Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 35: Tiểu cô nương tệ hại đến vậy ư?

Chương 35: Tiểu cô nương lợi hại thế ư?

Sau khoảnh khắc sửng sốt ngắn ngủi, căn phòng học yên tĩnh khoảng một phút liền vang lên tiếng tranh luận rôm rả.

“Thầy Trương, cho em hỏi chỗ ngồi của em ở đâu?” Tần Yên nói rồi không quan tâm phản ứng của người khác, quay đầu nhìn ông Trương liền mặt cứng đờ bên cạnh.

Phải đến lúc này, lão Trương mới thực sự tin rằng tiểu cô nương chuyển trường trông hiền lành, trầm tĩnh trước mắt thật sự là một cô gái có vấn đề.

Thông tin trên hồ sơ không sai.

*

Tần Yên đi đến chỗ cuối cùng của hàng ghế, lấy hết sách trong cặp ra rồi nhét ngổn ngang vào ngăn bàn. Chiếc ba lô màu đen cũng nhét vào trong, rồi lấy ra bịt mắt và nút tai, đeo lên. Trong ánh mắt sửng sốt của cả đám học sinh, nàng cắm đầu nằm lên bàn, bắt đầu ngủ.

Cả lớp F nhìn thấy cảnh nàng ngang nhiên ngủ ngay trên lớp đều hết sức kinh ngạc.

Không những thế, còn chuẩn bị sẵn cả nút tai và bịt mắt nữa ư?

Tiểu cô nương chuyển trường này thật quá kiêu ngạo.

Ngay cả Lục Tứ vốn nổi tiếng ngông cuồng cũng chưa từng táo bạo như vậy.

Lục Tứ trên lớp cũng ngủ, nhưng ít ra còn lấy sách che mặt, làm ra vẻ.

“Chết tiệt, tiểu cô nương này còn ngông cuồng hơn cả Lục Tứ nữa.”

“Chắc là chuyển đến từ một trường bên nào đó cực kỳ quyền uy, sao ta lại cảm thấy vị trí trùm trường Lục Tứ không còn chắc chắn nữa rồi.”

Trong lớp có không ít cô gái thầm thương trộm nhớ Lục Tứ.

Nhìn Tần Yên xinh đẹp, bọn họ vốn đã ghét rồi.

Lại còn thấy nàng ngồi ngay bên cạnh Lục Tứ, trong lòng càng khó chịu, dù trong cả phòng chỉ còn đúng một chỗ trống đó mà thôi.

Mấy cô gái tụm lại mỉa mai: “Hừ, do Lục Tứ ghét có người ngồi bên cạnh nên chỗ đó mới luôn để trống mà thôi. Cô Tần Yên này tưởng mình là ai, đừng có nghĩ chỉ vì mình đẹp là sẽ được ngoại lệ nhé.”

“Đợi Lục Tứ về thấy có người ngồi bên cạnh chắc chắn sẽ nổi điên. Để xem cô ta bị tát vào mặt thế nào!”

“Haha, tiết đầu tiên là tiết của diệt tuyệt sư thái, cô nàng chuyển trường hôm nay dám ngang nhiên ngủ trên lớp ngay ngày đầu tiên sao? Chờ xem bị diệt tuyệt sư thái lôi cổ đi rửa mặt thôi!”

Tần Yên đeo nút tai, chẳng nghe thấy gì hết.

Chỉ một lát sau, nàng đã ngủ say với đầu úp trên bàn.

*

Trong toa xe, Lục Thời Hàn khoanh chân dài, dáng người uể oải tựa vào ghế da đen, cùi chỏ gác hờ lên tay vịn bên cạnh.

Nam nhân khoác áo sơ mi trắng, quần dài đen, dung mạo tuấn tú lạnh lùng, thả mắt nhìn chậm rãi hết một bộ tài liệu vừa gửi đến. Ánh nhìn lạnh lùng dừng lại ở hai dòng thông tin thú vị, dừng vài giây rồi bật cười nhếch mép.

“Một mình nàng đánh bại bốn năm thằng nam sinh cùng trường cao to khỏe hơn, còn đánh nhập viện ư? Ngươi chắc chắn điều tra thông tin chuẩn xác chứ?”

Anh ta đang mở cuộc gọi video.

Xem xong tài liệu, bấm vào giao diện chat, gương mặt thư sinh tuấn tú của bên kia hiện ra. Lời nghi ngờ khiến người đàn ông bên ấy cau mày bất mãn: “Lục đại thiếu gia, xin đừng nghi ngờ chuyên môn của tôi được không?”

“Anh đừng để vẻ bề ngoài tiểu cô nương này đánh lừa. Anh biết những tên lực điền bị nàng đập nhập viện bao nhiêu không? Nếu nói ra anh sẽ còn ngạc nhiên hơn, thậm chí cho là vô lý.”

“Anh biết không, ngày nàng rời đi, ngay cảng dân làng Ảnh Tú cũng tổ chức đại tiệc mừng nàng đi rồi.”

“Anh biết tại sao họ ăn mừng không? Vì con trai họ cuối cùng cũng được an toàn, không còn phải lo bị người ta đánh nữa.”

“Ồ?” Lục Thời Hàn nghe thấy thú vị, môi cong, giọng trầm ấm vừa ngầu vừa quyến rũ: “Tiểu cô nương lợi hại đến vậy sao?”

Người đàn ông đầu dây bên kia kìm cơn méo miệng: “Lục đại thiếu gia, ông không tò mò cô nhóc mới mười mấy tuổi ấy học được kỹ năng đó ở đâu, làm sao đánh bại được cả đám đại nam tử không chút kháng cự sao?”

Đề xuất Cổ Đại: Gian Thần Ngày Ngày Đều Muốn Giết Ta
BÌNH LUẬN