Tôi cảm thấy mình như một món đồ lạ, bị mọi ánh mắt săm soi, như thể tôi đã nhận được ân huệ quá sớm. Sự chú ý đổ dồn về phía tôi, đánh giá từng cử chỉ, lời nói, như thể tôi là một vật phẩm quý hiếm đang được định giá.
Từ khi Hàn Mặc Thần xuất hiện, anh ấy luôn dịu dàng với tôi, từng chút một giúp tôi vững vàng hơn. Anh ấy như một chiếc ô che chở, một bức tường thành vững chắc, khiến tôi không còn sợ hãi những lời đàm tiếu hay ánh mắt soi mói của giới thượng lưu. Thực ra, tôi đã sớm nhận ra mình đang bị cuốn vào một cuộc chiến ngầm, một mớ bòng bong đầy rắc rối.
Bố Giản đã sớm nhận ra điều đó, ông ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng, nói: "Khanh Khanh à, con đã sớm trở thành tâm điểm của một vở kịch rồi."
Tôi đang suy nghĩ miên man, thì lời nói của Bố Giản như gáo nước lạnh dội vào tôi.
Diệp Miên Miên miễn cưỡng nhìn Hàn Mặc Thần, nói: "Anh không thể nói đỡ cho cô ta sao? Chẳng lẽ anh muốn tôi phải chịu đựng tất cả sao?"
Diệp Miên Miên nghe vậy, sắc mặt tái mét, toàn thân run rẩy, như thể bị một luồng khí lạnh thấu xương. Cô ta yếu ớt nhìn Bố Giản, nói: "Con không muốn ở lại đây."
Bố Giản đã sớm đoán được kết cục, ông ấy quay sang Diệp Miên Miên, lạnh lùng nói: "Tình cảnh của dì Hàn đã như vậy, chẳng lẽ cô còn muốn hủy hoại danh tiếng của Hàn gia sao?"
Sau đó, ông ấy nhìn sang Hàn Mặc Thần. Hàn Mặc Thần chỉ lạnh lùng liếc nhìn Diệp Miên Miên một cái, rồi lắc đầu thất vọng.
Diệp Miên Miên thở dốc một hơi, rồi khuỵu xuống đất, ánh mắt vô hồn nhìn về phía trước, khóc không thành tiếng. Cô ta đã hoàn toàn thất bại, và ánh mắt đầy oán hờn của cô ta đổ dồn về phía tôi.
Tôi chỉ khẽ lắc đầu, bởi tôi biết, gánh nặng của gia đình Hàn đã vô tình đổ lên vai tôi. Đáng tiếc, tôi vẫn chưa thể hiểu hết được những mưu toan, những toan tính phức tạp đằng sau tất cả những chuyện này.
Mẹ Hàn lúc này mới nhìn Bố Giản, bà ấy áy náy nói: "Anh Giản, thật ngại quá, là do tôi đã không xử lý tốt chuyện này."
Những trưởng bối của Hàn gia đều nhìn tôi với ánh mắt dò xét. Hàn Mặc Thần lại nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm, như muốn nhìn thấu tận xương tủy tôi.
Sau đó, Bố Giản lên tiếng: "Ông ấy... ông ấy đã sớm đứng về phía con rồi. Không phải là chuyện riêng tư nữa, mà là chuyện đã lan truyền khắp nơi rồi."
Ông ấy thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy bất lực. Diệp Miên Miên đã làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, tôi cũng không muốn làm mất mặt Hàn gia thêm nữa. Tôi lễ phép chào hỏi từng vị trưởng bối. Trong lúc đó, anh ấy vẫn luôn dõi theo tôi từ xa.
Nhưng khi tôi cảm thấy không thoải mái và muốn rời đi, Hàn Mặc Thần đột nhiên lên tiếng: "Em đừng hiểu lầm tôi, nếu em cứ làm ầm ĩ lên như vậy, danh tiếng của em sẽ bị ảnh hưởng đấy."
