Thấy cô vẫn đứng yên, Tần Dã liền đeo kính râm, khẩu trang rồi xuống xe kéo cô đi.
Phía bên kia, vệ sĩ của Lâm Mộ Yên vừa thấy người đàn ông đến đón Ngôn Khê, lập tức đẩy cửa xe, sải bước hùng hổ tiến về phía Tần Dã. Dám ức hiếp tiểu thư nhà anh ta, đúng là muốn chết mà!
Từng bước chân của vệ sĩ đầy vẻ hăm dọa.
Lâm Mộ Yên đang ngồi ghế sau chỉnh lại lớp trang điểm lem luốc vì khóc, vô thức ngẩng đầu nhìn. Khi thấy bóng dáng cao ráo, thẳng tắp đang tiến về phía Ngôn Khê, cô rõ ràng đã sững sờ.
Dù cô chưa từng gặp người cha nghèo khó của Ngôn Khê, nhưng mà…
Sao lại là anh Dã cơ chứ!!
Chết rồi!
Không xa đó, bên lề đường, Giang Tuyết Kiến cố tình không bảo tài xế Lão Dương đi mà dừng xe lại, muốn xem kịch hay.
Từ góc nhìn của cô, Tần Dã vừa vặn bị che khuất, nên cô cũng không hiểu vì sao Lâm Mộ Yên lại đột nhiên đuổi theo ra.
Lâm Mộ Yên thấy sắp không kịp nữa rồi, vội vàng hét lớn về phía vệ sĩ nhà mình: “Dừng lại! Mau dừng lại!”
Nhưng lúc này là giờ tan trường, cổng trường vốn đã đông người, tiếng ồn ào, lại xen lẫn tiếng còi xe, vệ sĩ hoàn toàn không nghe thấy lời Lâm Mộ Yên nói.
Ngôn Khê thì thấy Lâm Mộ Yên vừa la hét vừa chạy đến, cũng chẳng biết cô ta đang nói gì. Ngôn Khê vừa quay đầu lại đã cảm thấy có một cú đấm vung tới. Tần Dã phản ứng cực nhanh, lật tay bắt gọn nắm đấm của người kia.
Vệ sĩ không ngờ người này phản ứng nhanh đến vậy, bị Tần Dã chặn lại khiến anh ta rõ ràng sững sờ một chút. Nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, lập tức giơ tay còn lại định đánh tiếp. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một bóng dáng nhỏ nhắn bất ngờ lao tới từ phía sau.
Chỉ nghe thấy một tiếng “bịch”, cú đấm ấy đã giáng thẳng vào đầu người vừa lao tới.
Lâm Mộ Yên loạng choạng ngả vào người Tần Dã: “Anh Dã, anh không… không sao chứ?”
Tần Dã theo bản năng kéo Ngôn Khê lùi lại nửa bước, cô gái kia cứ thế hụt hơi, trực tiếp “bịch” một tiếng ngã lăn ra đất.
Ngôn Khê: “…”
Vệ sĩ: “Ti… tiểu thư?!”
Vệ sĩ run rẩy môi, nhất thời không biết phải làm sao. Rõ ràng là tiểu thư tự nói đánh chết hay đánh tàn phế cũng không sao, lại thêm cú đấm đầu tiên bị người ta bắt được, nên cú đấm thứ hai này anh ta đã dốc hết sức bình sinh!
Mặt vệ sĩ tái mét, xong rồi, để ông chủ biết thì anh ta chết chắc.
Ngôn Khê chợt hiểu ra, hóa ra Lâm Mộ Yên muốn tìm người đánh cô, nhưng cô ta không ngờ Tần Dã lại ở đây phải không? Ngôn Khê thở phào nhẹ nhõm, may mà cô đã bảo bố không cần đến đón, nhỡ hôm nay là bố thì không biết sẽ ra sao nữa.
“Mộ Yên!” Giang Tuyết Kiến đối diện biến sắc, vội vàng chạy tới.
Những người xung quanh cũng dừng bước.
Bảo vệ trường vội vã chạy đến.
Tần Dã chẳng thèm nhìn người dưới đất, kéo Ngôn Khê lên xe, trực tiếp bảo tài xế lái đi.
A Hành hiểu ý, ngồi vào ghế phụ lái phía trước.
Cửa xe bảo mẫu vừa đóng lại, hiệu quả cách âm cực kỳ tốt, mọi ồn ào bên ngoài dường như bị ngăn cách thành hai thế giới khác biệt.
Ngôn Khê vẫn còn ngơ ngác: “Anh Dã, anh…”
“Hửm?” Tần Dã khẽ nhíu mày, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm cô, dịu dàng nói: “Bỏ chữ ‘Dã’ đi, gọi là anh.”
Ngôn Khê: “?”
Ánh sáng ấm áp trong khoang xe chiếu lên nam thần trước mặt càng thêm phần tuấn tú, điển trai, dường như cả nụ cười của anh cũng trở nên hoàn hảo hơn.
Tần Dã một tay chống thái dương, mỉm cười nhìn cô gái trước mặt có chút ngây ngô nhưng vô cùng đáng yêu. Giây tiếp theo, cô gái nhanh chóng ngồi thẳng người, anh thấy đôi môi hồng hào của cô mím lại.
