Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 95: If tuyến

Chương thứ 95: Tuyến if

***

Họ vốn dĩ chẳng nên gặp gỡ.

Vân Niệm vô cùng hối hận, nếu ngày ấy không đi lấy thuốc ức chế, hay thậm chí sớm hơn một chút, sớm từ bỏ chức vị mà lên tàu Noa đi về cựu địa cầu, chừng nào không đôi mắt nhìn thấy y thì liệu có hay chăng những chuyện này?

Bảo sao không gặp được Tạ Khanh Lễ, danh phận Omega sao lại để y phát hiện, vị Alpha mạnh mẽ nhất thiên hà sao lại quấn lấy nàng mãi chẳng rời, nàng sao lại bị y bắt buộc gắn chíp muôn đời.

Đ明明 chẳng làm điều gì, sao lại bị y mang về trung tâm tinh cầu, sao lại bị y bắt nạt, những ngày trong u mê nửa tháng ấy, nàng luôn không thể tìm ra lí do.

Người trên người rời đi một lúc, nàng biết y đi làm việc gì, nghe bước chân dần xa, tiếp rồi là tiếng mở chiếc hộp sắt, tiếng trong chai thủy tinh va vào nhau lách cách vang lên.

Y lại đến, nắm lấy cánh tay nàng, kim nhọn xuyên qua da thịt, dung dịch lạnh buốt được bơm vào mạch máu, động tác thuần thục khiến không mấy đau đớn.

Dịch phục hồi được truyền vào, cánh tay vốn mỏi không thể giương lên cũng từ từ động đậy, toàn thân uể oải mỏi mệt giảm đi bao phần.

Vân Niệm vẫn có thời gian nghĩ, y rốt cuộc là có tiền, loại dịch phục hồi này một lọ có thể bằng lương cả đời nàng, vậy mà y mua cả một thùng.

Trong nửa tháng này, mỗi ba ngày y lại tiêm cho nàng một mũi, nếu không bởi dịch phục hồi này, nàng đã bị y làm chết mất rồi.

Một vị Alpha đỉnh cao đã nổi giận, trước đó y vẫn đau lòng và có bảo vệ, che lấp tất cả, mãi đến giờ Vân Niệm mới biết chỉ huy trên chiến trường một mình quét sạch cả tinh cầu vậy thì nào thể là người tốt.

Y rất thông minh, nhiều chuyện dù không có kinh nghiệm, cũng có thể tự mày mò lĩnh hội, khiến nàng đau khổ tới mức tận cùng cũng chẳng là việc khó.

Trong phòng ngự thơm mùi trúc xanh nồng nặc, lấn át cả mùi hoa đào.

Đầu gối bị kéo lên, Alpha lại bước vào, Vân Niệm khóc thút thít, song tuyệt không thể khước từ.

Tạ Khanh Lễ lau đi nước mắt nàng, dễ dàng tìm ra nơi yếu nhất để chiếm đoạt.

“Ta có ba tháng thời gian, ba tháng này ta không rời ngươi.”

Y đã trao nàng án tử.

Tạ Khanh Lễ chưa từng nghỉ dài ngày như thế, vốn dĩ là kẻ cuồng công việc, nay chỉ cảm thấy kỳ nghỉ quá ít, thà trực tiếp từ chức hẳn, cùng Omega của mình ngày ngày quấn lấy nhau không rời.

Omega của y thật sự rất đáng yêu, y chẳng muốn rời nàng dù chỉ một giây, chỉ muốn lấy dây trói chặt đôi người lại với nhau, y yêu nàng đến như vậy.

Vân Niệm hoa mắt chóng mặt, không biết bao lâu rồi, thân thể ê ẩm không thể ngồi dậy, mùi trúc bao phủ khắp người, đợt phát nhiệt bị dập tắt lại bị hắn chủ thông tin khuấy động, lần lượt kéo hết lần này đến lần khác khiến nàng vô cùng khó chịu.

Cho đến hơi thở bên tai ngày càng dồn dập, chiếm đoạt ngày càng dữ dội, suốt nửa tháng qua nàng gặp không biết bao nhiêu lần, đây là tín hiệu nhất định.

Nàng cắn răng đẩy hắn: “Không được, Tạ Khanh Lễ——”

Alpha chẳng cho nàng bất cứ từ chối nào, trong chuyện này y nhất quán cương quyết, không hề nghe nàng, y đè chặt nàng, mang đến hai người cùng lúc cực lạc.

Nàng thiếu nữ đỏ mặt, ướt đẫm mồ hôi, mái tóc mai dính chặt bên mặt, cổ nghiêng lên gần như ngạt thở, môi đỏ hơi hé, song không thở được không khí trong lành.

Nàng thở không nổi, y lại hôn lên, truyền hơi thở qua người.

Biết bao lần kết hợp chặt chẽ, nàng toàn thân được ghi dấu tên Tạ Khanh Lễ, thế nhưng y vẫn kiên trì một lần nữa lần nữa gắn dấu chặt chẽ.

Không biết mệt mỏi, trăm ngàn lần, Vân Niệm lại lịm đi.

Hương vị dư âm sau kết hợp khiến Tạ Khanh Lễ cũng khó mà hồi phục, nhưng y vốn chịu đựng giỏi, dù sung sướng cũng chỉ khẽ thở hổn hển bên tai.

Y không thoát ra, chỉ nằm bên cạnh ôm chặt người mơ màng, thân thể Omega đặc biệt, tuy ngày qua hung hăng, nhưng có thông tin khuây dụ, dịch phục hồi trợ giúp, không có thương tích, chỉ là mỏi mệt kiệt sức rồi ngất đi, y dùng linh lực giúp nàng giảm nhọc mệt lúc ngủ.

Tạ Khanh Lễ hôn lên trán nàng ướt mồ hôi.

Dù rất kỹ tính, ngay cả bản thân cũng không thể chấp nhận mình đẫm mồ hôi, nhưng những gì của nàng trong mắt y đều trong sạch tinh khiết, từng tiếng rên rỉ khiến y muốn đem mọi thứ trao nàng.

Đó là Omega của y.

Y nhìn nàng lâu, trong nhà không còn mùi đào, chỉ khi gần nàng mới phảng phất ngửi được, cả căn phòng tràn ngập mùi trúc xanh khi Alpha hưng phấn.

Ngày trước y thấy Omega là phiền phức, thân thể yếu ớt tính tình mềm yếu, để trong nhà chẳng làm gì nên hồn, lại dễ cuốn đi trái tim Alpha, không muốn nghĩ mình vì sao lại gắn chíp Omega, còn phải chăm lo cho người mong manh này cả đời.

Thế mà vừa gặp đã sa vào lòng.

Nàng hoàn mỹ chẳng chỗ chê.

“Bảo bối.”

Y nghiêng người hôn lên môi nàng.

Nàng chẳng nhúc nhích, chăn bên ngoài đầy dấu vết y để lại.

Tạ Khanh Lễ rón rén rút lui, dù muốn lại tiếp tục, nàng cần nghỉ ngơi, y không thể thúc ép nàng quá đáng.

Vì động tác thuần thục, người đang say ngủ cau mày, y vội vàng hôn nàng.

“Không sao đâu, ngủ đi.”

Dỗ ngủ lại rồi, y đứng dậy, bế nàng lên đặt lên ghế tatami gần cửa sổ, lấy chăn phủ lại rồi gọi quản gia tới.

Y không ngẩng đầu, nói: “Dọn dẹp, thay cái mới.”

Quản gia cơ khí đáp: “Vâng, thưa chủ nhân.”

Chăn ra giường lộn xộn bị tháo xuống, sau đó được mang đi giặt giũ rồi thay chăn mới.

Hằng ngày cần thay chăn mới, nếu không Vân Niệm sẽ không ngủ yên, sợ nàng chịu không nổi, mỗi ngày y cho nàng ngủ vài tiếng, chờ hồi phục rồi mới tiếp tục.

Quản gia dọn dẹp nhanh chóng, lau chùi sạch sẽ, dọn ghế sofa cùng xích đu, xịt xịt thơm phòng rồi đóng cửa rời đi.

