Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 26: Cá muối nín tiểu

Chuyện không về nhà ngủ, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Chủ yếu là ở triều đại này, cái thời phong kiến trong tiểu thuyết mà Lục Mạnh chẳng tìm thấy bất kỳ căn cứ lịch sử nào, việc nữ tử không về nhà ngủ gần như là điều không thể xảy ra.

Trừ khi nàng về nhà mẹ đẻ, mà còn phải được phu quân cho phép, báo cáo đàng hoàng xong xuôi mới có thể ở lại nhà mẹ.

Hành vi “tiền trảm hậu tấu” của Lục Mạnh, lại còn không phải về nhà mẹ đẻ mà là nhà chồng của chị gái đã xuất giá, hoàn toàn vượt quá bổn phận của một người vợ. Nếu Lục Mạnh có thời gian tìm hiểu mười điều thất xuất của thế giới này, nàng sẽ biết hành động hiện tại của mình, Ô đại cẩu hoàn toàn có thể đường đường chính chính mà hưu nàng.

Đáng tiếc Lục Mạnh bây giờ không có thời gian, nàng đang nằm trong phủ tướng quân, ăn quá no, bụng căng tròn như mang thai năm tháng.

Dưới thân là chiếc ghế bập bênh có thể đung đưa tới lui, trên chân nàng đắp một chiếc chăn nhỏ, bên tay là mứt và hạt dưa.

Nàng như một con chuột hamster khổng lồ, vẫn không ngừng nạp năng lượng, trên tóc không có một cây trâm nào, mái tóc dài xõa xuống gần chạm đất, đôi chân cũng đang thoải mái đung đưa.

Nàng không hề quên, cơ thể này của mình vẫn đang trong thời kỳ phát triển, chỉ nhỏ hơn nam chính một tuổi, cố gắng một chút biết đâu còn có thể cao thêm.

Ai cũng biết, trẻ em trong thời kỳ phát triển có quá trình trao đổi chất cực cao, lúc này không ăn uống thả ga thì còn đợi đến bao giờ?

Đợi đến khi lớn tuổi một chút, ăn nhiều là bị tam cao sao?!

Lục Mạnh đang đối diện cửa sổ, ngoài hành lang, Trường Tôn Tiên Vân tay cầm trường kiếm, đang luyện kiếm.

Lục Mạnh vừa ăn vặt, vừa nhìn nàng qua song cửa, cứ như đang ngắm một nữ hiệp tu tiên, trường kiếm trong tay nàng múa đến hoa mắt, bộ y phục màu trắng tinh khôi bay phấp phới, chân không chạm đất, mấy tảng đá trong sân, mép bồn hoa, chính là những điểm nàng mượn lực để xoay người bay lên giữa không trung.

Rõ ràng có dung mạo thanh nhã linh động tương tự Lục Mạnh, nhưng trải qua nhiều năm tôi luyện trên chiến trường, đã cứng rắn mài giũa ra một khí chất nguy hiểm, lạnh lùng và sắc bén.

Khoảnh khắc này đừng nói Đại tướng quân Phong Bắc Ý yêu nàng, ngay cả Lục Mạnh cũng yêu nàng! Chị gái đúng là "cần gạt" nhân gian mà!

Đúng vậy, nàng đã biết tên của Trấn Nam tướng quân rồi, khi Trường Tôn Tiên Vân dẫn nàng đi dạo quanh phủ tướng quân, Lục Mạnh đã nhìn thấy ấn của Phong Bắc Ý.

Một bộ kiếm pháp múa xong, Trường Tôn Tiên Vân cuối cùng cũng tiếp đất, trường kiếm trong tay vung lên một đường kiếm hoa tuyệt đẹp, rồi trực tiếp ném ra phía sau, một gia đinh đứng chờ ở đó bất động cầm vỏ kiếm, thanh trường kiếm cứ như tên lửa dẫn đường, trực tiếp cắm vào vỏ kiếm.

Lục Mạnh không kìm được kêu lên: “Hay!”

Rồi còn “bộp bộp bộp” vỗ tay mấy cái, dáng vẻ rất giống những công tử bột ném tiền tán thưởng sau khi ca nữ ở lầu xanh hát xong một khúc.

Tú Vân và Tú Lệ đứng bên cạnh cũng vỗ tay theo Lục Mạnh, Tân Nhã, người của Kiến An Vương, đã bị Lục Mạnh sai về vương phủ, Lục Mạnh giờ đây có thể hoàn toàn thả lỏng hành vi cử chỉ của mình mà không bị ai giám sát.

Trường Tôn Tiên Vân không hề có chút nghi ngờ nào về sự thay đổi của muội muội mình.

Trước hết, hiếm có người sống sờ sờ trước mặt mà lại nghĩ đến chuyện mượn xác hoàn hồn. Hơn nữa, Trường Tôn Tiên Vân quả thực đã nhiều năm không gặp muội muội, càng chưa từng thân thiết với muội muội như vậy.

Dù khi chưa xuất giá ở trong phủ, muội muội lớn hơn một chút, hai người thường xuyên chỉ vài câu đã không vui mà tan, dù có nhớ nhung nhau, nhưng nói cho cùng, vẫn là không quen thuộc.

Và con người luôn dễ dàng tin vào những điều mình muốn tin, ví dụ như muội muội đã lớn, muội muội đã hiểu chuyện.

Muội muội trước đây hễ thấy mình múa đao múa kiếm là nhíu mày, giờ đây nhìn mình múa kiếm lại say sưa, còn không ngừng khen hay.

Trường Tôn Tiên Vân thực ra không hề mệt, nàng ước gì có thể múa hết những gì mình biết cho muội muội xem.

Không ai có thể hiểu được, một nữ nhân không được thời đại thấu hiểu, khi đối mặt với cuộc sống và công việc mình yêu thích, ngoài trượng phu ra, không ai có thể tâm sự nỗi cô đơn.

Trượng phu rốt cuộc không thể thay thế tất cả, Trường Tôn Tiên Vân, nàng vốn không phải là người coi trượng phu là trời.

