Lục Mạnh thương tâm đến tận xương tủy, được mọi người dìu lên xe ngựa, bên ngoài có Tân Nha đi theo hầu hạ, phía sau còn có vài thị vệ trấn phủ và vài kẻ tử sĩ giả dạng thị vệ do Kiến An vương dung dưỡng hộ tặc.
Tân Nha nhìn bóng dáng mấy tên tử sĩ kia, lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra dù lý do thế nào đi nữa, vương gia vẫn rất trọng vọng mộng phu nhân, có mấy kẻ tử sĩ này canh giữ thì ít nhất an nguy của mộng phu nhân không thể xảy ra sai sót.
Duy nhiên, trong xe ngựa, những người có mặt đều không hề hay biết sự tình.
Trong xe, hai thị nữ thân cận là Tú Vân và Tú Lệ thấy Lục Mạnh liên tục ôm ngực mặt tái nhợt, không kìm được nữa, òa khóc thay.
Từ khi theo tiểu thư gia nhập vương phủ, nàng em nào cũng cẩn trọng đỡn đoán, e sợ nói sai một lời sẽ khiến tiểu thư phải gặp phiền phức.
Cho nên ngay cả trong lúc riêng tư, chẳng ai dám gọi là “Nhị tiểu thư” mà vẫn luôn gọi trong tiếng nhỏ là “Mộng phu nhân”.
Lúc này thật sự không kìm được nước mắt rơi lả tả, một thị nữ lại tiến đến bên Lục Mạnh, nắm lấy tay nàng mà an ủi: “Nhị tiểu thư, ngươi muốn khóc cứ khóc đi, vương gia đối xử như vậy thật là hổ thẹn, lấy mấy thứ lễ vật hồi môn này đưa về, Nhị tiểu thư e rằng sẽ bị Trường Tôn Linh Linh tiểu đĩ kia châm chọc.”
“Nhị tiểu thư, ngươi đừng quá đau lòng để ý, dù lễ vật hồi môn có mỏng thế nào thực ra cũng chỉ là lợi cho mẹ con độc ác kia, không mang về thì càng tốt!”
Nàng thị nữ nhan sắc đoan trang nắm lấy cánh tay Lục Mạnh, nức nở nói: “Dù thế nào có người hầu như tôi và Tú Lệ luôn bên cạnh Nhị tiểu thư, tiểu thư lớn có lần trong thư chẳng phải nói tới sao, đúng tháng tám sẽ theo đại ca giá trở lại, khi ấy nếu có gì oán thấu Nhị tiểu thư cứ kể cùng tiểu thư lớn, tiểu thư ấy nhất định sẽ giúp Nhị tiểu thư đòi lại công đạo!”
Lục Mạnh vốn đang đau lòng vì lễ vật, nghe thị nữ này vòng vo nói một đống, khắc lấy điểm chính rút ra từ câu “Ta cùng Tú Lệ bên cạnh Nhị tiểu thư” đoán ra người đang nắm tay khóc ròng chính là Tú Vân.
Tú Vân mặt trái xoan, còn Tú Lệ là mặt tròn tựa quả dưa hấu.
Hay lắm, Lục Mạnh xuyên không đến giờ đã ba ngày, cuối cùng cũng phân biệt rõ hai thị nữ thân cận này.
Trước đó tuy có ý định gọi thử một lần để phân biệt ai là ai, nhưng hai người lúc nào như hình với bóng, một khi Lục Mạnh gọi, dù gọi tên ai, đều rất nhiệt tình chạy đến cùng nhau.
Làm Lục Mạnh nhìn mà hoa cả mắt không phân biệt nổi.
Giờ thì nàng không chỉ phân biệt được, mà còn nhận ra từ lời nói vừa rồi, hai thị nữ này không phải người hầu trong phủ làm việc lâu, mà là theo nàng từ phủ Thị Lang mà đến, không thì lúc quan trọng sẽ chẳng gọi là Nhị tiểu thư, khóc dùm thế này.
Lục Mạnh suy xét từng chữ từng câu lời quở trách nhỏ nhẹ của Tú Vân, hiểu ra nàng cũng phải khóc, bởi lễ vật hồi môn quá ít, chủ yếu do hôn quân cố ý sai người lấy ít dâng về để làm nhục nàng.
Chậc, đúng là đồ chó!
Nam chính chẳng bằng được đổi tên thành Ô Đại Cẩu cho rồi, dù sao Lục Mộng bây giờ cũng chưa nhớ nổi nam chính trong bộ truyện này tên là Ô Lân gì đó, thật là lạ kỳ.
Dù Lục Mộng chẳng hề thấy những lễ vật này có ý nghĩa bằng lòng, song khi nhìn hai thị nữ khóc thảm thiết như vậy, chắc hẳn cỗ lễ đầy ắp vàng bạc châu báu kia kì thực là một thứ “nhục nhã” theo cách của Ô Đại Cẩu?
Nếu vậy thì cứ tha hồ mà làm nhục nàng đi!
Lục Mạnh tha thiết muốn lập tức lao vào ôm chặt chiếc rương không rời.
Dù giờ đã biết Tú Vân và Tú Lệ xuất thân từ nhà nàng thân sinh nhưng vẫn chưa dám hoàn toàn tin tưởng, nàng cần tiếp tục quan sát thêm.
Bèn thu liễm vẻ mặt đau lòng, dùng dung mạo tái nhợt khá giả tạo một chút hòa nhã, vẻ mặt không mấy thuyết phục khuyên thị nữ: “Đừng nghĩ quẩn, vương gia sắp xếp như thế không sai, đồ vật mà chuẩn bị quá nhiều mới là điều sỉ nhục ta.”
Lục Mạnh nhìn chiếc rương chứa báu vật rồi suy nghĩ: “Dù sao ta không đem một tấc lá cũng chẳng mang về phủ Thị Lang, họ đã bớt xén hồi môn của ta, còn muốn lấy lễ vật hồi môn của ta, cửa không có.”
Lục Mạnh không biết phủ Thị Lang có bớt xén hồi môn của nàng hay không, nhưng từ cốt truyện cũ thì rõ ràng Trường Tôn Lộc Mộng chính là nữ chủ, chuyện đó có lẽ không sai.
Dù không bớt thì cũng cho rằng bớt, có ai phân giải cho rõ.
Hai thị nữ nghe vậy đều sửng sốt, nhìn nàng rồi nhìn nhau, rồi cùng tập trung ánh nhìn về phía Lục Mạnh.
Lục Mạnh tiếp lời: “Dù sao không thể nào làm vừa lòng cha và Thiên Thị gia đâu, ta thì chẳng thèm nghe họ nói gì, để họ nói đi.”
Lục Mạnh nghiêm chỉnh căn dặn: “Sắp sửa vào phủ Thị Lang, xuống xe rồi, Tú Vân, ngươi ở lại xe đừng để ai bê rương lễ hồi môn xuống, trả lời rằng đó là bảo ta nói.”
Đồ quý bên trong rương đều là của nàng, chẳng ai có thể nhòm ngó đến!
Tú Vân không rõ ý tứ của Lục Mạnh, song quả nhiên Nhị tiểu thư không phải dạng dễ bắt nạt. Những năm qua ở hậu viện, đầu tiên bị mẹ chồng Thiên Thị khủng bố tinh thần vô cùng thê thảm, có lần Nhị tiểu thư tức quá trực tiếp đến gặp Thiên Thị và cha chồng nói: “Nếu cuộc sống không thể an ổn qua ngày, con cũng không ngại cho mọi người biết, cô thứ tử phủ Thị Lang sống ra sao, nghĩ chừng chẳng còn ai dám đến hỏi cưới đâu.”
Lúc ấy, mặt mũi ngài Thị Lang và Thiên Thị vụt đổi sắc, Tú Vân còn nhớ rõ, nhưng chỉ một lần như thế, khiến Tú Vân và Tú Lệ đều thấy phấn chấn vô cùng.
Nhị tiểu thư những năm gần đây tính tình càng hòa nhã, bị đối xử bạc đãi mà im lặng chịu đựng, muốn gả cho ai cũng mặc…
Tú Vân nhìn sắc mặt Lục Mạnh dần rạng rỡ, liệu lần này Nhị tiểu thư có thật sự chẳng màng đến cha chồng nữa?
Nàng thị nữ nhỏ mặt đỏ bừng lên, gật đầu cả mấy cái: “Tốt rồi, Nhị tiểu thư yên tâm, tôi nhất định không để ai động đến chiếc rương này!”
“Nhớ gọi là Mộng phu nhân đi.” Lục Mạnh thấy hai thị nữ nghe lời bèn nhắc: “Xung quanh có nhiều tai mắt, đề phòng người nghe trộm rồi nói ta không ra quy củ.”
Điều đó thật, truyện xưa thường bảo phủ nham hiểm tai mắt đầy rẫy lại còn có tử sĩ, trinh vệ gì đó, song Lục Mạnh chưa từng bắt gặp.
Dù người có nhiều thì Ô Đại Cẩu nam chính chắc chắn cũng có, nàng biết mình nói gì sẽ lọt đến hắn tai, nên lời nào phát ra đều bị hắn nghe.
Tú Vân và Tú Lệ nhanh chóng đáp ứng.
Lục Mạnh nhìn thấy họ rút lui ngồi ngay cửa xe, lưng thẳng tắp, chủ tử có khí chất và định kiến, bọn họ cũng bừng tỉnh theo.
Ba thầy trò nhất trí quyết định, lúc xe tiến đến phủ Thị Lang, Tân Nha tới mở cửa xe giúp mộng phu nhân xuống, liền không khỏi ngó nhìn sắc mặt nàng.
Lục Mạnh biểu hiện là nàng đã sắp đặt kỹ, kiểu cam chịu nho nhã của tiểu bạch hoa cổ đại, gọi tắt là cố làm kiên cường.
Phủ Thị Lang trước cửa đứng mấy người, đứng đầu là một mỹ phụ phong thái vẫn còn sót lại, kém may bà ta mắt sắc lên, cả gương mặt mang nét quyến rũ quỷ kế.
Bên cạnh mỹ phụ là một tiểu hồ ly giống y như đúc, khi Lục Mạnh được dìu xuống xe, tiểu hồ ly có vẻ thận trọng nhìn ngó quanh quẩn.
Bà ta muốn xem xe của Lục Mạnh cùng xe của Kiến An vương.
Nhưng hôm nay định mệnh khiến tổ hồ ly thất vọng vì Lục Mạnh chỉ một mình trở về, chẳng mang theo bóng dáng mây trời.
Tân Nha sai người khiêng đồ, Lục Mạnh lần đầu lạnh lùng liếc qua.
Rồi Tú Vân liền ngăn thị vệ không cho chuyển đồ xuống xe.
Tân Nha giật mình, cúi đầu lui lại.
Lục Mạnh thẳng tiến trước mặt mẹ con kia, tiểu hồ ly lập tức lao tới ôm lấy cánh tay nàng, gọi thân thiết: “Chị ơi, ngươi đã trở về rồi!”
Nàng gọi Lục Mạnh, mắt vẫn ngó sang phía cuối phố một cách thận trọng.
“Điện hạ phi tần bái kiến.” Bà mẹ già hồ ly lập tức tiến lên, lễ phép bái một lạy với Lục Mạnh, nhưng lời nói cử chỉ không mấy tôn kính, nhanh chóng tự đứng dậy.
Bà cố tình bảo: “Linh Linh, dù có thương nhớ chị, giờ chị đã làm phi tần điện hạ, phải giữ phép tắc hành lễ.”
Trường Tôn Linh Linh nghe vậy vẻ mặt hiện lên khinh bỉ, mau chóng che dấu, không buông tay khỏi cánh tay Lục Mạnh, lại siết chặt hơn, ánh mắt có hơi uy hiếp nói: “Chị... Chị xuất giá rồi, phủ trong cũng chỉ còn Linh Linh ta một mình, ta nhớ chị lắm, chị sẽ không giận ta vô lễ chứ?”
Lục Mạnh rất muốn nói, thiên linh linh hay địa linh linh, đáng ghét, đem ngươi lôi ra chém đi!
Nhưng nghĩ đến tạo hình, nàng không muốn làm loạn nơi công cộng, chỉ nhạt nhẽo cười nhẹ, miễn cưỡng giữ cho dáng vẻ lịch sự, nhẹ nhàng gật đầu, giũ tay đang bị nắm.
Nàng tự nhủ bản thân từng trải qua những màn đấu khẩu miệng này quả thật mất trí.