“Không phải…” Ngôn Khê hít sâu một hơi nói, “Anh Dã à, anh xem, tuy em rất thích anh, là fan của anh, nhưng em không phải loại fan cuồng đâu. Anh yên tâm, cái nguyện vọng cuối cùng đó em sẽ không đưa ra yêu cầu gì quá đáng đâu, hoặc là em không cần cũng được. Dù sao hôm nay anh đối xử với bạn em như vậy đã cho em đủ mặt mũi rồi, nên anh cũng không cần lo em sẽ bám víu anh đâu. Thật sự không cần vừa kết thúc concert đã vội vàng nhận anh em gì đâu…”
Hàng lông mày dài của Tần Dã khẽ nhướng lên, hóa ra cô lại hiểu tiếng “anh” này theo cách đó.
Nếu là cô gái khác, ừm, ví dụ như Lâm Mộ Yên kia, e rằng giờ này đã vui như mở hội rồi.
Em gái anh điềm tĩnh và lý trí, quả không hổ danh là con gái của dì út.
Ngôn Khê cũng không hiểu vì sao nam thần vốn dĩ xa vời với cô lại đột nhiên đưa ra yêu cầu này. Cô có chút căng thẳng nhìn người trước mặt, nhưng anh lại bất ngờ bật cười.
“Anh… anh cười gì vậy?”
“Cười em đáng yêu.” Tần Dã nghiêng người về phía trước, đưa tay cưng chiều gõ nhẹ lên chóp mũi nhỏ xinh của cô, cười nói: “Yên tâm, anh cũng không phải loại người nhận em gái lung tung, em, Ngôn Khê chính là em gái anh.”
“…” Ngôn Khê vô cùng bối rối: “Xin anh Dã nói rõ hơn ạ.”
“Hahaha—” Cô em gái này của anh thật sự quá đáng yêu rồi, anh không nhịn được đưa tay ôm lấy khuôn mặt tinh xảo của cô mà xoa nhẹ: “Mẹ em Thẩm Duệ Thanh là dì út của anh, em nói xem em có phải em gái anh không?”
Ngôn Khê: “!!”
Lộ Tùy về đến nhà, còn chưa kịp thay quần áo đã uống một viên thuốc ngủ, nằm vật ra giường ngủ một giấc mê man.
Khi Dương Định bước vào, anh vừa mới tỉnh giấc.
“Thiếu gia.” Dương Định rót nước cho anh, “Tối nay ngài muốn ăn gì ạ?”
Khi Lộ Tùy đứng dậy, anh cảm thấy có thứ gì đó hơi cộm trong túi quần.
Anh tùy tiện sờ vào, lập tức nhận ra.
Lá thư tình Ngôn Khê viết cho anh!
Anh nhanh chóng lấy nó ra.
Dương Định còn tưởng là thứ gì, cúi xuống nhìn một cái rồi quen thuộc nói: “Thư tình của con gái à?”
Không đợi Lộ Tùy mở lời, Dương Định đã đưa tay ra định lấy. Dù sao thiếu gia nhà anh ta từ nhỏ đến lớn đều là thể chất hút thư tình, mà đa số đều do anh ta giúp xử lý.
Không ngờ lần này, anh ta định cầm thư tình đi vứt, thì thiếu gia lại giữ chặt một bên phong bì không buông.
“Thiếu gia?”
Lộ Tùy không ngẩng đầu: “Cút xa ra.”
Dương Định: “…” Chuyện gì thế này?
Anh ta lấy hết dũng khí: “Không cần tôi giúp vứt đi sao?”
Lộ Tùy vẫn cúi đầu: “Anh dám không?”
Chết tiệt—
Mắt Dương Định bỗng tròn xoe, mặt trời mọc đằng Tây rồi!
Kể từ sau chuyện đó, thiếu gia còn chưa từng mở một lá thư tình nào nữa phải không?
Anh ta lập tức hiểu ý, lùi về một góc.
Lộ Tùy hít sâu một hơi, mở lá thư tình ra, ánh mắt đã vô thức lướt qua—
「Tiểu Tùy Tùy nhà em đánh nhau đúng là một mình cân cả vạn người! Đẹp trai quá trời, em yêu chết mất thôi, á á á á, ôm hôn điên cuồng một vạn lần cũng không đủ! Không đủ đâu á!」
Dương Định thấy thiếu gia nhà mình đột nhiên bật cười.
「Cái câu “gọi ông nội đi” đúng là đỉnh của chóp! Em nằm mơ cũng mơ thấy anh kiêu ngạo nói trên người em—gọi chồng đi! Á á á, siêu yêu cái vẻ tràn đầy hormone của anh, nóng lòng muốn đè anh xuống giường!」
Hửm? Mặt thiếu gia đỏ rồi!
「Đẹp trai đến mức em không khép chân lại được á á á, đến đây đi, mau đến trừng phạt em đi!」
Ồ, mặt thiếu gia còn đỏ hơn nữa!
Hơi thở của Lộ Tùy trở nên dồn dập.
Thình thịch thình thịch—
Trái tim bỗng đập điên cuồng trong lồng ngực. Lộ Tùy thật sự không thể nào liên kết giọng văn phóng khoáng, đầy màu sắc này với cô gái lạnh lùng kia. Yết hầu xinh đẹp của chàng trai khẽ trượt lên xuống.
Ánh mắt tiếp tục lướt xuống—
Dương Định cẩn thận xoay người, cảm thấy mình nên biến mất khỏi hiện trường thì hơn. Không ngờ anh ta vừa quay lưng, đã thấy chàng trai trên giường bật dậy, lá thư tình kia dường như lập tức biến thành củ khoai nóng bỏng tay, bị vứt phịch xuống đất.
Lộ Tùy mặt đầy kinh ngạc thốt lên: “Chết tiệt, Trần Phương Viên quái quỷ này là ai?!”
Đề xuất Hiện Đại: Nam Nhân Chung Cư, Vong Cố Thập Niên