Vì vậy, sự thấu hiểu, sự yêu thích của muội muội khiến Trường Tôn Tiên Vân cứ như một cô gái nhỏ “tình đầu chớm nở”, vừa kích động vừa ngượng ngùng, liên tiếp múa ba bộ công pháp, rồi mặt hơi đỏ, thần sắc thấp thỏm bước vào nhà nhìn Lục Mạnh.

Đôi mắt nàng sáng lấp lánh, rõ ràng đang chờ đợi lời khen của Lục Mạnh.

Lục Mạnh đương nhiên không tiếc lời khen ngợi: “Muội đã biết vì sao Đại tướng quân nhiều năm không nạp thiếp, cùng tỷ tỷ phu thê đồng tiến đồng thoái, cử án tề mi rồi!”

“Ai cưới được nữ tử như tỷ tỷ, còn có thể để những nữ nhân khác vào mắt?”

“Thục nữ tài nữ thì sao? Xuất thân tôn quý thì thế nào, biết bay không? Biết múa kiếm không! Biết giết người không!”

Lục Mạnh chân trần đứng trên đất, kích động múa may quay cuồng trước Trường Tôn Tiên Vân, trông như một con cua lớn.

Nàng thật sự cảm thấy Trường Tôn Tiên Vân này, nên cầm kịch bản nữ chính.

Không phải loại ngược văn cổ xưa, một nữ tướng quân oai phong lẫm liệt, cùng nam chính chinh chiến sa trường, cuối cùng lại bại dưới tay những cô gái yếu đuối trong hậu cung, bị ngược thân ngược tâm, có việc thì Chung Vô Diệm, vô sự thì Hạ Nghênh Xuân.

Mà là loại sảng văn nữ cường, chinh chiến sa trường chấn động thiên hạ, nam chính chết rồi nữ chính lên làm hoàng đế!

Vì tình yêu là thật lòng, lời khen cũng xuất phát từ tận đáy lòng, Trường Tôn Tiên Vân tự nhiên có thể cảm nhận được, muội muội nàng thật sự đã chấp nhận chuyện nàng thích hành quân đánh trận.

Thế là nàng cảm thấy những thiếu thốn bấy lâu, những điều tưởng chừng cả đời sẽ thiếu thốn về sự thấu hiểu của người thân, giờ phút này đều được thỏa mãn.

Nàng xông lên, trực tiếp ôm chầm lấy muội muội mình, rồi như khi còn nhỏ bế con, nàng nhấc bổng muội muội lên.

Lục Mạnh “ái!” một tiếng, rồi không hề sợ hãi, ngược lại “ha ha ha ha——” cười phá lên.

Thế giới này thật không đúng, một người đến là có thể dễ dàng nhấc bổng nàng lên!

Xem ra nàng vẫn còn gầy, có thể ăn nhiều hơn!

Trường Tôn Tiên Vân nhất thời xúc động, quên cả hình dáng, ôm muội muội như khi còn nhỏ, trong lòng có chút hối hận, sợ làm muội muội sợ hãi.

Nhưng nàng nghe muội muội cười, lập tức cảm thấy thời gian quay ngược về những ngày mẹ các nàng còn sống, hai chị em có thể vô tư vô lo trong phủ Thị Lang.

Khi đó nàng cũng rất gầy yếu, nhưng hễ bế muội muội lên, muội muội sẽ cười sảng khoái như vậy.

Vì vậy Trường Tôn Tiên Vân không vội đặt Lục Mạnh xuống, mà ôm nàng xoay một vòng.

Hai chị em đang xoay vòng, Phong Bắc Ý nghe tiếng cười bước vào, lông mày nhướng cao, tựa vào cửa nhìn thê tử mình đã nhiều năm không phóng khoáng như vậy, cũng cười theo.

“Tìm khắp hoàng thành, e rằng cũng không tìm được hai chị em các ngươi tình cảm tốt như vậy.” Phong Bắc Ý nói: “Ta nghe tiếng cười bước vào, còn tưởng mình vào ổ vịt.”

Trường Tôn Tiên Vân đặt Lục Mạnh chân trần xuống ghế bập bênh, Lục Mạnh hơi choáng váng nằm vật ra, hình ảnh nàng lúc này thật sự không phù hợp với “khuê tú”, tóc xõa, chân trần, áo mở.

Trước mặt “ngoại nam” như tỷ phu mình, có thể nói là không giữ phụ đạo.

Nếu để những người đầu óóc cổ hủ, hoặc để Ô đại cẩu, một nam chính phong kiến điển hình nhìn thấy, chắc chắn sẽ phát điên.

Nhưng Lục Mạnh thực ra từ đầu đến chân, chỉ là “không đoan chính”, tóc không buộc, chân tuy trần nhưng váy nàng dài như đuôi cá, hoàn toàn không lộ da thịt.

Trong quan niệm của nàng, cách ăn mặc như vậy, có thể gọi là bảo thủ.

Và qua thời gian ngắn ngủi ở chung, Lục Mạnh gần như coi phủ tướng quân là “nhà” thật sự.

Tỷ tỷ thật lòng vì nàng, hai tỳ nữ không phân tâm, những người hầu trong phủ tướng quân, ngoài sân quét dọn đều là những lão binh tàn tật, trong nội viện là những góa phụ của binh tướng đã hy sinh, ai nấy đều kín miệng như vỏ sò.

Quan trọng nhất là hộ viện đều là thân binh của Phong Bắc Ý và Trường Tôn Tiên Vân, võ nghệ cao cường không kém gì tử sĩ do Ô đại cẩu nuôi dưỡng.

Bản thân Phong Bắc Ý là một người thô lỗ, nhìn Lục Mạnh với ánh mắt như nhìn một đứa trẻ con.

Nói tóm lại, tỷ tỷ và tỷ phu đều là những người không thể chính trực hơn, Lục Mạnh vốn dĩ tâm tính rộng rãi, cả ngày nay, những lời họ nói với Lục Mạnh dù có quanh co đến mấy, Lục Mạnh dù có ngốc đến đâu cũng có thể nghe ra tấm lòng thật sự muốn bảo vệ nàng của hai người.

Lục Mạnh đến đây hơn hai tháng, sắp “giả” điên rồi. Sao có thể không đắc ý quên mình trước mặt người thân?

