Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 147: Cá Muối Từ Chối

Tết Trung Thu trôi qua trong sự viên mãn, vừa khi Trường Tôn Tiên Vân hồi cung, Lục Mạnh hầu như ngày nào cũng tất tả tới phủ Tướng Quân.

Ngự Y Lệnh được Ô Lân Hiên phó thác trông nom thân thể của Trường Tôn Tiên Vân, bởi chính nhờ Lục Mạnh luận giải mới biết thai nhi trong bụng nàng chính là công lao của phương thuốc uống theo đơn của Ngự Y Lệnh. Nhờ vậy, Ngự Y Lệnh được ban thưởng hậu hĩnh, đủ đầy danh lợi vật phẩm.

Thời gian cứ thấm thoắt trôi qua trong những ngày Lục Mạnh miệt mài tới lui phủ Tướng Quân, chẳng mấy chốc đã gần sang năm mới.

Cuối tháng Mười Một, tuyết lớn bắt đầu rơi xoay xòa, phủ trắng cả bầu trời.

Tin tức rằng Thái Tử Phi lại mang thai, đã vài tháng khiến dân gian chẳng mấy quan tâm, nhưng trong triều đình vẫn có không ít người một lần nữa quyết đứng về phe Ô Lân Hiên.

Dẫu Ô Lân Hiên chưa lên ngôi, thế nhưng vua chúa đều hiểu, con cháu đầy đàn mới là đạo mệnh làm vua.

Long cung có một vị “Thái Tử Phi” sớm tối ngự trị ở Đông cung Thái Tử, không ai có thể ngăn cản được Lục Mạnh ngày ngày rong chơi khắp chốn.

Sứ giả hòa nghị do Nam Vinh Xích Nguyệt sai đến, từng lần thương thảo với quan viên bộ Lại của Ô Lân Quốc, mặc dù chiến sự tạm dừng, song vẫn chẳng thể đưa ra điều khoản đình chiến cụ thể nào.

Hai quốc lực lượng không chênh lệch, Ô Lân Quốc hơi mạnh hơn chút, còn Nam Lệ Quốc cũng chẳng muốn chịu thua thiệt quá. Vì thế, cuộc thương thảo nhiều phen giằng co, dậm chân tại chỗ.

Đây mới là tình trạng thường thấy.

So với việc kéo dài thương nghị giữa hai nước, Nam Vinh Xích Nguyệt – thủ lĩnh đoàn hòa nghị của Ô Lân Quốc – chẳng bận tâm gì hết.

Dạo này hắn mải mê thưởng thức phong tục lạ, giờ không còn Nam Vinh Trạch, thần đình cũng tan rã, quân lính sót lại không thể gây sóng gió gì, hắn và Ô Lân Hiên đều là người nối ngôi đương nhiên trên ngai vàng.

Hắn dự định ở lại Ô Lân Quốc đón Tết, rồi mới quay về nước mình.

Về việc hòa nghị, hắn đã gặp gỡ Ô Lân Hiên vài lần, coi như thương lượng gần xong, chỉ còn khiến các sứ giả phải lo nghĩ hàng ngày vậy.

Nam Vinh Xích Nguyệt lưu lại kinh thành lâu ngày, lại từng có lần cùng Trường Tôn Tiên Vân chặn đánh Nam Vinh Trạch trong trận chiến, dần dần cũng trở thành khách quen trong phủ Tướng Quân.

Lục Mạnh thường xuyên gặp hắn tại phủ.

Thấy Lục Mạnh một mình đến phủ chơi, hắn vui vẻ sờ lên bụng Trường Tôn Tiên Vân, không khỏi hỏi han:

“Chẳng lẽ ngươi chẳng ở trong cung cùng Thái Tử Hoàng Thượng sao?”

Trong lòng Nam Vinh Xích Nguyệt, người đàn bà tốt phải luôn kề cận bên chồng.

Phong tục Nam Lệ Quốc với Ô Lân Quốc khác nhau, nhưng tầng lớp thối nát và mê tín phong kiến thì giống hệt.

“Ngươi chẳng phải cũng có mang trong mình mầm sống sao? Sao lại chẳng trông thấy?” hắn hỏi.

Lục Mạnh phớt lờ đáp:

“Có lẽ ta gầy, thể chất khác biệt bẩm sinh.”

“Ngươi…”

Lúc ấy tuyết ngoài trời vừa ngừng rơi, Lục Mạnh bảo mấy tỳ nữ ra ngoài nặn người tuyết.

