Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 15

Lục Hạo nhớ lại giọng nói khàn đặc đến đáng sợ của người đàn ông trong điện thoại, lòng càng thêm nghi hoặc.

"Hãy để luật sư Hà tiếp quản các vụ án của luật sư Lộ một thời gian, tôi ra ngoài một lát!"

Lục Hạo lái xe một mạch, thẳng tiến đến biệt thự của Lộ Ngộ Bạch.

Anh đứng ngoài bấm chuông hồi lâu nhưng chẳng thấy ai ra mở. Cuối cùng, bất đắc dĩ, anh đành gọi điện cho Lộ Ngộ Bạch. Mãi rất lâu sau, người đàn ông kia mới nhấc máy.

"Ngộ Bạch, cậu có nhà không đấy? Tớ đang đứng trước cửa nhà cậu đây, mau ra mở cửa cho tớ!"

Lục Hạo không thể ngờ rằng, khi cánh cửa mở ra, anh lại đối diện với một Lộ Ngộ Bạch trong bộ dạng thảm hại đến thế.

Anh sững sờ tại chỗ, đôi mắt không kìm được mà mở lớn vì kinh ngạc.

Lục Hạo trân trân nhìn người đàn ông vừa mở cửa, kinh ngạc đến nỗi phải nuốt khan.

Bao nhiêu năm qua, anh chưa từng thấy Lộ Ngộ Bạch tiều tụy, thảm hại đến mức không còn ra hình người như vậy!

Người đàn ông trước mắt anh, thật sự là luật sư vàng Lộ Ngộ Bạch lừng lẫy, bất khả chiến bại, luôn rạng rỡ và đầy khí chất đó sao?!

"Trời đất quỷ thần ơi! Cậu nhìn cái bộ dạng này cứ như bị luật sư Dư bạo hành gia đình ấy, cậu có biết không hả?!"

Lục Hạo làm vẻ mặt khoa trương, trêu chọc như mọi khi rồi bước vào nhà. Chỉ có điều, lần này, anh không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ Lộ Ngộ Bạch.

Anh khẽ nhíu mày, lúc này mới thực sự nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Nhìn Lộ Ngộ Bạch lặng lẽ mở một chai rượu rồi đặt trước mặt mình, Lục Hạo càng nhíu chặt mày hơn. Người đàn ông này vốn dĩ rất ít khi động đến rượu.

Vậy nên, nếu không phải đã đến bước đường cùng, anh ta tuyệt đối sẽ không uống đến nông nỗi này.

Lộ Ngộ Bạch vẫn im lặng, không nói một lời, chỉ đờ đẫn nhìn chằm chằm vào một điểm vô định.

Thật sự, nỗi buồn nếu có thể nói ra để giải tỏa thì đã tốt. Đáng sợ nhất là những người cứ im lặng, tự mình gánh chịu tất cả!

Lục Hạo bực bội xoa xoa thái dương, rồi "phắt" một cái đứng bật dậy khỏi ghế sofa. "Luật sư Dư đâu rồi? Chị dâu! Người đẹp Dư ơi, chồng chị sắp không xong rồi..."

Lục Hạo đi một vòng từ tầng dưới lên tầng trên, khi trở lại, trên mặt anh đã không còn chút vẻ đùa cợt nào nữa.

"Ngộ Bạch, cậu đừng dọa tớ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Anh căng thẳng hỏi.

Anh không chỉ không thấy bóng dáng Dư Sanh, mà cả căn nhà cũng không còn một chút đồ đạc nào của cô ấy!

Mãi rất lâu sau, lâu đến mức Lục Hạo tưởng rằng anh ta sẽ không bao giờ trả lời mình, người đàn ông vẫn im lặng như tờ cuối cùng cũng khẽ động môi.

"Tớ ly hôn rồi."

"Cái... cái gì cơ?"

Lục Hạo trợn tròn mắt, hoàn toàn ngớ người.

"Ừm, lần này là thật."

Lộ Ngộ Bạch nói, giọng anh rõ ràng là bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa một nỗi tuyệt vọng sâu thẳm, như mặt nước ao tù không gợn sóng.

Lục Hạo ngây người một lúc lâu, rồi đột nhiên vỗ mạnh vào đùi, tự tát mình một cái đầy vẻ hối hận.

Anh lẽ ra phải nghĩ ra sớm hơn mới phải!

Người có thể khiến Lộ Ngộ Bạch buông thả đến mức đánh mất chính mình, ngoài luật sư vàng Dư Sanh, người nổi tiếng ngang hàng với luật sư chủ chốt của văn phòng họ, thì trên đời này không thể tìm được người thứ hai!

"Ngộ Bạch, cậu nghĩ thoáng ra đi. Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Hai cậu quá giống nhau, có thể là bạn bè ngang tài ngang sức, nhưng lại khó lòng trở thành vợ chồng tương kính như khách."

Cả hai đều là những người kiêu ngạo, không chịu nhượng bộ. Một khi có mâu thuẫn, một người không nói, một người không hỏi, thì làm sao có thể không xảy ra vấn đề chứ?

Lục Hạo nghĩ vậy, cố gắng hết sức an ủi Lộ Ngộ Bạch. Thế nhưng, anh ta dường như không nghe lọt một lời nào.

"Cứ uống rượu đi đã."

Lộ Ngộ Bạch uống trước. Dưới tác dụng của cồn, những cảm xúc mà trước đây anh hiếm khi bộc lộ trước mặt người khác, cuối cùng cũng được giải tỏa.

"Hạo Tử cậu biết không, tất cả mọi người đều nghĩ cuộc đời Lộ Ngộ Bạch tớ gần như hoàn hảo. Sự nghiệp thành công, được người khác kính trọng, vợ cũng là đồng nghiệp lừng danh, trai tài gái sắc, mọi thứ đều trông thật hào nhoáng..."

"Nhưng điều họ không biết là, Lộ Ngộ Bạch tớ chẳng qua chỉ là một quân cờ, một con cờ trong ván cược của Dư Sanh mà thôi..."

Nghe vậy, Lục Hạo nghi hoặc nhíu mày. "Cậu nói vậy là có ý gì?"

Đề xuất Hiện Đại: Cuối Cùng Cũng Đành Lòng Buông Xuôi
BÌNH LUẬN