Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 52

Xe vừa dừng, đạo diễn yêu cầu các khách mời đặt tay lên vai đồng đội phía trước, xếp thành một hàng dọc để xuống xe. Trong bóng tối, không ai nhìn rõ đường đi, lần đầu thử nghiệm, mọi người chưa có sự ăn ý nên đã giẫm lên chân người phía trước không ít lần.

Không biết bị đưa đến nơi nào, khi đứng yên, mọi người chợt cảm thấy có người tiến đến, dùng dây trói chặt tay chân từng người.

Đạo diễn nói: “Trước khi tháo bịt mắt, đội trưởng cần chọn một đồng đội để trả lời ba câu hỏi của tôi.”

Lâm Tinh Sâm không chút do dự: “Tô Vân Nhược.”

Tô Vân Nhược kịp thời “A?” một tiếng.

Khán giả trên kênh trực tiếp đã sớm đoán được.

【Thằng nhóc này cố gắng uống nước chỉ để chờ khoảnh khắc này đây mà.】

【Tôi nghi ngờ lát nữa nhiệm vụ đơn tuyến cậu ta cũng sẽ đẩy Tô Vân Nhược đi cho xem.】

【Mèo con: Cuối cùng cũng có thể báo thù rửa hận rồi!】

Đạo diễn hỏi lại: “Không đổi sao?”

“... ...” Dừng một chút, “Không đổi.”

Đạo diễn cười tủm tỉm nói: “Được. Tô Vân Nhược xin nghe câu hỏi. Một: Lần gần nhất cô yêu là khi nào?”

“... ...”

Hiện trường chìm vào im lặng. Vừa mở đầu đã hỏi một vấn đề riêng tư như vậy khiến tất cả mọi người không tự chủ được mà dựng tai lên nghe, đặc biệt là Lâm Tinh Sâm đứng đầu hàng, rõ ràng cảm thấy bàn tay đặt trên vai mình siết chặt lại.

Phía sau cậu là Trịnh Trừng Trừng.

Trịnh Trừng Trừng “Á” một tiếng, “Phạm Tinh Thần lão sư, anh bóp tôi đau quá.”

Khán giả trên kênh trực tiếp vừa cười vừa mong đợi.

【Oa, hỏi sốc vậy sao?】

【Phạm Tinh Thần căng thẳng rồi! Điều đó cho thấy anh ấy hoặc là đang hẹn hò với Tô Vân Nhược, hoặc là chưa hẹn hò.】

【Đạo diễn hỏi đúng điều tôi muốn biết, tôi cũng tò mò đối tượng của Tô Vân Nhược trông như thế nào.】

Tô Vân Nhược: “Mọi người có vẻ tò mò lắm nhỉ.”

Trong bóng tối, bàn tay bị trói của Lâm Tinh Sâm siết chặt sợi dây buộc trên người.

【Đương nhiên tò mò! Tò mò chết đi được!】

【Người hóng chuyện, linh hồn hóng chuyện, bùng cháy lên nào.】

“Tôi vừa mới kết thúc một mối tình vào tháng trước, thậm chí còn kết hôn rồi.”

Đạo diễn: “Hả?”

【???】

【Tô Vân Nhược tự tiết lộ đã kết hôn.】

“Mọi người đều biết mà, hôn lễ của tôi và Kha Cẩm Dương vừa được phát sóng trực tiếp toàn mạng vào tám giờ tối cuối tháng trước đó thôi.”

“... ...”

“... ...”

“... ...”

【... ...】

【Giải thích: Kết thúc bộ phim trước của Tô Vân Nhược được phát sóng vào tám giờ tối cuối tháng trước, cô ấy quả thật đã tổ chức hôn lễ với Kha Cẩm Dương trong phim.】

【Câu trả lời chưa từng được dự đoán.】

【Theo cách nói này, Tô Vân Nhược hẳn là một người phụ nữ đã ba lần kết hôn rồi.】

Tất cả mọi người, kể cả đạo diễn, đều không ngờ Tô Vân Nhược lại trả lời như vậy, nhưng nghĩ lại, các ngôi sao khi được hỏi về chuyện tình cảm đều “đánh thái cực” như thế, câu trả lời của Tô Vân Nhược cũng nằm trong khuôn mẫu. Thế là, đạo diễn bắt đầu hỏi câu tiếp theo, trực tiếp hỏi: “Theo cách nói này, Kha Cẩm Dương hẳn là người chồng thứ ba của cô, bây giờ xin nghe câu hỏi: Cô có yêu cầu gì đối với người chồng thứ tư của mình?”

【Ha ha ha ha ha ha】

【Đài truyền hình bắt trend giỏi quá, cười chết mất, tháng trước vừa kết hôn, giờ đã đến người thứ tư rồi.】

【Nhân đây @Kha Cẩm Dương, anh nghĩ sao về người chồng mới của vợ cũ mình.】

“Cao ráo, đẹp trai, có nội hàm, ở nhà biết nấu cơm, ra ngoài biết kiếm tiền?”

“Một người đàn ông đáp ứng được yêu cầu này chắc chắn rất hiếm có.” Đạo diễn tiếp tục hỏi câu thứ ba: “Xin hỏi: Nếu ngày mai cô kết hôn với người đàn ông hoàn hảo này, tâm trạng của cô sẽ như thế nào?”

—Không thế nào cả, chỉ cảm thấy hắn ta trèo cao.

Nhưng nghĩ đến ba câu hỏi này hẳn có liên quan đến mật thất, Tô Vân Nhược vẫn trả lời theo ý đồ của chương trình: “Chắc sẽ hơi hồi hộp một chút, đồng thời cũng rất vui vẻ, rất mong chờ cuộc sống hôn nhân.”

Đạo diễn: “Rất tốt, bây giờ các khách mời chính là những vị khách đến dự hôn lễ, cô dâu của chúng ta là một cô gái xinh đẹp, lương thiện như Tô Vân Nhược, chú rể thì đẹp trai, dịu dàng chu đáo, đồng thời đỗ trạng nguyên, sắp sửa ra làm quan. Mười giây nữa các bạn có thể thử tháo bịt mắt.”

Nói xong, thời gian còn lại hoàn toàn giao cho các khách mời tự khám phá mật thất.

Trịnh Trừng Trừng trước đây từng tham gia chương trình thực tế về mật thất nên có kinh nghiệm, chủ động nói: “Tiểu Lâm, cậu ngồi xổm xuống sau lưng tôi, tôi giúp cậu tháo bịt mắt.”

Kênh trực tiếp bật chế độ nhìn đêm, chỉ thấy Lâm Tinh Sâm tay chân bị trói chặt, đột nhiên nhô mông lên, va vào người phía sau một cái. Thật trùng hợp, Trịnh Trừng Trừng lại đang ở ngay phía sau cậu, hai người mông đối mông, Trịnh Trừng Trừng không chút phòng bị lảo đảo về phía trước, cái trán lớn đập vào tường.

Rầm!

Không gian nhỏ bé này bỗng sáng đèn. So với cách bật đèn kỳ lạ và hài hước này, khán giả trên kênh trực tiếp đã phát ra tiếng hét chói tai trên màn hình bình luận.

【A a a a a a!】

【Sợ quá sợ quá.】

【Bị hai đứa nhỏ tấn công bất ngờ, không có chút chuẩn bị nào, dọa chết tôi rồi.】

【Tối nay chắc không ngủ được mất huhu.】

【Tiểu Lâm bảo vệ tôi】

【Phạm Tinh Thần bảo vệ tôi】

... ...

Các khách mời trong mật thất vẫn chưa hiểu chuyện gì. Trịnh Trừng Trừng tủi thân nói: “Tiểu Lâm, tôi ở ngay sau lưng cậu mà.”

Lâm Tinh Sâm ngượng ngùng cúi đầu, xoay người để Trịnh Trừng Trừng giúp tháo bịt mắt.

Bên kia, Tô Vân Nhược cũng va vào người bên cạnh, không biết là ai, nhưng cả hai bàn bạc rồi tháo bịt mắt.

“A!”

Tô Vân Nhược vừa tháo bịt mắt của đối phương, bên tai đã vang lên một tiếng hét chói tai. Giọng nữ. Hóa ra là Ôn Thanh Lãnh.

Cô bị Ôn Thanh Lãnh va vào, tay chân bị trói suýt ngã xuống đất, may mà mật thất không lớn, khi ngồi xuống đất thì đầu va vào chân của đồng đội khác.

“Xin lỗi, xin lỗi.”

Tiếng hét của Ôn Thanh Lãnh nghe có vẻ rất chân thật, cũng không va vào xương cốt, Tô Vân Nhược nói “Không sao.” Rồi lại nói: “Vừa hay ngồi xuống rồi, giúp tôi tháo bịt mắt cái.”

Trong bóng tối, Tô Vân Nhược cảm nhận được bàn tay run rẩy của Ôn Thanh Lãnh, móng tay suýt nữa cào vào má cô. Bên cạnh vang lên tiếng dây thừng kéo, một bàn tay đỡ cô đứng dậy. Đồng thời, Tô Vân Nhược cuối cùng cũng nhìn thấy mọi thứ.

Ánh đèn lờ mờ, lờ mờ chiếu ra rằng họ đang ở trong một căn phòng chứa đồ rộng khoảng hai mươi mét vuông, kiến trúc cổ kính, bốn phía là tường đất, có giá gỗ chất đầy rơm rạ và đồ lặt vặt. Cô còn chưa hiểu căn phòng nhỏ này có gì đáng để Ôn Thanh Lãnh sợ hãi, thì một vũng chất lỏng bất ngờ đập vào tầm mắt.

Màu sắc đó là đỏ sẫm, gần như đen, chất lỏng đục ngầu, gần như giống hệt máu người.

“A!!!!”

Phía sau lại vang lên một tiếng hét khác, Tô Vân Nhược bị Phạm Tinh Thần va vào. Anh ta, người luôn giữ hình tượng trưởng thành, điềm tĩnh, cũng sợ đến phát điên, xoay tròn nhảy nhót mấy vòng tại chỗ, chỉ thiếu điều kéo Tô Vân Nhược ra chắn phía trước.

Khán giả trên kênh trực tiếp há hốc mồm.

【Ha ha ha ha ha ha, Phạm Tinh Thần sợ đến vậy sao?】

【Hoàn toàn không giống Phạm Tinh Thần thường ngày, anh ấy trốn sau lưng Tô Vân Nhược như một cô vợ nhỏ.】

Như để cứu vãn hình tượng cho Phạm Tinh Thần, camera lia theo vũng máu lên trên. Dưới bức tường đó đặt một đống quần áo rách nát. Độ nét của camera không đủ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những chi thể đẫm máu lộ ra từ bên trong quần áo. Trên bức tường mà thi thể dựa vào, treo một lá bùa vàng khổng lồ, càng tăng thêm vẻ quỷ dị cho cảnh tượng này.

Khán giả trên kênh trực tiếp cùng Phạm Tinh Thần phát ra tiếng hét chói tai. Thật sự đồng cảm. Nếu là xương cốt thì còn có thể chấp nhận được, nhưng nó giống hệt cánh tay người thật, còn có vết thương lớn chảy máu, cứ như vừa mới chết không lâu, lại còn có “bùa vàng trấn áp”, ma quỷ âm u, ai mà không sợ.

【A a a a a, đột nhiên tôi hiểu Phạm Tinh Thần rồi.】

【Sợ quá, không có cảnh báo trước gì cả.】

【Có thể thấy mật thất này theo chủ đề kinh dị Trung Quốc.】

【Huhu, sợ lắm, nhưng sao lại muốn xem tiếp thế này.】

【Thực ra không chỉ họ bị dọa, mặt Lâm Tinh Sâm cũng cứng đờ, bây giờ bình tĩnh như vậy đều là cố gắng chịu đựng thôi.】

Lâm Tinh Sâm quả thật bị dọa sợ, nhưng cậu không giống những người khác, không bộc lộ nỗi sợ hãi ra ngoài, mà đứng thẳng tắp, không dám nhúc nhích.

Vẫn là Tô Vân Nhược đứng ra ổn định tình hình: “Trước hết hãy tháo dây trói trên người ra. Ai sợ thì bịt mắt lại tạm thời đừng nhìn gì cả, để tôi tìm cách thoát ra.”

Theo sắp xếp của Tô Vân Nhược, tất cả mọi người đều tháo dây trói trên người. Ôn Thanh Lãnh ngoan ngoãn bịt mắt, còn Phạm Tinh Thần trốn sau lưng Tô Vân Nhược thì thể hiện rõ cái gọi là “yếu nhưng thích chơi”, mắt thì bịt rồi, nhưng lại để hở một khe nhỏ, liên tục liếc nhìn về phía thi thể.