“Tỷ phu, tỷ tỷ vừa múa kiếm cho muội xem,” Lục Mạnh không đứng dậy, vừa đung đưa vừa nói: “Đời này muội chưa từng thấy tiên nữ nào oai phong lẫm liệt như vậy, tỷ phu thật sự đã nhặt được món hời lớn.”

Trường Tôn Tiên Vân hiếm khi ngượng ngùng, lườm muội muội mình một cái nói: “Nói bậy bạ gì đó, đứng dậy, ăn cơm rồi.”

Phong Bắc Ý lại tiếp lời: “Đúng vậy, muội không biết đâu, tỷ tỷ muội ở trong quân, nói chuyện còn có tác dụng hơn ta, ánh mắt của những binh tướng nhìn nàng ấy… ôi!”

Trường Tôn Tiên Vân trực tiếp đá một cước vào chân Phong Bắc Ý, một người cao lớn như Phong Bắc Ý, như một ngọn núi nhỏ, bị đá một cước liền kêu đau ai oán, ném ánh mắt cầu cứu về phía Lục Mạnh.

Lục Mạnh cười nhìn họ, trong lòng rất ngưỡng mộ, ai nói xã hội phong kiến cổ đại không có phu thê bình thường?

Tuy nhiên, ánh mắt Phong Bắc Ý nhìn Trường Tôn Tiên Vân, vết sẹo hung dữ trên mặt hắn dường như tan chảy, Lục Mạnh lặng lẽ xoa mặt.

Cảm thấy mình bị ngược cẩu.

Ngược cẩu là phạm pháp đó!

Gâu gâu gâu thì có lỗi gì đâu?

Lục Mạnh hoàn toàn quên mất mình cũng đã là người có chồng, lại còn là người vợ không về nhà ngủ. Và khi ba người ăn cơm, Phong Bắc Ý một hơi chén hết nửa bát cơm đầy như núi, không thấy nhai mà nuốt chửng, nói với Lục Mạnh: “Ở đây vài ngày đi, tỷ tỷ muội thấy muội vui, nàng ấy đã mấy năm không ăn nhiều như vậy rồi.”

Trường Tôn Tiên Vân đạp Phong Bắc Ý một cái, có chút ngượng ngùng, nàng ăn uống cũng giống Phong Bắc Ý, đều là kiểu quỷ đói đầu thai.

Lục Mạnh đã hoàn toàn thả lỏng, nhưng nàng vẫn chỉ ăn nửa bát, hai người đối diện mỗi người đã chén hết hai bát.

Không còn cách nào khác, thói quen hình thành trong quân đội, rất khó thay đổi.

Trường Tôn Tiên Vân mắt sáng lấp lánh nhìn Lục Mạnh, dưới ánh nến, trong mắt toàn là sự mong chờ.

Nàng tuy biết không thích hợp, nhưng quả thực muốn ở lại với muội muội mình thêm vài ngày.

Lần này họ trở về hoàng thành, sau Trung thu sẽ bắt đầu chuẩn bị đồ đạc đi Nam Cương, không biết năm nào tháng nào mới trở lại hoàng thành, hai chị em cách xa nhau quá, Trường Tôn Tiên Vân còn chưa lên đường, trong lòng đã bắt đầu nặng trĩu nỗi lưu luyến.

Lục Mạnh đương nhiên nhìn ra sự mong chờ của Trường Tôn Tiên Vân, nàng vốn cũng không định đi, gật đầu nói: “Muội vốn cũng định ở lại mà, nếu tỷ tỷ tỷ phu có thể thường xuyên ở hoàng thành thì tốt quá, như vậy muội cũng có thể thường xuyên ở phủ tướng quân, cơm ở đây ngon, người hầu ai nấy đều đặc biệt thuận mắt.”

Trường Tôn Tiên Vân nghe lời này, đầu tiên là cười, nhưng rất nhanh lại lo lắng nói: “Người hầu ở Kiến An Vương phủ không thuận mắt sao? Hay là… muội chọn mấy người ở phủ tướng quân mang về?”

Phong Bắc Ý cũng nói: “Đúng vậy, phụ thân các ngươi không ra gì, sau này muội có thể coi phủ tướng quân là nhà, hậu viện có rất nhiều phòng trống, ngày mai ta sẽ cho người dọn dẹp mấy gian, sau này dù ta và tỷ tỷ muội không ở hoàng thành, nếu Kiến An Vương có bắt nạt muội, muội cũng có thể thường xuyên đến ở.”

Kiến An Vương dù có quyền thế đến mấy, cũng không dám chạy vào phủ tướng quân mà bắt nạt người.

Lục Mạnh nghe vậy, đôi mắt sáng như đèn pha, tâm tư quỷ quái xoay chuyển cực nhanh, lập tức nói: “Được! Muội coi đây là nhà!”

Nàng đang lo lắng đống vàng bạc châu báu của mình để ở vương phủ không yên tâm, nàng luôn cảm thấy Ô đại cẩu không đáng tin, mấy nam chính cổ đại có mấy ai đáng tin cậy?

Nàng lại không yên tâm gửi số tiền đó vào ngân hàng, còn có cả địa khế nữa, nếu để ở phủ tướng quân, ha! Ô đại cẩu cũng không động được!

Lục Mạnh vui ra mặt, đó đều là vốn liếng để nàng bảo toàn tính mạng và sống an nhàn sau này.

Nhưng nàng càng tỏ ra vui vẻ, Trường Tôn Tiên Vân càng không yên tâm.

Muội muội nàng xem ra thật sự đã bị bắt nạt.

Lục Mạnh nhanh chóng nhận ra Trường Tôn Tiên Vân ăn chậm lại, thu lại biểu cảm trên mặt, kết hợp với cuộc đối thoại vừa rồi, liền biết Trường Tôn Tiên Vân đang nghĩ gì.

Thế là nàng vội vàng nói: “Tỷ tỷ không cần lo lắng, Ô đại… Kiến An Vương đối xử với muội cũng không tệ, bây giờ trong phủ chỉ có mình muội là nữ quyến, rất thoải mái.”

