Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 110: Cá Muối Mở Mắt

Lục Mạnh chỉ vừa mới đến doanh trại vào ngày hôm qua, ngoại trừ Phong Bắc Ý cùng Trường Tôn Tiên Vân, chốn này còn chẳng gặp ai khác.

Sao có kẻ sáng sớm đã tới gây sự thế này?

Đêm trước, Lục Mạnh vẫn tá túc trong lều bạt của Trường Tôn Tiên Vân.

Bên ngoài vang vọng tiếng gọi huấn luyện hỗn loạn làm nàng không sao chợp mắt nổi, thứ tiếng la hét hỗn loạn, cao thấp xen lẫn khiến không khí càng thêm náo nhiệt.

Lục Mạnh chỉ muốn vùng ra ngoài, tìm cho ra kẻ nào dám động đến “thái tuế” như nàng!

Song vừa ngoảnh người lao đi nửa đường, nàng chợt tỉnh táo. Mái tóc rối bời chưa buộc, áo xống chưa chỉnh, mặt mộc rõ nét khiến nàng nếu bước ra ngay lúc này chắc chắn bị nhận ra là nữ nhân.

Nàng lại quay về giường, lắng tai nghe kỹ từng âm thanh, ghi nhớ giọng nói của vài kẻ ồn ào kia để lát nữa còn tìm Phong Bắc Ý mà than phiền.

Phía sau nàng còn có hai ông lớn làm điểm tựa, ai mà dám để những kẻ nhỏ giặc lấn át!

Chẳng bao lâu, tiếng của Hầu Tử vang lên ngoài trại: “Sư Tu Duyên, ngươi dẫn người tới đây làm gì ầm ĩ? Mau trở lại trại huấn luyện!”

“Chúng ta chán ngấy luyện tập trên thao trường rồi, tướng quân nói cả doanh trại là nơi huấn luyện, ta luyện tập ở đây có sao đâu?”

“Hầu Tử, ngươi cũng từng lui binh dùm tiền phong, sao giờ lại nhu nhược nhạt nhẽo thế, còn đi trông chừng bọn mỹ nhân kia?”

“Sao vậy, đứng đó cả buổi sáng rồi, bây giờ không cho tập luyện, hẳn là muốn mấy mỹ nhân được ngủ yên thêm hả?”

“Nếu hắn muốn nghỉ sao không về nhà mà ngủ, doanh trại là nơi cho người ta nghỉ ngơi sao?”

“Sư Tu Duyên, ngươi đừng quá đáng, ấy là đệ đệ của vị tướng Phong tướng quân mà.” Giọng Hầu Tử mang chút bất lực.

“Chí phèo lang thang ngoài kia chẳng ai răn, con trai hoang gia lỗi tộc nhà ta, bép xép thắng lệ vào quan hệ với tướng quân mà tiến quân, lại rắp tâm gây chia rẽ tướng quân và phó tướng. Đêm qua đã to tiếng với tướng quân rồi. Tướng quân vốn không tiện xử hắn, ta mấy anh em cũng phải giáo huấn hắn cho rõ chuyện mới được!”

“Hầu Tử, ta nói ngươi đừng lo chuyện không của mình…”

Bỗng có tiếng lớn vang đến: “Đang gây rối gì ở đây? Mau về lại trại luyện tập.”

Lời nói không rộng lượng nhưng trong trẻo, sắc bén khiến đám côn đồ lập tức câm họng, chẳng ai dám cãi lời.

Lục Mạnh khắc sâu tên “Sư Tu Duyên” vào trong tâm, dù chưa gặp mặt kẻ này cũng đã nghe danh, nhất định sẽ tận tình tấu lên với hắn.

Chưa kịp phàn nàn thì Trường Tôn Tiên Vân đã đến, chỉ vài lời đã đuổi bọn đầu gấu kia trở về thao trường.

Đứng ngoài cửa lều, Tuyên Vân hỏi Hầu Tử: “Bên trong thái độ thế nào, tỉnh chưa?”

Hầu Tử đáp: “Chẳng nghe động tĩnh gì, nhưng Sư Tu Duyên làm ầm lên như vậy thì chắc chắn mọi kẻ ngủ say cũng tỉnh rồi.”