【Từ nay về sau, tôi không thể nhìn thẳng vào hình tượng tổng tài bá đạo của Phạm Tinh Thần nữa rồi.】

【Xong rồi, nhìn anh ấy co rúm sau lưng Tô Vân Nhược thế này, hoàn toàn không giống sát thủ máu lạnh trong phim, tôi sắp bị thoát vai rồi.】

【Ha ha ha ha ha, sau này anh ấy có lạnh lùng đến mấy tôi cũng chỉ nhớ anh ấy sợ ma thôi.】

【Phát ra tiếng hét của Phạm Tinh Thần: Nhược Nhược cứu tôi.】

Tô Vân Nhược không biết màn hình bình luận đang nói gì, cô đang tìm cách thoát ra, khi ánh mắt đảo qua đảo lại, đột nhiên, chạm phải ánh mắt của Lâm Tinh Sâm đang đứng cứng đờ. Đôi mắt to tròn trong veo, con ngươi đảo một vòng, lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Lâm Tinh Sâm có dự cảm chẳng lành.

“Đội trưởng nhỏ, tôi sợ quá, cậu phải dẫn chúng tôi ra ngoài chứ.”

“... ...”

【Mèo con: Tin cô mới là quỷ, cô trông là người dũng cảm nhất trong đội này đấy.】

【Nhìn cô thêm một cái là nghiệp chướng của tôi.】

【Tô Vân Nhược đúng là lời nguyền của mèo con.】

【Mèo con: Gia đình ơi ai hiểu không, tôi cũng sợ, nhưng tôi là đội trưởng.】

“Nhược Nhược, đằng kia có một cái lỗ.”

Giọng của Phạm Tinh Thần thu hút sự chú ý của mọi người. Trên bức tường cạnh thi thể, cách mặt đất một mét, lại có một cái lỗ đường kính khoảng mười centimet. Tô Vân Nhược ngồi xổm xuống, nhìn ra ngoài qua lỗ. Bên ngoài là bối cảnh giống như một thư phòng cổ kính, chỉ thấy một góc, không thể nhìn toàn bộ, nhưng về lý thuyết thì họ nên đi đâu tiếp theo.

Thế là cô quay đầu lại nói với mọi người: “Chỗ này hẳn là cửa, có thể ra ngoài từ đây.”

Lâm Tinh Sâm cũng ngồi xổm xuống: “Để tôi xem.”

Tô Vân Nhược nhường chỗ cho Lâm Tinh Sâm, nghĩ bụng đi tìm xem có gì có thể mở cửa không, Lâm Tinh Sâm đột nhiên ngã ngửa ra sau, ngồi phịch xuống đất, mặt đầy kinh hãi. Khán giả trên kênh trực tiếp ngớ người, Lâm Tinh Sâm bị làm sao vậy?

Giây tiếp theo, chương trình chiếu một cảnh quay, chú thích: “Góc nhìn của Lâm Tinh Sâm”. Trong cái lỗ tròn nhỏ, nhìn thấy đồ đạc trang trí bên ngoài giống như thư phòng cổ kính, hình như không có gì đặc biệt.

Đột nhiên—

Một bóng đen lóe qua, nửa khuôn mặt che khuất tầm nhìn, một đôi mắt to dần, to dần, rồi lại to dần. Đôi mắt đó không giống mắt người, con ngươi vô cùng đáng sợ, đen tuyền, không có lòng trắng.

【A a a a a a, chết mất thôi.】

【Nếu tôi là Lâm Tinh Sâm, tôi thật sự sẽ ngất xỉu tại chỗ.】

【Con trai mười hai tuổi của tôi còn nhỏ mà đã phải chịu đựng áp lực không đáng có, sợ quá sợ quá.】

“Tiểu Lâm, cậu sao vậy?” Trịnh Trừng Trừng vội vàng đỡ Lâm Tinh Sâm.

Lâm Tinh Sâm hoàn toàn bị đả kích, cố gắng nhắm mắt nuốt nước bọt, hình tượng cool ngầu sắp sụp đổ. Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói non nớt của một đứa trẻ: “Các người là ai vậy?”

“Là người, đừng sợ.” Tô Vân Nhược vỗ vai Lâm Tinh Sâm, “Đội trưởng, trả lời câu hỏi đi.”

Lâm Tinh Sâm máy móc đứng dậy, cố gắng trấn tĩnh vài giây: “Ngươi lại là ai?”

“Ta là tiểu thỏ con.”

“... ...” Lâm Tinh Sâm im lặng nửa giây, “Ta là đại hôi lang.”

“... ...”

“... ...”

“... ...”

Đội ngũ đạo diễn đã tạo dựng không khí kinh dị lâu như vậy bỗng chốc bị “đại hôi lang” phá hỏng, phim kinh dị trực tiếp biến thành hài kịch.

【Ha ha ha ha ha ha】

【Đây là cách giao tiếp của một đứa trẻ mười hai tuổi sao! Ai lại tự giới thiệu mình là đại hôi lang với tiểu thỏ con chứ, cậu cả đời này không muốn ra ngoài nữa à.】

【Tiếp theo có phải là hát ‘Thỏ con ngoan ngoãn mở cửa ra’ không?】

【Đại hôi lang vào nhà thỏ con còn biết giả làm bà ngoại, cậu căn bản không phải sói, cậu là heo.】

Đứa trẻ im lặng, Tô Vân Nhược đành ngồi xổm xuống, ghé sát lỗ nói: “Chúng tôi đến dự hôn lễ, bé con có thể thả chúng tôi ra không? Chúng tôi còn chưa giao tiền mừng cưới nữa.”

“Nhưng các người là đại hôi lang.”

Cô nở nụ cười thường thấy, nén giọng nói: “Bé con ơi~ Chị không phải đại hôi lang, chị cũng là tiểu thỏ con đó. Chị bây giờ bị nhốt chung với đại hôi lang rồi, bé con phải cứu chị chứ.”

Dỗ dành xong, cô còn tiếp tục “đâm” thêm một nhát vào “đại hôi lang” bên cạnh: “Cháu hãy lén mở cửa một khe nhỏ, chúng ta sẽ để tiểu thỏ con ra ngoài, còn đại hôi lang thì cứ để ở trong.”

