“Trời ơi! Anh ấy thật cuốn hút, là khoa nào vậy?”
Mao Tiểu Vân khựng lại, “Anh ấy không phải sinh viên trường mình, anh ấy đã đi làm rồi.”
Bạn học biến sắc, xoa xoa mặt cười hỏi: “À? Vậy cậu quen anh ấy kiểu gì?”
Tâm trí Mao Tiểu Vân đã sớm bay bổng.
Mỗi khi nghĩ đến Chu Khám Thiêm, cô lại vui mừng khôn xiết, đặc biệt là ngày anh ấy tỏ tình với cô. Ánh mắt anh ấy u buồn, như một chú nai con lạc lối trong rừng, bị nỗi tuyệt vọng không tìm thấy lối ra làm tổn thương sâu sắc.
Anh ấy nói, không ngờ làm nhiều như vậy mà em vẫn chỉ coi anh là bạn.
Khóe môi Mao Tiểu Vân bất giác cong lên.
Thì ra Chu Khám Thiêm luôn sợ cô không thích anh ấy.
Sao có thể chỉ coi anh ấy là bạn được, cô thích anh ấy nhất mà.
“Tiểu Vân, Tiểu Vân?”
Một bàn tay vẫy vẫy trước mặt Mao Tiểu Vân, kéo cô trở về thực tại.
“Cậu quen anh ấy kiểu gì vậy?”
Trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, nhưng Mao Tiểu Vân bị hỏi khó.
Cô có thể nói là quen qua nhóm fan của Chu Khám Thiêm không?
Khi Chu Khám Thiêm thêm liên lạc với cô, cô cảm thấy như đang mơ vậy. Anh ấy nói đã gặp cô rất nhiều lần ở các buổi gặp mặt fan… Lúc đó Mao Tiểu Vân còn nghĩ Chu Khám Thiêm chỉ thấy quen mặt mình, cô không ngờ rằng… anh ấy lại yêu cô từ cái nhìn đầu tiên.
Thần tượng mình yêu thích lại yêu mình từ cái nhìn đầu tiên ở buổi gặp mặt fan, thật là hạnh phúc quá đi!
“Tiểu Vân…” Vẻ mặt của bạn học trở nên khó tả vì Mao Tiểu Vân liên tục mất tập trung, “Thật ra tớ thấy…”
Mao Tiểu Vân: “Thấy gì?”
Bạn học khó xử nói, “Tớ coi cậu là bạn nên mới nói thật, đó là… cậu tìm bạn trai nhất định phải sáng mắt ra, đừng để bị lừa.”
Mao Tiểu Vân suýt nữa trợn trắng mắt, những người chưa từng trải sự đời này đều bị giới hạn bởi suy nghĩ của họ, bạn trai cô là một ngôi sao lớn mà!
Thôi vậy, tình yêu bí mật thì phải trải qua những nghi ngờ như thế này. Trước đây cô từng nghĩ những người chị dâu kia thật ngốc, bây giờ tự mình làm chị dâu mới nếm trải được sự ngọt ngào và chua xót.
Đợi đến khi cô và Chu Khám Thiêm công khai tình yêu, họ sẽ phải ghen tị chết mất.
“À đúng rồi, ‘Vương Quyền’ tối qua đã chiếu sớm, Chu Khám Thiêm cưỡi ngựa trong đó thật đẹp trai, đẹp trai đến mức tớ mềm cả chân.”
Mao Tiểu Vân đang chìm đắm trong suy nghĩ về bạn trai bỗng nhiên nổi giận đùng đùng, “Cậu thấy anh ấy lả lơi gì chứ.”
Bạn học bị quát, ngẩn người, “Tớ… cậu không thích Chu Khám Thiêm nữa sao?”
Thật ra cô chỉ nhớ Mao Tiểu Vân thích Chu Khám Thiêm nên muốn nhắc đến Chu Khám Thiêm để chuyển chủ đề mà thôi.
Mao Tiểu Vân cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, từ vẻ mặt kỳ lạ có thể thấy rõ, “Cậu là fan nữ mơ mộng của Chu Khám Thiêm à?”
“À?”
Mao Tiểu Vân nghĩ đến việc người trước mặt này lại ảo tưởng về bạn trai mình liền cảm thấy ghê tởm, khó chịu như bị bạn thân cướp người yêu vậy.
Cô đứng dậy, bê khay thức ăn chưa ăn được mấy miếng đổ vào thùng rác, hậm hực bước ra khỏi căng tin.
Quá đáng thật!
Tại sao lại mơ mộng về bạn trai của tôi chứ.
Cơn giận của Mao Tiểu Vân không có chỗ trút, hóa thành sức lực vô tận, giẫm mạnh xuống nền xi măng, phát ra tiếng “pạch pạch pạch”.
Cô tức giận trở về ký túc xá, ba cái đầu vẫn đang chen chúc trước màn hình laptop, hiển thị quảng cáo của “Cùng nhau du lịch đi”.
“Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi.”
“Sốt ruột chết mất, hôm qua trang web chính thức nói có khách mời bí ẩn, tớ mong chờ chết đi được, rốt cuộc là ai đây.”
Quảng cáo đầu chương trình “Cùng nhau du lịch đi” kết thúc, ống kính chuyển đến cửa khách sạn.
Chương trình này là show giải trí hot nhất thời gian gần đây, không chỉ có người xem trên livestream mà ngay cả tại hiện trường cũng có rất đông fan hâm mộ đuổi theo các khách mời.
Chưa nghe thấy tiếng khách mời nói chuyện, loa đã truyền đến tiếng la hét của fan.
“Chu Khám Thiêm! Chu Khám Thiêm! Em yêu anh.”
“Thiên Thiên dũng cảm bay, fan Thiên mãi mãi theo!”
Tâm lý của Mao Tiểu Vân không biết từ lúc nào đã thay đổi.
Trước đây, những người khác cũng thích Chu Khám Thiêm như cô, thì đó là người nhà. Nhưng bây giờ chỉ thấy chói tai, bất giác nghĩ những người này tại sao lại đi quấy rầy việc quay phim tại hiện trường.
Nhưng khi âm lượng tiếng hô tăng lên, Chu Khám Thiêm dường như đã ra khỏi khách sạn, cô lại không kìm được nhìn sang.
Một người bạn cùng phòng nói: “Tạo hình của Chu Khám Thiêm hôm nay hơi bị đẹp trai đó.”
Người khác: “Đúng là đẹp thật, đặc biệt là kiểu chàng trai năng động, tươi sáng. Ê, Tiểu Vân cậu không xem à? Cậu không phải fan cứng của Chu Khám Thiêm sao?”
Mao Tiểu Vân cuối cùng vẫn không kìm được cám dỗ mà ngồi xuống cạnh bạn cùng phòng.
Chu Khám Thiêm hôm nay mặc áo dài tay màu trắng, bên ngoài khoác áo sơ mi kẻ caro màu xanh lam, quần jean xanh nhạt, giày thể thao, trông rất trẻ trung, thanh lịch.
Mao Tiểu Vân nhếch khóe môi – đây là bộ cô chọn.
Chu Khám Thiêm đã gửi ảnh hỏi cô nên mặc bộ nào, cô chọn bộ này, Chu Khám Thiêm chê nói là giả vờ trẻ trung, nhất quyết không mặc, kết quả cuối cùng vẫn mặc trong chương trình.
Bạn trai tôi đúng là kiêu ngạo nhưng trong lòng lại mềm yếu!
Anh ấy lịch sự giơ tay chào hỏi các fan tại hiện trường, “Chào buổi sáng mọi người.”
Nói xong, anh ấy bước lên xe, đối mặt với camera của tổ chương trình.
Chu Khám Thiêm làm một cử chỉ đặc biệt, “Hôm nay vẫn rất yêu các bạn.”
Mật ngọt trong lòng Mao Tiểu Vân càng thêm đậm đà – cử chỉ đó là bí mật nhỏ của cô và Chu Khám Thiêm mấy ngày trước.
Chu Khám Thiêm nói anh ấy làm cử chỉ này trong chương trình, những lời anh ấy nói ra đều là muốn nói với cô.
Mao Tiểu Vân cảm thấy mình như mọc ra đôi cánh nhỏ, hai chân đung đưa trên ghế, vui vẻ đến mức sắp bay lên.
Người tiếp theo xuất hiện là Tô Vân Nhược.
“Tô Vân Nhược cô không được bắt nạt Tinh Tinh nữa.”
“Tô Vân Nhược Tô Vân Nhược!”
Nghe thấy cái tên này, Mao Tiểu Vân lại không vui.
Chu Khám Thiêm nói, sở dĩ anh ấy ghét Tô Vân Nhược như vậy là vì khi Tô Vân Nhược đóng phim cùng anh ấy đã muốn “tiềm quy tắc” anh ấy, không thành công nên tức giận cắt bỏ những cảnh quay nổi bật của anh ấy.
Mao Tiểu Vân nhíu mày nhìn Tô Vân Nhược trong ống kính, đặc biệt là khi cô ấy lên xe nhìn thấy Chu Khám Thiêm, khựng lại một chút rồi mới quay đầu ngồi xuống đối diện Chu Khám Thiêm.
Ánh mắt đó tràn đầy sự không cam lòng và oán hận, giống như nữ phụ độc ác trong phim truyền hình vì tình yêu không thành mà chuyên gây rối.
Trực giác của phụ nữ mách bảo cô, Tô Vân Nhược tuyệt đối vẫn còn ý đồ xấu.
Mao Tiểu Vân nhìn hai người trong ống kính cùng xuất hiện, thậm chí có người trên bình luận còn vô lý “đẩy thuyền” cặp đôi “oan gia” này, lòng cô càng lúc càng hoảng, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chu Khám Thiêm.
[Hừ!]
Chu Khám Thiêm trả lời ngay lập tức: [Bảo bối, em thấy lời tỏ tình của anh chưa.]
[Hừ hừ!]
[Sao lại hừ hừ, em là heo con à?]
Mao Tiểu Vân: [Anh không được nói chuyện với Tô Vân Nhược, em đang xem livestream đó, em sẽ theo dõi anh. /Theo dõi]
[Được được được, trái tim và miệng của anh đều là của bảo bối.]
Mao Tiểu Vân cuối cùng cũng thả lỏng, còn chưa nghĩ ra nên trả lời gì, đối phương đột nhiên gửi đến bốn chữ: [Em còn đau không?]
Bốn chữ này có ma lực, ngay lập tức xua tan cảm xúc tức giận của cô.
Má cô nóng bừng như bị lửa đốt.
Tối hôm trước anh ấy lừa cô ra ban công, nói là ngắm cảnh đêm khu trung tâm thương mại của thành phố S, nhưng bàn tay không ngoan ngoãn cứ véo cô… còn không cho cô chạy, hễ cô có ý định chạy là bị anh ấy kéo lại mà trêu chọc mạnh bạo, còn luôn ghé sát tai cô mà rên rỉ: “Còn chạy không? Sợ gì chứ, bên ngoài không thấy chúng ta đâu.” “Bảo bối em thật đẹp.”
Chu Khám Thiêm bình thường rất dịu dàng, nhưng khi trêu chọc cô thì lại hung dữ, cô bảo anh ấy chậm lại thì anh ấy lại làm ngược lại, bảo anh ấy nhẹ nhàng một chút thì anh ấy lại khiến cô khóc, đè cô chặt cứng không cho nhúc nhích.
Sự mãnh liệt đó khiến Mao Tiểu Vân hôm qua đi lại còn run rẩy.
Mao Tiểu Vân vừa xấu hổ vừa bực bội, [Hừ hừ.]
[Đã bôi thuốc chưa?]
[Hừ hừ.]
[Anh bảo người đặt vé máy bay cho em, tối nay qua đây anh bôi thuốc cho em.]
“Tiểu Vân, thần tượng của cậu hình như không còn trong ống kính nữa rồi.”
Bạn cùng phòng nhắc nhở Mao Tiểu Vân, bên này điện thoại đột nhiên hiện lên cuộc gọi WeChat.
— Vì anh ấy đang gọi điện cho tôi.
Mao Tiểu Vân kiêu hãnh đứng dậy, ra ngoài ký túc xá nghe điện thoại.
“Bảo bối, so với tin nhắn thì anh vẫn muốn nghe giọng nói của em hơn.”
Mao Tiểu Vân tuy trong tin nhắn thì làm nũng, nhưng thực ra khi đối mặt với Chu Khám Thiêm vẫn sẽ ngại ngùng, “Anh, anh…”
“Anh không nói chuyện với Tô Vân Nhược, anh rất ngoan.”
Mao Tiểu Vân có cảm giác mình đã chiếm hữu thần tượng quốc dân, kích động đến mức dậm chân tại chỗ, lại sợ đối phương phát hiện, vội vàng kiềm chế, “Anh gọi điện cho em không ảnh hưởng đến công việc sao?”
“Chương trình sắp vào quảng cáo rồi, tổ chương trình nói sẽ đưa chúng ta đến các điểm đến riêng biệt. Tối nay em đến nhé, anh đã chuẩn bị một bất ngờ lớn ở khách sạn cho em.”
Mao Tiểu Vân dù sao ngày mai còn có ba tiết học, đang do dự, bên kia lại nói: “Tranh thủ còn vài phút, chúng ta chơi trò heo con nhé.”
“Trò heo con gì?”
“Anh nói gì em cũng phải hừ hừ, nếu em không hừ hừ thì tối nay phải đến tìm anh.”
Rõ ràng cách nhau qua điện thoại, Chu Khám Thiêm cứ như đang đứng trước mặt, Mao Tiểu Vân không dám đối mặt với anh ấy, xoay nửa vòng trên ban công, “Em mới không thèm.”
“Bắt đầu nhé, em có nhớ anh không.”
“Hừ… hừ.”
“Bảo bối nói to lên.”
Mao Tiểu Vân nũng nịu, “Anh thật đáng ghét!”
“Tối qua mơ thấy bảo bối nằm sấp bên ban công trông hơi không chịu nổi, em đoán xem anh có tự mình giải quyết không.”
Ký ức của Mao Tiểu Vân bị anh ấy gợi lại, lập tức vành tai nóng bừng, lại xoay nửa người, toàn thân vừa xấu hổ vừa hưng phấn, “Anh làm gì mà nói mấy chuyện này chứ.”
“Không hừ hừ, bảo bối thua rồi, anh đặt vé máy bay cho bảo bối.”
Mao Tiểu Vân nửa đẩy nửa đồng ý, trên đường đến sân bay buồn chán mở Weibo, thấy tin tức thảm đỏ mấy ngày trước vẫn còn trên hot search – #TôVânNhượcKhaCẩmDươngPhạmTinhThần#.
Nghĩ đến thảm đỏ là lại tức!
Tô Vân Nhược đúng là… rời đàn ông thì không biết đi độc lập nữa.
Nếu không phải cô ta dựa dẫm vào hai người đàn ông, Thiên Thiên tuyệt đối là ngôi sao sáng nhất đêm đó.
Cô lại một lần nữa khinh thường người phụ nữ từng muốn “tiềm quy tắc” Chu Khám Thiêm trong lòng.
…
Chiếc xe van lao vun vút trên cầu vượt, nhanh chóng chạy qua.
Đạo diễn: “Dựa trên kết quả thi đấu của kỳ trước, lần này tổ chương trình có thể đáp ứng một yêu cầu của cô. Cô Tô Vân Nhược có muốn gì không?”
Tô Vân Nhược bị bịt mắt, không biết tình hình hiện tại thế nào, nhưng kỳ này quả thực có một vấn đề cô quan tâm: “Ôn Thanh Lãnh đang trên đường đến hang rắn sao?”
“Ừm… đúng vậy.”
“Yêu cầu của tôi là cô ấy đừng đi nữa, chúng ta cứ bắt đầu bình thường kỳ này đi.”
Cái hang rắn đó cô nhìn thôi đã nổi da gà, không thể tưởng tượng được một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối, có chuyện cũng không dám nói như Ôn Thanh Lãnh vào đó sẽ thế nào.
Tổ đạo diễn ngẩn người: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, ban đầu tôi muốn để đội viên cùng đội trưởng vào hang rắn, nhưng nghĩ đến hai đứa nhỏ vì cứu tôi mà còn chạy ra ngoài vòng, thôi vậy.”
Trò chuyện thêm một lát, Tô Vân Nhược cuối cùng cũng được đưa đến điểm đến.