Hầu Tử sau lời nói lại câm lặng, những ngày ở bên Lục Mạnh chỉ học thói quen cộc cằn, chẳng phải học được điều hay nào.

Sợ đại nhân không vui, Hầu Tử cúi đầu xin lỗi, vì hắn vô cùng kính trọng Trường Tôn Tiên Vân.

Trường Tôn lại phất tay không để ý, nở nụ cười: “Cũng chỉ là con lợn nhỏ thôi, biết đâu nàng ấy đang ngủ.”

Lục Mạnh nghe họ nói cất được lũ gây rối, nhưng bọn họ lại đùa cợt, chê trách nàng nơi ngoài kia!

Cô khẽ ho khan rồi cất giọng vọng ra phía ngoài: “Ta đã tỉnh rồi.”

“Nương nương vào đi.” Trường Tôn Tiên Vân đáp lời.

Liền đó tháo dây buộc màn lều, nàng nhanh chóng vào trong.

Hôm nay, nàng mặc giáp xích sáng bóng, tràn đầy khí chất hùng dũng, trông chẳng khác nào nữ tướng trong truyện cổ xưa bước ra đời thật.

Lục Mạnh hít sâu, đôi mắt lóe sáng nhìn Tuyên Vân nói: “Chị thật oai phong!”

“Ta cũng muốn thử mặc bộ giáp xích này, hehe...”

Tuyên Vân ngồi xuống bên giường, lấy tay chỉnh lại những sợi tóc dựng rối bời của Lục Mạnh.

“Nàng có phải bị Sư Tu Duyên cùng bọn hắn làm cho thức dậy không? ”

“Phải! Không biết lũ dái trâu nào đó từ đâu kéo đến, làm phiền ta suốt sáng, quấy rầy bên cửa lều kiểu như đàn khỉ già vô học.”

Trường Tôn bật cười.

“Sư Tu Duyên là con trai thứ của bộ trưởng bộ binh, là thủ lĩnh vệ binh cho ta, nổi tiếng là kẻ rắc rối trong quân đội nhưng võ nghệ cao cường, xuất thân võ tộc, cầm quân rất lợi hại.”

“Hắn hiểu lầm nàng, cho rằng nàng dựa vào quan hệ với bằng hữu mới được vào quân, muốn ăn công danh phát tài. Nàng đừng để ý hắn, lát nữa ta sẽ trực tiếp tìm hắn nói chuyện, bảo hắn đừng gây phiền cho nàng.”

Lục Mạnh hỏi: “Ta nghe nói đêm qua nàng tranh cãi với bằng hữu, nguyên do là gì?”

Bất kể xuất thân con trai bộ trưởng, nàng chỉ quan tâm tới chị mình mà thôi.

Cô nghe thấy tiếng Sư Tu Duyên nói trước kia vì cô tới mà tranh cãi với Phong Bắc Ý.

“Không có gì.” Tuyên Vân hơi lúng túng sau đó nói: “Chúng ta chỉ giao đấu, hắn thua nên bị ta đuổi khỏi lều... luyện đao cả đêm.”

“Ha? Ai tin! Sao lại đánh nhau nửa đêm?”

“Chị tuy không lớn lên bên ta nhưng đã lâu bên cạnh Kiến An Vương, mắt nhìn sâu thẳm, đừng nghĩ đánh lừa được ta.”

Tuyên Vân nghe xong “nửa đêm không làm chuyện chính sự” chốc lát đờ ra, rồi bất đắc dĩ cười.

“Nàng học được ở hắn nhiều trò vụn vặt.”

“Chẳng phải đánh nhau, chỉ là... trên đường về nhà có cảm giác ai đó theo dõi không?”

“Gì? ” Lục Mạnh lắc đầu, nhưng trong lòng phảng phất suy nghĩ không lành.

Tuyên Vân sờ mặt nàng an ủi: “Có vài kẻ, có vẻ như bọn họ đuổi theo từ phương Bắc. Giờ thì không thể vào lãnh thổ Nam Giang, đang trú ngụ tại các thị trấn bên ngoài trạm kiểm soát. Đêm qua ta định rời trại ra giết bọn chúng, nhưng bằng hữu ta không đồng ý.”

Lục Mạnh ngơ ngẩn, nàng từng nghĩ nếu không muốn bị Kiến An Vương tìm thấy thì cách tốt nhất là không xuất hiện ở Nam Giang, ẩn cư nơi thôn dã hẻo lánh.

Dù Kiến An Vương mất trí nhớ, chưa biết nàng là ai, cho dù biết nàng giả chết bỏ trốn, ông ta cũng không tiện truy bắt người đã quên mình.

Hiện Nam Giang do Phong Bắc Ý và Trường Tôn Tuyên Vân nắm giữ, Kiến An Vương chưa chính thức làm thái tử, còn bận việc đưa ngựa về Bắc Giang, trấn áp giặc nổi dậy phía Bắc sông, đâu có thời gian để ý đến nàng.

Không việc gì khiến bản thân buộc phải chết chìm như con chuột, dù không có Trường Tôn Tuyên Vân và Phong Bắc Ý, nàng cũng không muốn sống ẩn thân hèn mọn.

Nhưng Tuyên Vân lại nói có kẻ theo dõi họ…

“Hầu Tử không nói với ta.” Lục Mạnh cau mày.

“Hầu Tử không giỏi tường sát, nếu có Độc Long đi cùng, chắc đã phát hiện sớm rồi. Hầu Tử trước kia giỏi đánh đao, tay cánh bị thương nên giờ chỉ toàn biết chạy trốn.”

“Hắn không nói là vì không phát hiện được kẻ đuổi theo, chỉ có cảm giác thôi. Với sức của Hầu Tử, nếu bọn họ lộ diện, hắn đủ sức dẫn nàng thoát thân.”

“Vậy chị nghĩ sao?”

“Tướng quân Kiến An gia.” Tuyên Vân đáp. “Nếu ta đoán không sai, là người của Kiến An Vương đuổi theo nàng.”

“Nhưng ta chưa thể đoán ý đồ của bọn họ, liệu đó là bảo vệ nàng hay gây hại, nên ta mới định giết sạch luôn cho rồi.”

Lục Mạnh hồn xiêu phách lạc, chẳng lẽ Hoè Hoa đưa cho nàng loại dược không có tác dụng?

Không thể nào.

Hay là Tô Lân Hiên thâm sâu khó lường, đã tính toán sắp đặt mọi chuyện từ trước?

Chẳng lẽ y là thần tiên?

“Không phải đâu, bằng hữu nói không nên giết bọn họ.”

Dù sao Lục Mạnh cũng không thể khiến Tuyên Vân và Phong Bắc Ý khinh bỉ Kiến An Vương.

Càng chống đối nam chủ, được lợi gì?

Lục Mạnh nói: “Dù người đó có phải thuộc hạ Kiến An Vương đi nữa, họ không thể vượt qua trạm kiểm soát thì cũng không cần để ý.”

“Hắn... chẳng đến mức có ác ý với ta.”

Lục Mạnh chấp hai tay chống đất, tay chọt nhẹ lên mặt nhăn nhó nói: “Tối đa là giận ta bỏ rơi hắn, muốn bắt ta về... ấy rất thích ta.”

Dù sao Tô Lân Hiên cũng từng dám chắn đao thay nàng.

“Chỉ cần sai người trông chừng là đủ.” Lục Mạnh hỏi: “Hoè Hoa bao lâu mới về? Ta muốn gặp hắn, dược nàng dùng toàn là do Hoè Hoa ban, hiểu rõ công lực thuốc lắm.”

“Tầm bốn năm ngày nữa sẽ về Trùng Quang thành, giờ hắn được binh y coi trọng. Dù dung mạo dịu dàng phái nữ, cách thức có chút quái dị, song giúp nhiều thương binh, thậm chí là các tướng trong thị trấn.”

“Cũng nhờ nàng cứu được Hoè Hoa đem về Nam Giang, khi dẹp hậu viện Bách Lý Vương, hắn góp phần rất lớn.”

“Em gái hắn được cứu chưa?” Lục Mạnh hỏi.

“Em gái?” Tuyên Vân đáp: “Hắn có em gái sao? Ta thật chẳng hay biết, chỉ cùng người giải cứu được một bà lão trong âm phủ Huyện Bách Lý Vương.”

Tuyên Vân do dự: “Nhưng bà ấy không phải mẹ hắn sao?”

Lục Mạnh nghe vậy biết Tuyên Vân không rõ tình hình, liền nói: “Không, đó chính là em gái, Hoè Hoa hiện đã năm mươi tuổi rồi.”

“Hả?” Lần này đến lượt Tuyên Vân kinh ngạc.

Lục Mạnh kể tỉ mỉ mọi chuyện về Hoè Hoa.

Ban đầu đưa nàng tới Nam Giang gấp rút, đường xa nên không ghi chú rõ ràng.

Vừa kể, nàng vừa rửa mặt, sau khi rửa xong lại tô điểm dung mạo pha chút tính nam.

Khi mọi thứ hoàn chỉnh, nàng nói: “Dù sao cũng tỉnh rồi, ta đi ăn sáng thôi!”

Tuyên Vân nói: “Hôm nay bằng hữu ngươi giám sát huấn luyện, ta định dẫn nàng đi dạo ở Trùng Quang trấn. Sắp mở chợ phiên, thị trấn chắc chắn đông vui, đi thôi.”

Lục Mạnh nghe vậy vui mừng hiện rõ nét, theo ngay Tuyên Vân rời lều bạt.

Cô còn muốn Hầu Tử đi cùng nhưng hắn còn việc riêng, đã đến Trùng Quang trấn, quanh nàng đủ an toàn không cần hộ tống chặt chẽ.

Nàng không ép hắn, chỉ hỏi có cần gì mang theo không.

Hầu Tử hơi ngại nói: “Mang chút đồ ăn ngươi thích là được.”

Hắn mới tập thói thích vặt nên chưa kịp bỏ hẳn.

Lục Mạnh vui vẻ gật đầu, cưỡi ngựa theo Tuyên Vân ra khỏi trại.

Nàng không tin Tô Lân Hiên bị mất trí nhớ.

Vị ấy tính toán khiến nàng phải rời xa đó, sao lại để nàng đi? Lại còn cử người theo dõi đến tận Nam Giang?

Biết đâu Tô Lân Hiên là thần nhân.

“Không cần, bằng hữu nói đúng, không phải nhất thiết giết bọn họ.”

Dù sao Lục Mạnh không chịu để việc to tát với Kiến An Vương xấu đi.

Đối đầu với nam chủ có lợi gì?

“Không管不管是 Kiến An Vương的人,他们既然入不来关卡,自然无需理会。”

“他不至于对我不利。”

陆孟两腿撑着手臂,手指弹了弹鼓起来的脸,说道:“顶多是气我抛弃他,想抓我回来……他很喜欢我。”

别管如何,彼时乌麟轩都是为她挡刀。

“派人监视着就好,”陆孟问长孙纤云:“槐花还要多久回来?我想见见槐花,我用的那些药都是槐花给我的,槐花最清楚药效了。”

“他还有个四五天就会回到重光城,现在在军医中颇受敬重。虽然长得像少女,手法怪异,却救活不少人,还有很多都是各镇的军将。”

“多亏了你当初从建安王手下救了他,送来南疆肃清百里王残部的时候,他也大有贡献。”

“他的妹妹救了吗?”陆孟问。

“妹妹?”长孙纤云道:“他还有妹妹?那我真的不知道,只带人从百里王府中地窖救出一位老妇人。”

长孙纤云犹豫道:“但那……不是他母亲吗?”

陆孟一听,知长孙纤云根本不明白槐花事,便说:“不是,应该就是他妹妹,槐花今年已五十岁。”

“啊?”换成长孙纤云惊讶。

陆孟详细讲述槐花之事。

当初急忙送槐花至南疆,行路遥远,没细写清楚。

此时边说边洗漱,洗漱毕,给自己描画偏于男子的妆容。

皆整齐后,她道:“反正清醒了,咱们去吃早饭吧!”

长孙纤云道:“今日你姐夫看着练兵,我准备带你逛逛重光镇,快开市集了,镇里该热闹,走吧。”

陆孟闻言欢颜,速随长孙纤云离开帐篷。

她还请猴子同去,猴子有佣务,即使在重光镇,陆孟身边亦无险。

陆孟未强留,只问是否需带物。

猴子羞涩道:“带点你喜欢吃的就好。”

这新养成零食癖,戒之不易。

陆孟欣然允诺,骑马跟长孙纤云出营。

她仍不信乌麟轩失忆。

若真无失忆,自己当时离开,他怎忍?为何一路派人跟随南疆?

