Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 62: Xuyên vi cá mặn đào tẩu (1)

Lục Mạnh cảm thấy mình cận kề cái chết.

Ô Đại Cẩu rõ ràng không hề nhúc nhích, nhưng Lục Mạnh vẫn cảm nhận được mình đã chết. Trong mắt hắn, trong lòng hắn, nàng đã chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.

Tuy rằng nàng không sợ chết, chỉ sợ đau đớn, nhưng đến nước này, cắn răng một cái, đạp chân một cái mà nhận lấy cái chết cũng không phải là không thể.

Nhưng chết như vậy thì quá ư là hèn nhát.

Chuyện này cũng không thể trách nàng được… Cái gọi là “người không vì mình, trời tru đất diệt”.

Lục Mạnh nằm trên đất không dám động đậy, trong tay Ô Đại Cẩu vẫn cầm trường kiếm, chỉ cần một nhát tùy tiện cũng có thể tiễn nàng về Tây Thiên.

Trong khoảnh khắc sinh tử này, hệ thống vốn dĩ không chủ động mở lời lại cất tiếng.

“Chạy đi!” Hệ thống nói.

Lục Mạnh cũng muốn chạy lắm chứ, nhưng nàng biết chạy đi đâu? Nàng đã không còn sức để chạy nữa rồi.

Hơn nữa, nàng có chạy thoát được không? Ô Đại Cẩu giết nàng căn bản không cần đuổi theo, chỉ cần ném thanh kiếm trong tay ra, cổ Lục Mạnh sẽ văng máu ba thước như những người đã chết trước đó.

Vì vậy, Lục Mạnh không động đậy, nàng trừng mắt nhìn Ô Đại Cẩu, cảm thấy mình chắc chắn không thể sống đến đại kết cục.

Trong đầu Lục Mạnh nghĩ ra rất nhiều lời biện bạch, nhưng giờ phút này, nói gì cũng đều trắng bệch và vô lực.

Trong nhận thức của nam chính truyện ngược thời xưa, hành động này là không thể tha thứ. Đặc biệt là khi hắn đã xả thân vì một người phụ nữ không biết bao nhiêu lần, nhưng lại bị người phụ nữ này buông tay vào thời khắc mấu chốt.

Đây là sự phản bội trắng trợn.

Lục Mạnh lúc này mà dám nói một lời nào, cũng chỉ là đổ thêm dầu vào lửa.

Vì vậy, Lục Mạnh chỉ im lặng nằm đó, như một kẻ sắp chết đang chờ phán xét.

Nhưng trong lòng nàng lại không cam tâm và rất tủi thân.

Dựa vào cái gì mà nàng không đỡ dao cho nam chính thì phải chết? Là sai sao?

Trong sự nguy hiểm vô thanh, hơi thở của Lục Mạnh càng lúc càng gấp gáp, nàng nhìn chằm chằm vào Ô Đại Cẩu, chính xác hơn là thanh trường kiếm trong tay hắn.

Không biết đã qua bao lâu, Lục Mạnh cảm thấy mặt mình đã bị gió đêm thổi lạnh, Ô Lân Hiên đột nhiên động đậy.

Hắn có thể đứng lâu như vậy chỉ thuần túy là nhờ ý chí chống đỡ, giờ phút này hắn cũng đã hoàn toàn trở thành nỏ mạnh hết đà.

Lục Mạnh thấy hắn động, cũng đột nhiên bật dậy như một con cá.

Rồi nàng khản giọng hét lên: “Ngươi đã thề rồi!”

Lục Mạnh căn bản không biết giải thích thế nào, hơn nữa nàng cảm thấy căn bản không cần thiết phải giải thích.

Nàng chính là sẽ không vì hắn mà chết, dù vì bất cứ lý do gì cũng không thể.

Vì vậy, “cọng rơm cứu mạng” duy nhất mà Lục Mạnh có thể nắm lấy, chính là lời thề mà Ô Đại Cẩu vừa thốt ra với chút chân tình không lâu trước đó: “Ta sẽ không bao giờ như vậy nữa.”

Hắn đã thề sẽ không bao giờ động sát niệm với nàng nữa.

Sau khi Lục Mạnh hét lên, nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Ô Đại Cẩu, nàng thậm chí không biết câu nói này có hữu dụng hay không.

Ô Lân Hiên chống trường kiếm trong tay, hai tai ù đi, cổ họng từng đợt trào lên vị tanh ngọt.

Hắn chưa bao giờ bị thương nặng đến thế, chưa bao giờ cận kề cái chết đến thế. Hắn đã không còn khả năng rời khỏi đây, nếu lại đón thêm một đợt truy binh… hắn sẽ “lật thuyền trong mương” ở nơi này.

Nhưng giờ phút này hắn lại vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào.

Vào thời khắc sinh tử bị buông tay, hắn đã hoàn toàn nhìn rõ mình đã yêu một người phụ nữ như thế nào. Cũng hoàn toàn nhìn rõ cái gọi là tình cảm của hắn đã đơn phương đến mức nào.

Hắn dùng khoảng thời gian ngắn ngủi này để hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện từ sau khi hai người thành hôn.

Những cái gọi là “được yêu” mà hắn tự cho là đúng, vào thời khắc sinh tử này đã bị lột trần lớp vỏ giả dối một cách đẫm máu.

Là hắn động dục niệm trước.

Là hắn động lòng trước.

Là hắn giằng xé lặp đi lặp lại, thân bất do kỷ lặp đi lặp lại. Còn nàng, ngoài lúc cầu tự bảo vệ mình thì sẽ dỗ dành hắn, chưa bao giờ nói rõ ràng với hắn rằng nàng thích hắn.

Ô Lân Hiên thậm chí còn nhớ lại, người phụ nữ này không chỉ một lần nói với mình rằng nàng chỉ cầu bình an sống đến già, thậm chí không bận tâm hắn cưới những người phụ nữ khác.

Ô Lân Hiên cho rằng những lời đó đều là giả dối, đều chỉ là cái cớ cho những mục đích khác.

Thế nhưng đến giờ phút này, gió đêm lạnh buốt xuyên thấu lồng ngực hắn, hắn mới hiểu ra rằng tất cả đều là thật, là lời thật lòng.

