Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 53: Địa Ngục Lộ Xuất Mẫu Ma Đầu

Chương 53: Nữ ma đầu từ địa ngục trồi lên

Đôi chân thẳng dài đá một phát vào chân một tên tiểu tử hỗn láo khác, chàng trai cao gần một mét tám, thân hình cơ bắp, bị đá tới mức ôm đầu gối đau đớn quỳ xuống mặt đất, thậm chí không đứng dậy nổi.

Bóng dáng tiểu cô nương lóe lên, né tránh đòn tấn công vây hãm từ phía sau mấy tên tiểu tử. Một chiêu quật qua vai quật người kia một cách mãnh liệt xuống đất, dây quai ba lô trong tay siết chặt cổ một tên muốn bất ngờ tấn công nàng, kéo hắn đập mạnh vào chiếc xe thể thao bên cạnh.

Tất cả chỉ diễn ra không quá năm phút.

Một nhóm tiểu tử cao đồng loạt xấp xỉ một mét tám, thân hình khỏe mạnh như cánh diều rách vụn, đều ngã lăn ra đất.

Nếu không tận mắt chứng kiến, chẳng ai tin nổi bảy, tám tên đó lại bị một tiểu cô nương trông yếu ớt, mảnh mai đánh gục trên đất.

Lại còn bị hành hạ tàn nhẫn một chiều.

Họ không được chút lợi lộc nào.

Cả nhóm không ai chạm được lấy một sợi tóc của tiểu cô nương, nhưng tất cả đều bị hủy hoại hoàn toàn. Mỗi người tỏ vẻ đau đớn, nằm sấp trên đất cả một lúc lâu không thể ngồi dậy.

Khuôn mặt bị lem máu của tiểu cô nương chầm chậm quay lại, vẫn là nét mặt thong dong, hờ hững, mép môi cong lên nụ cười bất cần, thoải mái chả giống vừa mới đánh nhau xong chút nào. Ba lô đen vẫn được nàng cầm trên tay.

Một chân vẫn đặt lên mặt một tên tiểu tử.

Giọng nói nhẹ nhàng mang chút đùa cợt hướng đến tên tiểu tử: “Ai gọi ai là bố, giờ có rõ chưa?”

“Rõ, rõ rồi!” Tên bị nàng dẫm lên mặt tái nhợt, mắt đầy kinh sợ, run rẩy đáp: “Ngươi là bố, ngươi là bố!”

“Hử?” Tần Yên khẽ khẩy môi, “Biết lỗi chưa?”

“Bố con biết lỗi rồi!” tên tiểu tử vội quỳ gối van xin.

Đôi mắt lười biếng của tiểu cô nương lại liếc nhìn những tên còn lại.

“Bố con biết lỗi, bố con biết lỗi!” Giọng nói hờ hững ấy khiến nhóm đàn ông to lớn trên mặt đổ mồ hôi hột, sợ hãi đến run rẩy. Những tiếng “Bố con biết lỗi!” vang lên dồn dập, tràn ngập khắp nơi.

Tần Yên vừa lòng khẽ mỉm cười, lười biếng đứng thẳng người, quay người đi.

Ánh mắt lạnh lùng ngạo nghễ liếc nhìn vài tên tiểu tử còn lại.

Nhóm tiểu tử run rẩy càng lúc càng dữ dội.

Họ vừa chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi.

Thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ tiểu cô nương dùng võ công thế nào thì bảy, tám tên đã bị hạ gục.

Tiểu cô nương kia trông ngoan ngoãn, vẻ yếu ớt tưởng dễ bắt nạt, lại đáng sợ hơn cả người đàn ông khiến họ khiếp đảm.

Cái quái gì vậy? Vẫn là nữ nhân sao?

Đánh đấm còn dữ dội hơn nam nhân gấp bội.

Đích thị là nữ ma đầu trồi từ địa ngục lên!

Lục Thời Hàn đứng phía sau, tài xế cũng mở to mắt kinh ngạc, như thể nhìn thấy người ngoài hành tinh xâm lược trái đất.

Trong đám người kinh ngạc ấy, chỉ có Lục Thời Hàn mấp máy môi nở nụ cười lạnh, như không lấy gì làm ngạc nhiên khi nhìn tiểu cô nương từng bước tiến về phía mình.

Đôi mắt hắn chẳng bộc lộ sự kinh ngạc, trái lại còn lóe lên chút hứng thú mơ hồ.

Tiểu cô nương tới trước mặt hắn, liếc nhìn những tên bị đánh ngã dưới đất, ngẩng đầu, đôi môi đẹp như nước hồ nổi lên nụ cười: “Chú đánh khá đấy.”

Tần Yên đã từng luyện tập.

Nên nhìn thoáng qua là biết, Lục Thời Hàn chắc chắn cũng từng luyện.

Đàn ông ra tay nhanh gọn và tàn nhẫn, không chỉ luyện, mà còn đạt trình độ chuyên nghiệp.

Khuôn mặt tươi trắng của tiểu cô nương, máu còn chưa khô, mắt con ngươi đỏ ẩn chứa nét quái dị. Nụ cười rạng rỡ như một yêu quái.

Lục Thời Hàn nhớ đến dân làng Ảnh Tú đều gọi nàng là tai họa.

Hắn nghĩ, đúng là tai họa thật.

Không có chút kiên định nào, chẳng mấy chốc bị nàng dễ dàng hại đến tan nát.

Đề xuất Cổ Đại: Nhiếp Chính Vương và Đặc Công Vương Phi Khôi Hài của Người
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện