Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 98: Nhiều năm về sau

Chương thứ 98: Nhiều năm sau

Một

Vân Niệm cùng Tạ Khanh Lễ đã thành thân gần hai trăm năm.

Lại một mùa thu sâu sắc, lá rụng đầy sân, chồng chất từng lớp từng lớp, nhỏ viện được thu dọn sạch sẽ ngăn nắp. Mỗi năm, họ có một khoảng thời gian trở về Ứng Ninh Thành cư ngụ, nơi đây chỉ có hai người.

Một góc viện được Tạ Khanh Lễ đặt một chiếc trường yên rộng rãi, Vân Niệm dựa mình trên đó, thân trên phủ một tấm thảm dày.

Gần đây thời tiết chẳng thuận lợi, Ứng Ninh thành nhiệt độ giảm rất nhanh, trong viện thực thật cũng hơi lạnh, nhưng nàng chẳng muốn trở vào trong phòng, vẫn thích nằm ngoài sân thổi gió mà ngủ. Tạ Khanh Lễ bất đắc dĩ phải dùng vài tấm phù lửa xung quanh, rồi tìm cho nàng chiếc trường yên phủ lên tấm thảm mỏng để ngủ.

Huyết bội bên hông vang lên liên tục, tiếng vang ù ù khiến Vân Niệm không thể chợp mắt, nàng bực mình mở mắt ra.

“Sư phụ, ngài Bao giờ trở về vậy...” Mới vừa tiếp nhận huyết bội, tiếng người con gái vang lên oán thán.

Vân Niệm đem huyết bội giơ ra xa một chút, lật người bực bội rằng: “Không trở rồi.”

Như bị tuyên án tử, cô gái khóc mếu nói: “Sư phụ, ta nhớ ngươi...”

Vân Niệm liền cúp huyết bội.

Nàng đặt huyết bội xuống định tiếp tục ngủ thì nghe thấy bước chân từ xa vọng tới.

Vân Niệm ngẩng đầu nhìn.

Thanh niên vẫn trong bộ y trắng, tóc đen thẳng buộc cao thành đuôi ngựa, dáng vẻ đoan chính thanh tú, vẻ mỹ lệ.

Nhiều năm trôi qua, y vẫn giữ dung mạo ấy.

Vân Niệm mỉm cười giơ tay về phía y: “Tiểu Tạ, mau ôm ta nào!”

Tạ Khanh Lễ nheo mắt mỉm cười, cúi người ôm lấy nàng.

Y hôn lên gò má nàng rằng: “Hôm nay vẫn còn ngủ chăng?”

Vân Niệm hổ thẹn gật đầu: “Ừ, ngươi lo việc kiếm tiền nuôi nhà, ta chỉ cần đẹp như hoa là được.”

Nàng hít hương thơm mát của tre trên người y, tâm thần như sáng suốt hơn nhiều, dựa vào lòng y, hôn lên cằm của y.

Tạ Khanh Lễ lấy ra trong túi bội một ít bánh ngọt: “Đói không, ta vừa mua xong đây.”

“Là bánh hoa quế chăng?”

“Ừ, còn là tiệm phía tây thành đấy.”

“Muốn!”

Nàng vừa ăn một miếng bánh, hương thơm nhẹ nhàng, bánh dẻo mềm kia tan trong miệng, vị ngọt hơi gắt khiến nàng nhăn mày.

“Chuyện gì vậy?”

Vân Niệm kìm nén cơn buồn nôn nuốt trọn miếng bánh, quay đi lắc đầu: “Không sao, dạ dày đau nhẹ, có thể là do lạnh.”

Tạ Khanh Lễ nghe vậy vội vàng, nắm lấy tay nàng định xem mạch: “Để ta xem.”

Vân Niệm cho rằng y làm quá rồi, vội vàng nói: “Không sao rồi, chỉ có lúc vừa nãy thôi.”

Nàng rút tay ôm lấy eo y: “Chủ Chu cùng bọn họ đang giúp trong tông môn xử lý sự vụ, hai ta có thể nghỉ ngơi một tháng, Tạ công tử có việc gì muốn làm chăng?”

Tạ Khanh Lễ không trả lời, chỉ cúi đầu hỏi nàng: “Thật sự không có việc gì sao?”