Đoàn người đứng ngoài cửa chẳng có ý định vào, trái lại Tú Lệ dìu Lục Mạnh tiên phong tiến vào trong, mẹ hồ ly và tiểu hồ ly ngẩn ra, nhìn sang khoảng trống con phố.
Đến lúc Lục Mạnh bước vào đại đường, bà mẹ hồ ly phản ứng trước, liếc mắt nhìn chằm chằm, khinh bỉ dần biến thành rõ ràng.
Bà thì thầm vài câu với tiểu hồ ly phía sau lưng Lục Mạnh, rồi mẹ con bọn họ bám theo bước chân nàng, đi đến cửa đại sảnh.
Bà mẹ hồ ly cố tình rỉ tai hết lời: “Hôm nay phi tần điện hạ trở lại nơi, trong phủ đã chuẩn bị mọi thứ từ đêm qua, Ngài phủ Thị Lang và điều phi vô cùng nhớ nhung điện hạ, không biết... Kiến An vương khi nào mới về?”
Lục Mạnh chẳng đáp lại, chỉ liếc bà ta một cái với biểu cảm thờ ơ.
Nàng chẳng thể đồng cảm với hoàn cảnh trong gia đình thân chủ, vì thế toàn thân nàng cứ như người ngoài đi ngắm cảnh.
Bước vào đại sảnh, Tân Nha và các hầu cận đứng ngoài, chỉ còn Tú Lệ đứng bên cạnh Lục Mạnh.
Cánh cửa đại sảnh đóng lại, bà mẹ hồ ly và tiểu hồ ly nhìn ra, hiểu rằng Lục Mạnh bị ghẻ lạnh trong nhà chồng, Kiến An vương vắng mặt đã đành, lễ vật hồi môn cũng không thấy đâu, thật sự là xúc phạm phủ Thị Lang!
Ra hiệu với người hầu, bọn hầu bật đèn điên cuồng kéo Tú Lệ, tự ý muốn kéo đi, Tú Lệ tức giận đỏ mặt nhưng không lên tiếng, khiến Lục Mạnh ngạc nhiên, rõ ràng đây không phải lần đầu nàng gặp chuyện này.
Tú Lệ không yên lòng nhìn Lục Mạnh, nàng thấy người kia đấu tranh mạnh đến nỗi mạch máu trên trán bật lên, xác định Tú Lệ quả thực là người của nàng.
Bèn giáng cho nàng ánh mắt an tâm, Tú Lệ mới theo các thị nữ đi xuống.
Trong phòng chỉ còn lại bộ ba, bà mẹ hồ ly và tiểu hồ ly lột bỏ chiêu bài giả nhân giả nghĩa, lộ nguyên hình.
“Ta cứ tưởng ngươi đã theo về phủ Kiến An vương, cho ta phủ Thị Lang mang danh cải thiện vẻ mặt, không ngờ...” Trường Tôn Linh Linh bước đến gần Lục Mạnh, vừa ganh ghét vừa hận thù nói: “Ngươi bị khinh bỉ đến nỗi hôm nay về báo án, Kiến An vương cũng chẳng lộ mặt!”
Bà mẹ hồ ly mấp máy bát trà trên tay, ngay ngắn nép mắt nhìn nàng và con gái, khinh thường cười, tỏ rõ chiều chuộng.
Biết Lục Mạnh chẳng có cách nào làm gì được, dù đã vụt lên cành cao cũng không phải con phượng hoàng.
Lục Mạnh úp đặt tách trà bên cạnh nhưng không uống, thong thả tựa vào bàn.
Nàng định hình cách đối đáp nguyên chủ, song ghi nhớ chỉ có những tình tiết lớn, không có cảnh này.
Lặng lẽ cúi đầu, Trường Tôn Linh Linh đợi nàng lên tiếng.
Nhưng Lục Mộng yên lặng một hồi quá lâu, tay xoay tròn mép chén trà, không diễn xuất trước mặt nam chính đại gia.
Trong mắt nàng, Trường Tôn Linh Linh và bà mẹ hồ ly chỉ là những tờ tiền giấy trên phố, chẳng thèm phản ứng.
Đánh lại quá mệt, lại cần điều khiển cảm xúc, muốn nàng cấu người trước phải trả tiền mới nhận.
Ngón tay mảnh mai như cây hành không hề bén nước nóng, thậm chí còn không rửa mặt.
