Chương 222: Muốn bảo vệ cô ấy thật tốt
Dù sao thì đã hai năm trôi qua kể từ khi anh ấy bị gãy chân.
Nói cách khác, anh ấy đã bỏ lỡ thời điểm vàng để điều trị.
“Không thể hồi phục hoàn toàn… là sao?” Cố Trì Ngộ hỏi, nét mặt có chút cứng đờ.
Tần Yên thẳng thắn đáp: “Nghĩa là có thể sẽ bị tật, anh có thể đứng dậy được, nhưng đôi chân sẽ không thể hồi phục như người bình thường.”
Ngay lập tức, sắc mặt Cố Trì Ngộ trở nên khó coi.
Anh siết chặt hai nắm đấm: “Nếu cô có thể giúp tôi hồi phục hoàn toàn, phí khám bệnh có thể tăng thêm hai trăm triệu.”
Tần Yên cười khẩy: “Cố thiếu gia, con người đừng nên quá tham lam. Đây không phải là vấn đề tiền bạc, dù anh có đưa tôi một trăm tỷ, tôi cũng không thể hứa những điều mình không làm được. Việc có thể giúp anh đứng dậy trở lại đã là một ân huệ của trời rồi.”
“Đương nhiên, nếu điều anh muốn là đôi chân hoàn toàn bình thường trở lại, thì tôi không thể đảm bảo. Anh có thể chọn không điều trị.”
Tần Yên đứng dậy, thấy Cố Trì Ngộ mặt mày sa sầm, biểu cảm vô cùng khó coi, cô thản nhiên nói: “Nửa tiếng nữa tôi sẽ quay lại rút kim. Anh có thể dùng khoảng thời gian này để cân nhắc, chữa hay không chữa.”
Nói xong, cô xoay người rời khỏi phòng.
Một người đàn ông như Cố Trì Ngộ, chính là kẻ được trời ưu ái.
Việc anh ấy xuất hiện trước công chúng với hình ảnh khập khiễng có lẽ còn khó chấp nhận hơn cả việc ngồi xe lăn.
Vì vậy, Tần Yên để anh ấy tự mình cân nhắc xem có nên tiếp tục điều trị hay không.
Sau khi Tần Yên rời đi, Cố Trì Ngộ cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi chân đầy kim châm, sắc mặt u ám.
*
Tần Yên bước ra khỏi phòng ngủ của Cố Trì Ngộ.
Vì thời gian chờ đợi quá lâu, Cố lão gia tử không chịu nổi nên đã xuống lầu.
Chỉ có Lục Thời Hàn vẫn còn đứng đợi bên ngoài.
Anh đang gõ điện thoại, vừa thấy Tần Yên bước ra, anh liền cất điện thoại đi, ngẩng đầu nhìn cô: “Lâu như vậy mới ra, bên trong tình hình thế nào rồi?”
Tần Yên nhìn thấy anh, lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Cô nghĩ, phải đợi lâu như vậy, Lục Thời Hàn chắc sẽ không đứng canh ngoài cửa mãi.
“Chân của Cố Trì Ngộ có thể chữa được, nhưng có hồi phục hoàn toàn bình thường hay không thì không thể đảm bảo.” Tần Yên bước đến trước mặt anh, nhìn người đàn ông có dung mạo thanh tú trước mắt, im lặng một lát rồi hỏi: “Anh vẫn luôn ở bên ngoài sao?”
“Ừm.”
Mồ hôi trên mặt cô vẫn chưa khô hẳn, tóc cũng còn ẩm ướt. Ánh mắt lạnh lùng của Lục Thời Hàn dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng sứ lộ rõ vẻ mệt mỏi của cô vài giây, rồi anh lấy từ túi quần ra một chiếc khăn tay, đưa cho cô: “Lau mồ hôi trên mặt đi.”
Tần Yên cũng không khách sáo với anh, nói lời cảm ơn rồi nhận lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt.
Lục Thời Hàn nhìn cô lau mồ hôi một lúc, giọng nói có chút khàn khàn: “Mệt lắm sao? Em đừng quá cố gắng, thấy mệt thì nghỉ ngơi một chút, sức khỏe quan trọng hơn bất cứ điều gì.”
Không biết có phải vì nơi cô từng sống trước đây điều kiện ăn uống không tốt hay không, Lục Thời Hàn cảm thấy cô quá gầy, trông có vẻ yếu ớt, mong manh.
Một thân hình nhỏ nhắn, gầy gò, khiến người ta rất muốn bảo vệ cô thật tốt.
Tần Yên thấy lời anh nói buồn cười, cô thật sự bật cười: “Trong quá trình châm cứu, không phải muốn nghỉ là có thể nghỉ được. Nó cũng giống như phẫu thuật ngoại khoa vậy, nếu có người mổ banh đầu hoặc bụng anh ra, rồi phẫu thuật đến giữa chừng thấy mệt mà đi nghỉ, anh có sợ không?”
Lục Thời Hàn: “…”
Ví von này, có hơi máu me.
“Nhưng tôi thực sự cần bổ sung năng lượng.” Tần Yên đưa tay xoa bụng, “Đi thôi, chúng ta đi xin Cố lão gia tử chút đồ ăn, tôi đói rồi.”
Tần Yên nói xong, liền xoay người đi xuống lầu.
Lục Thời Hàn lại đứng ngây người tại chỗ, nhìn bóng lưng cao ráo, mảnh khảnh của cô gái, khóe môi từ từ cong lên.
Vừa rồi, cô ấy nói “chúng ta”…
Đề xuất Hiện Đại: Chẩn Đoán Sai, Tôi Lại Phải Lấy Thái Tử Gia Của Giới Kinh Thành