Lục Mạnh rốt cuộc cũng không giữ nổi thần trí, hoàn toàn mất kiểm soát rồi.
Nàng vốn ở trong thế giới của chính mình, vừa mới rời tiệm, thu xong tiền, mua thêm ít thực phẩm, xong xuôi lại tính về nhà nghỉ ngơi, không ngờ chớp mắt sau ấy đã xuyên không đến chốn quỷ quái này.
Từ đầu đến cuối, Lục Mạnh không hề xem nơi đây là hiện thực, bởi thế giới này tràn đầy những điều không thể tin nổi.
Nàng giữ thái độ như đang chơi trò chơi, đã đến thì coi như tạm yên phận, chấp nhận cái duyên trời đã định.
Một niềm lạc quan mơ hồ rằng nếu trò chơi này chẳng thể tiếp tục, chỉ việc nhắm mắt nhẹ nhấc chân, biết đâu lại về với thế giới thật một lần nữa.
Nàng treo tâm tư mình lên giữa bầu không khí, nhìn đời bằng góc độ của trời cao thần thánh, không chịu để bản thân chui sâu, nhập vào thế giới này cho thật chân thật.
Đó là sự bất đồng với thế giới này, cũng là cách Lục Mạnh tự bảo vệ mình.
Ấy vậy mà bây giờ, dưới sức ép của Ô Lân Hiên, bản chất của nàng buộc phải lộ rõ. Bàn chân từng trôi nổi không trọng lượng, giờ bị Ô Lân Hiên quắp lấy, đặt phịch xuống mặt đất.
Lục Mạnh thật sự cảm giác được sự nghiệt ngã cùng khốc liệt của cõi này, thứ mà nàng chưa từng bộc lộ ở trong lòng, giờ đây thực sự tan tành.
Lời nói tuôn ra từ miệng Ô Lân Hiên, y như rắn độc phun ra chất độc quỷ quyệt.
Độc dược kia lại trúng phóc phá vỡ lớp phòng ngự trong lòng Lục Mạnh, ăn mòn tấm lá chắn thần thánh nàng xây dựng.
Bởi hiểu rõ đại cục đang diễn ra nên Lục Mạnh mới đứng trên cao mà quan sát.
Nhưng cũng vì hiểu rõ kịch bản, nàng biết từng câu từng chữ từ môi Ô Lân Hiên đều có thể biến thành sự thật.
Chính vì vậy Lục Mạnh oán hận đến mức chua xót y, làm tan vỡ tâm thái lơ lửng, hủy hoại hậu thuẫn tự vệ nàng bấy lâu.
Làm sao nàng không điên được cơ chứ?
Cho nên Lục Mạnh hoàn toàn mất kiểm soát, chẳng mảy may tiết chế, theo bản năng lớn tiếng trút giận lên Ô Lân Hiên.
Nàng vốn thường khẽ gọi y bằng cái tên “Ô Đại Cẩu” như lời trêu đùa trong lòng dù có chuyện gì xảy, thế mà lúc này lại nhận ra rõ ràng Ô Lân Hiên là nam chính kiếp này.
Tâm lý nàng là dùng chí cùng địch tận, không từ thủ đoạn, chẳng hề để chừa cho mình đường lui.
Vậy nên mọi động tác của nàng càng ngày càng mãnh liệt, Trần Viễn vài lần muốn tiến lại can thiệp, đều bị Ô Lân Hiên quát lui.
Cuối cùng, Lục Mạnh vỡ tan khung hình, vớ lấy chiếc chén trà trên bàn, lực không chế cháo ném trúng đầu Ô Lân Hiên.
“Bốp” một tiếng, chén sành vỡ thành từng mảnh.
“Á!”
“Phu nhân!”
“Nương nương!”
“Thân vương…”
Những người trong phòng la lối làm một nhóm, Lục Mạnh thân hình run rẩy, dòng lệ chẳng thẹn thùng thấm ướt hốc mắt.
Ô Lân Hiên giữ lấy hai cổ tay nàng, nhưng Lục Mạnh cảm thấy không thể đứng vững, chao đảo một cái, nhòa mờ trước mắt.
Hai vệt máu đỏ tươi chảy dài từ trán y, sắc mặt trong mắt Lục Mạnh trở nên méo mó.
Dù vậy nàng không ngã xuống, vẫn ngồi trên chiếc xe lăn suốt thời gian ô danh không kháng cự của y, giờ đột nhiên đứng dậy.
Y thả tay khỏi cổ tay nàng, vòng qua eo ôm lấy khiến thân hình Lục Mạnh không trượt tuột thêm.
Điều hẳn nhiên nàng vẫn còn run, nước mắt ngừng tuôn thành từng giọt nặng trĩu lặng lẽ.
Lục Mạnh đã dốc hết tầm ra, nôn nóng hướng cảm xúc phun trào, tựa như thân thể mất hồn.
