Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 48

Khi đại cục đã định, những buổi thử vai sau này chỉ còn là hình thức.

Tô Vân Nhược cùng Tưởng Xuân Nhu rời khỏi Quất Tử Video, tình cờ đi ngang qua một trung tâm thương mại gần đó. Trên cột trụ lớn sừng sững ghi dòng chữ “Tập đoàn Hàn Thị”, khiến nàng vô cớ nhớ lại vài chuyện.

“Đã điều tra được vợ cũ của Hàn Diệu chưa?”

“Vẫn chưa xong, thời gian quá lâu, có vài thứ không tìm được nữa.”

“Đã điều tra được những gì? Kể ta nghe.”

Tưởng Xuân Nhu giảm tốc độ xe, “Vợ cũ của Hàn Diệu họ Lâm, vào thời đó là một trí thức cao cấp từng du học nước ngoài. Cha cô ấy từng là chủ một nhà máy dược phẩm.”

“Nhà máy dược phẩm này cũng là tiền thân của Tập đoàn Hàn Thị. Khi cha vợ còn sống, Hàn Diệu dựa vào ông ấy để giành quyền kiểm soát. Sau khi cha vợ qua đời, đúng lúc gặp phải cải cách, nhà máy dược phẩm được tư nhân hóa và đổi tên thành Hàn Thị Dược Nghiệp.”

Tô Vân Nhược không nhịn được cười, “Nhà máy dược phẩm của cha vợ lại đổi thành Hàn Thị Dược Nghiệp sao?”

“…Vâng.”

“Tiếp tục đi.”

“Khi đó, vợ cũ của Hàn Diệu cũng làm việc tại nhà máy dược phẩm, kiên quyết không đồng tình với cách làm của Hàn Diệu, nên hai người đã ly hôn, và cô ấy cũng bị đuổi khỏi nhà máy.”

“Không lâu sau khi ly hôn, Hàn Diệu kết hôn với người vợ hiện tại. Người vợ thứ hai còn dẫn theo một cậu bé trông rất giống Hàn Diệu. Dư luận đồn rằng Hàn Diệu và người vợ thứ hai đã qua lại với nhau trong thời gian vợ cũ đang mang thai.”

Chuyện này cũng tương tự như lần trước Trình Bạt Bì đã kể, nghe lần thứ hai không còn chấn động như lần đầu. Tô Vân Nhược bình tĩnh nghe xong, hạ cửa kính xe xuống hít thở một hơi.

Tưởng Xuân Nhu quan sát nàng qua gương chiếu hậu, “Tô tiểu thư không có suy nghĩ gì sao?”

“Những kẻ tra nam dựa vào gia thế nhà vợ để leo lên, ta đã thấy rất nhiều rồi.”

“…”

Tô Vân Nhược nhếch môi cười khẩy, “Ngươi cũng thấy rồi đó, Chu Khám Thiêm chẳng phải cũng muốn lợi dụng Miêu Tiểu Vân như vậy sao?”

“…”

“Bây giờ còn có thể tìm được vợ cũ của hắn không?”

“Tất cả thông tin đều dừng lại sau một năm vợ cũ của hắn rời khỏi nhà máy dược phẩm. Cô ấy đã vào làm ở một công ty, nhưng Hàn Diệu đã dùng thủ đoạn ép buộc cô ấy nghỉ việc.”

Tô Vân Nhược nhíu mày, “Nếu ta nhớ không lầm, vợ cũ của hắn hình như còn mang theo con trai, mà lại không được chia một đồng nào sao?”

“…Đúng vậy.”

Dù ở bên Tô Vân Nhược, nhưng Tưởng Xuân Nhu, người chưa từng “kiến thức rộng rãi”, đã bị lung lay tam quan khi vừa biết chuyện này.

Chiếm đoạt gia nghiệp của người khác, ngoại tình tìm tiểu tam, ly hôn không chia tài sản, còn hại người ta mất việc.

Trong hoàn cảnh đó còn phải nuôi một đứa con, nàng không dám tưởng tượng vợ cũ của Hàn Diệu khi ấy đã khó khăn đến mức nào.

Đúng là xui xẻo tám đời mới gặp phải loại tra nam này.

“Ngươi nói cặp mẹ con đó còn sống không?”

“…”

Nếu còn sống thì cũng là sống trong đau khổ, nhìn Tập đoàn Hàn Thị ngày càng lớn mạnh, cuộc sống của kẻ tra nam ngày càng tốt đẹp, trong lòng chắc chắn sẽ đau đớn đến chết.

Tô Vân Nhược hạ cửa kính xe xuống hết cỡ, cũng không sợ paparazzi bên ngoài. Một chiếc xe van gần như chạy song song với xe nàng, bên trong thò ra một chiếc camera.

Tô Vân Nhược vẫy tay chào paparazzi, “Chú ý an toàn nhé, lái xe thế này dễ gây tai nạn đó.”

Paparazzi bị nàng làm cho có chút ngượng ngùng, liên tục gật đầu.

Đóng cửa kính xe lại, nụ cười trên mặt Tô Vân Nhược dần tắt, ánh mắt trong bóng tối trở nên lạnh lẽo.

Đếm từng ngày, ngày đính hôn với Hàn Thế Thành càng lúc càng gần, nghĩa là cốt truyện sắp bắt đầu, và nàng sẽ đi đến kết cục tự sát.

Tự sát…

Tô Vân Nhược bắt đầu suy nghĩ một chuyện rất quan trọng.

Cốt truyện mà hệ thống đưa ra phần lớn đều là những thứ hời hợt, nói nàng yêu Hàn Thế Thành đến tan nát cõi lòng, yêu đến mức tự sát, Tô Vân Nhược chắc chắn không tin.

Vậy chi bằng thoát ly khỏi cốt truyện của cuốn sách này, chỉ suy nghĩ một vấn đề: bản thân sẽ tự sát trong trường hợp nào.

Tô Vân Nhược chỉ quan tâm hai thứ: tiền và nhan sắc.

Nếu nhan sắc bị hủy hoại, nàng có thể dùng tiền để phục hồi. Kỹ thuật thẩm mỹ y học phát triển đến vậy, có tiền thì chuyện gì cũng làm được.

Nếu tiền mất đi…

Không nghi ngờ gì nữa, nàng sẽ tự sát.

Tiền không chỉ là những con số trong ngân hàng, nó là một khái niệm rất rộng, bao gồm Tô gia, bao gồm cha mẹ nàng, anh trai nàng, và còn bao gồm tất cả những người trong các công ty dưới trướng nàng.

Kết hợp với những việc làm của Hàn Diệu, có lẽ nguyên nhân bề ngoài của việc tự sát trong sách là vì yêu Hàn Thế Thành mà không được, còn nguyên nhân chính là Tô gia bị Hàn Thế Thành hoặc Hàn Diệu nuốt chửng, nàng trở thành “vợ cũ của Hàn Diệu” thứ hai.