问槐花方可断言。

且她已至南疆,即使乌麟轩无失忆,也无害。

最多派人暗查,因他多事未理完,别事岂敢动?

他亦言南疆军城异于朝堂,无法伸手。

否则不会娶百里王女联姻。

且虽她逃走,实因身边太危险,非怕他失守。

若乌麟轩一日处理了乱局,两人对峙,陆孟可骂至他哑口无言羞愧。

两人非仇敌,非恩断义绝,即便将来决裂,亦不会成仇敌,何须杀其使者?

陆孟不欲事未恶化至无可挽回时便极端,因极端常换极端回敬。

虽陆孟身为虐文女主,但绝不随波逐流入虐恋深渊。

历史情感,多乃因爱难得而矢志不渝,却更多是日日柴米油盐琐碎而终分手,甚至互相憎恨。

时间冲淡一切,陆孟以为拖延即可。

她与乌麟轩间不会是她拖不起。

终有一日,她能与乌麟轩理想成上下级关系。

她和家人助他做皇帝,他则做好孤高寡人,双双荣华安逸。

想通此事,安心同姐姐骑马出营。

陆孟仍带帷帽,出营时碰着早上扰梦之刺头。

一群穿黑劲装小伙笑闹而来,似昔日逃课打架之生。

众人向长孙纤云问候,眼珠却皆锁定陆孟,仿佛要用眼神割成筛。

男儿欺侮人不需理由,陆孟今明了其意。

长孙纤云见众人逼近,蹙眉颔首,示意他们散去。

但这群刺头平常勇猛至连狗皆惧,不肯就此收场。

为首乃是师修远,他上前抱臂俯视陆孟道:“哦,这不是庶弟?别怪兄弟们清晨操练嘈杂,不过兄弟们未见过男子如此身娇肉贵……”

“怎么着,盛夏天还穿裹得严严实实,是怕丢脸?还是像女儿家怕晒黑哈哈哈……”

师修远奸笑,他身后小混球亦响声哄笑。

长孙纤云威望虽高,然平时与人交往不能呼来喝去。

且兵部尚书之子,好歹要给几分薄面。

故长孙纤云沉脸未发言。

陆孟低头瞧着师修远,本想逗他两句,却被其鲜活气息感染,心情反喜,亦不欲争辩。

且此子剑眉星目,看上去年约十七八,陆孟对此初高中生年纪弟弟意外耐心。

见陆孟未语,众人笑过不敢再言,然不甘轻易退却。

相互对视后,怕长孙纤云发怒,师修远拍马问:“尚未问将军庶弟芳名,来营了,重光镇我熟,日后可带弟弟四处游玩。”

只是未知是带弟弟,抑或游玩弟弟。

此恶意若为小伙欲挑衅,必被激怒,但陆孟非小伙,灵魂阿姨不吃这套。

她无胆量,见着众小弟来玩,只觉是人性本能。

遂轻声道:“好啊,来日同玩。我名陆小鸟。”

众人闻言讥笑连连。

长孙纤云面色沉重,众人知不可过分,至少不敢冒犯长孙副将。

众人退去,师修远拍拍陆孟马头说:“等你逛镇回来,我再带你出去玩,小鸟!”

特意重音“小鸟”,满是坏意。

陆孟反拍其脑袋道:“好啊弟弟,旁边去。”

随同长孙纤云策马离营。

被无故拍脑袋,师修远气结,觉自败阵。

途中,长孙纤云嘱:“远离这些混蛋,不理他们挑衅。”

“若他们欺侮,告知姐夫,姐夫操炼之狠,没人敢惹。”