Là hắn đa nghi đa đoan, từ đầu đến cuối đã hiểu lầm, nàng quả thực chỉ cầu tự bảo vệ mình, chưa bao giờ mơ tưởng đến tình cảm của hắn.

Nàng thật nghe lời, từ đêm thành hôn đã ngoan ngoãn nghe lời hắn.

Chỉ lấy vàng bạc trong phủ hắn, chưa bao giờ mơ tưởng đến những thứ không thuộc về nàng.

Ô Lân Hiên chống trường kiếm bước về phía trước một bước, rồi lại dừng lại, hắn thấy nàng sợ chết khiếp, nghe nàng hét lên một câu: “Ngươi đã thề rồi!”

Đúng vậy, hắn đã thề.

Ô Lân Hiên nhìn người phụ nữ này, người phụ nữ ngay cả chạy cũng không dám, như nhìn thấy dục vọng ti tiện và xấu xí của chính mình.

Làm sao hắn có thể, làm sao hắn lại thích một người phụ nữ như vậy?

Hắn Ô Lân Hiên tuyệt đối không thể bị một người phụ nữ như vậy chi phối! Hắn tuyệt đối sẽ không dung túng bản thân dù chỉ một chút.

Hắn sẽ không giết nàng, đối với Ô Lân Hiên mà nói, thích đến mức khó tự kiềm chế mới muốn giết nàng, để trốn tránh, để xóa bỏ sự mất kiểm soát này.

Và bây giờ hắn sẽ không giết nàng nữa. Bởi vì Ô Lân Hiên cho rằng mình tuyệt đối sẽ không mất kiểm soát nữa.

Hắn nhìn xuống Lục Mạnh, ánh mắt trống rỗng, chỉ còn lại một vùng hoang dã băng giá tuyết bay.

“Cút.” Ô Lân Hiên nâng trường kiếm chỉ vào Lục Mạnh, khẽ động môi, giọng nói khàn đặc như bị giấy nhám chà xát.

“Cút!” Kèm theo tiếng gầm nhẹ của hắn, một ngụm máu phun ra.

Theo tiếng nói đó, Ô Lân Hiên cảm thấy cả người trống rỗng. Dường như tất cả những tình cảm không nên thuộc về hắn trong lồng ngực đều đã được phun ra hoàn toàn theo tiếng nói đó.

Thế này mới đúng.

Đây là suy nghĩ duy nhất của Ô Lân Hiên trước khi mất đi ý thức.

Lục Mạnh vừa rồi còn sợ chết khiếp, tưởng rằng Ô Đại Cẩu sắp phát điên giết nàng.

Thế nhưng Ô Đại Cẩu mắng xong bảo nàng cút, Lục Mạnh còn chưa kịp cút thì Ô Đại Cẩu đã ngã xuống.

Trong tay hắn vẫn cầm trường kiếm, Lục Mạnh nhìn thấy tư thế hắn ngã xuống, không khéo hắn tự mình cứa cổ mình.

Hơn nữa, con dao găm vẫn còn cắm ở ngực, không ai biết vết thương nặng đến mức nào. Cứ thế mà ngã thẳng xuống, cho dù vị trí con dao găm không chí mạng, nhưng việc nó bị ấn sâu vào lồng ngực chắc chắn sẽ nghiêm trọng hơn.

Lục Mạnh nằm một lúc, tích lũy được chút sức lực, vội vàng bật dậy từ dưới đất, lao tới đỡ đầu Ô Lân Hiên, không để hắn đập thẳng xuống đất.

Hai người ngã vật ra cùng nhau trông rất thảm hại, Lục Mạnh gỡ chuôi kiếm ra khỏi tay Ô Đại Cẩu, ném đi xa, rồi mới ôm Ô Đại Cẩu nằm trên đất.

Nàng thở hổn hển như một con chó chết.

“Được rồi, không cần chạy nữa.” Lục Mạnh nói với hệ thống: “Mau kiểm tra tình trạng của hắn!”

“Ngươi thật may mắn.” Hệ thống nói.

Lục Mạnh nằm trên đất, vòng tay ôm đầu Ô Đại Cẩu, bản thân cũng cảm thấy mình thật may mắn.

Hệ thống nhanh chóng lại nói: “Chân gãy lần hai, nhiều vết kiếm trên người, sốt cao không hạ, vết thương nhiễm trùng, dao găm có độc.”

Lục Mạnh nghe mà giật mình thon thót, nghe đến dao găm có độc, lập tức kêu lên: “Cái gì?!”

Những vết thương trước đó đều có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sao dao găm lại có độc chứ!

Chuyện này thật quá cẩu huyết!

Nhưng Lục Mạnh nhanh chóng nhớ ra, nhát dao mà nữ chính nguyên tác đỡ cho nam chính, chính là vì có độc, sau đó độc tố chưa được thanh trừ hết nên cơ thể mới ngày càng suy yếu…

Cái cốt truyện này thật là tuyệt vời, bọn họ đã bị truy đuổi đến tận núi sâu, thế mà vẫn có thể bù đắp được.

“Có một câu thoại, vừa rồi quên nói.”

Hệ thống nói: “Câu thoại lần này là: Vương gia, người mau đi đi! Đừng quản thiếp! Thời gian bắt giữ câu thoại là một nén hương.”

“Bắt giữ câu thoại thất bại, ký chủ không thể phát ngôn.”

Lục Mạnh: “Ngươi vừa rồi quên…” Ngươi vừa rồi quên nói thì liên quan gì đến ta?!

Rồi nàng không nói được nữa.

Nhưng Lục Mạnh nhanh chóng nghĩ lại, nếu vừa rồi lúc đỡ dao hệ thống đã phát ra câu thoại đó, nếu nàng hét lên, chẳng phải nàng phải đỡ sao?

Vì vậy, Lục Mạnh không mắng hệ thống nữa, mà giao tiếp với hệ thống trong đầu.

“Đây là trúng độc gì?” Lục Mạnh nói: “Có ảnh hưởng nghiêm trọng gì đến cơ thể không?”

Hệ thống: “Độc chắc chắn có ảnh hưởng đến cơ thể, theo tình hình hiện tại thì không có cách nào trì hoãn độc tính phát tác, sáng mai chắc chết rồi.”