Thành phố A là một thành phố lịch sử, các điểm tham quan cơ bản đều là những tác phẩm kinh điển được các nghệ nhân bậc thầy thiết kế từ hàng trăm năm trước.
Ít cây cối, trên nền đá lát là tường đỏ ngói vàng, bao quanh bởi hàng rào trắng.
Mỗi khi đến những nơi như vậy, nghĩ đến những người trăm năm trước cũng nhìn thấy cùng một cảnh tượng với mình, sẽ có cảm giác thời gian và không gian bị xáo trộn.
Tô Vân Nhược đứng thẳng một lúc, đột nhiên chắp hai tay lại, đơn giản cúi chào kiến trúc.
Đạo diễn đi cùng đứng bên cạnh không biết cô đang làm gì, đợi cô xong động tác mới mở miệng, “Mục tiêu nhiệm vụ hôm nay là chụp ảnh check-in mười điểm tham quan hàng đầu của thành phố A, vào sáu giờ chiều, khách mời check-in được nhiều điểm nhất sẽ giành chiến thắng.”
“Vì kinh phí của tổ chương trình có hạn, nên lần này tám khách mời chỉ có thể dùng chung 1000 tệ kinh phí. Cô Tô Vân Nhược là người chiến thắng kỳ trước, có thể chọn đầu tiên lộ phí cho mười điểm check-in hôm nay.”
“Có thể bắt đầu từ việc chọn phương tiện giao thông, sử dụng phương tiện giao thông để phán đoán chi phí cuối cùng. Cần đặc biệt nhắc nhở, số tiền chọn bây giờ còn bao gồm bữa trưa hôm nay.”
Tô Vân Nhược “ồ” một tiếng, chớp chớp mắt, “Anh đưa hết 1000 tệ cho tôi đi.”
[???]
[???]
[Thấy cô không cho Ôn Thanh Lãnh vào hang rắn tôi còn thoáng có thiện cảm với cô, không ngờ chưa đầy mười phút cô lại bắt đầu làm tôi phải thay đổi suy nghĩ.]
Khán giả livestream đều ngớ người, Tô Vân Nhược cô chơi game kiểu này sao? Lễ phép giao tiếp cơ bản trong show giải trí đâu rồi?
Đạo diễn đi cùng không kìm được khóe miệng giật giật, “Không để lại một chút nào cho các khách mời khác sao?”
“Nhìn cái kiểu này của các anh, kỳ này là trận chiến cá nhân đúng không?” Tô Vân Nhược chống nạnh, cười đặc biệt kiêu ngạo, “Vậy thì đương nhiên tôi phải tăng độ khó cho đối thủ rồi.”
Đạo diễn đi cùng: “…”
Khán giả livestream: […………]
Chương trình này luôn bị Tô Vân Nhược dẫn đi theo những hướng khác.
May mà đạo diễn chính trong tai nghe đã khẩn cấp chỉ thị, đạo diễn đi cùng mặt mày ủ rũ nói: “Kỳ này có khách mời bí ẩn, cô Tô Vân Nhược vẫn nên chiếu cố người mới một chút, nếu không chương trình của chúng ta lần sau sẽ không ai dám đến nữa.”
Tô Vân Nhược nghiêng đầu suy nghĩ nghiêm túc, “Được thôi, tôi lấy 930, 70 tệ còn lại mỗi người 10 tệ, đủ để đi tàu điện ngầm, xe buýt rồi.”
Đạo diễn đi cùng: “…”
[Ha ha ha ha ha cô thật độc ác.]
[Ha ha ha ha ha, bây giờ livestream của mấy khách mời khác đều đang bình luận: Tiền của bạn bị Tô Vân Nhược cướp rồi.]
[Đúng vậy, cứ làm thế đi, tăng độ khó cho những người khác!]
[Chị em ơi, tôi phải ra cửa tàu điện ngầm rình người rồi.]
[Quá đáng thật! Như vậy những người khác chơi kiểu gì, Tô công chúa ích kỷ kinh khủng, Ọe—]
[Tôi khuyên anti-fan đừng vào livestream của Tô Vân Nhược nữa, ở đây toàn bình luận ác ý thôi.]
[Cười chết mất, ai muốn xem show giải trí hòa khí sinh tài chứ, phải xem khách mời cạnh tranh đấu đá, chơi chiêu mới hay.]
[Buồn cười quá, tổ chương trình các anh thật sự dám để Tô Vân Nhược chọn đầu tiên à.]
[Thì có cách nào đâu, ai bảo kỳ trước cô ấy được đàn ông nâng đỡ chứ.]
[Anti-fan có thể cút đi không, Tô Vân Nhược cuối cùng là tự mình giành chiến thắng, không phải người khác tặng.]
[Chủ tử nhà bạn không có quán quân thế giới và cao thủ dân gian bảo vệ, là vì cô ấy không muốn sao?]
Kỳ này chương trình còn đặc biệt trang bị điện thoại riêng, trên điện thoại cài WeChat, tất cả khách mời sau khi check-in cần đăng lên vòng bạn bè.
Tô Vân Nhược nhìn chằm chằm vào vài cái tên quen thuộc trong danh bạ, đoán rằng mỗi người cũng giống mình, khi tháo bịt mắt ra đều ở những điểm tham quan khác nhau.
Tức là ban đầu sẽ có tám điểm tham quan được check-in, muốn thắng thì cần tranh giành hai điểm còn lại.
Nhưng mà—
Không đúng, cô đã nghĩ sai rồi.
Tổ chương trình nói là du lịch tiết kiệm mười điểm tham quan, nghĩa là mười điểm tham quan đều phải đi.
Tô Vân Nhược hỏi đạo diễn đi cùng, “Điểm check-in có thể trùng lặp đúng không? Chỉ cần mặt và điểm tham quan cùng xuất hiện trong khung hình là được tính là check-in thành công?”
Đạo diễn đi cùng toát mồ hôi hột.
Đạo diễn đi cùng: Làm sao đây, có cảm giác Tô Vân Nhược sắp gây chuyện rồi. Mặc dù khi thiết kế trò chơi quả thực có thiết kế điểm check-in có thể bị các khách mời khác trùng lặp, nhưng không ngờ ngay từ đầu đã bị Tô Vân Nhược đoán ra “tiềm quy tắc” rồi!
Anh ấy nhất định là gặp sao quả tạ, nếu không cũng sẽ không bốc thăm trúng Tô Vân Nhược, khó đối phó quá.
“Anh ngầm đồng ý rồi.”
Đạo diễn đi cùng do dự gật đầu, yếu ớt, bất lực, đáng thương.
“Hoan hô!”
Tô Vân Nhược mở danh bạ, thấy không có khách mời bí ẩn, liền kéo sáu khách mời khác vào một nhóm, điện thoại hướng về camera, mở mic, “Mọi người chú ý, hôm nay tất cả kinh phí đều nằm trong tay tôi, vì lý do nhân đạo, tôi đã để lại cho các bạn 10 tệ.”
Cô nhấn lại nút ghi âm tiếp tục nói: “10 tệ này các bạn có thể dùng để đi từ điểm tham quan này đến điểm tham quan tiếp theo, sau đó đi bộ đến các điểm tham quan khác, hoặc cũng có thể chọn đi tàu điện ngầm, xe buýt đến tìm tôi làm đàn em của tôi, hôm nay lộ phí và bữa trưa của các bạn tôi bao.”
Cô dừng lại một chút, “Nhưng tôi cũng cần thu một chút quà gặp mặt, những người làm đàn em của tôi cần tìm một tấm biển hình người của tôi ở gần đó và chụp ảnh check-in cùng điểm tham quan.”
Nhóm WeChat dưới sự theo dõi của khán giả livestream liên tục hiện lên dấu hỏi.
Khán giả livestream cũng không kìm được mà theo dõi.
Tô Vân Nhược dưới sự tấn công của dấu hỏi từ hai phía nói với ống kính, “Đừng gửi dấu hỏi nữa, mau đi nói vị trí của tôi cho các anh trai nhà các bạn, rồi bảo họ cầm 10 tệ đi tàu điện ngầm đến tìm tôi, nếu không hôm nay sẽ không có một xu nào đâu.”
Tô Vân Nhược làm loạn như vậy, nhiệm vụ tranh giành điểm check-in mà đạo diễn sắp xếp cho các khách mời lập tức biến chất.
Đúng là bọn tư bản hút máu bóc lột người lao động một cách trần trụi mà!
Dưới áp lực của sự nghèo khó, Ôn Thanh Lãnh và Chu Khám Thiêm gặp nhau trước tiên, tìm cách khác biểu diễn bên đường để kiếm lộ phí.
Những đứa trẻ ngoan ngoãn khác thì tự đi tìm tấm biển hình người của Tô Vân Nhược, tìm thì tìm được rồi, nhưng trung tâm thương mại không cho mượn, dù có mượn được thì điểm tham quan cũng không cho vào.
Khi các khách mời đang làm việc quần quật, khách mời bí ẩn lặng lẽ xuất hiện.
“Nhà tư bản” Tô Vân Nhược không cần làm gì, đang cầm điện thoại chụp ảnh trước cửa một quán trà sữa trong khu thắng cảnh, đột nhiên một con thú nhồi bông hình gà trông rất giống vịt lặng lẽ tiếp cận.
Cuối tuần, khu thắng cảnh đón hàng nghìn du khách, vì biết có quay show giải trí nên đã lấp đầy đường phố. Tô Vân Nhược hưởng ứng lời kêu gọi của đông đảo fan tại hiện trường, giơ điện thoại lên chụp ảnh chung với mọi người.
— 3
— 2
— 1
Máy ảnh hẹn giờ chụp cố định một khoảnh khắc. Khoảnh khắc đó lẽ ra là điểm nhấn của Tô Vân Nhược và khán giả, nhưng lại bị một con thú nhồi bông vượt qua bức tường thứ tư, trông hơi kỳ lạ, cướp mất sự chú ý.
Tô Vân Nhược tò mò nhìn chằm chằm một lúc, còn chưa biết thứ này đang len lỏi qua đám đông lặng lẽ tiếp cận.
“Pạch”
Bàn tay của con thú nhồi bông thẳng tắp đặt lên đầu cô.
Tô Vân Nhược ngước mắt nhìn bàn tay màu vàng của con gà đó, quay người giơ tay lên, làm động tác bắn súng, tạo dáng thật ngầu.
“Đừng nhúc nhích.”
Con gà lập tức giơ hai tay lên.
“Tôi ghét nhất là người khác chạm vào tóc tôi, bây giờ tôi sẽ xử tử anh vì tội bắt nạt Tô Vân Nhược.” Cô làm động tác bắn súng, còn lồng tiếng: “Bùm—!”
Hành động này thật trẻ con.
Nhưng điều vô lý là con gà lại đặc biệt phối hợp ôm ngực, lùi lại hai ba bước, bị thương nặng không thể chống đỡ cơ thể, ngã thẳng xuống đất.
[Ha ha ha ha, diễn xuất của một con gà sao mà hay thế.]
[Cười chết mất, đây là khách mời bí ẩn đúng không?]
[Vừa từ livestream của con gà này qua đây, tôi xin nói: Tổ chương trình thật chó má, khách mời bí ẩn ngay cả livestream của mình cũng đội mũ trùm đầu, hoàn toàn không đoán được là ai.]
[Nhìn anh ta và Tô Vân Nhược đối đáp qua lại như vậy, cảm giác chắc là người quen?]
[Tô Vân Nhược biết trước khách mời bí ẩn là ai rồi sao? Tổ chương trình mở cửa sau cho cô ấy à?]
“Ối giời ơi, bị trẹo lưng rồi, kéo một cái.” Con gà cuối cùng cũng phát ra tiếng, đưa tay về phía Tô Vân Nhược, “Chị cảnh sát cứu mạng!”
Tô Vân Nhược rõ ràng ngẩn người, không giống như giả vờ.
[Giọng nói này… quen quá…]
[Tô Vân Nhược hình như nhận ra là ai rồi.]
“Ha ha ha ha ha.”
Tô Vân Nhược đột nhiên cười lớn. Khi con gà đang cố gắng ngồi dậy, cô ngồi xổm xuống đè con gà trở lại mặt đất.
“Không được nhúc nhích! Bây giờ anh bị tôi bắt vì tội lừa đảo xác chết.”
“Á á á á á cứu mạng!”
Con gà nằm trên đất lăn lộn tránh khỏi tầm tay của Tô Vân Nhược, chống bốn chi đứng dậy.
Tô Vân Nhược chống nạnh, “Trời nóng như vậy mà còn đội mũ trùm đầu, có nóng không chứ.”
Người bên trong thở ra một hơi, “Nóng chết tôi rồi.”
Sau đó tháo mũ trùm đầu ra, để lộ khuôn mặt đẫm mồ hôi của Kha Cẩm Dương.
Tóc anh ấy ướt đẫm, lớp ngoài vẫn giữ được kiểu tóc, lớp trong dính chặt vào trán.
Anh ấy vốn có làn da trắng, bị bịt kín quá lâu nên mặt đỏ bừng, có một vẻ đẹp thể thao đầy nhiệt huyết sau khi chơi bóng rổ.
“Hello mọi người, tôi là Kha Cẩm Dương.”
[Á á á á tôi đã nói sao hai người lại ăn ý như vậy, hóa ra là người quen.]
[Wow, ban đầu còn thấy thay khách mời thật phiền, không ngờ lại là Kha Cẩm Dương, tôi lại được rồi!]
[Kha Cẩm Dương và Tô Vân Nhược gần đây xuất hiện cùng nhau hơi nhiều đó, họ yêu thật sao?]
[Không thể nào, yêu thật thì sẽ không thường xuyên cùng nhau xuất hiện như vậy, các cặp đôi thật sự thường là những người mà khán giả thấy hoàn toàn không hợp nhau.]
[Cười chết mất, Kha Cẩm Dương vì muốn thoát khỏi ma trảo mà lăn lộn tại chỗ, hình tượng thần tượng của anh đâu rồi!]
“Anh check-in chưa mà đã đến tìm tôi.”
Kha Cẩm Dương ngẩn người, “Check-in gì?”
“Là giúp tôi check-in đó, bây giờ tôi là người giàu nhất, các bạn đều phải làm việc cho tôi.” Tô Vân Nhược kiêu hãnh nói xong, chớp chớp mắt, “Ồ, nhớ ra rồi anh không có trong nhóm, lại đây thêm WeChat tôi kéo anh vào nhóm.”
Tô Vân Nhược mò điện thoại, cúi đầu mở mã QR chuẩn bị cho Kha Cẩm Dương quét, đột nhiên một cái mũ trùm đầu từ trên trời rơi xuống, trước mắt tối sầm.
“Anh làm gì vậy, bên trong toàn mồ hôi, hôi chết đi được.”
Đạo diễn đi cùng đột nhiên giơ loa lên hô: “Cô Tô Vân Nhược, bị loại. Cô Tô Vân Nhược, bị loại.”
“Ha ha.” Kha Cẩm Dương cười kiêu ngạo tại chỗ hai tiếng, lớn tiếng tuyên bố: “Khinh địch rồi chứ gì.”
Tô Vân Nhược: “???”
[???]
[Bị loại gì?]
Đạo diễn đi cùng nén cười: “Cô Tô Vân Nhược, kỳ này chỉ có thể có 8 khách mời xuất hiện, do 9 người chơi tranh giành, khách mời bị đội mũ trùm đầu cần tạm biệt livestream.”
Tô Vân Nhược không kìm được vén mũ trùm đầu lên, mặt đầy uất ức, “Có quy tắc này sao không nói sớm?”
Đạo diễn đi cùng: “Trận chiến cá nhân thì phải đấu đá, hơn nữa chương trình của chúng ta còn có quy tắc gì nữa đâu?”
[Gậy ông đập lưng ông, ai bị thì tôi không nói.]
[Ha ha ha ha ha, cười chết mất, từ khi cô lừa mọi người vào nhà dân trái phép thì chương trình này đã không còn quy tắc gì nữa rồi!]
[Cứ tưởng Kha Cẩm Dương đến để tạo ra những khoảnh khắc ngọt ngào giả tạo với Tô Vân Nhược, không ngờ anh ấy lại đến để hạ gục cô ấy.]
[Gia đình ơi, livestream của Phó Hoài đã kết nối rồi. Rốt cuộc ai đã đồn Phó Hoài bị thay thế, đây rõ ràng là hiệu ứng chương trình mà tổ chương trình cố tình sắp xếp.]
