Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 288: Ác tuyệt tạp tạp!

Chương 288: Trừng trị kẻ tệ bạc!

Sau khi Chu Ngọc Đình rời đi, Quyền Cửu Ngôn lấy ga trải giường của mình từ tủ, cẩn thận trải lại. Nhìn tấm ga màu xám nghiêm túc, anh mới thấy hài lòng.

Nhìn Chu Ngọc Đình ôm tấm ga giường đỏ chói từ trên lầu đi xuống, Quyền lão phu nhân ngạc nhiên hỏi: "Ngọc Đình à, con không bảo sẽ trải giường cho Cửu Ngôn sao? Sao lại xuống rồi?"

Nhớ lại phản ứng của Quyền Cửu Ngôn, Chu Ngọc Đình chỉ biết cạn lời, không kìm được mà than thở với Quyền lão phu nhân: "Cái thằng nhóc cứng đầu đó bảo nó không chịu ga trải giường màu đỏ, cả vớ đỏ với quần lót đỏ con mua cho nó cũng không thèm nhìn! Còn tuyên bố có chết cũng không mặc."

Quyền lão phu nhân bật cười: "Ta đã bảo rồi mà, nó nhất định không mặc đâu, con còn không tin! Giờ thì tin chưa?"

Quyền Cửu Ngôn vốn tính trầm lặng, từ bé đã chẳng ưa mấy màu sắc lòe loẹt. Mà nói thật, cái quần lót đỏ với vớ đỏ đó, ngay cả bà cũng không ưng, huống chi là Quyền Cửu Ngôn.

Chu Ngọc Đình thở dài: "Thằng bé này rõ ràng hồi nhỏ ngoan lắm mà, sao giờ tính tình lại bướng bỉnh thế không biết? Cứ như một con trâu, chẳng ai trị nổi."

"Con không trị được à? Có người trị được đấy!" Quyền lão phu nhân cười tủm tỉm nói.

"Ai cơ ạ?" Chu Ngọc Đình tò mò hỏi.

"Con đoán xem nào." Quyền lão phu nhân ra vẻ bí ẩn.

Chu Ngọc Đình vốn thông minh, nhanh chóng đoán ra đáp án: "Mẹ muốn nói A Dao phải không ạ?"

"Đúng rồi."

Chu Ngọc Đình nhìn Quyền lão phu nhân, tỏ vẻ không đồng tình: "Chưa chắc đâu ạ?"

Dù cho Trình Dao quả thật là một sự tồn tại rất đặc biệt đối với Quyền Cửu Ngôn. Nhưng với tư cách là một người mẹ, Chu Ngọc Đình hiểu rõ con trai mình, Quyền Cửu Ngôn tính cách như vậy, không phải người dễ dàng thỏa hiệp. Đây cũng là lý do vì sao Chu Ngọc Đình không cố ép Quyền Cửu Ngôn mặc quần lót và vớ đỏ. Bởi vì bà biết, dù có ép buộc cũng chẳng có kết quả gì.

Quyền lão phu nhân cười khẩy: "Con không tin sao?"

Chu Ngọc Đình lắc đầu: "Không tin ạ."

Quyền lão phu nhân đung đưa chân: "Vậy thì con cứ chờ mà xem."

Chu Ngọc Đình đi đến bàn trà, cúi xuống cầm một quả quýt, vừa bóc vỏ vừa nói: "Mẹ ơi, nếu A Dao mà có thể khiến Cửu Ngôn chịu mặc quần lót và vớ đỏ, thì sau này mẹ bảo con làm gì con làm nấy, mẹ bảo con đi đông con tuyệt đối không đi tây!"

"Vậy chúng ta móc ngoéo!" Quyền lão phu nhân chìa ngón út về phía Chu Ngọc Đình: "Móc ngoéo nhé, trăm năm không đổi, ai đổi là chó con."

Chu Ngọc Đình cũng chìa ngón út móc vào tay bà, cười gật đầu: "Được thôi, ai đổi là chó con."

Móc ngoéo xong, Quyền lão phu nhân tiếp lời: "Con gói vớ đỏ và quần lót đỏ lại đi, lát nữa ta qua nhà Thư Nhân chơi, tiện thể mang sang cho A Dao."

"Vâng." Chu Ngọc Đình gật đầu.

Bà thật sự muốn xem, cái thằng con trai ngang tàng bất kham của bà, liệu có chịu cúi đầu trước mặt Trình Dao hay không. Chu Ngọc Đình tò mò vô cùng.

Ở một diễn biến khác.

Mạc Như Yên vừa hoàn tất thủ tục chuyển khoản ở ngân hàng, liền nóng lòng gọi điện cho Chu Chấn Bang.

Chu Chấn Bang gần như bắt máy ngay lập tức.

"Như Yên à."

Mạc Như Yên tiếp lời: "Chấn Bang, khoản đầu tư đó của anh đã đàm phán xong chưa?"

"Tạm thời thì chưa, nhưng em đừng lo lắng, Như Yên, anh chắc chắn sẽ khiến em có một cuộc sống sung túc." Chu Chấn Bang nói với giọng điệu ngọt ngào, ân cần.

"Chấn Bang, thật ra bây giờ anh không cần phải vất vả tìm nhà đầu tư nữa đâu." Mạc Như Yên tiếp lời.

Chu Chấn Bang thoạt tiên ngẩn người, rồi hỏi: "Tại sao? Chẳng lẽ em không muốn anh có sự nghiệp của riêng mình sao?"

Mạc Như Yên dịu dàng nói: "Em vừa từ ngân hàng ra."