Lục Mạnh: “…Vậy làm sao để trì hoãn? Trong rừng này có thuốc giải nào không, giống như công dụng của lá cây kia?”

“Ký chủ, ta là một hệ thống rất thuần túy, không có nhiều chức năng lộn xộn như vậy, vẫn phải do ký chủ tự nghĩ cách.”

“Ta có thể nghĩ ra cách gì chứ hắn sắp chết rồi!” Lục Mạnh nói trong đầu: “Hắn chết thì thế giới của ngươi và sự nghiệp của ngươi sẽ sụp đổ, ngươi không sợ hệ thống chính phạt ngươi sao?”

Hệ thống: “Tùy ngươi.”

Lục Mạnh: “Vậy ta cũng tùy.”

Nàng nằm trên đất, thật sự không biết mình còn có thể làm gì.

Nhưng Lục Mạnh nhanh chóng lại đứng dậy, đặt đầu Ô Lân Hiên sang một bên, chật vật đứng lên.

Không còn cách nào khác, tuy nàng đến nước này có thể chết, nhưng không thể chưa chết mà đã chờ chết.

Bản năng cầu sinh khiến nàng bò dậy, run rẩy, cắn răng đi lục soát những thi thể kia. Phải biết rằng Lục Mạnh cả đời này, cộng thêm kiếp trước, căn bản chưa từng đối mặt với thi thể.

Ngay cả thi thể động vật nhỏ cũng chưa từng chạm vào, huống chi là của người, lại còn là người chết thảm.

Nhưng nàng bây giờ phải ép mình đi lục soát, bởi vì Ô Đại Cẩu sắp chết rồi.

Lục Mạnh sẽ không hy sinh mạng sống của mình để đỡ dao cho hắn, nhưng cũng sẽ không trong tình huống này mà thấy chết không cứu.

Những người này mang dao găm có độc, nói không chừng cũng mang theo thuốc giải, hoặc là những loại thuốc trị thương khác. Cho dù không đúng bệnh thì có thể trì hoãn được một lúc, truy binh đã đến rồi thì cứu binh còn xa sao?

Đương nhiên nếu đợt tiếp theo đến vẫn là kẻ địch, thì đó thật sự là trời muốn bọn họ chết.

Thế là Lục Mạnh run rẩy đi lật những thi thể kia, lật một lúc thì nôn khan sang một bên.

Nôn xong lại quay lại tiếp tục lật, nàng cả đời này chưa từng chịu đựng sự tra tấn tinh thần như vậy, lật đến cuối cùng nàng đã tê dại.

Qua đêm nay, nàng cũng có thể “Thái Sơn sụp đổ trước mặt mà mặt không đổi sắc” rồi.

Cuối cùng Lục Mạnh thu được hai cái lọ nhỏ, nàng hỏi hệ thống trong đầu đây là thuốc gì.

Hệ thống nói nó không biết.

Lục Mạnh quay lại bên cạnh Ô Đại Cẩu, không dám tùy tiện di chuyển hắn, trên người hắn có quá nhiều vết thương, di chuyển tùy tiện sẽ gây ra tổn thương nghiêm trọng hơn.

Vì vậy Lục Mạnh quỳ nửa người bên cạnh hắn, dùng tay mình chà mạnh vào quần áo, chà sạch xong mở lọ nhỏ ra, đổ thuốc bên trong ra.

Nhưng Lục Mạnh chần chừ một lúc lâu, cũng không dám thật sự cho Ô Đại Cẩu uống thuốc.

Nếu là thuốc giải thì còn dễ nói, nếu những thích khách này mang theo thuốc độc thấy máu phong hầu thì chẳng phải là trực tiếp giết Ô Đại Cẩu sao?

Lục Mạnh không dám đánh cược như vậy, không dám dùng tính mạng của Ô Đại Cẩu làm tiền cược.

Gió càng lúc càng lạnh. Đêm cũng càng lúc càng sâu.

Lục Mạnh vô cùng sợ hãi, nàng sợ ma! Nhưng bây giờ xung quanh nàng toàn là thi thể.

Nhưng nàng không thể rời đi, quỳ ở đây lại không biết phải làm sao, cuối cùng vẫn nhét tất cả những viên thuốc đó vào trong lọ.

Trong đầu hỏi hệ thống: “Cơ thể hắn bây giờ thế nào?”

“Tạm thời chưa chết được.” Hệ thống nói.

Lục Mạnh lại hỏi hệ thống: “Dao găm có độc, vậy… vậy chỗ dao găm cắm vào có phải là yếu huyệt không? Nếu ta rút ra hắn có chết không?”

Hệ thống im lặng một lúc lâu mới nói: “Không phải yếu huyệt. Rút ra chắc sẽ không chết, ngược lại chảy máu, có thể làm loãng một phần độc tính.”

Lục Mạnh cũng nghĩ như vậy, nàng quỳ bên cạnh người bất tỉnh, run rẩy hai tay sờ lên con dao găm trên ngực hắn.

Lục Mạnh nhắm mắt lại, răng cắn ken két, hai tay nắm chặt con dao găm rút ra!

Ô Lân Hiên vốn đang hôn mê bất tỉnh khẽ rên một tiếng, đột nhiên mở mắt ra, giống như lần đầu tiên hắn tỉnh lại trong hố cây, sắc bén như dao, đầy cảnh giác.

Hắn nhìn chằm chằm vào Lục Mạnh như thể có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, nhưng Lục Mạnh không có thời gian để ý đến ánh mắt của hắn.

Nàng giơ tay nắm lấy vạt áo hắn, kéo mạnh một cái, kéo vạt áo xuống dưới vết thương ở ngực.

Rồi cúi đầu xuống, môi áp vào vị trí vết thương của hắn, bắt đầu hút máu.

Hút những độc huyết đó ra, đây là cách duy nhất mà Lục Mạnh có thể nghĩ ra để trì hoãn cái chết của Ô Đại Cẩu.

Nhưng điều này thực sự rất khó chịu, mùi máu tươi trong miệng Lục Mạnh cả đời này cũng không muốn thử lại lần thứ hai.

Nàng nhổ hết máu đó xuống đất, lại cúi đầu xuống, hút một ngụm rồi nhổ xuống đất.