Gì cơ? Lời nói của Hàn Mặc Thần khiến tôi giật mình, cảm thấy khó chịu. Dù sao đi nữa, danh tiếng của tôi cũng đã bị hủy hoại rồi, còn gì để mất nữa đâu.
"Tôi đưa em về nhé, ở đây không khí không tốt, em là con gái, tôi không yên tâm để em ở lại."
Một lúc sau, một người đàn ông tên Tây Diễn Thâm, người mà tôi chưa từng gặp, đột nhiên xuất hiện, lịch thiệp hỏi tôi: "Khanh Khanh, em có muốn về không?"
Chẳng mấy chốc, Tây Diễn Thâm đã đến gần, anh ta nhìn tôi với vẻ mặt điềm tĩnh, hỏi: "Khanh Khanh, em có muốn về không?"
Tây Diễn Thâm nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, không ngừng trò chuyện. Tôi khẽ lắc đầu, nhìn anh ta, nói: "Đã muộn rồi sao? Đã muộn rồi thì mọi chuyện cũng đã định rồi."
Dù có muộn hay không, tôi cũng không phải là người dễ dàng chấp nhận số phận. Tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để trốn tránh mọi chuyện.
Bất chợt, Tây Diễn Thâm kéo tôi lại gần, khiến tôi khẽ rùng mình, anh ta ghé sát tai tôi thì thầm: "Đừng cứng đầu, đừng cố chấp nữa. Đừng trông mong vào Hàn Mặc Thần, anh ta sẽ không bảo vệ em đâu."
Lời nói của anh ta khiến tôi cảm thấy một luồng cảm xúc phức tạp dâng trào, khiến tôi bối rối. Tôi thành thật quay sang anh ta, hỏi: "Anh có phải không biết tôi và Hàn Mặc Thần đã kết hôn rồi, và chúng tôi đã có con không?"
Tây Diễn Thâm lập tức sững sờ, anh ta ngạc nhiên nhìn tôi: "Chẳng phải mọi người đều nói cô là tiểu thư nhà giàu, chưa từng kết hôn sao!"
Tôi chỉ biết cười khổ. Tôi nắm chặt tay Tây Diễn Thâm, anh ta khẽ rùng mình. So với sự dịu dàng của Hàn Mặc Thần, lời nói của Tây Diễn Thâm lại khiến tôi cảm thấy an tâm hơn.
Chỉ là, tôi không biết anh ta có mục đích gì khi nói những lời này. Tôi không phải là một cô gái ngây thơ, tôi biết mình phải tự bảo vệ mình.
Ánh sáng trên đỉnh đầu đột nhiên vụt tắt. Có lẽ, những chuyện giữa tôi và Hàn Mặc Thần cần phải được giải quyết rõ ràng.
Trên đường đi, Hàn Mặc Thần thỉnh thoảng lại nhìn tôi, ánh mắt anh ta đầy phức tạp.
"Khanh Khanh, em có muốn biết tại sao tôi lại làm như vậy không?"
Tôi ngẩng đầu lên, thờ ơ nhìn Hàn Mặc Thần: "Anh có muốn biết tại sao tôi lại kết hôn với anh không? Lúc anh gặp khó khăn, tôi không hề bỏ rơi anh, còn tình nguyện đứng ra bảo vệ anh!"
"Nhưng khi tôi gặp nguy hiểm, anh lại không hề xuất hiện."
Tôi nói ra những lời đã chôn giấu bấy lâu, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hàn Mặc Thần quả nhiên là một người phức tạp.
Nói đến đây, Tây Diễn Thâm đột nhiên muốn xen vào. Tôi lạnh lùng nói: "Anh ta là người ngoài, đừng xen vào chuyện của chúng tôi."
Tôi dứt khoát đẩy Tây Diễn Thâm ra, không vui nhìn Hàn Mặc Thần: "Đừng nói là anh và Diệp Miên Miên có quan hệ gì, tôi không quan tâm."
"Lời nói của anh quá đáng, anh không nên nói như vậy."