Nhưng ngay khi ấy, nàng lại rơi thẳng vào một bờ vai ấp áp, thoang thoảng hương trầm, lẫn nỗi mùi máu tươi. Đây vừa là nguồn cơn sợ hãi, cũng là vòng tay duy nhất trên đời kia khiến nàng cảm thấy thân thuộc thế gian.
Y ôm xiết thân thể nàng run rẩy, hai cánh tay mềm nhũn bị kìm chặt bên thân, gáy bị đặt bóng xuống, gương mặt ngấu nghiến vào ngực y.
“Không sao rồi…”
Ô Lân Hiên nói: “Ta đều nói giả đó, chẳng có ý cưới Ngân Nguyệt Quận Chúa, chỉ vì mụ ấy muốn lừa ta, bộ mặt giả dối khiến ta cảm thấy buồn nôn. Ta để tin đồn lan truyền, chỉ mong mụ ta trở thành mục tiêu công kích thay cho nàng, ta biết đêm đó là nàng ra tay.”
“Chính nàng cứu ta. Nàng lấy máu độc của ta ra, cứu sống ta, ta đều biết…”
“Ta làm sao dám động đến chị dâu, anh rể nàng? Ta lấy đâu quyền uy thế, ta vẫn cầu mong họ vì nàng mà giúp ta…”
“Ta không dám ra tay với nàng, giờ cả Vương quốc Phong Khúc và nhà Sầm đều đang để mắt. Ta sao dám làm nhơ bẩn nàng? Ta không muốn chết, đừng sợ… ta chỉ nói bậy thôi.”
“Ta chỉ muốn khiến nàng nổi giận, ít nhất phải giận ta, chứ đừng thờ ơ.”
“Ta làm sao dám cho nàng hầu hạ? Nàng vốn chẳng biết cách phục vụ kẻ khác, ta sợ nàng nổi giận lại dội nước sôi lên đầu ta… nên cũng sẽ chẳng để nàng hầu hạ ai.”
“Từ ngày thành thân đến nay, ta khiến nàng chịu khổ khi nào?”
“Không ai bắt nàng phải hàng ngày quỳ lạy, ta cũng chưa từng thân mật với người phụ nữ khác.”
Ô Lân Hiên ôm lấy Lục Mạnh nói: “Ngoài nàng, ta chưa từng có ai khác, nàng hiểu mà, đúng không?”
“Giờ nàng đã nguôi ngoai không? Yên yên… tuyệt đối tùy nghi toại ý.”
Y đầu vẫn còn chảy máu, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, vết thương đỏ hằn khắp mặt và cổ.
“Nàng xem, sinh mạng ta do nàng cứu, giờ không cũng bị ta nắm giữ rồi, nàng đủ sức khiến ta vĩnh viễn chẳng thể trở về.”
“Ta từng có ý giết nàng, nhưng cũng thề sẽ không làm thế nữa, nàng cũng có thể dễ dàng giết chết ta, đúng chứ?”
“Ta nguyện hôm nay lại phát lời thề, mạng ta do nàng cứu, nếu mai kia nàng muốn đoạt mạng ta, muốn giết ta, ta sẽ đầu hàng.”
“Như thế được không?” Ô Lân Hiên nói: “Dưới tên mẹ đã khuất của ta thề, dưới tất cả những gì ta từng có và sẽ sở hữu đều thề.”
“Chẳng hay chăng? Có thanh thản đâu?”
Y tạt tay lau máu trên trán, hôn một cái lên gò má nàng, hút đi một giọt nước mắt.
“Nàng muốn trách mắng, đánh ta cũng vô vấn đề,” Ô Lân Hiên nói: “Chỉ mong nàng đừng dửng dưng đứng nhìn, ta lúc nào cũng cảm thấy… như một kẻ diễn trò trước mặt nàng.”
“Như một kẻ chỉ biết làm trò cười, nàng nhìn ta đau khổ, điên loạn vì nàng, nhưng nàng chẳng động lòng.”
“Nàng không thể làm như thế.”
Nụ hôn của Ô Lân Hiên trên gương mặt nàng dịu dàng thì thầm: “Ta thích nàng, Yên yên, những ngày qua chỉ nghĩ đến nàng, sao nàng có thể bỏ ta đi?”
“Cút mẹ đi…” Lục Mạnh cau mặt chửi. Nàng vùng vẫy nhưng chẳng có sức, không thể thoát được.
Ô Lân Hiên ôm chặt nàng không buông, dù cho mình đã đầy thương tích, y vẫn cười.
“Đời này ta chưa từng bị ai đánh, chưa từng bị ai mắng như thế. Ngay cả phụ hoàng ta cũng chưa từng giận dữ, chưa từng trừng phạt, nàng thật là độc ác.”
Những người trong phòng thấy đôi bên ôm nhau liền nhanh chóng lui đi.