Trong đầu hỏi hệ thống, độc có giảm bớt không.

Lần này hệ thống khá hợp tác, liên tục dựa vào hành động của nàng để nói cho nàng biết, sau khi độc huyết được loại bỏ, độc tính trong người Ô Đại Cẩu quả thực đã giảm đi một chút.

Lục Mạnh hút liên tục hơn mười ngụm, vết thương của Ô Đại Cẩu trong thời gian ngắn không chảy máu nữa, nàng mới miễn cưỡng dừng lại, rồi nôn khan một trận.

Nước bọt sinh lý khiến nàng nhổ sạch mùi máu tanh trong miệng.

Lục Mạnh “phì phì” nhổ một lúc lâu, rồi mới lau miệng nhìn Ô Đại Cẩu.

Hắn vậy mà tỉnh. Hoặc nói chỉ là mắt mở, ánh mắt và tinh thần đều rất mơ hồ, giống như lúc ở trong hang cây trước đó.

Lục Mạnh đưa tay sờ trán hắn, vẫn nóng như vậy, thật sự rất nóng, cứ sốt như vậy có biến thành kẻ ngốc không?

Nhưng Lục Mạnh cũng không thể làm gì khác.

Suy nghĩ một lúc rồi mở miệng nói câu thoại đó: “Vương gia, người mau đi đi đừng quản thiếp.”

Trong đầu “đinh” một tiếng, thông báo câu thoại bắt giữ thành công.

Hệ thống: “…Ký chủ thật lợi hại.” Đến tình cảnh này rồi mà vẫn có thể nhân lúc nam chính thần trí không tỉnh táo, tranh thủ bổ sung câu thoại.

Tối nay đã trải qua quá nhiều chuyện, bây giờ Lục Mạnh cả người đã ở ranh giới sợ hãi và sụp đổ quá lâu, rất tê dại nhưng lại rất tỉnh táo.

Lục Mạnh chỉnh lại vạt áo của Ô Đại Cẩu, nằm xuống bên cạnh Ô Đại Cẩu, tránh vết thương của hắn nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

Hy vọng cứu binh mau đến!

Thế nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, màn đêm càng lúc càng dày đặc, gió đêm thổi xào xạc lá cây, từ lưỡi dao lăng trì biến thành từng tiếng trống thúc giục mạng người.

Thúc giục mạng của Ô Lân Hiên, cũng là mạng của Lục Mạnh.

Không biết đã qua bao lâu, Lục Mạnh đã mất đi khái niệm về thời gian.

Nàng cởi chiếc áo dính máu của mình ra, đắp lên người hai người.

Xung quanh bọn họ là những thi thể nằm ngổn ngang đã cứng đờ, Lục Mạnh thật sự rất mệt mỏi, cả đời nàng chưa từng mệt như vậy, nhưng Lục Mạnh căn bản không dám ngất đi.

Cứ cách một khoảng thời gian, nàng lại hỏi hệ thống trong đầu, tình trạng của Ô Đại Cẩu thế nào.

Tất nhiên là lần sau tệ hơn lần trước.

Nhưng sau khi hút hết độc huyết, độc tính phát tác không còn nhanh như vậy nữa, vẫn có thể chịu đựng chờ đợi thêm một chút, nói không chừng viện binh sẽ sớm đến.

Ngay khi chân trời lóe lên một chút trắng, trong rừng cũng dần dần có thể nhìn rõ mọi vật, Lục Mạnh chỉ cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, hơn nữa miệng khô lưỡi khát vô cùng.

Nàng nằm trên đất căn bản không nằm yên được nữa, chống tay ngồi dậy, lúc này mới mượn ánh sáng lờ mờ của trời, phát hiện toàn thân mình đều là máu, vết máu khô cứng ngắc, trên người Ô Đại Cẩu cũng vậy.

Nhưng ít nhất bọn họ đều chưa chết.

Cứu binh vẫn chưa đến, truy binh cũng chưa đến, Lục Mạnh biết nơi này không thích hợp để tiếp tục ở lại, nhưng nàng lại không thể tùy tiện di chuyển người bị thương nặng.

Vết thương đã đông lại của hắn đêm nay, nếu động đậy lung tung chắc chắn sẽ chảy máu lại, hắn có bao nhiêu máu cũng không chịu nổi chảy như vậy.

Lục Mạnh ôm đầu, đứng dậy sau đó chuẩn bị đi xung quanh tìm chút nước, rồi tìm xem có loại lá cây gai nào không, có còn hơn không.

Ô Đại Cẩu đã mất máu và sốt cao lâu như vậy, chắc chắn rất cần bổ sung nước, hơn nữa Lục Mạnh cũng thực sự vừa khát vừa đau đầu.

Lục Mạnh đứng dậy, dù sao cũng đã nằm một đêm nàng bây giờ có sức để đi lại, nhưng đứng dậy đi được vài bước, nàng liền phát hiện mình không đi thẳng được.

Lục Mạnh hỏi hệ thống trong đầu: “Ta bị làm sao vậy? Bị cảm lạnh sao?”

Nhưng Lục Mạnh sờ mình, nàng căn bản không cảm thấy mình đang sốt.

Hệ thống nói: “Ngươi không bị cảm lạnh, ngươi chỉ là hôm qua khi hút độc huyết không cẩn thận nuốt một chút, bị trúng độc thôi.”

Lục Mạnh: “…Chết tiệt.”

“Yên tâm đi không nghiêm trọng.” Hệ thống nói: “Không chí mạng.”

Lục Mạnh khẽ động đôi môi khô khốc, thật sự không muốn nói thêm một lời nào nữa.

Hệ thống cũng không nói gì, Lục Mạnh và nó mấy tháng nay chưa nói nhiều bằng tối qua. Bây giờ chính là “hai bên nhìn nhau chán ghét”.

Lục Mạnh không dám đi quá xa, đi một đoạn trong rừng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, đi về phía nơi cây cối rậm rạp.

Vận may của nàng cũng không tệ, đi chưa được bao xa đã nghe thấy tiếng nước chảy.

Lục Mạnh vừa đi vừa cởi một chiếc áo, chuẩn bị như hôm qua, làm ướt chiếc áo này rồi mang nước về.

