17.
Tôi bị bắt cóc.
Ngay khoảnh khắc tôi vừa bước ra khỏi siêu thị.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình bị trói chặt trên ghế, đầu bị trùm kín bằng một chiếc túi đen, hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Tôi cố cọ mạnh hai tay vào mép ghế, muốn tháo dây trói.
Không lâu sau, cánh cửa từ bên ngoài bị đẩy mở.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã tiến lại gần.
Ngay sau đó, chiếc túi đen trên đầu tôi bị giật phăng xuống một cách thô bạo. Ánh sáng chói chang ập vào mắt khiến tôi đau nhói, phải cố gắng lắm mới hé mở được. Người đứng sừng sững trước mặt tôi, không ai khác, chính là Chu Thanh Thanh.
Trong tay cô ta là một con dao sắc lạnh, cứ thế lướt qua lướt lại trước mắt tôi, ánh nhìn hờ hững nhưng đầy ẩn ý.
“Cô nói xem, nếu tôi hủy hoại cô, liệu Thẩm Tư Nam còn có thể yêu cô được nữa không?”
“Rõ ràng tôi mới là người gặp anh ấy trước. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, thuở bé chơi trò gia đình, anh ấy luôn là chú rể, còn tôi là cô dâu. Tôi đã luôn tin rằng cuối cùng mình sẽ được gả cho anh ấy.”
“Nhưng từ khi cô xuất hiện, mọi ánh mắt của anh ấy đều chỉ dành cho cô. Cô có biết tôi hận cô đến nhường nào không?”
“Tôi là người quen anh ấy trước, cũng là người yêu anh ấy trước, vậy mà cuối cùng anh ấy lại chọn cô.”
“Đến giờ, tôi vì anh ấy mà mang thai rồi sảy thai, vậy mà anh ấy thà từ bỏ cả quyền thừa kế chứ nhất quyết không chịu ly hôn để cưới tôi.”
Gương mặt vốn dịu dàng của cô ta bỗng vặn vẹo, méo mó đầy phẫn hận, nghiến răng ken két nói:
“Tất cả là vì cô. Nếu không có cô, anh ấy đã mãi mãi thuộc về tôi. Cô đáng phải chết!”
Tôi không thể nào hiểu nổi lối suy nghĩ điên rồ này. Rõ ràng mọi chuyện đều do người đàn ông kia gây ra, vậy mà cô ta lại trút hết mọi tội lỗi lên đầu tôi.
“Cô chết đi!”
Vừa dứt lời, cô ta điên cuồng giơ dao định đâm xuống. Tôi theo phản xạ nhắm nghiền mắt lại.
Bên ngoài, một tiếng động mạnh vang lên. Chu Thanh Thanh khựng lại giữa chừng, quay đầu, thì thấy Thẩm Tư Nam đang hoảng loạn xuất hiện ngay trước cửa.
Cô ta lập tức cảnh giác cao độ, đưa con dao lạnh lẽo kề sát cổ tôi, uy hiếp:
“Anh đừng qua đây!”
Thẩm Tư Nam không dám tiến thêm một bước, chỉ cố gắng trấn an cô ta bằng mọi cách.
Tiếng còi xe cảnh sát từ ngoài vọng vào, xé tan không gian tĩnh mịch.
Chu Thanh Thanh điên cuồng giơ dao, nhắm thẳng vào tôi. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy, Thẩm Tư Nam bất ngờ lao đến, chắn trước người tôi. Máu từ cơ thể anh ấy phun ra dữ dội, nhuộm đỏ cả không gian.
Chu Thanh Thanh bị cảnh sát khống chế và đưa đi ngay lập tức.
18.
Trong bệnh viện.
Nhờ được cấp cứu kịp thời, Thẩm Tư Nam cuối cùng cũng thoát khỏi lưỡi hái tử thần.
Khi anh tỉnh lại, tôi bình thản nhìn anh, không một chút cảm xúc.
“Làm sao anh biết tôi bị bắt cóc?”
Anh cúi mắt, hồi lâu sau mới khẽ khàng trả lời:
“Mỗi ngày, anh đều đứng dưới lầu nhà em, chỉ là không dám xuất hiện… sợ em ghét bỏ.”
Tôi cúi đầu, lòng ngổn ngang trăm mối.
Anh rất rõ, mọi tổn thương tôi phải chịu đều bắt nguồn từ anh. Nếu không vì anh, tôi đã không phải rơi vào tình cảnh khốn cùng như bây giờ.
Tôi im lặng vài giây, rồi cất tiếng:
“Anh nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói rồi, tôi định quay lưng rời đi.