[Đạo diễn chính an ủi: Cuối cùng cũng loại bỏ được cái lỗi hệ thống Tô Vân Nhược này rồi.]
[Ồ ồ ồ ồ! Tôi hiểu rồi, check-in chỉ là cái cớ, thực chất là chín người tranh giành quyền livestream của tám phòng livestream đúng không.]
[Xem chương trình này xong tôi luôn cảm thấy chỉ có mình tôi là kẻ ngốc duy nhất.]
[Kẻ ngốc duy nhất +1]
[Cảm thấy IQ không đủ dùng rồi.]
[Cứ như vậy đi! Xin hãy tiếp tục duy trì, tôi không muốn xem những thứ ngọt ngào giả tạo như Ôn Thanh Lãnh và Chu Khám Thiêm, tôi chỉ muốn xem họ xé nhau.]
[Hấp dẫn, quá hấp dẫn!]
[Kịch bản này cũng quá tệ rồi? Cố tình tạo ra tương tác cho Tô Vân Nhược và Kha Cẩm Dương, lẽ nào thật sự muốn Tô Vân Nhược rời khỏi livestream? Tôi không tin.]
Anti-fan vừa mới chất vấn trên bình luận, đạo diễn đi cùng đã nói: “Cô Tô Vân Nhược, livestream của cô bây giờ sẽ đổi tên thành livestream của Kha Cẩm Dương, xin hãy giao điện thoại.”
Tô Vân Nhược nghĩ, trách gì khách mời bí ẩn không có WeChat, hóa ra ngay cả thông tin liên lạc cũng là lưu động.
Bản thân cô là khách mời đầu tiên bị loại, muốn lật ngược tình thế rất khó.
Thứ nhất là bây giờ chiêu trò đã bị lộ ra ngoài, cái mũ trùm đầu này không thể dùng cách lừa gạt để đội cho người khác.
Thứ hai là bây giờ họ có nhóm chat để trò chuyện, cô không biết họ sẽ nói gì.
Quan trọng nhất là Tô Vân Nhược phân tích từ góc độ của đạo diễn, việc người đầu tiên bị loại rơi vào cô thực ra là phù hợp nhất.
Vì cô kịp thời bị loại cũng nhất định sẽ tìm cách để người khác bị loại. Những người khác, ví dụ như Lâm Tinh Sâm, Phó Hoài, Chu Khám Thiêm, Ôn Thanh Lãnh… mấy người khác cực kỳ thiếu cảm giác giải trí, căn bản không thể chơi được, nói không chừng lập tức sẽ bỏ cuộc.
Tô Vân Nhược dành một thời gian ngắn để xác định cách chơi tiếp theo, rồi giao điện thoại cho Kha Cẩm Dương.
Đạo diễn đi cùng: “Được rồi, bây giờ cô có thể tự do hoạt động rồi.”
Nói xong câu này, ống kính chính của livestream lại trực tiếp hướng về Kha Cẩm Dương, Tô Vân Nhược hoàn toàn biến mất.
Khán giả livestream khá vui vẻ.
Một mặt là fan của Tô Vân Nhược thờ ơ, không có tinh thần chiến đấu cũng không thích cằn nhằn, mặt khác là những người qua đường đến xem trò vui và anti-fan thấy Tô Vân Nhược bị hớ thì cơ bản đã thỏa mãn.
[Các livestream khác đều biết Tô Vân Nhược bị Kha Cẩm Dương hạ gục, tất cả mọi người không hề tiếc nuối một chút nào, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt: Cô ta ác giả ác báo thật đáng mừng.]
[Mèo con chó con gặp mặt rồi, nghe nói Tô Vân Nhược bị Kha Cẩm Dương loại, lập tức mở điện thoại xem lại livestream của Tô Vân Nhược.]
[Khoan đã—Kha Cẩm Dương coi như thừa kế “gia tài” của Tô Vân Nhược đúng không? Vậy những người vừa nãy bị buộc phải dùng poster của Tô Vân Nhược để check-in có phải đổi thành mặt của Kha Cẩm Dương không?]
[Mèo con chắc khóc mất, người mắc chứng sợ xã hội phải ngồi xổm trước cửa trung tâm thương mại, mất mười phút chuẩn bị tâm lý mới dám vào tìm chủ cửa hàng xin poster của Tô Vân Nhược, kết quả công cốc.]
[Mèo con còn đỡ, thảm hơn là chó con, cậu ấy còn vác tấm biển hình người của Tô Vân Nhược đến điểm tham quan bị chặn, suýt nữa quỳ xuống cầu xin người ta mới được vào chụp ảnh check-in.]
[Vậy Tô Vân Nhược bây giờ có phải tan làm rồi không?]
Trong khung hình truyền đến giọng nói của Tô Vân Nhược, “Ê, Kha Cẩm Dương, tôi nói cho anh biết nhé, trong chương trình này tất cả khách mời đều rất nhiều mưu mẹo, anh mới đến cần một người có kinh nghiệm giúp anh dẫn đường.”
Kha Cẩm Dương: “Chẳng lẽ không phải cô là người nhiều mưu mẹo nhất sao?”
“…”
Tô Vân Nhược im lặng đội lại mũ trùm đầu hình gà, lại bước vào ống kính, “Đạo diễn, tôi đội mũ trùm đầu, cũng giống như không xuất hiện trước ống kính đúng không.”
Đạo diễn đi cùng hài lòng với phản ứng của Tô Vân Nhược, “Phải xem streamer có vui lòng cho cô đi theo bên cạnh không.”
Tô Vân Nhược tháo đầu thú nhồi bông ra, định đội lên đầu Kha Cẩm Dương, Kha Cẩm Dương giơ hai tay chặn lại, kế hoạch thất bại.
Tô Vân Nhược lặng lẽ đội lại, “Này, anh xem, tuy tôi không thể xuất hiện trước ống kính, nhưng tôi có quyền loại bỏ duy nhất.”
Kha Cẩm Dương cười nói, “Lừa những người khác thì được, tôi còn không hiểu cô sao.”
“Anh nghe tôi nói hết đã chứ.” Tô Vân Nhược chỉ vào điện thoại, “Đến chiều mới có kết quả cuối cùng, nhưng anh đã thừa kế 930 tệ của tôi, nên anh chắc chắn sẽ check-in được nhiều nơi hơn họ.”
“Cảm ơn sự tặng cho vô điều kiện của cô.”
“Anh dù có check-in được mười điểm cũng vô ích, tôi đến lúc đó sẽ liên minh với họ, một hai người tóm được anh, tôi đội mũ trùm đầu cho anh, anh trực tiếp bị loại, một ngày làm việc công cốc.”
Kha Cẩm Dương không cười nổi nữa.
Vì anh ấy phát hiện, hình như đúng là như vậy.
Khi anh ấy đội mũ trùm đầu hoàn toàn không nghĩ rằng mình tuy không thể xuất hiện trước ống kính, nhưng lại có quyền loại bỏ tuyệt đối duy nhất.
Khán giả livestream cũng bị tư duy ngược của Tô Vân Nhược làm cho chấn động.
[Chết tiệt, chết tiệt, ý tưởng này thật tuyệt vời.]
[Bị loại còn có thể giải thích là có quyền loại bỏ duy nhất, Tô Vân Nhược lần này thuộc về sự hiểu biết đỉnh cao. Ngay lập tức địa vị đã được nâng cao.]
[Giây trước: Không nghe không nghe, rùa rụt cổ niệm kinh. Giây sau: Chết tiệt, hình như đã tặng cho đối phương một con át chủ bài. Kha Cẩm Dương: Thắng rồi, nhưng hình như lại thua.]
Giọng nói của Tô Vân Nhược trở nên kiêu hãnh, hai tay dang rộng, lắc lư cái đầu thú nhồi bông quá khổ đối với cô.
Mông không chút hình tượng nào mà lắc lư sang hai bên, cái dáng vẻ đó, càng đắc ý bao nhiêu thì càng đắc ý bấy nhiêu.
“Vậy nên bây giờ điều anh nên làm nhất là quỳ xuống cầu xin tôi hợp tác với anh, dù sao tôi cũng là người có thể trực tiếp loại bỏ người chiến thắng cuối cùng mà.”
Kha Cẩm Dương khuôn mặt tuấn tú hơi ngửa ra sau, hít một hơi thật sâu.
“Quyết định xong chưa, chưa quyết định xong tôi đi tìm người khác đây.”
Pạch—
Kha Cẩm Dương quỳ một gối xuống, hai tay giơ điện thoại lên, “Tiểu đệ hôm nay theo anh rồi!”
Trời nắng đẹp, người đông đúc.
Trong một vòng tròn nhỏ được bảo vệ chặn lại.
Một người mặc bộ thú nhồi bông vải bông màu vàng, quỳ một gối, hai tay giơ cao, trong sự hài hước, lưng thẳng tắp, tư thế lại đầy chính khí, sống động như đang diễn một vở kết nghĩa vườn đào.
Và một người đội mũ trùm đầu giống vịt giống gà, hai tay giơ ngang, như trẻ mẫu giáo tập thể dục buổi sáng mà vung lên vung xuống, nhảy nhót xoay vòng, vui vẻ không tả xiết.
Những động tác này đối với học sinh tiểu học thì hơi trẻ con, nhưng đối với sinh viên đại học thì vừa đủ!
Quá quá quá đáng yêu!
Đáng yêu thì thôi đi, bên cạnh còn có người diễn cùng!
Kha Cẩm Dương kéo cái chân đang quỳ trên đất đến trước mặt Tô Vân Nhược, lại trịnh trọng và mạnh mẽ giơ điện thoại lên, “Bệ hạ, đây là bảo vật mà tội thần Kha Cẩm Dương dâng lên, mong bệ hạ xem xét vì bảo vật mà khai ân!”
Tô Vân Nhược quay mặt đi, như chấp nhận lời cầu hôn mà đưa tay ra, vừa kiêu hãnh vừa cao quý, chờ Kha Cẩm Dương chủ động đặt điện thoại vào tay cô.
Cảnh tượng đó thật không thể nào buồn cười hơn.
[Ha ha ha ha ha, thật là một người biết co biết duỗi.]
[Cái kiểu quỳ một gối này rất thành thạo đó, trước đây cầu hôn trong phim chắc quỳ không ít đâu.]
[Tô Vân Nhược toàn thân đều là diễn xuất, cái dáng vẻ kiêu hãnh này thật đúng chỗ.]
[Chứng minh được diễn xuất ở một nơi không ngờ tới!]
[Thật ra tôi thấy diễn xuất của cô ấy rất tốt, tôi xem phim của cô ấy chưa bao giờ bị thoát vai.]
[Tô Vân Nhược thật giỏi, cảnh này mà rơi vào tôi, tôi căn bản không nghĩ ra được mình bị loại có thể giải thích là tôi có quyền loại bỏ duy nhất.]
[Ha ha ha ha ha, mèo con tôi biết cậu đang xem! Run rẩy chưa, sợ hãi chưa! Tôi thấy trên livestream của cậu cả khuôn mặt đều biến sắc rồi kìa.]
[May mà là Kha Cẩm Dương đến, nếu là người lạ thì căn bản không có hiệu quả này, tôi quá quá quá thích những cuộc chơi của người quen.]
[Cảm giác đóng phim với Tô Vân Nhược chắc chắn rất vui, tôi thấy Kha Cẩm Dương còn vui phát điên lên rồi. Trước đây rốt cuộc ai đã mua bài đăng để tung tin đồn Tô Vân Nhược chảnh chọe trong đoàn phim không có bạn bè vậy.]
[Người tung tin đồn Tô Vân Nhược trước đó là Đồ Nhã đã xin lỗi trong nhóm ăn dưa rồi.]
[Đúng vậy, còn cái tài khoản anti-fan kia cũng đã xóa tài khoản rồi.]
[Wow, có cảm giác công ty của Tô Vân Nhược cuối cùng cũng bắt đầu làm việc rồi, Tô Vân Nhược sắp bắt đầu làm thương mại đúng không?]
[Mong chờ những bộ ảnh thời trang và show diễn haute couture của Tô Vân Nhược. Mặt nghiêm túc.jpg]
Tiểu Âu nhìn những kỳ vọng tốt đẹp của mọi người, lặng lẽ thở dài.
Đừng mong chờ nữa, sẽ không có hợp tác đâu.
Tuy nhiên, Tô Vân Nhược khi ở bên những người có quan hệ tốt dường như càng tạo ra hiệu ứng chương trình tốt hơn, cô ấy thay toàn bộ bộ đồ thú nhồi bông như thể bị nhập hồn vậy, cả người đều giống như nhân vật bước ra từ phim hoạt hình, đi lại đều nửa nhảy nửa bước, tràn đầy năng lượng không bao giờ cạn.
Kha Cẩm Dương ban đầu muốn kéo Tô Vân Nhược đi tàu điện ngầm, cô ấy trong bộ đồ thú nhồi bông không còn giữ hình tượng nữa, hai tay vung vẩy, hai chân dậm mạnh xuống đất, quay lưng lại hậm hực ngẩng đầu nhìn trời.
Kha Cẩm Dương bật cười, “Bệ hạ, không muốn đi tàu điện ngầm sao?”
Thú nhồi bông không trả lời, chỉ vào chiếc xe sáng choang bên đường, vẻ mặt như thể thứ này mới xứng với tôi.
Tuy Tô Vân Nhược không lộ mặt nữa, nhưng khán giả livestream lại càng lúc càng đông.
[Ha ha ha ha ha, Tô Vân Nhược nhập vai nhanh thật.]
[Kha Cẩm Dương mặt đầy hối hận. Anh ấy đây là loại bỏ người sao? Là tìm một ông tổ về thờ thì có!]
[Tô Vân Nhược giả vờ gì chứ, đi tàu điện ngầm làm cô ấy tủi thân sao?]
[Cái bộ đồ đó của cô ấy không qua được an ninh đâu nhỉ?]
[Rất thích cảm giác đội mũ trùm đầu nhập vai này, nếu cô ấy chỉ đội một cái mũ trùm đầu thì tôi còn thấy chán.]
[Ê, con vịt này hơi quen mắt đó.]
[Đây không phải vịt, đây là gà. Biểu tượng của Đào Lạc Tư Tư.]
[Thì ra là vậy, ban đầu không chú ý lắm, Tô Vân Nhược đội mũ trùm đầu của nó vào như thể đã ban cho nó linh hồn vậy, thật kiêu ngạo tôi rất thích.]
Kha Cẩm Dương hiểu được yêu cầu, cuối cùng đành ngậm ngùi gọi taxi. Anh ấy liên lạc với Lâm Tinh Sâm và Trịnh Trừng Trừng qua WeChat – vì không thể làm cái chuyện thất đức là bảo hai đứa nhỏ đi tàu điện ngầm đến tìm mình, Kha Cẩm Dương chọn tự mình đi tìm họ.
Bốn người tập trung tại cổng một điểm tham quan ít người ở ngoại ô thành phố A.
Lâm Tinh Sâm và Trịnh Trừng Trừng đã xem lại livestream của Tô Vân Nhược, nên thấy cô ấy mặc cả bộ đồ thú nhồi bông cũng không thấy bất ngờ.
Nhưng mà—
Tô Vân Nhược thấy hai người, đột nhiên bày ra dáng vẻ tức giận, ngẩng cao đầu ưỡn ngực như đứng nghiêm, hai tay giơ lên.
Trịnh Trừng Trừng không hiểu gì, “Cô Tô Vân Nhược, cô không khỏe sao?”
Kha Cẩm Dương đỡ trán, đột nhiên quỳ một gối xuống, “Bệ hạ, đây là những đồng nam đồng nữ mà thần dâng lên người.”
Trịnh Trừng Trừng: Kinh ngạc!
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Tinh Sâm, xuất hiện một chút vết nứt.
[Đứng dậy nói chuyện đàng hoàng, ai là nam ai là nữ?]
[Mèo con chó con: Bắt đầu hối hận rồi, cảm thấy mình gặp phải hai kẻ điên.]
[Ha ha ha ha ha, mèo con thật sự, mỗi lần gặp Tô Vân Nhược đều rất cạn lời và bất lực. Ít nói, nhưng vẻ mặt như ăn phải shit thì không bao giờ thiếu.]
[Hai người các cậu định diễn đến bao giờ!]
