Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 23

Chương 23

“Không biết trong lòng Bà Trần, chồng và tình nhân, ai quan trọng hơn.”

Gửi xong tin nhắn này, Tô Vân Nhược thấy hơi buồn ngủ, liền quay người bước vào biệt thự cổ của gia đình họ Tô.

Hệ thống: “Ta còn tưởng ký chủ sẽ vả mặt Tu Nhã, bắt cô ta quỳ xuống nhận lỗi, không ngờ người lại bỏ qua cho cô ta.”

Biệt thự có nhiều người, Tô Vân Nhược lại bị mẹ kéo lại nói chuyện một lúc, mãi đến khi về phòng tắm rửa xong mới nhớ ra trả lời Hệ thống: “Trước đây nghiệp vụ của ngươi chắc chắn rất tệ.”

Hệ thống vẫn chưa phản ứng kịp: “?”

“Cấm công kích cá nhân.”

Cô sấy khô tóc, ngồi trước gương ngắm nghía khuôn mặt đã đen đi một tông sau khi tham gia chương trình thực tế, rồi xoa xoa nắn nắn.

“Trực tiếp bắt cô ta quỳ xuống xin lỗi chẳng có ý nghĩa gì, ta không hiểu sao ngươi lại muốn những thứ hư ảo như vậy.”

Hệ thống bất mãn: “Vậy ngươi nói cái gì là thực?”

“Đương nhiên là hoàn thành nhiệm vụ rồi.” Tô Vân Nhược dừng lại một chút, “Sao ta lại chuyên nghiệp hơn cả một Hệ thống như ngươi chứ.”

Hệ thống thầm nghĩ lại cách Tô Vân Nhược tập hợp tất cả mục tiêu nhiệm vụ để kiếm một khoản tiền lớn, rồi lại giúp nữ chính nguyên tác thành lập công ty, thầm lẩm bẩm: Ngươi đây là làm nhiệm vụ sao? Rõ ràng là ngươi đang nghiêm túc kiếm tiền!

Lạc đề rồi.

“Mục tiêu nhiệm vụ của ngươi là Chu Khám Thiên, chứ không phải cô ta.”

“Mục tiêu của ta đương nhiên là Chu Khám Thiên, nhưng nhiệm vụ ngươi đưa ra lại rất thú vị. Chu Khám Thiên bắt cá nhiều tay, chuyện bại lộ lại là do các phu nhân giàu có đánh nhau, Chu Khám Thiên hoàn toàn ẩn mình.”

“Nói đến việc Chu Khám Thiên và Tu Nhã sau này sẽ tung tin đồn về mối tình tay ba giữa ta và nam nữ chính nguyên tác trên mạng, thực ra kẻ chủ mưu cũng là Chu Khám Thiên thôi, Tu Nhã chẳng qua chỉ là một kẻ ngốc bị đàn ông mê hoặc.”

“Hơn nữa, ngươi không phải nói ta không thể tự ý khiến Chu Khám Thiên ‘hạ tuyến’ sao? Vậy thì bây giờ ta giúp các phu nhân nhận ra kẻ thù thực sự của mình, sau này họ muốn làm gì đều là ý muốn của họ, không liên quan gì đến ta.”

Hệ thống: “???”

“Sao lại im lặng rồi?”

“Ngươi đã độc ác như vậy, tại sao kiếp trước lại không…”

Tô Vân Nhược đột nhiên nghiêm túc: “Kiếp trước gì?”

“Tình tiết, ta đang nói về tình tiết. Ngươi sống trong sách, không có sự can thiệp của Hệ thống chúng ta thì tình tiết sẽ mãi lặp đi lặp lại. Ngươi trong tình tiết như thế nào thì sẽ như những gì ngươi thấy trong sách.”

“Ồ…”

Hệ thống thở phào nhẹ nhõm, may mà Tô Vân Nhược không nhìn thấy, nếu không chắc chắn sẽ nghi ngờ.

“Thực ra ta cũng rất nghi ngờ cuốn sách này, dù sao chuyện vì yêu mà chết hình như không thể xảy ra với ta.”

Hệ thống: “…”

“Khoảng thời gian này ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng mỗi lần đều có thể xác định rằng, nếu ta thực sự yêu một người đến mức không thể thiếu, vậy thì ta sẽ cưỡng chế yêu.”

Hệ thống: “Cưỡng chế yêu???”

Tô Vân Nhược bật cười hai tiếng: “Ta không quan tâm thứ gọi là chân tình, trước tiên phải có được thân thể của người yêu, sau đó ra ngoài tìm những linh hồn thú vị khác của đàn ông.”

Hệ thống: “Ta là một Hệ thống thuần khiết.”

Tô Vân Nhược tạo dáng vạn người mê trước gương: “Ngay cả một người bình thường, đã từng gặp Lưu Đức Hoa, Ngô Ngạn Tổ, Kim Thành Vũ, Châu Nhuận Phát, Trương Quốc Vinh… thì làm sao có thể chỉ thích một người được.”

“Hơn nữa…” Cô dừng lại một chút, “Một người đàn ông thậm chí còn không thể lưu danh trong sử sách, rất dễ dàng để chinh phục thôi.”

Cô đường đường chính chính sinh ra trong gia đình họ Tô, là tiểu thư Tô gia được vạn người nâng niu, từ nhỏ đến lớn ăn mặc dùng đồ đều là tốt nhất, thành tích học tập cũng xuất sắc, thậm chí chỉ dựa vào nhan sắc cũng có thể đứng vững trong giới giải trí. Với điều kiện như vậy mà đi chinh phục một đứa con riêng danh bất chính ngôn bất thuận, thật sự là đối phương đã được gắn hào quang nam chính rồi.

Không xứng.

Ngay từ ngày đầu tiên biết được tình tiết, hai chữ này đã hiện lên trong đầu cô, và bây giờ vẫn vậy.

Ngay cả khi là người thừa kế tương lai của Tập đoàn Hàn thị, ngay cả khi được Trình Bác Bì khen ngợi, Tô Vân Nhược vẫn cảm thấy đối phương không xứng.

Cô là người lớn lên cùng với những câu chuyện về tổ tiên của mình.

***

Khủng hoảng dư luận trên mạng đã qua đi, nhưng mọi chuyện vẫn cần được giải quyết dứt điểm.

Tưởng Xuân Nhu gọi điện thoại báo cáo cho Tô Vân Nhược một tin không hẳn là xấu: “Su Su cưng đã xóa tài khoản rồi, chúng ta điều tra ra cô ta luôn giả làm fan để bôi nhọ chị, cô ta hợp tác với rất nhiều đội ngũ nghệ sĩ, đáng chú ý nhất là Chu Khám Thiên và Bùi Tuyết.”

“Xử lý đi.”

“Vâng.”

Tô Vân Nhược nghĩ ra điều gì đó: “Loại người này cứ theo pháp luật mà làm.”

“…Ừm.”

“À phải rồi, còn một việc quan trọng nữa cần chị làm.”

Tô Vân Nhược gửi qua email cho Tưởng Xuân Nhu tài liệu công ty đã hoàn tất việc góp vốn và kịch bản đã chọn trên máy bay hôm đó, sau đó cho cô ấy xem ảnh của nữ chính nguyên tác.

“Em muốn bồi dưỡng cô ấy tiếp quản vị trí của em.”

Giọng Tưởng Xuân Nhu trong điện thoại có vẻ gấp gáp: “Tô tiểu thư, chị thật sự muốn rút khỏi giới giải trí sao?”

Tô Vân Nhược cũng không giấu giếm: “Tạm thời thì chưa, nhưng đến lúc thực sự muốn rút lui thì bồi dưỡng người kế nhiệm sẽ quá muộn rồi.”

“Tại sao không để cô ấy ký hợp đồng với Hữu Tiền Giải Trí?”

“Đương nhiên là để mê hoặc LY rồi. Khi có một kẻ thù thì chỉ cần toàn lực tấn công, nhưng khi có hai kẻ thù thì hành động phải cân nhắc kỹ lưỡng hơn.”

Tưởng Xuân Nhu dường như đã bị thuyết phục, điện thoại im lặng một lúc.

Nói xong chuyện chính, Tô Vân Nhược lại trở về dáng vẻ trẻ con không đáng tin cậy: “Ôi chao, Xuân Nhu bảo bối sao vậy? Có phải nghĩ đến mấy năm nữa em sẽ rút khỏi giới giải trí nên hơi buồn không?”

Giọng nói phấn khích vang lên ở đầu dây bên kia: “Hơi vui đến mức không biết nói gì nữa, cuối cùng cũng có người có thể nhận quảng cáo, nhận thương vụ, nhận phim cổ trang rồi.”

Tô Vân Nhược: “…”

Thôi được rồi, mặc dù sự phấn khích của Tưởng Xuân Nhu khiến Tô Vân Nhược có vẻ hơi tự đa tình, nhưng mọi thứ đều đang diễn ra theo kế hoạch của cô, coi như là chuyện tốt.