“Kìa sao không nói!” Đợi lâu quá, Trường Tôn Linh Linh bực bội, ngực nhỏ phập phồng.
Lục Mạnh tay ngừng quay chén, ngước lên nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng thắc mắc, rồi nói: “Ngươi cũng chẳng hỏi ta câu gì đấy chứ.”
Trường Tôn Linh Linh trừng mắt, thoáng cứng họng, vì lời vừa nói chẳng có dấu hỏi.
Nhưng nàng tức đỏ mặt, từ nhỏ hay bắt nạt đích thất nữ, trước kia Nhị chị ít nhất trả lời, bị nàng sỉ nhục đến xanh xao mặt mày, thỉnh thoảng còn bị tức bệnh.
Bây giờ người ngồi đối diện nàng, Trường Tôn Linh Linh vốn là con chó xù hay cắn lung tung bỗng dưng cảm thấy cực kỳ bế tắc!
“Hừ, ngươi giờ thế này, về nhà chẳng mang theo cả lễ hồi môn, chẳng sợ quan lại quyền quý trong thành biết rồi chê cười sao?”
Lục Mạnh đổi dáng ngồi, thoải mái hơn cả bà mẹ hồ ly cao ngồi trước mặt, tựa khanh phi giường tựa hẳn.
Nhìn nữ phụ quần chúng nhảy dựng, y như nàng thời hiện đại là cô chủ nhà thường xuyên cười đùa một chú chó Teddy chuyên giành đồ ăn.
Đúng vậy, tên nó đúng kiểu tên con chó ấy, tên con chó đó gọi là Đậu Đậu.
Lục Mạnh nhìn nàng im lặng, thấy nàng sắp tức đến phát điên mới mở miệng, thở dài: “Đậu Đậu, ngươi nói đúng đó.”
“Ta thật sự ở phủ Kiến An vương không được trọng vọng, hắn còn chẳng ở chung nơi với ta, tường thành biệt phủ ta với hắn phải mất một nén nhang đường mới tới.”
Trường Tôn Linh Linh nghe xong mặt linh cảm đúng thật, cười khẩy: “Vậy nên ngươi làm người đáng ghét chẳng hề phải lỗi chúng ta!”
Lục Mạnh gật đầu: “Ngươi nói đều phải, là Kiến An vương nhục ta, hôm nay không đem lễ hồi môn về cũng là hắn ý.”
“Hắn mỗi ngày sau triều đều về phủ, hôm nay cố ý truyền đạt không về, quả nhiên không muốn cùng ta về nhà ấy mà...”
Lục Mạnh vỗ đùi: “Ngươi nói xem hắn sao lại độc ác đến thế?”
Trường Tôn Linh Linh lập tức như con chó được cho xúc xích, nối lời: “Chẳng phải vì ngươi phế vật, không lấy lòng được hắn, sớm biết vậy thì đừng như ta...”
“Linh Linh!” Bà mẹ hồ ly thấy con gái sắp nói lỡ lời, vội ngăn lại.
Trường Tôn Linh Linh bĩu môi, thủ thỉ: “Kiến An vương loại người đó, sao có thể nhìn ngươi ra gì?”
Lục Mạnh ưng thuận: “Đúng thế, hắn không bằng lòng ta còn cố tình làm nhục, nhưng biết làm sao được, ta chỉ là yếu nữ, hắn lại là vương gia đương triều, ta chỉ có thể sống trong hậu viện lẻ loi âm thầm khổ cực.”
Ai biết sống nơi hậu viện lẻ loi là đường sống như tiên nữ chốn trần gian!
“Ngươi còn mặt mũi nói, ngươi thế này làm lễ hồi môn, cha sau này còn mặt mũi đối chất với triều thần sao?” Trường Tôn Linh Linh tấn công Nhị chị tận lực.
Lục Mạnh gật đầu răm rắp: “Ngươi nói đúng, cha sao còn mặt mũi đối chất với triều thần? Khi cha về nhất định nghe lời ngươi, để ngươi đi tìm Kiến An vương gây chuyện, hỏi tại sao nhục ta, hỏi tại sao nhục phủ Thị Lang!”
Mấy lời nói còn đập mạnh lên bàn, nét mặt vừa hằn học vừa phẫn uất.