Thế nhưng khi nàng đi đến bên bờ suối, đầu nàng đau càng lúc càng dữ dội, trước mắt thậm chí còn bắt đầu xuất hiện hình ảnh chồng chéo.

Lục Mạnh nhìn thấy một con suối nhỏ, ẩn mình sau những lùm cây xanh. Nàng đi về phía bờ suối, loạng choạng, không cẩn thận vấp phải một tảng đá, ngã xuống đất.

Chiếc áo trong tay nàng rơi xuống nước, dòng nước cuốn chiếc áo đi, nhưng Lục Mạnh không còn sức để vớt lại. Nàng đã cố gắng chống đỡ cả đêm, giờ phút này không thể đứng dậy được nữa, ngay cả quay đầu nhìn về phía Ô Đại Cẩu cũng không làm được.

Ý thức của Lục Mạnh bắt đầu tan rã, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức nàng dường như nghe thấy tiếng bước chân dồn dập và tiếng la hét.

Hình như có người đang gọi nàng – Vương phi.

Mặc kệ cái vương phi chết tiệt đó.

Trên đời này không có vương phi nào thảm như nàng, Lục Mạnh muốn về nhà.

Về cái nhà của chính nàng.

Dù cha mẹ nàng đều đã tái hôn, họ đều có con riêng, nàng đi đâu cũng lạc lõng.

Nhưng ít nhất nàng còn có một căn nhà nhỏ tự mua, còn có sự nghiệp của riêng mình. Tuy cửa hàng trà sữa không lớn, nhưng đủ để hỗ trợ nhiều thứ nàng muốn.

Biết đâu chẳng bao lâu nữa, nàng có thể tìm được một người cùng nàng sống hết quãng đời còn lại.

Không cần đẹp trai như Ô Đại Cẩu, thậm chí không cần có tiền đồ. Chỉ cần tính cách ôn hòa đối xử tốt với nàng, khi nàng sợ ma vào ban đêm có thể ở bên nàng, không cần nàng thắp đèn suốt đêm là được.

Yêu cầu này đơn giản biết bao.

Rồi Lục Mạnh thật sự quay về, chỉ là nàng còn chưa kịp về đến nhà, đang ở cửa nhà tìm chìa khóa thì đột nhiên nghe thấy có người gọi vương phi bên tai nàng.

“Vương phi, tỉnh lại đi, uống thuốc trước đã…”

“Vương phi!”

Lục Mạnh đột nhiên hít một hơi, như người chết đuối nổi lên mặt nước, mở mắt ra.

Rồi nàng nhìn thấy những vật dụng quen thuộc, ánh mắt mơ hồ đọng lại trên chiếc phượng quan vàng đặt cách đầu giường nàng không xa.

Sau đó lại nhắm mắt lại.

Đây là mơ, là mơ mà. Lục Mạnh tự nhủ trong lòng, rồi dùng móng tay cào vào lòng bàn tay mình.

Đau.

Cha mẹ ơi, quay về mới là mơ.

Cái cuộc đời khốn nạn này.

Lục Mạnh được đỡ dậy uống thuốc, tựa vào vòng tay mềm mại của Tân Nhã, Lục Mạnh vùi mặt vào bộ ngực 36D của nàng, chữa lành sự mệt mỏi bấy lâu nay của mình.

Một lúc lâu sau, giọng nói có chút nghèn nghẹn của Lục Mạnh truyền ra từ trong lòng Tân Nhã: “Vương gia thế nào rồi?”

“Vương phi yên tâm, Vương gia đã tỉnh lại rồi. Vết thương trên người cũng đã được xử lý thỏa đáng, thái y nói, không nguy hiểm đến tính mạng, cũng không có hậu họa.”

Lục Mạnh thở dài một tiếng không nói gì nữa, tuy nàng đã tỉnh nhưng rất mệt.

Tân Nhã đặt bát canh lên chiếc bàn nhỏ bên giường, giơ tay vuốt tóc Lục Mạnh.

Trong mắt nàng, Vương phi vẫn còn là một đứa trẻ, ngày đó bọn họ không thể rời khỏi trường săn, đã bị người của Nhị hoàng tử chặn lại.

Người của Nhị hoàng tử đang tìm Kiến An Vương phi, không tìm thấy, sáng hôm sau mới thả bọn họ đi.

Tân Nhã vừa về, mới biết có chuyện. Kiến An Vương và Kiến An Vương phi trên đường về thành bị tập kích, mất tích.

Và ngày đó không chỉ Kiến An Vương gặp sát thủ chặn đường, ngay cả đương kim Thánh thượng cũng suýt gặp nạn.

Thêm vào đó, trong trường săn có rất nhiều công tử thế gia đã chết, cả hoàng thành hỗn loạn.

Tân Nhã có tiểu ấn của Kiến An Vương, nàng đã điều động tất cả tử sĩ, cùng với thị vệ trong vương phủ, đi tìm tung tích của Kiến An Vương và Vương phi.

Hoàng tử Phong Khúc quốc Ân Lâm Húc sau khi biết tin Kiến An Vương phi bị cướp giết mất tích, đã đưa “Đạp Tuyết Tầm Mai” đến vương phủ, rồi dẫn người tham gia tìm kiếm.

Còn đội lính đánh thuê nhỏ của Lục Mạnh, tối hôm đó quả thực đã lôi Nhị công tử Sầm Khê Thế của Sầm gia ra khỏi bùn, đưa về sống sót.

Nhưng vừa về đến nơi họ đã nghe tin chủ tử mất tích, còn chưa kịp nhận lời cảm ơn của Sầm gia, lập tức bùng nổ, không ngừng nghỉ đi tìm Lục Mạnh.

Thêm vào đó là những người do hoàng đế phái vào núi tìm kiếm, tổng cộng có mấy nhóm người. Trong đó có lẫn lộn những sát thủ muốn giết người diệt khẩu, sau khi vào rừng, những kẻ muốn giết người và những kẻ muốn cứu người còn chưa kịp tìm thấy mục tiêu đã giao chiến mấy lần.

Suốt hai ngày.

Nhưng nhiều người chặn đường như vậy, cuối cùng vẫn không cẩn thận để lọt một nhóm sát thủ vào, khiến Lục Mạnh và Ô Lân Hiên suýt gặp họa diệt vong.