Khi mùa hè ở thành phố S gần kết thúc, vẫn còn vài ngày đặc biệt nóng bức, Tô Vân Nhược vì da bị đen nên từ chối phơi nắng, cứ ở nhà nghỉ ngơi.

Cho đến hai đêm trước khi ghi hình chương trình “Cùng nhau du lịch nhé”, Tiểu Âu gửi tin nhắn đến nói rằng buổi ghi hình kỳ này đã chuyển sang hình thức trực tuyến vì Chu Khám Thiên bị gãy xương.

Tô Vân Nhược nghe xong cau mày: “Không phải sẽ livestream như quảng bá phim truyền hình chứ?”

Tiểu Âu thì thầm một câu “Đoán chuẩn ghê”, rồi lập tức nói tiếp: “Là hình thức tương tự như streamer game bật camera chơi game. Gần đây chuyện tuyển thủ eSports giải nghệ đang gây xôn xao, hơn nữa chị còn nhấn like nữa, nên tổ chương trình muốn nhân cơ hội này làm một kỳ eSports.”

“Game online có gì hay ho chứ?”

“Ừm, game này khá nổi, có người chơi trên toàn thế giới, mức độ quan tâm rất cao. Đại khái là đưa 100 người vào bản đồ game, nhặt vũ khí hỗn chiến, ai sống sót cuối cùng sẽ thắng.”

Tô Vân Nhược gần như ngừng thở: “Ta chưa từng nghe nói đến trò chơi nào nhàm chán như vậy, ta phải khiếu nại Weibo vì đã đặt nút like ở vị trí dễ chạm nhầm. Ta hối hận rồi, lúc đó ta nên hủy like mới phải.”

“Tô tiểu thư, nếu chị không thích thì cứ chơi đại đi ạ.” Tiểu Âu thực ra muốn nói, chị không cần phải nghĩ đến chuyện chơi hay không, game này thích hành hạ người mới, chưa từng có người mới nào vào mà sống sót được đến vòng bo thứ hai.

“Thôi được rồi, ít nhất không phải ra ngoài.”

“Vâng, ngày mai em sẽ cùng nhân viên tổ chương trình đến điều chỉnh thiết bị cho chị.”

Tô Vân Nhược gật đầu đồng ý, đột nhiên lại nghĩ ra điều gì đó, nhắc nhở: “Gần đây ta đổi phong cách rồi, lát nữa em tìm Xuân Nhu bảo bối hỏi địa chỉ nhé.”

“Phong cách?”

“Ừm, hình tượng quý phu nhân châu Âu chán rồi, bây giờ phải làm nữ cường nhân công sở.”

“…”

Tiểu Âu lặng lẽ cúp điện thoại, tìm Tưởng Xuân Nhu xin địa chỉ mới nhất của Tô Vân Nhược.

Kể từ khi chứng kiến Tô Vân Nhược nộp thuế, cô ấy nghĩ mình đã miễn nhiễm với sự giàu có, nhưng khi nhìn thấy địa chỉ mới của Tô Vân Nhược là căn hộ penthouse view sông ở tầng cao nhất của tòa nhà duy nhất bên cạnh tòa nhà A, thế giới quan của cô ấy lại một lần nữa được làm mới.

Ồ, hóa ra người ngồi trực thăng về nhà trong các video ngắn chính là sếp của mình.

Tiểu Âu, cố gắng làm việc chăm chỉ hơn nữa đi! Cố gắng để Tô Vân Nhược có thể lái tên lửa.

Thôi được rồi.

Tiểu Âu thở dài, cầm cốc nước uống cạn ly cà phê vừa pha, phát ra một tiếng thở dài.

Có người sinh ra đã ở La Mã rồi.

Tiểu Âu mất vài phút để trấn tĩnh lại, mở WeChat hẹn địa điểm gặp mặt với nhân viên của “Cùng nhau du lịch nhé”.

Dưới khung chat của nhân viên có ghim vài nhóm, nhóm Công ty Hữu Tiền Giải Trí, nhóm đội ngũ Tô Vân Nhược, và nhóm trao đổi của “Cùng nhau du lịch nhé”.

Trong nhóm “Cùng nhau du lịch nhé” đã có tin nhắn từ rất lâu, chấm đỏ buộc cô ấy phải bấm vào xem trước.

“Ngày mai hai đội trưởng đổi chỗ. Đội Tô Vân Nhược: Chu Khám Thiên, Trương Lâm, Điền Trí Viễn. Đội Ôn Thanh Lãnh: Lâm Tinh Sâm, Trịnh Trừng Trừng, Phó Hoài.”

!!!

Tay Tiểu Âu run lên, cốc nước rơi xuống bàn phím.

May mà cô ấy đã uống cạn ly cà phê đó, nếu không máy tính đã hỏng rồi.

“Sao vậy?” Có người nghe thấy động tĩnh, đứng dậy hỏi cô ấy.

Tiểu Âu cầm cốc nước, dùng sức ấn mạnh xuống bàn: “Đạo diễn của ‘Cùng nhau du lịch nhé’ chắc chắn là khắc tinh của Tô tiểu thư, kỳ ghi hình tiếp theo anh ta sắp xếp Tô tiểu thư và Chu Khám Thiên vào cùng một đội!”

Rắc

Rắc

Rắc

Những tiếng động liên tiếp vang vọng trong văn phòng.

Tất cả mọi người đều tái mặt.

***

Tin tức chia đội nhanh chóng lan truyền trên mạng thông qua “người nội bộ”, hình thức ghi hình cũng được xác định, các khách mời sẽ livestream tại nhà chơi game đối kháng nổi tiếng “KILL”.

Nói rằng trò chơi này được chơi trên toàn thế giới cũng không ngoa, cho đến nay đã tổ chức sáu giải đấu thế giới, năm nay đội Trung Quốc cuối cùng đã giành chức vô địch, thành viên chủ lực của đội vô địch tuyên bố giải nghệ, Tô Vân Nhược nhấn like chúc phúc… Các lý do khác nhau đã khiến nó có lượng người chơi rộng rãi hơn.

Lần hợp tác này giữa nó và “Cùng nhau du lịch nhé” là một tình trạng đôi bên cùng có lợi, đặc biệt là việc chia đội kỳ lạ như vậy, trực tiếp đưa độ hot trở lại đỉnh cao.

Thậm chí chương trình còn chưa phát sóng mà khán giả đã nóng lòng rồi.

“Hy vọng có ai đó đấm tôi một phát, để tôi tỉnh dậy vào ngày kia.”

“Tô Vân Nhược và Chu Khám Thiên cùng một nhóm, tôi không dám tưởng tượng ngày phát sóng sẽ kịch tính đến mức nào.”

“Chu Khám Thiên bị gãy xương rồi đúng không, anh ta và Tô Vân Nhược cùng nhóm có bị tức đến mức đứng dậy không?”

“Đã bắt đầu tưởng tượng Tô Vân Nhược sẽ hành hạ Chu Khám Thiên như thế nào rồi.”

“Mặc dù không hiểu rõ ân oán giữa hai người, nhưng tôi muốn xem họ đánh nhau!”

“Kiến thức phổ thông: Tô Vân Nhược bắt nạt Chu Khám Thiên trong đoàn làm phim, Chu Khám Thiên có tiếng tăm rất tốt trong ngành, các tiền bối từng hợp tác đều khen ngợi anh ấy. Vậy nên vấn đề của ai thì rõ như ban ngày.”

“Xem kỳ trước thì biết Tô công chúa là loại người lấy cớ đùa giỡn để bắt nạt người khác. Gặp loại người này là vô phương cứu chữa nhất, bạn tức giận thì cô ta nói bạn nhỏ mọn, bạn không tức giận thì cô ta được đằng chân lân đằng đầu.”

“Fan của Chu Khám Thiên có thể đừng hiểu lầm người khác được không, kỳ trước chương trình có xem không vậy, rốt cuộc là ai không có chút phong độ nào cố ý nhắm vào nữ diễn viên? Tất cả khách mời chỉ có anh ta là ‘trà xanh’ nhất.”

“Tin đồn xấu về việc cắt cảnh nổi bật vừa được làm sáng tỏ, fan của Chu Khám Thiên lại nóng lòng muốn đổ thêm nước bẩn mới lên Tô Vân Nhược rồi, bộ dạng của các bạn thật sự rất khó coi đó.”

“Su Su cưng mới xảy ra chuyện chưa được mấy ngày lại đến, fan của Chu Khám Thiên bao giờ mới chịu buông tha Tô Vân Nhược?”

“Fan của Tô công chúa đừng đến nữa, ai mà chẳng biết chủ tử nhà bạn hợp tác với ai là tuyệt giao với người đó, trong giới có ai muốn làm bạn với cô ta không!”