"Hàn Mặc Thần, tôi không hiểu anh."
Hàn Mặc Thần vội vàng muốn giải thích với tôi. Nhưng Tây Diễn Thâm lại chen vào: "Cô ấy là em gái tôi, anh đừng có làm phiền cô ấy nữa."
Nói xong, anh ta hừ một tiếng, kéo tôi rời khỏi Hàn gia.
7.
Sau đó, Tây Diễn Thâm đã giúp tôi giải quyết rất nhiều rắc rối do Hàn Mặc Thần gây ra. Tôi không ngờ anh ta lại chủ động giúp đỡ tôi như vậy.
Chỉ có một điều: anh ta muốn tôi hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Hàn Mặc Thần. Anh ta bí mật nói với tôi: "Cô Giản, chuyện này... có ổn không?"
Một lúc sau, một người đàn ông tên Tây Diễn Thâm, người mà tôi chưa từng gặp, đột nhiên xuất hiện, lịch thiệp hỏi tôi: "Khanh Khanh, em có muốn về không?"
Chẳng mấy chốc, Tây Diễn Thâm đã đến gần, anh ta nhìn tôi với vẻ mặt điềm tĩnh, hỏi: "Khanh Khanh, em có muốn về không?"
Tây Diễn Thâm nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, không ngừng trò chuyện. Tôi khẽ lắc đầu, nhìn anh ta, nói: "Đã muộn rồi sao? Đã muộn rồi thì mọi chuyện cũng đã định rồi."
Dù có muộn hay không, tôi cũng không phải là người dễ dàng chấp nhận số phận. Tôi chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để trốn tránh mọi chuyện.
Bất chợt, Tây Diễn Thâm kéo tôi lại gần, khiến tôi khẽ rùng mình, anh ta ghé sát tai tôi thì thầm: "Đừng cứng đầu, đừng cố chấp nữa. Đừng trông mong vào Hàn Mặc Thần, anh ta sẽ không bảo vệ em đâu."
Lời nói của anh ta khiến tôi cảm thấy một luồng cảm xúc phức tạp dâng trào, khiến tôi bối rối. Tôi thành thật quay sang anh ta, hỏi: "Anh có phải không biết tôi và Hàn Mặc Thần đã kết hôn rồi, và chúng tôi đã có con không?"
Tây Diễn Thâm lập tức sững sờ, anh ta ngạc nhiên nhìn tôi: "Chẳng phải mọi người đều nói cô là tiểu thư nhà giàu, chưa từng kết hôn sao!"
Tôi chỉ biết cười khổ. Tôi nắm chặt tay Tây Diễn Thâm, anh ta khẽ rùng mình. So với sự dịu dàng của Hàn Mặc Thần, lời nói của Tây Diễn Thâm lại khiến tôi cảm thấy an tâm hơn.
Chỉ là, tôi không biết anh ta có mục đích gì khi nói những lời này. Tôi không phải là một cô gái ngây thơ, tôi biết mình phải tự bảo vệ mình.
Ánh sáng trên đỉnh đầu đột nhiên vụt tắt. Có lẽ, những chuyện giữa tôi và Hàn Mặc Thần cần phải được giải quyết rõ ràng.
Trên đường đi, Hàn Mặc Thần thỉnh thoảng lại nhìn tôi, ánh mắt anh ta đầy phức tạp.
"Khanh Khanh, em có muốn biết tại sao tôi lại làm như vậy không?"
Tôi ngẩng đầu lên, thờ ơ nhìn Hàn Mặc Thần: "Anh có muốn biết tại sao tôi lại kết hôn với anh không? Lúc anh gặp khó khăn, tôi không hề bỏ rơi anh, còn tình nguyện đứng ra bảo vệ anh!"
"Nhưng khi tôi gặp nguy hiểm, anh lại không hề xuất hiện."
Tôi nói ra những lời đã chôn giấu bấy lâu, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hàn Mặc Thần quả nhiên là một người phức tạp.