Hắn ta cố chấp tin rằng An Lan yêu Tầm Gia Niên sâu đậm, nên đã dùng mọi thủ đoạn để chiếm đoạt anh. Thế nhưng, hắn ta nào hay biết, tình cảm An Lan dành cho Tầm Gia Niên đã cạn khô từ bao giờ.
Tầm Gia Niên ghim chặt ánh mắt vào người đàn ông, nở nụ cười thê lương.
“Anh có biết tại sao anh luôn nghĩ mình đã rất cố gắng, nhưng lại liên tục mấy năm không giành được suất về thành phố không?”
Người đàn ông chưa từng thấy Tầm Gia Niên có vẻ mặt như vậy, cứ như muốn nuốt chửng hắn ta, bất giác nuốt khan.
“Vì… vì sao?”
Tầm Gia Niên lạnh lùng nhìn hắn, từng chữ từng chữ nói: “Bởi vì tư tưởng và tác phong của anh có vấn đề. Anh tự hỏi lòng mình xem, cái gọi là sự cố gắng của anh chẳng phải chỉ là giả tạo thôi sao?”
“Hơn nữa, anh có thể làm ra những chuyện đê tiện như vậy, nếu để tổ chức biết được, cả đời này anh đừng hòng quay về.”
“Tôi sẽ báo cáo sự việc lên tổ chức một cách trung thực. Còn việc xử lý thế nào thì không phải do tôi quyết định.”
Tầm Gia Niên tìm một sợi dây trong nhà trói người đàn ông lại, sau đó nhấc điện thoại bàn, báo cáo tình hình lên cấp trên một cách trung thực.
Đợi cấp trên phái cảnh vệ đến đưa người đi, Tầm Gia Niên mới thở phào nhẹ nhõm, đổ người xuống ghế sofa.
Anh nhìn đồng hồ, đã quá mười phút so với giờ xe khởi hành. Cảnh Thanh và mọi người chắc hẳn đã đi rồi.
Đang suy nghĩ, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.
Cảnh Thanh vội vã đẩy cửa vào, thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi, trông có vẻ mệt mỏi.
“Gia Niên, sao anh đột nhiên quay lại vậy?”
“Sao em không đi cùng đoàn người?”
Hai người gần như đồng thời cất tiếng, rồi lại cùng lúc sững sờ.
Im lặng một lúc lâu, vẫn là Cảnh Thanh trả lời câu hỏi của Tầm Gia Niên trước.
“Em lo cho anh, nên quyết định quay lại xem sao. Dù sao thì cơ hội về thành phố vẫn còn lần sau, nhưng nếu anh có chuyện gì thì không hay chút nào.”
“Với lại Gia Niên, em vừa hỏi người khác rồi, trường hợp này chúng ta có thể xin tổ chức, vài ngày nữa sẽ có chuyến xe khác đưa chúng ta về, không cần phải đợi nửa năm sau mới tranh suất về thành phố nữa.”
Cảnh Thanh tiến lên, khoác tay Tầm Gia Niên, mắt ánh lên niềm vui sướng. Còn tay Tầm Gia Niên vẫn đặt trong túi, mân mê phong thư bên trong.
“Nếu em đã quay lại, có một chuyện anh muốn hỏi em.”
Cảnh Thanh hơi thắc mắc. “Chuyện gì vậy anh?”
Tầm Gia Niên lấy phong bì đã rách nát và được dán tạm bợ trong túi ra, nét mặt nghiêm trọng nhìn Cảnh Thanh. “Bức thư An Lan để lại cho anh, có phải em đã xé nát rồi vứt đi không?”
Sắc mặt Cảnh Thanh hơi biến đổi, không ngờ bức thư này lại bị Tầm Gia Niên phát hiện. Cô ta lập tức giả vờ kinh ngạc. “Bức thư đó là An Lan viết cho anh sao?”
“Em xin lỗi Gia Niên, lúc đó bức thư ấy để cùng với mấy tờ giấy vụn, em cứ nghĩ nó cũng không quan trọng nên đã xé nát rồi vứt đi luôn.”
Mắt Cảnh Thanh tràn đầy vẻ hối lỗi, cứ như thể thật sự là vô ý. “An Lan đã nói gì vậy anh? Có cho anh biết địa chỉ cô bé đi đâu không, và khi nào cô bé sẽ về?”
Tầm Gia Niên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mắt Cảnh Thanh, cố gắng tìm kiếm manh mối. Nhưng vẻ mặt Cảnh Thanh không giống như đang giả dối, anh đành tạm thời gạt bỏ nghi ngờ trong lòng.
“Không, cô bé không nói gì cả.”
Cảnh Thanh có chút bất lực. “Con bé này, có phải đã đến tuổi nổi loạn rồi không, không muốn bị ai quản thúc.”
“Đợi chúng ta về thành phố, hãy đi hỏi thăm các trường học xung quanh xem An Lan có nhập học không. Nếu không, chúng ta sẽ tìm ở những nơi khác.”
Tầm Gia Niên gật đầu, bỏ lại một câu mình mệt rồi, rồi đi thẳng về phòng nghỉ ngơi.
Còn Cảnh Thanh trên ghế sofa, nhìn phong bì trên bàn, âm thầm siết chặt nắm đấm.
Đề xuất Hiện Đại: Vừa Mở Màn Đã Bị Đoạt Thú Phu, Ta Tu Tiên Chinh Phục Toàn Bộ Đại Lục