Tạ Khanh Lễ lại bế người thu mình lại, thay xong chăn mới, mùi tình ái nhạt đi phần nào, chăn mỏng phơi dưới ánh mặt trời mềm mại ấm áp, nhịp thở nàng dần đều đặn.

Y không buồn ngủ, song vẫn ôm nàng ngủ một chút.

Có nàng bên cạnh, y cũng có thể ngủ được chút yên ổn.

Vân Niệm tỉnh lại chỉ có mình, hắn không bên cạnh.

Trước đây đều là hắn làm nàng tỉnh, nay lần đầu sau nửa tháng nàng tự tỉnh, phòng chỉ có mỗi nàng.

Nàng khép mắt, gập người ấp ủ thân thể.

Đây là thời gian tỉnh táo hiếm hoi, nửa tháng qua với nàng vừa là thiên đường vừa địa ngục, sống chết mịt mờ, không rõ thời gian, không phân biệt ngày đêm.

Hắn đã phá toàn bộ tầng hai thành phòng ngủ, ôm nàng bất luận nơi đâu tha thiết quyện quấn, thỏa sức phát tán thông tin khuấy dụ nàng nhiều lần dấn thân phát nhiệt, lần lượt hợp nhất chiếm hữu.

Nàng chẳng nhìn rõ, tầm mắt luôn rung động, mồ hôi đổ trên người nóng bỏng như lửa.

Thỉnh thoảng hắn bế nàng ăn, thức ăn dinh dưỡng thượng hạng, cháo quản gia làm, cho đến khi nàng hồi phục sức lực lại rơi vào biển dục với hắn.

Điều khiến nàng sợ hãi hơn hết, rõ ràng rất ghét hắn, hắn luôn bắt nạt mình, nhưng suốt nửa tháng kề cận nàng ý thức được sự biến đổi của bản thân.

Nàng bắt đầu phụ thuộc hắn.

Chỉ cần hắn rời khỏi tầm mắt, nàng sẽ mất kiểm soát đi kéo hắn, gọi hắn, ôm hắn.

Dù khi hắn kết hợp, nàng chịu không nổi, song dưới nỗi sợ hãi trộn với không thể phớt lờ thỏa mãn.

Nàng nhìn thẳng thấy sự biến đổi của chính mình, nhưng không cách nào thay đổi bản tính loài.

Đó là hậu quả của dấu ấn muôn đời gắn chíp.

Alpha và Omega phát sinh sợi dây ràng buộc mạnh mẽ nhất, tim hoàn toàn giao phó cho nhau.

Nàng căm ghét, nhưng nàng là Omega, là Omega bị gắn chíp muôn đời của y.

Nàng đời này không thể rời hắn, bằng không phát nhiệt sẽ giết nàng, những kỳ phát nhiệt sau không thể chỉ trông cậy thuốc ức chế mà phải dựa vào y giải quyết.

Nàng không thể đi.

Nàng không thể về cựu địa cầu.

Vân Niệm lấy chăn trùm kín đầu, cuộn mình trong mền ngậm miệng khóc.

Tạ Khanh Lễ mở cửa vào nghe tiếng khóc, đứng cửa im lặng, hoặc có lẽ không biết nói gì.

Y vốn khôn ngoan, gặp sự việc gì cũng có cách xử lý, nhưng đối mặt Omega của hắn thì bất lực.

Dẫu sao nàng không thích hắn, luôn cảm thấy bị săn đuổi.

Tiếng khóc ngấm vào chăn vang lên như dao cứa tim y, khiến y cũng đau lòng, hương trúc xanh trong phòng thoảng dịu đi, mùi hoa đào mơ hồ còn đó.

Phát nhiệt chưa hết, sớm muộn sẽ quét đến.

Cho đến tiếng khóc ngắt quãng, nàng khóc đã lâu, lo nàng ốm nặng, Tạ Khanh Lễ đóng cửa bước vào.

Y kéo chăn, nàng không đủ sức phản kháng, chăn bị y trói buộc vội tháo dễ dàng.

Nàng thiếu nữ mặc váy ngủ trắng muốt, vì bị chăn đắp lâu ra mồ hôi ướt đẫm, gương mặt đỏ ửng, rõ vết nước mắt trên mặt, mắt sưng phù ngập nước mắt.