Kha Cẩm Dương quay đầu ra hiệu cho hai đứa nhỏ, “Còn không mau thỉnh an bệ hạ.”
Lâm Tinh Sâm: …
Trịnh Trừng Trừng: …
Trịnh Trừng Trừng suýt nữa hét lên, anh ơi, anh là người có địa vị lớn nên cảm thấy làm loạn cũng không sao sao, anh có biết có bao nhiêu người đang vây quanh không! Sắp bị xã hội mạng chửi chết rồi.
Nhưng con gà nhồi bông kia vừa động, Trịnh Trừng Trừng theo bản năng quỳ một gối xuống theo.
Lâm Tinh Sâm lập tức nhìn cậu ấy, ánh mắt đầy kinh ngạc và cạn lời.
Tô Vân Nhược đột nhiên giơ tay chỉ Lâm Tinh Sâm.
Lâm Tinh Sâm ngẩn người.
Bàn tay đó vẫy lên vẫy xuống, ra hiệu cậu ấy quỳ xuống thỉnh an.
Lâm Tinh Sâm đương nhiên muốn bỏ đi, cậu ấy mới không muốn chơi trò trẻ con vô vị như vậy.
Tuy nhiên, vừa quay người đi được vài bước, đột nhiên bị Trịnh Trừng Trừng và Kha Cẩm Dương mỗi người một bên giữ chặt tay, Kha Cẩm Dương hô lớn: “Bệ hạ, kẻ đại nghịch bất đạo này, thần xin kéo hắn xuống chém trước!”
Nói rồi hai người trực tiếp kéo Lâm Tinh Sâm lạnh lùng đi, khung hình cuối cùng của ba người, chỉ còn lại khuôn mặt khó tin của Lâm Tinh Sâm.
[Mèo con: Tôi khổ rồi.]
[Trở về vẫn là kẻ bị bắt nạt trong nhóm.]
[Ha ha ha ha ha, thật ăn ý, có phải đều sợ Tô Vân Nhược tức giận không?]
[Mèo con: Gia đình ơi ai hiểu được chứ, là người hướng nội, bị người hướng ngoại vây quanh.]
Người quay phim đi theo, ba người tránh Tô Vân Nhược ngồi xổm lại một chỗ bàn bạc vẫn là về cô ấy, nội dung cụ thể đại khái là nhẫn nhịn một chút thì sóng yên biển lặng, chiến thắng luôn phải chịu một chút khổ, trời sẽ giao trọng trách cho người tài… vân vân, khuyên Lâm Tinh Sâm bỏ hình tượng thần tượng mà chơi cùng Tô Vân Nhược, dù sao cô ấy cũng có quyền loại bỏ duy nhất mà.
Tư tưởng đã thông suốt, Lâm Tinh Sâm lấy lại dũng khí nhảy điệu Ba La La Tiểu Ma Tiên, ngượng ngùng và lạnh lùng cùng hai người kia quỳ lạy “Bệ hạ”.
Sau khi thống nhất tư tưởng, đội tạm thời này bắt đầu hành trình nhiệm vụ, không chỉ đi đến các điểm check-in, mà còn ăn vặt lề đường, chụp ảnh hài hước ở góc phố.
Tiểu Âu vui vẻ một lúc rồi tò mò chuyển sang xem livestream của Phó Hoài, phát hiện phong cách du lịch của anh ấy hoàn toàn khác Tô Vân Nhược, lại là ôm đàn guitar đi đến các quảng trường, đưa khán giả xem rất nhiều buổi biểu diễn trực tiếp.
Bị hại một lần, cách suy nghĩ đã trưởng thành hơn trước rất nhiều.
Trước đây trong nhóm chương trình nói Phó Hoài vắng mặt chắc chắn là thật, nhưng cuối cùng lại thành ra kết quả như vậy, nhất định là có người ở khâu giữa đã ra tay cắt đứt những kế hoạch bẩn thỉu của những kẻ đó.
Chắc không phải cô Tô.
Là ai nhỉ?
…
Tiểu Âu ở trong phòng đợi mãi đến khi livestream sắp kết thúc, cuối trò chơi, Tô Vân Nhược lại đội mũ trùm đầu lên đầu Kha Cẩm Dương, nói là: trả thù, muốn chết thì cùng chết. Cuối cùng ván này do Chu Khám Thiêm và Ôn Thanh Lãnh, những người đã thực sự chạy rất nhiều điểm tham quan, giành chiến thắng.
Cô trèo xuống giường, chuẩn bị ra ngoài đón Tô Vân Nhược về, đối mặt với một cô gái chưa từng gặp.
Trông cô bé còn rất nhỏ, như sinh viên đại học, mặc những kiểu mà Tiểu Âu khi đi học rất thích.
Tiểu Âu đột nhiên cảnh giác, “Cô có phải đi nhầm chỗ rồi không?”
Cô gái dường như không biết nói dối, hoảng hốt lắc đầu, mặt đầy sợ hãi, “Không, không.”
“Cô có thẻ nhân viên không?”
Tiểu Âu thấy cô bé như vậy cảm thấy cô bé không thể làm paparazzi, nên thuận lý nghi ngờ cô bé là sasaeng fan.
“Tôi…”
Cô gái rụt rè cúi đầu càng khiến Tiểu Âu nghi ngờ hơn, “Cô không nói rõ thân phận tôi sẽ gọi bảo vệ đó.”
“Chị Tiểu Vân.”
Một bóng người từ phía hành lang bên kia truyền đến.
Cô nhìn theo, thấy trợ lý của Chu Khám Thiêm. Đầu tiên là kinh ngạc, anh ơi, anh trông cũng ba mươi rồi, cô gái này nhiều nhất là mười tám, anh lại gọi cô ấy là chị?
Tiểu Âu khoanh tay bày ra vẻ mặt khó chịu, “Làm ơn quản người của mình cho tốt, đừng chạy sang bên này của chúng tôi. Nếu có chuyện gì chúng tôi sẽ điều tra camera giám sát để truy cứu trách nhiệm.”
Ông chủ của hai người không ưa nhau, tự nhiên cũng không cần giả vờ hòa thuận, đối phương “hừ” một tiếng, “Tự mình đa tình gì chứ, Tô Vân Nhược nhiều scandal như vậy cần gì chúng tôi phải đặc biệt tìm người đến rình chứ. Chị Tiểu Vân chúng ta đi thôi.”
Tiểu Âu thầm nghĩ các người đương nhiên không cần rình, các người toàn bịa đặt thôi.
Thôi vậy, không chấp nhặt với anh ta, gây chuyện lại rước rắc rối cho cô Tô.
Tuy nhiên, khi Tiểu Âu đến hiện trường đón Tô Vân Nhược vẫn kể lại chuyện này cho Tô Vân Nhược nghe, bây giờ cô ấy có chuyện gì bất thường cũng đều báo cáo, sợ vô ý lại gây rắc rối.
Đại khái là Chu Khám Thiêm phái một người phụ nữ lạ mặt đến trước cửa phòng cô ấy bị Tiểu Âu bắt gặp, trợ lý của Chu Khám Thiêm chết sống không thừa nhận.
Tô Vân Nhược không nghĩ nhiều.
Kha Cẩm Dương với tư cách là khách mời bí ẩn đến chuyến này, sau khi quay xong vì lịch sự muốn mời tất cả khách mời đi ăn.
Địa điểm ở tầng ba khách sạn, Tô Vân Nhược với tư cách là bạn tốt có quyền gọi món, nhưng với tư cách là nữ minh tinh lại không thể ăn nhiều thịt cá, cuối cùng quyền này được chuyển giao cho Tiểu Âu.
Suốt đường không nói gì, Tiểu Âu chìm đắm trong niềm vui gọi món.
Tô Vân Nhược về khách sạn tắm rửa trước, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi lại dẫn Tiểu Âu ra ngoài.
Đi được nửa đường gặp một nhân viên phục vụ đi ngang qua, thấy người ta làm việc cả ngày mà vẫn giữ được lớp trang điểm sạch sẽ, chợt nhớ ra vẫn nên thoa chút son để tươi tắn hơn, liền mò trong túi xách của Tiểu Âu một thỏi son màu đỏ đất rồi quay vào nhà vệ sinh.
Chỉ tô màu, thoa nhẹ một vòng trên môi trên và môi dưới, khẽ mím môi.
“A~”
Tô Vân Nhược nhìn thấy mình trong gương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Cô chỉ mím môi thôi mà, lại phát ra âm thanh như vậy sao?
Tô Vân Nhược thực sự nghi ngờ bản thân một chút, nhưng nghe thấy dường như có tiếng va chạm, còn thấy mấy buồng vệ sinh phía sau đều mở cửa, duy chỉ có buồng trong cùng là đóng.
Mất vài giây mới hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Cô không phải người nhiều chuyện.
Chuyện kiểu này, gặp phải chuyện gì đó trong nhà vệ sinh không phải chưa từng xảy ra, trong đoàn phim rất phổ biến.
Theo góc quay yêu thích của phim truyền hình, lúc này camera chắc chắn đang chĩa thẳng vào mặt nam nữ chính, quay ra vẻ mặt kinh hoàng, căng thẳng đó, rõ ràng không tiếp tục nữa, nhưng lại gần nhau, hít thở hơi thở vừa thoát ra từ phổi đối phương, mập mờ đến mức cả hai đều hơi ngại ngùng, nhưng sau khi quay mặt đi lại nhanh chóng chạm mắt, ánh mắt giao nhau, không khí tràn ngập.
Hệ thống trong đầu đột nhiên phát ra âm thanh: [Phát hiện Chu Khám Thiêm đang thân mật với phú bà trong nhà vệ sinh nữ!]
“Gì cơ?”
[Tiến độ nhiệm vụ 55%]
Tô Vân Nhược chớp chớp mắt vào gương, nhận ra gã đàn ông háo sắc, lén lút trong nhà vệ sinh nữ là ai, liền cạn lời đỡ trán.
Hệ thống này đúng là radar phát hiện ngoại tình.
Việc Chu Khám Thiêm xuất hiện trong cùng một nhà vệ sinh nữ tuyệt đối là một chuyện gây sốc sau khi Đồ Nhã cho cô xem video.
Tô Vân Nhược giữa việc hoàn thành nhiệm vụ và việc cạn lời muốn rời đi ngay lập tức đã kiên quyết chọn vế sau.
Giày cao gót “đăng đăng đăng” bước đến cửa, rẽ qua một đoạn hành lang không xa, cuối cùng cũng thoát khỏi mùi hương quá nồng nặc bên trong, cô thở phào một hơi.
Vào nhà vệ sinh nữ ngoại tình, nghĩ cái gì vậy?
Có thể tôn trọng những người khác muốn đi vệ sinh một chút không.
Không ai sẽ hứng thú với những chuyện vớ vẩn của họ, nghĩ đến việc mình đi vệ sinh mà bên cạnh có một người đàn ông nghe lén chỉ thấy ghê tởm.
“Ê, Tô… cô Tô Vân Nhược.”
Tô Vân Nhược vẫn đang bình ổn tâm trạng, nghe thấy có người gọi mình, quay đầu lại thấy Ôn Thanh Lãnh cũng đã thay đồ xong chuẩn bị đi dự tiệc.
Cô ấy trang trọng hơn mình rất nhiều, còn thay một chiếc váy, trang điểm và kiểu tóc đều giữ nguyên trạng thái khi lên chương trình bình thường.
“Thật trùng hợp, cô có cần giấy vệ sinh không?” Tô Vân Nhược tùy tiện hỏi để che giấu sự ngượng ngùng.
Ôn Thanh Lãnh lắc đầu, “Tôi có rồi.”
“Ồ.”
“Cái đó… hôm nay cảm ơn cô, may mà cô không bắt tôi vào hang rắn.”
Tô Vân Nhược xua tay, “Không sao, cái thứ đó tôi cũng rất sợ, cảm giác vào đó sẽ gặp ác mộng cả tháng.”
“Thật sự cảm ơn.”
“Không sao, mau vào đi.”
“Ừm ừm.”
Ôn Thanh Lãnh lướt qua Tô Vân Nhược đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ.
Tô Vân Nhược trong lòng còn nghĩ may mà cô ấy không phát hiện ra điều bất thường.
Tuy nhiên, đợi cô ấy đi được vài giây mới phản ứng lại, Chu Khám Thiêm và người phụ nữ không rõ danh tính đang làm gì đó bên trong, nếu Ôn Thanh Lãnh vào đi vệ sinh thì cảnh tượng đó sẽ ghê tởm đến mức nào!
Ngay lập tức quay người đuổi theo Ôn Thanh Lãnh, “Ê, Ôn Thanh Lãnh.”
Ôn Thanh Lãnh thực sự muốn đi vệ sinh, việc tình cờ gặp Tô Vân Nhược ở cửa nhà vệ sinh hoàn toàn là bất ngờ, dừng lại cảm ơn là theo phép lịch sự, cảm ơn xong đương nhiên tăng tốc bước vào nhà vệ sinh.
Lạ thật, tại sao cửa nhà vệ sinh nữ lại đóng?
Cạch
Ôn Thanh Lãnh đẩy cửa ra.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch—
Mắt cô ấy dần mở to, gót giày như bị lửa đốt, mềm nhũn khó chống đỡ cơ thể.
Cơ thể Ôn Thanh Lãnh bất giác ngả ra sau, may mà sức mạnh cốt lõi khi luyện múa tốt, không bị ngã.
Rầm
Cửa nhà vệ sinh đóng lại.
Đầu óc Ôn Thanh Lãnh rơi vào hỗn loạn tột độ, như sóng thần nghiền nát tất cả tế bào não của cô ấy.
Trong giây thứ ba khi nhìn chằm chằm vào cánh cửa cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô ấy ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào biểu tượng nhân vật nữ bên cạnh khung cửa.
Nhìn mãi, đầu óc lại một lần nữa trống rỗng, còn bị ám ảnh mà nghĩ rằng biểu tượng đó lẽ ra phải là nhân vật nam.
Nhưng mà, nhưng mà tại sao trong nhà vệ sinh nam lại có phụ nữ? Lại còn là một cô gái trông rất nhỏ tuổi?
Có những nữ streamer mười bốn tuổi trông như hai mươi tám, dù có giả vờ ngây thơ cũng không khiến người ta cảm thấy đó là trẻ vị thành niên.
Nhưng có những cô gái chưa từng trải sự đời, có thể dựa vào cách ăn mặc mà phán đoán tuổi tác.
Huống hồ là idol, việc phán đoán về cách ăn mặc là rất chuyên nghiệp.
Ôn Thanh Lãnh phán đoán cô gái đó toàn thân toát ra vẻ ngây thơ trong sáng đến mức ngốc nghếch độc đáo của người chưa từng trải sự đời, không giống như đã quá 20 tuổi.
Cạch—
“Sư muội, thật ra anh…”
Chu Khám Thiêm đã nghĩ sẵn lý do, và Tô Vân Nhược đang vội vàng chạy đến muốn kéo Ôn Thanh Lãnh, chạm mắt nhau.
“Cô Tô cô sao còn chưa xong, Kha Cẩm Dương…”
Phía sau Tô Vân Nhược, Tiểu Âu ôm túi chạy vào đụng trúng Chu Khám Thiêm.
“Sao hai người đều lâu như vậy, tôi khó khăn lắm mới mời một lần…”
Kha Cẩm Dương và Tô Vân Nhược đang định quay đầu bịt miệng Tiểu Âu chạm mắt nhau.
Đoạn hành lang rộng hai mét, dài năm mét này đã đạt đến giới hạn tối đa của nó. Vài người mặt mày biến sắc, ánh sáng vàng mờ ảo chiếu xuống tạo nên những tư thế khác nhau.
Xoạt xoạt—
Nhà vệ sinh nam bên cạnh truyền đến tiếng xả nước.
Có người giơ hai tay lên, vẩy nước ra ngoài.
“Tiểu Lâm, lát nữa chúng ta cùng…”
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Vạn vật tĩnh lặng.
Đôi mắt chó con chớp chớp nhìn lướt qua khuôn mặt của vài người, rồi dừng lại trên người Chu Khám Thiêm, kinh hoàng xác nhận biểu tượng hình người.
Ngay sau đó, Trịnh Trừng Trừng, kẻ ngốc lớn này, kinh hãi kêu lên, “Sư huynh Chu Khám Thiêm anh vào nhầm nhà vệ sinh rồi sao?”