Đương nhiên, tất cả những điều này chỉ là suy đoán.

Không có bằng chứng xác thực.

Nhưng mà—

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Tô Vân Nhược đưa ra lựa chọn đều dựa vào suy đoán, chưa từng sai sót.

Im lặng một lúc lâu, nàng đưa ra quyết định.

“Giúp ta điều tra xem Hàn Thế Thành bị đưa vào bệnh viện tâm thần nào.”

Hiện tại tiến triển của Lâm Tinh Sâm và Ôn Thanh Lãnh rất chậm, 20 điểm tích lũy không đủ để đổi lấy việc không đính hôn với Hàn Thế Thành.

Hơn nữa, tự sát là kết cục, Tô gia bị nuốt chửng là quá trình. Nếu đến thời điểm tự sát mới sửa đổi cốt truyện, khi đó Tô gia đã bị nuốt mất quá nửa, đối với nàng thì có khác gì cái chết đâu.

Con đường đi theo cốt truyện để giảm tiêu hao điểm tích lũy không thông, vậy… chủ động tấn công sao?

Tô Vân Nhược đặt ngón tay lên đầu gối, gõ nhẹ bên trái rồi bên phải, dừng lại, đặt vào vị trí của Lâm Tinh Sâm mà nàng vừa định sẵn.

Ừm, quyết định rồi! Trước tiên là Lâm Tinh Sâm.

Tô Vân Nhược nhướng mắt lên, trong lòng gọi: Hệ thống.

“…”

Hệ thống?

“…”

Mặc dù Tô Vân Nhược đã một thời gian không nói chuyện với hệ thống, nhưng hệ thống chưa bao giờ không đáp lời.

Chuyện gì vậy?

*

【Tiểu Nguyệt, bạn trai cũ của tớ lại nhắn tin muốn quay lại.】

【Tiểu Nguyệt, anh Tạ vẫn khuyên tớ đi rút xương sườn, cậu thấy có cần thiết không?】

【Cảm giác nếu dáng người đẹp hơn thì sau này có thể làm nữ chính rồi.】

Kỳ lạ.

Ôn Thanh Lãnh tắt nhạc đang phát, đeo túi xách ra khỏi phòng tập.

Toàn bộ phòng tập ở tầng này của tòa nhà LY đều dành riêng cho thực tập sinh, thường xuyên đông nghịt người.

Ôn Thanh Lãnh gặp một đồng nghiệp quen biết liền hỏi có thấy Trương Tiểu Nguyệt không, ai cũng nói không thấy.

Không phải chứ.

Trương Tiểu Nguyệt là cô gái cùng Ôn Thanh Lãnh ra mắt tại Hàn Quốc. Dù không cùng một nhóm, nhưng dù sao lúc đó cũng xấp xỉ tuổi và đều là người cùng quốc gia, quan hệ vẫn luôn tốt đẹp.

Ôn Thanh Lãnh không có nhiều bạn bè trong giới, Trương Tiểu Nguyệt là người duy nhất.

Trước đây Trương Tiểu Nguyệt đều sẽ nhanh chóng trả lời tin nhắn của cô.

Hơn nữa, cách đây không lâu cô ấy còn nói với mình là muốn tham gia một cuộc thi nhảy, gần đây đang luyện tập, không thể nào không đến phòng tập được.

Ôn Thanh Lãnh nghĩ mãi mà thấy lo lắng.

Cô trực tiếp rời khỏi công ty, bắt taxi đến nhà Trương Tiểu Nguyệt.

Chỗ đó gần công ty, chỉ mất hơn mười phút là đến.

Vừa bước ra khỏi cửa thang máy, lập tức ngửi thấy mùi rượu.

Bên cạnh cửa chống trộm đặt hai túi rác, nhìn qua miệng túi lớn không buộc chặt, bên trong có ba bốn chai rượu, cùng rất nhiều giấy vệ sinh đã qua sử dụng.

Ôn Thanh Lãnh có chút do dự, lấy điện thoại ra xem tin nhắn trả lời của trợ lý Trương Tiểu Nguyệt, nói rằng Trương Tiểu Nguyệt cũng không liên lạc với cô ấy.

Kỳ lạ quá.

Cô gõ cửa trước.

Không có tiếng đáp lại.

Sau đó mới dùng vân tay mở cửa đi vào.

Mặc dù nhìn thấy chai rượu ở cửa đã dự cảm được bên trong sẽ có mùi, nhưng khi mùi rượu nồng nặc ập đến, Ôn Thanh Lãnh không nhịn được đưa tay che mũi.

Trong phòng rất tối, rèm cửa và cửa sổ đều đóng kín mít. Trên bàn trà thấp bày đầy chai rượu và hộp đồ ăn mang về, chai rượu đều rỗng, đồ ăn mang về đều là món cay và nhiều dầu mỡ, sau khi nguội dầu đông lại thành từng mảng, có thể thấy rõ là không ăn được mấy miếng.

“Tiểu Nguyệt?”

Ôn Thanh Lãnh thử gọi một tiếng, không nhận được hồi đáp, bèn lấy điện thoại ra gọi.

Reng reng reng reng

Điện thoại reo lên phía sau cô.

Ôn Thanh Lãnh quay đầu nhìn thấy chiếc điện thoại của Trương Tiểu Nguyệt, được bọc trong ốp lưng LinaBell màu hồng, rơi giữa ghế sofa. Màn hình đang hiển thị thông tin cuộc gọi của cô, nút màu xanh lá cây dính một giọt dầu, đông lại thành một khối màu cam đỏ.

Màn hình vừa sáng lên một lúc thì đột nhiên hiện thông báo pin yếu.

Đột nhiên, một tiếng “đùng” rất mạnh khiến Ôn Thanh Lãnh giật mình.

Hình như là từ trong phòng vọng ra.

Ôn Thanh Lãnh cảm thấy rất không ổn, quá không ổn, vội vàng chạy vào phòng.

Bước chân vội vã, giày cao gót giẫm trên sàn nhà phát ra tiếng động.

Đát đát đát đát

—Đát.

Ôn Thanh Lãnh đột ngột dừng lại bên cửa, bị cảnh tượng bên trong làm cho giật mình.

Mái tóc dài thường ngày được chăm sóc cẩn thận giờ rối bù trên đầu, bị cắt xén lung tung bằng kéo, chỗ dài chỗ ngắn, thậm chí bên cạnh giường còn có những sợi tóc vụn bị cắt.

Trương Tiểu Nguyệt khom lưng, bóng dáng trông như một kẻ ăn mày tiều tụy bên đường.

Ôn Thanh Lãnh bật đèn, nhìn thấy khuôn mặt đầy vết thương dưới mái tóc, càng giật mình hơn.

“Cậu sao vậy!”

Trương Tiểu Nguyệt quay người đi không dám đối mặt với cô, Ôn Thanh Lãnh đuổi theo, “Ai đánh cậu?”