Nam Vinh Xích Nguyệt theo ra, do dự hỏi:

“Quan hệ giữa ngươi và Thái Tử có vấn đề sao?”

Lục Mạnh không màng nghe, chỉ đáp bâng quơ vài tiếng, vội tìm vật làm mắt cho người tuyết.

Đúng lúc Lục Mạnh đang tìm thứ làm tai người tuyết, bỗng bị Nam Vinh Xích Nguyệt kéo sang một bên, y bèn quỳ xuống một gối trên tuyết, đưa cho nàng chiếc đai đao một lần nữa.

“Lời ta hứa vẫn còn hiệu lực, nếu Thái Tử đối xử không tốt với nàng, vị chính thê kia sẽ mãi luôn thuộc về ngươi. Ta nguyện chia sẻ vinh hoa phú quý cùng nàng, không màng đến đứa con trong bụng nàng, tin rằng chúng ta cũng sớm sẽ có con cái dòng dõi của riêng mình.”

Nam Vinh Xích Nguyệt không hề đùa, ngay khi ban đầu nói lời ấy cũng không phải nói bỡn.

Nếu như lần trước y thấy Thái Tử và Thái Tử Phi ân ái hòa thuận là tốt rồi, song lần này nhìn thấy Thái Tử Phi cô đơn lẻ bóng, y cho rằng giữa họ có vấn đề thật sự.

Theo y nghĩ, vợ chồng không còn thương nhau thì có thể ly hôn.

Chuyện nhất là Thái Tử của Ô Lân Quốc vẫn chưa lên ngôi, Thái Tử Phi chỉ là Thái Tử Phi chứ chưa phải Hoàng Hậu.

Họ có thể ly hôn.

Y nguyện mang theo Thái Tử Phi trở về Nam Lệ Quốc.

Lời y chân thành, mắt xanh trong vắt, tóc trắng như tuyết, tựa như hiện thân của băng tuyết hạ mình phục tùng thế gian.

Y càng gần gũi Thái Tử Phi, càng yêu mến tính tình nàng. Hắn trao đai đao chẳng chỉ vì ơn nghĩa nàng đã đào hắn ra từ núi xác máu, mà còn vì nàng xứng đáng được trân trọng.

Lục Mạnh một lúc lâu không phản ứng, ngay khi tỉnh ngộ thì gãi đầu bối rối.

Nàng trải qua ‘vạn lý trường chinh’ gian nan, chín mươi chín bát nhất nguyệt vượt qua thử thách, giờ đây đang tận hưởng niềm vui thành Phật.

Cớ sao lại đổi chồng ngay lúc này?

Nàng phát điên sao?

Dù Lục Mạnh có mê tóc trắng, Nam Vinh Xích Nguyệt vừa đúng một mái tóc trắng.

Nhưng Ô Lân Hiên rồi cũng sẽ có ngày tóc trắng, Lục Mạnh định đợi người ấy tóc bạc hẳn rồi mới mê.

Nàng không nâng y dậy, mà nói:

“Ngươi mau đứng dậy, ta không nhận đai đao này. Ta và Thái Tử tuyệt vời ân ái, không đổi chồng!”

Hơn nữa, chính thê sao? Nàng vì sao bỏ cả đời vì một người, bôn ba xa xứ, đi làm chính thê cho kẻ khác?

Sinh con nữa? Không dám hứa đâu.

Lục Mạnh đầy vẻ ngại ngùng, thậm chí kinh hãi với tương lai y đang vẽ ra cho nàng.

“Nhưng ngươi suốt ngày ở phủ Tướng Quân, không bên cạnh hắn.”

Nam Vinh Xích Nguyệt đứng dậy nói.

“Nói bậy! Ta mỗi tối đều về cung thăm hắn. Hắn chút nữa cũng sẽ tới đón ta.”

Nam Vinh Xích Nguyệt nói:

“Hắn chỉ lo chuyện triều đình, không dành thời gian bên ngươi, nhưng ta sẽ. Ta sẽ đưa ngươi rong ruổi khắp Nam Lệ Quốc.”

Y nhìn Lục Mạnh, toàn thân như hòa vào khung cảnh tĩnh mịch trắng xóa, cảnh tượng xúc động đến nao lòng.

Lục Mạnh nét mặt khác thường:

“Ta thích tự tạo niềm vui, cũng không mê ra ngoài.”

“Ta thích ở yên một chỗ, ghét sự xáo trộn.”

Nam Vinh Xích Nguyệt bối rối:

“Nhưng ở biên cương phía Nam, ngươi ngày ngày rất bận rộn.”

“Đó là bị ép thôi.”