“Không, thật sự không có.” Vân Niệm đáp, “Ta là tu sĩ nên rõ nhất về thể trạng của mình, coi ra sân viện cũng lạnh hơn nhiều, sau này không thể ngủ ngoài sân nữa, mấy ngày nay ta luôn cảm thấy trong phòng bí bách.”

“Nếu thật sự muốn ngủ ngoài sân thì cứ ngủ, ta gia tăng vài tấm phù lửa thêm nữa.”

“Được.” Vân Niệm táp vai y, “Tạ công tử, ngươi chưa đáp lời ta đâu, có việc nào muốn làm không?”

Tạ Khanh Lễ vuốt tóc nàng, cằm dựa trên đầu nàng, giọng nhẹ nói: “Ngươi muốn làm gì, ta đều đồng hành cùng.”

Y vẫn luôn lấy nàng làm trọng tâm, Vân Niệm lắc đầu, hôn lên gò má y.

“Ta chẳng muốn làm gì cả, năm trước ngươi đã cực nhọc cả năm rồi, hãy nghỉ ngơi thật tốt một tháng tại Ứng Ninh thành, không đi đâu hết, trồng thêm hoa ở khoảng sân trước cửa được chăng?”

“Được.”

Nàng dựa vào lòng y, nhìn trăng tròn trên trời đêm.

Đêm nay trăng tròn trịa, tựa như mấy mươi năm qua họ từng thấy.

Địa thế Thái Sơ tông rất cao, chốn an cư của họ ở đỉnh cao nhất, tối đến đứng ngoài sân vươn tay ra dường như có thể chạm tới mặt trăng, cũng giống mấy năm trước tại Phá Nguyệt thành.

Trăng ở Ứng Ninh thành cũng tròn đầy, nơi đây cũng là nhà của họ, cũng là nơi họ từng kết thành vợ chồng.

Vân Niệm lặng lẽ ngước mắt nhìn y.

Y đang ngắm trăng, mi dài mọc rậm từng sợi rõ ràng, ánh mắt thanh thản, đường viền cằm trắng nõn, cả thân phủ lên một khí chất điềm đạm do năm tháng bồi đắp, chẳng còn nét phong thanh của thiếu niên 17, 18 tuổi; nay y là tông chủ Thái Sơ tông, kiếm đạo nhân số một thiên hạ, đồng thời là phu quân nàng — chiếc ô bảo vệ gia đình nhỏ này.

Phát hiện ánh mắt nàng, Tạ Khanh Lễ cúi đầu nhìn lại.

“Nhìn ta sao?”

“Nhìn phu quân.”

Ánh mắt y cong lên, miệng nàng ngọt ngào, qua bao năm, nàng vẫn thích nói những câu này để trêu chọc y.

Y cũng rất thích nghe, nhất là lúc nàng gọi y là phu quân.

Tạ Khanh Lễ hôn lấy nàng, Vân Niệm vòng tay ôm cổ y đáp lại bằng những nụ hôn mê đắm, răng khẽ cắn mở, đầu lưỡi quấn lấy nhau không rời.

Gió đêm cũng dịu dàng, mùi thanh trúc trên người y hòa quyện hương đào tươi mát, hơi nước nhỏ xuống dưới cằm, y quét sạch khắp môi nàng.

Khi nụ hôn lan đến cổ y, Vân Niệm thở dốc nói: “Ngươi thích có con chăng?”

Tạ Khanh Lễ dừng lại, ngẩng mắt nhìn nàng.

Ánh mắt y đầy dịu dàng, nhẹ giọng hỏi: “Sao nàng hỏi vậy?”

Vân Niệm dựa vào vai y, sờ lên trán y, tay lạnh nhẹ vuốt đường nét trên mặt, “Ta hơi muốn có con, muốn tạo cho ngươi một gia đình hoàn thiện hơn.”

Tạ Khanh Lễ giải thích: “Rất khổ cực, có ngươi đã đủ rồi.”

Vân Niệm lắc đầu: “Không, ta cũng muốn.”

Ngón tay nàng lướt xuống, ngừng lại nơi đôi mắt một lúc khá lâu rồi rồi kéo xuống sống mũi cao thẳng.