Những người này vào sáng sớm ngày 26 tháng 9, cuối cùng đã tìm thấy Kiến An Vương và Kiến An Vương phi.

Lúc đó Kiến An Vương toàn thân đầy vết thương, hơi thở thoi thóp nằm giữa một đống thi thể, trên người đắp một chiếc váy của Kiến An Vương phi.

Còn Kiến An Vương phi thì hôn mê bất tỉnh ở một con suối nhỏ cách Kiến An Vương không xa.

Mọi người đưa hai người này về, Thái y lệnh đích thân dẫn theo những trợ thủ đắc lực của Thái y viện, chữa trị trong vương phủ suốt một ngày một đêm.

Kiến An Vương thoát khỏi nguy hiểm trước, Kiến An Vương phi vẫn hôn mê bất tỉnh.

Còn trong hoàng thành, lần này không chỉ các hoàng tử bị thương, số lượng công tử thế gia cũng rất đáng kinh ngạc, các thái y của Thái y viện suốt ngày bận rộn khắp nơi.

Diên An Đế càng nổi trận lôi đình ra lệnh điều tra kỹ lưỡng kẻ chủ mưu.

Người đầu tiên bị bắt là Bách Lý Vương. Trong số những kẻ ám sát Diên An Đế, có thân vệ do Bách Lý Vương mang từ Nam Cương về. Bách Lý Vương từ chối nhận tội, nhưng cũng không thể chối cãi, đã bị Diên An Đế ra lệnh giam vào đại lao Hình bộ.

Ngoài ra vẫn chưa tìm thấy những hung thủ khác, hiện nay các thị tộc, triều thần, các thế lực liên minh trong hoàng thành đều đang trong tình trạng lo sợ.

Lục Mạnh uống thuốc xong, lại được Tân Nhã nhẹ nhàng đút cháo. Nàng vẫn còn nhiều chỗ đau nhức, nhưng ngoài ra thì không bị thương gì khác. Chút độc mà nàng trúng khi hút độc huyết cho Ô Lân Hiên trước đó đã tự tan hết rồi.

Lục Mạnh ăn hết một bát cháo, có chút sức lực. Tân Nhã nhẹ nhàng kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra sau khi Lục Mạnh và Ô Lân Hiên rời khỏi trường săn tối hôm đó, bao gồm cả tình hình hiện tại trong hoàng thành.

Tân Nhã thấy vẻ mặt Lục Mạnh có chút trầm tư, tưởng nàng vẫn còn sợ hãi vì hai ngày trong rừng, khó mà hồi phục.

Nàng an ủi: “Vương phi lần này cũng coi như tai họa hóa phúc, cùng Vương gia trải qua sinh tử một phen, sau này Vương gia nhất định sẽ càng yêu thương Vương phi hơn.”

“Chậc…” Lục Mạnh vốn đang thất thần, nghĩ rằng Ô Đại Cẩu đã tỉnh lại, không chừng sẽ tìm nàng tính sổ, nàng phải tìm cơ hội chạy trốn thật nhanh!

Trước tiên chuyển hết vàng bạc châu báu này đến phủ tướng quân, nàng sẽ ở đó luôn!

Thế nhưng Tân Nhã đột nhiên nói ra câu này, trực tiếp khiến Lục Mạnh bật cười.

Nàng phải nói với Tân Nhã thế nào đây, nàng đã hoàn toàn trở mặt với Kiến An Vương, nguyên nhân là vì nàng không như trong cốt truyện, đỡ một nhát dao cho Ô Đại Cẩu.

Không vì hắn mà xả thân, phụ lòng hắn một bầu nhiệt huyết. Khiến một người kiêu ngạo như hắn nhận ra tất cả đều là hắn tự đa tình.

Tự tôn bị chà đạp dưới đất, hắn dù không giết mình cũng chắc chắn sẽ tức giận, không chừng sẽ tìm cách hành hạ nàng.

“Chuyện không như ngươi nghĩ đâu.” Lục Mạnh nói với Tân Nhã: “Sau này ngươi đừng nói những lời như vậy nữa, ngươi giúp ta gọi Độc Long đến đây, ta có chút chuyện muốn dặn dò hắn.”

Tân Nhã đáp một tiếng, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Tân Nhã thực ra cũng có thắc mắc, tại sao khi tìm thấy Kiến An Vương và Vương phi, hai người lại không ở cùng một chỗ.

Ngày đó có mấy nhóm người vào núi tìm kiếm, người tìm thấy Kiến An Vương là người do Văn Sơn Vương, người vừa từ Biên Bắc trở về sau cuộc săn mùa thu, đưa vào núi. Khi họ đưa Kiến An Vương ra, căn bản không tìm thấy Kiến An Vương phi.

Kiến An Vương phi là do Độc Long dẫn người tìm thấy.

Thế nhưng Tân Nhã đứng dậy từ bên giường đi được hai bước lại dừng lại, cảm thấy có vài lời nàng nhất định phải nói.

Tuy Tân Nhã bản thân không muốn Vương phi lưu luyến tình cảm gì, trên thế giới này tình cảm chính là con dao giết chết mạng sống của phụ nữ.

Nhưng Tân Nhã cảm thấy chuyện này, Vương phi ít nhất cũng phải biết.

“Khi Vương gia được đưa về vương phủ, thần trí không tỉnh táo, sau khi Thái y lệnh cho người dùng thuốc giải độc, Vương gia có tỉnh táo trong chốc lát.”

Tân Nhã nhìn Lục Mạnh nói: “Lúc đó Vương gia nắm tay Thái y lệnh hỏi ông ấy, ‘Yên Yên đâu, Yên Yên thế nào rồi?’.

“Cho đến khi nghe Thái y lệnh nói Vương phi không sao, Vương gia mới lại hôn mê, sau đó lại tỉnh lại hai lần, cả hai lần đều hỏi về an nguy của Vương phi.”

Tân Nhã nói: “Thiếp theo Vương gia nhiều năm như vậy, ngoài mẫu thân đã mất của Vương gia, chưa từng thấy Vương gia quan tâm đến bất cứ ai như vậy.”

Lục Mạnh ngây người.

Tân Nhã cúi người chào Lục Mạnh, rồi đi ra ngoài tìm Độc Long cho Lục Mạnh.