“Hợp tác với nhiều nam diễn viên như vậy, chưa từng có ai theo đuổi cô ta, bạn nói xem cô ta có vấn đề gì không!”

“[Ảnh] Xem bảng thành tích đi? Với tài nguyên thương mại thảm hại của Tô công chúa, còn không nói lên vấn đề sao? Các ông chủ đều coi thường cô ta.”

“Các bạn như vậy tôi còn nghi ngờ Chu Khám Thiên có phải đã đăng ký kết hôn với Tô Vân Nhược rồi không, dù sao fan chân chính chỉ ‘phá phòng’ với chị dâu thật thôi.”

“Hahahahaha Tô Vân Nhược x Chu Khám Thiên, cặp đôi âm phủ quá, nhưng sao lại thấy hơi ‘ngon’ thế này?”

Khi người qua đường bắt đầu ghép cặp đôi âm phủ này, fan của Chu Khám Thiên im lặng.

Họ thật sự rất hận!

Ai mà muốn chồng mình ghép cặp với Tô Vân Nhược chứ.

***

Tuy nhiên, trên mạng náo nhiệt như vậy, bản thân Chu Khám Thiên lại đang rối bời.

Anh ta không liên lạc được với Tu Nhã.

Chu Khám Thiên không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh ta trực giác rằng đây không phải là chuyện tốt.

Đồng thời, điện thoại liên tục nhận được cuộc gọi từ người quản lý.

Công ty đã xử lý chuyện của anh ta liên tục mấy ngày, đặc biệt là bộ phận quan hệ công chúng vì anh ta mà phải tăng ca liên tục, đã có những lãnh đạo nhỏ bất mãn báo cáo lên tổng giám đốc, khiến bây giờ tất cả những người không thể đắc tội đều đang cảnh cáo anh ta.

Chu Khám Thiên càng lúc càng bực bội, trực tiếp tắt máy, cả người vô lực ngã xuống giường.

Lồng ngực phập phồng, trong không khí rõ ràng không có mùi gì, nhưng lại cảm thấy khó chịu vô cùng, căn bản không muốn hít thở.

Hô…

Chu Khám Thiên cảm thấy các tế bào não của mình đang bị giết chết.

Nén đến khi không thể chịu đựng được nữa, anh ta hít một hơi thật sâu, các tế bào não mới lại sinh ra.

Mỗi lần đối mặt với áp lực lớn, anh ta đều như vậy, giống như chết đi sống lại, tư duy sẽ có những thay đổi mới.

Anh ta lặng lẽ bò dậy khỏi giường.

Không sao cả, Tu Nhã chắc là bị chồng cô ta phát hiện ngoại tình nên đang tránh gió.

Không sao cả, chỉ cần ngoan ngoãn chờ đợi là được, chồng cô ta là một kẻ yếu sinh lý, cô ta cần những tin tức thật trong giới giải trí để hút fan, làm sao cô ta có thể rời xa mình được.

Tâm trạng Chu Khám Thiên khá hơn một chút, anh ta mở máy lại.

Màn hình hiển thị có cuộc gọi nhỡ, nhưng vì không kết nối được, Tạ Hiểu Phong đã gửi tin nhắn WeChat đến.

“Đã tìm thấy điểm yếu của Tô Vân Nhược [Ảnh]”

Niềm vui lớn lao lập tức ập đến Chu Khám Thiên, tay anh ta thậm chí không kìm được run rẩy, bấm vào ảnh phóng to, rồi phóng to nữa, cẩn thận nhận diện xem người trong ảnh có phải là Tô Vân Nhược không.

Là cô ta.

Chắc chắn là vậy.

— Nếu anh ta bán bức ảnh này cho paparazzi, Tô Vân Nhược cả đời này đừng hòng ngóc đầu lên được.

Chu Khám Thiên cảm thấy sảng khoái, thậm chí nảy sinh ý định làm gì đó để ăn mừng.

Anh ta đổi WeChat, mở nhóm chat.

Nhóm chat “Ăn chơi đàng điếm, chịch phụ nữ” đã lâu không mở, bên trong lại có thêm vài người lạ.

Khoảng thời gian này anh ta bận rộn quay phim và ghi hình chương trình thực tế liên tục, chắc là các công tử trong nhóm lại tìm được “tài nguyên” mới.

“Chu Khám Thiên gần đây sao không thấy đâu?”

“Đang cố gắng ngủ với Tô Vân Nhược à?”

“Cố lên, lão tử rất muốn xem Tô Vân Nhược lắc lư trước ống kính.”

Một avatar mà Chu Khám Thiên không quen xuất hiện: “Gần đây tôi gặp một người mẫu giống Tô Vân Nhược bảy tám phần, toàn thân đều non tơ, [Video]”

Video tự động tải.

Bối cảnh là trước cửa sổ kính sát đất của khách sạn, người phụ nữ tóc ngắn da trắng nõn, thân hình tuyệt đẹp, phát ra tiếng rên rỉ theo mỗi chuyển động, dáng vẻ đó, giọng nói đó, quả nhiên có hai ba phần giống Tô Vân Nhược.

Chu Khám Thiên dù ghét Tô Vân Nhược cũng phải thừa nhận cô ta thật sự rất đẹp, đặc biệt là ngoài đời, vẻ đẹp đó ngay cả trong số các nữ minh tinh cũng đặc biệt nổi bật, nhưng phẫu thuật thẩm mỹ theo khuôn mặt cô ta chắc chắn sẽ thất bại, LY đã có vài trường hợp.

Cách đây một thời gian nghe nói có một người ở Học viện Điện ảnh A rất giống, lập tức bị các công ty quản lý lớn tranh giành điên cuồng.

Các nhà tư bản không làm từ thiện, tranh giành như vậy đương nhiên là có lợi nhuận.

Nắm giữ tài nguyên trong tay, chờ Tô Vân Nhược “sập nhà” thì kịp thời bổ sung hàng hóa kế thừa độ hot của Tô Vân Nhược, dù không thể lên đỉnh cũng có thể ra mắt dưới danh nghĩa “Tiểu Tô Vân Nhược”, kiểu gì cũng kiếm được tiền.

Đàn ông là động vật hạ thân, dù nhìn thấy Tô Vân Nhược ngoài đời anh ta không có ý nghĩ nào khác ngoài “giết cô ta”, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này anh ta không kìm được cảm xúc, toàn thân nóng bừng, khô khốc môi liếm một cái.

Chu Khám Thiên mở QQ, tìm một avatar xinh đẹp, gửi tin nhắn: “Đến tìm tôi.”

Nửa giờ sau, cô gái ăn mặc gợi cảm đến.

Chu Khám Thiên lao vào cô ta, hôn mạnh lên môi, tóc, má…

Cô gái ngượng ngùng đẩy anh ta: “Em chưa tắm mà.”

“Bảo bối, em như vậy anh càng thích hơn.”

Cô gái nhỏ không chịu nổi lời đường mật, vài ba cái đã nửa đẩy nửa mời cùng anh ta lên giường.

Chu Khám Thiên đã chịu đủ cảnh bị Tu Nhã và Tô Vân Nhược hắt hủi, khi tình cảm dâng trào, anh ta nâng mặt cô gái lên vừa hôn nhẹ nhàng vừa dụ dỗ dịu dàng: “Bảo bối, hôm nay anh muốn thô bạo một chút.”

Cô gái mắt mơ màng, ừ ừ hừ hừ, chìm đắm trong dục vọng không thể phân biệt được ý nghĩa trong lời nói của anh ta.

Chu Khám Thiên mỉm cười, buông cô ta ra.

Cô gái ngẩn người, không hiểu sao anh ta đột nhiên dừng lại.

“Tiếp theo anh bảo em làm gì thì em phải nghe lời anh.”

“Làm, làm sao…”

Chu Khám Thiên sờ điện thoại bên gối, mở camera: “Em cởi váy trước đi.”

Cô gái nhìn vào ống kính ngẩn ra: “Lại, lại quay video sao?”

Chu Khám Thiên biết cô ta sợ hãi, cúi xuống hôn lên trán cô ta: “Bảo bối đừng sợ, anh chỉ muốn lưu lại dáng vẻ gợi cảm nhất của em thôi.”

“…”

“Mỗi lần anh vào đoàn làm phim phải mất mấy tháng, mấy tháng này không gặp em thật sự sẽ rất khó chịu.” Anh ta cúi xuống cắn tai cô ta: “Chẳng lẽ em muốn anh nhìn người phụ nữ khác để giải quyết sao?”

Từ vành tai đến má cô gái lập tức đỏ bừng: “Vậy, vậy anh không được cho người khác xem.”

“Đương nhiên phải cho người khác xem.”

“Anh—”

Chu Khám Thiên cười cong mắt: “Không cho người khác xem thì làm sao người khác biết anh là đàn ông của em, đặc biệt là những người đàn ông muốn quyến rũ em khi anh đang bận kiếm tiền nuôi gia đình, phải cho họ xem.”

