**Chương 332: Chị ấy hình như lại gây chuyện rồi**
“Đưa đầu đây.” Tần Yên kẹp tám cây kim giữa các ngón tay, ra hiệu cho Tống Miễm.
Tống Miễm hoàn hồn, vừa nhìn thấy cô kẹp tám cây kim bạc dài hơn nhiều so với cây kim vừa dùng cho Lục Tiểu Đường, mặt anh ta tái mét vì sợ. “Không phải chỉ một kim thôi sao, sao của tôi lại thành tám kim thế này?”
Tần Yên nhướng mày: “Bệnh khác nhau thì đương nhiên phác đồ điều trị cũng khác. Chứng đau đầu kinh niên của anh đã bao nhiêu năm rồi, sao có thể giống cảm cúm được?”
Tống Miễm lại trợn tròn mắt: “Cô, cô còn nhìn ra chứng đau đầu của tôi đã nhiều năm rồi sao?”
“Ừm.”
“Yên Yên, cô là thần tiên sao?” Tống Miễm hoàn toàn phục sát đất.
Giờ đây, anh ta không còn chút nghi ngờ nào về Tần Yên nữa.
Tần Yên lại nhướng mày: “Chỉ là kiến thức cơ bản thôi. Rốt cuộc anh có muốn châm cứu không? Nhanh lên, đàn ông con trai đừng có lề mề như phụ nữ thế chứ.”
Nghĩ đến chứng đau đầu hành hạ mình bao nhiêu năm, nghĩ đến vô số đêm mất ngủ vì đau đớn, Tống Miễm cắn răng, nhắm mắt, đưa đầu tới: “Cô, cô cứ châm đi!”
Lời anh ta vừa dứt.
Tám cây kim trong tay Tần Yên đã đâm vào hai bên thái dương huyệt của anh ta.
Nhìn thấy mấy cây kim dài như vậy đâm vào đầu Tống Miễm, xung quanh vang lên những tiếng hít hà, mọi người xôn xao bàn tán.
“Kim dài như thế mà đâm vào đầu, không sợ châm hỏng người ta sao?”
“Tống Miễm gan thật đấy, dám để cô ta châm cứu như vậy.”
“Có nên báo cảnh sát không? Tôi thấy kiểu gì cũng có chuyện.”
Tưởng Ngọc Đình cũng toát mồ hôi lạnh khi nhìn thấy, cảm thấy Tống Miễm có vẻ hơi liều lĩnh.
Não bộ khác với các bộ phận khác trên cơ thể, chỉ cần sơ suất một chút cũng dễ gây ra hậu quả nghiêm trọng.
Lục Tiểu Đường thì châm vào lòng bàn tay, nếu có gì cũng không quá nghiêm trọng.
Nhưng Tống Miễm thì...
*
Chẳng mấy chốc, chuyện Tần Yên châm kim vào đầu Tống Miễm đã truyền đến tai Tần Dao.
Hai cô bạn thân của cô ta cũng nghe tin, liền tìm đến.
“Dao Dao, cậu nghe tin gì chưa, cái con nhà quê đó dám châm kim vào đầu Tống Miễm. Nó điên rồi sao?”
“Vừa nãy có người gửi ảnh cho tớ rồi, trời ơi, các cậu biết cây kim đó dài cỡ nào không?”
“Có người ở lớp F nói có nên báo cảnh sát không, vì sợ xảy ra chuyện. Tớ cũng nghĩ nên báo cảnh sát, lỡ nó châm cứu Tống Miễm xảy ra chuyện gì rồi bỏ trốn thì sao!”
Tần Dao ngồi tại chỗ, tay cầm một cuốn sách tiếng Anh đang đọc, trông có vẻ ngoan ngoãn, dịu dàng.
Nghe vậy, cô ta ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo thanh tú lộ vẻ khó xử, mím môi: “Ừm, tớ vừa thấy trong nhóm lớp có người nói chuyện này, đúng là hoang đường thật. Bố mẹ tớ đã chu cấp cho chị ấy bao nhiêu năm nay, rất hiểu rõ tình hình của chị ấy, chị ấy làm gì biết y thuật chứ.”
“Không biết y thuật mà còn châm kim vào đầu người khác? Thế chẳng phải hại người sao?”
“Đúng vậy, tớ cũng rất lo cho Tống Miễm. Chỉ là, dù sao chị ấy cũng là chị của tớ, nếu báo cảnh sát thì... tớ không tiện báo.”
Hai cô bạn thân đương nhiên hiểu ý cô ta.
“Vậy để bọn tớ báo cảnh sát!” Vừa nói, hai người vừa lấy điện thoại ra, bấm số gọi đi.
Đó là số điện thoại của đồn cảnh sát gần trường Nhất Trung.
Tần Dao khẽ cắn môi, nhìn hai người gọi điện đi, không ngăn cản, cũng không lên tiếng.
Cô ta chỉ lấy điện thoại ra, gửi riêng cho Đường Mạn và Tần Duyên một tin nhắn WeChat: “Anh (Mẹ) ơi, chị ấy hình như lại gây chuyện rồi, có người báo cảnh sát muốn bắt chị ấy, con sợ quá, phải làm sao đây.”
*
“Trời ơi, Tống Miễm thật sự bị châm hỏng rồi sao?”
“Tần Yên châm cứu Tống Miễm xảy ra chuyện rồi, mọi người mau chặn cửa lại, đừng để cô ta sợ tội bỏ trốn!”
Lớp F lúc này đang ồn ào náo loạn.
Tiếng người huyên náo.
Đề xuất Cổ Đại: Cả Kinh Thành Đang Bàn Tán Về Ta Và Vương Gia!