Một giọt lệ lăn dọc sống mũi, y quỳ gối hôn lên giọt lệ.

“Khóc gì vậy?”

Vân Niệm vung tay đánh một cái.

Đã yếu ớt, nhưng phát cơn như ngứa ngáy, khóe móng sắc vẫn để lại vết máu trên gò má hắn.

Nàng chẳng còn chút kính nể sâu sắc như lúc mới gặp, nay thích đánh thì đánh, thích mắng thì mắng, đưa tay là vạch áo vạch váy ra.

Nửa tháng nay Tạ Khanh Lễ không biết chịu bao nhiêu cái tát, trên vai, cổ, lưng và trước ngực toàn vết máu do nàng làm, y cũng chẳng giận.

“Cút đi!”

Như con mèo nhỏ dọa người.

Tạ Khanh Lễ lại nhô má bên phải tới: “Còn muốn đánh không, chỗ này cũng đánh mấy cái.”

Thái độ vô liêm sỉ khiến nàng càng tức giận.

Nàng lớn tiếng vạch trần: “Ép gắn chíp Omega phạm pháp!”

Y gật nhẹ, phớt lờ nàng vùng vẫy, bế nàng từ chăn ra, như bế trẻ con đặt vào lòng.

Chẳng ngạc nhiên lại đỡ chịu mấy cái tát, y không hiểu sao nàng lại thích đánh vào mặt, không thì ném gối, đá hắn, cấu, hoặc cắn.

Đến khi nàng không còn sức, yếu ớt dựa vào lòng y nhắm mắt không muốn đáp lời.

Tạ Khanh Lễ hôn mồ hôi nàng, xoa tóc ướt đẫm để lộ ra khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, hạ giọng ru lời: “Bảo bối, đừng giận nữa, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”

Vân Niệm đẩy y: “Cút đi, cút đi, phiền chết ta rồi!”

Nói phiền chết y, song lúc y lại gần mùi trúc xanh tỏa ra, nàng vô thức muốn tiến lại gần.

Đã hoàn toàn bị gán chíp Omega không thể kiểm soát cảm xúc, phụ thuộc cả thân thể lẫn tâm hồn với Alpha gán chíp, không thể kìm mình tiến lại gần.

Tạ Khanh Lễ cũng hiểu rõ điều này.

Y tuyệt không tiết chế tinh khí của mình, ôm nàng nhỏ nhẹ an ủi, vị chỉ huy trên chiến trường nhu mì như tì thiếp.

Vân Niệm vừa khóc, giọng khàn đặc mơ hồ: “Tại sao ngươi luôn bắt nạt ta… ta không hề chọc giận ngươi, ta chỉ muốn sống bình yên.”

Omega của y đau như vậy, y cũng đau lòng, ánh mắt đen thẫm dõi theo người trong lòng, đưa tay muốn an ủi, song đến sát chạm lại thôi dừng lại, không dám chạm.

Y đã đụng chạm nàng nhiều lần, nhìn kỹ nàng từng chút, chỉ mỗi lúc này không dám chạm.

Rất yếu đuối, vô trợ giúp.

Y chỉ có thể nghẹn ngào nói: “Ta không bắt nạt nàng đâu.”

“... Ngươi bắt nạt ta rồi… ta thật ghét ngươi, ghét đến muốn chết…”

Nàng không dừng được oán trách, Tạ Khanh Lễ không thấy ánh mắt nàng, nhưng nhìn được nước mắt rơi dài xuống cằm, từng giọt còn ngưng đọng.

Y vươn tay đón, nước mắt rơi vào lòng bàn tay.

Tim đau thắt không nguôi.

“Nàng luôn nghĩ ta bắt nạt nàng, nếu phát nhiệt mãi không được giải quyết nàng sẽ chết, Omega không thể dựa mình thuốc ức chế duy trì chừng ấy năm, ngay đến ta, một Alpha kiên cường cũng dần cam chịu không nổi, nàng sớm muộn phải có riêng cho mình một Alpha.”

Y cố ý hạ giọng, mong nàng dịu đi, song quên mất nàng vốn chẳng nghe y giải thích.