“Em, em không thèm để ý đến họ là được rồi. Đừng cho…”

“Trêu em thôi, anh làm sao nỡ để người khác nhìn bảo bối của anh.” Chu Khám Thiên lại thẳng người dậy, đặt điện thoại sang một bên: “Nếu em không muốn thì thôi, cùng lắm anh sẽ xem AV để giải quyết.”

Cô gái đột nhiên vươn tay kéo anh ta: “Đừng xem người phụ nữ khác.”

“Bảo bối, em làm anh khó xử chết đi được, vừa không muốn anh nhìn em, vừa không muốn anh nhìn người phụ nữ khác.”

“Em…” Cô ta do dự vài giây: “Quay, quay đi.”

Chu Khám Thiên nhếch mép cười đắc ý, xoa mặt cô ta: “Nếu em ngại, vậy chúng ta trước tiên… được không, giữ lại váy.”

Cô gái do dự nửa giây, ngoan ngoãn cởi ra.

“Ừm, chân đừng che ống kính, hơi mở sang hai bên.”

“…Thế, thế này?”

“Đúng vậy, dùng tay chạm vào một chút, anh muốn xem.”

“…”

“Thế này có phải rất có cảm giác không?”

“…”

“Bảo bối mặt em đỏ quá.”

***

Cuối cùng vào một buổi sáng thứ Bảy nữa, chương trình “Cùng nhau du lịch nhé” được mong đợi đã phát sóng.

Phòng livestream kết nối video của tám người, chỉ cần bấm vào avatar của một người nào đó mới có thể xem nội dung livestream.

Và đối với những người làm “streamer”, giao diện máy tính giống như streamer bình thường, bên cạnh giao diện game có thêm một cửa sổ pop-up, có thể xem bình luận.

“Oa, hôm nay Tô Vân Nhược đổi chỗ rồi.”

“Với góc quay chết chóc 45 độ từ dưới lên này, rốt cuộc là ai đã cài đặt vậy?”

“Trời ơi, hôm nay mới phát hiện Tô Vân Nhược hóa ra cũng khá xinh đẹp.”

“Không phải chứ, bây giờ bạn mới phát hiện sao?”

“Đối với việc được chia vào cùng đội với Chu Khám Thiên, chị có cảm nghĩ gì?”

Tô Vân Nhược vốn đang nghiên cứu giao diện game, đột nhiên thấy bình luận này, liền tùy tiện trả lời một câu “Không dám nghĩ”.

Phòng livestream lập tức tràn ngập “Hahahahaha”, rõ ràng Tô Vân Nhược không theo kiểu “mặc dù trên mạng chúng ta cãi nhau ầm ĩ nhưng gặp mặt vẫn phải giả vờ hòa thuận”.

Tuy nhiên, điều này cũng gây ra sự bất mãn cho một số fan của Chu Khám Thiên.

“Chị có ý gì? Làm như ngày nào cũng muốn cùng nhóm với chị vậy.”

“Có phải chị coi thường Thiên Thiên của chúng tôi không?”

Tô Vân Nhược nghĩ nghĩ: “Đúng vậy.”

“…”

“…”

Cô thẳng thắn đến mức khiến cả fan của Chu Khám Thiên đang gây khó dễ cũng phải câm nín, còn bổ sung thêm một câu: “Trong thể thao điện tử, yếu là có tội, không gánh được tôi thì tôi coi thường anh ta, gánh tôi thắng thì tôi sẽ nhìn anh ta bằng con mắt khác.”

“Thật sự là lần đầu tiên chơi game này sao?”

“Đương nhiên là thật rồi.”

“Nhưng chị đã like bài đăng giải nghệ của tuyển thủ eSports đó mà.”

“Thấy trên mạng, thấy thú vị thì like thôi, không có ý gì khác.”

“Nhưng con chuột của chị di chuyển rất mượt mà.”

“Vì tôi biết dùng máy tính mà.” Tô Vân Nhược bấm vào một nút có biểu tượng cửa hàng, vừa vào đã thoát ra ngay: “Ngoại hình xấu quá.”

“Hahahahaha tôi cũng thấy xấu vãi.”

“Thuộc loại nhìn thêm một giây cũng thấy chướng mắt.”

“Thở dài, chắc chắn đội ngũ phát triển ‘KILL’ toàn là trai thẳng.”

Ngay khi tất cả bình luận đều nói về ngoại hình xấu độc đáo của trò chơi này, một khán giả tên xxx đã gửi một bình luận: “Vậy chị thích kiểu gì?”

Tô Vân Nhược không biết trả lời thế nào về những lời chê bai quần áo xấu của người khác, liền thấy câu này có thể mở rộng chủ đề, bèn nói: “Mỗi phong cách đều có một bộ đi, bây giờ game còn chưa thể nặn mặt, nặn dáng, mặc quần áo đẹp, có phải hơi lạc hậu không.”

xxx: “Thực ra mô hình thống nhất và ẩn ID có tác dụng tương tự, có thể ngăn người chơi bị nhắm mục tiêu trong game.”

Tô Vân Nhược chỉ lướt qua bình luận này, đột nhiên WeChat nhảy lên.

Tiểu Âu: “Tô tiểu thư!! Bên game là đối tác, không được chê bai đâu ạ.”

Tô Vân Nhược cau mày: “Trợ lý của tôi không cho tôi chê bai nữa. Nhưng trò chơi này muốn thu hút lực lượng tiêu dùng lớn nhất, vẫn nên nghe lời khuyên của tôi thì tốt hơn.”

Tiểu Âu: “…”

Tiểu Âu: “Đạo diễn bảo xem phòng livestream rồi, mọi người phải nói chuyện trực tiếp với nhau.”

Tô Vân Nhược nghĩ nghĩ, bấm vào phòng livestream. Cô từng làm cái này khi quảng bá phim, thao tác khá thành thạo, không gây ra trò cười nào.

Giọng đạo diễn lồng tiếng một cách kỳ lạ: “Chào mừng mọi người đến với kỳ hai của ‘Cùng nhau du lịch nhé’, chương trình này được Tập đoàn Ngân Quan độc quyền tài trợ, hãy bấm vào link để mua Đào Lạc Tư Tư mà Tô Vân Nhược cũng thích uống nhé.”

Tô Vân Nhược: “???”

Cô代言 lúc nào? Tiền đâu? Trình Bác Bì lại vặt lông cô!

Không phải, một loại đồ uống tại sao lại đặt tên là Đào Lạc Tư Tư chứ? Thật tục tĩu.

“Bây giờ bắt đầu vòng đầu tiên, hai đội viên có gì muốn nói với đối phương không?”

Tô Vân Nhược vừa định nói không có, thấy trên bình luận toàn là “Vòng nói xấu yêu thích của tôi đây rồi”, suy nghĩ một chút xem nói xấu là gì, đối diện Trịnh Trừng Trừng đã lớn tiếng mở miệng: “Tôi và Tiểu Lâm là người chơi từ khi game mới ra mắt, hôm nay chắc chắn sẽ đánh bại đội của các bạn.”

Tô Vân Nhược: “Người chơi từ khi game mới ra mắt là gì?”

Trịnh Trừng Trừng: “…”

“Là những người chơi đầu tiên của game này.”

“Trịnh Trừng Trừng và Lâm Tinh Sâm thật sự rất giỏi, có streamer từng gặp hai người họ khi chơi ngẫu nhiên, được họ gánh team.”

“Hai đứa nhóc này nếu không phải chưa đủ tuổi, chắc đã vào đội tuyển trẻ của câu lạc bộ rồi.”

“Không phải chứ? Game ra mắt sáu năm trước, lúc đó hai đứa nó mới mấy tuổi? Nổ cũng không cần nổ như vậy chứ.”

“Trịnh Trừng Trừng thì không biết, nhưng Lâm Tinh Sâm thì đúng, tài khoản của cậu ấy đã nằm trong bảng xếp hạng từ sáu năm trước khi game ra mắt, có streamer đã xác nhận rồi.”

“Học sinh tiểu học chơi game đúng là đỉnh.”

Tô Vân Nhược nhìn cư dân mạng nói một tràng dài, cuối cùng cũng hiểu hình thức rồi: “Đội viên của chúng ta có ai muốn nói gì với đối phương không?”

Hai đứa nhỏ vừa ngưỡng mộ độ hot mà Tô Vân Nhược mang lại cho Lâm Tinh Sâm và Trịnh Trừng Trừng ở kỳ trước, đồng thời lại vì độ hot của bản thân không bằng hai người họ, lo lắng đi quá gần cô sẽ không phù hợp với quy tắc ngầm của công ty mà bị phong sát, cả hai đều im lặng.