Độc Long và Tiểu Hồng đứng ngoài nhìn nhau, đều cảm thán kinh ngạc qua ánh mắt.
Chốc lát sau, Độc Long nói: “Xem ra Kiến An Vương quyết chơi tới cùng thật.”
Tiểu Hồng cũng rất sửng sốt, nhưng nhanh chóng hiểu ra, nói: “Với vợ phải thế, tôi chị dâu chỉ cần về trễ một chút là liền rút dao chặt tôi, giờ anh biết vì sao không ai thèm rồi hả?”
Độc Long: “Cút đi!”
Ô Lân Hiên mặt nóng rát đau đớn khắp nơi, cúi đầu lẩm bẩm vào cổ áo Lục Mạnh: “Nếu chuyện này lan ra, ta thật chẳng còn mặt mũi nhìn người…”
“Ngu là phải!” Lục Mạnh nghèn nghẹn nói trong lòng, kiệt sức sau cơn giận, máu nóng rượt lại lên đầu khiến nàng như thân cá chết, bất cần mọi sự.
Không sợ chuyện gì, chết heo không sợ nước sôi, chết cá cũng không ngán, cứ tùy duyên đại sự sao cũng được.
Nàng mềm nhũn tựa trên người y, chợt nhận ra kẻ trai võng chân què này đã có thể đứng lên.
Thương gân mẻ cốt phải một trăm ngày, nay chàng mới ba chục ngày đã bại huyệt lần hai mà đứng được. Quả thực phi logic khoa học.
“Ta chịu rồi,” Ô Lân Hiên cười, siết chặt vòng tay ôm lấy nàng.
Cảm giác này y nghĩ rất lâu, trong mộng cũng từng không biết bao nhiêu lần.
Ôm nàng trong ngực, trở mình trong yên bình mùi hương thanh tịnh.
Chỉ có lúc ấy, y mới ngấm ngầm cảm thấy thở phào, trong trung tâm quyền lực sóng ngầm dâng trào, chỉ một người này bên cạnh khiến y nguôi ngoai.
Như kẻ mù đen bối rối đi suốt nửa đời người, chợt ngã vào vùng sáng mềm mại.
Được lột trần thẳng thắn, tự do bộc lộ dục vọng, không giả tạo, không sợ hãi.
Dù có muốn trốn thoát khỏi vùng âu yếm đó, làm sao y dám buông đi? Sao có thể để nơi y dâng hiến trôi qua tay?
“Yên yên…” Ô Lân Hiên gọi khe khẽ bên tai nàng.
“Yên cái địt, mày còn âm hiểm hơn ta nhiều.”
Lục Mạnh lấy lại chút sức lực, khịt mũi, nghĩ lại hồi nãy mình khóc cũng quá vô cớ, hơi xấu hổ.
Nhưng đánh thì đã đánh cho thỏa nỗi oán hận rồi.
Nàng nói “Ô Đại Cẩu” giờ đây vẫn còn non nớt như cún con, chân còn chưa vững, sao có thể ngang bằng được với Phong Bắc Ý?
Lục Mạnh thẳng thừng, “Buông ta ra, cút đi!”
Ô Lân Hiên không chịu nhả, nàng lại siết hông y một vòng, vặn đủ đớp thịt.
Ô Lân Hiên kêu lên, nới tay ra chút, nàng đánh một cái cực mạnh đẩy y lùi lại.
Y đứng lên được chừng đó mà chưa thể bước đi, quay lại nhìn, rồi ngồi vật xuống xe lăn.
Hai người nhìn nhau qua khoảng cách, Lục Mạnh ánh mắt sắc bén, nhưng trông Ô Lân Hiên vời vợi tơi tả như con hổ hoa, vết thương trên đầu chảy máu tứa tắp.
Lục Mạnh vốn chẳng phải người độc ác, há miệng định nói gì mà lại quên.
Nàng thật sự chưa từng nhìn thấy y bộ dạng này.
“Tính lại lời Thân Vương đêm ấy, trả lại Thân Vương.”
“Cút đi.” Lục Mạnh trỏ về cửa, nói: “Ta sẽ không theo ngươi về, ngươi có cưới Ngân Nguyệt Quận Chúa hay không, có biết ai là người cứu ngươi?”
“Ta đã nói rồi, điều Ta cầu chỉ là sống yên bình. Tình cảm của nàng, ta không muốn cũng không thể nhận lấy.”
“Nếu ngươi thấy mất mặt không chịu được, thì hãy bỏ ta đi.”
“Đừng bày đặt với ta nữa, ngươi thích cưới ai khác đi, họ sẽ yêu ngươi hơn.”
Ô Lân Hiên vén tóc, lấy tay áo quẹt máu, chẳng thèm nghe lời nàng.
Dù sao cũng phải chỉnh trang cho tử tế rồi mới nhìn về phía nàng.