“Không cần sớm tối thỉnh an, mẫu phi của hắn mất sớm, cũng không có mẹ chồng ác nghiệt giày vò, trước đây có một ma ma ác độc, sau khi muội tố cáo, Kiến An Vương đã đuổi bà ta đi rồi.”

“Muội chỉ thích phủ tướng quân,” Lục Mạnh nói: “Ở đây muội có thể tùy tiện hơn, không phải là vợ của ai, chỉ là muội muội của tỷ tỷ và tỷ phu.”

“Tỷ tỷ yên tâm, nếu sau này Kiến An Vương đối xử không tốt với muội, hoặc tái giá, muội hoàn toàn có thể về phủ tướng quân ở lâu dài.” Lục Mạnh cười hì hì nói.

Trường Tôn Tiên Vân không yên tâm lắm, tuy tính cách muội muội đã thay đổi, cởi mở hơn trước, nhưng dường như… ngốc đi không ít.

Cũng không phải nói ngốc là không tốt… Tóm lại có nàng và Phong Bắc Ý, vẫn chưa đến mức không bảo vệ được nàng.

Nàng và Phong Bắc Ý nhìn nhau, tạm thời gạt bỏ nỗi lo trong lòng.

Lục Mạnh ngốc nghếch chẳng nghĩ gì, buổi tối không thật sự cùng Trường Tôn Tiên Vân thắp nến tâm sự, dù sao cũng không thể phá hỏng chuyện thân mật của hai vợ chồng người ta đúng không?

Nàng một mình ở phòng phụ trong phủ tướng quân, chiếc giường này to kinh khủng, nàng có thể lăn lộn thoải mái trên đó, chăn đệm cũng mềm mại.

Lục Mạnh phát hiện ra cái Lệ Thục Viện mà nàng tưởng là không tệ, so sánh như vậy, Ô đại cẩu quả thực đang ngược đãi nàng.

Thiếp thất đúng là không có địa vị, giường nhỏ hơn không chỉ một lần, Lục Mạnh ngủ một đêm ở phủ tướng quân như ở trên mây, hoàn toàn không muốn quay về.

Ngày hôm sau Lục Mạnh ngủ thẳng đến gần chiều, vẫn là Tú Vân và Tú Lệ sợ nàng ngủ sinh bệnh, vào gọi nàng dậy ăn uống.

Trường Tôn Tiên Vân và Phong Bắc Ý đều đi bận việc, trước khi xuất phát, quân lương và quân nhu của Nam Cương đều cần được chuẩn bị chu đáo.

Trường Tôn Tiên Vân không có nhiều thời gian ở bên Lục Mạnh, còn khá áy náy, sợ tiểu muội mình buồn chán, giữa chừng vội vàng quay về, phát hiện Lục Mạnh đang ngồi bên hồ sen trong sân, đón ánh hoàng hôn, cho cá chép ăn.

Chuyện cho cá ăn, đa số đều có vẻ cô đơn, nhưng Lục Mạnh ngồi đó, một mình nàng đã là cả một vở kịch.

“Con cá béo đen trắng kia, ngươi đã ăn ba con giun rồi, ngươi còn giành nữa là quá đáng đó, ngươi béo như bò sữa rồi…”

“Tiểu Hồng mau lại đây, ôi đáng thương quá, nhìn ngươi gầy gò, đừng gặm da chân tỷ tỷ, cái đó không no đâu…”

“Ai, cá chép đen thật sự có thể mang lại may mắn sao? Ngươi xoay một vòng đi, ta cho ngươi con sâu to nhất ăn…”

Trường Tôn Tiên Vân còn chưa kịp vào sân, đã nghe thấy muội muội mình đang hứng thú, tự chơi một mình rất vui vẻ.

Nhưng khi nàng đến gần, nhìn thấy chiếc hộp bên cạnh Lục Mạnh, biểu cảm hơi thay đổi, nói: “Oanh Oanh, muội không phải… sợ côn trùng sao?”

Lưng Lục Mạnh lập tức toát ra một lớp mồ hôi lạnh nhớp nháp.

Nhưng rất nhanh nàng lại bình tĩnh, nàng ngẩng đầu, cười với Trường Tôn Tiên Vân, phát ra “thuốc mê muội muội ngoan”.

“Trước đây thì sợ.” Lục Mạnh nói: “Nhưng sau khi tỷ tỷ rời phủ Thị Lang, Trần thị có một thời gian rất quá đáng.”

“Chúng muội tự trồng rau tự ăn, đa số đều do người hầu trong phủ làm,” Lục Mạnh nói: “Có lúc muội thực sự buồn chán, cũng theo giúp vài lần.”

“Trong đất có rất nhiều thứ này, chỉ cần xới đất là có.” Lục Mạnh nói: “Sau này chạm vào vài lần, liền phát hiện thứ này tuy xấu xí nhưng không có miệng cắn người, nên không sợ nữa.”

Điều này cũng rất hợp tình hợp lý, nhưng Trường Tôn Tiên Vân lại đau lòng vô cùng.

Oanh Oanh tốt bụng của nàng, từ nhỏ đã không động tay vào việc nhà, cũng không thích làm những việc “thô lỗ”, vậy mà cũng bị Trần thị giày vò đến mức phải trồng rau.

Trường Tôn Tiên Vân nói: “Trần thị sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu, đợi tỷ tỷ rảnh tay, sẽ xử lý nàng ta.”

Lục Mạnh gật đầu, lại nói: “Tỷ tỷ mau lại đây, tỷ xem con cá kia béo đến mức, nó chẳng còn dáng vẻ của cá nữa, cứ như heo vậy.”

Trường Tôn Tiên Vân nhìn một cái, cũng cười.

“Chiều nay tỷ tỷ còn phải đến quân tạo sở một lần nữa, vì chuyện của Gia Tần trong cung, Nhị hoàng tử sáng nay không có mặt.”

“Không có thời gian ở bên muội, nếu muội buồn chán…”

“Muội không buồn chán.” Lục Mạnh nói: “Phủ tướng quân rất thú vị, hậu viện còn nuôi rất nhiều động vật nhỏ, lát nữa muội sẽ đi xem, tỷ tỷ cứ bận việc của mình đi.”