Đầu dây bên kia, Chu Chấn Bang lập tức đẩy Tiền Oánh Oánh ra, đứng bật dậy khỏi ghế sofa: "Như Yên, em có ý gì?"

"Em đã chuyển toàn bộ số dư trong thẻ vào tài khoản của anh rồi," Mạc Như Yên nở nụ cười hạnh phúc rạng rỡ, "Tổng cộng 6 triệu 8 trăm ngàn, đủ để anh làm ăn rồi."

6 triệu 8 trăm ngàn, Mạc Như Yên không giữ lại một xu.

Nói đến đây, cô lại tiếp lời: "Chấn Bang, anh không cần phải chịu áp lực gì cả! Em biết anh không phải loại đàn ông ăn bám, cái em cho anh là của anh, anh không được từ chối!"

"Nhưng mà..." Chu Chấn Bang giả vờ tỏ vẻ khó xử, nhưng thực chất trong lòng đã mừng như điên, chỉ muốn cười phá lên ba tiếng.

Hắn biết ngay Mạc Như Yên này là đồ ngốc mà! Giờ thì tiền đã là của hắn rồi. Sau này cũng chẳng cần phải diễn kịch với cái bà già Mạc Như Yên này nữa.

"Đừng nhưng nhị nữa Chấn Bang, chẳng lẽ anh không yêu em sao?"

Nghe vậy, Chu Chấn Bang lập tức đáp: "Anh yêu em! Đương nhiên là anh yêu em!"

"Chỉ cần anh yêu em là được. À mà, khi nào anh về?" Mạc Như Yên liền hỏi.

Chu Chấn Bang ra vẻ rất có chí tiến thủ: "Như Yên, tuy anh cũng rất muốn gặp em ngay lập tức, nhưng anh vẫn muốn đàm phán xong khoản đầu tư này rồi mới về. Chỉ có như vậy, mới có thể chứng minh với bạn bè em rằng, em đã không chọn sai người."

Nghe vậy, Mạc Như Yên vô cùng cảm động. Cô tự hỏi mình có phúc đức gì mà lại gặp được người đàn ông tốt như Chu Chấn Bang.

"Vậy được rồi, em sẽ chờ anh."

"Ừm, anh sẽ cố gắng đàm phán xong xuôi rồi về sớm nhất có thể."

Cúp điện thoại xong, Tiền Oánh Oánh nóng lòng hỏi: "Anh Chu, cái bà già đó đã chuyển tiền rồi sao?"

"Đúng vậy." Chu Chấn Bang gật đầu.

Tiền Oánh Oánh liền nói: "Vậy chúng ta mau đi ngân hàng kiểm tra xem sao."

Hai người nói đi là đi, rất nhanh đã đến trước cửa ngân hàng.

Mạc Như Yên vừa chuyển khoản xong, đang định rời khỏi ngân hàng thì bất chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Chu Chấn Bang.

Mạc Như Yên lập tức dừng bước.

Chu Chấn Bang không phải nói anh ta đang ở thành phố B đàm phán đầu tư sao? Rõ ràng cô vừa mới nói chuyện điện thoại với anh ta xong mà!

Vậy mà bây giờ. Sao anh ta lại đột ngột xuất hiện ở đây chứ?

Quan trọng hơn, bên cạnh Chu Chấn Bang còn có một người phụ nữ trẻ, hai người họ trông vô cùng thân mật.

Chu Chấn Bang từ nhỏ đã là trẻ mồ côi, không có bất kỳ người thân nào. Vậy nên anh ta và người phụ nữ kia không thể nào là anh em được.

Mạc Như Yên cố gắng giữ bình tĩnh, hít sâu một hơi, nấp sau tòa nhà gần đó, rồi lấy điện thoại ra gọi cho Chu Chấn Bang.

Từ xa, Mạc Như Yên thấy Chu Chấn Bang bắt máy: "Alo, Như Yên à."

"Chấn Bang, anh đang ở đâu?"

"Không phải vừa nói với em rồi sao? Anh chưa về, bây giờ vẫn đang ở thành phố B."

Nghe câu trả lời này, Mạc Như Yên lập tức cảm thấy lòng nguội lạnh, toàn thân như đóng băng.

Thành phố B! Hắn ta vậy mà dám nói mình đang ở thành phố B!

Không đợi Mạc Như Yên kịp phản ứng, Chu Chấn Bang đã tiếp lời: "Như Yên, anh có việc rồi, không nói nữa nhé."

Trong ngân hàng. Chu Chấn Bang đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên, khi biết trong thẻ có 6 triệu 8 trăm ngàn đồng, cả người hắn ta vô cùng kích động.

Tiền Oánh Oánh còn phấn khích hơn, nhảy cẫng lên hôn chụt vào má Chu Chấn Bang: "Anh Chu ơi anh nghe thấy chưa? Chúng ta bây giờ là triệu phú rồi!"

"Các người đang làm cái quái gì vậy?" Đúng lúc này, Mạc Như Yên đột ngột xuất hiện trước mặt hai người, chỉ thẳng vào Tiền Oánh Oánh, giận dữ đến tột độ: "Con tiện nhân này là ai?"

Tiền Oánh Oánh ôm chặt cánh tay Chu Chấn Bang, đắc ý nói: "Vị dì này, xin tự giới thiệu, cháu là Tiền Oánh Oánh, là vợ sắp cưới của Chấn Bang."

Đề xuất Ngọt Sủng: Thập Niên 60: Đổi Chồng Bảy Bận, Đổi Vận Giàu Sang
BÌNH LUẬN