Trương Tiểu Nguyệt hoảng loạn lắc đầu, “Không có.”

Sao lại không có?

Trên mặt bầm tím từng mảng, còn có tay! Ôn Thanh Lãnh vén tay áo Trương Tiểu Nguyệt lên, bị một vết thương dài trên đó làm cho giật mình.

Những vết thương này trông rất sâu, mặc dù có vẻ đã được xử lý, nhưng hình như sẽ để lại sẹo.

“…”

Ôn Thanh Lãnh đột nhiên im lặng.

Hỏi thì có ý nghĩa gì chứ?

Nếu đối phương là người có thể đắc tội, Trương Tiểu Nguyệt đã không trốn ở nhà rồi.

Trong giới này, Ôn Thanh Lãnh đã quen với việc dẫm đạp người thấp kém để nâng đỡ kẻ quyền thế, quy tắc ngầm ở khắp mọi nơi, bị đánh chỉ là một trong những điều phổ biến nhất.

Khi quay phim sẽ bị đánh công khai, trong phòng tập sẽ bị các sư huynh bắt nạt, thậm chí tham gia show tạp kỹ, trước ống kính cũng có đủ loại lý do hợp lý để bị đánh…

Những người ở tầng lớp thấp như họ, thực ra cũng giống như trợ lý, đều chỉ là thùng rác cảm xúc của người khác.

Ôn Thanh Lãnh cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy Trương Tiểu Nguyệt, “Xin lỗi, tớ không biết cậu bị bắt nạt, tớ đã không đến sớm hơn.”

Trương Tiểu Nguyệt không kìm được nữa, vùi vào người Ôn Thanh Lãnh mà khóc lớn.

“Hôm đó tớ đi chơi, gặp phải Hàn Thế Thành.”

Ôn Thanh Lãnh sững sờ, “Tiểu Hàn tổng?”

Trương Tiểu Nguyệt nuốt tiếng khóc, “Hắn… hắn không chỉ cưỡng ép tớ… hắn còn đánh tớ.”

“…”

Hàn Thế Thành.

Cái tên này được thốt ra trong lòng Ôn Thanh Lãnh, vô cớ khiến cô cảm thấy kinh hoàng.

Cô đã nghe chuyện Hàn Thế Thành đánh huấn luyện viên nhảy dù, biết hắn chơi cùng sư huynh, còn biết hắn chỉ cần nói một câu là có thể mời đạo diễn lớn về nước quay phim cho sư huynh.

Đồng thời, cô cũng thấy được khả năng của LY trong việc bóp méo sự thật vì hắn.

Ôn Thanh Lãnh nắm chặt tay, móng tay hằn sâu vào lòng bàn tay.

Sau khi Trương Tiểu Nguyệt bình tĩnh lại, cô kể cho Ôn Thanh Lãnh nghe đầu đuôi câu chuyện.

Điều đáng ghét nhất là cuối cùng Hàn Thế Thành ném cho Trương Tiểu Nguyệt 2 nghìn tệ, nói rằng cô chỉ đáng giá chừng đó.

Ánh mắt khinh miệt, giọng điệu đầy châm chọc.

Trực tiếp đập nát lòng tự trọng của Trương Tiểu Nguyệt.

Ôn Thanh Lãnh nghe xong cũng rất tức giận, sao lại có loại người như vậy!

“Cậu đừng buồn nữa, tớ xử lý vết thương cho cậu, rồi gọi đồ ăn về, ăn một bữa thật ngon nhé.”

“Vết thương đã được bọn họ xử lý rồi.” Trương Tiểu Nguyệt vùi mặt vào vai Ôn Thanh Lãnh, làm ướt một mảng lớn, “Bọn họ sợ tớ đến bệnh viện, không chỉ xóa sạch mọi dấu vết trên người tớ, mà còn băng bó vết thương. Tớ không thể báo cảnh sát được…”

“…”

“Hơn nữa, hơn nữa bọn họ còn nói nếu chuyện này bị lộ ra ngoài, tớ sẽ phải chết.”

Ôn Thanh Lãnh run rẩy toàn thân, rơi vào tình cảnh tuyệt vọng, không thể nói thêm bất cứ lời an ủi nào cho Trương Tiểu Nguyệt.

Với địa vị như cô ấy, mỗi lời nói ra đều trở nên vô lực.

Chuông cửa có hình bên cạnh đột nhiên reo lên.

“Đại ca, sao vẫn chưa có ai mở cửa vậy?”

“Có lẽ đi đến đây cũng cần thời gian.”

“Cũng lâu quá rồi.”

Lâm Viễn Chu chạm vào camera, “Mở rồi.”

“Oa oa,” Lưu Mỹ Mỹ nhảy đến trước camera chào hỏi, “Chào cô, tôi là Lưu Mỹ Mỹ của Tây Số Khoa Kỹ, đây là Lâm Tinh Sâm, nào, tiếp tục há miệng ra chứng minh cậu không phải người chết.”

Lưu Mỹ Mỹ kéo Lâm Tinh Sâm đang đứng ngoài ống kính lại, ép cậu ghé sát vào camera.

Lâm Tinh Sâm muốn bỏ đi, Lưu Mỹ Mỹ còn chỉ vào đầu cậu, “Nhìn xem, người sống đó, có giống hệt trong chương trình tạp kỹ không? Siêu siêu không nghe lời.”

Lâm Tinh Sâm cạn lời.

Ôn Thanh Lãnh không biết lý do những người này xuất hiện ở đây, nhưng Lâm Tinh Sâm đúng là Lâm Tinh Sâm thật.

Cùng công ty lại cùng tham gia chương trình tạp kỹ, nhưng cô và Lâm Tinh Sâm hoàn toàn không quen thuộc mà.

Hắn ta đến đây làm gì?

Ôn Thanh Lãnh mơ hồ quay đầu hỏi: “Tiểu Nguyệt, cậu có quen Lâm Tinh Sâm không?”

Trương Tiểu Nguyệt ngồi xổm trên ghế sofa, ôm chặt gối, hoàn toàn không có phản ứng gì với cái tên này.

Ôn Thanh Lãnh đang định từ chối ba người, thì người đàn ông trong ống kính lên tiếng, “Tôi biết Trương Tiểu Nguyệt đã trải qua chuyện gì, tôi có cách giúp các cô.”

Ôn Thanh Lãnh sững sờ.

Người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng trước ống kính, Ôn Thanh Lãnh trong khoảnh khắc cảm thấy ấm áp.

Hắn ta có vẻ ngoài rất đẹp, là loại nhan sắc nổi bật ngay cả trong giới giải trí. Nhưng so với sự kinh ngạc mà vẻ ngoài mang lại, hắn ta cho Ôn Thanh Lãnh nhiều hơn là một cảm giác đặc biệt đáng tin cậy, dường như… rất đáng để tin tưởng.