Lục Mạnh là kiểu người có ăn có uống, thoải mái dễ chịu, dù có trừng mắt nhìn trần nhà cũng có thể ở yên.

Ở phủ tướng quân rất tự tại, thoải mái, ngay cả Nguyệt Hồi giám sát nàng cũng bị người của Phong Bắc Ý đánh chạy, Lục Mạnh thật sự ước gì có thể ở lại phủ tướng quân lâu dài.

Nơi đây như một rào cản cốt truyện tự nhiên, có cảm giác có thể ngăn cách mọi tình tiết cẩu huyết.

Chỉ có Bồ Tát mới biết, Lục Mạnh thật sự không muốn làm nữ chính ngược văn chút nào.

Trường Tôn Tiên Vân thấy nàng tự vui vẻ, xoa đầu nàng, rồi tiếp tục đi bận việc.

Lục Mạnh một mình trong phủ tướng quân, chơi chán thì nằm trên ghế bập bênh đung đưa.

Gió thu không hanh, nắng thu xuyên qua kẽ lá cây rọi xuống cũng không gay gắt. Ve sầu rên rỉ thảm thiết báo hiệu thời gian không còn nhiều, Lục Mạnh chỉ coi đó là một bản hợp xướng lớn.

Nàng quấn chăn nhỏ quanh người, an nhiên như một hóa thạch trưng bày trong bảo tàng.

Tú Vân và Tú Lệ dù sao cũng còn nhỏ tuổi, rất dễ bị chủ tử lây nhiễm, trước đây chủ tử làm gì cũng rụt rè, e dè, nên tỳ nữ của nàng cũng vậy.

Nhưng Lục Mạnh bây giờ, toàn thân toát ra khí chất “đời người ngắn ngủi, nằm xuống là qua đi”, Tú Vân và Tú Lệ cũng đón ánh nắng lốm đốm xuyên qua kẽ lá, mơ màng buồn ngủ.

Khi trời gần tối, gió se lạnh.

Lục Mạnh muốn về phòng, nhưng ngay cả động đậy cũng không muốn, còn nhịn một bãi nước tiểu, cũng không muốn đi giải quyết, nhưng vừa nằm vừa sợ bàng quang hoặc hoàng thể của mình bị vỡ.

Thở dài thườn thượt, nhớ đến cánh tay của Ô đại cẩu có thể ôm nàng bằng một tay.

Cánh tay như vậy thật thích hợp lúc này để ôm nàng cả người lẫn chăn vào phòng, tiện thể giúp nàng đi tiểu.

Dù sao cũng là nghĩ lung tung trong đầu, Lục Mạnh cũng không cần giữ thể diện gì.

Nhưng nàng đợi mãi đợi mãi, lại mơ mơ màng màng, rồi giật mình một cái, không đợi được Ô đại cẩu đến ôm nàng, mà đợi được Phong Bắc Ý.

Phong Bắc Ý nhíu mày nhìn nàng, nói: “Trời sắp tối rồi, muội còn nằm ngoài này sẽ bị cảm lạnh đó.”

Lục Mạnh lập tức đứng dậy, lau một vệt nước dãi không tồn tại ở khóe miệng, hỏi: “Tỷ phu à, đại tỷ đâu rồi?”

“Vẫn chưa về, ở quân tạo sở.”

Phong Bắc Ý nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được.

Hỏi Lục Mạnh: “Ngoài Gia Tần, muội còn cố ý đắc tội với con trai của Gia Tần, Nhị hoàng tử sao?”

Lục Mạnh vẻ mặt mờ mịt, Phong Bắc Ý lại nói: “Quân tạo sở tuy không dám cắt xén đồ của Nam Cương, nhưng làm việc không dứt khoát. Chiều nay ta cùng một người ở quân tạo sở uống rượu, hắn tiết lộ rằng Nhị hoàng tử mấy ngày trước, ở Trân Bảo Các trong thành, một thanh đao trầm thiết đặt làm riêng, bị người khác cướp mất, vô cùng không vui.”

Lục Mạnh lập tức nhớ ra chuyện này.

Sự kinh ngạc khó tả thành lời.

Hay lắm, cái câu “ta ra giá gấp ba” của nàng hôm đó, hóa ra lại khiến Nhị hoàng tử khó chịu sao?

Nàng vỗ đùi một cái, thầm nghĩ trách không được Gia Tần lại nhắm vào nàng. Hóa ra mình đã “bắt nạt” con trai người ta, nàng ta đây là đến tìm chỗ trút giận.

Lục Mạnh kinh ngạc ngồi bật dậy, thầm nghĩ hóa ra kẻ gây họa chính là mình!

Nhưng lúc đó nàng thật sự đắc ý quên mình, lý tưởng có tiền tiêu xài thoải mái đã trở thành hiện thực, khiến bộ não vốn không nhiều của nàng đông cứng lại.

Cũng coi Ô đại cẩu, nam chính có thể giải quyết mọi chuyện, quá tài giỏi.

“Chuyện này… quả thực là do ta làm.” Lục Mạnh gãi đầu, nàng đối diện với ánh mắt của Phong Bắc Ý, nói: “Nhưng nếu có lần nữa ta vẫn phải đắc tội hắn!”

Lục Mạnh đứng dậy, tỳ nữ giúp nàng đi giày, nàng nhịn tiểu ý, nói với Phong Bắc Ý: “Tỷ phu, huynh theo muội đến đây.”

Lục Mạnh đã mang theo thanh đao trầm thiết, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội tặng.

Trước đây nàng định tặng đao cho Trường Tôn Tiên Vân, còn Trường Tôn Tiên Vân có tặng cho Phong Bắc Ý hay không, thì tùy họ vợ chồng phân chia.

Nhưng Trường Tôn Tiên Vân quá yêu thương nàng, hơn nữa Trường Tôn Tiên Vân rõ ràng quen dùng trường kiếm nhẹ nhàng, nàng tuy có sức mạnh cánh tay tốt, nhưng đao trầm thiết đối với nàng quá nặng.