Dáng vẻ khôi ngô là lợi thế, dù mặt phả máu, cổ trầy xước, vẫn không nhòe đi phong độ, còn khiến người ta bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp thương tổn.
Trên đời này có cái gọi là vẻ đẹp chiến tích.
Ô Lân Hiên tựa mình trên xe lăn, chân chưa lành, vừa đứng dậy chỉ vì phải đỡ người.
Giờ nở nụ cười ấm áp, nói: “Nàng muốn yên bình đến đầu bạc răng long, càng phải về theo ta. Nàng muốn, ngoài ta không ai có thể ban cho.”
Ô Lân Hiên không chỉ giỏi làm người ta tức giận, lôi kéo tâm tư, còn biết cách dụ dỗ.
“Yên yên, nàng phải hiểu, nàng biết điều quá nhiều, ta lại yêu nàng, không thể để nàng rời đi.”
“Ta cá là trừ phụ hoàng ra, không ai có thể khiến nàng an tâm sau khi rời xa ta. Bởi vì ta sẽ không để nàng yên ổn.”
“Nàng phải hoặc làm vợ chính danh, hoặc qua lại dưới tay ta. Nàng ghét phiền phức, cũng không ưa ngoại tình chứ?”
Lục Mạnh lại muốn tẩn y.
Ô Lân Hiên vội giơ tay nói: “Yên yên bình tĩnh, ta chỉ nói sự thật.”
“Ta dám cá nàng không sợ đi cưới phụ hoàng ta đâu, cưới ông ta không chỉ phải hầu hạ ban mai tạ tối, mà còn phải hàng ngày quỳ lạy, không chỉ là ba lần, mà là tất cả cung phi dưới trướng, gặp ai cũng phải quỳ.”
“Dù nàng muốn hôn nhân, phụ hoàng đã trải qua biết bao người phụ nữ, nàng không phải đệ nhất mỹ nhân, chưa chắc ông ấy thích nàng. Người già đó đã lỗi thời, coi phụ nữ như đồ vật, chắc chắn không làm trái luân thường đạo lý cho nàng.”
“Trừ phi nàng ở bên cạnh ta, như xưa.”
“Nàng bảo nàng không cần làm hoàng hậu sao?” Lục Mạnh cười lạnh: “Thiếu đàn ông mà ta sống chết? Đừng bày đặt so sánh với kẻ khác, mưu đồ đó vô hiệu với ta.”
Cứ so sánh tầm ngầm, ai chẳng biết ai ghê tởm ai!
Dù so sánh với ai, nàng cũng chẳng phải người tốt.
Nàng nhấp một ngụm trà, cười khẩy: “Chúng ta đã đến bước này rồi, e rằng chẳng thể làm vợ chồng được nữa. Ta muốn hợp tác.”
“Ta có thứ ngươi cần, hợp lợi đôi bên chẳng phải tốt hay sao?”
“Dù ngươi người độc ác hiểm ác, nhìn khắp các đám anh em, đứa nào chẳng tàn tạ thảm hại.”
Lục Mạnh nói: “Từ cái thấp bé lên ngôi tổng chỉ huy, ngươi chắc chắn làm vua được, ta sẽ toàn tâm hỗ trợ.”
“Nếu mai này kim ngọc đăng đài, ngươi không để ta trong hậu cung, ta có thể sống ngoài cung. Hoặc khi chính danh có thể giả chết, hết danh tiếng ngươi, cũng thoả lòng ta.”
Ngươi mơ chuyện hão huyền.
Ô Lân Hiên nghĩ thế, không thốt ra thành lời.
Y thích một người đàn bà thỏa hiệp đến thế này, cam lòng bị nàng đánh đập, bị cột trói, vì nàng suýt mất mạng, còn hứa hẹn cả sinh mệnh, làm sao y có thể để nàng đứng ngoài cuộc?
Y nụ cười sáng ngời nhìn Lục Mạnh, như đang trông thấy điều mới lạ.
Những hoàng tử được cả triều đình ngưỡng mộ, dưới miệng nàng chỉ còn là đống rác rưởi đủ loại. Quả thật đáng xem.
Và cũng hợp với suy nghĩ của Ô Lân Hiên.
Y mỉm cười, lắc đầu: “Yên yên ngươi nói ta làm vua giỏi, thật vui. Ta cũng cho rằng ngươi sẽ là hoàng hậu tốt.”
Y chẳng hay mình đã ban hậu vị, hãy nhớ chưa lâu trước, y từng định lợi dụng Lục Mạnh xong thì đuổi nàng đi.
Nàng nhấp một ngụm trà, khẽ ho, dựa người nhìn y: “Sao ngươi không hiểu? Ta cũng không thèm làm hoàng hậu, chẳng giá trị.”
“Vậy ngươi thèm gì? Vì sao trốn chạy không lấy được cành san hô đỏ ở trong nhà ta?”