Quan trọng là hắn ta nói hắn biết Trương Tiểu Nguyệt đã gặp phải chuyện gì, hắn có thể giúp đỡ.

Ôn Thanh Lãnh chần chừ vài giây, mở khóa cửa chính.

Nhưng Ôn Thanh Lãnh không dám để họ gặp Trương Tiểu Nguyệt, cô đóng chặt cửa, tự mình đứng ở cửa thang máy, lo lắng chờ đợi.

Đinh—

Con số trên tường nhảy lên, đến tầng mà Trương Tiểu Nguyệt đang ở.

Cửa thang máy mở ra, ba người xếp thành bậc thang đối mặt với Ôn Thanh Lãnh.

Gặp Lâm Tinh Sâm, Ôn Thanh Lãnh vẫn có chút căng thẳng, đứa trẻ này thường xuyên lạnh lùng, cũng không nói chuyện, nhưng cậu là người duy nhất trong ba người mà cô quen biết.

“Chào cô, đây là danh thiếp của tôi.”

May mắn thay, người đàn ông mỉm cười đưa danh thiếp qua.

Ôn Thanh Lãnh đưa tay nhận lấy, cũng lùi nửa bước để họ ra khỏi thang máy.

Trên tấm giấy ngọc trai màu bạc in logo lớn của Tập đoàn Hàn Thị, điều khiến Ôn Thanh Lãnh chú ý hơn là hai chữ “Phó Tổng Giám đốc” và “Lâm Viễn Chu”.

“Anh…”

Lâm Viễn Chu cười nhạt, “Nếu có cần, tôi thực sự có thể giúp các cô.”

Ôn Thanh Lãnh có lẽ nên nghi ngờ liệu họ có phải là người do Hàn Thế Thành phái đến không, nhưng hôm đó trong chương trình, Lâm Tinh Sâm dường như không thể hiện ý định nịnh bợ Hàn Thế Thành.

Hơn nữa, người đàn ông tên Lâm Viễn Chu này đã cho Ôn Thanh Lãnh ấn tượng đầu tiên quá tốt, khiến cô vô thức tin tưởng hắn.

Ôn Thanh Lãnh mở cửa, “Trong nhà có thể hơi bừa bộn, xin đừng bận tâm.”

Lâm Viễn Chu: “Không sao cả.”

Trương Tiểu Nguyệt vẫn ngồi xổm trên ghế sofa, dường như đang chìm vào suy tư, chỉ cần Ôn Thanh Lãnh không gọi, cô ấy sẽ không phản ứng với thế giới bên ngoài.

Ôn Thanh Lãnh sắp xếp ba người ngồi cạnh bàn ăn, “Thật sự xin lỗi, tình trạng của Tiểu Nguyệt hiện tại không được tốt lắm.”

Lâm Viễn Chu ân cần gật đầu, “Không sao, không cần đặc biệt tiếp đãi.”

Ôn Thanh Lãnh đang định rót nước thì dừng lại.

“Bạn của cô rất cần được ở bên, chúng tôi cũng sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của cô.” Lâm Viễn Chu nói, lấy điện thoại ra khỏi túi, “Có vài việc cần cô giúp tôi xác nhận. Thứ nhất, đêm xảy ra chuyện, cô ấy về nhà cũng không đến bệnh viện kiểm tra vết thương để giữ lại bằng chứng. Thứ hai, hai người đàn ông đi cùng cô ấy có sẵn lòng ra tòa làm chứng không. Thứ ba, họ có dũng khí và quyết tâm báo cảnh sát không. Nếu ba việc này có câu trả lời rõ ràng, cô có thể liên hệ số điện thoại trên danh thiếp.”

Ôn Thanh Lãnh lại nhìn danh thiếp, trong đầu lướt qua ba việc này, nhận ra mỗi việc thực ra đều rất khó.

Thứ nhất, Tiểu Nguyệt đã được xử lý đặc biệt, không thể đến bệnh viện để lại dấu vết. Thứ ba, Hàn Thế Thành đã đe dọa Tiểu Nguyệt, trong giới giải trí, ai dám đối đầu với Hàn Thế Thành chứ.

Khoan đã—

Hai người?

“Khi đó còn có người ở hiện trường sao?”

Lâm Viễn Chu mở màn hình điện thoại, đưa cho Ôn Thanh Lãnh xem.

Màu đỏ chói mắt khiến Ôn Thanh Lãnh suýt nữa mềm nhũn chân, nhìn thấy bóng lưng Hàn Thế Thành, cùng dáng vẻ Trương Tiểu Nguyệt ngất xỉu, mắt cô đột nhiên đỏ hoe.

Ôn Thanh Lãnh ôm điện thoại, thân thể vô thức khom lại, vai run rẩy, chớp mắt một cái, nước mắt rơi xuống.

Lại còn ở trong nhà vệ sinh như vậy.

Hàn Thế Thành quả thực không phải người!

Lâm Viễn Chu: “Tấm ảnh này là do Chu Khám Thiêm chụp.”

Trong đầu Ôn Thanh Lãnh vang lên một tiếng “ầm”, cô run rẩy môi hỏi với vẻ khó tin: “Sư… sư huynh?”

“Đúng vậy.”

“Không thể nào.” Ôn Thanh Lãnh hoảng loạn trả lại điện thoại, “Sư huynh tuy đời tư có hơi… hơi… nhưng anh ấy đối xử với các sư muội trong công ty đều rất tốt.”

“Tấm ảnh được tìm thấy trong điện thoại của anh ta.”

Ôn Thanh Lãnh: “…”

“Vậy cô đại khái nên hiểu rồi, không chỉ bạn của cô phải đưa ra lựa chọn, mà cô cũng phải lựa chọn giữa người bạn tốt và sư huynh của mình.”

“…”

“Chuyến này tôi đến đây chỉ muốn hỏi ý kiến của các cô. Nếu các cô đã quyết định, tôi sẽ giúp các cô kiện.”

Ôn Thanh Lãnh lo lắng, “Sau khi kiện xong, Hàn gia sẽ không buông tha tôi và Tiểu Nguyệt đâu.”

“Điểm này cô có thể yên tâm, nếu các cô đã quyết định, tôi có thể đảm bảo an toàn cho các cô.”

Ôn Thanh Lãnh không khỏi hỏi: “Anh dựa vào đâu mà có thể giúp chúng tôi?”

“Hàn Thế Thành vào tù, tôi chính là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Hàn Thị, nên tôi có khả năng giúp các cô.”

Ôn Thanh Lãnh nắm chặt danh thiếp trong tay, “Thật… thật sao?”

Lâm Viễn Chu cười nhạt không nói.

Bên cạnh, Lưu Mỹ Mỹ ghé vào nói: “Thật đó, đại ca của chúng tôi rất đáng tin cậy, anh ấy nói được làm được.”

Rời khỏi nhà Trương Tiểu Nguyệt, Lâm Viễn Chu như thường lệ dẫn hai người giúp “quẹt mặt mở cửa” đi ăn.