Lục Mạnh tựa vào thành giường, từ từ nhíu mày, có chút thất thần.

Tuy nhiên nàng vốn không giỏi suy nghĩ những thứ quá phức tạp, hơn nữa tình cảm của Ô Đại Cẩu nàng thật sự không dám nhận.

Nhân cơ hội này cắt đứt, nàng sẽ trốn vào phủ tướng quân trước đã.

Nếu Ô Đại Cẩu thật sự muốn gây rắc rối cho nàng… dù sao nàng cũng đã hút độc huyết cho hắn, Ô Đại Cẩu còn tỉnh lại giữa chừng nữa.

Đây cũng coi như một ân cứu mạng, cộng thêm lời hứa trước đó của Ô Đại Cẩu, sẽ không động sát tâm với nàng. Chắc đủ để đổi lấy một đời an ổn.

Cái thứ tình yêu đó, đối với một kẻ biến thái trong truyện ngược thời xưa, sẽ nhanh chóng tan biến thôi. Lục Mạnh tin rằng hắn chỉ là nhất thời chưa phản ứng kịp.

Độc Long bước vào, Tân Nhã lui ra ngoài, rồi Lục Mạnh nói kế hoạch của mình với Độc Long.

Tiện thể cũng nói cho Độc Long biết sự thật trong rừng.

Đối với đội lính đánh thuê nhỏ mà Trường Tôn Thiên Vân để lại cho hắn, Lục Mạnh vô cùng tin tưởng.

Đặc biệt lần này mạng sống của mình là do bọn họ nhặt về, Tân Nhã nói những người này biết tin nàng mất tích, không ăn không uống liên tục tìm nàng trong núi. Không biết đã đối đầu với sát thủ bao nhiêu lần, đều bị thương ở mức độ khác nhau.

“Ta phân tích, ta phải chạy,” Lục Mạnh ngồi trên giường nói với Độc Long: “Tính cách của Kiến An Vương có thể ngươi không hiểu, nếu chúng ta ở lại vương phủ, sau này cuộc sống sẽ không dễ dàng đâu.”

Độc Long quả thực không hiểu lắm, Lục Mạnh là chủ tử của hắn, Lục Mạnh nói gì hắn nghe nấy.

“Mấy ngày nay ngươi và các huynh đệ, tìm cách chuyển vàng bạc châu báu trong những cái rương này đến phủ tướng quân.”

Lục Mạnh nói: “Còn những thứ này, chia cho các huynh đệ đi, ân cứu mạng ta ghi nhớ trong lòng.”

Lục Mạnh nắm một đống vàng bạc trang sức trong rương, lần này coi như thật sự đổ máu. Lục Mạnh cảm thấy, số tiền này mua mạng, đáng giá!

“Nhị tiểu thư nói gì vậy?” Độc Long cười với Lục Mạnh, nhận lấy tiền thưởng.

Tuy bản thân hắn không quan tâm đến tiền, nhưng những huynh đệ này ai nấy đều có gia đình, tiền thưởng của chủ tử Độc Long không có lý do gì để từ chối thay họ.

“Yên tâm đi Nhị tiểu thư,” Độc Long nói: “Bây giờ trong hoàng thành hỗn loạn vô cùng, Kiến An Vương dù có muốn gây rắc rối vì chuyện ngươi nói, bây giờ cũng không rảnh.”

Lục Mạnh gật đầu: “Đúng vậy, cho nên chúng ta phải chạy nhanh!”

Tuy Tân Nhã bây giờ cùng Lục Mạnh chung một chiến tuyến, nhưng Tân Nhã rốt cuộc vẫn là người của Kiến An Vương. Nàng quản lý Kiến An Vương phủ, trong tay cầm tiểu ấn của Kiến An Vương. Lục Mạnh không thể hoàn toàn tin tưởng nàng.

Đợi Độc Long lĩnh mệnh đi ra ngoài, Tân Nhã bước vào, Lục Mạnh liền hỏi nàng: “Mười vạn vàng của ta khi ta huấn luyện ngựa ở trường săn đâu? Sao không có thái giám nào mang đến cho ta, chẳng lẽ vì cuộc săn không diễn ra nên tiền thưởng của ta không được cấp sao?”

Muốn chạy trốn chắc chắn cần rất nhiều tiền, trốn vào phủ tướng quân mà muốn an ổn nằm yên cũng cần rất nhiều tiền.

Tân Nhã nghe vậy ngẩn người nói: “Mười vạn vàng đã được đưa đến từ lâu rồi, ngày thứ hai Vương phi huấn luyện ngựa đã có thái giám mang đến. Vừa hay Vương phi đang ngủ, Vương gia đã thay Vương phi nhận lấy.”

“Vậy số tiền này ở đâu?” Lục Mạnh hỏi.

“Đều cất trong tư khố của Vương phi rồi,” Tân Nhã nói: “Hồi môn của Vương phi cũng ở trong đó, Vương phi muốn dùng sao?”

“Ta còn có hồi môn khác sao?” Lục Mạnh kinh ngạc, “Sao ta trước đây không hề biết!”

“Khi Vương phi gả vào vương phủ quả thực có mang theo một ít hồi môn, Vương gia không cho người nhập vào sổ sách của vương phủ, mà là để riêng cho Vương phi.”

Tân Nhã nói lời này nghe hay, nhưng Lục Mạnh lại không mắc lừa. Khi nàng mới gả vào vương phủ, trong mắt Kiến An Vương nàng chỉ là một món đồ chơi.

Lúc đó không nhập hồi môn của nàng vào sổ sách, là căn bản không coi nàng là người trong vương phủ đi, cũng không thèm để mắt đến chút đồ đó.

Tuy nhiên Lục Mạnh lúc này không tranh cãi chuyện đó, nói với Tân Nhã: “Tư khố của ta ở đâu? Dẫn ta đi xem.”

“Cơ thể Vương phi đã không sao rồi sao?” Tân Nhã có chút chần chừ.

“Ta khỏe mạnh lắm!” Lục Mạnh nói, còn “pạch pạch” vỗ hai cái vào ngực mình.

Nói đến tiền thì nàng chắc chắn sẽ tinh thần!