Ô Lân Hiên nheo mắt nhìn nàng: “Ngươi định dùng cành san hô ám chỉ cắt đứt với ta?”
“Ta đã nói, muốn sao tùy, không cho phép rời bỏ ta.”
“Ngươi cũng chưa bao giờ nghĩ rời ta, nếu không nàng đã chạy đến nơi xa xôi chốn biển cả, chứ không trốn về phủ tướng quân.”
“Yên yên, từ khi thành thân đến nay, có lúc nào nàng động lòng vì ta?”
Lục Mạnh thèm làm phát trống sóng não.
Thật ra nàng lười biếng không muốn phiêu bạt khắp nơi, hơn nữa nữ chính tiểu thuyết ngược thì chạy đi đâu?
Sau trận cãi vả, hay nói chính xác Lục Mạnh một mình “đánh cho” Ô Lân Hiên, cuối cùng họ mới có thể bình tĩnh đối thoại.
Lục Mạnh nói: “Ta đã nói rồi, chưa từng mưu cầu cảm tình của ngươi, cũng không muốn.”
Ô Lân Hiên gật nhẹ, đưa tay khuỷu chống lên thành xe, nhẹ nhàng thủ thỉ: “Vậy từ nay hãy thử thích ta đi, vợ chồng cùng nhau gian nan, cùng nhau trị vì giang sơn, chẳng phải rất đẹp sao?”
Lục Mạnh thầm nghĩ: “Ngươi thật rối rắm.”
Nữ chính giúp hoàng tử chiếm đoạt thiên hạ, cuối cùng thường bị gói ghém trao cho quân địch.
Nàng không nói gì, giữ nét mặt nghiêm túc, biểu thị chuyện này bất khả thỏa hiệp.
Ô Lân Hiên đổi tư thế, tựa xe lăn, ánh mắt đen sâu như hố xoáy, nhìn một cái đã muốn cuốn lấy người.
Y đưa tay sờ lên vết thâm đỏ trên mặt, lại hỏi: “Nếu ngươi chẳng yêu ta, sao trên giường lại hợp ý?”
“Hừ,” Lục Mạnh chà mặt, liếc y: “Ngươi nghĩ phụ nữ đã ngủ với đàn ông là phải yêu say đắm thế ư?”
“Ta chỉ thấy ngươi khá đẹp, ngủ thử cũng không thiệt gì.”
“Ồ?” Ô Lân Hiên nheo mắt: “Vậy Yên yên còn thích ai, thấy đẹp, ngủ thử không thiệt thì ai?”
“…Đừng đào hố cho ta,” Lục Mạnh tặc lưỡi, nhìn y: “Ngươi cởi hết lớp mặt nạ, thật âm hiểm độc ác.”
“Ngươi nói nhị vương tử như rắn độc, ta xem ngươi mới là đại phu tử!”
Ô Lân Hiên cười tươi răng trắng đều, vẻ hớn hở như cậu thiếu niên đáng yêu.
Ai ngờ người dịu dàng, cười tươi mỉm cười, răng nanh bé xinh ấy lại làm ra bao chuyện khiến người nghe lạnh sống lưng.
Một đêm mưa thu, Độc Long nói đêm ấy nửa triều phú quý làm đám tang, không ai hiểu được Ô Lân Hiên tỏ ra vui vẻ thế nào, vì chỉ có bên người này y mới dám bộc bạch, không cần che giấu.
Y thậm chí nhận luôn những lời chửi rủa của nàng là đúng, chẳng hề xấu hổ, mà còn tự hào.
Nếu không như vậy, sao y có thể tồn tại đến giờ? Sao y có thể chạm tay vào quyền lực?
Ngoại trừ người đàn bà này, chẳng ai dám chửi y như vậy.
Y gõ nhẹ tay lên xe lăn, mắt híp suy tính cách chiêu dụ lại khiến nàng về bên mình.
Thậm chí y chẳng lo nàng không yêu, vì Ô Lân Hiên yêu thích người thách thức, như chiếc ngai vàng ấy.
Nhưng Lục Mạnh chẳng hề biết trải lòng của y, ánh mắt lướt qua hàm răng sắc màu máu, rồi nhìn sang bàn tay y.
Nàng chẳng nhớ nổi, ra là đêm ấy y bị thương tay phải?
Da thịt ở mu bàn tay từng bị lật lên, giờ đã lành gần như cấy lại bình thường.
Nhưng vẫn không còn nguyên vẹn, sẹo kéo dài phủ kín hàng cánh tay, sắc đen đỏ hung tàn phá các gân xanh thanh nhã, khiến người muốn tiếc nuối.
Dáng ngón tay vẫn thon dài mỹ lệ, nhưng vết sẹo ấy dù chẳng làm gì cũng nhìn thấy, luôn nhắc nhớ lai lịch của nó.