“Thứ đệ, ta đã nghĩ rất nhiều lần, nếu ta có một đứa con sẽ ra sao, nó sẽ giống ngươi hay giống ta nhiều hơn, là trai hay gái, dù sao đi nữa ta tin ngươi sẽ yêu thương nó, sẽ là một người cha tốt.”

Tạ Khanh Lễ mím môi không nói.

Vân Niệm tiếp lời: “Ta biết tu sĩ khó có thai, đã kết hôn hai trăm năm chưa có gì động tĩnh, nhưng ta vẫn muốn một chút, còn ngươi?”

Tạ Khanh Lễ ngước mắt nhìn nàng lâu lắm, giữa ánh nhìn của nàng, y nói: “Phụ nữ có thai rất khó.”

Vân Niệm vỗ nhẹ y: “Ngươi thật sự không thích trẻ con sao? Xem thử Tô sư tỷ với Giang sư huynh con cái đều chạy nhảy rồi, Quạ Linh cũng có thai rồi, có lẽ sắp sinh, ngươi không muốn có một đứa con xinh đẹp giống ta sao?”

Có muốn chăng?

Thật lòng muốn.

Trước đây không ưa trẻ con, nghĩ trẻ con chỉ khiến phiền phức, chỉ muốn bên cạnh Vân Niệm sống cuộc đời bình yên.

Nhưng sau khi Tô Oánh cùng Giang Chiêu ba năm trước có đứa bé gái tên là Đường Đường dễ thương, lúc họ đặt đứa bé vào tay y, nhìn khuôn mặt nhỏ bé ấy khiến lòng y tan chảy.

Đứa bé nay đã ba tuổi, tràn đầy sức sống, rất thích đuổi theo y, Tạ Khanh Lễ cũng dốc hết tâm lực dạy bé luyện kiếm.

Nói chung, chỉ có Vân Niệm và Đường Đường mới có thể lấy được nét yêu thương từ y.

Nếu có một đứa con giống Vân Niệm, ôm đầu gối gọi y là phụ thân.

Chỉ nghĩ đến đã thấy mềm lòng.

“Ngươi cũng thích ư?” Vân Niệm hôn lên khóe môi y, “Ta cũng thích, biết tu sĩ khó có thai, những năm qua ta chưa có con, ta chỉ muốn hỏi ý kiến ngươi, ta bọn ta cứ thuận theo tự nhiên, miễn là ngươi không chán ghét là được.”

Nàng bắt đầu cởi mạch y y, đôi chân thon thả chủ động quấn quanh eo y, “Tạ công tử, đi sinh con chăng?”

Tạ Khanh Lễ chống tay nhìn nàng, dưới ánh trăng, y phục nàng xõa ra, thân hình trắng nõn mịn màng chỉ khoác nội y và quần lót, chính là thân thể y hàng đêm hai trăm năm qua đều hôn, y có một thứ mê đắm khắc nghiệt với nàng, chưa bao giờ bỏ qua.

Quả thật thân thể thân thiết, dù qua bao nhiêu năm, sức hấp dẫn vẫn ngày một tăng.

“Ta đẹp chăng?”

“... Đẹp.”

“Muốn chăng?”

“... Muốn.”

Vân Niệm tháo y phục ngoài của y, bám lấy vai hắn cười mỹ lệ: “Vậy Tạ công tử không mau đến thương yêu kẻ này.”

Tạ Khanh Lễ chống người hỏi nàng: “Sư tỷ, mang thai thật sự rất khổ cực, nàng sẽ chịu nhiều đau đớn.”

Vân Niệm véo má y, giả vờ tức giận rằng: “Ta biết chứ, chẳng chắc có thể mang thai, hai trăm năm nay chưa có, làm sao một đêm mà đã trúng được, ta nói chỉ là để ngươi có tâm lý chuẩn bị thôi, ta bọn ta thuận theo tự nhiên.”

Nàng siết eo y, ngẩng đầu hôn lên môi mỏng, sát gần răng hỏi: “Đương nhiên, nếu Tạ công tử có thể khiến ta mang thai, nữ nhi này đích thực phục ngươi.”

Thanh niên cởi y phục tràn đầy khí thế hôn xuống, Vân Niệm mở người đón nhận.

