“Dọn xong rồi, cô cứ mang hành lý vào đi.”
An Lan ôm đồ đạc lỉnh kỉnh chuẩn bị rời đi. Tầm Gia Niên đưa tay định giúp, nhưng An Lan né tránh như thể anh là rắn độc.
“Cháu tự làm được, không dám phiền chú nhỏ.”
Ánh mắt Tầm Gia Niên tối sầm, dõi theo bóng An Lan khuất dần. Anh đứng lặng hồi lâu, cho đến khi Cảnh Thanh gọi mới giật mình hoàn hồn.
Kể từ đó, như thể muốn An Lan hoàn toàn từ bỏ hy vọng, Tầm Gia Niên bắt đầu nuông chiều Cảnh Thanh một cách không kiêng nể. Cảnh Thanh thích hoa, thế là mỗi sáng Tầm Gia Niên lại lên núi hái về những đóa đẹp nhất cho cô. Cảnh Thanh ốm, Tầm Gia Niên thức trắng đêm bên cạnh chăm sóc không rời. Thậm chí không cần Cảnh Thanh mở lời, vải hoa, quần áo may sẵn hợp thời nhất cũng đã kịp thời xuất hiện trong phòng cô. Ai nhìn vào cũng phải tấm tắc khen Cảnh Thanh có phúc, gặp được người đàn ông tốt đến vậy. An Lan ngược lại trở thành người bình thản nhất. Cô ngày ngày sớm đi tối về đến xưởng làm công, mong kiếm chút tiền sinh hoạt, hoàn toàn tránh mặt Tầm Gia Niên và Cảnh Thanh.
Một buổi sáng nọ, An Lan bị Tầm Gia Niên chặn lại ngay trước mặt.
“Dạo này cô rất bất thường, lại định giở trò gì mới nữa đây?”
An Lan nghẹn lời, không biết phải đáp lại thế nào. Cô vội vàng viện một lý do, nhưng Tầm Gia Niên rõ ràng không tin, anh đứng dậy ép sát An Lan. An Lan liên tục lùi lại, cho đến khi lưng chạm vào tường, không còn đường thoát. Cô hoảng loạn dời ánh mắt, giải thích:
“Cháu chỉ đang giữ đúng chừng mực cần có thôi.”
Như thể nghe thấy chuyện nực cười, Tầm Gia Niên khinh khỉnh hừ một tiếng.
“Chừng mực? Cô đã bao giờ có thứ đó đâu? Tùy cô thôi, tôi không rảnh để chơi trò vớ vẩn với cô. Nhưng tốt nhất cô nên ngoan ngoãn, đừng có ý nghĩ gì quá đáng nữa.”
Lòng An Lan dâng lên vị đắng chát. Cô thật sự sẽ không còn quấn quýt Tầm Gia Niên nữa, nhưng anh lại không chịu tin. Thôi kệ, chẳng bao lâu nữa cô sẽ rời đi, đến lúc đó, cả cô và Tầm Gia Niên đều sẽ được giải thoát.
Khi An Lan tan ca, vừa bước ra khỏi cổng xưởng thì trời đổ cơn mưa lớn. An Lan không mang ô, đành tìm một chỗ trú tạm. Đợi một lúc, mưa không những không tạnh mà còn nặng hạt hơn. An Lan xoa xoa cánh tay, vừa định chạy đến cửa hàng bách hóa gần đó mượn ô thì một chiếc xe jeep quen thuộc xuất hiện trước mặt cô. Cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt Cảnh Thanh.
“Đây chẳng phải An Lan sao, sao lại ở đây thế này?”
Cảnh Thanh quay đầu, giả vờ lo lắng nói với Tầm Gia Niên:
“Gia Niên, hay là mình cho An Lan đi cùng đi, hình như cô ấy không mang ô.”
Không đợi An Lan kịp phản ứng, giọng Tầm Gia Niên lạnh lùng vang lên từ trong xe.
“Chỉ là chút mưa nhỏ thôi, cô ấy chưa đến mức dính mưa một chút đã đổ bệnh đâu. Hơn nữa, em không phải đang đi đón bạn sao, làm gì còn chỗ trống cho cô ấy nữa.”
Ánh mắt Cảnh Thanh lóe lên vẻ khiêu khích.
“Vậy thì, An Lan, bọn tôi đi trước đây.”
Chiếc xe phóng đi, bánh xe cuốn nước trên mặt đất bắn tung tóe lên người An Lan. An Lan chỉ bình thản giơ áo khoác lên che đầu, rồi chạy về phía cửa hàng bách hóa. Sự lạnh lùng của Tầm Gia Niên, cô đã nếm trải quá nhiều, đến mức chai sạn rồi.
Về đến nhà, An Lan thay bộ quần áo ướt sũng, cảm thấy trán mình nóng ran. Cô uống chút thuốc, rồi thiếp đi trong cơn mơ màng. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, cô cảm thấy một vật lạnh lẽo đang đến gần. Cô vô thức rúc vào, rồi nghe thấy giọng Tầm Gia Niên.
“An Lan, buông tay tôi ra…”
An Lan chợt mở bừng mắt, nhận ra mình đang ôm chặt cánh tay Tầm Gia Niên.
Đề xuất Cổ Đại: Hầu Gia Hối Hận Điên Cuồng Sau Khi Ta Thành Toàn Thứ Tỷ Thay Ta Xuất Giá