Lục Mạnh gắng gượng không cười, nhưng đến đoạn này Trường Tôn Linh Linh mới nhận ra Nhị chị ý đồ lợi dụng mình làm người thay thế.
“Ngươi thật không đàng hoàng! Không biết tự trọng! Sống tốt hay không chẳng nói, sao lại bắt cha ta đi nói, Kiến An vương không thích ngươi cũng do hắn, ngươi đáng đời!”
Lục Mạnh không đáp trả mà đồng tình nói tiếp: “Kiến An vương không yêu cũng chẳng sao, giờ ngươi cưới rồi cũng muộn rồi, nhưng ngươi nói không đúng, Đậu Đậu, nếu kiếp này Kiến An vương nhục ta tức cũng là nhục phủ Thị Lang, còn ngươi nói ta vô dụng nên mấy chuyện này nhờ cha, ta chỉ biết nhiều sức nhiều việc.”
“Ngươi!” Trường Tôn Linh Linh gần như điên tiết, “Ta là Linh Linh! Người mới gả đi mà quên luôn tên ta sao!”
Lục Mạnh thản nhiên tựa trở ra, tay vẫn xoay tròn chén trà, không thèm nhìn nàng nói: “Xin lỗi, ta nhiều năm nay cứ nghĩ ngươi tên Đậu Đậu.”
“Mẫu thân!” Trường Tôn Linh Linh tức đến khóc, dậm chân: “Mẹ xem kìa!”
Bà mẹ hồ ly cau mày nghiêm trọng, bình thường có một đống lời miệt thị lạnh nhạt, nhưng hôm nay nghe người hầu lúc trước châm chọc, không biết nói thế nào cho phải.
Quả nhiên lấy vua ái thiếp chẳng giống ai, hóa ra chẳng coi họ ra gì.
Cuối cùng chợt lóe lên ý nghĩ, bà mẹ hồ ly mặt mày dãn ra chút cười khẩy, biết cách chọc tức đứa nhỏ gái này đến tận xương.
Bà lơ đãng nói: “Đã lấy chồng thì phải mang vinh quang cho nhà họ mẹ, ngươi giờ về như kẻ ăn mày bị đuổi thẳng về, nếu người khác biết, ta làm phi kia không có gì nhưng mẹ ngươi chết rồi e phải bị chửi chuyện dạy dỗ con bất tài.”
Lục Mạnh ngón tay ngưng đọng, lòng thầm nghĩ thế thôi ư?
Vậy thôi ư?
Cứ tưởng bà mẹ hồ ly có chiêu tái tạo, nào ngờ làm lãng phí hẳn cặp mắt trợn loạn của bả.
Lục Mạnh từ tốn nói: “Chị Hai ạ, chị nói kinh quá, mẫu thân con đã chết mấy năm, bưng bít chị ấy thường xuyên, nay gần đến ngày giỗ, chị chẳng sợ chị ấy về quở trách cháu chăng?”
Bà mẹ hồ ly mặt mày thay đổi, những kẻ làm việc xấu thường chẳng sợ thần linh quỷ quái.
Lục Mạnh tiếp: “Hơn nữa người chết như đèn tắt, mẫu thân con chết sớm vậy, con thiếu dạy dỗ cũng chẳng trách chị, ai ai cũng biết con lớn lên dưới chân phi kia.”
Lục Mạnh nhìn bà mẹ hồ ly thành thật nói: “Chị cũng dạy dỗ con khiến lễ hồi môn còn không lấy lại được, lại để người ta làm nhục, chị là phi kia, chẳng nên cho con công đạo hay sao?”
“Hơn nữa con đã gả rồi, dù phải chịu cả đời bị giam cầm trong hậu cung lạnh lẽo bi thương, Đậu Đậu vẫn chưa gả,”
Lục Mạnh nói tiếp: “Nếu bên này con làm lớn chuyện không hay, sau này nhà chồng Đậu Đậu chắc khó khăn lắm đấy...”
Lục Mộng nói, thấy sắc mặt hai mẹ con thay đổi như chuyện võ thuật đổi mặt, không kiềm được cười, dựa lưng ra sau, hai tay khoanh trước ngực, như ông già ngồi công viên mùa đông phơi nắng.
Bó tay thôi.
Cùng nhau bó tay.
…
Đề xuất Cổ Đại: Kiều Tàng