Chu Khám Thiên mỉm cười nhìn ống kính, cố ý dịch sang một bên để lộ cửa sổ kính sát đất có thể nhìn thấy khu CBD bên ngoài.

“Tôi bận công việc nên chưa chơi game bao giờ, nhưng Tô đội trưởng ở kỳ trước đã thể hiện thực lực đáng kinh ngạc, tôi đoán cô ấy chắc chắn sẽ thắng, trừ khi không muốn gánh chúng tôi.”

“Không phải là vòng nói xấu sao? Tại sao lại nhắm vào Tô Vân Nhược mà ‘khai hỏa’?”

“Ý là Tô Vân Nhược hôm nay không thắng thì có thể nhắm vào bạn à.”

“Có phải là ảo giác của tôi không? Chu Khám Thiên hôm nay hơi ‘trà xanh’.”

“Không phải ảo giác của bạn đâu, tôi cũng thấy…”

Tô Vân Nhược nghĩ nghĩ trong ống kính: “Tôi muốn biết thế nào mới gọi là thắng, là đội nào sống sót cuối cùng thì đội đó thắng sao? Hay là giành vị trí thứ nhất, dù sao cũng có 100 người trên cùng một bản đồ, trong game còn có những đối thủ khác.”

Đạo diễn cũng không hiểu tại sao vòng nói xấu lại biến thành vòng giải thích luật chơi, suy nghĩ lại có lẽ là do mình chưa sắp xếp quy trình tốt, chưa giới thiệu đầy đủ luật chơi cho khách mời, bèn giải thích: “Đội nào sống sót lâu hơn thì đội đó thắng, nhưng đội trưởng giành chiến thắng cuối cùng sẽ có phần thưởng đặc biệt, còn đội trưởng thua cuộc sẽ phải thám hiểm hang rắn ở kỳ tiếp theo.”

Đạo diễn nói xong, phòng livestream chèn một đoạn video, trông giống như nơi nuôi rắn trong sở thú, âm u, không có nhiều ánh sáng.

Ống kính lờ mờ lia vào một con rắn đầu nhỏ tròn, đã đủ khiến người ta rợn tóc gáy rồi, ống kính kéo ra xa, lộ ra thân hình cuộn tròn như hương muỗi, gần như to hơn cả cánh tay người đàn ông trưởng thành.

“Á á á á á! Bệnh sợ rắn tái phát rồi.”

“Sợ quá sợ quá, tắt livestream mười phút để bình tĩnh lại.”

“Mẹ ơi, sợ đến mức tôi sắp sốt rồi.”

Khán giả trên bình luận sợ hãi không nhẹ, Tô Vân Nhược và Ôn Thanh Lãnh, những người rất có thể sẽ phải đích thân vào đó, còn sợ hơn.

Tô Vân Nhược hiếm khi mất bình tĩnh, mắt mở to như chuông đồng: “Hang rắn? Còn phải đội trưởng đi nữa sao?”

Đạo diễn: “Đúng vậy. Tô Vân Nhược cô giáo sợ rắn sao?”

Cô gần như không thể tin được, như thể đạo diễn đã hỏi một câu rất ngớ ngẩn. “Anh thấy tôi giống người thích thứ đó sao?”

“Vậy thì hãy cố gắng thi đấu đi, cố gắng giành chiến thắng.”

Không phải, anh cho đối phương đội hình mạnh nhất, chia cho tôi ba kẻ vô dụng, còn muốn tôi thắng sao?

“Tôi lần đầu chơi, làm sao sống sót được qua những người chơi từ khi game mới ra mắt của đối phương chứ. Hơn nữa tại sao chỉ có tôi phải vào đó?”

Chu Khám Thiên chậm rãi lên tiếng: “Là đội trưởng, đều phải gánh vác một phần trời cho đồng đội.”

Đạo diễn nhìn Tô Vân Nhược trong ống kính khẽ hé môi, thậm chí còn nghiêng đầu, nghi ngờ nhân sinh đến mức sắp bùng nổ, kịp thời cắt tất cả các phòng livestream: “Vậy chúng ta tiếp theo bắt đầu vào game.”

Vòng nói xấu kỳ lạ kết thúc tại đây, vài người vào phòng game.

Chia ra rồi, thì thành hai đội tự nói chuyện qua voice chat.

Đội Ôn Thanh Lãnh im lặng đến lạ, chỉ có cái miệng nhỏ của Trịnh Trừng Trừng không ngừng luyên thuyên.

Phó Hoài và Lâm Tinh Sâm thì tính cách như vậy, khán giả livestream cũng không mong đợi có thể tương tác, chỉ là mọi người dần phát hiện ra rằng so với Lâm Tinh Sâm không nói chuyện, Phó Hoài kỳ này dường như có dấu hiệu cố ý làm yếu đi sự tồn tại của mình.

Còn đội Tô Vân Nhược thì không gọi là im lặng, mà gọi là không khí nặng nề.

Đó là điều chắc chắn, Tô Vân Nhược và Chu Khám Thiên ở cùng nhau, cư dân mạng mới nhớ ra mục đích ban đầu của mình khi mong đợi chương trình này — xem Tô Vân Nhược bị cô lập.

“Chân của tôi à? Bó bột sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim, nên không bó. Bình thường chú ý một chút chắc không sao.”

“Thật sự chưa chơi game này bao giờ, có ai có thể dạy tôi không?”

Đội này ngoài Tô Vân Nhược, ba người còn lại đều đang tương tác với bình luận, nhưng Chu Khám Thiên tương tác thì thôi đi, còn bật voice chat đội, giọng nói truyền đến bên Tô Vân Nhược.

Tô Vân Nhược vùi đầu xem hướng dẫn, lần đầu tiên nghi ngờ những chữ mình nhận ra nhưng không hiểu trên đó.

Cô cuối cùng cũng tìm thấy điểm yếu của mình.

Cố gắng xem mười mấy giây, nhận ra mình thực sự không được, bèn mở mic: “Các bạn có kế hoạch gì không?”

“…”

“…”

“…”

Cô nghĩ nghĩ: “Hoặc có ý tưởng gì không?”

Trả lời cô vẫn là sự im lặng.

Điều này khiến mắt Tô Vân Nhược lộ ra vài phần nghi hoặc.

Chu Khám Thiên đột nhiên lên tiếng: “Bình luận bảo tôi hỏi các bạn thấy Tô Gia Trà Uyển lần trước thế nào?”

Lần trước Tô Vân Nhược không đi, đương nhiên không hỏi cô.

Hai đứa nhỏ: “Siêu ngon!”

“Vậy lần sau tôi lại dẫn các bạn đi… không phải lần sau nữa, lát nữa quay xong tôi sẽ gọi tài xế đến đón các bạn. Đều rảnh chứ?”

Hai người đồng thanh: “Rảnh!”

Ngay sau đó một người nói: “Sư huynh, anh trước đây chưa chơi game này, lát nữa đi theo em.”

“Các bạn biết chơi sao?”

“Biết một chút, chúng em chỉ có thể chơi khi anh Tạ cho nghỉ, nên kỹ năng không bằng Tiểu Lâm và Trừng Trừng ngày nào cũng chơi…”

“Không sao, chúng ta chỉ cần cố gắng hết sức là được.”

Ba người qua lại trò chuyện, không ai để ý đến việc Tô Vân Nhược vừa nãy còn mở miệng hỏi vài người có ý tưởng gì không.

Tô Vân Nhược lặng lẽ tắt mic, đứng dậy rời khỏi ống kính.

“???”

“Sự cô lập này quá rõ ràng rồi chứ?”

“Tô công chúa sụp đổ tâm lý rồi sao?”

“Bạn đừng sụp đổ vội, sau này bạn sẽ còn sụp đổ hơn nữa. Ai bảo bạn trước đây bắt nạt Thiên Thiên trong đoàn làm phim chứ.”

“Cười chết, ngại chưa? Đồng đội không ai thèm để ý đến bạn.”

“Tô công chúa chắc cũng quen rồi, dù sao trong giới giải trí có mấy ai chịu để ý đến cô ta đâu, nếu không thì sao cô ta chưa bao giờ dám tham gia hoạt động thương mại chứ.”

“Tâm lý của tôi thật kỳ lạ, trước đây luôn mong Tô Vân Nhược bị cô lập, nhưng khi thấy cô ấy thực sự bị cô lập, tôi lại thấy thương, huhuhu.”

“Tầng trên, bạn có bệnh, phải chữa.”

Chu Khám Thiên hài lòng với phản ứng của Tô Vân Nhược.

Trong tay anh ta đã có điểm yếu của Tô Vân Nhược, bây giờ chỉ cần chọc giận cô ta, đợi cô ta không kìm được muốn phản công thì sẽ tung ảnh ra giáng đòn chí mạng.

Anh ta quá rõ cách thao túng tâm lý một người phụ nữ.

