu tỷ, gặp cha mẹ và đại ca ta, thay ta nói một tiếng bất hiếu, không thể phụng dưỡng họ tuổi già.”
La Đàm liều mạng lắc đầu, nói: “Tiểu biểu muội, lời này không thể do ta nói được. Muội đừng nói lời hồ đồ nữa, muội sẽ khỏe mạnh, sống động đi gặp cô phụ cô mẫu, muội nói lời như vậy mới là bất hiếu, đừng nói nữa, đừng nói nữa!” Lời nói đến cuối cùng, đã mang theo tiếng khóc nức nở, gần như không thể tự chủ.
Thẩm Diệu cười bất lực, rồi lại nhìn sang Bùi Lang bên cạnh.
Bùi Lang thần sắc hoảng hốt, môi khẽ run rẩy, nào còn dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên thường ngày.
“Không, người có thể kiên trì được.” Hắn nói: “Ta nợ người còn chưa trả hết, người phải sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh vô ưu.” Hắn dường như đang ép mình tin vào điều gì đó.
“Bùi tiên sinh sớm đã chẳng nợ ta gì rồi, nếu thật sự muốn đền đáp, thì, thì hãy hứa với ta, bảo vệ hài tử của ta. Mong nó có thể khỏe mạnh lớn lên.” Nàng khó nhọc thở một hơi, dường như đã dùng hết toàn bộ sức lực, nói: “Gặp Tạ Cảnh Hành, nói với hắn, xin lỗi, ta không đợi được nữa rồi. Cảm ơn hắn vẫn luôn nguyện ý bảo vệ ta, bao dung ta, có thể cùng hắn làm vợ chồng một kiếp, ta, ta rất vui…”
“Thân vương phi!” Đào cô cô kêu lên.
“Để ta xem hài tử của ta…” Nàng nói.
Hai bà mụ vội vàng lau sạch hài tử, dùng tã lót bọc lại, đưa đến bên Thẩm Diệu. Đào cô cô rưng rưng nước mắt nói: “Là hai tiểu thế tử, khỏe mạnh lắm.”
Ánh mắt Thẩm Diệu dừng lại trên hai hài tử, nàng khó khăn vươn ngón tay, phác họa lông mày và ánh mắt của hai hài tử, khẽ nói: “Hai hài tử này lớn lên, lông mày ánh mắt nhất định sẽ rất đẹp. Bất kể là giống cha, hay giống mẹ… Ta và Tạ Cảnh Hành đã chịu rất nhiều khổ sở, nếu ông trời là người tốt, nhất định sẽ không nỡ để chúng phải chịu khổ nữa.”
Đào cô cô đã bắt đầu lau nước mắt.
La Đàm quay đầu đi, dùng mu bàn tay lau nước mắt.
“Ta rất muốn nhìn các con lớn lên…” Ánh mắt nàng dừng lại trên hai hài tử, mang theo sự quyến luyến sâu sắc, sâu sắc, dường như đang xuyên qua dung nhan của hai tiểu hài nhi, nhìn thấy người đang ở cách xa ngàn dặm.
“Rất nhớ chàng…”
Giọng nàng dần yếu ớt đi.
Cách xa ngàn dặm trong đại trướng, vị chủ tướng trẻ tuổi bỗng nhiên tim đau nhói, nỗi đau đó từ lồng ngực lan ra khắp mọi ngóc ngách cơ thể, đau đến mức khiến người ta không khỏi cúi gập người xuống. Hắn vịn vào chân bàn, thở hổn hển.
Cao Dương vén màn trướng bước vào, thấy tình cảnh này giật mình, vội vàng đưa tay bắt mạch cho hắn, sau khi bắt mạch lại lấy làm lạ nói: “Chẳng có vấn đề gì, huynh sao vậy?”
Tạ Cảnh Hành nhíu mày, đột nhiên nói: “Ngày mai tấn công Tuần Dương.”
“Sao lại đột nhiên quyết định vậy?” Cao Dương giật mình.
“Tốc chiến tốc thắng.” Tạ Cảnh Hành xoay người đi ra ngoài.
…
Đại Lương chiếm đóng Tuần Dương của Tần Quốc, từ đây, cục diện ba nước phân lập sau hơn trăm năm kéo dài, cuối cùng đã bị Duệ Thân Vương trẻ tuổi phá vỡ. Quần hùng tranh bá từ đây kết thúc, nghiệp lớn bá vương, cuối cùng hoa rơi về Đại Lương.
Thành vương bại khấu.
Đề xuất Xuyên Không: Cẩm Kế Chưởng Thượng