Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 147: Nhân, Gia, Hảo, Tưởng, Lão, Công, A!

Chương 147: Người, Nhà, Rất, Nhớ, Chồng, À!

Gần nửa đêm.

Phó Chiêu Nguyện mặc bộ đồ ngủ màu trắng bạc, hai tay chống má nằm sấp trên giường, đôi chân nhỏ liên tục đung đưa trong không khí. Cô quay sang nhìn Đàm Túc đang ngồi ở bàn làm việc, vui vẻ hỏi:

– Chồng ơi, chiều mai mình đi trường học của con gái, mang quà cho bạn bè cô bé và lớp 2-6 của Tư Vọng đã chuẩn bị xong chưa?

Đàm Túc chỉ ậm ừ nhẹ một tiếng rồi ngưng làm việc.

Anh cũng mặc bộ đồ ngủ giống cô, khuỷu tay đặt trên thành ghế, quay người lại tập trung trả lời:

– Đã chuẩn bị xong rồi. 19 cậu bé là đồng hồ đeo tay, hai cô bé là đồng hồ đeo tay, hai bộ trang sức và một chiếc vương miện công chúa.

Anh nhặt hai tấm thiệp màu hồng nhạt trên bàn, duỗi tay đưa cho cô xem:

– Lời nhắn cho hai cô bé cũng đã viết xong, em xem có hợp không nhé.

Phó Chiêu Nguyện đang rảnh không biết làm gì, nhanh chóng ngồi dậy lên mép giường rồi mở rộng tay theo thói quen, giọng nhỏ nhẹ e ấp:

– Ôm đi.

Chỉ nói một từ, Đàm Túc đặt thiệp xuống, đứng dậy, bước mấy bước sang mép giường.

Anh nhẹ nhàng bế cô lên theo kiểu bồng công chúa rồi quay về bàn làm việc, để cô ngồi thoải mái sang một bên, đặt thiệp trước mặt cô:

– Xem kỹ đi. Nếu không vừa ý thì em sửa lại nhé.

– Ừ.

Phó Chiêu Nguyện cầm tấm thiệp đầu tiên, là dành cho Lâm Diệp Diệp —

Dear cô công chúa Diệp Diệp: Sao trời dù có nhiều mây đen cũng chẳng thể khiến các vì sao ngừng tỏa sáng, công chúa cũng vậy.

Tấm thứ hai, dành cho Tô Thất Vũ —

Dear công chúa Thất Thất: Hạnh phúc và tự do của một công chúa quan trọng hơn mọi khuôn phép quy củ.

Phó Chiêu Nguyện đặt hai tấm thiệp cẩn thận xuống, mềm mại lấy tay nâng mặt anh lên, hăng hái hôn lên má vài cái, vừa khen vừa góp ý:

– Ôi chồng ơi, anh viết hay quá ha.

– Nhưng câu chữ và nét chữ của anh nhìn có vẻ hơi nghiêm nghị quá.

Nói xong cô ngồi thẳng trên đùi anh, quay mặt về bàn làm việc, cầm bút máy trên bàn của anh.

Cô vẽ thêm một mặt trời nhỏ, vài bông hoa, cùng một cô công chúa đội vương miện đang chạy nhảy tự do trên thảm cỏ bên dưới tấm thiệp.

Đàm Túc vòng tay ôm cô từ phía sau, cằm tựa trên vai cô, nhìn bức tranh khen ngợi không ngần ngại, giọng đầy trìu mến:

– Quả thật dễ thương hơn nhiều, Nguyện Nguyện giỏi quá.

– Nhưng... — anh nhẹ nhàng hôn lên tai mềm mại của cô, giọng thấp thoáng mời gọi — Nguyện Nguyện à, mấy ngày trước anh bận, mấy ngày nghỉ này liệu em có chịu “nuôi” anh đàng hoàng không?

Phó Chiêu Nguyện kêu nhẹ một tiếng, chủ động quay mặt về phía anh, cưỡi lên đùi anh.

Một tay ôm chặt cổ anh, một tay nâng cằm điển trai pha chút ngỗ ngược, cố ý trêu chọc:

– Đâu phải phải anh “nuôi” em đó sao? Hả?

Lời vừa dứt, môi mềm mại của cô bị hôn mạnh mẽ.

Môi hòa quyện cùng răng, hai tay ôm eo cô không ngừng khám phá lưng cô.

Nhiệt độ căn phòng tăng lên nhanh chóng, hai người dần sát lại gần nhau.

