Lúc này, Diệp Tư Lễ lại đứng ra: “Chú ơi, chân cậu cháu không tiện, để cháu làm cho ạ.”
Bác sĩ Đới đưa tay xoa đầu Diệp Tư Lễ: “Đúng là một đứa trẻ ngoan và hiểu chuyện.”
Sau khi giúp lấy nước xong, cậu bé mới rời đi.
Đợi Bác sĩ Đới đi khỏi, Trương đại nương, người nhà bệnh nhân giường bên cạnh, thấy không đành lòng, liền đứng dậy: “Tiểu Tư Lễ, để bà giúp con nhé.”
Nhưng Diệp Tư Lễ không đồng ý: “Trương đại nương, không cần đâu ạ. Vừa nãy Bác sĩ Đới đã chỉ cho cháu rồi, cháu không thể cứ làm phiền mọi người mãi được.”
Mấy ngày nay, các chú, các cô, các ông, các bà trong phòng bệnh đã giúp đỡ hai cậu cháu cậu bé rất nhiều. Cậu cũng dặn rằng việc gì mình có thể làm thì không nên cứ nghĩ đến việc làm phiền người khác. Cậu bé ghi nhớ lời này trong lòng. Vừa nãy ở dưới lầu vì quá sợ hãi nên mới nói ra lời muốn chị kia ở lại. Giờ nghĩ lại, gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé tràn đầy vẻ hối hận.
Cậu bé còn lén nhìn cậu mình một cái.
Trương đại nương n...
Bạn cần Đăng nhập để mở khóa truyện với 100 linh thạch!
Đề xuất Hiện Đại: Cô Vợ Nuôi Từ Bé : Đại Thúc Xin Đừng Vội
Diệp Ân
Trả lời1 tháng trước
Truyện khá hay, tuy nhiên nhà dịch dịch hơi bị ẩu, xưng hô giữa các nhân vật loạn cả lên, tên của các nhân vật cũng nhầm lên nhầm xuống, làm cho lúc đọc bị mất hứng dễ sợ.
Ngọc Trân [Chủ nhà]
1 tháng trước
Truyện thuộc top bên Trung. Để mình làm lại bản dịch thử.
Diệp Ân
Trả lời1 tháng trước
Chương này đăng nhầm truyện rồi Ad ơi!