Lưu Mỹ Mỹ hoàn toàn không khách khí, vung tay một cái, gọi toàn món đắt nhất.

Trong lúc chờ món, cô ngồi đối diện ngẩng đầu cảm thán, “À, hôm nay tôi giỏi không, có phải khả năng nhìn sắc mặt đã tiến bộ không, màn thổi phồng đó, trực tiếp thành công! Thành công!”

Nói xong, cô huých tay vào Lâm Tinh Sâm bên cạnh, “Đương nhiên cậu cũng có ích, quẹt mặt một cái.”

Lâm Tinh Sâm không thèm để ý đến cô.

Lưu Mỹ Mỹ lại nói: “Nhưng mà, đại ca, tôi thấy lần sau anh chỉ cần dẫn mèo con một mình thôi, cái mặt của cậu ấy, ngay cả Tô Vân Nhược cũng không thể từ chối đó, suốt ngày tìm cách trêu chọc cậu ấy.”

Lâm Tinh Sâm vừa bị Tô Vân Nhược bắt nạt trong chương trình lại bị nhắc đến chuyện đau khổ, giận dữ nói, “Đừng nhắc đến cô ta.”

“Sao lại không nhắc, vui mà.”

Lâm Tinh Sâm thật sự muốn đứng dậy bỏ đi, Lâm Viễn Chu đối diện cười nói, “Kỳ này vẫn có đột phá lớn, cậu còn biết lặn rồi đó.”

“Mấy thứ đơn giản đó học vài phút là biết ngay.”

Lâm Tinh Sâm hừ một tiếng, có chút kiêu ngạo, rồi lại ngượng ngùng quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lưu Mỹ Mỹ nhớ lại cảnh Lâm Tinh Sâm lần đầu xuống nước sau đó mắt đỏ hoe, còn nói dối là do nước vào mắt. Cô không nhịn được cười, che miệng lại thì bị Lâm Tinh Sâm lườm một cái sắc lẻm.

Vội vàng nín cười chuyển chủ đề, “Nhưng chúng ta thật sự sẽ sáp nhập vào Tập đoàn Hàn Thị sao?”

Lâm Viễn Chu: “Ừm.”

“Phiền phức quá, bọn họ lắm quy định chết tiệt, tôi không thể thoải mái làm việc lười biếng được nữa rồi.”

“Ừm.”

“Lão già đó tham lam lắm, sẽ không phải là sáp nhập chúng ta vào rồi đá anh đi chứ?”

Lâm Viễn Chu rót trà cho ba người, “Vì vậy bây giờ phải đưa Hàn Thế Thành vào tù.”

“Ủng hộ! Hắn ta quá kinh tởm. Sao lại có loại biến thái chết tiệt như vậy chứ!”

“Ừm.”

“Nhưng mà đại ca sao trông anh không vui chút nào vậy?”

“Ừm?” Dừng lại một chút, “Không có không vui.”

Lâm Viễn Chu nhìn theo hướng Lâm Tinh Sâm đang nhìn, phía đó có một hồ nước màu xám nâu, giữa hồ có một hòn đảo nhân tạo, phần lớn là bãi cỏ, giữa bãi cỏ dựng một bia đá màu trắng, dùng để tưởng niệm danh nhân Tô Trung Nguyên của thành phố S.

Tô Trung Nguyên…

Tô Vân Nhược…

Ký ức kéo theo mọi thứ.

Lâm Viễn Chu nhớ lại rất nhiều chuyện.

Hắn và Hàn Thế Thành đã gặp nhau từ rất rất lâu rồi.

Nhưng dường như ngay từ lần gặp đầu tiên, họ đã xác định thái độ của mình đối với đối phương—mãi mãi không thể hòa thuận.

Rất rất rất nhiều năm về trước, nhớ lại cũng không biết mình khi đó bao nhiêu tuổi, thậm chí không phân biệt được là kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè, thời tiết tốt hay xấu.

Chỉ nhớ Hàn Diệu hiếm khi chủ động dẫn hắn ra ngoài chơi.

Lâm Viễn Chu không muốn đi, nhưng Hàn Diệu nói có thể dẫn hắn đến bảo tàng.

—Đó là bảo tàng.

Lâm Viễn Chu vui vẻ đồng ý, đổ đầy nước vào bình, rồi lấy chiếc khăn tay mới mẹ mua, tất cả đều cho vào chiếc cặp sách nhỏ, mang theo đầy mong đợi về bảo tàng mà lên xe của Hàn Diệu.

Nhưng chiếc xe lại chạy đến một nơi hắn không biết.

Hắn nghĩ sẽ thấy một bảo tàng khổng lồ, sẽ thấy rất nhiều thứ lợi hại, nhưng chiếc xe lại lái vào một khu dân cư không tệ, dừng trước một căn biệt thự ba tầng xa rời những căn nhà khác, Hàn Diệu kéo hắn đứng trước một cánh cửa mà hắn hoàn toàn không quen biết.

Cốc cốc cốc.

Hàn Diệu gõ cửa.

Lâm Viễn Chu kéo áo Hàn Diệu, “Bảo tàng.”

“Không đi bảo tàng, hôm nay dẫn con đi gặp em trai.”

Lâm Viễn Chu không muốn em trai gì cả, hắn chỉ muốn bảo tàng.

“Bảo tàng.”

Giọng nói nhỏ như muỗi, bị tiếng gõ cửa của Hàn Diệu che lấp.

Cạch

Cửa từ bên trong mở ra.

Có lẽ vì chiều cao tương đương, Lâm Viễn Chu lập tức nhìn thấy khuôn mặt đối phương.

Giống như soi gương, miệng hắn và miệng mình hình như giống nhau.

Nhưng mắt thì khác.

Rất nhiều dì đều nói mắt Lâm Viễn Chu giống hệt mẹ.

Lâm Viễn Chu rất vui, vì hắn thấy mắt mẹ đẹp hơn mắt cha.

Khi đó, đôi mắt giống mẹ, đối diện với đôi mắt giống cha.

Nhưng không đối mặt lâu, đứa trẻ bên trong nở nụ cười, mở toang cửa, lao ra ôm chầm lấy chân Hàn Diệu.

“Cha.”

Hắn gọi Hàn Diệu là cha.

Lâm Viễn Chu nhíu mày, đưa tay đẩy hắn ra, “Ông ấy là cha của tôi, không phải cha của cậu.”

Đứa trẻ kia nhất thời không đề phòng lùi lại, ngồi phịch xuống đất.

Nhưng hắn không khóc, hắn chỉ ngây người một chút.

Không biết là vì bị đẩy, hay vì từ “cha”.

Hai giây sau, hắn vỗ vỗ mông đứng dậy, vung nắm đấm nhỏ lao đến trước mặt Lâm Viễn Chu muốn đánh hắn.

Khi còn nhỏ, Lâm Viễn Chu cũng đang ở tuổi bồng bột, đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn chịu đòn.

Thể trạng tương đương, đánh qua đánh lại cả hai đều bị thương trên mặt.

Sau đó một người phụ nữ khóc lóc từ bên trong chạy ra, hai đứa trẻ mới bị buộc phải tách ra.

Hàn Diệu mắng Lâm Viễn Chu, ôm đứa trẻ kia vào nhà.

Lâm Viễn Chu khi đó còn chưa biết “ngoại tình”, “tiểu tam”, “con riêng”, hắn chỉ cảm thấy rất khó chịu, không biết tại sao cha lại đối xử tốt với đứa trẻ khác như vậy.

Lâm Viễn Chu cô độc đứng ở cửa một lúc, bắp chân mỏi nhừ, không đợi được cha ra.

Đứng mệt rồi, hắn ngồi xổm ở cửa lấy bình nước trong cặp sách nhỏ ra, đó là mẹ mua cho hắn, hắn hít vài ngụm, liền không còn khó chịu nữa.

Một lúc lâu sau, Hàn Diệu cuối cùng cũng nhớ đến hắn, bước ra, kéo áo khoác trên vai hắn lôi vào trong.

Trên bàn trà phòng khách bày hộp thuốc, Hàn Diệu và người phụ nữ kia đau lòng lau máu trên mặt Hàn Thế Thành, hắn không chịu, thấy Lâm Viễn Chu liền gào lên muốn quyết chiến với hắn.

Bị Hàn Diệu kéo mạnh về chỗ cũ.

Lâm Viễn Chu lặng lẽ lấy khăn tay từ trong cặp sách nhỏ ra, vừa nãy đánh nhau đã làm nó nhàu nát, bàn tay nhỏ bé xếp lại bốn góc cho thẳng thắn, gấp thành hình vuông vắn, nâng lên lau vết máu và bụi bẩn trên mặt.

Không còn tâm trí tranh giành cha với Hàn Thế Thành nữa, trong lòng hắn đầy mơ hồ, tại sao hắn lại gọi cha mình là cha, tại sao cha lại xử lý vết thương cho hắn, còn mình thì lại bị mắng. Hơn nữa, về nhà hắn phải nói với mẹ thế nào về tất cả những gì mình đã thấy.

Sau chuyện đó không lâu, cha mẹ Lâm Viễn Chu ly hôn, Lâm Viễn Chu theo mẹ rời khỏi căn nhà lớn vẫn ở.

Lần gặp lại Hàn Thế Thành là sau kỳ thi đại học.

Mẹ hắn phẫu thuật thất bại qua đời, Hàn Diệu dẫn người đến giả vờ phúng viếng.

Hàn Thế Thành được Hàn Diệu nuôi dưỡng thành thiếu gia cao quý của Hàn gia, mới 18 tuổi đã sắm cho mình một bộ vest đắt tiền.

Hắn đứng giữa biển người, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, không chấp nhận bất kỳ ai đến gần, giống như một con rối dây, bị Hàn Diệu và người vợ mới của hắn sắp đặt mọi hành động.

Lâm Viễn Chu đương nhiên sẽ không thương hại hắn.

Mẹ Lâm Viễn Chu là một người chính trực, dạy hắn lòng tốt và sự dịu dàng, nhưng hắn đã học được sự tàn nhẫn từ Tô Vân Nhược.

Ngươi là con của tiểu tam được nuông chiều, có thể thảm bằng ta sao?

Chỉ là khi chia tay, Hàn Thế Thành đặc biệt vòng qua Hàn Diệu và người vợ mới của hắn, đi đến sau lưng Lâm Viễn Chu nói một tiếng “xin lỗi”.

Tại sao lại xin lỗi?

Thay mẹ ngươi nói câu này sao? Hay thay Hàn Diệu?

Lâm Viễn Chu rất bực bội, không muốn để ý đến hắn.

Nhưng lời nguyền “xin lỗi” này một khi đã bắt đầu thì dường như không dừng lại.

Hàn Thế Thành sau đó lại nói xin lỗi hắn hai lần.

Ngày Tô Vân Nhược đính hôn, Lâm Viễn Chu đứng ở rất xa nhìn Tô Vân Nhược nói chuyện với Hàn Thế Thành, không hề thân mật, nàng không thay đổi, dường như không có bất kỳ ý nghĩ nào về đàn ông, giữ khoảng cách không xa không gần, thỉnh thoảng sẽ cười, nụ cười đó mang theo sự xa cách và tính toán.

Hàn Thế Thành nhìn thấy hắn, đi đến nói xin lỗi.

Lời xin lỗi đó khác với năm mười tám tuổi.

Trải qua sự mài giũa của xã hội, cả hai đều trở thành những con sói hoàn toàn, không còn chút lương tâm nào.

Lần này là hắn lại cướp đi thứ của hắn, như một kẻ chiến thắng khoe khoang, trong mắt đầy vẻ khiêu khích.

Lâm Viễn Chu cảm thấy hắn thật sự không hiểu Tô Vân Nhược, nhưng điều đó có ý nghĩa gì, dù Tô Vân Nhược không yêu hắn, hắn vẫn có thể có danh phận “vị hôn phu”, còn mình thì mãi mãi không thể rút ngắn khoảng cách với Tô Vân Nhược.

Vị trí của Hàn Thế Thành, rõ ràng là của hắn.

Ghen tị chiếm lấy đầu óc Lâm Viễn Chu, nhưng hắn không thể nói ra, thậm chí không dám xuất hiện trước mặt Tô Vân Nhược, chỉ có thể chia bánh đính hôn của Tô Vân Nhược, trong tiếng cười nói vui vẻ của đông đảo khách mời mà cầu nguyện, họ đừng kết hôn.

Sau này lời cầu nguyện đó đương nhiên không thành hiện thực.

Lâm Viễn Chu không được ông trời ưu ái lắm, nên mỗi lần hắn cầu nguyện đều không thành sự thật.

Cầu nguyện cha mẹ đừng cãi nhau, kết quả họ ly hôn.

Cầu nguyện mẹ phẫu thuật thành công, kết quả mẹ vẫn ra đi.

Cầu nguyện Tô Vân Nhược đừng kết hôn với người đàn ông cùng cha khác mẹ với mình, nhưng họ đã kết hôn.

Cầu nguyện Tô Vân Nhược hạnh phúc, nhưng Tô Vân Nhược đã tự sát.

Trong đám tang của Tô Vân Nhược, Hàn Thế Thành lại một lần nữa nói xin lỗi hắn.

Lần này, lại dường như quay về năm mười tám tuổi, chỉ là Hàn Thế Thành già đi nhiều.

Thôi vậy, Tô Vân Nhược đã thành một nắm tro tàn, hắn và hắn ai lại sống tốt hơn ai chứ.

Chỉ là Lâm Viễn Chu lần này cuối cùng cũng không nhịn được đáp lại lời xin lỗi của hắn.

—Đừng nói ‘xin lỗi’, hãy trực tiếp đi chết đi.

Khi đó, Lâm Viễn Chu nghĩ nếu mình có cơ hội khiến Hàn Thế Thành chết, nhất định sẽ làm.

Nhưng, Hàn Thế Thành, đã thay đổi.

Lâm Viễn Chu ban đầu nghĩ, Hàn Thế Thành đột nhiên thay đổi có lẽ là giống mình, sống lại một lần, nên quyết định làm những việc mình luôn không dám làm.

Nhưng qua thời gian quan sát, Lâm Viễn Chu phát hiện sự thay đổi đó không phải là bùng nổ tính cách, mà là sự thối rữa hoàn toàn từ trong ra ngoài.

Hắn quá hiểu Hàn Thế Thành rồi.

Kẻ thù căm ghét, cũng là đối thủ quen thuộc nhất.

Hàn Thế Thành là con rối được Hàn Diệu dạy dỗ, phong cách làm việc luôn mang dấu vết của Hàn Diệu—mang lớp ngụy trang màu xám, đi lại trong vùng tối.

Sự độc ác lộ liễu như hiện tại không phù hợp với chỉ số IQ của Hàn Thế Thành.

Hắn trở nên rất dễ bị giết chết.

Cũng chính vào lúc này Lâm Viễn Chu mới nhận ra, dù mình có cầm dao, cũng không có được khí phách giết người như Tô Vân Nhược.

Hắn rốt cuộc vẫn không thể đuổi kịp bước chân của Tô Vân Nhược.

“Đại ca.”

“Đại ca.”

Lâm Viễn Chu bị đẩy vào cánh tay, đột nhiên tỉnh lại.

Ánh mắt hung dữ vừa bùng lên chợt tắt, hắn cong môi cười, “Sao vậy.”

“Có paparazzi chụp được ảnh Hàn Thế Thành bị đưa vào bệnh viện tâm thần rồi.”

“Ừm—”

“Đưa vào bệnh viện tâm thần nào.”

“Bệnh viện ngoại ô đó chứ, mấy tay nhà giàu này thường đến đó.”

Lâm Viễn Chu: “…”

Bệnh viện của Tô Vân Nhược.

Khi xây bệnh viện, phí thiết kế đã tốn không ít, các chức năng đều được trang bị đầy đủ, phía sau bệnh viện còn có một vườn hoa đài phun nước khổng lồ.

Gần tháng mười một, những cây quanh hồ đều đã rụng lá, như những chiếc dĩa chĩa lên trời, chờ đợi con mồi rơi xuống bất cứ lúc nào.

Tô Vân Nhược một mình đi qua đài phun nước, từ phía sau bước vào tòa nhà phòng bệnh cao cấp.

Hàn Thế Thành bị giam ở tầng cao nhất, khi mẹ Hàn Thế Thành làm thủ tục nhập viện, Tô Vân Nhược đã đặc biệt giúp mở kênh xanh, vì được tặng kèm bác sĩ giỏi nhất hỗ trợ điều trị, mẹ hắn cảm động đến mức suýt quỳ xuống ngay tại chỗ.

Bác sĩ dùng chìa khóa mở cửa, Hàn Thế Thành quay đầu lại từ trên giường bệnh.

Theo yêu cầu của Hàn Diệu, để ngăn Hàn Thế Thành bỏ trốn, hai tay hai chân hắn đều bị trói lại, đợi khi thích nghi với cuộc sống ở đây, sẽ xem xét giảm bớt một chút xiềng xích cho hắn.

“Mày đến đây làm gì.”

Tô Vân Nhược vẫy tay, bảo bác sĩ ra ngoài.

Cạch

Cửa đóng lại.

Trời tối mịt mờ, trong phòng bệnh không bật đèn, giường của Hàn Thế Thành đối diện cửa sổ lớn, một lớp ánh sáng yếu ớt bao phủ lấy hắn.

Tô Vân Nhược cẩn thận quan sát, từ đầu đến chân.

Nàng lại một lần nữa gọi hệ thống trong lòng, nhưng vẫn không có phản ứng.

Mọi chuyện có chút đột ngột, nhưng không sao, lái xe ra ngoài cũng có thể gặp tai nạn mà chết, đi máy bay cũng có thể gặp sự cố mà chết, con người sống, chính là phải đối mặt với cái chết.

Quan trọng là phải làm gì để phòng ngừa cái chết.

Tô Vân Nhược kéo chiếc ghế duy nhất trong phòng bệnh ngồi xuống đầu giường, trên mặt nở nụ cười.

“Ta đến để xác nhận vài chuyện.”

“Hừ—” Hàn Thế Thành cười khẩy, nhớ lại trong tiểu thuyết Tô Vân Nhược yêu mình đến chết đi sống lại, “Đến hỏi lão tử có yêu mày không? Nói cho mày biết, lão tử ghét nhất loại tiện nhân như mày, đồ lẳng lơ, đồ xe buýt công cộng.”

“…”

“Lão tử thà chết cũng không thèm đụng vào mày, muốn kết hôn với lão tử, mày nằm mơ đi.”

“…”

Nụ cười và sự im lặng của Tô Vân Nhược khiến Hàn Thế Thành vô cớ dâng lên nỗi sợ hãi, “Mày… mày sao không nói gì.”

“Ta đang tháo trang sức.”

“Cái gì?”

Tô Vân Nhược có một chiếc nhẫn do nhãn hàng tặng, đính một vòng kim cương vụn, tuy không đáng giá, nhưng món đồ đơn giản đeo trên tay rất đẹp.

Nàng nhẹ nhàng tháo ra, dùng khăn tay bọc lại cất vào ngăn kéo túi xách.

Chiếc vòng tay của nàng bình thường, đeo để hợp với đồng hồ, tháo ra không tốn sức.

Ấn chốt khóa, một tiếng “cạch”, đồng hồ cũng theo đó tuột ra.

Trong ngăn kéo sâu nhất của túi xách có một ngăn ít khi được phát hiện, nắm lấy khóa kéo kéo sang phải, lộ ra một gói đồ màu trắng.

Tô Vân Nhược lấy ra, hình vuông vắn, giữa hơi nhô lên.

Hàn Thế Thành nhìn thấy thứ này, nở nụ cười dâm đãng, “Thì ra là đến làm chuyện này à, trách gì lại trói lão tử lại.”

“…”

“Mày tự cởi đi, trước tiên ngồi lên… (lời lẽ thô tục)”

Tô Vân Nhược xé mở gói nhỏ, tiếng xé vang lên rõ ràng trong phòng bệnh yên tĩnh.

Một luồng nhiệt chạy lên đầu hắn, “Nếu mày biểu hiện tốt, lão tử không ngại cưới mày vào cửa như trong sách đâu.”

Tô Vân Nhược dừng động tác, “Sách?”