Vân Niệm không muốn đáp lại y, ánh mắt xa xăm nhìn xuống đất.

“Ta không muốn sinh con…”

“Ta không muốn con cái, ta uống thuốc rồi, nàng không thể thụ thai.”

“Ta không muốn ở đây.”

“Nàng muốn đi đâu cũng được, ta sẽ xử lý xong việc ở trung tâm tinh cầu rồi đưa nàng rời đi.”

“... Ta muốn đến chốn không có ngươi.”

Lần này y im lặng.

Vân Niệm ngước mắt nhìn hắn, lại nói: “Ta không cần ngươi, muốn đến chốn không có ngươi.”

Đôi mắt đối mặt, phòng ồn tịch mịch lạ thường.

Im lặng như vực sâu nuốt chửng tất cả, ánh mắt y nhìn nàng trầm lặng, không phân biệt nổi tâm tình, nàng không biết y nghĩ gì.

Nhưng đây là cơ hội duy nhất để phản kháng.

Nàng không sợ y, chắc chắn Alpha không thể hại Omega, nên nàng tiếp lời: “Ta chỉ muốn đi chốn không có ngươi, ta không thích ngươi, ngươi quá độc đoán.”

Tạ Khanh Lễ lúc này lên tiếng: “Thay cái khác, cái này không được.”

Vân Niệm cương quyết: “Ta muốn cái này, chỉ muốn cái này.”

Y lại im lặng nhìn nàng, ánh mắt càng lúc càng tối sầm.

Nàng nắm chặt tay, dưới ánh mắt y tim đập nhanh lên.

“Ta chỉ muốn cái này, ta không muốn ngươi!”

“Thay cái khác đi.”

“Không thay, ta chỉ muốn đây!”

“Bảo bối, ta không muốn giận nàng.”

“Vậy thì ngươi cứ giận đi, ta thật sự không muốn ngươi, ta muốn rời đi!”

Tạ Khanh Lễ nhìn thẳng đôi mắt nàng, yết hầu dâng lên cơn giông tố.

Nàng thấy không thoải mái dưới ánh mắt ấy, nuốt nước bọt rồi mở miệng: “Ta không muốn——”

“Có lẽ dấu ấn vĩnh viễn vẫn chưa đủ.”

Y ngắt lời nàng.

Vân Niệm còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên bị lật người, dưới váy vốn chẳng nhiều gì, y chỉ mặc quần ngủ, trúc hương bộc phát mãnh liệt, phát nhiệt của nàng ngay lập tức bị kích hoạt.

Vân Niệm vô lực, lời cứng đầu vừa rồi liền tan biến, ý thức tỉnh thì người đã tràn vào trong, tuyến dưới gáy bị cắn thủng, Alpha đổ mọi thông tin khí không giữ lại, nhìn Omega yếu đuối thở hổn hển, tóc đen rũ xuống, xương bướm gầy guộc đầy dấu tì vết suốt thời gian qua.

Nhìn nàng như vậy có đau lòng không?

Có.

Y đau, nàng cũng đau.

Rõ ràng đã gắn dấu vĩnh viễn, rõ ràng nàng cũng biết không thể rời xa y, rõ ràng thay đổi bản thân, mà vẫn không muốn hắn.

Dù luôn cảm thấy bị bắt nạt, song chiếm đoạt vốn là bản năng trời sinh của Alpha với Omega yêu thích, đây là Alpha không thể thay đổi.

Nàng muốn sống, sớm muộn cũng phải tìm Alpha trải qua phát nhiệt, tại sao không phải là hắn?

Chỉ có hắn.

Phải là hắn.

Alpha quá gian nghiệt, Vân Niệm không chịu nổi, quay đầu khóc nghẹn cầu xin y, nghĩ muốn y ngưng lại, song thân thể lại đáp trả, bởi phát nhiệt và dấu ấn vĩnh viễn nàng không thể kìm mình.

Song Alpha đang giận, Alpha đang giận thì không nghe lời, dễ cảm cũng khó chịu, hai người giấu diếm bao năm, tình cảm chẳng phải thoáng một lát đã hóa giải được.