Lâm Tinh Sâm trợn tròn mắt.

Đứa trẻ dường như có dấu hiệu bị lừa: “Vậy không được để đại hôi lang ra ngoài đâu nhé.”

“Ừ ừ.”

Tưởng rằng có thể ra ngoài rồi, nhưng đứa trẻ lại do dự một chút: “Không được, bà ngoại nói đại hôi lang sẽ mặc quần áo của bà để lừa người, các người nhất định không phải tiểu thỏ con.”

“... ...”

“Trừ khi các người có thể trả lời câu hỏi của ta.”

Tô Vân Nhược vươn tay kéo Lâm Tinh Sâm lại: “Nào, đội trưởng nhỏ, đây là cơ hội tốt để chứng minh cậu không phải đại hôi lang.”

Khán giả trên kênh trực tiếp cười chết với màn thao tác này của Tô Vân Nhược.

【Mèo con: Không cần tôi thì vứt tôi ở đây, cần tôi thì gọi tôi trả lời câu hỏi.】

【Lúc này mèo con chỉ muốn hát một câu: Tình yêu không phải muốn mua là mua được~】

【Đội trưởng nhỏ đáng thương còn nhỏ tuổi đã bị phụ nữ nắm thóp để lại bóng ma tâm lý sâu sắc.】

【Mèo con: Tôi là cục gạch đúng không?】

【Ban đầu khá kinh dị, nhưng nhìn Tô Vân Nhược trêu chọc Lâm Tinh Sâm, đột nhiên không còn thấy sợ nữa.】

Đứa trẻ: “Xin nghe câu hỏi: Gà và thỏ nhốt chung một lồng, có tổng cộng 12 cái đầu, 34 cái chân, hỏi có bao nhiêu con gà và bao nhiêu con thỏ?”

“????”

Trịnh Trừng Trừng gãi đầu: “Sau này còn có loại câu hỏi này nữa sao?”

Tô Vân Nhược gật đầu: “Đây là một câu hỏi rất phù hợp với học sinh cấp hai. Đừng ngây người ra nữa, đội trưởng nhỏ mau tính đi, nếu không sẽ chứng minh cậu không cùng loài với chúng tôi.”

Lâm Tinh Sâm liếc xéo Tô Vân Nhược một cái, không cần nghĩ ngợi trực tiếp nói: “5 con thỏ, 7 con gà.”

Tô Vân Nhược vỗ tay: “Oa! Tiểu Lâm giỏi quá.”

Trịnh Trừng Trừng phụ họa vỗ tay: “Môn tự nhiên của Tiểu Lâm đặc biệt tốt, di truyền từ chú Lâm.”

【Oa, chồng chưa cưới của tôi môn tự nhiên giỏi đến vậy sao? Thậm chí còn di truyền cho con trai tôi một cái đầu không cần đặt phép tính.】

Màn hình bình luận khen ngợi chưa đến nửa giây, Lâm Tinh Sâm khoanh tay nói một câu: “Sau này vẫn là những câu hỏi ngu ngốc như vậy sao?”

【???】

【Thằng nhóc, cậu ngông cuồng quá đấy.】

【Cứ kiêu căng đi, lần sau sẽ cho cậu biết tay.】

Tô Vân Nhược đỡ trán, vỗ vỗ Trịnh Trừng Trừng: “Giao cho cậu một nhiệm vụ khó khăn, đi bịt miệng Lâm Tinh Sâm lại.”

“Nhận lệnh!”

Trịnh Trừng Trừng ngoan ngoãn xắn tay áo, phát ra tiếng cười “hì hì hì” gian xảo.

Lâm Tinh Sâm nhíu mày muốn tránh, Phạm Tinh Thần dựa vào thân hình cao lớn khống chế cậu lại, Lâm Tinh Sâm trừng mắt nhìn qua, Phạm Tinh Thần vô tội nói: “Không còn cách nào khác, chúng ta bây giờ đang bị giam cầm, không thể để cậu chọc giận đối phương nữa.”

Lâm Tinh Sâm thảm hại bị “cấm ngôn vật lý”, Tô Vân Nhược ngồi xổm xuống nói với đứa trẻ: “Bé con, chúng tôi trả lời đúng rồi phải không?”

Nhưng lần này, bên kia không có tiếng trả lời. Tô Vân Nhược thấy rất lạ, đang định ghé sát hơn để hỏi, đầu chạm vào lỗ, bất ngờ đẩy cánh cửa ra.

Đó là một cánh cửa ẩn, vừa rồi hầu như không thấy dấu vết, bây giờ mở ra mới biết cửa cũng không cao lắm, chỉ cao hơn vị trí cái lỗ khoảng mười centimet, muốn ra ngoài phải ngồi xổm đi kiểu vịt.

“Cửa mở rồi sao?” Tô Vân Nhược đẩy cửa rộng hơn, “Tôi ra ngoài xem trước.”

Tô Vân Nhược tiên phong bước ra, nhìn quanh một vòng, quay đầu nói “Bên ngoài không có ai”, rồi từng người một mới bước ra.

Bên ngoài đều là đồ trang trí cổ kính, không có đèn trần, nguồn sáng đến từ những chiếc đèn lồng đỏ ở bốn góc. Dù sao cũng không có máu, tâm trạng mọi người ổn định hơn một chút, ngay cả Ôn Thanh Lãnh cũng không còn run rẩy bịt mắt nữa.

“Chúng ta hẳn là đã đến một thư phòng.” Tô Vân Nhược đi một vòng, tìm thấy một cánh cửa bên cạnh thư phòng, rồi nói: “Bên này có cửa, chắc có thể ra ngoài.”

Phạm Tinh Thần ngồi lên chiếc ghế gỗ trước bàn sách: “Mặc kệ, tôi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đã.”

Đúng lúc này, khán giả trên kênh trực tiếp đột nhiên thấy Kha Cẩm Dương xuất hiện.

Kha Cẩm Dương: 【Nghe nói Phạm Tinh Thần ‘sập nhà’ rồi, tôi đến xem sao.】

【Ha ha ha ha, quả thật sập rồi.】

【Nam thần lạnh lùng mất hình tượng, trong mắt tôi anh ấy thân thiện hơn nhiều.】

Cạch—

Đèn lồng đột ngột tắt.