“…”
“…”
“…………”
“Trời ơi! Anh ấy thật cuốn hút, là khoa nào vậy?”
Mao Tiểu Vân khựng lại, “Anh ấy không phải sinh viên trường mình, anh ấy đã đi làm rồi.”
Bạn học biến sắc, xoa xoa mặt cười hỏi: “À? Vậy cậu quen anh ấy kiểu gì?”
Tâm trí Mao Tiểu Vân đã sớm bay bổng.
Mỗi khi nghĩ đến Chu Khám Thiêm, cô lại vui mừng khôn xiết, đặc biệt là ngày anh ấy tỏ tình với cô. Ánh mắt anh ấy u buồn, như một chú nai con lạc lối trong rừng, bị nỗi tuyệt vọng không tìm thấy lối ra làm tổn thương sâu sắc.
Anh ấy nói, không ngờ làm nhiều như vậy mà em vẫn chỉ coi anh là bạn.
Khóe môi Mao Tiểu Vân bất giác cong lên.
Thì ra Chu Khám Thiêm luôn sợ cô không thích anh ấy.
Sao có thể chỉ coi anh ấy là bạn được, cô thích anh ấy nhất mà.
“Tiểu Vân, Tiểu Vân?”
Một bàn tay vẫy vẫy trước mặt Mao Tiểu Vân, kéo cô trở về thực tại.
“Cậu quen anh ấy kiểu gì vậy?”
Trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, nhưng Mao Tiểu Vân bị hỏi khó.
Cô có thể nói là quen qua nhóm fan của Chu Khám Thiêm không?
Khi Chu Khám Thiêm thêm liên lạc với cô, cô cảm thấy như đang mơ vậy. Anh ấy nói đã gặp cô rất nhiều lần ở các buổi gặp mặt fan… Lúc đó Mao Tiểu Vân còn nghĩ Chu Khám Thiêm chỉ thấy quen mặt mình, cô không ngờ rằng… anh ấy lại yêu cô từ cái nhìn đầu tiên.
Thần tượng mình yêu thích lại yêu mình từ cái nhìn đầu tiên ở buổi gặp mặt fan, thật là hạnh phúc quá đi!
“Tiểu Vân…” Vẻ mặt của bạn học trở nên khó tả vì Mao Tiểu Vân liên tục mất tập trung, “Thật ra tớ thấy…”
Mao Tiểu Vân: “Thấy gì?”
Bạn học khó xử nói, “Tớ coi cậu là bạn nên mới nói thật, đó là… cậu tìm bạn trai nhất định phải sáng mắt ra, đừng để bị lừa.”
Mao Tiểu Vân suýt nữa trợn trắng mắt, những người chưa từng trải sự đời này đều bị giới hạn bởi suy nghĩ của họ, bạn trai cô là một ngôi sao lớn mà!
Thôi vậy, tình yêu bí mật thì phải trải qua những nghi ngờ như thế này. Trước đây cô từng nghĩ những người chị dâu kia thật ngốc, bây giờ tự mình làm chị dâu mới nếm trải được sự ngọt ngào và chua xót.
Đợi đến khi cô và Chu Khám Thiêm công khai tình yêu, họ sẽ phải ghen tị chết mất.
“À đúng rồi, ‘Vương Quyền’ tối qua đã chiếu sớm, Chu Khám Thiêm cưỡi ngựa trong đó thật đẹp trai, đẹp trai đến mức tớ mềm cả chân.”
Mao Tiểu Vân đang chìm đắm trong suy nghĩ về bạn trai bỗng nhiên nổi giận đùng đùng, “Cậu thấy anh ấy lả lơi gì chứ.”
Bạn học bị quát, ngẩn người, “Tớ… cậu không thích Chu Khám Thiêm nữa sao?”
Thật ra cô chỉ nhớ Mao Tiểu Vân thích Chu Khám Thiêm nên muốn nhắc đến Chu Khám Thiêm để chuyển chủ đề mà thôi.
Mao Tiểu Vân cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, từ vẻ mặt kỳ lạ có thể thấy rõ, “Cậu là fan nữ mơ mộng của Chu Khám Thiêm à?”
“À?”
Mao Tiểu Vân nghĩ đến việc người trước mặt này lại ảo tưởng về bạn trai mình liền cảm thấy ghê tởm, khó chịu như bị bạn thân cướp người yêu vậy.
Cô đứng dậy, bê khay thức ăn chưa ăn được mấy miếng đổ vào thùng rác, hậm hực bước ra khỏi căng tin.
Quá đáng thật!
Tại sao lại mơ mộng về bạn trai của tôi chứ.
Cơn giận của Mao Tiểu Vân không có chỗ trút, hóa thành sức lực vô tận, giẫm mạnh xuống nền xi măng, phát ra tiếng “pạch pạch pạch”.
Cô tức giận trở về ký túc xá, ba cái đầu vẫn đang chen chúc trước màn hình laptop, hiển thị quảng cáo của “Cùng nhau du lịch đi”.
“Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi.”
“Sốt ruột chết mất, hôm qua trang web chính thức nói có khách mời bí ẩn, tớ mong chờ chết đi được, rốt cuộc là ai đây.”
Quảng cáo đầu chương trình “Cùng nhau du lịch đi” kết thúc, ống kính chuyển đến cửa khách sạn.
Chương trình này là show giải trí hot nhất thời gian gần đây, không chỉ có người xem trên livestream mà ngay cả tại hiện trường cũng có rất đông fan hâm mộ đuổi theo các khách mời.
Chưa nghe thấy tiếng khách mời nói chuyện, loa đã truyền đến tiếng la hét của fan.
“Chu Khám Thiêm! Chu Khám Thiêm! Em yêu anh.”
“Thiên Thiên dũng cảm bay, fan Thiên mãi mãi theo!”
Tâm lý của Mao Tiểu Vân không biết từ lúc nào đã thay đổi.
Trước đây, những người khác cũng thích Chu Khám Thiêm như cô, thì đó là người nhà. Nhưng bây giờ chỉ thấy chói tai, bất giác nghĩ những người này tại sao lại đi quấy rầy việc quay phim tại hiện trường.
Nhưng khi âm lượng tiếng hô tăng lên, Chu Khám Thiêm dường như đã ra khỏi khách sạn, cô lại không kìm được nhìn sang.
Một người bạn cùng phòng nói: “Tạo hình của Chu Khám Thiêm hôm nay hơi bị đẹp trai đó.”
Người khác: “Đúng là đẹp thật, đặc biệt là kiểu chàng trai năng động, tươi sáng. Ê, Tiểu Vân cậu không xem à? Cậu không phải fan cứng của Chu Khám Thiêm sao?”
Mao Tiểu Vân cuối cùng vẫn không kìm được cám dỗ mà ngồi xuống cạnh bạn cùng phòng.
Chu Khám Thiêm hôm nay mặc áo dài tay màu trắng, bên ngoài khoác áo sơ mi kẻ caro màu xanh lam, quần jean xanh nhạt, giày thể thao, trông rất trẻ trung, thanh lịch.
Mao Tiểu Vân nhếch khóe môi – đây là bộ cô chọn.
Chu Khám Thiêm đã gửi ảnh hỏi cô nên mặc bộ nào, cô chọn bộ này, Chu Khám Thiêm chê nói là giả vờ trẻ trung, nhất quyết không mặc, kết quả cuối cùng vẫn mặc trong chương trình.
Bạn trai tôi đúng là kiêu ngạo nhưng trong lòng lại mềm yếu!
Anh ấy lịch sự giơ tay chào hỏi các fan tại hiện trường, “Chào buổi sáng mọi người.”
Nói xong, anh ấy bước lên xe, đối mặt với camera của tổ chương trình.
Chu Khám Thiêm làm một cử chỉ đặc biệt, “Hôm nay vẫn rất yêu các bạn.”
Mật ngọt trong lòng Mao Tiểu Vân càng thêm đậm đà – cử chỉ đó là bí mật nhỏ của cô và Chu Khám Thiêm mấy ngày trước.
Chu Khám Thiêm nói anh ấy làm cử chỉ này trong chương trình, những lời anh ấy nói ra đều là muốn nói với cô.
Mao Tiểu Vân cảm thấy mình như mọc ra đôi cánh nhỏ, hai chân đung đưa trên ghế, vui vẻ đến mức sắp bay lên.
Người tiếp theo xuất hiện là Tô Vân Nhược.
“Tô Vân Nhược cô không được bắt nạt Tinh Tinh nữa.”
“Tô Vân Nhược Tô Vân Nhược!”
Nghe thấy cái tên này, Mao Tiểu Vân lại không vui.
Chu Khám Thiêm nói, sở dĩ anh ấy ghét Tô Vân Nhược như vậy là vì khi Tô Vân Nhược đóng phim cùng anh ấy đã muốn “tiềm quy tắc” anh ấy, không thành công nên tức giận cắt bỏ những cảnh quay nổi bật của anh ấy.
Mao Tiểu Vân nhíu mày nhìn Tô Vân Nhược trong ống kính, đặc biệt là khi cô ấy lên xe nhìn thấy Chu Khám Thiêm, khựng lại một chút rồi mới quay đầu ngồi xuống đối diện Chu Khám Thiêm.
Ánh mắt đó tràn đầy sự không cam lòng và oán hận, giống như nữ phụ độc ác trong phim truyền hình vì tình yêu không thành mà chuyên gây rối.
Trực giác của phụ nữ mách bảo cô, Tô Vân Nhược tuyệt đối vẫn còn ý đồ xấu.
Mao Tiểu Vân nhìn hai người trong ống kính cùng xuất hiện, thậm chí có người trên bình luận còn vô lý “đẩy thuyền” cặp đôi “oan gia” này, lòng cô càng lúc càng hoảng, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chu Khám Thiêm.
[Hừ!]
Chu Khám Thiêm trả lời ngay lập tức: [Bảo bối, em thấy lời tỏ tình của anh chưa.]
[Hừ hừ!]
[Sao lại hừ hừ, em là heo con à?]
Mao Tiểu Vân: [Anh không được nói chuyện với Tô Vân Nhược, em đang xem livestream đó, em sẽ theo dõi anh. /Theo dõi]
[Được được được, trái tim và miệng của anh đều là của bảo bối.]
Mao Tiểu Vân cuối cùng cũng thả lỏng, còn chưa nghĩ ra nên trả lời gì, đối phương đột nhiên gửi đến bốn chữ: [Em còn đau không?]
Bốn chữ này có ma lực, ngay lập tức xua tan cảm xúc tức giận của cô.
Má cô nóng bừng như bị lửa đốt.
Tối hôm trước anh ấy lừa cô ra ban công, nói là ngắm cảnh đêm khu trung tâm thương mại của thành phố S, nhưng bàn tay không ngoan ngoãn cứ véo cô… còn không cho cô chạy, hễ cô có ý định chạy là bị anh ấy kéo lại mà trêu chọc mạnh bạo, còn luôn ghé sát tai cô mà rên rỉ: “Còn chạy không? Sợ gì chứ, bên ngoài không thấy chúng ta đâu.” “Bảo bối em thật đẹp.”
Chu Khám Thiêm bình thường rất dịu dàng, nhưng khi trêu chọc cô thì lại hung dữ, cô bảo anh ấy chậm lại thì anh ấy lại làm ngược lại, bảo anh ấy nhẹ nhàng một chút thì anh ấy lại khiến cô khóc, đè cô chặt cứng không cho nhúc nhích.
Sự mãnh liệt đó khiến Mao Tiểu Vân hôm qua đi lại còn run rẩy.
Mao Tiểu Vân vừa xấu hổ vừa bực bội, [Hừ hừ.]
[Đã bôi thuốc chưa?]
[Hừ hừ.]
[Anh bảo người đặt vé máy bay cho em, tối nay qua đây anh bôi thuốc cho em.]
“Tiểu Vân, thần tượng của cậu hình như không còn trong ống kính nữa rồi.”
Bạn cùng phòng nhắc nhở Mao Tiểu Vân, bên này điện thoại đột nhiên hiện lên cuộc gọi WeChat.
— Vì anh ấy đang gọi điện cho tôi.
Mao Tiểu Vân kiêu hãnh đứng dậy, ra ngoài ký túc xá nghe điện thoại.
“Bảo bối, so với tin nhắn thì anh vẫn muốn nghe giọng nói của em hơn.”
Mao Tiểu Vân tuy trong tin nhắn thì làm nũng, nhưng thực ra khi đối mặt với Chu Khám Thiêm vẫn sẽ ngại ngùng, “Anh, anh…”
“Anh không nói chuyện với Tô Vân Nhược, anh rất ngoan.”
Mao Tiểu Vân có cảm giác mình đã chiếm hữu thần tượng quốc dân, kích động đến mức dậm chân tại chỗ, lại sợ đối phương phát hiện, vội vàng kiềm chế, “Anh gọi điện cho em không ảnh hưởng đến công việc sao?”
“Chương trình sắp vào quảng cáo rồi, tổ chương trình nói sẽ đưa chúng ta đến các điểm đến riêng biệt. Tối nay em đến nhé, anh đã chuẩn bị một bất ngờ lớn ở khách sạn cho em.”
Mao Tiểu Vân dù sao ngày mai còn có ba tiết học, đang do dự, bên kia lại nói: “Tranh thủ còn vài phút, chúng ta chơi trò heo con nhé.”
“Trò heo con gì?”
“Anh nói gì em cũng phải hừ hừ, nếu em không hừ hừ thì tối nay phải đến tìm anh.”
Rõ ràng cách nhau qua điện thoại, Chu Khám Thiêm cứ như đang đứng trước mặt, Mao Tiểu Vân không dám đối mặt với anh ấy, xoay nửa vòng trên ban công, “Em mới không thèm.”
“Bắt đầu nhé, em có nhớ anh không.”
“Hừ… hừ.”
“Bảo bối nói to lên.”
Mao Tiểu Vân nũng nịu, “Anh thật đáng ghét!”
“Tối qua mơ thấy bảo bối nằm sấp bên ban công trông hơi không chịu nổi, em đoán xem anh có tự mình giải quyết không.”
Ký ức của Mao Tiểu Vân bị anh ấy gợi lại, lập tức vành tai nóng bừng, lại xoay nửa người, toàn thân vừa xấu hổ vừa hưng phấn, “Anh làm gì mà nói mấy chuyện này chứ.”
“Không hừ hừ, bảo bối thua rồi, anh đặt vé máy bay cho bảo bối.”
Mao Tiểu Vân nửa đẩy nửa đồng ý, trên đường đến sân bay buồn chán mở Weibo, thấy tin tức thảm đỏ mấy ngày trước vẫn còn trên hot search – #TôVânNhượcKhaCẩmDươngPhạmTinhThần#.
Nghĩ đến thảm đỏ là lại tức!
Tô Vân Nhược đúng là… rời đàn ông thì không biết đi độc lập nữa.
Nếu không phải cô ta dựa dẫm vào hai người đàn ông, Thiên Thiên tuyệt đối là ngôi sao sáng nhất đêm đó.
Cô lại một lần nữa khinh thường người phụ nữ từng muốn “tiềm quy tắc” Chu Khám Thiêm trong lòng.
…
Chiếc xe van lao vun vút trên cầu vượt, nhanh chóng chạy qua.
Đạo diễn: “Dựa trên kết quả thi đấu của kỳ trước, lần này tổ chương trình có thể đáp ứng một yêu cầu của cô. Cô Tô Vân Nhược có muốn gì không?”
Tô Vân Nhược bị bịt mắt, không biết tình hình hiện tại thế nào, nhưng kỳ này quả thực có một vấn đề cô quan tâm: “Ôn Thanh Lãnh đang trên đường đến hang rắn sao?”
“Ừm… đúng vậy.”
“Yêu cầu của tôi là cô ấy đừng đi nữa, chúng ta cứ bắt đầu bình thường kỳ này đi.”
Cái hang rắn đó cô nhìn thôi đã nổi da gà, không thể tưởng tượng được một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối, có chuyện cũng không dám nói như Ôn Thanh Lãnh vào đó sẽ thế nào.
Tổ đạo diễn ngẩn người: “Thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, ban đầu tôi muốn để đội viên cùng đội trưởng vào hang rắn, nhưng nghĩ đến hai đứa nhỏ vì cứu tôi mà còn chạy ra ngoài vòng, thôi vậy.”
Trò chuyện thêm một lát, Tô Vân Nhược cuối cùng cũng được đưa đến điểm đến.
