Chương 341: Sao cả hiệu trưởng cũng đến?
Mấy viên cảnh sát đều nhíu mày, quay người nhìn về phía Tần Yên.
“Cô Tần, vậy cô có thể theo chúng tôi về đồn một chuyến được không?” Viên cảnh sát trẻ dẫn đầu vẫn là người lên tiếng, giọng điệu anh ta mang tính thương lượng, “Cô nói bạn học của cô sẽ tỉnh lại vào buổi chiều, đợi cậu ấy tỉnh, chúng tôi sẽ lập tức thả cô đi.”
Không phải là trực tiếp đưa người đi.
Mà vẫn là hỏi han một cách khách sáo.
Thái độ khách sáo như vậy của cảnh sát khiến nhiều người xung quanh vừa tò mò vừa khó hiểu, bắt đầu xì xào bàn tán.
“Mọi người có thấy không, mấy viên cảnh sát này đối với Tần Yên hình như rất khách sáo.”
“Tôi cũng thấy vậy, họ nói chuyện với Tần Yên đều rất lịch sự. Cứ như thể Tần Yên có thân phận gì ghê gớm lắm vậy. Nhưng mà, Tần Yên chẳng phải chỉ là một con nhỏ nhà quê mới chuyển từ dưới quê lên sao?”
“Tôi nghe nói lần trước Tần Yên ra được khỏi đồn cảnh sát là nhờ Lục Tứ giúp đỡ. Có phải mấy viên cảnh sát này nghĩ cô ấy có quan hệ tốt với Lục Tứ nên mới khách sáo như vậy không?”
Tần Yên không bận tâm đến những lời bàn tán xung quanh.
Cô cúi người, lấy chiếc ba lô màu đen từ trong ngăn bàn ra, sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, cô bước về phía mấy viên cảnh sát: “Được, tôi sẽ đi cùng các anh.”
Giọng cô rất bình tĩnh, vẻ mặt cũng bình thản.
Trông cô không hề hoảng sợ chút nào.
Vẻ điềm tĩnh, tự tin này lại khiến một số người tự hỏi liệu có phải họ đã thực sự hiểu lầm cô rồi không.
Viên cảnh sát trẻ thấy cô khá hợp tác, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Khi lên tiếng, giọng điệu anh ta còn ôn hòa hơn cả lúc trước: “Cô Tần cứ yên tâm, chỉ cần bạn học của cô không sao, chúng tôi sẽ lập tức thả cô.”
Tần Yên gật đầu: “Ừm, đi thôi.”
Mấy viên cảnh sát đều là nhân viên cấp cơ sở.
Tần Yên cũng không muốn làm khó ai.
Dù sao, đối với cô mà nói, thực ra cũng chỉ là đổi chỗ ngủ mà thôi.
“Chị Tần Yên, em đi cùng chị!” Thấy Tần Yên sắp đi theo mấy viên cảnh sát ra khỏi lớp, Lục Tiểu Đường cắn môi, như hạ quyết tâm chạy về phía cô.
Cô bé chạy đến bên Tần Yên, khoác tay cô, giọng nói trong trẻo ngọt ngào: “Chị ở một mình trong đồn cảnh sát sẽ buồn chán lắm, em đi cùng chị!”
Tần Yên ngẩn người, quay đầu nhìn cô bé có khuôn mặt bầu bĩnh, vẻ ngoài ngọt ngào. Đôi mắt đen láy của cô ánh lên một tia ấm áp, cô khẽ cong môi, đưa tay xoa đầu cô bé: “Ngoan nào, chị đi đồn cảnh sát uống trà một lát thôi, sẽ về ngay.”
Lục Tiểu Đường bị hành động xoa đầu này làm cho ngây người ra.
Trong giọng điệu của thiếu nữ còn mang theo vài phần cưng chiều khó hiểu.
Cứ như đang dỗ dành bạn gái mình vậy.
Lục Tiểu Đường ngây người vài giây, mặt cô bé đỏ bừng lên.
Đúng lúc này, trong đám đông có người lên tiếng: “Thầy Trương đến rồi, cô Tô và cô Chu cũng đến, ơ, cả phó hiệu trưởng cũng đến. Khoan đã, người bên cạnh phó hiệu trưởng là… hiệu trưởng sao?! Tôi không nhìn nhầm chứ, sao cả hiệu trưởng cũng đến vậy?”
Tiếng nói này vừa vang lên.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cầu thang.
Kể cả Tần Dao đang đứng ở hành lang cùng những người khác.
Họ thấy Tô Ngọc, cô Chu và thầy Trương, giáo viên chủ nhiệm lớp F, ba người họ đang đi theo Trần Thiên Lâm và Ngụy Mạnh Đức với thái độ có phần cung kính.
Nhìn thấy những người khác, học sinh vẫn không thấy có gì đặc biệt.
Nhưng khi nhìn thấy Ngụy Mạnh Đức, tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Ngụy Mạnh Đức đã hơn nửa năm không đến trường.
Nghe nói ông ấy bị bệnh, lại còn khá nặng, nên sau khi phẫu thuật xong thì vẫn luôn nghỉ ngơi ở nhà.