Thực tế chứng minh, Phạm Tinh Thần đã đúng. Trong bóng tối vang lên mấy tiếng hét chói tai, chương trình chuyển sang chế độ nhìn đêm, thấy Phạm Tinh Thần co rúm lại trên ghế, Ôn Thanh Lãnh ngồi xổm xuống, hai đứa nhỏ bên cạnh là Phó Hoài, bốn tay cùng lúc kéo Phó Hoài ngã xuống đất.

Trịnh Trừng Trừng bật nhảy, nhảy lên người Lâm Tinh Sâm. Lâm Tinh Sâm vẫn giữ tư thế đứng thẳng, khán giả trên kênh trực tiếp còn tưởng cậu ta gan dạ lắm, camera đến gần mới phát hiện mặt cậu ta sợ đến nỗi ngũ quan như vừa mới lắp vào, trông như đã sợ chết rồi.

Cũng đúng, nếu cậu ta bình tĩnh hơn một chút thì Trịnh Trừng Trừng cũng không thể ở trên người cậu ta quá một giây.

【Ha ha ha ha, những người này, hình tượng khác xa so với bình thường quá.】

【Cười chết mất, sợ bóng tối đến vậy sao?】

【Họ sẽ không ở trong mật thất này cả đời chứ.】

“Đừng sợ, tôi đi tìm đèn.”

Người duy nhất trong đội này là thần—Tô Vân Nhược tiếp tục kiểm soát tình hình, an ủi mọi người tìm lối ra. Lâm Tinh Sâm gánh vác trọng trách đội trưởng, buộc mình phải bình tĩnh, đẩy Trịnh Trừng Trừng xuống: “Tôi cũng, tôi cũng tìm.”

Tay chân đồng thời nhấc lên, thần kinh căng thẳng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Đúng lúc này, bên ngoài cánh cửa cạnh Tô Vân Nhược vang lên tiếng kêu cứu của một đứa trẻ.

“Cứu mạng, có ma!”

... ...

Tiếng kêu cứu kết thúc, chìm vào một sự tĩnh lặng chết chóc. Có người nuốt nước bọt. Trong bóng tối, Trịnh Trừng Trừng từ từ hỏi: “Cô bé vừa nãy định mở cửa cho chúng ta nói có ma sao?”

Tô Vân Nhược: “Ừm.”

“... ...”

“... ...”

“Thật sự có ma sao?”

“Xem ra không thể giấu được nữa rồi.” Cô thở dài, “Thật ra tôi có Âm~ Dương~ Nhãn~”

“???”

“Có câu nói cổ, trên người con người có ba ngọn lửa, một ngọn trên đỉnh đầu, mỗi bên vai một ngọn. Chỉ cần quay đầu lại, một ngọn lửa sẽ tắt, đợi đến khi tất cả đều tắt, ma quỷ có thể... ...” Cô nén giọng, “Các bạn sẽ không quay đầu quá ba lần rồi chứ.”

Tất cả đồng loạt hét lên.

Tô Vân Nhược tiếp tục run rẩy giọng, rên rỉ ma quái: “Các bạn có biết không~”

“Trong phim ma, tất cả mọi người đều phải~~ chết~~ Ai la to nhất sẽ chết sớm nhất~”

【Ha ha ha ha ha ha.】

【Ôi, giọng Tô Vân Nhược nghe ghê rợn thật.】

【Cô đừng dọa họ nữa, họ sắp phát điên rồi.】

Tô Vân Nhược vỗ vỗ ngực: “Được rồi, may mà có tôi, thiên phú tu luyện kỳ tài, ma quỷ cũng phải sợ. Lát nữa tôi sẽ đi đầu, các bạn đứng sau lưng tôi.”

Mọi người không dám nhúc nhích.

Tô Vân Nhược: “Các bạn không chạy sao? Vậy tôi tự đi tìm lối ra đây.”

“Đợi tôi— ”

Trong bóng tối, Phạm Tinh Thần hét lên một tiếng, lập tức nhảy khỏi ghế chạy đến đứng sau lưng Tô Vân Nhược. Chiều cao thật của anh ta rõ ràng cao hơn Tô Vân Nhược nửa cái đầu, nhưng vì sợ hãi nên cả người co rúm lại, thấp hơn Tô Vân Nhược nửa khúc.

Người duy nhất có thể làm “lá chắn” muốn đi, những người khác cũng không dám ở lại đây, lập tức nối đuôi theo sau.

Thế là, tất cả mọi người đều đứng trước cửa.

Cạch.

Bên ngoài sáng lên một ánh đèn đỏ yếu ớt. Chưa nhìn thấy gì đã có người hét lên.

“Đừng sợ, đừng sợ.” Tô Vân Nhược lại kêu, “Có thể nhắm mắt lại.”

Ôn Thanh Lãnh cắn môi, cố nín thở, nhắm chặt mắt.

Camera lia qua những người đang sợ chết khiếp, cuối cùng lại dừng trên người Phạm Tinh Thần. Đầu anh ta gần như trốn sau lưng Tô Vân Nhược, trốn được hai ba giây, từ từ ngẩng lên, lộ ra hai mắt. Nhìn thấy gì đó, vội vàng rụt đầu lại, nhưng vài giây sau lại thò ra.

Chương trình vẽ một vòng tròn quanh Phạm Tinh Thần, chú thích: “Yếu nhưng thích chơi”. Chú thích xong, màn hình tối đen, hiện lên mấy chữ in đậm: Điều gì khiến Phạm Tinh Thần không thể dứt ra được?

“Cảnh báo cao độ xin chú ý.”

【???】

Trong camera, bên ngoài cửa một màu đỏ rực, lờ mờ hiện ra bóng dáng một người phụ nữ. Trang phục có chút giống cô dâu, tóc phát ra tiếng leng keng. Cô ta từ từ giơ tay lên, móng tay lại dài hơn cả ngón tay.

Đùng đùng đùng đùng.

Bốn tiếng.

Choa!

Móng tay xuyên thủng cửa sổ giấy, bám chặt vào khung cửa chạm khắc, rung lắc dữ dội, như muốn xông vào. Mấy người phía sau tinh thần sụp đổ, hét lên kéo áo những người phía trước lùi lại mấy mét.

Bên ngoài cửa, nữ quỷ khóc than: “Phu quân, vì sao chàng không gặp thiếp. Phu quân, chàng hãy ra gặp thiếp đi.”