Thành phố A là một thành phố lịch sử, các điểm tham quan cơ bản đều là những tác phẩm kinh điển được các nghệ nhân bậc thầy thiết kế từ hàng trăm năm trước.
Ít cây cối, trên nền đá lát là tường đỏ ngói vàng, bao quanh bởi hàng rào trắng.
Mỗi khi đến những nơi như vậy, nghĩ đến những người trăm năm trước cũng nhìn thấy cùng một cảnh tượng với mình, sẽ có cảm giác thời gian và không gian bị xáo trộn.
Tô Vân Nhược đứng thẳng một lúc, đột nhiên chắp hai tay lại, đơn giản cúi chào kiến trúc.
Đạo diễn đi cùng đứng bên cạnh không biết cô đang làm gì, đợi cô xong động tác mới mở miệng, “Mục tiêu nhiệm vụ hôm nay là chụp ảnh check-in mười điểm tham quan hàng đầu của thành phố A, vào sáu giờ chiều, khách mời check-in được nhiều điểm nhất sẽ giành chiến thắng.”
“Vì kinh phí của tổ chương trình có hạn, nên lần này tám khách mời chỉ có thể dùng chung 1000 tệ kinh phí. Cô Tô Vân Nhược là người chiến thắng kỳ trước, có thể chọn đầu tiên lộ phí cho mười điểm check-in hôm nay.”
“Có thể bắt đầu từ việc chọn phương tiện giao thông, sử dụng phương tiện giao thông để phán đoán chi phí cuối cùng. Cần đặc biệt nhắc nhở, số tiền chọn bây giờ còn bao gồm bữa trưa hôm nay.”
Tô Vân Nhược “ồ” một tiếng, chớp chớp mắt, “Anh đưa hết 1000 tệ cho tôi đi.”
[???]
[???]
[Thấy cô không cho Ôn Thanh Lãnh vào hang rắn tôi còn thoáng có thiện cảm với cô, không ngờ chưa đầy mười phút cô lại bắt đầu làm tôi phải thay đổi suy nghĩ.]
Khán giả livestream đều ngớ người, Tô Vân Nhược cô chơi game kiểu này sao? Lễ phép giao tiếp cơ bản trong show giải trí đâu rồi?
Đạo diễn đi cùng không kìm được khóe miệng giật giật, “Không để lại một chút nào cho các khách mời khác sao?”
“Nhìn cái kiểu này của các anh, kỳ này là trận chiến cá nhân đúng không?” Tô Vân Nhược chống nạnh, cười đặc biệt kiêu ngạo, “Vậy thì đương nhiên tôi phải tăng độ khó cho đối thủ rồi.”
Đạo diễn đi cùng: “…”
Khán giả livestream: […………]
Chương trình này luôn bị Tô Vân Nhược dẫn đi theo những hướng khác.
May mà đạo diễn chính trong tai nghe đã khẩn cấp chỉ thị, đạo diễn đi cùng mặt mày ủ rũ nói: “Kỳ này có khách mời bí ẩn, cô Tô Vân Nhược vẫn nên chiếu cố người mới một chút, nếu không chương trình của chúng ta lần sau sẽ không ai dám đến nữa.”
Tô Vân Nhược nghiêng đầu suy nghĩ nghiêm túc, “Được thôi, tôi lấy 930, 70 tệ còn lại mỗi người 10 tệ, đủ để đi tàu điện ngầm, xe buýt rồi.”
Đạo diễn đi cùng: “…”
[Ha ha ha ha ha cô thật độc ác.]
[Ha ha ha ha ha, bây giờ livestream của mấy khách mời khác đều đang bình luận: Tiền của bạn bị Tô Vân Nhược cướp rồi.]
[Đúng vậy, cứ làm thế đi, tăng độ khó cho những người khác!]
[Chị em ơi, tôi phải ra cửa tàu điện ngầm rình người rồi.]
[Quá đáng thật! Như vậy những người khác chơi kiểu gì, Tô công chúa ích kỷ kinh khủng, Ọe—]
[Tôi khuyên anti-fan đừng vào livestream của Tô Vân Nhược nữa, ở đây toàn bình luận ác ý thôi.]
[Cười chết mất, ai muốn xem show giải trí hòa khí sinh tài chứ, phải xem khách mời cạnh tranh đấu đá, chơi chiêu mới hay.]
[Buồn cười quá, tổ chương trình các anh thật sự dám để Tô Vân Nhược chọn đầu tiên à.]
[Thì có cách nào đâu, ai bảo kỳ trước cô ấy được đàn ông nâng đỡ chứ.]
[Anti-fan có thể cút đi không, Tô Vân Nhược cuối cùng là tự mình giành chiến thắng, không phải người khác tặng.]
[Chủ tử nhà bạn không có quán quân thế giới và cao thủ dân gian bảo vệ, là vì cô ấy không muốn sao?]
Kỳ này chương trình còn đặc biệt trang bị điện thoại riêng, trên điện thoại cài WeChat, tất cả khách mời sau khi check-in cần đăng lên vòng bạn bè.
Tô Vân Nhược nhìn chằm chằm vào vài cái tên quen thuộc trong danh bạ, đoán rằng mỗi người cũng giống mình, khi tháo bịt mắt ra đều ở những điểm tham quan khác nhau.
Tức là ban đầu sẽ có tám điểm tham quan được check-in, muốn thắng thì cần tranh giành hai điểm còn lại.
Nhưng mà—
Không đúng, cô đã nghĩ sai rồi.
Tổ chương trình nói là du lịch tiết kiệm mười điểm tham quan, nghĩa là mười điểm tham quan đều phải đi.
Tô Vân Nhược hỏi đạo diễn đi cùng, “Điểm check-in có thể trùng lặp đúng không? Chỉ cần mặt và điểm tham quan cùng xuất hiện trong khung hình là được tính là check-in thành công?”
Đạo diễn đi cùng toát mồ hôi hột.
Đạo diễn đi cùng: Làm sao đây, có cảm giác Tô Vân Nhược sắp gây chuyện rồi. Mặc dù khi thiết kế trò chơi quả thực có thiết kế điểm check-in có thể bị các khách mời khác trùng lặp, nhưng không ngờ ngay từ đầu đã bị Tô Vân Nhược đoán ra “tiềm quy tắc” rồi!
Anh ấy nhất định là gặp sao quả tạ, nếu không cũng sẽ không bốc thăm trúng Tô Vân Nhược, khó đối phó quá.
“Anh ngầm đồng ý rồi.”
Đạo diễn đi cùng do dự gật đầu, yếu ớt, bất lực, đáng thương.
“Hoan hô!”
Tô Vân Nhược mở danh bạ, thấy không có khách mời bí ẩn, liền kéo sáu khách mời khác vào một nhóm, điện thoại hướng về camera, mở mic, “Mọi người chú ý, hôm nay tất cả kinh phí đều nằm trong tay tôi, vì lý do nhân đạo, tôi đã để lại cho các bạn 10 tệ.”
Cô nhấn lại nút ghi âm tiếp tục nói: “10 tệ này các bạn có thể dùng để đi từ điểm tham quan này đến điểm tham quan tiếp theo, sau đó đi bộ đến các điểm tham quan khác, hoặc cũng có thể chọn đi tàu điện ngầm, xe buýt đến tìm tôi làm đàn em của tôi, hôm nay lộ phí và bữa trưa của các bạn tôi bao.”
Cô dừng lại một chút, “Nhưng tôi cũng cần thu một chút quà gặp mặt, những người làm đàn em của tôi cần tìm một tấm biển hình người của tôi ở gần đó và chụp ảnh check-in cùng điểm tham quan.”
Nhóm WeChat dưới sự theo dõi của khán giả livestream liên tục hiện lên dấu hỏi.
Khán giả livestream cũng không kìm được mà theo dõi.
Tô Vân Nhược dưới sự tấn công của dấu hỏi từ hai phía nói với ống kính, “Đừng gửi dấu hỏi nữa, mau đi nói vị trí của tôi cho các anh trai nhà các bạn, rồi bảo họ cầm 10 tệ đi tàu điện ngầm đến tìm tôi, nếu không hôm nay sẽ không có một xu nào đâu.”
Tô Vân Nhược làm loạn như vậy, nhiệm vụ tranh giành điểm check-in mà đạo diễn sắp xếp cho các khách mời lập tức biến chất.
Đúng là bọn tư bản hút máu bóc lột người lao động một cách trần trụi mà!
Dưới áp lực của sự nghèo khó, Ôn Thanh Lãnh và Chu Khám Thiêm gặp nhau trước tiên, tìm cách khác biểu diễn bên đường để kiếm lộ phí.
Những đứa trẻ ngoan ngoãn khác thì tự đi tìm tấm biển hình người của Tô Vân Nhược, tìm thì tìm được rồi, nhưng trung tâm thương mại không cho mượn, dù có mượn được thì điểm tham quan cũng không cho vào.
Khi các khách mời đang làm việc quần quật, khách mời bí ẩn lặng lẽ xuất hiện.
“Nhà tư bản” Tô Vân Nhược không cần làm gì, đang cầm điện thoại chụp ảnh trước cửa một quán trà sữa trong khu thắng cảnh, đột nhiên một con thú nhồi bông hình gà trông rất giống vịt lặng lẽ tiếp cận.
Cuối tuần, khu thắng cảnh đón hàng nghìn du khách, vì biết có quay show giải trí nên đã lấp đầy đường phố. Tô Vân Nhược hưởng ứng lời kêu gọi của đông đảo fan tại hiện trường, giơ điện thoại lên chụp ảnh chung với mọi người.
— 3
— 2
— 1
Máy ảnh hẹn giờ chụp cố định một khoảnh khắc. Khoảnh khắc đó lẽ ra là điểm nhấn của Tô Vân Nhược và khán giả, nhưng lại bị một con thú nhồi bông vượt qua bức tường thứ tư, trông hơi kỳ lạ, cướp mất sự chú ý.
Tô Vân Nhược tò mò nhìn chằm chằm một lúc, còn chưa biết thứ này đang len lỏi qua đám đông lặng lẽ tiếp cận.
“Pạch”
Bàn tay của con thú nhồi bông thẳng tắp đặt lên đầu cô.
Tô Vân Nhược ngước mắt nhìn bàn tay màu vàng của con gà đó, quay người giơ tay lên, làm động tác bắn súng, tạo dáng thật ngầu.
“Đừng nhúc nhích.”
Con gà lập tức giơ hai tay lên.
“Tôi ghét nhất là người khác chạm vào tóc tôi, bây giờ tôi sẽ xử tử anh vì tội bắt nạt Tô Vân Nhược.” Cô làm động tác bắn súng, còn lồng tiếng: “Bùm—!”
Hành động này thật trẻ con.
Nhưng điều vô lý là con gà lại đặc biệt phối hợp ôm ngực, lùi lại hai ba bước, bị thương nặng không thể chống đỡ cơ thể, ngã thẳng xuống đất.
[Ha ha ha ha, diễn xuất của một con gà sao mà hay thế.]
[Cười chết mất, đây là khách mời bí ẩn đúng không?]
[Vừa từ livestream của con gà này qua đây, tôi xin nói: Tổ chương trình thật chó má, khách mời bí ẩn ngay cả livestream của mình cũng đội mũ trùm đầu, hoàn toàn không đoán được là ai.]
[Nhìn anh ta và Tô Vân Nhược đối đáp qua lại như vậy, cảm giác chắc là người quen?]
[Tô Vân Nhược biết trước khách mời bí ẩn là ai rồi sao? Tổ chương trình mở cửa sau cho cô ấy à?]
“Ối giời ơi, bị trẹo lưng rồi, kéo một cái.” Con gà cuối cùng cũng phát ra tiếng, đưa tay về phía Tô Vân Nhược, “Chị cảnh sát cứu mạng!”
Tô Vân Nhược rõ ràng ngẩn người, không giống như giả vờ.
[Giọng nói này… quen quá…]
[Tô Vân Nhược hình như nhận ra là ai rồi.]
“Ha ha ha ha ha.”
Tô Vân Nhược đột nhiên cười lớn. Khi con gà đang cố gắng ngồi dậy, cô ngồi xổm xuống đè con gà trở lại mặt đất.
“Không được nhúc nhích! Bây giờ anh bị tôi bắt vì tội lừa đảo xác chết.”
“Á á á á á cứu mạng!”
Con gà nằm trên đất lăn lộn tránh khỏi tầm tay của Tô Vân Nhược, chống bốn chi đứng dậy.
Tô Vân Nhược chống nạnh, “Trời nóng như vậy mà còn đội mũ trùm đầu, có nóng không chứ.”
Người bên trong thở ra một hơi, “Nóng chết tôi rồi.”
Sau đó tháo mũ trùm đầu ra, để lộ khuôn mặt đẫm mồ hôi của Kha Cẩm Dương.
Tóc anh ấy ướt đẫm, lớp ngoài vẫn giữ được kiểu tóc, lớp trong dính chặt vào trán.
Anh ấy vốn có làn da trắng, bị bịt kín quá lâu nên mặt đỏ bừng, có một vẻ đẹp thể thao đầy nhiệt huyết sau khi chơi bóng rổ.
“Hello mọi người, tôi là Kha Cẩm Dương.”
[Á á á á tôi đã nói sao hai người lại ăn ý như vậy, hóa ra là người quen.]
[Wow, ban đầu còn thấy thay khách mời thật phiền, không ngờ lại là Kha Cẩm Dương, tôi lại được rồi!]
[Kha Cẩm Dương và Tô Vân Nhược gần đây xuất hiện cùng nhau hơi nhiều đó, họ yêu thật sao?]
[Không thể nào, yêu thật thì sẽ không thường xuyên cùng nhau xuất hiện như vậy, các cặp đôi thật sự thường là những người mà khán giả thấy hoàn toàn không hợp nhau.]
[Cười chết mất, Kha Cẩm Dương vì muốn thoát khỏi ma trảo mà lăn lộn tại chỗ, hình tượng thần tượng của anh đâu rồi!]
“Anh check-in chưa mà đã đến tìm tôi.”
Kha Cẩm Dương ngẩn người, “Check-in gì?”
“Là giúp tôi check-in đó, bây giờ tôi là người giàu nhất, các bạn đều phải làm việc cho tôi.” Tô Vân Nhược kiêu hãnh nói xong, chớp chớp mắt, “Ồ, nhớ ra rồi anh không có trong nhóm, lại đây thêm WeChat tôi kéo anh vào nhóm.”
Tô Vân Nhược mò điện thoại, cúi đầu mở mã QR chuẩn bị cho Kha Cẩm Dương quét, đột nhiên một cái mũ trùm đầu từ trên trời rơi xuống, trước mắt tối sầm.
“Anh làm gì vậy, bên trong toàn mồ hôi, hôi chết đi được.”
Đạo diễn đi cùng đột nhiên giơ loa lên hô: “Cô Tô Vân Nhược, bị loại. Cô Tô Vân Nhược, bị loại.”
“Ha ha.” Kha Cẩm Dương cười kiêu ngạo tại chỗ hai tiếng, lớn tiếng tuyên bố: “Khinh địch rồi chứ gì.”
Tô Vân Nhược: “???”
[???]
[Bị loại gì?]
Đạo diễn đi cùng nén cười: “Cô Tô Vân Nhược, kỳ này chỉ có thể có 8 khách mời xuất hiện, do 9 người chơi tranh giành, khách mời bị đội mũ trùm đầu cần tạm biệt livestream.”
Tô Vân Nhược忍不住掀開頭套,滿臉的郁悶,“有這規矩怎麽不早說?”
Đạo diễn đi cùng: “Trận chiến cá nhân thì phải đấu đá, hơn nữa chương trình của chúng ta còn có quy tắc gì nữa đâu?”
[Gậy ông đập lưng ông, ai bị thì tôi không nói.]
[Ha ha ha ha ha, cười chết mất, từ khi cô lừa mọi người vào nhà dân trái phép thì chương trình này đã không còn quy tắc gì nữa rồi!]
[Cứ tưởng Kha Cẩm Dương đến để tạo ra những khoảnh khắc ngọt ngào giả tạo với Tô Vân Nhược, không ngờ anh ấy lại đến để hạ gục cô ấy.]
[Gia đình ơi, livestream của Phó Hoài đã kết nối rồi. Rốt cuộc ai đã đồn Phó Hoài bị thay thế, đây rõ ràng là hiệu ứng chương trình mà tổ chương trình cố tình sắp xếp.]
