Chương 62: Tham gia cung yến
Khi hai người đang trơ trẽn toan chen lấn xô đẩy, liền bị Xuân Đào nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.
Hai tỷ muội tức đến nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt khi xanh khi trắng, vô cùng khó coi.
Hai người trở về xe ngựa của mình, nhìn cỗ xe trước mắt, cả kích cỡ lẫn trang hoàng đều kém xa xe ngựa của Lăng Thư Thư, trong lòng càng thêm căm hờn, bất cam.
“Lăng Thư Thư tiện nhân này, quả là càng ngày càng không coi chúng ta ra gì!” Lăng Tiêu Tiêu giận dữ thốt.
Sắc mặt Lăng Vân Vân cũng chẳng khá hơn là bao, gương mặt vừa rồi còn diễm lệ vô ngần, giờ phút này đã trở nên âm trầm đến đáng sợ.
“Không sao, trước hết cứ giữ bình tĩnh, tạm thời cứ để nàng ta đắc ý một chốc. Đợi sau hôm nay, khi tỷ muội chúng ta đắc thế, sẽ có vô vàn cách khiến nàng ta phải nếm mùi đau khổ.”
“Đến lúc đó, ta sẽ khiến nàng ta hiểu thế nào là phượng hoàng sa cơ còn chẳng bằng gà.”
“Dù có xinh đẹp đến mấy thì sao chứ, chẳng phải vẫn ngu xuẩn như heo, bị tỷ muội chúng ta xoay vần trong lòng bàn tay hay sao?”
Dứt lời, trong mắt Lăng Vân Vân chợt lóe lên tia độc địa.
Đoàn người khởi hành, xe ngựa lăn bánh trên những con phố náo nhiệt của kinh thành. Bởi lẽ cận kề năm mới, phố xá càng thêm tấp nập phồn hoa, dòng người chen chúc đông đúc lạ thường.
Ước chừng qua hơn nửa canh giờ, xe ngựa cuối cùng cũng đến cổng hoàng cung.
Lăng Thư Thư vén rèm xe, ngẩng đầu nhìn ra, liền thấy cổng hoàng cung đã đậu kín những hàng xe ngựa xa hoa đủ loại.
Các tiểu thư khuê các từ mọi phủ đệ tề tựu nơi cổng cung, vừa nói vừa cười rảo bước vào trong.
Quả thật, hôm nay quý nữ kinh thành đến dự yến không ít!
Xe ngựa dừng hẳn, Lăng Thư Thư được Xuân Đào đỡ xuống xe.
Nàng thuận theo dòng người đông đúc nơi cổng cung nhìn tới, liền thoáng thấy Lý Thanh Ca đang đứng đó, ngó nghiêng khắp chốn.
Hôm nay, nàng khoác lên mình chiếc áo ngoài bằng sa tanh mềm mại màu đỏ khói, váy màu vàng trăng thêu ngàn cánh phù dung vàng rực. Trên đầu cài trâm dài bằng vàng ròng nạm ngọc cùng bộ trâm cài tóc hình hoa hải đường đính ngọc trai. Mỗi khi cử động, đôi khuyên tai đá mã não đính lá vàng hai bên lại lung lay tỏa sáng, khiến cả người nàng toát lên vẻ tươi tắn, phóng khoáng mà vẫn cao quý vô song.
Y phục này thật diễm lệ, lại vô cùng hợp với khí chất của nàng.
Lăng Thư Thư nhìn nàng, khóe môi khẽ cong, lộ ra vài phần ý cười.
Hiển nhiên, Lý Thanh Ca đang đợi nàng.
Lăng Thư Thư nói vài lời với Lăng Thái Phó xong, liền nhanh chóng đi tìm Lý Thanh Ca, chẳng màng đến tỷ muội Lăng Tiêu Tiêu và Lăng Vân Vân phía sau.
Hành động này, quả đúng ý Lăng Vân Vân và Lăng Tiêu Tiêu.
Giờ đây, mục đích vào cung dự yến đã đạt được, các nàng nào muốn đứng cạnh Lăng Thư Thư mà làm nền cho nàng ta.
Huống hồ, có Lăng Thư Thư ở đó, tỷ muội các nàng làm việc gì cũng bị bó buộc, chẳng tiện cho kế hoạch mà các nàng toan thực hiện hôm nay.
Ngắm nhìn hoàng cung uy nghi, tráng lệ, phú quý trước mắt, trong mắt Lăng Vân Vân và Lăng Tiêu Tiêu chợt lóe lên vẻ hân hoan, ẩn sâu bên trong còn là một tia dã tâm không thể che giấu.
“Thư Thư! Thư Thư…” Lý Thanh Ca cũng đã thấy Lăng Thư Thư vừa xuống xe ngựa, liền từ xa vẫy tay gọi nàng.
“Thư Thư, muội cuối cùng cũng đến rồi! Hôm nay trong cung náo nhiệt lắm, đi thôi… ta dẫn muội dạo một vòng, tiện thể xem có tiểu lang quân nào tuấn tú không.” Lý Thanh Ca vừa nói vừa kéo tay Lăng Thư Thư đi vào cung.
“Ai chà ~ Thanh Ca, chậm thôi, muội gấp gáp vậy làm gì? Chẳng lẽ muội tự mình muốn ngắm, cố ý lấy ta ra làm cớ đó sao?” Lăng Thư Thư nhìn nàng, khẽ cười.
“Ai nha ~”
“Muội nói gì vậy, chúng ta là tỷ muội tốt, ta xem hay muội xem thì có khác gì nhau đâu.”