Hàn Thế Thành tự biết mình lỡ lời, đang định sửa lại, Tô Vân Nhược đã mở rộng thứ màu trắng trong gói.

Không ngờ lại không phải bao cao su!

“Ta thử trước đã.”

“Mày muốn—”

“Có thể sẽ hơi khó chịu, nhịn một chút.”

Hàn Thế Thành còn chưa kịp phản ứng, một bóng đen vụt qua trước mắt.

Cổ đột nhiên bị bóp mạnh!

Hai ngón cái ấn mạnh vào vị trí yết hầu, trực tiếp làm xẹp đường ống ở đó, bốn ngón tay bấu chặt phía sau cổ, có móng tay, xuyên qua găng tay cắm sâu vào thịt.

“Ưm…”

Hắn chỉ có thể phát ra tiếng khi bị bóp cổ, sau đó đôi tay đó siết chặt như xiềng xích, thậm chí có thể cảm nhận được khí quản bị ép dẹp.

Cảm giác ngạt thở khiến mặt hắn đỏ bừng, tứ chi giãy giụa, làm cho dây da trói cổ tay kêu loảng xoảng.

“Cảm giác thế nào? Sướng không?”

“Ta nghe nói, có những kẻ biến thái có sở thích ngạt thở.”

“Buông… buông…” Hàn Thế Thành thật sự không chịu nổi nữa, cảm giác này còn khó chịu hơn cả bị bắn chết ở kiếp trước.

Hoàn toàn không phải vấn đề ngừng thở, mà là tất cả mạch máu trên cổ đều bị ép dẹp, rất muốn ho, nhưng không thể ho ra được.

Tầm nhìn của hắn mờ đi, nước mắt sinh lý không kiểm soát được chảy ra.

“Suỵt, đợi thêm một chút nữa.”

Chiếc điện thoại đặt ở đầu giường Hàn Thế Thành đang ghi lại thời gian của cuộc tra tấn này.

Một phút ba mươi giây.

Lưỡi Hàn Thế Thành thè ra, mắt trợn ngược, trông như thật sự sắp chết.

Hai phút, toàn thân co giật, trông cũng sắp chết.

Hai phút rưỡi.

Trông như sắp chết, nhưng không chết.

Ba phút

Hắn không chết được.

Tô Vân Nhược buông hắn ra.

Hàn Thế Thành hít một hơi thật mạnh phát ra tiếng động lớn, sau đó nghiêng mặt ho dữ dội, như muốn ho cả phổi ra ngoài.

Tô Vân Nhược tiếc nuối “à” một tiếng, “Quả nhiên không chết được.”

Sau đó nắm lấy đầu găng tay, kéo một bên, rồi kéo bên kia, buông ra, vứt vào thùng rác.

“Mày… mày!”

“Ừm?”

Hàn Thế Thành giận dữ, “Khụ khụ, điên, đồ điên.”

“Mày bây giờ mới biết ta là đồ điên sao.”

“Mày chết tiệt—”

Tô Vân Nhược cắt ngang lời hắn, “Nói thật, với chỉ số IQ của mày, muốn xử lý người một cách im lặng có lẽ hơi khó, nhưng ta thật sự có thể giết mày một cách im lặng ở đây.”

Sau cơn ngạt thở vừa rồi, cổ Hàn Thế Thành đau nhói, đồng thời từ trong tâm lý thực sự tin rằng Tô Vân Nhược có lẽ sẽ thật sự giết hắn.

“Giết người, giết người phạm pháp.”

“Mày nói luật pháp với ta làm gì? Mày chẳng phải cũng không tuân thủ pháp luật sao.”

Hàn Thế Thành bị phản bác đến cạn lời, “Mày rốt cuộc muốn làm gì!”

“Muốn giết mày đó.”

Hệ thống biến mất, Tô Vân Nhược dự cảm sắp có chuyện lớn xảy ra.

Vì vậy nàng đến tìm Hàn Thế Thành.

Trong sách, Hàn Thế Thành là kẻ chủ mưu dẫn đến cái chết của nàng, Tô Vân Nhược muốn bảo vệ Tô gia và mạng sống của mình, phải bắt đầu từ hắn.

Thử xem sau khi hệ thống biến mất có thể thay đổi cốt truyện trong sách không.

Hiện tại Hàn Thế Thành bị ngạt thở ba phút mà vẫn không chết, chứng tỏ cốt truyện vẫn không thể thay đổi.

Nhưng “liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” (trong cái rủi có cái may), Hàn Thế Thành vừa nhắc đến một thứ khiến nàng hứng thú.

—Trong sách.

Từ này không phổ biến, có lẽ chỉ có người biết đây là một cuốn sách mới biết được.

Tô Vân Nhược khoanh tay nhìn hắn.

Suy nghĩ một chút, cười khẩy, “Hàn Thế Thành, thân là nam chính, sao mày không có não vậy.”

Nói xong, nàng dồn hết sự chú ý vào khuôn mặt Hàn Thế Thành.

Hắn đột nhiên ngừng ho, mắt trợn to, một đôi mắt kinh hoàng và chấn động nhìn Tô Vân Nhược.

Tô Vân Nhược hiểu được ý nghĩa trong đó, lại đưa ra câu hỏi: “Diễn biến hiện tại có giống với diễn biến mày dự đoán không?”

“Mày, mày cũng…”

“Ừm?”

Hàn Thế Thành há to miệng, ngực và bụng nhô lên, kéo theo cả eo và cổ đều rời khỏi giường, toàn bộ cơ thể như một cây cầu.

Tô Vân Nhược giữ nguyên thần thái và động tác, chờ đợi phản ứng tiếp theo của hắn.

Đột nhiên—

Toàn bộ cơ thể Hàn Thế Thành như rơi từ trên cao xuống, ngã phịch xuống giường, ngất đi.

Sợ chết rồi sao?

Tô Vân Nhược cũng không đưa tay ra thăm dò hơi thở, dù sao chỗ đó quá gần miệng, Hàn Thế Thành chỉ cần há miệng là có thể cắn vào tay nàng.

Nàng đi vào nhà vệ sinh lấy một chậu nước, từ từ, từ trên xuống dưới, đổ hết lên mặt Hàn Thế Thành.

Một giây, hai giây.

Hàn Thế Thành không động đậy.

Thêm một chậu nước nữa.

Tô Vân Nhược cười khẩy, “Mày biết không, ta vừa thử rồi, mày không chết được.”

“…”

“Có lẽ mày nghĩ đây là một chuyện tốt.”

“…”

“Thật tốt, vì đối với ta đây cũng là một chuyện tốt.”

“…”

“Ví dụ như bây giờ ta cầm dao đâm khắp người mày—mày không chết được, ta cũng không trở thành kẻ giết người.”

Hàn Thế Thành đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt kinh hoàng tràn đầy tuyệt vọng.

Đề xuất Ngược Tâm: Giả Nhược Bất Từng Yêu Chàng
BÌNH LUẬN