Nhìn phòng livestream trống rỗng của Tô Vân Nhược, Chu Khám Thiên mãn nguyện bấm bắt đầu game.

Tổ chương trình cân nhắc các cô gái không hiểu game nên giao nhiệm vụ mở phòng cho hai người đàn ông trưởng thành, vì vậy Chu Khám Thiên lại có thêm một cơ hội để nhắm vào Tô Vân Nhược.

Khi phòng livestream của Tô Vân Nhược lại có tiếng nói, tất cả mọi người đã xuất hiện trên bản đồ chuẩn bị.

“À? Game sao lại bắt đầu rồi?”

Chu Khám Thiên xin lỗi: “Xin lỗi, tôi vừa nãy ở trong game, không để ý thấy cô không có mặt. Lần sau nếu có tình huống đặc biệt nhớ đừng bấm chuẩn bị.”

Tô Vân Nhược đặt một chồng giấy bên cạnh chuột, không để ý đến anh ta.

Bình luận hỏi cô đi đâu, Tô Vân Nhược thành thật trả lời: “Xem hướng dẫn trên điện thoại không hiểu, tôi đi in ra rồi, hy vọng bản giấy có thể hiểu được.”

Giải thích xong, cô cầm lấy hướng dẫn vừa in ra lẩm bẩm: “W là đi tới, chuột trái là bắn, chuột phải là ngắm…”

Một người mới hoàn toàn không hiểu game không đáng sợ, đáng sợ là không những không hiểu, mà còn không có hứng thú, nghĩ đến thôi đã thấy sụp đổ rồi.

Tô Vân Nhược hoàn toàn không hiểu mô tả về ống ngắm và súng, thật sự rất muốn buông xuôi.

Nhưng vừa nghĩ đến việc phải đi vào hang rắn, cánh tay cô đã nổi da gà.

Cô không phải là người toàn năng, cô thực sự rất sợ những thứ dài ngoằng không chân đó. Hồi nhỏ, Đào Mẫn Mẫn, cái đồ ngốc đó, học người ta nuôi tằm, còn mang đến nhà cô, Tô Vân Nhược suốt nửa tháng không nói chuyện với cô ta, sợ vừa mở miệng là không kìm được mà động tay đánh người.

Không phải, rõ ràng là cô đề xuất chương trình, bạn bè cô đầu tư, bạn bè cô tài trợ, nhưng tại sao cô lại không cảm nhận được chút đãi ngộ đặc biệt nào của người có quan hệ chứ?

“Alo alo, nghe thấy không?”

“Tôi thử xem có xếp cùng Tô Vân Nhược không.”

“Tô công chúa có ở đó không? Tôi muốn giết cô.”

Trong loa phát ra vài giọng nói khác nhau khiến Tô Vân Nhược ngẩn người: “Đây là tiếng phát ra từ đâu vậy?”

“Có! Có trong cùng một bản đồ!”

Có người dường như đang ở trong phòng livestream của cô, lập tức phán đoán ra.

“Ôn Thanh Lãnh và họ cũng ở đó! Thanh Lãnh, Thanh Lãnh em yêu anh.”

“Lâm Tinh Sâm em yêu anh.”

“Chu Khám Thiên em yêu anh.”

Trong ống kính, Tô Vân Nhược ngẩn người một thoáng, lông mi chớp chớp nhanh hai cái, nhãn cầu di chuyển từ màn hình sang camera, dò xét như thể tiến lại gần đến mức mặt cô gần như chạm vào.

Khán giả livestream không biết cô muốn làm gì, đoán rằng cô có thể bị cảnh tượng tỏ tình cuồng nhiệt này làm cho sợ hãi.

“Nhược Nhược đừng hoảng, fan xã giao là vậy đó.”

“Bạn không phải là người xã giao sao? Bạn sợ gì chứ?”

“Tại sao đều muốn giết tôi? Người yêu tôi đâu?”

“Đều yêu người khác không yêu tôi sao?”

“Bây giờ tôi đang bật loa đó, nhanh lên, đây là cơ hội tỏ tình tốt biết bao.”

“?”

“Bạn còn ‘trâu’ hơn cả người xã giao.”

Trong game, máy bay bay đến trung tâm bản đồ, Tô Vân Nhược thấy trên bản đồ nhỏ góc trên bên phải xuất hiện thêm ba chấm, 123, cô hỏi trong phòng livestream: “Những chấm màu trên bản đồ nhỏ này là gì vậy?”

“Đồng đội! Đồng đội của bạn đã nhảy rồi, nhanh theo nhảy đi.”

“Đội này thật sự tan rã, không thèm giả vờ nữa.”

“Tô Vân Nhược đã ‘đổ thêm dầu vào lửa’ khi Chu Khám Thiên bị gãy xương, người bình thường nào cũng sẽ không cho cô ta sắc mặt tốt.”

“Đúng vậy, thao tác của Tô Vân Nhược thật kinh tởm.”

“Có thể hóng hết drama không? Su Su cưng đã xóa tài khoản và chạy rồi, cô ta luôn là anti-fan đội lốt fan của Tô Vân Nhược, hơn nữa người đứng sau là fan trung thành của Chu Khám Thiên, liên quan gì đến Tô Vân Nhược chứ?”

“Ai biết Su Su cưng có phải là tài khoản phụ của Tô Vân Nhược không.”

“???”

“Nhảy thế nào vậy?”

“Nút tương tác.”

“Nút tương tác là gì?”

“FFFFF”

Tô Vân Nhược “A” một tiếng, thấy máy bay đã đến rìa bản đồ, mới bấm F, nhân vật đột nhiên bay lên cao.

Cô đột nhiên cảm thấy nghẹt thở, cảnh tượng này giống như mình đang rơi xuống vậy.

Nhân vật lặng lẽ tiếp đất, bản hướng dẫn giấy của Tô Vân Nhược có hiệu quả, ít nhất trong thời gian ngắn đã học được cách điều chỉnh góc nhìn, nhìn xung quanh, là một khu rừng, cũng không có ai.

Cô không biết mình nên làm gì, điều khiển nhân vật đi bộ trong rừng.

Gần rìa bản đồ, nên đi một lúc đã thấy biển.

“Tô Vân Nhược: Game này là để đi dạo chơi à?”

“Cười chết, không phải muốn vây đánh Tô Vân Nhược sao? Sao lại để cô ấy thong dong đi dạo ở đây chứ. Trên máy bay kêu gào dữ lắm mà?”

“Giết Tô Vân Nhược đương nhiên không quan trọng bằng chơi game, bây giờ chiến sự đang căng thẳng như vậy, ai có thời gian vì Tô Vân Nhược mà chạy đến rìa bản đồ chứ? Hơn nữa vòng bo sắp thu rồi.”

Một trận game chứa 100 người, bản đồ lớn, Tô Vân Nhược quả thực đã chạy quá xa, lại không phải trên đường, trong rừng ngay cả phương tiện giao thông cũng không có, chỉ dùng chân chạy vào vòng bo cũng chưa chắc đã kịp.

Tô Vân Nhược thấy một vòng tròn lớn xuất hiện trên bản đồ nhỏ, tất cả bình luận đều bảo cô vào vòng bo.

Cô không hiểu, nhưng nghe lời khuyên, điều khiển nhân vật đi về phía trước.

“Ngược rồi! Đi ngược rồi! Bạn đừng đi, bấm Z chạy nhanh lên.”

Tô Vân Nhược nghe lời, đổi hướng chạy nhanh.

Đột nhiên, bình luận lại bắt đầu tràn ngập “Ba đồng đội của bạn đã chết trong hỗn chiến, đội Ôn Thanh Lãnh đã hạ gục sáu mạng dưới sự dẫn dắt của Lâm Tinh Sâm.”

“Quan trọng là ba người họ không giống như đang diễn bạn, trực tiếp bị một người ‘cân ba’.”

“Vì lý do cài đặt game, bây giờ ba người họ đều đang xem giao diện game của bạn, bạn nói xem áp lực có lớn không.”

Tô Vân Nhược không bất ngờ, vô tình thấy F sáng lên, bấm một cái, trong tay có thêm một thứ.

Cô tự mình không nhìn thấy, chỉ thấy đen sì, bấm chuột trái hai cái, nhân vật bắt đầu múa may.

“Đây là gì?”

“Chạy nhanh!!!”

“Chạy đi á á á á á!”

“Fan của Chu Khám Thiên phát điên rồi, mở mic gần đó tổ chức người đến vây đánh bạn.”

“Giải thích một chút, fan của Thiên Thiên chúng tôi không có thời gian đi tìm Tô Vân Nhược đâu, những người đó đều là người qua đường bình thường ghét Tô Vân Nhược.”

Khán giả trên bình luận thật sự lo lắng cho cô, liên tục spam bảo cô chạy nhanh, bình luận nhìn xuống toàn là dấu chấm than và “phải chạy”.

