Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 169: Đây là đang từ chối ý tứ

**Chương 169: Đây Là Ý Từ Chối**

Chuông reo ít nhất năm sáu tiếng, bên kia mới bắt máy. Trong điện thoại, giọng nói trong trẻo, dễ nghe của cô gái hơi khàn, mang theo vài phần sốt ruột hỏi: “Ai đấy?”

Lục Thời Hàn im lặng một lát, hạ giọng, khi cất lời, giọng anh ta còn dịu dàng hơn bình thường: “Là tôi, Tần tiểu thư.”

Số điện thoại không phải Tần Yên đưa cho anh. Anh tìm thấy nó trong tài liệu điều tra của Tô Nghiễn Chi rồi lưu lại.

“Lục Thời Hàn?”

“Ừm, là tôi.” Ngón tay Lục Thời Hàn siết chặt điện thoại, giọng anh ta cũng hơi căng lên, trong khoảnh khắc, một cảm giác khó tả lướt qua đáy lòng.

Khi anh còn chưa trưởng thành, đã hiếm có ai gọi cả họ lẫn tên anh. Đa số đều tôn xưng anh là Lục thiếu. Sau khi anh tốt nghiệp từ nước ngoài về tiếp quản Lục thị, người ta càng gọi anh là Lục tổng. Đã bao nhiêu năm rồi, anh chưa từng nghe ai gọi tên mình. Ba chữ “Lục Thời Hàn” khi được cô gái thốt ra, tựa như đầu ngón tay mềm mại của cô khẽ lướt qua tim anh, khiến trái tim anh không kìm được mà khẽ run lên, một cảm giác lạ lẫm tức thì dâng trào. Rõ ràng, khi cô gái gọi tên anh, giọng điệu mang theo chút bực bội. Giọng nói cũng lạnh nhạt.

Khóe môi người đàn ông lại không kìm được mà cong lên, đôi môi mỏng vẽ nên một đường cong đẹp đẽ, quyến rũ, giọng nói trầm thấp càng hạ thấp hơn: “Tần tiểu thư, xin lỗi đã làm phiền cô. Tôi gọi điện cho cô là vì ông nội vừa tỉnh lại, ông cụ cứ đòi ăn thịt mãi, tôi cũng không dám tự ý làm bừa. Vì vậy muốn hỏi Tần tiểu thư, bây giờ ông có thể ăn uống bình thường chưa?”

Ở đầu dây bên kia, giọng cô gái thờ ơ: “Có thể ăn một chút ít, sau đó dần dần khôi phục chế độ ăn uống bình thường. Lọ thuốc tôi đưa cho anh, anh đã cho ông uống chưa?”

Lục Thời Hàn để lọ thuốc nhỏ trong túi quần tây của mình. Anh một tay thò vào túi quần, lấy lọ thuốc nhỏ ra: “Chưa, có phải bây giờ cho ông uống không?”

“Ừm, cho uống thuốc trước, rồi ăn cơm sau.”

“Được.” Lục Thời Hàn ngừng một chút, ôn tồn nói: “Tần tiểu thư, ngoài thời gian thăm khám, những lúc khác nếu tôi muốn biết tình trạng sức khỏe của ông nội thế nào, có thể gọi điện hoặc nhắn tin cho cô không? Ông nội vừa tỉnh lại, ông đã nằm trên giường lâu như vậy, tôi khá lo lắng cho ông…”

“Lục tiên sinh, tôi châm cứu cho ông nội anh thêm hai lần nữa là độc tố còn sót lại trong cơ thể ông có thể hoàn toàn được loại bỏ sạch sẽ. Kết hợp uống lọ thuốc tôi đưa cho anh trong nửa tháng, chỉ cần không tự mình tìm chết, ông sẽ không còn vấn đề gì nữa.” Cô gái cố nén cơn giận, nhưng trong giọng điệu lại lộ rõ vài phần sốt ruột.

Lục Thời Hàn sao có thể không nghe ra, đây là ý từ chối. Nhưng anh ta lại giả vờ ngây ngô nói: “Tôi đương nhiên tin tưởng y thuật của Tần tiểu thư. Tôi chỉ lo lắng nhỡ có tình huống đột xuất nào đó…”

“Sẽ không có tình huống đột xuất nào như anh nói đâu!”

“Vậy nếu có, tôi có thể gọi điện cho Tần tiểu thư đúng không?”

“…”

“Chuyện của ông nội sau này vẫn phải tiếp tục làm phiền Tần tiểu thư rồi.” Dù không nhìn thấy, Lục Thời Hàn cũng có thể tưởng tượng ra cô gái ở đầu dây bên kia lúc này chắc chắn đang cau mày khó chịu, có khi còn muốn cúp điện thoại của anh. Người đàn ông khẽ cười: “Vậy tôi không làm phiền Tần tiểu thư nữa. Tần tiểu thư, ngày mai gặp.”

Lời anh vừa dứt, anh đã nghe thấy tiếng “tút tút tút” của cuộc gọi bị ngắt.

Quả nhiên, bị cúp máy rồi.

Bị người ta ghét bỏ đến mức này, Lục Thời Hàn lại không hề tức giận.

Trong đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lùng của người đàn ông ánh lên ý cười nhàn nhạt, ngón tay thon dài khẽ chạm vào màn hình điện thoại, nghĩ nghĩ, lại gửi thêm một tin nhắn WeChat.

Đề xuất Ngược Tâm: LỜI THÊ TỬ TỰ XƯNG THANH LÃNH
BÌNH LUẬN