“Chỉ cần là người muội vừa ý, đều là của muội cả,”
“Ta nào dám tranh giành với muội.”
Dứt lời, Lý Thanh Ca còn không quên quay đầu lại, tinh nghịch nháy mắt với Lăng Thư Thư, hoàn toàn chẳng còn dáng vẻ khuê các đoan trang như vừa rồi.
Lý Thanh Ca sinh ra trong thế gia võ tướng, tính tình thẳng thắn, cởi mở, phóng khoáng. Trước mặt người ngoài còn có thể giả vờ đoan trang, nhưng trước mặt người thân quen thì liền lộ nguyên hình.
Hai người cứ thế vừa nói vừa cười, rảo bước vào hoàng cung.
Trong Ngự Hoa Viên của hoàng cung.
Lăng Thư Thư và Lý Thanh Ca được tiểu cung nữ dẫn đến Ngự Hoa Viên. Nơi đây đã tụ tập đông đảo những bóng hồng yểu điệu.
Phóng tầm mắt nhìn quanh, vương công quý tộc không ít, đa phần là những nam thanh nữ tú chưa kết hôn, trông còn rực rỡ hơn cả muôn hoa cỏ sắc màu trong Ngự Hoa Viên này.
Lăng Thư Thư thoáng nhìn qua, liền thấy Lăng Vân Vân và Lăng Tiêu Tiêu trong đám đông, đã sớm khéo léo giao thiệp, hòa mình vào các quý nữ. Nàng khẽ cong khóe môi.
Hai người này quả nhiên đi nhanh hơn nàng.
Chỉ lướt nhìn một cái, Lăng Thư Thư liền thu hồi ánh mắt.
Ngược lại, Lý Thanh Ca thuận theo ánh mắt nàng nhìn tới, thấy hai người kia, liền khinh thường cười lạnh một tiếng: “Không ngờ, đôi đường tỷ muội này của muội cũng có chút bản lĩnh đó chứ.”
Chẳng phải là có bản lĩnh sao.
Trước đây, nàng quả thật đã xem thường các nàng ta rồi, cũng khó trách kiếp trước mình lại bị hai tỷ muội các nàng ta xoay như chong chóng.
Lăng Thư Thư cười khẽ lắc đầu, không biết nên nói gì cho phải.
“Chỉ là, biểu cảm này quá mức nịnh nọt, thiếu điều viết hai chữ ‘tâm cơ’ lên mặt, thật sự khiến người ta chẳng thể nào ưa nổi.” Dứt lời, Lý Thanh Ca liền thu hồi tầm mắt.
Hai người dạo chơi một lát, tìm một đình hóng mát vắng vẻ ngồi xuống, thong thả thưởng trà.
Bỗng nhiên, trong đám đông trở nên ồn ào.
Một thiếu nữ tuổi xuân thì bước vào Ngự Hoa Viên. Nàng vận một bộ váy dài thướt tha màu vàng lục thêu hoa mẫu đơn, khoác ngoài tấm sa mỏng màu xanh biếc thêu kim tuyến. Mái tóc đen nhánh búi cao.
Búi tóc mây cài nghiêng một đóa mẫu đơn, diễm lệ mà không tục, cao quý đoan trang. Nhìn từ xa, quả thật có chút hương vị của câu thơ: “Lông mày biếc mở kiều diễm ngang núi xa, tóc xanh đậm đà nhuộm khói xuân.”
Nàng vừa xuất hiện, liền lập tức thu hút mọi ánh nhìn của nam thanh nữ tú trong Ngự Hoa Viên.
Trong chốc lát, tiếng trầm trồ kinh ngạc cùng lời bàn tán xôn xao vang lên không ngớt.
“Nữ tử kia là ai?” Bỗng nhiên, có người chỉ vào nàng mà kinh hô.
Một vài vị khách còn chưa rõ sự tình, đều thuận theo tay người kia chỉ mà nhìn tới.
Chỉ thấy đôi mắt đẹp của nữ tử long lanh như nước mùa xuân, sóng biếc lưu chuyển, má lúm đồng tiền kiều diễm hơn hoa, ngón tay thon dài như rễ hành, môi đỏ như chu sa, mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười đều lay động lòng người.
Chỉ trong khoảnh khắc, tất cả nam khách xung quanh đều bị nàng thu hút, chăm chú nhìn không chớp mắt.
Các quý nữ khi thấy nàng xuất hiện, thì ghen tỵ đến mức suýt cắn nát hàm răng ngà, chiếc khăn thêu trong tay vặn đi vặn lại, gần như nát bươm.
Có người không ngừng kinh hô: “Cô nương này sao lại đẹp đến thế! Nàng là ai vậy, sao chưa từng gặp qua bao giờ?!”
“Chuyện này mà cũng không biết sao? Nàng ấy chính là đích tiểu thư của Quốc Công phủ, Nam Vãn Âm. Nữ nhi duy nhất của Ngọc Dung Quận Chủ, thân phận cao quý vô cùng.”
“Nghe nói, mấy ngày gần đây nàng vừa cùng mẫu thân là Ngọc Dung Quận Chủ, từ Tịnh Nguyệt Am tu hành lễ Phật trở về.”
Có người nghi vấn: “Là Nam Vãn Âm, người được xưng tụng là đệ nhất tài nữ kinh thành đó sao?”
“Chẳng phải nàng ấy thì còn ai nữa. Ngoài nàng ấy ra, còn ai dám xưng là Nam Vãn Âm, lại còn ai gánh vác nổi danh xưng đệ nhất tài nữ kinh thành này chứ.”
Đề xuất Cổ Đại: Tàn Vương Chiều Chuộng Y Phi Ngạo Mạn