“Ngươi hiểu lầm ta chăng?” Lục Mạnh đáp:

“Nam Lệ Quốc Thái Tử, ta khuyên ngươi sau này bớt lại phủ Tướng Quân, chuyện hòa nghị sau nay khó đấy.”

Lục Mạnh nhìn y có phần thương cảm, trong đầu nghĩ phủ Tướng Quân toàn là mắt của Ô Lân Hiên, ngươi dám dưới mắt hắn cầu hôn vợ hắn, còn mong hòa nghị thuận lợi sao?

“Nhưng…”

“Đừng nhưng nữa.” Lục Mạnh dậm chân nói, “Lệch ra một bên, ta đang nặn người tuyết!”

“Nặn người tuyết to quá khó, trước mặt hoàng hôn phải làm hai người tuyết nhỏ.”

Lục Mạnh không thèm để ý y nữa, Nam Vinh Xích Nguyệt đứng giữa tuyết lâu hồi, không hiểu Lục Mạnh, đành quay đi.

Chuyện ấy lọt tai Ô Lân Hiên, khiến y hừm mặt cau mày.

Hắn vừa dắt đám Hướng Vân Hạc đi, lại thêm Nam Vinh Xích Nguyệt đến nữa.

Trong lòng bất an, y sớm rời hậu viện đi xem xét tấu chương, nhưng chẳng thể làm gì được.

Nam Vinh Xích Nguyệt vốn rất có thế lực, lại là quốc chủ duy nhất của Nam Lệ Quốc, y dáng mạo xứng đáng khiến Ô Lân Hiên sinh nghi ngờ.

Thái Tử Phi nhà y vốn tham mê sắc dục, nếu không thì đâu thể đêm đêm quấn quýt bên y thế.

Ô Lân Hiên như người đàn bà ghen tuông lo lắng chồng không giữ nổi đạo chung tình, sợ Lục Mạnh dao động mà ngả nghiêng.

Nên Ô Lân Hiên không lo công việc, sớm rời cung đón Thái Tử Phi.

Liền truyền hạ, Nam Lệ Quốc Thái Tử muốn kiến kiến thì không gặp, khiến quan viên bộ Lại ôm việc hòa nghị, đừng khách khí, cứ thách giá cao, bên Nam Lệ không thể thắng Ô Lân.

Nam Vinh Xích Nguyệt rời phủ Tướng Quân lúc ấy, không hay rằng một ý nghĩ sai lầm khiến muôn dân nước mình cùng chịu khốn khó, Ô Lân Quốc nếu chọn không giao thương thì dân nơi cửa quan kia phải làm sao sinh sống?

Nhưng đó là chuyện sau này.

Lúc này, Lục Mạnh chẳng nặn được người tuyết to, liền nặn hai người tuyết nhỏ rồi lấy hạt trang sức trên Hoè Hoa trên người mình làm mắt mũi cho chúng.

Rồi lấy vải vụn may quần áo.

Sau cùng tìm nhánh cây làm tay nhỏ.

Hai người tuyết tay nhánh cây đan vào nhau, trông tựa như đang nắm tay.

Lục Mạnh nặn xong, tay mặt mặt đều đỏ vì lạnh.

Cắm lên người tuyết lớn chiếc vương miện nhỏ bằng nhánh cây, rồi hai tay vò vò, chuẩn bị vào nhà sưởi ấm.

Trường Tôn Tiên Vân và Phong Bắc Ý nghỉ ngơi trong nhà, bụng Tiên Vân nhô lên chút ít, nhẹ nhàng cảm nhận đứa con trong bụng.

Hai vợ chồng cẩn thận từng li từng tí, suốt ngày chẳng ra khỏi cửa, sợ gió rét ảnh hưởng đứa trẻ.

Lục Mạnh vừa định vào nhà, bỗng nghe tiếng xe ngựa dừng trước cửa.

Nàng tưởng Nam Vinh Xích Nguyệt trở lại, song cửa lớn vừa mở, nàng ngoảnh nhìn đã thấy Ô Lân Hiên khoác tấm long bào da gấu, bước vào sân.

Bầu trời trắng xóa, chỉ có y một thân y phục đen, tấm long bào da gấu cùng mái tóc đen lòa xòa, đôi mắt đen thu hút nhìn một lần là vào y ngay.

Y tựa như sắc màu duy nhất trên thế gian.

Trước đó, khi nhìn đầu tóc trắng của Nam Vinh Xích Nguyệt, Lục Mạnh tưởng mình hoa mắt vì tuyết trắng.