Anh bất chấp vết thương vẫn còn đau nhói, vội đưa tay nắm chặt lấy tôi:
“Cố Nhụy, đừng đi.”
“Anh biết mình không có tư cách để nói điều này. Nếu không vì anh, em đã không phải gặp những chuyện kinh khủng đó. Nhưng anh vẫn muốn hỏi…”
“Liệu có thể… cho anh thêm một cơ hội nữa không? Đừng ly hôn… được không em?”
Tôi gạt tay anh ra, ánh mắt bình thản nhìn thẳng vào anh:
“Thẩm Tư Nam, ngay từ khoảnh khắc anh bắt đầu chán ghét tôi, ngay từ lúc anh vì cái gọi là ‘công bằng’ mà sa ngã vào vòng tay người khác, anh đã nên biết kết cục của chúng ta rồi. Đừng diễn cái vẻ đáng thương này nữa, nhìn thật ghê tởm.”
“Nếu anh thật sự thấy áy náy, vậy thì hãy ký vào đơn ly hôn đi.”
Nghe xong, ánh sáng mong đợi trong đôi mắt anh từng chút một lụi tàn.
“Anh hãy tự mình suy nghĩ cho thật rõ.”
Tôi nói xong liền quay người, dứt khoát rời đi.
19.
Hai ngày sau, tôi nhận được đơn ly hôn do Thẩm Tư Nam gửi tới. Anh đã ký tên. Khoản bồi thường ly hôn còn nhiều gấp mấy lần so với bản tôi đưa trước đó. Gần như chín mươi phần trăm tài sản dưới tên anh đều được chuyển sang cho tôi.
Tôi gọi điện cho anh.
Anh im lặng một lúc, rồi khẽ nói:
“Đó là thứ em xứng đáng được nhận. Hãy xem như đây là sự bù đắp cuối cùng của anh.”
Anh đã quyết như vậy, tôi tất nhiên sẽ không từ chối số tiền đó.
Trước khi tôi gác máy, anh còn nói thêm:
“Cố Nhụy, nếu ly hôn là điều em thật sự muốn, anh sẽ để em tự do. Nhưng anh sẽ đứng tại chỗ này, mãi mãi đợi em. Anh sẽ đợi đến khi em đổi ý.”
Tôi không đáp lại. Chỉ im lặng, rồi dứt khoát tắt máy.
Anh muốn thế nào là chuyện của riêng anh. Còn tôi chỉ biết một điều: tình yêu đến muộn màng, rẻ mạt như cỏ rác ven đường.
Con người ta luôn chỉ biết trân trọng sau khi đã đánh mất. Nhưng đời này, làm gì có con đường nào cho sự quay đầu?
Tương lai ra sao, chẳng ai có thể biết trước.
Còn tôi, chỉ muốn khi vẫn còn trẻ, được đi ngắm nhìn mọi cảnh đẹp của đất nước này.
20.
Sau khi ly hôn, tôi nghỉ việc ở tòa soạn tạp chí, chuyển hướng trở thành một blogger du lịch tự do.
Trong những chuyến đi, tôi gặp được một chàng trai kém tôi ba tuổi.
Cậu ấy chân thành, nhiệt tình, lương thiện và dũng cảm.
Tôi cũng không vì hai mối tình thất bại trước đó mà tuyệt vọng hoàn toàn vào tình yêu.
Tôi hiểu rõ, đó chỉ là một đoạn nhỏ trong hành trình đời mình, không thể đại diện cho tình yêu nói chung.
Vì vậy, khi tình yêu mới đến, tôi vẫn sẵn sàng mở lòng và đón nhận nó một lần nữa.
Ngoại truyện – Thẩm Tư Nam
Ngày Cố Nhụy kết hôn, tôi đứng khuất trong một góc, lặng lẽ dõi theo cô ấy. Cô ấy cười đến cong cả mắt, khoác tay người đàn ông bên cạnh. Rõ ràng, hiện tại cô ấy đang rất hạnh phúc.
Bên cạnh tôi, một tiếng thở dài ngưỡng mộ khẽ vang lên:
“Nhìn họ mà tự dưng lại tin vào tình yêu.”
Tôi không kìm được mà nhớ lại ngày chúng tôi cưới nhau. Khi đó, tôi xúc động đến muốn bật khóc, suýt nữa không nói nổi lời thề nguyện. Tôi đã thật sự cưới được cô gái mình yêu.