Nàng ngửa cổ, khi y nhập vào thở hổn hển: “Hôm nay nhẹ nhàng chút được chăng?”

Tạ Khanh Lễ dừng lại, không dám động, hỏi nàng: “Thân thể không khỏe chăng, ta không làm nữa được không?”

Vân Niệm nắm lấy người định rút đi, lại kéo y lại, thở dài đáp: “Không khó chịu, chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, hôm qua quá mãnh liệt nên hơi không khỏe.”

Mặt y đỏ ửng, có chút e thẹn nhẹ nhàng hôn môi nàng.

“Được thôi.”

Vân Niệm ôm vai y, mồ hôi nhỏ từng giọt trên người y, vì quá sung sướng nên gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng, trên trán hiện rõ mạch xanh, thở hổn hển không giấu được âm lượng khiến Vân Niệm trong lòng mềm nhũn.

Nàng đưa tay lau mồ hôi, chiếc mặt trong lòng bàn tay quá đỗi tuyệt mỹ, bao năm giận hờn chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt này thì cơn giận đều giảm bớt rất nhiều.

Họ đã ở bên nhau bao năm.

“Thứ đệ.”

“Ta đây.”

Vân Niệm nói: “Ta yêu ngươi.”

Tạ Khanh Lễ hôn lên môi nàng: “Ta cũng yêu nàng, sư tỷ.”

Mọi thứ đều chập chờn, Vân Niệm qua thân thể y có thể nhìn thấy trăng tròn trên trời đêm, vài vì sao lác đác, như những năm tháng trước khi hai người lần đầu bên nhau nơi suối nước nóng sân sau, chỉ khác khi đó thân thể tuy gần nhưng tâm không gần.

Đêm nay y rất dịu dàng, có lẽ vì nàng thoáng nhắc muốn có con, có lẽ vì nàng nhờ y nhẹ nhàng hơn, thế nên y hành sự giảm bớt gay gắt làm nàng chịu đựng được.

Vân Niệm ôm lấy y nói lại: “Ta yêu ngươi.”

“Ta cũng yêu nàng.”

Ðó là điềm hiểu giữa hai người, mỗi ngày đều sẽ nói với nhau tấm lòng.

Những lời ấy không phải “sến súa” thông thường, mà là lời thề nguyện dành cho nhau.

Sẽ luôn luôn yêu sâu sắc.

Ngày hôm sau, Vân Niệm lại ngủ đến tận chiều, vừa mở mắt đã thấy người bên cạnh nằm đó.

Y vẻ mệt mỏi dễ thương, mi dài rủ xuống che lấp bờ mi, như quạt nhỏ rung rinh.

Vân Niệm đưa tay chạm mi y, rồi lướt tới đuôi mắt.

Đôi mắt y rất đẹp, có thể nói gương mặt này treo trên tim nàng vậy.

Vân Niệm ngứa lòng, lại tiến lên hôn lên mặt y, hôn lên môi, véo mặt y chơi đùa. Da thịt y rất đẹp, trên mặt hầu như không có lỗ chân lông khiến nàng mỗi lần thấy đều cảm thấy vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

Mới hôn vài cái môi mỏng, Vân Niệm vừa rút lại, y đã giữ lấy eo nàng.

Y khẽ cười ấm ức, lật người xuống áp vào hôn nàng.

Vân Niệm cười rạng rỡ, bám lấy vai y đáp trả.

Hai người tỉnh dậy lại nũng nịu một lúc, cho đến khi mặt nhỏ của Vân Niệm đỏ lên, Tạ Khanh Lễ mới buông tha.

Y hôn lên mặt nàng: “Hôn ta làm gì, lưu manh hả?”

Vân Niệm cười ngọt ngào: “Đâu có, phu quân ta ta muốn hôn thì hôn, muốn thế nào thì thế, lột hết y phục đánh đuổi ngươi cũng được.”

Nàng tay mò vào thắt lưng y, ve vuốt từng vòng trên bụng săn chắc.

Ánh mắt Tạ Khanh Lễ ngày càng u ám: “Sư tỷ, tiếp tục vậy thì hôm nay ngươi sợ là không được ăn tối rồi.”

Vân Niệm vội đẩy y: “Ta không muốn đâu, ai muốn làm với ngươi chứ.”

Tạ Khanh Lễ ôm nàng vào lòng giảng giải, thấy nàng có chút mệt mỏi.

“Sư tỷ, buồn ngủ rồi sao?”

“Ừ, hơi chút.”

Vân Niệm cũng không rõ mình sao dạo này hay buồn ngủ, chưa làm gì đã muốn ngủ, trong một ngày có đến hơn nửa thời gian là ngủ.

“Vậy ngủ thêm chút nữa đi.”

Tạ Khanh Lễ vỗ lưng nàng dỗ dành, Vân Niệm nhắm mắt, tựa vào lòng y.

Lần ngủ này rất lâu, khi tỉnh lại trời đã gần tối.

Vân Niệm hơi đau đầu, tay đặt lên trán, đè nén cơn buồn ngủ.

Gần đây chẳng biết sao, cảm giác như tám trăm năm không ngủ được, mãi không tỉnh, tối hôm qua cùng y yêu đương đến nửa đêm, mới ngủ dậy chưa lâu lại thấy mệt, giờ cũng vậy, vừa mở mắt là đã hết một ngày.

Vân Niệm thở dài, ngoài kia tiếng động nhỏ nhặt chẳng biết Tạ Khanh Lễ làm gì, có lẽ chuẩn bị cơm, thường nàng tỉnh dậy đều được ăn cơm y nấu.

Quả nhiên, không bao lâu cửa mở, thanh niên áo trắng bước vào.

Y xắn tay áo lên tới khuỷu, cánh tay nhỏ nhắn khỏe mạnh nổi rõ gân xanh, vừa rửa tay xong còn dính nước, đến gần lấy tay định chạm mặt nàng.

Vân Niệm cười tủm tỉm tránh đi: “Tay ngươi lạnh quá!”

Tạ Khanh Lễ cố ý trêu chọc, hai người vật trên giường một lúc, trời đã muộn, y ôm nàng dậy.

“Ăn cơm đi, chút nữa nguội mất.”

Có người bế đi thật tốt, Vân Niệm ôm cổ y gật đầu: “Được rồi.”

Hai trăm năm qua, thói quen ăn uống của Tạ Khanh Lễ thay đổi nhiều, trước kia y không ăn thịt, những hồi nhỏ trải qua chuyện đau đớn khiến y không thể chấp nhận, nhờ nỗ lực của Vân Niệm mà giờ y đã dần chấp nhận.

Tạ Khanh Lễ trao nàng bát canh cá nóng hổi: “Sư tỷ, uống canh cho ấm người.”

Vân Niệm rất thích ăn cơm y nấu, sau khi quen ăn đồ do y nấu, rất hiếm khi ra ngoài nhà hàng, đi đâu cũng do y nấu.

Y rất giỏi ninh canh, dù là canh gì cũng khiến nàng thích thú, có thể uống hàng bát.

Cá được làm sạch, thực sự không có mùi tanh nào, thế mà vừa đưa vào miệng, nàng đã muốn nôn.

Bên trong dạ dày như trào lên một luồng buồn nôn không nói ra được, nàng quay mặt đi cố gắng nôn, nhưng một ngày chẳng ăn gì thì chẳng nôn ra được.

Tạ Khanh Lễ vội vàng tiến tới: “Sư tỷ, chuyện gì vậy?”

Vân Niệm không có sức, chỉ tay vào bát: “Đưa ra xa…”

Tạ Khanh Lễ liền bế nàng ra khỏi phòng ăn.

Y ôm nàng đến trường y mềm trong sân, đặt nàng xuống rồi nắm lấy cổ tay, truyền linh lực kiểm tra mạch kinh.

Gương mặt y trước đó lo lắng hiện rõ, thậm chí kinh ngạc, y như đóng băng, nắm cổ tay nàng không nhúc nhích.

Vân Niệm đỡ hơn chút, nhìn thấy dáng vẻ đó, cứ tưởng mình có vấn đề gì nghiêm trọng.

Nàng cẩn thận hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Tạ Khanh Lễ ngơ ngác ngẩng mắt nhìn nàng, sắc mặt lộ ra vẻ bối rối.

“Sư tỷ...”

Vân Niệm có chút hoảng: “Không phải... ta không đến mức tệ thế chứ...”

Lại có thể khiến Tạ Khanh Lễ kinh hãi đến vậy.

Nàng cố gắng vùng vẫy muốn mở tay Tạ Khanh Lễ, nhưng y nắm rất chặt, hơi thở ngập ngừng, mắt ửng đỏ.

Vân Niệm: “Ta không đời nào sắp chết đâu...”

“Sư tỷ, nàng đã có thai.”

Hai lời cùng vang lên.

Vân Niệm tưởng y đùa.

“Làm sao có thể chứ?”

Bất ngờ lớn khiến nàng giật tay rời khỏi y, tay kia đặt lên mạch của mình.

Nàng cố gắng tìm một dấu hiệu giả.

Thật sự có thai.

Tu sĩ khó có thai vì thể chất thay đổi qua bao lần thiên kiếp, tu vi càng cao càng khó sinh tử, hai người mấy trăm năm qua không tránh thai vài phần cũng do nghĩ mình nhất định không có duyên sinh con.

Hôm qua nàng chợt nghĩ đến chuyện này, còn tính hỏi ý kiến y, dù không thể cưỡng cầu nhưng vẫn có một chút mong mỏi.

Không ngờ lúc đó đã mang thai rồi.

Thai còn nhỏ, không dò kĩ mạch khó phát hiện, mấy ngày qua nàng rất mệt, ăn uống thanh đạm, hôm nay ăn ít đồ tanh đã nôn.

Không biết tâm tình lúc ấy thế nào.

Vân Niệm trừng mắt nhìn y, y cũng hoang mang, nhìn nhau, y một chân co trên nền nhà, tay ngọc vô thức nắm chặt.

Chưa từng nghĩ sẽ có con, thời gian qua chẳng kiêng khem gì mà còn không làm tổn thương nó.

Vân Niệm bỗng cười, véo má y hỏi: “Tạ công tử, có muốn không?”

Tạ Khanh Lễ chớp mắt, môi rung nhưng không nói được gì.

Có muốn không?

Chuyện này không phải do y quyết định.

Y không thể nói là được.

Y chỉ thều thào: “Sư tỷ, sinh con rất khổ cực, rất vất vả, nàng có muốn không?”

Vân Niệm ngồi khoanh chân trên trường y, cúi đầu hỏi y: “Ta nói không là không được sao?”

“Ừ, nàng nói không thì ta sẽ không ép, ta sẽ tìm cách không làm tổn thương thân thể nàng.”

Y nói câu ấy, nhưng ánh mắt vẫn đầy lo lắng, thương xót, hồi hộp và kỳ vọng thật sự.

Vân Niệm biết y băn khoăn, một mặt lo nàng chịu khổ, mặt khác là bởi đây là con của họ, y không muốn xa rời.

Y không có gia đình, số người còn lại y đều chăm sóc cẩn thận.

Vân Niệm hôn khóe môi y, nhìn thẳng vào mắt y, nói: “Ta muốn, đây là con của ta của ngươi.”

“Tạ Khanh Lễ, ta muốn, có thể đời này ta chỉ có một đứa con này thôi, đã đến là có duyên, ta rất mong muốn có con của ngươi.”

“Thứ đệ.” Nàng vuốt mắt y, mỉm cười dịu dàng: “Ngươi sẽ là người cha tốt.”

Nàng luôn biết Tạ Khanh Lễ.

Là tông chủ dẫn dắt Thái Sơ tông trăm năm ngự trị số một thiên hạ.

Là người chồng yêu thương chăm sóc nàng suốt hai trăm năm qua.

Là người cha, chắc chắn cũng sẽ là người cha có trách nhiệm, y sẽ bù đắp hết những thiếu thốn tuổi thơ mình cho con cái.

Giọt nước mắt ứa ra từ hai mắt Tạ Khanh Lễ, y cúi đầu không dám nhìn nàng.

Vân Niệm bất lực ôm chặt y hôn vài cái.

“Sao lại khóc?”

“... Ta không biết.”

“Vui chăng?”

“... Ừ.”

“Vui là tốt rồi, ta cũng rất vui.”

Nàng ôm lấy cổ y, vỗ vai y rằng: “Ôm ta đi.”

Tạ Khanh Lễ bật dậy ôm nàng vào lòng.

Vân Niệm hôn lên mặt y, giọng ngọt ngào như mật: “Sinh cho ta một đứa quỷ lắm trò, tương lai Thái Sơ tông sẽ sống động lắm đây.”

Tạ Khanh Lễ cười ngất, khóe miệng không kìm nén được.

“Sư tỷ, vất vả rồi.”

“Sau này ta cùng con đi thăm cha mẹ, nghe sao?”

“Được.”

Vân Niệm ốm nghén nặng, Tạ Khanh Lễ tìm đủ mọi cách cũng không trị được, một tháng nghỉ phép buộc phải gián đoạn, y đưa Vân Niệm về Tuyền Miêu Kiếm Tông.

Đạp Tuyết phong vẫn như cũ, nhà của họ cũng vẫn còn đó.

Tạ Khanh Lễ vừa đặt Vân Niệm xuống, vài người ở đỉnh núi vội vã tiến tới.

Tô Oánh ba năm trước sinh con, có chút kinh nghiệm, sờ mạch nàng.

“Không có gì, ốm nghén do thể chất, ta có phương pháp của Y Tiên hồi đó A Chi cầu xin, ngươi đi theo đơn mua thuốc.”

Sau khi biết Vân Niệm mang thai, Tạ Khanh Lễ thực sự buông tay giao việc Thái Sơ tông cho Bùi Lăng, tự mình đem Vân Niệm về Tuyền Miêu Kiếm Tông, Bùi Lăng nhiều lần lên Đạp Tuyết phong muốn thúc giục đều bị Phù Đàm Chân Nhân ngăn lại.

Hỏi ra là: “Ai dám ngăn ta gặp đồ đệ.”

Mỗi ngày uống thuốc trị nghén, khẩu vị Vân Niệm càng tốt hơn, cả ngày được Tạ Khanh Lễ đãi món ngon vật lạ.

Nàng sờ bụng, mặt vừa đáng thương vừa đáng yêu: “Ta béo lên thế này sao đây?”

Tạ Khanh Lễ hôn nàng, trao cho bánh ngọt: “Không béo, sư tỷ vẫn rất xinh.”

Vân Niệm nhận bánh ăn, một bên vuốt bụng tròn trịa than thở: “Phụ nữ có thai phình ra là chuyện bình thường, ăn ngon tinh thần tốt thì con cũng khỏe, ngươi không được ghét ta, không thì ta ly hôn ngươi.”

Tạ Khanh Lễ bất đắc dĩ cười khổ: “Ta không dám, sư tỷ vẫn luôn rất đẹp.”

Mặt nàng tròn hơn một chút, nhưng Tạ Khanh Lễ thấy lại còn xinh hơn xưa, hiện giờ nàng tràn đầy nét mong đợi và hân hoan của người chuẩn bị làm mẹ, ánh mắt sáng ngời lấp lánh khiến y cảm thấy mềm lòng vô cùng.

Rất đẹp, rất đẹp, nàng luôn rất đẹp.

Hoa đào trong viện rụng đầy, Vân Niệm bế bụng nhỏ hôn lấy y.

Tạ Khanh Lễ đỡ eo nàng hôn lại.

Đứa con của họ sinh vào đầu hạ.

Phù Đàm Chân Nhân, Bùi Quy Châu, Bùi Lăng, Tô Oánh, Giang Chiêu... thậm chí cả Quạ Linh và Trải Hành Tri cũng đến.

Tạ Khanh Lễ còn lo lắng hơn nàng, đi đi lại lại trong sân, trong phòng chẳng có tiếng động, y càng nghe càng sốt ruột, chỉ cảm thấy tim như bị siết chặt.

Nàng như gọi tên một tiếng, dù âm thanh không lớn nhưng đủ xuyên thủng mây trời khiến y nghe thấy, toàn bộ dây thần kinh căng thẳng đứt gãy, khi chưa ai kịp phản ứng, y đã lao vào.

Tô Oánh ngẩn người muốn đẩy y ra: “Ngươi vào làm gì?”

Tạ Khanh Lễ đi vòng qua nàng, lao tới bên cạnh Vân Niệm: “Sư tỷ, nàng đau chăng? Sao rồi?”

Y không do dự truyền linh lực, định cứu trị cho nàng, người vốn điềm tĩnh sao nay ấp úng bối rối, tay run rẩy.

Vân Niệm mồ hôi nhễ nhại, nàng không đau lắm, sinh con không quá đau, chỉ là quá sức, đứa bé mãi chưa ra khiến nàng khó chịu.

Thấy Tạ Khanh Lễ như vậy, nàng không nhịn được mỉm cười, nắm tay an ủi: “Ta không sao, không đau, chỉ là mệt quá.”

Thầy thuốc định đuổi Tạ Khanh Lễ đi, Vân Niệm ra hiệu, Tô Oánh hiểu ý ngăn lại.

“Không sao, để y ở đây, bên ngoài cũng chỉ thêm lo, Niệm Niệm cũng muốn có y bên cạnh.”

Đều là sản phụ nên không có ý kiến, y tá cũng đành chấp nhận.

Khi đứa trẻ sinh ra, Vân Niệm chỉ cảm thấy một làn ngủ tràn đến, nước mắt chảy xuống tai tóc.

Tạ Khanh Lễ không thèm nhìn đứa trẻ, quỳ bên giường cầm tay nàng hôn: “Không sao rồi, sư tỷ, không sao rồi.”

Y còn sốt ruột hơn nàng.

Vân Niệm mỏi mệt nhắm mắt: “Ta tỉnh dậy muốn ăn viên nguyên tiêu...”

“Được, ta đi làm ngay, sư tỷ hãy ngủ.”

Vân Niệm tỉnh dậy lúc trời đã tối, người được lau chùi sạch sẽ, cả chăn nệm cũng đã đổi mới, môi trường nghỉ ngơi ấm áp sạch sẽ giảm bớt phần mệt mỏi.

Tạ Khanh Lễ chắc đã giúp nàng trị liệu, cơ thể nàng không mệt như lúc vừa sinh, chỉ khí lực hao tổn nhiều, vẫn hơi buồn ngủ.

Nhưng trong lòng nghĩ về đứa nhỏ, không còn chút mệt mỏi nào nữa.

“Sư tỷ, cơ thể vẫn ổn chứ?”

Tạ Khanh Lễ luôn bên cạnh chăm sóc, nàng tỉnh dậy y liền hỏi han.

Vân Niệm ngồi dậy lắc đầu.

“Con đâu?”

“Ở phòng riêng, sư phụ họ đang trông nom.”

“Trai hay gái?”

“Gái.”

Lần này Vân Niệm cười vang, gãi cằm y: “Tạ công tử về sau lại có thêm người cần bảo vệ rồi đấy.”

Tạ Khanh Lễ lòng đầy hạnh phúc, hôn lên trán nàng, đáp lời trầm thấp.

“Sẽ làm vậy.”

Y sẽ bảo vệ họ trọn đời.

Phù Đàm Chân Nhân bế đứa trẻ tới cho nàng xem, trong phòng chật ních người, ánh mắt đổ dồn vào đứa trẻ quấn trong tã.

Nàng bé nhỏ, quấn trong tã càng nhỏ hơn, chưa mở mắt, mặt nhăn nhó không rõ giống ai, chỉ biết một thân đứa bé ngủ yên, nhịp thở đều đặn, miệng còn thở phì phì, khiến tim nàng muốn tan chảy.

Nàng bắt chước Tô Oánh dạy cách vỗ nhẹ cho em bé, mắt cười dịu dàng của người mới làm mẹ.

Trong tầm mắt liếc qua thấy thanh niên quỳ một gối bên giường.

Anh ta luôn canh chừng sau khi nàng ngủ, không nhìn đứa trẻ cũng không bế, chỉ biết con là bé gái.

Y cứng nhắc không dám động.

Vân Niệm đưa con cho y: “Thứ đệ, bế con đi.”

Tạ Khanh Lễ lông mi nhẹ rung, vô lực đưa tay ra.

Vân Niệm đặt đứa trẻ vào tay y: “Nó ngoan lắm, là con của chúng ta.”

Con của chúng ta.

Con của họ.

Con của Vân Niệm và Tạ Khanh Lễ.

Đề xuất Huyền Huyễn: Thần Đình Đại Lão Trùng Sinh Ký
BÌNH LUẬN