Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 1164: Đây là muốn để ngươi thu nhận đệ tử phải không

Chương 1164: Hình như là muốn ngươi nhận đồ đệ đúng không?

Yêu Na tiếp tục giới thiệu: “Đây là học trò của ta, Tần Diêu. Đứa nhỏ này có khiếu âm nhạc khá tốt. Bài đàn mà nó vừa chơi trong cuộc thi đã được Lạn đại sư nghe qua rồi, không biết đại sư cảm thấy thế nào?”

Tần Yên thong thả thu hồi ánh mắt, giọng nói rất nhẹ, không nghe ra cảm xúc: “Ừ, cũng tạm được.”

Yêu Na mỉm cười: “Lạn đại sư đã cho Diêu Diêu chín điểm tuyệt đối, đứa nhỏ vui mừng khôn xiết, nói nó không ngờ có thể nhận được điểm cao đến vậy từ ngài.”

“Đứa trẻ này luôn ngưỡng mộ ngươi, xem ngươi như thần tượng, còn nói ngươi là mục tiêu cố gắng cả đời của nó. Dù nó là học trò của ta, nhưng với một đứa thông minh và có thiên phú tuyệt vời như vậy nếu cứ ở lại bên ta thì thật là lãng phí.”

“Là thầy nó, ta cũng mong nó phát triển ngày càng tiến bộ. Vì vậy, hôm nay ta mới liều lĩnh dẫn nó đến gặp ngươi, mong ngươi cho đứa trẻ này một cơ hội.”

Yến Tử Tu cuối cùng cũng hiểu ý.

Bọn hắn quay đầu, nhỏ giọng nói với Tần Yên: “Đại ca, hình như là muốn huynh nhận đồ đệ nhỉ.”

Tần Yên không đáp lời.

Yến Tử Tu lẩm bẩm nhỏ: “Mơ mộng quá, ta còn muốn bái ngươi làm sư phụ kia kìa. Hơn nữa, thật sự có cơ hội thì đến lượt cô ta sao? Chưa từng nghe câu ‘gần nước thì hưởng lợi trước’ sao?”

Tần Yên nghe thấy lời lẩm bẩm đó: “……”

“Đương nhiên ta hiểu Lạn đại sư yêu cầu rất cao, được ngươi chú ý không phải chuyện dễ dàng. Đây có một bản nhạc, hy vọng đại sư có thể dành vài phút xem qua.”

Yêu Na vừa dứt lời thì Tần Diêu đã nhanh chóng lấy ra bản nhạc chuẩn bị sẵn.

Yêu Na nói: “Diêu Diêu, đưa bản nhạc cho Lạn đại sư đi.”

Tần Diêu gật đầu, hai tay nâng cuốn sổ đưa tới trước mặt Tần Yên, giọng có phần khô khan, lộ rõ sự căng thẳng: “Lạn đại sư, đây là bài nhạc ta sáng tác, xin ngài chỉ điểm cho.”

Tần Yên hạ mục, nhìn bản nhạc Tần Diêu đưa, vài giây sau mới đưa tay nhận lấy.

Cô mở cuốn sổ ra.

Yến Tử Tu tò mò ngó đầu lại xem.

Vừa nhìn xong đoạn đầu, hắn nhăn mày, ngẩng đầu, vẻ mặt không hiểu nhìn về phía Tần Diêu: “Bài này chẳng phải chính mày vừa đàn lúc nãy sao? Chúng ta đều đã nghe rồi, còn để Lạn đại sư xem làm gì?”

“Không giống đâu, bài Diêu Diêu chơi lúc thi chưa phải bản đầy đủ, phiên bản này mới là bản hoàn chỉnh của ‘Thủ Hộ’.”

“Còn chia ra bản chưa đầy đủ nữa à?” Yến Tử Tu thật sự không biết nên nói sao.

Yêu Na giải thích: “Khi Diêu Diêu sáng tác bài này, cách ngày thi không còn nhiều. Có vài đoạn khó, vì thời gian eo hẹp nên nó chưa thể luyện tốt những đoạn đó.”

“Nên cuối cùng đành phải chỉnh sửa mấy đoạn ấy.”

“Bản nhạc đưa cho Lạn đại sư bây giờ là bản hoàn chỉnh, không chỉnh sửa.”

Yến Tử Tu ngẩn ra, nghe vậy lại cúi đầu xem bản nhạc.

Khoảnh khắc sau.

Yến Tử Tu ngẩng đầu lên, vẻ mặt hết sức ngạc nhiên.

Hắn nhìn Tần Diêu: “Đây thật sự là do cô sáng tác sao?”

Bản hoàn chỉnh này khiến Yến Tử Tu rất kinh ngạc.

Phiên bản đầy đủ đã bù đắp tất cả khuyết điểm của bản nhạc trước, gần như hoàn hảo.

Nếu Tần Diêu biểu diễn bản này trong cuộc thi thì Yến Tử Tu chắc chắn sẽ cho cô điểm tuyệt đối.

Một nữ sinh trung học mới mười mấy tuổi mà có thể sáng tác được bản nhạc thế này, thiên phú quả thật rất cao.

Đề xuất Cổ Đại: Nhân Cực
BÌNH LUẬN