[Đạo diễn chính an ủi: Cuối cùng cũng loại bỏ được cái lỗi hệ thống Tô Vân Nhược này rồi.]
[Ồ ồ ồ ồ! Tôi hiểu rồi, check-in chỉ là cái cớ, thực chất là chín người tranh giành quyền livestream của tám phòng livestream đúng không.]
[Xem chương trình này xong tôi luôn cảm thấy chỉ có mình tôi là kẻ ngốc duy nhất.]
[Kẻ ngốc duy nhất +1]
[Cảm thấy IQ không đủ dùng rồi.]
[Cứ như vậy đi! Xin hãy tiếp tục duy trì, tôi không muốn xem những thứ ngọt ngào giả tạo như Ôn Thanh Lãnh và Chu Khám Thiêm, tôi chỉ muốn xem họ xé nhau.]
[Hấp dẫn, quá hấp dẫn!]
[Kịch bản này cũng quá tệ rồi? Cố tình tạo ra tương tác cho Tô Vân Nhược và Kha Cẩm Dương, lẽ nào thật sự muốn Tô Vân Nhược rời khỏi livestream? Tôi không tin.]
Anti-fan vừa mới chất vấn trên bình luận, đạo diễn đi cùng đã nói: “Cô Tô Vân Nhược, livestream của cô bây giờ sẽ đổi tên thành livestream của Kha Cẩm Dương, xin hãy giao điện thoại.”
Tô Vân Nhược nghĩ, trách gì khách mời bí ẩn không có WeChat, hóa ra ngay cả thông tin liên lạc cũng là lưu động.
Bản thân cô là khách mời đầu tiên bị loại, muốn lật ngược tình thế rất khó.
Thứ nhất là bây giờ chiêu trò đã bị lộ ra ngoài, cái mũ trùm đầu này không thể dùng cách lừa gạt để đội cho người khác.
Thứ hai là bây giờ họ có nhóm chat để trò chuyện, cô không biết họ sẽ nói gì.
Quan trọng nhất là Tô Vân Nhược phân tích từ góc độ của đạo diễn, việc người đầu tiên bị loại rơi vào cô thực ra là phù hợp nhất.
Vì cô kịp thời bị loại cũng nhất định sẽ tìm cách để người khác bị loại. Những người khác, ví dụ như Lâm Tinh Sâm, Phó Hoài, Chu Khám Thiêm, Ôn Thanh Lãnh… mấy người khác cực kỳ thiếu cảm giác giải trí, căn bản không thể chơi được, nói không chừng lập tức sẽ bỏ cuộc.
Tô Vân Nhược dành một thời gian ngắn để xác định cách chơi tiếp theo, rồi giao điện thoại cho Kha Cẩm Dương.
Đạo diễn đi cùng: “Được rồi, bây giờ cô có thể tự do hoạt động rồi.”
Nói xong câu này, ống kính chính của livestream lại trực tiếp hướng về Kha Cẩm Dương, Tô Vân Nhược hoàn toàn biến mất.
Khán giả livestream khá vui vẻ.
Một mặt là fan của Tô Vân Nhược thờ ơ, không có tinh thần chiến đấu cũng không thích cằn nhằn, mặt khác là những người qua đường đến xem trò vui và anti-fan thấy Tô Vân Nhược bị hớ thì cơ bản đã thỏa mãn.
[Các livestream khác đều biết Tô Vân Nhược bị Kha Cẩm Dương hạ gục, tất cả mọi người không hề tiếc nuối một chút nào, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt: Cô ta ác giả ác báo thật đáng mừng.]
[Mèo con chó con gặp mặt rồi, nghe nói Tô Vân Nhược bị Kha Cẩm Dương loại, lập tức mở điện thoại xem lại livestream của Tô Vân Nhược.]
[Khoan đã—Kha Cẩm Dương coi như thừa kế “gia tài” của Tô Vân Nhược đúng không? Vậy những người vừa nãy bị buộc phải dùng poster của Tô Vân Nhược để check-in có phải đổi thành mặt của Kha Cẩm Dương không?]
[Mèo con chắc khóc mất, người mắc chứng sợ xã hội phải ngồi xổm trước cửa trung tâm thương mại, mất mười phút chuẩn bị tâm lý mới dám vào tìm chủ cửa hàng xin poster của Tô Vân Nhược, kết quả công cốc.]
[Mèo con còn đỡ, thảm hơn là chó con, cậu ấy còn vác tấm biển hình người của Tô Vân Nhược đến điểm tham quan bị chặn, suýt nữa quỳ xuống cầu xin người ta mới được vào chụp ảnh check-in.]
[Vậy Tô Vân Nhược bây giờ có phải tan làm rồi không?]
Trong khung hình truyền đến giọng nói của Tô Vân Nhược, “Ê, Kha Cẩm Dương, tôi nói cho anh biết nhé, trong chương trình này tất cả khách mời đều rất nhiều mưu mẹo, anh mới đến cần một người có kinh nghiệm giúp anh dẫn đường.”
Kha Cẩm Dương: “Chẳng lẽ không phải cô là người nhiều mưu mẹo nhất sao?”
“…”
Tô Vân Nhược im lặng đội lại mũ trùm đầu hình gà, lại bước vào ống kính, “Đạo diễn, tôi đội mũ trùm đầu, cũng giống như không xuất hiện trước ống kính đúng không.”
Đạo diễn đi cùng hài lòng với phản ứng của Tô Vân Nhược, “Phải xem streamer có vui lòng cho cô đi theo bên cạnh không.”
Tô Vân Nhược tháo đầu thú nhồi bông ra, định đội lên đầu Kha Cẩm Dương, Kha Cẩm Dương giơ hai tay chặn lại, kế hoạch thất bại.
Tô Vân Nhược lặng lẽ đội lại, “Này, anh xem, tuy tôi không thể xuất hiện trước ống kính, nhưng tôi có quyền loại bỏ duy nhất.”
Kha Cẩm Dương cười nói, “Lừa những người khác thì được, tôi còn không hiểu cô sao.”
“Anh nghe tôi nói hết đã chứ.” Tô Vân Nhược chỉ vào điện thoại, “Đến chiều mới có kết quả cuối cùng, nhưng anh đã thừa kế 930 tệ của tôi, nên anh chắc chắn sẽ check-in được nhiều nơi hơn họ.”
“Cảm ơn sự tặng cho vô điều kiện của cô.”
“Anh dù có check-in được mười điểm cũng vô ích, tôi đến lúc đó sẽ liên minh với họ, một hai người tóm được anh, tôi đội mũ trùm đầu cho anh, anh trực tiếp bị loại, một ngày làm việc công cốc.”
Kha Cẩm Dương không cười nổi nữa.
Vì anh ấy phát hiện, hình như đúng là như vậy.
Khi anh ấy đội mũ trùm đầu hoàn toàn không nghĩ rằng mình tuy không thể xuất hiện trước ống kính, nhưng lại có quyền loại bỏ tuyệt đối duy nhất.
Khán giả livestream cũng bị tư duy ngược của Tô Vân Nhược làm cho chấn động.
[Chết tiệt, chết tiệt, ý tưởng này thật tuyệt vời.]
[Bị loại còn có thể giải thích là có quyền loại bỏ duy nhất, Tô Vân Nhược lần này thuộc về sự hiểu biết đỉnh cao. Ngay lập tức địa vị đã được nâng cao.]
[Giây trước: Không nghe không nghe, rùa rụt cổ niệm kinh. Giây sau: Chết tiệt, hình như đã tặng cho đối phương một con át chủ bài. Kha Cẩm Dương: Thắng rồi, nhưng hình như lại thua.]
Giọng nói của Tô Vân Nhược trở nên kiêu hãnh, hai tay dang rộng, lắc lư cái đầu thú nhồi bông quá khổ đối với cô.
Mông không chút hình tượng nào mà lắc lư sang hai bên, cái dáng vẻ đó, càng đắc ý bao nhiêu thì càng đắc ý bấy nhiêu.
“Vậy nên bây giờ điều anh nên làm nhất là quỳ xuống cầu xin tôi hợp tác với anh, dù sao tôi cũng là người có thể trực tiếp loại bỏ người chiến thắng cuối cùng mà.”
Kha Cẩm Dương khuôn mặt tuấn tú hơi ngửa ra sau, hít một hơi thật sâu.
“Quyết định xong chưa, chưa quyết định xong tôi đi tìm người khác đây.”
Pạch—
Kha Cẩm Dương quỳ một gối xuống, hai tay giơ điện thoại lên, “Tiểu đệ hôm nay theo anh rồi!”
Trời nắng đẹp, người đông đúc.
Trong một vòng tròn nhỏ được bảo vệ chặn lại.
Một người mặc bộ thú nhồi bông vải bông màu vàng, quỳ một gối, hai tay giơ cao, trong sự hài hước, lưng thẳng tắp, tư thế lại đầy chính khí, sống động như đang diễn một vở kết nghĩa vườn đào.
Và một người đội mũ trùm đầu giống vịt giống gà, hai tay giơ ngang, như trẻ mẫu giáo tập thể dục buổi sáng mà vung lên vung xuống, nhảy nhót xoay vòng, vui vẻ không tả xiết.
Những động tác này đối với học sinh tiểu học thì hơi trẻ con, nhưng đối với sinh viên đại học thì vừa đủ!
Quá quá quá đáng yêu!
Đáng yêu thì thôi đi, bên cạnh còn có người diễn cùng!
Kha Cẩm Dương kéo cái chân đang quỳ trên đất đến trước mặt Tô Vân Nhược, lại trịnh trọng và mạnh mẽ giơ điện thoại lên, “Bệ hạ, đây là bảo vật mà tội thần Kha Cẩm Dương dâng lên, mong bệ hạ xem xét vì bảo vật mà khai ân!”
Tô Vân Nhược quay mặt đi, như chấp nhận lời cầu hôn mà đưa tay ra, vừa kiêu hãnh vừa cao quý, chờ Kha Cẩm Dương chủ động đặt điện thoại vào tay cô.
Cảnh tượng đó thật không thể nào buồn cười hơn.
[Ha ha ha ha ha, thật là một người biết co biết duỗi.]
[Cái kiểu quỳ một gối này rất thành thạo đó, trước đây cầu hôn trong phim chắc quỳ không ít đâu.]
[Tô Vân Nhược toàn thân đều là diễn xuất, cái dáng vẻ kiêu hãnh này thật đúng chỗ.]
[Chứng minh được diễn xuất ở một nơi không ngờ tới!]
[Thật ra tôi thấy diễn xuất của cô ấy rất tốt, tôi xem phim của cô ấy chưa bao giờ bị thoát vai.]
[Tô Vân Nhược thật giỏi, cảnh này mà rơi vào tôi, tôi căn bản không nghĩ ra được mình bị loại có thể giải thích là tôi có quyền loại bỏ duy nhất.]
[Ha ha ha ha ha, mèo con tôi biết cậu đang xem! Run rẩy chưa, sợ hãi chưa! Tôi thấy trên livestream của cậu cả khuôn mặt đều biến sắc rồi kìa.]
[May mà là Kha Cẩm Dương đến, nếu là người lạ thì căn bản không có hiệu quả này, tôi quá quá quá thích những cuộc chơi của người quen.]
[Cảm giác đóng phim với Tô Vân Nhược chắc chắn rất vui, tôi thấy Kha Cẩm Dương còn vui phát điên lên rồi. Trước đây rốt cuộc ai đã mua bài đăng để tung tin đồn Tô Vân Nhược chảnh chọe trong đoàn phim không có bạn bè vậy.]
[Người tung tin đồn Tô Vân Nhược trước đó là Đồ Nhã đã xin lỗi trong nhóm ăn dưa rồi.]
[Đúng vậy, còn cái tài khoản anti-fan kia cũng đã xóa tài khoản rồi.]
[Wow, có cảm giác công ty của Tô Vân Nhược cuối cùng cũng bắt đầu làm việc rồi, Tô Vân Nhược sắp bắt đầu làm thương mại đúng không?]
[Mong chờ những bộ ảnh thời trang và show diễn haute couture của Tô Vân Nhược. Mặt nghiêm túc.jpg]
Tiểu Âu nhìn những kỳ vọng tốt đẹp của mọi người, lặng lẽ thở dài.
Đừng mong chờ nữa, sẽ không có hợp tác đâu.
Tuy nhiên, Tô Vân Nhược khi ở bên những người có quan hệ tốt dường như càng tạo ra hiệu ứng chương trình tốt hơn, cô ấy thay toàn bộ bộ đồ thú nhồi bông như thể bị nhập hồn vậy, cả người đều giống như nhân vật bước ra từ phim hoạt hình, đi lại đều nửa nhảy nửa bước, tràn đầy năng lượng không bao giờ cạn.
Kha Cẩm Dương ban đầu muốn kéo Tô Vân Nhược đi tàu điện ngầm, cô ấy trong bộ đồ thú nhồi bông không còn giữ hình tượng nữa, hai tay vung vẩy, hai chân dậm mạnh xuống đất, quay lưng lại hậm hực ngẩng đầu nhìn trời.
Kha Cẩm Dương bật cười, “Bệ hạ, không muốn đi tàu điện ngầm sao?”
Thú nhồi bông không trả lời, chỉ vào chiếc xe sáng choang bên đường, vẻ mặt như thể thứ này mới xứng với tôi.
Tuy Tô Vân Nhược không lộ mặt nữa, nhưng khán giả livestream lại càng lúc càng đông.
[Ha ha ha ha ha, Tô Vân Nhược nhập vai nhanh thật.]
[Kha Cẩm Dương mặt đầy hối hận. Anh ấy đây là loại bỏ người sao? Là tìm một ông tổ về thờ thì có!]
[Tô Vân Nhược giả vờ gì chứ, đi tàu điện ngầm làm cô ấy tủi thân sao?]
[Cái bộ đồ đó của cô ấy không qua được an ninh đâu nhỉ?]
[Rất thích cảm giác đội mũ trùm đầu nhập vai này,要是她只是帶個頭套我還覺得沒意思呢。]
[Ê, con vịt này hơi quen mắt đó.]
[Đây không phải vịt, đây là gà. Biểu tượng của Đào Lạc Tư Tư.]
[Thì ra là vậy, ban đầu không chú ý lắm, Tô Vân Nhược đội mũ trùm đầu của nó vào như thể đã ban cho nó linh hồn vậy, thật kiêu ngạo tôi rất thích.]
Kha Cẩm Dương hiểu được yêu cầu, cuối cùng đành ngậm ngùi gọi taxi. Anh ấy liên lạc với Lâm Tinh Sâm và Trịnh Trừng Trừng qua WeChat – vì không thể làm cái chuyện thất đức là bảo hai đứa nhỏ đi tàu điện ngầm đến tìm mình, Kha Cẩm Dương chọn tự mình đi tìm họ.
Bốn người tập trung tại cổng một điểm tham quan ít người ở ngoại ô thành phố A.
Lâm Tinh Sâm và Trịnh Trừng Trừng đã xem lại livestream của Tô Vân Nhược, nên thấy cô ấy mặc cả bộ đồ thú nhồi bông cũng không thấy bất ngờ.
Nhưng mà—
Tô Vân Nhược thấy hai người, đột nhiên bày ra dáng vẻ tức giận, ngẩng cao đầu ưỡn ngực như đứng nghiêm, hai tay giơ lên.
Trịnh Trừng Trừng không hiểu gì, “Cô Tô Vân Nhược, cô không thoải mái sao?”
Kha Cẩm Dương đỡ trán, đột nhiên quỳ một gối xuống, “Bệ hạ, đây là những đồng nam đồng nữ mà thần dâng lên người.”
Trịnh Trừng Trừng: Kinh ngạc!
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Tinh Sâm, xuất hiện một chút vết nứt.
[Đứng dậy nói chuyện đàng hoàng, ai là nam ai là nữ?]
[Mèo con chó con: Bắt đầu hối hận rồi, cảm thấy mình gặp phải hai kẻ điên.]
[Ha ha ha ha ha, mèo con thật sự, mỗi lần gặp Tô Vân Nhược đều rất cạn lời và bất lực. Ít nói, nhưng vẻ mặt như ăn phải shit thì không bao giờ thiếu.]
[Hai người các cậu định diễn đến bao giờ!]
Kha Cẩm Dương quay đầu ra hiệu cho hai đứa nhỏ, “Còn không mau thỉnh an bệ hạ.”