Đang lúc Đàm Túc bồng cô đứng dậy chuẩn bị lên giường thì cửa phòng bên phải, phòng của Tư Vọng, đột nhiên phát ra một tiếng động nhỏ đến mức hầu như không nghe thấy.

Nhưng anh lại tỉnh tai nhận ra.

– Chết tiệt! Đúng đấy, biết chờ thời điểm mà! – nửa giận nửa bực, anh lầm bầm chửi nhỏ, mắt ánh lên đam mê và phiền muộn đan xen.

Muốn lén đi theo theo dõi, lại không nỡ buông cô xuống.

Tiến thoái lưỡng nan.

Phó Chiêu Nguyện nhìn thái độ anh đoán biết chuyện ngoài kia.

Cô cắn nhẹ môi, nhịn cười, giúp anh quyết định:

– Đi bắt họ trước đi, mấy ngày nghỉ rồi, sớm muộn cũng có thời gian.

– Thôi, em chán quá rồi, chơi với con gái và con rể cho vui.

Đàm Túc bất đắc dĩ cười lăn lộn trước tính ham chơi của cô.

Là bố mà anh vẫn chưa thể chấp nhận sự thật con gái bị “ăn hiếp”, trong khi cô là mẹ chỉ mải mê nghĩ cách trêu đùa bọn trẻ cho vui.

Anh chỉ còn cách thở dài bất lực rồi nhịn nóng trong lòng, chiều theo ý cô:

– Được rồi, cùng đi nhé.

...

Đêm thu mát lạnh nuốt trọn tia sáng cuối cùng vào đám mây, không trăng tối tăm tựa như tấm vải đen, sao trời lấp ló chỉ còn vài chiếc, lập lòe treo trên nền trời, khiến sân vườn tắt hết đèn càng thêm tối mờ mịt.

Khung cảnh đêm thế này là thời điểm hoàn hảo để lén lút gặp gỡ.

Lộ trình lén lút của Tư Vọng.

Tư Vọng mặc bộ đồ ngủ lụa đen, cúi người luồn lách trong sân tối om, định lợi dụng bóng cây cỏ để tránh tầm nhìn từ cửa sổ phòng giữa.

Tai đeo tai nghe bluetooth màu đen thỉnh thoảng phát ra những tiếng thoại hối hả mà cũng phấn khích:

– Chồng ơi, chồng ơi, nghe thấy trả lời!

– Đã nhận, over~ — Tư Vọng ép sát mình vào cây lớn, đáp giọng nhỏ.

Rồi anh thò đầu ra nhìn nhanh cánh cửa phòng giữa rồi rụt lại, báo cáo tình hình với cô.

– Vợ ơi, phía đối diện khe cửa không sáng, có lẽ đã ngủ rồi, tạm thời an toàn.

Đối phương đáp lại giọng reo vui:

– Tuyệt! Quá tốt rồi!

– Nhưng...

– Chồng tại sao không che mái tóc vàng nổi bật kia đi, em nhìn qua cửa kính là phát hiện anh núp sau cây rồi.

Tư Vọng khẹt một tiếng, hai chân dài khom cong, thân người nhanh nhẹn tiến lên vài bước.

Núp sau bụi hoa rậm rạp, anh thì thầm giải thích:

– Áo khoác và mũ đều trong phòng chính, phòng khách chẳng có gì để che, đành chịu.

– Hơn nữa, chồng em là vàng óng chứ không phải...!

– Là vàng! Vàng thật! – Đàm Ngộ Hi tiện thể đỡ lời.

Cô mặc chiếc váy ngủ xanh nhạt dáng búp bê, áp lòng bàn tay lên cửa kính lớn, đầu nhỏ lắc lư theo bước chân anh từ phải sang trái, lên xuống mềm mại.

Thỉnh thoảng, cô nhỏ giọng, tỏ ra đáng yêu câu kéo:

– Dù màu gì đi nữa, thì chồng vẫn đẹp trai nhất.

– Em muốn mau chóng ôm chồng ngủ quá, không có chồng chị không ngủ được đâu.

– Người, nhà, rất, nhớ, chồng, à!

Tư Vọng tan chảy trước câu ấy, chỉ muốn lao nhanh nhất có thể đến bên cô, ghì cô sát vào cửa kính rồi hôn mạnh đến “chết đứng”.

– Đợi chồng nhé!

Anh thì thầm trả lời, nhẹ nhàng đứng lên, hạ thấp người bước nhanh về phía cô.

Đề xuất Cổ Đại: Nàng được ban cho Hoàng tử tuyệt tự, ba lần sinh bảy bảo bối
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện