Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 73: Đánh bài phỏm không?

Chương 73: Chơi bài poker không?

Khi người đông hơn, lại thêm lũ trẻ, mấy người cứ thế thong thả đi chưa lâu đã đến đê Đinh Hương. Vì đi hơi xa, mọi người liền đến bên bàn đá nghỉ ngơi.

Ngay lúc đó, cô con gái út của Hồng Tình và Đại Phúc Tấn là Uyển Ngọc cùng nhau nắm tay đến bên Bổ Như: “Nhị ẩmm ẩmm/ Nhị bá nương, Hồng Diệp ca ca và Tĩnh Di muội muội sao không đến chơi?”

Bổ Như nhìn thấy đôi bé nhỏ đáng yêu trước mặt, ánh mắt như cười, gạt chiếc hộp bánh điểm tâm trên tay đưa cho các bé: “Hồng Diệp và Tĩnh Di sáng nay đang trong thư phòng đọc sách tập chữ, họ sắp đến thư phòng thượng thư học hành rồi nên không có nhiều thời gian ra chơi. Lát nữa khi có thời gian nghỉ ngơi, mẫu hậu sẽ dẫn các cháu đến chơi cùng các ngươi, được không?”

Hai tiểu nhân rất dễ dụ, lấy lấy điểm tâm mình thích rồi cảm ơn Bổ Như vội chạy đi. Bởi vì anh trai, em gái không đến, bọn họ tự chơi cho vui.

Đại Phúc Tấn ở bên cạnh thắc mắc hỏi: “Hoàng Thượng trước kia quy định hoàng tử sáu tuổi mới nhập học, sao cháu nội lại đổi thành ba tuổi rồi?”

Đại Phúc Tấn vừa hỏi vừa hơi lo lắng. Giờ bọn họ không ở Nam Tam Sở nữa, nếu sau này sinh thêm hoàng tôn thì ba tuổi đã phải bỏ vào trong cung học, cô thật chẳng yên lòng.

Tam Phúc Tấn nghe vậy cũng có chút sốt ruột. Hồng Tình đã hai tuổi rồi, nếu ba tuổi nhập học thì chỉ còn một năm thôi. Nhưng nhìn Hồng Tình bên cạnh cứ cười ngốc nghếch ăn uống như vậy, sao có thể thích nghi với cuộc sống trong cung được chứ? Đặc biệt là thư phòng thượng thư ấy, nơi nghiêm túc và uy nghiêm vô cùng.

Ngay cả Tứ Phúc Tấn cũng hơi lo. Dù thai chưa được bốn tháng nhưng không chắc đây có phải là hoàng gia ngươi không; nếu ba tuổi nhập học thì chẳng còn mấy năm, biết trước một chút nội tình cũng tiện chuẩn bị trước.

Bổ Như hiểu lầm của họ, bèn mỉm cười lắc đầu rồi nói với mọi người: “Không phải như các ngươi tưởng, đừng lo lắng quá. Hồng Diệp và Tĩnh Di trước đã được học chính thức tại Dục Khánh cung, nhưng thầy giáo gần đây vì sức khỏe nên tạm thời nghỉ một thời gian. Chúng ta dự định cho hai đứa tạm dừng học nhưng bọn trẻ không chịu, rảnh rỗi vẫn tự học.

Mấy ngày trước mẫu hậu dẫn chúng đi hái sen, chiều tối còn đến bên Hoàng Thượng, tặng quà cho ngài và các hoàng tử. Lúc đó đúng lúc Hoàng Thượng đang khảo nghiệm bài học của các hoàng tử, tiện thể hỏi hai đứa vài câu. Hôm qua Ngự gia nói với mẫu hậu, Hoàng Thượng dự tính để Hồng Diệp và Tĩnh Di cùng học trong thư phòng thượng thư với các hoàng tử trước khi thầy giáo trở lại.

Hôm nay nghe nói khu tiểu viện phía này đã trùng tu xong, chuẩn bị ngày mai chính thức vào học, mẫu hậu nghĩ mai cho học, hôm nay dẫn bọn chúng ra chơi cho thoải mái. Nào ngờ chúng còn từ chối, nói phải học trước để không làm thầy giáo mất mặt. Trẻ con hiếm hoi có yêu cầu thế thì mẫu hậu đương nhiên không thể làm mất vui rồi.”

Tứ Phúc Tấn nghe xong liền phản ứng: “Việc này trẫm cũng nghe ngươi nói rồi, hôm đó Hồng Diệp và Tĩnh Di biểu hiện rất tốt ở Thảo Viện thảo Nguyên, đặc biệt là Hồng Diệp, nội dung thuộc lòng còn vượt qua cả mười bốn đệ đệ.”

Đại Phúc Tấn thì chú ý đến món quà hôm đó: “Ái chà, ta còn thắc mắc sao hôm đó Ngự gia lại tặng ta hoa sen và bông sen, hóa ra là mượn tiếng Hồng Diệp với Tĩnh Di lấy lòng ta. Ta hỏi là không phải anh ấy tặng đâu, còn ngập ngừng, hóa ra là mượn hoa dâng Phật!”

Tam Phúc Tấn cũng theo nói: “Hừ, ta mới biết được hôm nay sẽ hỏi Ngự gia, nhị tỉ ơi, ngươi có biết Ngự gia thích hoa sen và bông sen, để trong thư phòng nuôi dưỡng, chẳng bao giờ đem đến cho trẫm. Đúng là cái người này, còn giấu cả của ta. Nếu không phải hôm nay ngươi nói, ta còn tưởng là có ai đó bí mật mang đến cơ.”

Bổ Như không ngờ món quà lại có nhiều câu chuyện như vậy, nghe mọi người nói mê mẩn, ngay cả Lục công chúa và Cửu công chúa bên cạnh cũng chăm chú lắng nghe.

Mấy bông hoa và bông sen ấy bọn họ cũng có được, ngày đó cũng chỉ xem như quà thông thường cắm vào bình hoa, không ngờ các anh khác lại có chuyện hay đến thế.

Chuyến ra ngoài này cũng khiến hai công chúa mắt mở to, trong cung các mỹ nhân không hòa thuận, nhất là bốn phi trước. Trong trí nhớ của họ, hễ gặp nhau hoặc là giễu cợt, hoặc là mưu hại.

Nhưng các dâu cung của họ lại rất hòa thuận, thậm chí thân thiết với thái tử phi nhị tỷ. Mấy bà phu nhân cũng chẳng nhồi nhét bọn trẻ suy nghĩ đề phòng, nhà nào cũng vui chơi thoải mái khi tụ họp.

Hơn nữa, cách họ sống hằng ngày còn thoải mái hơn cả mấy chị em gái bọn họ, mấy người cùng ngồi kể chuyện xì xào, chê bai chồng mình chẳng ngại ngùng gì.

Cảm giác thoải mái này dần khiến hai tiểu công chúa mở lòng, không biết tự lúc nào đã hòa vào cuộc tán gẫu. Cảnh tượng ấy in sâu trong họ, nhiều năm sau nghĩ lại vẫn thấy ấm áp.

Đê Đinh Hương vẫn như cũ, hương thơm ngát, hoa rụng đầy đất. Tứ Phúc Tấn trước tiên nắm tay Lục công chúa đến chỗ xích đu cô từng dựng cùng Bổ Như, hai người được cung nữ đẩy nhẹ nhàng rung lên.

Nhưng kỳ thực thích xích đu không chỉ có mấy bà lớn như Tứ Phúc Tấn mà còn có lũ trẻ phía sau. Tứ Phúc Tấn vừa đu vài lần thì bốn đứa con cháu Hoàng gia chăm chú nhìn chằm chằm.

Lúc này, mấy người làm lớn tuổi như Tứ Phúc Tấn và Lục công chúa làm sao dám chiếm mãi, vội nhờ người giúp đỡ xuống xích đu, nhường chỗ cho con cháu chơi.

Bổ Như nhìn thấy thì cười khúc khích, dưới ảnh hưởng tiếng cười của Bổ Như, Đại Phúc Tấn, Tam Phúc Tấn và Cửu công chúa cũng bật cười theo.

Thấy Lục công chúa đỏ mặt, đầu gần như kéo vào trong cổ, Bổ Như nhanh chóng ra hiệu mọi người ngưng cười, vẫy tay với kẻ hầu bên cạnh: “Mang đồ mẫu hậu đã chuẩn bị trước đây đến đây đi.”

Bổ Như vừa nói liền thu hút mọi người chú ý, mọi người không còn cười mà tò mò dõi theo hầu cận mang đến chiếc hộp gỗ. Hộp gỗ từ từ mở ra, trước tiên là một quả cầu lông gà lấy từ lông đuôi gà trống tốt nhất, đế làm từ đồng xu mới đúc năm nay, còn được bọc kỹ bằng sợi chỉ đỏ mảnh mai, vừa đẹp lại không làm tổn thương người chơi.

Lục công chúa và Cửu công chúa nhìn thấy ánh mắt sáng lên, rất thích vận động như vậy, tuy nhiên trong cung bọn họ chỉ dám trốn lén chơi cầu chứ không dám để mẹ biết, không thì bị chê không có phong thái công chúa. Hôm nay nơi này không ai quản nên muốn chơi bao lâu cũng được, nghĩ đến đã thấy vui.

Tứ Phúc Tấn cũng thèm, nhưng hiện giờ đang có thai chưa gần bốn tháng, nên đành chịu mất phần chơi.

Quả cầu được Bổ Như đưa cho hai công chúa, bảo bọn họ tự chọn nơi chơi thoả thích. Rồi lại lấy ra một bộ bài poker, nói thật ra cũng nhờ lớn cháu gái đưa vào ngày hôm qua, nói đây là đồ chơi mới mà cô ấy làm, cho cô ta – chị dâu có thể giải trí trong cung.

Luật chơi cô ấy tối qua đã học kỹ, hôm nay định thử, nếu ổn vài ngày nữa có thể đề nghị để Hoàng Mẫu chơi thử. Mahjong cần bốn người mới chơi được, nhưng bộ bài này hai người có thể chơi nhỏ, ba người chơi đấu địa chủ, bốn người cộng thêm một bộ nữa tiếp tục đấu địa chủ. Nói chung chỉ cần muốn chơi, số người có thể linh động, không gò bó chặt như Mahjong.

Tứ Phúc Tấn tò mò nhìn bộ bài trong tay Bổ Như: “Nhị tỷ, ngươi lại lấy gì tốt vậy, chục mấy miếng giấy sao chơi được?”

Bổ Như thấy Đại Phúc Tấn và Tam Phúc Tấn cũng tò mò nhìn qua, cười dẫn hai người vào đình, tiện giải thích: “Nhớ bài Mahjong của Hoàng Mẫu không? Giống vậy nhưng cách chơi khác. Lần này ba người cùng chơi, ta đứng cạnh chỉ dẫn, khi học được nếu còn thích chơi thì về mỗi người mang theo một bộ.”

Nghe trò chơi này, mấy người hứng thú. Họ đều là phu nhân đương gia, muốn chơi Mahjong thường phải tìm người cùng đẳng cấp chơi cùng. Nhà Ngự gia sau viện có nhiều phi tần, nhưng họ không hạ mình chơi cùng. Nên ngoài lúc thỉnh thoảng chơi với Thái hậu, thời gian chơi Mahjong rất hiếm hoi.

Không phải ai cũng có lòng khoan dung như Thái hậu, có thể chơi cùng thái phi.

Ba phu nhân theo Bổ Như ngồi xuống, Bổ Như lấy bài poker ra, theo luật vừa học xáo trộn bài gọi là rửa bài, rồi từ trong đẽo ngẫu nhiên rút ba lá để bên cạnh, đó là bài của địa chủ, cuối cùng từ tập bài xáo xong rút ngẫu nhiên một lá ngửa để giữa bộ bài.

Bổ Như giải thích: “Xem hành động vừa rồi, đó là rửa bài, rút ba lá chưa lộ để định địa chủ, lá ngửa này ai bắt được là địa chủ, ba lá nhiều hơn là của địa chủ, chia làm đôi phe địa chủ và dân thường, trong bài số 3 nhỏ nhất... lá 1 đè 13, lá 2 đơn đè lá 1, còn hai lá vẽ hình khỉ ấy thì dễ hiểu: màu đậm nhứt là lá đơn lớn nhất, kết hợp lại là ‘bão hoàng’ (quân bài mạnh nhất)… Cuối cùng người đánh hết bài trước bên đó thắng.”

Bổ Như nói một tràng nguyên tắc làm ba phu nhân nghe mông lung, Bổ Như không nản: “Không sao, nghe không hiểu cũng được, chơi mấy ván sẽ biết hết.”

Rồi Bổ Như ra hiệu Đại Phúc Tấn cầm bài, mọi người theo chỉ dẫn làm theo, mỗi người phu nhân có một người hầu theo sau nhỏ giọng giải thích bài đó thế nào và cách phòng bị.

Cứ thế, chơi thêm một lúc, cuối cùng mới bắt đầu chơi thật sự. Lúc đầu còn cần Bổ Như quan sát để ngăn bọn họ làm sai, chơi ba ván sau ba người hoàn toàn biết cách, thậm chí xáo bài cũng bắt chước làm rất đúng.

Thấy họ say mê chơi, Bổ Như không quấy rầy mà đi đến mấy đứa con cháu Hoàng gia. Dù rất thích xích đu, nhưng đồ chơi như vậy chơi mãi cũng chán, Bổ Như dẫn các cháu đi dạo, phát cho mỗi đứa một giỏ nhỏ, giao nhiệm vụ nhỏ: giúp nhặt những bông hoa Đinh Hương còn nguyên vẹn.

Lần trước Bổ Như đến đây thấy hoa Đinh Hương liền nghĩ phải thu thập, dù kiến thức sinh hoạt không nhiều, nhưng nàng biết cách chiết xuất tinh dầu từ hoa Đinh Hương. Hoa này còn có thể chữa ngược bụng, nôn mửa, tiêu chảy, đau bụng, sưng tấy, giang mai… có thể nói là thuốc cần thiết trong nhà.

Nàng biết chuyện này là vì trước còn ở viện phụ U Lạp Nại Lạt Phủ cùng lão phu nhân, bác sĩ ở phủ có nói qua, sau bác sĩ nghỉ việc về quê, nàng không gặp nữa nên quên mất, lần trước nhìn thấy hoa mới nhớ lại.

Mấy đứa nhỏ nghe Bổ Như giao nhiệm vụ, đều tự hào vểnh ngực lên hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Lứa tuổi này, dù là mười tuổi hay hai tuổi, chỉ cần người lớn biểu hiện cần, nhất định chúng sẽ vui vẻ giúp đỡ. Chỉ cần một lời cảm ơn chân thành và khen ngợi là đủ.

Khi Bổ Như cùng mọi người cúi xuống hoặc hái hoa đinh hương trên cây, Lục công chúa và Cửu công chúa tay bắt tay cũng hòa vào việc nhặt hoa, làm vô cùng say mê, Bổ Như thầm nghĩ chỉ cần là trẻ con đều thích hoạt động tập thể.

Đề xuất Cổ Đại: Bình Thê Vào Cửa Trước Ta? Ta Tái Giá Quyền Quý, Vô Song Kinh Thành
BÌNH LUẬN