Lâm Tinh Sâm: …
Trịnh Trừng Trừng: …
Trịnh Trừng Trừng suýt nữa hét lên, anh ơi, anh là người có địa vị lớn nên cảm thấy làm loạn cũng không sao sao, anh có biết có bao nhiêu người đang vây quanh không! Sắp bị xã hội mạng chửi chết rồi.
Nhưng con gà nhồi bông kia vừa động, Trịnh Trừng Trừng theo bản năng quỳ một gối xuống theo.
Lâm Tinh Sâm lập tức nhìn cậu ấy, ánh mắt đầy kinh ngạc và cạn lời.
Tô Vân Nhược đột nhiên giơ tay chỉ Lâm Tinh Sâm.
Lâm Tinh Sâm ngẩn người.
Bàn tay đó vẫy lên vẫy xuống, ra hiệu cậu ấy quỳ xuống thỉnh an.
Lâm Tinh Sâm đương nhiên muốn bỏ đi, cậu ấy mới không muốn chơi trò trẻ con vô vị như vậy.
Tuy nhiên, vừa quay người đi được vài bước, đột nhiên bị Trịnh Trừng Trừng và Kha Cẩm Dương mỗi người một bên giữ chặt tay, Kha Cẩm Dương hô lớn: “Bệ hạ, kẻ đại nghịch bất đạo này, thần xin kéo hắn xuống chém trước!”
Nói rồi hai người trực tiếp kéo Lâm Tinh Sâm lạnh lùng đi, khung hình cuối cùng của ba người, chỉ còn lại khuôn mặt khó tin của Lâm Tinh Sâm.
[Mèo con: Tôi khổ rồi.]
[Trở về vẫn là kẻ bị bắt nạt trong nhóm.]
[Ha ha ha ha ha, thật ăn ý, có phải đều sợ Tô Vân Nhược tức giận không?]
[Mèo con: Gia đình ơi ai hiểu được chứ, là người hướng nội, bị người hướng ngoại vây quanh.]
Người quay phim đi theo, ba người tránh Tô Vân Nhược ngồi xổm lại một chỗ bàn bạc vẫn là về cô ấy, nội dung cụ thể đại khái là nhẫn nhịn một chút thì sóng yên biển lặng, chiến thắng luôn phải chịu một chút khổ, trời sẽ giao trọng trách cho người tài… vân vân, khuyên Lâm Tinh Sâm bỏ hình tượng thần tượng mà chơi cùng Tô Vân Nhược, dù sao cô ấy cũng có quyền loại bỏ duy nhất mà.
Tư tưởng đã thông suốt, Lâm Tinh Sâm lấy lại dũng khí nhảy điệu Ba La La Tiểu Ma Tiên, ngượng ngùng và lạnh lùng cùng hai người kia quỳ lạy “Bệ hạ”.
Sau khi thống nhất tư tưởng, đội tạm thời này bắt đầu hành trình nhiệm vụ, không chỉ đi đến các điểm check-in, mà còn ăn vặt lề đường, chụp ảnh hài hước ở góc phố.
Tiểu Âu vui vẻ một lúc rồi tò mò chuyển sang xem livestream của Phó Hoài, phát hiện phong cách du lịch của anh ấy hoàn toàn khác Tô Vân Nhược, lại là ôm đàn guitar đi đến các quảng trường, đưa khán giả xem rất nhiều buổi biểu diễn trực tiếp.
Bị hại một lần, cách suy nghĩ đã trưởng thành hơn trước rất nhiều.
Trước đây trong nhóm chương trình nói Phó Hoài vắng mặt chắc chắn là thật, nhưng cuối cùng lại thành ra kết quả như vậy, nhất định là có người ở khâu giữa đã ra tay cắt đứt những kế hoạch bẩn thỉu của những kẻ đó.
Chắc không phải cô Tô.
Là ai nhỉ?
…
Tiểu Âu ở trong phòng đợi mãi đến khi livestream sắp kết thúc, cuối trò chơi, Tô Vân Nhược lại đội mũ trùm đầu lên đầu Kha Cẩm Dương, nói là: trả thù, muốn chết thì cùng chết. Cuối cùng ván này do Chu Khám Thiêm và Ôn Thanh Lãnh, những người đã thực sự chạy rất nhiều điểm tham quan, giành chiến thắng.
Cô trèo xuống giường, chuẩn bị ra ngoài đón Tô Vân Nhược về,迎面碰着一個從來沒見過的女孩子。
Trông cô bé còn rất nhỏ, như sinh viên đại học, mặc những kiểu mà Tiểu Âu khi đi học rất thích.
Tiểu Âu đột nhiên cảnh giác, “Cô có phải đi nhầm chỗ rồi không?”
Cô gái dường như không biết nói dối, hoảng hốt lắc đầu, mặt đầy sợ hãi, “Không, không.”
“Cô có thẻ nhân viên không?”
Tiểu Âu thấy cô bé như vậy cảm thấy cô bé không thể làm paparazzi, nên thuận lý nghi ngờ cô bé là sasaeng fan.
“Tôi…”
Cô gái rụt rè cúi đầu càng khiến Tiểu Âu nghi ngờ hơn, “Cô không nói rõ thân phận tôi sẽ gọi bảo vệ đó.”
“Chị Tiểu Vân.”
Một bóng người từ phía hành lang bên kia truyền đến.
Cô nhìn theo, thấy trợ lý của Chu Khám Thiêm. Đầu tiên là kinh ngạc, anh ơi, anh trông cũng ba mươi rồi, cô gái này nhiều nhất là mười tám, anh lại gọi cô ấy là chị?
Tiểu Âu khoanh tay bày ra vẻ mặt khó chịu, “Làm ơn quản người của mình cho tốt, đừng chạy sang bên này của chúng tôi. Nếu có chuyện gì chúng tôi sẽ điều tra camera giám sát để truy cứu trách nhiệm.”
Ông chủ của hai người không ưa nhau, tự nhiên cũng không cần giả vờ hòa thuận, đối phương “hừ” một tiếng, “Tự mình đa tình gì chứ, Tô Vân Nhược nhiều scandal như vậy cần gì chúng tôi phải đặc biệt tìm người đến rình chứ. Chị Tiểu Vân chúng ta đi thôi.”
Tiểu Âu thầm nghĩ các người đương nhiên không cần rình, các người toàn bịa đặt thôi.
Thôi vậy, không chấp nhặt với anh ta, gây chuyện lại rước rắc rối cho cô Tô.
Tuy nhiên, khi Tiểu Âu đến hiện trường đón Tô Vân Nhược vẫn kể lại chuyện này cho Tô Vân Nhược nghe, bây giờ cô ấy có chuyện gì bất thường cũng đều báo cáo, sợ vô ý lại gây rắc rối.
Đại khái là Chu Khám Thiêm phái một người phụ nữ lạ mặt đến trước cửa phòng cô ấy bị Tiểu Âu bắt gặp, trợ lý của Chu Khám Thiêm chết sống không thừa nhận.
Tô Vân Nhược không nghĩ nhiều.
Kha Cẩm Dương với tư cách là khách mời bí ẩn đến chuyến này, sau khi quay xong vì lịch sự muốn mời tất cả khách mời đi ăn.
Địa điểm ở tầng ba khách sạn, Tô Vân Nhược với tư cách là bạn tốt có quyền gọi món, nhưng với tư cách là nữ minh tinh lại không thể ăn nhiều thịt cá, cuối cùng quyền này được chuyển giao cho Tiểu Âu.
Suốt đường không nói gì, Tiểu Âu chìm đắm trong niềm vui gọi món.
Tô Vân Nhược về khách sạn tắm rửa trước, thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi lại dẫn Tiểu Âu ra ngoài.
Đi được nửa đường gặp một nhân viên phục vụ đi ngang qua, thấy người ta làm việc cả ngày mà vẫn giữ được lớp trang điểm sạch sẽ, chợt nhớ ra vẫn nên thoa chút son để tươi tắn hơn, liền mò trong túi xách của Tiểu Âu một thỏi son màu đỏ đất rồi quay vào nhà vệ sinh.
Chỉ tô màu, thoa nhẹ một vòng trên môi trên và môi dưới, khẽ mím môi.
“A~”
Tô Vân Nhược nhìn thấy mình trong gương lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Cô chỉ mím môi thôi mà, lại phát ra âm thanh như vậy sao?
Tô Vân Nhược thực sự nghi ngờ bản thân một chút, nhưng nghe thấy dường như có tiếng va chạm, còn thấy mấy buồng vệ sinh phía sau đều mở cửa, duy chỉ có buồng trong cùng là đóng.
Mất vài giây mới hiểu ra chuyện gì đang xảy ra.
Cô không phải người nhiều chuyện.
Chuyện kiểu này, gặp phải chuyện gì đó trong nhà vệ sinh không phải chưa từng xảy ra, trong đoàn phim rất phổ biến.
Theo góc quay yêu thích của phim truyền hình, lúc này camera chắc chắn đang chĩa thẳng vào mặt nam nữ chính, quay ra vẻ mặt kinh hoàng, căng thẳng đó, rõ ràng không tiếp tục nữa, nhưng lại gần nhau, hít thở hơi thở vừa thoát ra từ phổi đối phương, mập mờ đến mức cả hai đều hơi ngại ngùng, nhưng sau khi quay mặt đi lại nhanh chóng chạm mắt, ánh mắt giao nhau, không khí tràn ngập.
Hệ thống trong đầu đột nhiên phát ra âm thanh: [Phát hiện Chu Khám Thiêm đang thân mật với phú bà trong nhà vệ sinh nữ!]
“Gì cơ?”
[Tiến độ nhiệm vụ 55%]
Tô Vân Nhược chớp chớp mắt vào gương, nhận ra gã đàn ông háo sắc, lén lút trong nhà vệ sinh nữ là ai, liền cạn lời đỡ trán.
Hệ thống này đúng là radar phát hiện ngoại tình.
Việc Chu Khám Thiêm xuất hiện trong cùng một nhà vệ sinh nữ tuyệt đối là một chuyện gây sốc sau khi Đồ Nhã cho cô xem video.
Tô Vân Nhược giữa việc hoàn thành nhiệm vụ và việc cạn lời muốn rời đi ngay lập tức đã kiên quyết chọn vế sau.
Giày cao gót “đăng đăng đăng” bước đến cửa, rẽ qua một đoạn hành lang không xa, cuối cùng cũng thoát khỏi mùi hương quá nồng nặc bên trong, cô thở phào một hơi.
Vào nhà vệ sinh nữ ngoại tình, nghĩ cái gì vậy?
Có thể tôn trọng những người khác muốn đi vệ sinh một chút không.
Không ai sẽ hứng thú với những chuyện vớ vẩn của họ, nghĩ đến việc mình đi vệ sinh mà bên cạnh có một người đàn ông nghe lén chỉ thấy ghê tởm.
“Ê, Tô… cô Tô Vân Nhược.”
Tô Vân Nhược vẫn đang bình ổn tâm trạng, nghe thấy có người gọi mình,扭頭就見着同樣換完衣服準備赴宴的溫清冷。
Cô ấy trang trọng hơn mình rất nhiều, còn thay một chiếc váy, trang điểm và kiểu tóc đều giữ nguyên trạng thái khi lên chương trình bình thường.
“Thật trùng hợp, cô có cần giấy vệ sinh không?” Tô Vân Nhược tùy tiện hỏi để che giấu sự ngượng ngùng.
Ôn Thanh Lãnh lắc đầu, “Tôi có rồi.”
“Ồ.”
“Cái đó… hôm nay cảm ơn cô, may mà cô không bắt tôi vào hang rắn.”
Tô Vân Nhược擺擺手,“沒事,那玩意我也很怕,感覺進去了會做一個月的噩夢。”
“Thật sự cảm ơn.”
“Không sao, mau vào đi.”
“Ừm ừm.”
Ôn Thanh Lãnh lướt qua Tô Vân Nhược đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ.
Tô Vân Nhược trong lòng còn nghĩ may mà cô ấy không phát hiện ra điều bất thường.
Tuy nhiên, đợi cô ấy đi được vài giây mới phản ứng lại, Chu Khám Thiêm và người phụ nữ không rõ danh tính đang làm gì đó bên trong, nếu Ôn Thanh Lãnh vào đi vệ sinh thì cảnh tượng đó sẽ ghê tởm đến mức nào!
Ngay lập tức quay người đuổi theo Ôn Thanh Lãnh, “Ê, Ôn Thanh Lãnh.”
Ôn Thanh Lãnh thực sự muốn đi vệ sinh, việc tình cờ gặp Tô Vân Nhược ở cửa nhà vệ sinh hoàn toàn là bất ngờ, dừng lại cảm ơn là theo phép lịch sự, cảm ơn xong đương nhiên tăng tốc bước vào nhà vệ sinh.
Lạ thật, tại sao cửa nhà vệ sinh nữ lại đóng?
Cạch
Ôn Thanh Lãnh đẩy cửa ra.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch—
Mắt cô ấy dần mở to, gót giày như bị lửa đốt, mềm nhũn khó chống đỡ cơ thể.
Cơ thể Ôn Thanh Lãnh bất giác ngả ra sau, may mà sức mạnh cốt lõi khi luyện múa tốt, không bị ngã.
Rầm
Cửa nhà vệ sinh đóng lại.
Đầu óc Ôn Thanh Lãnh rơi vào hỗn loạn tột độ, như sóng thần nghiền nát tất cả tế bào não của cô ấy.
Trong giây thứ ba khi nhìn chằm chằm vào cánh cửa cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô ấy ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào biểu tượng nhân vật nữ bên cạnh khung cửa.
Nhìn mãi, đầu óc lại một lần nữa trống rỗng, còn bị ám ảnh mà nghĩ rằng biểu tượng đó lẽ ra phải là nhân vật nam.
Nhưng mà, nhưng mà tại sao trong nhà vệ sinh nam lại có phụ nữ? Lại còn là một cô gái trông rất nhỏ tuổi?
Có những nữ streamer mười bốn tuổi trông như hai mươi tám, dù có giả vờ ngây thơ cũng không khiến người ta cảm thấy đó là trẻ vị thành niên.
Nhưng có những cô gái chưa từng trải sự đời, có thể dựa vào cách ăn mặc mà phán đoán tuổi tác.
Huống hồ là idol, việc phán đoán về cách ăn mặc là rất chuyên nghiệp.
Ôn Thanh Lãnh phán đoán cô gái đó toàn thân toát ra vẻ ngây thơ trong sáng đến mức ngốc nghếch độc đáo của người chưa từng trải sự đời, không giống như đã quá 20 tuổi.
Cạch—
“Sư muội, thật ra anh…”
Chu Khám Thiêm đã nghĩ sẵn lý do, và Tô Vân Nhược đang vội vàng chạy đến muốn kéo Ôn Thanh Lãnh, chạm mắt nhau.
“Cô Tô cô sao còn chưa xong, Kha Cẩm Dương…”
Phía sau Tô Vân Nhược, Tiểu Âu ôm túi chạy vào đụng trúng Chu Khám Thiêm.
“Sao hai người đều lâu như vậy, tôi khó khăn lắm mới mời một lần…”
Kha Cẩm Dương và Tô Vân Nhược đang định quay đầu bịt miệng Tiểu Âu chạm mắt nhau.
Đoạn hành lang rộng hai mét, dài năm mét này đã đạt đến giới hạn tối đa của nó. Vài người mặt mày biến sắc, ánh sáng vàng mờ ảo chiếu xuống tạo nên những tư thế khác nhau.
Xoạt xoạt—
Nhà vệ sinh nam bên cạnh truyền đến tiếng xả nước.
Có người giơ hai tay lên, vẩy nước ra ngoài.
“Tiểu Lâm, lát nữa chúng ta cùng…”
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Vạn vật tĩnh lặng.
Đôi mắt chó con chớp chớp nhìn lướt qua khuôn mặt của vài người, rồi dừng lại trên người Chu Khám Thiêm, kinh hoàng xác nhận biểu tượng hình người.
Ngay sau đó, Trịnh Trừng Trừng, kẻ ngốc lớn này, kinh hãi kêu lên, “Sư huynh Chu Khám Thiêm anh vào nhầm nhà vệ sinh rồi sao?”
“…”
“…”
“…………”
Đề xuất Ngọt Sủng: Vừa Tỉnh Giấc, Chủ Nhân Ban Cho Năm Trăm Vạn Lượng Hoàng Kim