Trong thực tế, những người này đã tích oán với cô từ lâu, nếu cô đột nhiên đi trên đường có thể còn bị đánh một trận, huống hồ bây giờ có cơ hội hành hạ cô mà không bị vào tù, đương nhiên phải nắm bắt thật tốt.

Mic của Chu Khám Thiên luôn tắt, dường như anh ta giữ thái độ im lặng về việc fan của mình muốn vây đánh Tô Vân Nhược.

Nếu Tô Vân Nhược có thể xem phòng livestream của Chu Khám Thiên, cô sẽ biết bản thân anh ta lúc này đang xem kịch, thong dong nói với khán giả: “Chỉ là game thôi, mọi người đừng làm quá lên. Chúng tôi chơi game này đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc gặp phải những sự kiện tương tự rồi.”

Anh ta nhìn màn hình game, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Tô Vân Nhược điều khiển nhân vật đi đến trước một cái cây, chuột trái, chuột trái, chuột trái.

Khán giả livestream tưởng cô đang tưởng tượng cái cây là ba đồng đội vô dụng và lạnh nhạt, thực ra Tô Vân Nhược chỉ đang luyện tập.

Cô cảm thấy mình cũng là người có vũ khí rồi, nếu đánh nhau với người khác chưa chắc đã thua.

“Tô Vân Nhược đâu?”

“Tô Vân Nhược ở đâu?”

“Chị em làm dấu đi, cởi quần áo ra.”

Tô Vân Nhược chưa thấy người đã nghe thấy tiếng hét rõ ràng, thấy lạ: “Còn có thể nói chuyện như vậy cho người khác nghe thấy sao?”

“Có mic công cộng, chạy nhanh chạy nhanh, họ đến rồi.”

“Fan của Chu Khám Thiên đáng ghét quá, sao lại nhắm vào Tô Vân Nhược chứ?”

“Nghĩ đến việc thua phải đi vào hang rắn, tôi còn nổi da gà thay Tô Vân Nhược.”

Đột nhiên, không chỉ là tiếng hét nữa, Tô Vân Nhược giống như đang quay phim kinh dị, bóng cây xung quanh rung động, ào ào xuất hiện mười mấy cái bóng.

“Bắt được cô rồi.”

“Hahahahaha!”

“Chị em, rút súng.”

Khoảnh khắc đó Tô Vân Nhược cảm thấy loa của mình như muốn nổ tung, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, trước mặt màn hình có thứ chất lỏng màu đỏ bắn ra.

Cô thấy vài người đều có súng, chợt nhớ ra những thứ như súng, ống ngắm được nói trong hướng dẫn.

Ồ, quên mất, thứ cô đang cầm rõ ràng không thể đánh lại.

Tô Vân Nhược nhìn họ, rồi lại nghĩ về mình, trong đầu lóe lên câu trả lời vô tình lướt qua lúc nãy.

Mô hình giống nhau…

Cô đột nhiên chạy thẳng vào đám người đó.

Bình luận đều sốt ruột: “Chạy ngược rồi, chạy ngược rồi!”

“Cởi quần áo thế nào?”

Trong một đống bình luận hô hào cô chạy ngược rồi, Tô Vân Nhược nhanh chóng liếc thấy hướng dẫn thao tác cởi quần áo, mở ba lô cởi quần áo của nhân vật game ném xuống đất.

Lúc này vừa vặn xông vào đám đông.

Một cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra.

Đồng thời khán giả livestream bất ngờ phát hiện ra lợi ích của việc ngoại hình game này bán xấu.

Xấu đồng nghĩa với không ai mua, không ai mua đồng nghĩa với tất cả mọi người đều là trang phục khởi đầu, tất cả đều giống nhau, trong game lại không nhìn thấy ID game, vậy thì không thể phân biệt ai là ai.

Những người đến vây đánh cởi quần áo là để phân biệt người mặc quần áo là Tô Vân Nhược, nhưng Tô Vân Nhược vừa cởi quần áo, lại còn chui vào đám đông, tương đương với hạt đậu trộn vào quân đoàn đậu, đều giống nhau, khó tìm.

Hơn nữa, rất nhiều người đến vây đánh đều là fan, rất ít người yêu thích chơi game, xem livestream biết kỳ này là chơi game mới đăng ký tài khoản, vì vậy cũng có bệnh chung của tất cả người mới.

— Kỹ năng bắn súng kém.

Vì vậy, những người cầm súng đuổi theo Tô Vân Nhược bắn xối xả, dù ban đầu tầm nhìn có thể theo kịp, tâm ngắm nhỏ cũng nhắm vào cô, nhưng khi đạn bắn ra, đầu súng như bị một lực vô hình kéo đi lung tung, lại bay vào người bên cạnh.

Người bên cạnh bị đánh, đương nhiên theo bản năng sẽ né tránh.

Điều này dẫn đến hiện trường rơi vào một mớ hỗn loạn, không thể phân biệt được ai là Tô Vân Nhược, ai không phải là Tô Vân Nhược nữa.

Trong rừng tiếng súng không ngừng, số lượng người bị hạ gục liên tục được làm mới.

Tô Vân Nhược cúi người chạy loạn xạ khắp nơi, nút F của cô liên tục sáng, có thứ gì đó bật ra.

Nhìn rõ là biểu tượng súng, cũng không chần chừ, nhanh chóng nhặt lên, bỏ tất cả những gì nhìn thấy vào ba lô.

Xong rồi!

“Bây giờ tôi có thể phản công họ rồi!”

Cô không kìm được sự phấn khích trong lòng, sảng khoái lên tiếng.

Cô di chuyển kẻ thù trước mặt vào chính giữa, bấm chuột trái.

Chuột trái, chuột trái.

Bốp bốp bốp

Vài tiếng đánh vang lên, người ở gần đó đổ rầm xuống đất.

#TôVânNhượcdùngchảochếtChuKhámThiênđỉnhnhất#

Ê? Hình như… hình như không phải súng.

“Tô Vân Nhược! Người cầm chảo là Tô Vân Nhược.”

Tô Vân Nhược kỳ lạ và bối rối: “Súng của tôi đâu, tôi vừa nhặt mà.”

“Đổi vũ khí! Bạn bây giờ vẫn đang cầm chảo, súng phải chuyển đổi thủ công.”

Tô Vân Nhược thấy bình luận này thì xung quanh cô vang lên tiếng lách cách, lại có người bị hạ gục.

Cô may mắn đến mức, vẫn sống sót đến tận bây giờ với lượng máu gần hết trong làn đạn bay.

Nhanh chóng nhớ lại hướng dẫn thao tác game, đổi súng ra.

Chuột trái chuột trái chuột trái

Khẩu súng trong tay phát ra âm thanh trống rỗng, giống như hồi nhỏ chơi trò cảnh sát với bạn bè, cầm khẩu súng đồ chơi không có đạn bắn “bốp bốp bốp” vào người, sát thương hoàn toàn dựa vào đối phương diễn.

Bây giờ chắc chắn không có ai phối hợp.

Vì vậy đối phương không hề hấn gì.

Tại sao chứ!!!

Tô Vân Nhược thật sự rất muốn mắng cái game chết tiệt này,简直 như có thù với cô vậy.

“Bổ sung đạn dược!”

“Bạn hết đạn rồi.”

“Chiến tranh của phụ nữ thật đáng sợ, đạn dược cũng hết sạch.”

Tô Vân Nhược mở ba lô, rõ ràng thấy mình có đạn, nhưng hệ thống báo không khớp!

“Tại sao không lắp được chứ?!”

“Súng… phải dùng đạn 12, bạn vừa nhặt là đạn 5.56.”

“Cười chết, đây không phải là tôi khi mới chơi KILL sao.”

“Khó quá, game này đối với Tô Vân Nhược quá khó rồi. Cách màn hình cũng cảm nhận được sự tuyệt vọng của cô ấy.”

Không hiểu.

Nhưng không ảnh hưởng đến việc cô cuối cùng cũng hiểu ra khẩu súng này của mình, nhặt vô ích.

Bình luận nói đúng! Game này đối với cô, một người mới, thật sự quá không thân thiện rồi.

Hơn nữa, khi số lượng người bị hạ gục lại nhảy ra, trong rừng không còn nhiều người nữa, cô không thể “đục nước béo cò” được nữa.

Tô Vân Nhược chuyển sang chảo.

Cô tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn bị những người này dùng súng bắn chết, ít nhất cũng phải dùng chảo hạ gục một hai người, nếu không thì “kiếm pháp chảo” vừa luyện tập với cái cây chẳng phải vô ích sao.

Khi đã hạ quyết tâm, cảm thấy trong rừng nổi lên một trận gió, không kìm được mở miệng lẩm bẩm một câu “Gió hiu hiu hề Dịch Thủy lạnh, tráng sĩ một đi hề không trở lại… Ta đây sẽ…”

Bốp bốp bốp

Tiếng vang trong trẻo cắt ngang tiếng thở dài của tráng sĩ.