陆孟不以为意,几名中二少年而已,阿姨最善对付高一生。

当然,若遇如乌大狗这般心计多端的,就难以应付。

重光镇十分热闹,昨日入夜未见实况。

因八月轮到重光镇开通市集,允许四方商人入市售物,甚至开放城门旁小门,使外地异国商人进出交流。

十镇分十月,每年除岁末两月,月月轮流开市。

此番虽未至开市日,但众多拿通关文牒的商人已先行入镇。

故街上人头攒动,喧闹不休,景致类似陆孟旧时姥姥家乡大集。

但货品更繁多,各类卖艺人无处不在,街上亦不乏挂红绸的官妓馆子。

陆孟如鱼得水,拉着长孙纤云到处游玩。

因市集走商来自乌岭国多地,装束纷呈。

所以陆孟此番打扮反显自然,混入人群自如,二人尝遍美食,购得满载。

两匹马上皆挂满货物,长孙纤云却未买什么,不习惯为自买物。

陆孟却一再指着她买许多贴身衣物、小巧梳镜、木梳组合,以及适合长孙纤云戴的发饰等。

“别买了,我真用不上。”

长孙纤云入此场合反似孩童,拘谨随后拉扯衣角。

陆孟回看道:“姐,你用得到的,这些物你都用得到!以前没有,只因过得粗糙。”

长孙纤云倒觉得过得朴素些挺好。

但陆孟对她的好令她暖心,最终任由她为所欲为。

长孙纤云怕陆孟钱不够给,遭拒绝。

陆孟笑对她眨眼:“姐你放心,我在将军府积的银子,花到老也花不完。”

“钱有了就该花,”陆孟说:“看这红穗挂在刀上刚好。”

“这蓝色买给姐夫,看便是一对!”

长孙纤云怯生生看着一堆穗子挂出,确非她与封北意作风。

然而夜归时,陆孟向封北意索刀,挂穗子,封北意竟未拒绝。

更拿着甩来甩去,兴奋对长孙纤云言:“夫人你看,如此舞起更有气势。”

“你挂一穗,我也挂一穗,好极了,早不想开窍!”

长孙纤云无言。

见夫君与妹子买满东西喜极而笑,她也会心一笑。

陆孟留下馈赠长孙纤云与封北意的物品,抱着自己与猴子买的东西返回。

长孙纤云欲送,陆孟摇头言:“已至姐与姐夫地界,此处绝对安然,无需像看孩童般照看。”

长孙纤云稍有不安,终被封北意拍肩说:“她机警,连建安王都被她耍了,谁敢欺负她?”

长孙纤云叹气,摸腰上穗子,露笑容。

她对封北意言:“告她知建安王有人窥视,我以为她会惊慌害怕。”

长孙纤云此言是试探,欲知建安王是否折磨她妹。

若是,妹妹必现恐惧,她与封北意断不容建安王近身。

“她何表现?”封北意问。

长孙纤云摇头:“未见惧怕,我妹绝非逃亡,是不惧他。”

“我也不知二人具体如何,但不像受欺,反似要教训建安王。”

陆孟不知长孙纤云和封北意差点为她对上建安王,她抱物回营,尚未送猴子,便在营帐门口遇到白日挑衅刺头。

“师…什么?”

陆孟疑惑似发呆,似被截住害怕。

师修远毫不客气,上前掀起她的帷帽。

她那柔美俊朗容颜中透着凌厉气势,令营中小伙每日精力无处泄,看到不合群者,必极力欺压。

师修远拎着帷帽,指向她怀中道:“小鸟,买了多少好东西,看样子今天玩得不错,不给哥哥们分分?”

陆孟轻皱眉,若非睹此少年剑眉星目正气昂扬,差点误为染黄发混混。

此话甚为油腻。

“怎么,不满叫你小鸟?这名也贴切,看着便是小鸟哈哈哈——”

男儿闲聊此类下流笑话常见。

陆孟感激娘亲清醒没用此名入籍否侧,学堂时不会被喊“小鸟”,否则满校园叽叽喳喳。

“我知我小不小,你大不大?”

“我看不像,你不如脱了兄弟们开眼?”

陆孟颠了颠怀中食物,认真道:“我买的都是好吃的,你脱给我看,我就分你。”

Đề xuất Cổ Đại: Ma Nữ Học Bá Không Bao Giờ Chịu Thua
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Nhan Phung

Trả lời

1 tuần trước

C3 nv Ô ma ma là nữ mà bạn đang dịch lão già, lão ta m thấy ko dc hợp lý lắm

Ẩn danh

Nhan Phung

Trả lời

1 tuần trước

Chương 2 bị lỗi, chủ nhà fix lại đi ạ

Ẩn danh

Ngọc Trân [Chủ nhà]

1 tuần trước

ok