Đây đều là tiền bảo mệnh sau này, nói tóm lại đây chính là mạng của nàng.

Lục Mạnh theo Tân Nhã, đến tư khố của nàng trong vương phủ.

Khi bước vào Lục Mạnh không ôm nhiều hy vọng. Dù sao nàng trước đây không được sủng ái, khi gả cho Kiến An Vương còn bị cắt xén hồi môn, Trường Tôn lão bạch kiểm có thể cho nàng cũng rất hạn chế.

Nhưng khi Lục Mạnh bước ra thì mặt mày hớn hở, khóe miệng sắp toác đến mang tai, nàng không ngờ mình lại giàu có đến thế!

Tuy đây là những hồi môn đã bị cắt xén, nhưng tất cả đều là do mẫu thân nàng để lại khi còn sống, thậm chí còn có những thứ Trường Tôn Thiên Vân không mang đi khi thành hôn, mà đặc biệt để lại cho nàng.

Lục Mạnh đột nhiên biến thành một phú bà, cộng thêm mười vạn vàng của hoàng đế lần trước, một lần không thể chuyển đi hết được.

Thế là Lục Mạnh xin chìa khóa tư khố của mình từ Tân Nhã, quay đầu giao cho Độc Long. Bảo hắn và các huynh đệ nhanh chóng chuyển những thứ này đi.

Sau đó Lục Mạnh vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng mình, ăn uống tẩm bổ.

Thỉnh thoảng hỏi thăm tình trạng của Ô Đại Cẩu, nhưng chưa một lần nào ra tiền viện thăm hắn.

Tân Nhã nói cơ thể Ô Đại Cẩu đã hồi phục khá nhiều, đã có thể ngồi dậy xử lý công việc.

Và kể từ khi Ô Lân Hiên hoàn toàn tỉnh táo, hắn chưa từng hỏi một câu nào về Vương phi nữa.

Điều này nằm trong dự liệu của Lục Mạnh, cũng là kết quả tốt nhất mà Lục Mạnh mong đợi.

Không nợ nhau, không gặp nhau.

Đội nhỏ của nàng mất hai ba ngày để dọn sạch tư khố của nàng.

Rồi Lục Mạnh trong lúc cả hoàng thành vẫn còn hỗn loạn, khắp nơi đều là mưa máu gió tanh, tìm một ngày trời đẹp nắng ấm để ra ngoài.

Mùng 3 tháng 10.

Nàng bảo Tân Nhã chuẩn bị xe ngựa, ngựa kéo xe là Đạp Tuyết Tầm Mai. Còn vớt mấy con cá trong sân nàng ra, nói nhìn không vừa mắt muốn hầm.

Rồi lại nói đầu bếp của Văn Hoa Lâu nấu ăn ngon, mang mấy con cá này đến Văn Hoa Lâu.

Nàng quả thực đã ăn uống no say ở Văn Hoa Lâu một bữa, lần này là ăn cùng đội lính đánh thuê nhỏ của nàng. Chỉ có điều trên bàn không có cá.

Lục Mạnh ăn uống no nê, trong bữa tiệc ban đầu một nhóm người còn ngại Lục Mạnh dù sao cũng là con gái, không dám buông thả. Nhưng Lục Mạnh đã liều mình uống ba chén, cảm ơn họ đã cứu mạng. Những người này từ từ buông thả. Bắt đầu ồn ào, nói về hai ngày tìm kiếm, nói về gia đình, và tình hình hoàng thành hiện tại.

Có lẽ là dương khí của những người đàn ông thô kệch này nặng, nói về gia đình mình mà mặt mày hớn hở. Lục Mạnh bị lây nhiễm, nỗi lo lắng trong lòng từ khi tỉnh lại dần dần tan biến.

Nàng còn thỉnh thoảng xen vào, nói với một người đàn ông thô kệch trong đội lính đánh thuê nhỏ mà nàng không nhớ tên: “Con gái cũng phải đi học, thầy khai tâm ta sẽ giúp ngươi tìm, nhưng không thể chỉ dạy nàng tam tòng tứ đức, nếu không gả đi sẽ bị bắt nạt.”

Người đàn ông thô kệch đó cười ha ha, tiếng cười vang trời. Đầu Lục Mạnh ong ong, nhưng lại rất thích không khí như vậy.

Lục Mạnh gần như coi ngày này là ngày tận thế. Dù sao sau này những ngày tự do ra ngoài có lẽ không còn nhiều, nàng phải trốn kỹ trong phủ tướng quân.

Văn Hoa Lâu gần đây làm ăn không được tốt lắm, nhưng Lục Mạnh vẫn xin ông chủ một khoản tiền, không nhiều, vài nghìn lượng bạc.

Dù sao trên khế đất của Văn Hoa Lâu, rõ ràng ghi tên nàng. Cho dù tòa nhà này không thể coi là của nàng, thì vài nghìn lượng này cũng coi như tiền thuê đi.

Những vị khách quý thường lui tới lầu này, bây giờ đang run rẩy ở nhà.

Đi trên phố chính, ven đường khắp nơi đều là tiền giấy. Trên con phố nơi các triều thần và thế gia tập trung sinh sống, cứ đi vài nhà lại có một nhà treo khăn tang.

Hoàng thành đã hoàn toàn thay đổi.

Lục Mạnh ăn uống no say xong, trực tiếp không về vương phủ mà về phủ tướng quân.

Cổng phủ tướng quân đóng lại, Lục Mạnh như khoác lên mình một lớp áo giáp kiên cố không thể phá hủy.

Cánh cổng dày nặng của phủ tướng quân, chính là hậu thuẫn vững chắc nhất và lá chắn của nàng.

Tối hôm đó, Nguyệt Hồi báo cáo hành trình một ngày của Kiến An Vương phi.

Lúc này ra ngoài rất nguy hiểm, Nguyệt Hồi dẫn người theo Lục Mạnh cả ngày, Độc Long phát hiện ra nhưng không nói cho Lục Mạnh.

Ô Lân Hiên ngồi trên đầu giường,

Trang này không có quảng cáo bật lên

Đề xuất Cổ Đại: Sau Khi Thành Tội Nô, Ta Thành Sủng Thiếp Trên Giường Của Thủ Phụ Tiền Phu
BÌNH LUẬN