“... ...”

“... ...”

“... ...”

【Nhiệm vụ đơn tuyến!】

【Bốn tiếng! Ma gõ cửa! Chi tiết quá.】

【Tôi đã nổi da gà thay họ rồi, kinh dị Trung Quốc quá ăn sâu vào lòng người. Bây giờ còn yêu cầu nhiệm vụ đơn tuyến.】

【Kỳ này hẳn phải gọi là toàn bộ sập nhà trừ Tô Vân Nhược, tôi cứ nghĩ Phạm Tinh Thần sẽ là lá chắn, không ngờ cuối cùng Tô Vân Nhược lại gánh vác tất cả.】

【Phạm Tinh Thần có chút đáng yêu nhỉ, tuy rất sợ nhưng lại rất muốn thử, thú vị quá.】

【Đúng đúng đúng, anh ấy thuộc dạng nửa lá chắn.】

【Dù sao đi nữa, cảnh họ co rúm lại một chỗ thật buồn cười. Hôm nay họ có ra ngoài được không đây?】

Cảnh nữ quỷ kết thúc, căn phòng lại sáng đèn trở lại. Không còn là đèn lồng đỏ, mà là ánh đèn vàng rõ ràng hơn. Tô Vân Nhược cố gắng lắm mới thoát khỏi mấy bàn tay phía sau, từ từ đứng dậy.

“Tôi ra ngoài trước.”

“Không không không.” Ôn Thanh Lãnh phá vỡ phòng tuyến hét lên một tiếng, “Cô không thể đi.”

Quả thật, Tô Vân Nhược là người duy nhất trong đội này có gan, nếu không có cô, tất cả họ đều sẽ phát điên. Phó Hoài tuy sợ hãi, nhưng không ngừng tự nhủ những điều này đều là giả, yếu ớt giơ tay: “Tôi đi. Vừa nãy cô ta nói muốn gặp chồng. Tôi và Phạm Tinh Thần là hai người duy nhất đã đến tuổi kết hôn.”

Đúng là như vậy.

“Được.”

Tô Vân Nhược vì lòng nhân đạo, đi đến bên cửa: “Tôi giúp anh mở cửa.”

Cửa mở ra, bên ngoài đã không còn nữ quỷ, mà là một bức tường đá, trên tường treo chữ “囍” đỏ rực. Phó Hoài một chân bước ra trước. Tất cả mọi người nín thở lắng nghe, chân đạp lên sàn gỗ, phát ra tiếng kẽo kẹt, âm thanh nhẹ nhàng, có cảm giác dính dính không dám nhúc nhích.

“Bên ngoài chỉ có một hành lang dài, cuối đường là một góc cua.” Phó Hoài nói: “Tôi chắc phải đi qua đó.”

Trong bóng tối như vậy, có tiếng động còn tốt hơn là không có. Hơi thở gấp gáp, đứng gần, Tô Vân Nhược có thể cảm nhận được lồng ngực phập phồng của Ôn Thanh Lãnh phía sau.

Thời gian càng trôi qua, nhịp độ càng chậm lại.

Đùng—

Như có vật nặng rơi xuống.

Tô Vân Nhược kêu một tiếng: “Phó Hoài?”

“... ...”

“Phó Hoài?”

“... ...”

“Anh, anh ấy sao vậy?” Trịnh Trừng Trừng không kìm được run rẩy toàn thân.

Cạch.

Cánh cửa tự động đóng lại, đèn trong phòng tắt ngúm, bên ngoài lại xuất hiện nữ quỷ đáng sợ đó. Lần này cô ta không lay cửa, mà như một người mẹ dịu dàng thì thầm: “Bảo bối, cha con không cần chúng ta nữa rồi, lại đây, mẹ đưa con đi.”

Cảnh kết thúc, đèn bật sáng.

Tô Vân Nhược nhìn bốn đứa nhỏ: “Theo yêu cầu của cốt truyện, hẳn là cần một trong bốn bạn đi làm nhiệm vụ.”

“Không được huhuhu, đáng sợ quá.”

“Tôi, tôi không dám!”

Tô Vân Nhược thở dài một hơi: “Vậy tôi đi, ba mươi tuổi sao lại không thể là bé con được chứ.”

【Ha ha ha ha ha ha, cô nói đúng, ba mươi tuổi cũng có thể là bé con.】

【Để bốn người họ tự đi làm nhiệm vụ đơn tuyến, tôi có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó rồi.】

【Nữ quỷ này thật sự khá đáng sợ, lại còn ở trong một căn nhà cổ kính, không khí quá đủ, trẻ con có chịu đựng nổi không?】

“Tôi đi.” Lâm Tinh Sâm từ dưới đất bò dậy, “Tôi là đội trưởng.”

Tô Vân Nhược không nể mặt: “Nhưng giọng cậu đang run rẩy kìa.”

“Cứ để tôi đi.”

Lâm Tinh Sâm bị kích thích, dũng cảm đi đến trước cửa. Dáng vẻ đó, như một dũng sĩ ra trận quyết tử.

Lâm Tinh Sâm từ từ đẩy cửa ra, chữ “囍” mà Phó Hoài vừa thấy đã bị xé nát, giấy vụn đỏ rơi đầy đất. Cậu vịn tường, chân run không ngừng, khi đến góc cua thì chân bỗng mềm nhũn, cơ thể không kiểm soát được mà ngã nhào xuống đất.

Lâm Tinh Sâm cứng đầu bò về phía trước, mang theo trách nhiệm và hào quang thiêng liêng của “đội trưởng nhỏ”.

Cạch.

Ánh đèn gần sàn nhà sáng lên, màu đỏ, quầng sáng mờ ảo.

Lâm Tinh Sâm ngẩng đầu lên.

—Trong ánh đèn yếu ớt, một đôi giày thêu màu đỏ lơ lửng trong không khí, không vừa chân, mũi giày móc hờ hững lắc lư. Phía trên đôi giày nối liền với một hình người mờ ảo, tóc rũ thẳng xuống, che khuất toàn bộ khuôn mặt.

Bộp.

Hai chiếc giày thêu bị văng xuống đất.

Lâm Tinh Sâm run rẩy toàn thân. Cơ thể không dám nhúc nhích.

“Kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt”

Tiếng cười quái dị khiến Lâm Tinh Sâm nổi da gà, khán giả trên kênh trực tiếp cũng nín thở, không dám thở mạnh. Đột nhiên, nữ quỷ đang lơ lửng giữa không trung bỗng bay về phía camera.

【A a a a a a】

【A a a a a】

【Sợ chết tôi rồi.】

Cạch—

Thân thể nữ quỷ nhẹ bẫng, rơi xuống người Lâm Tinh Sâm. Lâm Tinh Sâm bình thường mặt mày cau có, kiêu căng lạnh lùng, ngay cả vừa nãy cũng cố gắng nhịn. Cuối cùng, vào khoảnh khắc này, cậu đã phát ra tiếng hét chói tai.

【Ai vừa nãy nói ngu ngốc?】

【Cậu còn kiêu căng nữa không?】

Tiếng hét vọng dọc hành lang trở về thư phòng, tất cả mọi người đều giật mình, cánh cửa vào lúc này bỗng bị một luồng gió lạnh thổi mở, giấy vụn trên đất bay vào trong.

Trịnh Trừng Trừng do dự hỏi: “Chúng ta có nên đi xem Tiểu Lâm không? Cậu ấy hình như sợ quá rồi.”

“Được.” Tô Vân Nhược chủ động đi đến cửa, “Tôi đi trước.”

Phạm Tinh Thần đi theo, những người khác bây giờ chỉ có Tô Vân Nhược là chỗ dựa tinh thần, sợ bị bỏ lại đây, lập tức đi theo.

Một nhóm người xếp hàng đi ra khỏi phòng. Bên ngoài tuy tối, nhưng có ánh sáng lờ mờ trên đất có thể giúp họ nhìn rõ bối cảnh. Rẽ một góc, một thân thể nằm sấp trên đất, phía trên đè một bộ giá y màu đỏ, tóc xõa dài trên đất.

Mấy người phía sau có ý định quay đầu bỏ chạy, nhưng lại không dám tự mình quay về, bị Tô Vân Nhược dẫn đến gần. Tô Vân Nhược thật sự gan dạ, cứ như đang đi dạo trong nhà mình, còn vươn tay ra nắm lấy cái thứ phía trên.

“Là một hình nộm.” Cô nói.

Nói xong, cô vén hình nộm lên, kéo Lâm Tinh Sâm đang run rẩy đứng dậy. Chức năng nhìn đêm có thể thấy rõ, cậu nhóc cool ngầu bĩu môi, khóe mắt ngấn lệ, tủi thân và đáng thương nhìn Tô Vân Nhược.

【Con trai đáng thương và xui xẻo của tôi.】

【Đối với một đứa trẻ mười hai tuổi thì quả thật rất đáng sợ rồi.】

【Huhu, bé con đừng sợ, lại đây mẹ ôm.】

【Tô Vân Nhược cô còn ngây người ra đó làm gì, dỗ cậu ấy đi chứ!】

Tô Vân Nhược lùi lại nửa bước: “Không phải tôi dọa cậu, đừng tìm tôi.”

“... ...”

“... ...”

“... ...”

【Tôi dám nói, Tô Vân Nhược từng cai nghiện.】

【Cô đúng là lạnh lùng vô tình mà.】

Tô Vân Nhược lạnh lùng vô tình chỉ về phía sau: “Đứng sang bên đó, tôi dẫn các bạn tìm lối ra.”

Lâm Tinh Sâm như một người máy, tay chân đồng bộ đi đến cuối hàng, do Tô Vân Nhược dẫn đội, mọi người cùng nhau đi vào trong.

“Đi nhanh lên, nhanh lên.”

“Hai bên đều là cửa, lát nữa sẽ không đột nhiên có tay thò ra chứ?”

“Huhu, đừng dọa tôi.”

May mắn thay, chức năng của hành lang này quả thật chỉ là đưa Phó Hoài đi và dọa Lâm Tinh Sâm khóc, mấy người đi theo đường đến một sân nhỏ trong nhà. Khoảng năm mươi mét vuông, trần nhà lắp đầy màn hình LED, chiếu bầu trời ảo, dưới đất có đình và bồn hoa.

Trên bức tường bên cạnh treo ba bia bắn cung.

Tô Vân Nhược: “Được rồi, hẳn là phần chơi game, không có yếu tố kinh dị. Mọi người tìm xem có gợi ý gì không.”

Có “thuốc an thần”, tất cả mọi người miễn cưỡng trấn tĩnh lại, nghe theo sắp xếp của Tô Vân Nhược tìm kiếm manh mối khắp nơi.

“Đây rồi.”

Phạm Tinh Thần từ một chậu hoa lấy ra một phong thư, mở ra đọc ngay: “Phạm Trá Nam, đáng tiếc ta đã không kịp phát hiện âm mưu quỷ kế của ngươi, ngươi hãy nhớ kỹ, ta dù hóa thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi.”

Ôn Thanh Lãnh tổng kết: “Ồ! Đây là nữ quỷ báo thù.”

Trịnh Trừng Trừng cũng lật chậu hoa, nhưng không tìm thấy thông tin nào khác.

Tất cả mọi người đang chú ý tìm manh mối thì đột nhiên vang lên tiếng “bang”. Mọi người quay đầu lại, thấy Tô Vân Nhược không biết từ lúc nào đã cầm cung, dùng sức bắn một mũi tên vào bia, trúng hồng tâm.

“... ...”

“... ...”

“... ...”

Bên cạnh, Lâm Tinh Sâm mặt mày khó coi.

?? Chuyện gì đã xảy ra.

Thời gian quay ngược lại vài phút trước, Tô Vân Nhược thấy Lâm Tinh Sâm mắt đỏ hoe một mình trầm tư, đột nhiên dùng khuỷu tay chọc vào lưng cậu: “Ê, cậu đoán xem tôi có bắn trúng hồng tâm được không.”

Lâm Tinh Sâm quay mặt đi, rõ ràng không muốn để ý đến cô.

“Đánh cược không, nếu tôi bắn trúng hồng tâm thì lát nữa cậu đi đầu.”

“... ...”

“Tôi coi như cậu đồng ý rồi.”

Thế là, Tô Vân Nhược tự mình bắn trúng bia, Lâm Tinh Sâm trăm phần trăm không tình nguyện trở thành kẻ xui xẻo đi đầu lát nữa.

Khán giả trên kênh trực tiếp xem đến đây thì cười chết mất.

【Mèo con: Tôi đã nói tôi ghét Tô Vân Nhược mà, tôi简直 hận cô ấy thấu xương.】

【Mỗi kỳ đều thấy Tô Vân Nhược bắt nạt Lâm Tinh Sâm, Lâm Tinh Sâm đúng là đến chương trình này để trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn mà.】

【Thảm quá, nhưng tôi buồn cười quá.】

Ngoài khán giả trên kênh trực tiếp, các khách mời tại hiện trường cũng đã quen với việc Tô Vân Nhược bắt nạt Lâm Tinh Sâm, tiếp tục chuyên tâm tìm kiếm manh mối.

Phạm Tinh Thần tìm những chỗ khác cũng không thấy manh mối nào nữa, ánh mắt dừng lại ở hồng tâm mà Tô Vân Nhược vừa bắn trúng, nghĩ đến điều gì đó, nói: “Chắc sẽ không đặc biệt sắp đặt mấy thứ này mà không dùng. Vừa nãy đã bắn trúng một hồng tâm rồi, thử bắn hai cái còn lại xem sao.”

Tô Vân Nhược nhướng mày, lấy ra mũi tên mới đặt lên cung. Camera lúc này mới tập trung vào Tô Vân Nhược bắn cung. Cánh tay không duỗi thẳng, cũng không phải tư thế bắn cung tiêu chuẩn, cung cách xa cơ thể, nhẹ nhàng kéo về phía sau một chút, mũi tên vút bay đi.

【Ha ha ha ha, tư thế này là tư thế xấu nhất tôi từng thấy một nữ ngôi sao bắn cung.】

【Tô Vân Nhược cô đang làm gì vậy! Bắn cung phải áp mặt vào mũi tên để chúng tôi chiêm ngưỡng nhan sắc của cô chứ.】

【Tuy tư thế hơi cẩu thả, nhưng dù sao cũng bắn trúng hồng tâm rồi.】

【Tô Vân Nhược thật sự không có chút gánh nặng thần tượng nào cả.】

Tô Vân Nhược lại lấy mũi tên mới, chuẩn bị bắn bia thứ ba. Phạm Tinh Thần đi đến bên cạnh Tô Vân Nhược, háo hức muốn thử: “Tôi cũng thử xem.”

Tô Vân Nhược nhướng mày: “Anh có được không?”

“Tôi cũng muốn chơi thử.”

Tô Vân Nhược đưa cung cho anh ta: “Vậy anh làm đi, nhưng đừng kéo hết cỡ, khoảng cách này cứ bắn đại là được rồi.”

“Ừ ừ.”

Phạm Tinh Thần cầm lấy cung tên, như thể đang diễn xuất, đặt mũi tên lên cung một cách đẹp trai, dùng sức kéo về phía sau.

Tô Vân Nhược: “Đừng mạnh tay vậy.”

Phạm Tinh Thần: “Không sao, tôi kéo được.”

Phạm Tinh Thần thực lực thể hiện cho khán giả thấy cảnh kéo cung đẹp tuyệt trần, sống mũi anh ta vốn thẳng, dưới sự tôn lên của dây cung, góc nghiêng khuôn mặt đẹp đến mê hồn.

【Đẹp trai quá đẹp trai quá!】

【Phạm Tinh Thần thể hiện tư thế chuẩn, đối lập hoàn toàn với Tô Vân Nhược vừa nãy.】

Bùm.

Một tiếng dây cung vang lên.

Mũi tên bay thẳng xuống đất.

“... ...”

“... ...”

“... ...”

Hiện trường im lặng vì mũi tên trượt bia, đồng thời, Phạm Tinh Thần đột nhiên nhíu chặt mày, ngũ quan cũng nhăn lại. Tô Vân Nhược “phì” cười thành tiếng.

Cây cung trong tay Phạm Tinh Thần rơi xuống đất, anh ta vung tay nhảy dựng lên.

“Tôi đã bảo anh đừng kéo hết cỡ mà.”

【???】

【Phạm Tinh Thần bị làm sao vậy?】

【Anh ấy vừa nãy rất đẹp trai mà.】

Có khán giả hiểu biết giải thích: 【Bắn cung không đeo đồ bảo hộ, còn dám kéo hết cỡ, không muốn tay nữa sao.】

【Chuyện gì thế chuyện gì thế, tôi không hiểu nữa rồi.】

【Bắn cung phải đeo đồ bảo hộ, đặc biệt là ở cánh tay, nếu không bị dây cung quẹt trúng một cái sẽ rất đau.】

【Cho anh thích thể hiện, bị quất rồi chứ gì.】

【Tô Vân Nhược: Giữa đẹp trai và tay, tôi chọn tay.】

【Không nghe lời người lớn, chịu thiệt trước mắt.】

Kha Cẩm Dương trên kênh trực tiếp phát ra tiếng cười: 【Ha ha ha ha ha ha】

Phạm Tinh Thần bị thương, mức độ kịch tính của Tô Vân Nhược khi không nhịn được cười là 100%, mức độ kịch tính của Kha Cẩm Dương khi hả hê là 100000%.

Khi Phạm Tinh Thần nhảy nhót như một con khỉ tại chỗ, Tô Vân Nhược cuối cùng cũng nhớ ra nên quan tâm đến người bạn bị thương: “Anh không sao chứ?”

Phạm Tinh Thần vừa vung tay vừa lắc đầu: “Cô bắn bia thứ ba đi.”

Tô Vân Nhược nghe lời khuyên nhặt cung lên bắn thêm một mũi tên vào bia, một cánh cửa đá ở đầu kia của lối vào từ từ mở ra.

Tô Vân Nhược lạnh lùng bổ sung một câu: “Cửa ải kỹ thuật này sau khi hiến tế anh thì cũng khá đơn giản.”

Phạm Tinh Thần: “... ...”

“Đội trưởng nhỏ, mau lên, đi đầu đi.”

Lâm Tinh Sâm: “... ...”

【Lâm Tinh Sâm, Phạm Tinh Thần: Lòng dạ đàn bà độc nhất.】

【Lâm Tinh Sâm và Phạm Tinh Thần có thể lập thành một liên minh nạn nhân.】

Đề xuất Điền Văn: Con Đường Khoa Cử Làm Giàu Của Con Trai Nhà Nông
BÌNH LUẬN