Nhưng lúc này khi nhìn Ô Lân Hiên, nàng lại thấy thế giới mình như bị chấm mực loang, y hiện diện nổi bật không thể phớt lờ.

Lục Mạnh vội xoay người, mừng rỡ nói:

“Sao ngươi đến đây rồi?”

“Hôm nay tới sớm, phải chăng triều đình có vị đại thần tức giận với Thái Tử?”

Lục Mạnh cũng khoác lên mình lụa da gấu, cùng Ô Lân Hiên nhìn qua trông cứ như cặp tình nhân.

Bởi trước đó Lục Mạnh đã mách nhỏ y về việc trang phục đôi trong thế giới của mình, từ đó trang phục gần gũi, áo choàng, phụ kiện, thậm chí khăn choàng đều biến thành đôi trong vài ngày.

Cùng tông màu, khác kích cỡ.

Lục Mạnh còn nghĩ, nếu không quá lố, Ô Lân Hiên chắc còn định may cho nàng một bộ long bào nữ.

Thế nên có màn hình ảnh tiếp theo, giữa trời đất thanh tịnh, bức họa nền trắng xóa vô tận, “hai con gấu” to nhỏ ôm nhau trọn vẹn.

Nụ cười viên mãn hiện trên mặt Lục Mạnh, nỗi bồn chồn của Ô Lân Hiên khi gặp nàng mới tan biến phần nào.

Nàng không hề lay động trước lời cầu hôn của Nam Vinh Xích Nguyệt.

Ô Lân Hiên ôm Lục Mạnh, nói:

“Không phải ai trong triều phật ý, mà là ta… nhớ nàng quá.”

“Ôi chao!” Lục Mạnh chọc ghẹo một cái, “ hiếm khi Thái Tử lại ngọt ngào như thế?”

Ô Lân Hiên cười đỏ mặt, cố kéo dài gượng gạo nhưng vẫn không giấu nổi e thẹn đỏ tai.

Lục Mạnh véo tai y, biết tại sao y vội vàng tới đây.

Phải chăng là bởi Nam Vinh Xích Nguyệt?

Nàng yêu vẻ ghen tuông luôn sục sôi ở y mỗi khi giành nhau từng cơn lo lắng nhỏ bé.

Nàng lòng đầy mật ngọt, không hé lời chọc ghẹo.

Dắt Ô Lân Hiên đến hai người tuyết nàng nặn, nói:

“Nào, ngươi xem!”

“Đây là Thái Tử.” Lục Mạnh chỉ người tuyết cao hơn.

Rồi chỉ người tuyết kia nói:

“Đây là ta.”

Ô Lân Hiên câm nín: “Thật xấu xí.”

Nhưng khóe miệng anh vẫn không tự chủ mà mỉm cười.

Khi hai người cùng với Trường Tôn Tiên Vân và Phong Bắc Ý chào hỏi rồi trở về hoàng cung, Ô Lân Hiên trao lệnh đưa hai người tuyết xuống khỏi sân, chăm sóc cẩn thận rồi mang về hoàng cung.

Bộ đôi ấy sống đến hết một mùa đông.

Đặt trên khung cửa sổ phía tây của Long Lâm Điện, Ô Lân Hiên thường xuyên mở cửa nhìn chúng.

Hai người tuyết luôn nắm tay nhau, tựa như bên nhau không rời.

Lục Mạnh thấy y quý trọng như thế, có chút hối hận lúc nặn tuyết không cố gắng tạo hình cho đẹp hơn.

Ô Lân Hiên là người cứng nhắc, nghiêm túc, thận trọng.

Nhưng trong tâm, y là người vô cùng lãng mạn.

Mỗi lần Lục Mạnh thấy y mở cửa sổ rướn đầu nhìn hai người tuyết xấu xí, đều cảm thán y thật sự lãng mạn.

Sự lãng mạn ấy lặng lẽ mà sâu sắc.

Tựa như mưa xuân rải nhẹ, thấm sâu vào từng ngóc ngách.

Nàng không biết, Ô Lân Hiên cũng có cảm giác ngược lại.

Y cho rằng chính Thái Tử Phi mới tài hoa tuyệt đỉnh, chỉ với hai người tuyết nhỏ bé xấu xí, lạnh lẽo đấy, cũng có thể làm dịu tâm trạng y bất an.

Cũng khiến lòng y giữa mùa đông lạnh giá cảm nhận được điều gọi là – xuân ấm hoa khai.

Đề xuất Xuyên Không: Nữ Phụ Không Lẫn Vào (Khoái Xuyên)
BÌNH LUẬN