Nhưng ba năm sau, mỗi lần Lục Hàn Châu xuất hiện khiêu khích, tôi lại vô thức nhớ đến quá khứ của Cố Nhụy và anh ta. Tôi ghen đến phát điên, dù người ở bên cạnh cô ấy rõ ràng là tôi.
Tôi bắt đầu lạnh nhạt với cô ấy.
Thậm chí tôi còn cố tình qua lại với Chu Thanh Thanh, ngu ngốc theo đuổi cái gọi là “công bằng” để thỏa mãn sự tối tăm, ích kỷ trong lòng mình.
Nhưng khi Cố Nhụy biết hết sự thật, cô ấy không chút do dự đề nghị ly hôn. Tôi đã hoảng sợ thật sự—nhưng kiêu ngạo như tôi lại cho rằng cô ấy không có tư cách để giận, chỉ là đang giận dỗi mà thôi. Tôi cứ nghĩ chỉ cần mình dỗ dành, cô ấy sẽ tha thứ.
Tôi đã tính sai.
Tôi quên mất rằng, khi Lục Hàn Châu phản bội, dù đau đến chết đi sống lại, cô ấy vẫn dứt khoát chia tay—và đó là lý do tôi mới có cơ hội.
Khi cô bị Chu Thanh Thanh bắt cóc, tôi đã liều mạng lao vào cứu. Thấy cô bình an vô sự, tôi mới thật sự an tâm.
Chu Thanh Thanh bị kết tội cố ý gây thương tích và phải vào tù.
Còn tôi và Cố Nhụy, cuối cùng vẫn ly hôn.
Hai năm qua, tôi sống như một kẻ lén lút, ngày nào cũng dõi theo cuộc sống của cô ấy qua những đoạn video.
Khi thấy khung hình từ một người thành hai, tôi biết—cô ấy đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ. Chỉ còn mình tôi chìm đắm trong nỗi đau, không sao thoát ra nổi.
Tôi thậm chí không có dũng khí để xuất hiện trước mặt cô ấy.
Lần gặp lại tiếp theo là ở trung tâm thương mại. Chồng cô ấy đang vui đùa cùng con gái nhỏ.
Quả bóng trong tay cô bé lăn đến trước mặt tôi. Tôi cúi xuống nhặt lên, đưa cho con bé.
Cô bé nhận lấy, giọng nói non nớt vang lên:
“Con cảm ơn chú.”
Đi được vài bước, con bé lại quay đầu nhìn tôi:
“Chú ơi, chú biết mẹ con phải không ạ? Chú nhìn chúng con lâu lắm rồi đó.”
Đôi mắt to tròn của con bé đầy vẻ nghi hoặc.
Tim tôi như bị ai bóp nghẹt, một nỗi nghẹn ngào dâng lên nơi cổ họng.
Tôi nghĩ… nếu đứa con năm đó không mất đi, chắc cũng đã lớn chừng này rồi.
Một lúc lâu sau, tôi mới đặt tay lên đầu con bé, khẽ nói bằng giọng khàn đặc:
“Ừ, chú biết mẹ con.”
“Vậy sao chú không chào mẹ con ạ?”
“Vì mẹ con… không muốn nhìn thấy chú.”
Con bé lại ngơ ngác nhìn tôi, đôi mắt vẫn đầy thắc mắc.
Tôi nói:
“Ba con đang tìm con kìa, mau đi đi con.”
Con bé liền chạy về phía Cố Nhụy.
“Mẹ ơi, hồi nãy có chú kia nhìn tụi mình mãi, chú nói chú biết mẹ đó.”
Cố Nhụy nhìn sang hướng tôi đứng. Tôi vô thức né mình vào sau một cây cột lớn.
Cô ấy không thấy tôi, chỉ mỉm cười dịu dàng xoa đầu con bé:
“Ba con gọi con kìa, mau đi đi con.”
Tôi nhìn ba người họ—con bé cưỡi lên vai bố, cả gia đình ba người rạng rỡ trong hạnh phúc.
Tim tôi bỗng đau thắt dữ dội, mồ hôi lạnh túa ra.
Từ ngày ly hôn, ngực tôi vẫn thường xuyên đau nhói. Đi khám mãi mà không tìm ra bệnh tình gì.
Có người đi ngang qua, lo lắng hỏi:
“Anh không sao chứ? Có cần giúp gì không?”
Tôi cố gắng lắc đầu, khẽ cảm ơn họ.
Họ đi rồi.
Tôi nghĩ… đây chính là báo ứng mà tôi phải nhận.
Tôi đã đánh mất tất cả những điều đẹp đẽ mình từng có. Cả quãng đời còn lại, có lẽ tôi chỉ có thể sống mãi trong bóng tối này.