Lục Mạnh chẳng có ý muốn gây chuyện, cũng không muốn sinh biến, nhưng cuối cùng lại làm y mang dấu ấn sống suốt đời não nề thế.
Ô Lân Hiên nhanh chóng bắt được ánh mắt nàng, đưa tay lên vẫy về phía Lục Mạnh.
Giọng nói nhẹ nhàng: “Nó đã mưng mủ hai lần, đau đến mất ngủ, từng sốt cao, cuối cùng cũng lành. Thái y bảo có thể xoá sẹo được, nhưng ta chẳng muốn.”
Người ta bảo sẹo là áo giáp đàn ông, nhưng lý do vết sẹo này chỉ hai người biết.
Ô Lân Hiên nhìn Lục Mạnh, mắt như nhuyễn thạch nghiền vụn thành sao, như than hồng trong bếp, ấm áp lạ kỳ.
Đó là dấu hiệu hắn không tự chủ được mình, cũng là chấp nhận thật lòng đã yêu một người đàn bà.
Hai người nhìn nhau lâu, rồi nàng buông mắt, cúi đầu nhìn tay áo đẫm máu không nói.
Ô Lân Hiên vẫn không để nàng tránh mặt, nói: “Yên yên, ta là người ích kỷ, hung ác, mưu mô và lạnh lùng. Nhưng ta sẵn sàng vì nàng chịu thương tích, đổi thay, bị nàng trói chặt, thậm chí bị đánh đập.”
“Ta biết ta từng làm nhiều chuyện hỗn tạp, nàng chưa thể đáp lại ngay được.”
“Không sao, ta có thể từ từ.”
Ô Lân Hiên nói: “Ta muốn quay lại đoạn săn bắn trước đây.”
“Ngươi muốn quyền quý, ta đều ban, không cần nàng giả vờ như các thiếp khác, ta chỉ cần nàng đối mặt với ta bằng bộ mặt chân thật.”
“Yên yên, suy nghĩ kỹ, ta bên nhau đều vui vẻ mà?”
Lục Mạnh cúi đầu không nói, thầm muốn khui tổ tông Ô Đại Cẩu tám đời.
Hắn tài mấy trò lời nói, không rõ học ai vậy, vừa mềm dẻo vừa cứng rắn, còn có luận điểm “toàn nhờ so sánh với người khác”…
Kiểu người này, khiến người ta sơ hở một chút dễ bị quấn vào vòng xoáy.
Giả sử một cô gái trong thế giới này, liệu nàng có thể dễ dàng bị “Ô Đại Cẩu” lừa dối đến mù quáng như vậy không?
Lục Mạnh im lặng, một lát sau quay đầu đắc chí nhìn y, âm thầm xem y diễn trò.
Ô Lân Hiên bắt gặp ánh mắt nàng, lời nói chững lại, rồi lại cười.
Nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của phu nhân, y bật cười.
Tóc mai rối bù, trâm dài cứ thế rệu rã, cười mà y như đóa hoa rơi rụng cánh.
Y liếm răng nanh, nói: “Ta không ngờ, phu nhân ta lại là người lợi hại thế. Đến thế mà vẫn không làm nàng mềm lòng.”
“Thôi bỏ thủ đoạn thần thông đó đi,” Lục Mạnh nói, “Trời cũng muộn rồi, mai còn phải đến nhà Sầm, ngươi mau trở về phủ, đừng phí thời gian với ta nữa.”
Sau cơn giận dữ uất ức, nàng chân đã đặt thật xuống đất, lòng cũng vững như nước hồ lặng.
Chẳng có gì ghê gớm. Đặt chân xuống đất cũng chỉ thế thôi.
Sống chết của đời người cũng chỉ là lên xuống hồi hạ hồi.
Thế giới này dù nghiệt ngã, cũng làm gì được nàng, có giận thì nàng cũng đấm Ô Đại Cẩu không ngừng.
Đội lính đánh thuê nhỏ của nàng nói hay lắm: “Nếu đầu rớt, cũng chỉ là vết sẹo bằng bát cơm.”
Lục Mạnh vỗ bàn đứng dậy, cầm ấm trà uống một ngụm trực tiếp.
Nước nóng vừa đủ, hơi vàng thơm.
Nàng nuốt nước xuống, từ cổ họng nóng lên tận tim, khí huyết nổi cuồng vùng lên.
“Đi thôi, ta tiễn ngươi.” Lục Mạnh lau miệng, cười tươi nhìn y.
Nàng không muốn dây dưa thêm, ngày mai còn phải đến nhà Sầm, khí cũng đã nguôi, hai người cũng đã nói rõ, tương lai hợp tác là được, đừng nói gì ngoài chuyện ấy.
Nàng vẫn cứ sống như trước.
Ô Lân Hiên lần đầu tiên trong đời gặp phải người hai lời chẳng ăn thua, khiến hắn lúng túng.
Nhưng y cũng chẳng vội, như đã nói, hôn ước còn đó, y không buông, nàng có chạy đi đâu được?