Khác với tiếng súng của những người đang vây đánh cô, đó là loại âm thanh nghe hoàn toàn không giống tiếng súng.

Tiếng “tít tít tít”, không chói tai.

Vài người trước mặt Tô Vân Nhược quỳ gối.

Vài giây sau, thân thể đang bò lổm ngổm biến thành hộp, một làn khói bay ra.

Ê?

Cô ngơ ngác gãi đầu ← trong thực tế.

“Tô… cái đội đó, Tô Vân Nhược cô giáo, chị đừng đứng nữa, vòng bo sắp thu rồi, nhanh qua đây.”

Giọng nói vui vẻ vang lên từ một hướng mà cô không biết.

Là Trịnh Trừng Trừng!

Suýt nữa thì có nước mắt trào ra.

Khi bị vây đánh, phản công thất bại, Tô Vân Nhược hoàn toàn không nghĩ sẽ có người đến cứu mình.

Nhưng Trịnh Trừng Trừng đã đến, ngay cả khi họ là đối thủ.

Tô Vân Nhược phấn khích xoay góc nhìn 365 độ, tìm thấy một chiếc xe máy trên đường bên ngoài khu rừng, và hai người có mô hình giống mình.

“Huhuhu, tôi sắp cảm động khóc rồi, Trịnh Trừng Trừng và Lâm Tinh Sâm đặc biệt tìm xe máy đến đón cô ấy.”

“Tô Vân Nhược có chút may mắn, không bị fan vây đánh đến chết, đi dạo một vòng trốn thoát mà có thể nhặt đủ trang bị không nói, còn có đối thủ lái xe chuyên đến đón.”

“Từ phòng livestream của Lâm Tinh Sâm qua đây, tôi phải nói! Là Lâm Tinh Sâm lặng lẽ tìm xe muốn đến cứu Tô Vân Nhược, Trịnh Trừng Trừng sợ cậu ấy một mình gặp chuyện nên cũng đi theo.”

“Tình đồng đội giả tạo: nói chuyện không thèm để ý, nhảy dù không gọi, lặng lẽ chết ở thành phố chính, để lại đống hỗn độn cho đội trưởng. Tình đồng đội thật sự: dù là đối thủ tôi cũng phải bảo vệ bạn!!! ‘Đẩy thuyền’ rồi.”

“Nói thật, hơi khó chịu với việc Chu Khám Thiên cô lập người khác, vẫn là tình đồng đội kiểu này càng làm tôi cảm động hơn.”

“Nhanh qua đây đi.”

Tô Vân Nhược ngơ ngác gật đầu với camera, chạy nhanh qua, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, quay lại, lục lọi trong vài cái hộp mới.

Cô đã chịu thiệt, không thể chịu thiệt lần thứ hai, tìm vài cái hộp cuối cùng cũng thấy đạn 12 li, vứt hết các loại đạn khác, nhặt đạn 12 li lên.

Còn nhặt được một cái túi.

Có thể đựng được nhiều đạn hơn rồi!

Tô Vân Nhược lắp đạn vào súng rồi mới chạy qua.

“Bấm F tương tác lên xe.”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của thiếu niên truyền vào tai.

Tô Vân Nhược ngẩn người, trong khoảnh khắc suy nghĩ như bị ai đó kéo ra một chút.

“Nút F trực tiếp lên xe.”

“Ồ.”

Bấm F, ngồi lên ghế nhỏ của xe máy.

Cảnh tượng có chút hài hước, nhưng cô tạm thời đã mất hồn.

Có lẽ là do cách sợi quang và mạng internet, cùng với việc truyền qua micrô đã thay đổi một số yếu tố, khiến cô tìm thấy cảm giác quen thuộc trong giọng nói của Lâm Tinh Sâm.

Trong chốc lát đầu óc cô có chút mơ hồ.

“Lâm Tinh Sâm nhà em có người thân nào cũng họ Lâm không?”

Lâm Tinh Sâm đang lái xe quay đầu lại, dù là mô hình thống nhất, cũng tiết lộ cảm xúc khác biệt của cậu ấy so với Trịnh Trừng Trừng bên cạnh, một cảm xúc khó tả.

Trịnh Trừng Trừng mặt đầy vẻ nghi hoặc lớn, sau đó “hahahaha” cười lớn, buộc Tô Vân Nhược lặng lẽ giảm âm lượng máy tính.

“Lâm Tinh Sâm họ Lâm, bạn nói xem người thân của cậu ấy có họ Lâm không.”

“Hahahahahaha, thật sự cười chết tôi rồi. Bạn có phải bị fan của Chu Khám Thiên dọa cho ngốc rồi không.”

“Lâm Tinh Sâm: Cạn lời.”

“Lâm Tinh Sâm: Tôi đặc biệt tìm xe chạy ra vòng bo để đón rốt cuộc là người thế nào vậy?”

“Mười hai tuổi đã bắt đầu nghi ngờ nhân sinh, đáng thương.”

“Tô Vân Nhược! Bạn nợ tôi tiền bồi thường tinh thần bao giờ mới trả.”

“Bố tôi họ Lâm.”

“Ồ.”

Tô Vân Nhược không hỏi nữa.

Cảm thấy hỏi tên bố người ta khi đang livestream không phù hợp lắm.

Ngồi xe máy trong game online không có cảm giác thật, cô thấy trên bình luận toàn là tiếng la hét, dường như cho rằng ba người ngồi trên xe máy là điều lãng mạn nhất, có chút không hiểu, đồng thời thắc mắc tại sao người khác lại có thể nhập tâm như vậy.

Hai bên rừng cây lùi xa, tình hình trở nên nguy cấp, Tô Vân Nhược thỉnh thoảng nghe thấy tiếng súng.

Lâm Tinh Sâm bảo Trịnh Trừng Trừng cầm súng quan sát xung quanh, cậu ấy điều khiển xe máy nhanh chóng đến thành phố chính hội họp với Ôn Thanh Lãnh và Phó Hoài.

“Ôn Thanh Lãnh và Phó Hoài bị phục kích rồi!”

Trịnh Trừng Trừng đột nhiên hét lên.

Tô Vân Nhược nhìn giao diện hạ gục, thấy một người chơi SK - Diệu Dương trước tiên hạ gục Phó Hoài, sau đó hạ gục Ôn Thanh Lãnh.

Bình luận còn phấn khích hơn cả hai người vừa mất đồng đội.

“Tôi chết mất tôi chết mất.”

“Người chơi được xếp vào trận này may mắn cỡ nào vậy! Một trận có tám ngôi sao, còn có cả nhà vô địch thế giới. Nhanh đi mua vé số đi.”

“Woc, phấn khích đến mức tôi cứ gõ sai chữ.”

“Tôi nghĩ Dương Thần chính là nhắm vào Phó Hoài và Ôn Thanh Lãnh, kể từ khi Tô Vân Nhược like tin tức giải nghệ của anh ấy, còn gửi lời chúc ấm áp, anh ấy đã tuyên bố trong phòng livestream là ‘người qua đường chuyển thành fan’ của Tô Vân Nhược rồi.”

“Phòng livestream của Dương Thần đến tham quan~”

“Tô Vân Nhược Tô Vân Nhược, Dương Thần vừa nãy lái xe chuẩn bị ra ngoài hoang dã cứu bạn đó, tiếc là bị người ta chặn cầu rồi. Mặc dù không thành công, nhưng hy vọng bạn có thể nhận tấm lòng này.”

“Dương Thần của chúng tôi năm nay hai mươi hai tuổi rồi! Đã đến tuổi kết hôn rồi, kết hôn đi!”

“Dương Thần nói trong phòng livestream là sẽ ‘gánh’ bạn thắng~ Ngọt quá, tuyển thủ eSports x tiểu hoa đán nổi tiếng, tôi chết vì ‘đẩy thuyền’ rồi.”

“Hai người họ gặp tuyển thủ chuyên nghiệp rồi, chúng ta tạm thời không đi về phía đó, chuyển sang khu vực hoang dã để tránh né một chút.”

Giọng Trịnh Trừng Trừng hiếm khi thận trọng, xem ra đối phương quả thực là một kẻ địch có thực lực mạnh mẽ.

Thực ra không cần Trịnh Trừng Trừng nói, Lâm Tinh Sâm đã sớm đổi hướng xe máy.

Tô Vân Nhược chậm rãi lên tiếng: “Bình luận nói tuyển thủ chuyên nghiệp này là fan của tôi đó, muốn ‘gánh’ tôi thắng.”

“…”

“…”

Một tiếng nổ lớn, xe máy lao đi như tên lửa.

Đề xuất Cổ Đại: Sinh Mệnh Còn Ba Tháng, Cấp Tốc Mang Hài Tử Đi Tìm Cha
BÌNH LUẬN