Thế là Lục Mạnh quyết định, thanh đao này, nàng phải tự tay tặng cho Phong Bắc Ý.

Và phải là lúc Trường Tôn Tiên Vân không có mặt.

Bây giờ chính là cơ hội tốt.

Thế là Lục Mạnh dẫn Phong Bắc Ý với vẻ mặt khó hiểu, vào phòng, từ dưới gối trên giường nàng, lấy thanh đao trầm thiết ra.

Nàng hai tay nâng lên, vẻ mặt trang trọng nói với Phong Bắc Ý: “Tỷ phu, bảo đao tặng anh hùng!”

“Nhị hoàng tử không ra chiến trường mà cần thanh đao tốt như vậy thì chỉ để trưng bày, chưởng quầy Trân Bảo Các nói, thanh đao này thổi tóc đứt, chém sắt nứt vàng, đồ tốt như vậy, sao có thể để trưng bày?”

Phong Bắc Ý vô cùng kinh ngạc, nhìn vỏ kiếm được điêu khắc và đính đầy đá quý, dở khóc dở cười, “Vậy là muội mua về cho ta?”

“Đương nhiên rồi!”

Lục Mạnh nói: “Thanh đao này ban đêm không phản quang, chẳng phải rất thích hợp cho chiến trường sao?”

“Tỷ phu huynh xem.”

Phong Bắc Ý thực ra không nghĩ thanh đao này có thể tốt đến mức nào, dù sao vẻ ngoài cũng quá lòe loẹt.

Nhưng khi cầm vào tay, lông mày anh tuấn của hắn liền nhíu lại.

Trọng lượng này… đao tốt đa số đều rất nặng.

Và khi Phong Bắc Ý nắm lấy vỏ đao, rút thanh đao trầm thiết ra khỏi vỏ, vẻ mặt trêu đùa liền hoàn toàn biến mất.

Lông mày hắn thậm chí còn nhíu lại, tạo thành những nếp nhăn sâu.

Thân đao đen sẫm hoàn toàn ra khỏi vỏ, hơi thở của Phong Bắc Ý cũng trở nên gấp gáp.

Thanh đao hiện tại của hắn được làm bằng thép tinh luyện, đã rất sắc bén và cứng rắn, nhưng so với thanh đao được đúc từ trầm thiết truyền thuyết rơi xuống cùng tiếng sét đánh này, quả thực như đồ chơi trẻ con.

Hắn nuốt nước bọt, ghé sát vào thân đao, thậm chí có thể cảm nhận được một luồng khí lạnh ập đến, hắn quay tay vung tùy tiện về phía chiếc ghế phía sau.

Chiếc ghế gỗ vốn không dễ chém, lại như cắt đậu phụ, chiếc ghế dễ dàng bị chém thành hai nửa.

Phong Bắc Ý nghĩ, trách không được Gia Tần lại không màng đến yến tiệc Trung thu, cả triều đều có mặt, lại cố ý dạy dỗ vị trắc phi Kiến An Vương không biết trời cao đất dày này.

Nhị hoàng tử yêu khí giới đao binh như mạng, mất đi bảo đao yêu quý như vậy, mối thù này đã kết rất lớn.

Phong Bắc Ý cầm đao vung vài cái, tình yêu thích trong mắt hắn đã muốn hóa thành thực chất chảy ra.

Nhưng hắn vẫn khẽ thở dài một tiếng, thu lại biểu cảm, trả đao vào vỏ.

Không vội đưa trả Lục Mạnh, mà từ từ xoay đao hỏi: “Vì sao không tặng cho tỷ tỷ muội?”

Lục Mạnh nói: “Đại tỷ đêm qua đã biểu diễn võ nghệ cho muội xem, muội thấy đại tỷ hẳn là chỉ yêu thích trường kiếm nhẹ nhàng.” Ba bộ võ nghệ, hai bộ là kiếm.

Phong Bắc Ý nhìn Lục Mạnh từ trên cao xuống, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, kín đáo liếc nhìn về phía cửa.

Lục Mạnh không có thính lực của người luyện võ, không nghe thấy.

Phong Bắc Ý gật đầu, lại hỏi: “Là Kiến An Vương bảo muội mua thanh đao này, rồi tặng cho ta sao?”

Nếu là vậy, thì Kiến An Vương quả thực ti tiện, lợi dụng trắc phi ngốc nghếch của mình để đắc tội với Nhị hoàng tử độc địa như vậy, lại còn muốn tận dụng triệt để để trắc phi của hắn lôi kéo mình.

Ánh mắt lạnh lẽo trong mắt Phong Bắc Ý gần như muốn phun trào ra.

Rồi Lục Mạnh “ừm?” một tiếng, nói: “Liên quan gì đến hắn, muội tuy dùng tiền của hắn, nhưng hắn tự nói vàng bạc trong phủ tùy ý lấy dùng, hơn nữa ngày mua đao, muội cũng tình cờ đi dạo, vừa vặn vào Trân Bảo Các, có thể thấy thanh đao này, có duyên với tỷ phu.”

Phong Bắc Ý thầm nghĩ cô gái ngốc, muội bị người ta lợi dụng rồi.

Nhưng hắn không biểu lộ ra, tiếp tục dụ dỗ: “Muội mua thanh đao này tốn không ít tiền đúng không. Kiến An Vương… đối với muội hào phóng như vậy sao?”

Lục Mạnh gật đầu: “Quả thực tốn khá nhiều, nhưng người của Nhị hoàng tử kia tranh giành với muội, muội nhất định phải thắng hắn.”

“Kiến An Vương hắn tự nói, vàng bạc trong phủ tùy ý lấy dùng, hắn lại không quy định muội có thể lấy dùng bao nhiêu. Hắn là một đại trượng phu, chẳng lẽ còn có thể nói không giữ lời sao?”

Phong Bắc Ý khẽ cười một tiếng, tuy vẫn cho rằng Lục Mạnh bị lợi dụng, nhưng cảm thấy tính cách nàng như vậy, không biết gì cũng chưa chắc là không tốt.

Thế là Phong Bắc Ý lại hỏi: “Thật sự không phải Kiến An Vương muốn muội tặng thanh đao này cho ta sao?”