Vả lại nàng cũng không hề muốn đi, lười biếng như thế này khó chịu chịu khổ vạn dặm.
Ô Lân Hiên còn mừng thầm nàng lười nhác, tham sống sợ chết.
Lục Mạnh nắm lấy tay xe lăn muốn đẩy hắn ra, nhưng hôm nay y định ở lại, đi thế này y không cam tâm.
Y lấy bàn tay đầy sẹo, cấu vào cổ tay nàng.
Đổi chiến thuật, không nói gì chuyện tình cảm, hỏi trực tiếp: “Ngân Nguyệt Quận Chúa giả mạo công lao cứu mạng ngươi, ngươi muốn xử trí sao?”
“Nàng ta lúc ta hôn mê tỉnh lại liền đến giường, nói đã hút độc cho ta, nói nếu không nàng ta ta chết rồi.”
“Rồi nói ta ôm nàng ta không buông, thật nhiều người chứng kiến, thanh danh đã mất, không còn đường nào ngoài lấy ta làm chồng.”
“Yên yên, ngươi bảo ta phải làm sao đây?”
Lục Mạnh muốn giãy tay nhưng không dám quá lực, có cảm giác tay kia sẽ chảy mủ chảy máu ngay.
“Vậy thì cưới nàng ta đi.” Lục Mạnh nói, “Cưới rồi Vân Sơn Vương về giúp ngươi, mỹ nhân và thế lực đều có, chẳng phải là lợi ích lớn nhất sao?”
“Ta làm sao cưới nàng được? Ta đã có Yên yên rồi.” Ô Lân Hiên ngẩng đầu, mắt sáng rực như sao.
“Nào nhanh nghỉ đi, ngươi muốn làm vua thì cả đời phải cưới người khác, đừng lừa ta với thứ nước đục này nữa.”
Lục Mạnh lấy tay vạch ngược tóc y: “Cẩn thận ta xẻ đầu ngươi ra, đổ nước sôi vào, hầm não ngươi thành cháo.”
Ô Lân Hiên không chút nể nang, giờ tiến đến ngưỡng xem ranh giới nàng đặt ra đến đâu.
Y sinh ra đã chống đối, bởi thế mới cuồng nhiệt muốn lên ngôi vua, nắm quyền thiên hạ.
Cũng chính vì bướng bỉnh, y dễ chấp nhận các điều nghịch ý.
Như ngày nọ ngoài thảo nguyên, đối với mấy tên nhà quý tộc cứng đầu không chịu công nhận Trước Mùa Xuân đã thắng của Táp Tuyết, Ô Lân Hiên lại là người nhanh nhất chấp nhận.
Thế giới này có gì bất khả?
Ngày xưa Trường Tôn Tiên Vân được phong làm phó tướng, Ô Lân Hiên cũng từng đồng ý.
Vì thế việc Lục Mạnh đe doạ y cũng chỉ khiến y nhấc mày.
Y tiếp tục nói: “Tao sợ mụ ta đến tận cổ, mụ ta nhận công lao của ta, còn định giẫm lên ngươi. Ngươi là vợ ta, tao sao có thể để mụ ta đối xử thế?”
“Yên yên, ngươi nói xem, xử trí mụ ta sao cho thích hợp nhỉ?” Y nắm tay nàng, nhẹ nhàng bóp rồi hôn lên.
“Kẻ dối ta chưa từng có kết cục tốt, nhất là kẻ dám dùng ngươi mà lừa ta. Nói xem, ta có nên cắt đứt lưỡi mụ ấy, rồi nhét vào miệng cha mụ đó?”
“Hay là làm rõ thân phận mụ ta, ép mụ ta thành kỹ nữ?”
Lục Mạnh khẽ nhăn mày.
Dù đứng trên lập trường y, nàng biết y chỉ là con dao sắc giác sợ.
Nhưng nàng là người hiện đại, khó lòng đồng tình mọi cách làm của y.
Quá tàn nhẫn.
Nhưng nàng chẳng tham gia việc này, bởi suy nghĩ nàng không hoà hợp với thời đại này.
Nàng muốn thờ ơ làm ngơ, thích ngắm cuộc đời trôi qua như vậy.
Nhưng Ô Lân Hiên không cho nàng.
Lục Mạnh biết, nếu không lên tiếng, y thật sự sẽ làm tan đầu Ngân Nguyệt Quận Chúa, hoặc đập nát sọ mụ ta.
Nghĩ thôi đã thấy sợ, liên luỵ đến mình, làm sao nàng có thể nhàn nhã đứng ngoài nhìn?
Ô Lân Hiên rút nàng xuống mặt đất, cưỡng ép nàng lựa chọn.
Lục Mạnh tức nghẹn, nói xong liền cắn mạnh lên vai y.
Nàng cắn thật mạnh, nghi ngờ mình đã cắn trúng thịt, áo y đã thấm đẫm máu.
Nhưng y không kêu một tiếng, chịu đau ôm chặt nàng không rời.
Y như ác quỷ đang ở tận cùng vực sâu, giữ chặt thứ trong tay, quyết không buông, sẵn sàng gọi kẻ khác cùng xuống vực.
Lục Mạnh thả miệng ra, nghiến răng nói với y: “Ngươi vậy ta sẽ hận ngươi!”
“Không sao,” Ô Lân Hiên nhẹ nhàng: “Yên yên ghét ta ta cũng thích, còn hơn là nàng đứng nhìn thờ ơ.”
Lục Mạnh suýt chút nữa gục ngã.
Ô Lân Hiên tiếp tục: “Nếu Yên yên có lòng từ bi, ta sẽ không bắt nàng chết.”
Lục Mạnh thở phào, trán dựa lên vai y, nói thều thào: “Ngươi mau cút đi, ta mệt muốn chết vì ngươi rồi.”
Ô Lân Hiên nhẹ nhàng hôn tóc nàng: “Yên yên, suy nghĩ kỹ những lời ta nói, ta và nàng trở lại ngày xưa được không?”
“Chúng ta hợp ý đến vậy, nếu là vì da thịt, vậy giờ không hấp dẫn nữa chăng?”
“Ta trước đây không để ý bộ dạng, nhưng diện mạo ta xếp vào hàng đẹp nhất trong hoàng thành đó.”
“Nàng có thể cứ ham muốn da thịt ta, muốn thế nào cũng được, về nhà với ta nhé?”
“Đồ nói dối!” Lục Mạnh ngẩng đầu định đẩy y xuống xe lăn.
Ô Lân Hiên bị cắn ra máu mà chẳng kêu, giờ lại giả vờ đau rên.
“Chân ta chưa lành, gãy thêm lần nữa sẽ lại tật vẹo.”
Lục Mạnh giật mình, động tác ngưng lại, y lập tức quấn lấy nàng.
Y nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai: “Ngẫm kỹ, về bên ta, nàng thẳng thắn làm mình, sống cuộc đời mình muốn.”
“Vả lại… nàng từng gọi ta là bảo bối, nay ta chẳng phải vẫn là bảo bối đó sao?”
“Bao giờ ta gọi nàng bảo bối?” Lục Mạnh kinh ngạc: “Ngươi phải biết điểm mấy, ta chưa từng gặp bảo bối nào như ngươi, tại lắm cũng chỉ là cái gai trong da!”
Ô Lân Hiên trầm mặc, nói: “Nàng có gọi. Đêm thợ săn, khi ta trở về từ núi, đêm ta sốt cao.”
“Đã gọi rồi.”
Lục Mạnh nhớ lại.
À, đúng rồi, vẻn vẹn là một lần.
Lúc đó nàng chẳng biết bản chất y, chỉ xem y là người tình nóng nảy.
Nếu biết chân tướng, chẳng đời nào nàng dám trói y, cấm y ra khỏi tay.
Nhưng sao nàng lại không biết? Kịch bản rõ ràng đã ghi sẵn.
Nàng chỉ là không tin, hay nói đúng hơn là một người nhìn từ trên cao, thờ ơ xem cảnh, chưa từng nghĩ chuyện đó xảy ra thật.
Lục Mạnh giờ muốn hoàn trả.
Nhưng nàng là nữ chính ngược trong truyện, làm sao có thể trả lại nam chính?
“Gọi ta thêm một lần.”
Ô Lân Hiên từ từ tiến sát môi nàng, dụ dỗ nói: “Nàng gọi ta một tiếng, về sau dù đòi điều gì, chỉ cần nói ta làm được, ta đều đồng ý.”
“Gọi lần này, ta không ép nàng, tối nay về trước.”
Lục Mạnh lạnh lùng: “Ngươi thật không biết xấu hổ.”
“Nàng thật sự không còn yêu ta? Ngay cả thân xác?”
Ô Lân Hiên tới đây chỉ để xin lỗi, như Trần Viễn nói, y đến chịu nhục.
Tuổi y còn trẻ, thù hận yêu thương chưa phân rõ, đã tìm cách hạ mình.
Để có ngai vàng, y không ngần ngại sát nhân hãm hại, để có người tình, y không ngại dùng thủ đoạn.
Lấy người này níu kéo, trong phút hợp tan duy nhất.
Dưới cánh cửa khép kín, ai ai cũng không hay, Ô Lân Hiên đã mất mặt trước nàng.
Y vô liêm sỉ nói: “Nàng hãy nhìn kỹ ta, sờ chạm ta… nàng chắc chắn sẽ lại thích.”
(Trang web không có quảng cáo bật lên)
Đề xuất Cổ Đại: Nữ Giả Nam Trang Lộ Thân Phận, Vương Gia Nghiện Hôn