“Đương nhiên không phải.” Lục Mạnh nói: “Muội đã nói với hắn rồi, nhưng hắn chẳng nói gì cả.”

Phong Bắc Ý trầm ngâm một lát, lại liếc nhanh về phía cửa, tiếp tục hỏi: “Nhưng vật quý giá như vậy, muội không tặng cho đại tỷ, ngược lại lại tặng cho ta, là muốn thay phu quân muội bày tỏ thiện ý sao?”

Phong Bắc Ý biết hỏi như vậy, người ngoài cửa nhất định sẽ không vui.

Nhưng hai vợ chồng đêm qua đã bàn bạc nửa đêm, thậm chí lo lắng cho an nguy của muội muội này mà quyết định mỗi người để lại vài thân vệ, cho nàng sai khiến.

Phải biết rằng thân vệ của hai người họ, ai nấy đều là cao thủ. Nhưng nếu bản thân muội muội ngu ngốc cổ hủ, một lòng vì Kiến An Vương, dù có để lại người, cũng là làm áo cưới cho người khác.

Đến lúc đó cô gái ngốc này, chết như thế nào cũng không biết. Họ ở xa Nam Cương, có chuyện gì không thể kịp thời quay về, e rằng ngay cả thu xác cho nàng cũng không kịp.

Nhưng Phong Bắc Ý vừa hỏi câu đó, Lục Mạnh lập tức phản bác: “Đương nhiên không phải, thanh đao này là muội mua, người cũng là muội đắc tội, liên quan gì đến hắn… Đương nhiên, tiền là của hắn, nhưng hắn đã cho muội thì không thể coi là của hắn nữa.”

Logic của Lục Mạnh vô cùng hoàn hảo.

Biểu cảm của Phong Bắc Ý hơi giãn ra.

Lục Mạnh tiếp tục nói: “Tỷ phu… thanh đao này muội tặng tỷ phu, quả thực là có cầu xin tỷ phu.”

Biểu cảm của Phong Bắc Ý lại căng thẳng.

Lục Mạnh dừng lại một chút, lại khuỵu gối, đoan đoan chính chính hành lễ với Phong Bắc Ý.

Điều này khiến Phong Bắc Ý sợ hãi không thôi, vội vàng ngả người ra sau, hắn là một người thô lỗ, chỉ sợ con gái hành lễ, bái tới bái lui.

Cảm giác như chịu thêm vài cái bái nữa là có thể trực tiếp được bái vào quan tài.

Tiểu muội này trước đây còn nhỏ, gặp hắn hai lần, như một bà lão mục nát, quy củ lắm. Lần này gặp mặt cuối cùng cũng không như vậy nữa, sao lại thế này!

Lục Mạnh cũng không bái lâu, rất nhanh đứng dậy, nghiêm túc nói: “Tỷ phu, muội tặng tỷ phu bảo đao, là hy vọng tỷ phu thay muội bảo vệ đại tỷ.”

Phong Bắc Ý nghe vậy lông mày nhướng lên, Lục Mạnh nói: “Vài ngày nữa huynh và đại tỷ sẽ đi rồi, Nam Cương đường xa, Oanh Oanh lòng hướng về nhưng không thể đến.”

“Đại tỷ thân ở ngàn dặm xa, không người thân thích, chỉ có tỷ phu là tri kỷ.”

Lục Mạnh nói: “Thế giới này, đối với nữ tử quá khắc nghiệt, sự ‘lệch lạc’ của đại tỷ muội thực ra chưa bao giờ cảm thấy không tốt, chỉ là trước đây còn nhỏ, không biết bày tỏ sự lo lắng. Nhưng lời người đời như tuyết, mắt như đao.”

“Muội chỉ mong tỷ tỷ tỷ phu đều bình an, vậy thì thanh bảo đao ngàn vàng này, không đắt. Đắc tội Nhị hoàng tử, cũng chẳng đáng gì.”

Lục Mạnh sắp khóc đến nơi, nhưng nàng quả thực từng lời từng chữ đều là thật lòng.

Tuy chỉ coi Trường Tôn Tiên Vân là “người qua đường”, nhưng lại là nhất kiến như cố.

Thật lòng và giả dối ngay cả chó cũng phân biệt được, Ô đại cẩu không yêu nàng, đối với nàng có dục vọng, có đề phòng, có lẽ còn có sát ý.

Nhưng Lục Mạnh đã khiến hắn “thua” quá nhiều thứ, hắn không nỡ dễ dàng để nàng xảy ra chuyện, chỉ muốn tìm mọi cách đòi lại từ nàng, những điều này Lục Mạnh chưa chắc đã không hiểu.

Chỉ là lười nghĩ.

Ở một mức độ nào đó, đây cũng coi như là một cách tự bảo vệ mình trên mũi đao, đạp lên giới hạn của đối phương, tước đoạt những thứ hắn sở hữu, hắn liền “không thể thua”.

Điều này giống như chúng ta mua quần áo, bạn mua với giá một trăm đồng, có thể mặc đi đào hố, giặt không sạch thì tùy tiện vứt đi. Nhưng nếu bạn dốc hết gia sản để mua, dù là một mảnh vải rách, bạn cũng không nỡ cắt một nhát.

Cách làm âm thầm cống hiến của nguyên thân, đối với nam chính Ô Lân Hiên, chính là bộ quần áo một trăm đồng giặt không sạch còn bám riết không buông.

Lục Mạnh thật sự hy vọng Trường Tôn Tiên Vân và Phong Bắc Ý luôn bình an, cũng có thể luôn để nàng dựa dẫm.

Họ mới là những người thật sự đáng tin cậy.

Phong Bắc Ý nghe vậy, sự đề phòng và lạnh lẽo trong mắt mới giảm đi một chút, nhưng vẫn từ chối: “Cái này quá quý giá, tiền của Kiến An Vương không dễ tiêu như vậy đâu.”

“Đại tỷ muội là thê tử của ta, ta tự nhiên sẽ bảo vệ nàng thật tốt.” Phong Bắc Ý nói: “Nhưng thanh đao này ta không thể nhận.”

“Vì sao không nhận?” Lục Mạnh nói: “Tỷ phu rõ ràng rất thích mà.”

Cứ sờ đi sờ lại trên vỏ đao.

Chẳng lẽ…

Lục Mạnh nhận lấy đao, nghĩ nghĩ, cầm thân đao, dùng vỏ đao đập mạnh vào mép bàn.

“Keng, keng, keng keng keng!”

Đập mấy cái, sống sờ sờ làm rơi viên hồng ngọc to bằng quả trứng gà gắn trên chuôi đao.

Lục Mạnh lúc này mới đưa đao cho Phong Bắc Ý, nói: “Thế này được rồi, nếu tỷ phu chê vỏ đao quá lòe loẹt, tranh thủ lúc chưa đi, muội sẽ đến Trân Bảo Các đặt làm lại một cái khác cho tỷ phu.”

Phong Bắc Ý trợn mắt há hốc mồm.

Nhưng hắn cuối cùng vẫn nhận lấy đao.

Thanh đao này hắn thật sự quá thích, hơn nữa đắc tội Nhị hoàng tử thì đã đắc tội rồi, hắn cũng không dám thật sự cắt xén đồ của Nam Cương.

Tuy nhiên, Phong Bắc Ý đời này chưa từng nhận món quà nào nặng như vậy, miệng hắn sắp cười đến mang tai rồi. Hắn không ngừng nhìn ra cửa, không biết vì sao phu nhân mình vẫn chưa vào.

Lục Mạnh thấy Phong Bắc Ý đã nhận đao, liền muốn đi tiểu.

Nhưng Phong Bắc Ý thấy phu nhân không vào, nghĩ nghĩ, e rằng có vài lời nàng không tiện hỏi.

Thế là chặn Lục Mạnh đang định ra khỏi phòng, tiếp tục hỏi.

“Tiểu muội.” Phong Bắc Ý cất đao.

Phụ thân hắn tử trận sa trường, mẫu thân cũng qua đời không lâu sau khi phụ thân mất. Khi phụ thân còn sống không hề cưới thiếp, dẫn đến trong nhà hắn cũng không có huynh đệ tỷ muội thứ xuất, phủ tướng quân rộng lớn, chỉ có mình hắn là người cô độc.

Hắn quyết định sau này sẽ coi muội vợ, như muội muội ruột của mình.

“Ta và tỷ tỷ muội nắm giữ Nam Cương, các hoàng tử trong triều bày tỏ thiện ý không ít,” Phong Bắc Ý hỏi một câu không nên hỏi Lục Mạnh.

“Muội thấy, vị hoàng tử nào, sau này có lẽ có thể quý không thể tả?”

Lục Mạnh: “…” Chuyện này nàng thật sự biết, nhưng nàng không thể nói ra.

Nàng cũng cảm thấy Phong Bắc Ý hỏi nàng câu hỏi này thật kỳ lạ.

Nhưng vẫn do dự một chút, nói: “Vị hoàng tử nào lôi kéo, tỷ phu và tỷ tỷ cũng đừng đứng về phía nào.”

“Bệ hạ tuổi tác không còn nhỏ, cuộc đấu tranh của các hoàng tử ngài chưa chắc đã không nhìn thấy, tỷ tỷ tỷ phu nắm giữ trọng binh, một khi đứng về phía nào, sẽ khiến bệ hạ kiêng kỵ.”

Lục Mạnh vốn cũng không muốn nói sâu như vậy, nhưng Phong Bắc Ý ngay cả chuyện đứng về phía nào tham gia tranh giành ngôi vị cũng hỏi nàng, nàng cũng không sợ “giao thiệp nông cạn mà nói lời sâu sắc” nữa.

Thế là nàng nói: “Thiên tử kiêng kỵ, không nỡ động đến con trai mình, người xui xẻo chỉ có thể là tướng lĩnh.”

Những vị hoàng đế điên rồ này, vì quyền lực từ xưa đến nay chuyện gì cũng có thể làm ra.

Chuyện hãm hại tướng lĩnh thậm chí binh lính không phải là hiếm, quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm.

Bây giờ mỗi hoàng tử đều là bức tường nguy hiểm!

Ô đại cẩu dù là nam chính cuối cùng, nhưng còn lâu mới đến lúc hắn đăng cơ, ai biết sau này sẽ thế nào!

Hắn cũng chưa chắc đã không “thỏ chết chó săn”.

Thế là Lục Mạnh đối với hai người mà nàng đã coi là tỷ tỷ tỷ phu ruột thịt, cũng là một trong những chỗ dựa của nàng ở thế giới này, vô cùng quan tâm.

“Ai cũng đừng để ý.” Lục Mạnh nói: “Dù ai là hoàng đế, cũng đứng về phía hoàng đế.”

Đây chính là lựa chọn tốt nhất để các triều đại thay đổi, thuần thần vĩnh cửu.

Phong Bắc Ý lần này thật sự kinh ngạc.

Hắn và Trường Tôn Tiên Vân đều nhất trí cho rằng muội muội này đã ngốc đi.

Nhưng giờ xem ra, chưa chắc đã không phải đại trí nhược ngu.

“Tiểu muội thông suốt.” Phong Bắc Ý cười nói: “Ta và tỷ tỷ muội cũng nghĩ như vậy.”

Lục Mạnh cũng cười, rồi nói: “Muội cái đó… muội đi rửa mặt trước đã.”

Nàng không nhịn được tiểu nữa rồi.

Nhưng nàng vừa quay người, Trường Tôn Tiên Vân đang khóc như mưa, không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng nàng.

Trường Tôn Tiên Vân cảm động vì muội muội mình đã nghĩ cho mình nhiều như vậy, kích động khó tả, xông lên ôm chầm lấy Lục Mạnh.

Ôm rất chặt.

Lục Mạnh khẽ rên một tiếng, nụ cười trên mặt cứng lại, lặng lẽ kẹp chặt hai chân.

Bắp chân nàng hơi run rẩy.

Bàn về giới hạn nhịn tiểu của con người.

Đề xuất Huyền Huyễn: Sư Phụ Lại Rớt Tuyến
BÌNH LUẬN