“Bảo bối.” Y cúi người hôn lên lưng nàng, mồ hôi trên tóc rơi trên người nàng, “Ngươi là Omega của ta, chỉ có thể là của ta.”

Một giờ trôi qua, Vân Niệm đã hết sức để mặc y sắp đặt, y lại một lần nữa đè lên, ở thể xác Omega kết hợp, hương trúc tỏa mãnh liệt lan khắp toàn biệt viên.

Biệt viên rộng lớn, phía ngoài người sắc mặt trắng bệch.

Nàng ngồi trong xe, bên cạnh là một Alpha mặc đồng phục đen.

Biệt viên có tinh lực phòng hộ, tinh lực Tạ Khanh Lễ không ai Alpha nào phá nổi, bọn họ ngoài kia đợi nửa tháng chẳng thấy người bên trong ra.

Thay vào đó tinh khí ngày một mạnh mẽ.

Dù có lá chắn tinh lực vẫn không che giấu được, thông tin khí dày đặc ngột ngạt, bọn họ đều là Alpha, dĩ nhiên biết hương vị ấy nghĩa gì.

Đó là kết hợp lần lượt mạnh mẽ đến bậc này, hay nói cách khác là Alpha trong nhà cố ý phát tán thông tin khi khuấy dụ phản ứng phát nhiệt của Omega, liên tục lấy lý do kết hợp dập tắt phát nhiệt.

Không hề ngửi thấy hương vị Omega, chắc chắn bị y che chắn, bởi y phải biết ngoài biệt viên có Alpha đứng gác, không Alpha nào muốn Omega mình bị Alpha khác nghe thấy mùi.

Alpha mạnh mẽ chẳng kể dễ cảm cũng dữ dội.

Thẩm Thư Vũ sắc mặt tái mét, ngón tay nắm chặt gấu váy trên đầu gối.

Mùi hương trúc xanh mang phẩm chất thuộc về nàng, nàng yêu thích thông tin khí của y, nàng tưởng y sẽ là của nàng.

Lẽ ra là của nàng, nàng mới là Omega thượng phẩm, là công chúa hoàng gia.

Nhưng y một lần nữa tát vỡ mặt nàng.

Chắc chắn nàng biết ý tứ y, rằng y mãi không là của nàng.

Y chỉ sẽ là của Omega đó.

“Công chúa, còn chờ không, chỉ huy sẽ không gặp ta đâu.”

Thẩm Thư Vũ nhắm mắt: “... Chờ.”

Nàng bất lực, phải chờ.

Nàng vô cùng hối hận sao lại dám nghĩ đến Omega kia.

Không ai biết thủ đoạn Tạ Khanh Lễ nghiệt ác nhường nào, trước mặt biết bao người giết thư ký hoàng tộc, nổi loạn với hoàng gia, vua giận dữ định phái người bắt y, vậy mà cùng đêm y hack hệ thống vận hành hoàng gia, chiếu ròng rã trên màn hình bằng chứng nghi binh hoàng gia với tộc côn trùng.

Thẩm Thư Vũ biết sự tình, hoàng gia từ lâu đã mục nát, âm mưu cộng tác tộc côn trùng nhiều năm, tộc côn trùng không đánh chiếm trung tâm tinh cầu nên nơi đây yên bình, còn nhiều tinh cầu xa xôi hoàng gia xem nhẹ, thậm chí giúp tộc côn trùng xâm nhập.

Đó là hiệp định hai bên.

Tạ Khanh Lễ bất ngờ biết rõ, không biết khi nào.

Câu cuối cùng y để lại là——

Chúc may mắn.

Hắn sắp ra tay.

Đêm ấy, một lãnh đạo cấp S bị ám sát.

Bên thiên hà không ai biết việc này, y chết lặng lẽ, trong vòng vây khó vượt qua, chỉ có Tạ Khanh Lễ mới làm được.

Hắn đã ra tay, quyết không bỏ qua bọn họ.

Hoàng gia sợ hãi, không biết còn bao chứng cứ trong tay y, cũng không biết trình độ y cao đến đâu, e ngại cử người ám sát y sẽ trả thù.

Thẩm Thư Vũ là người bị xua ra thay thế.

Vua giao nàng nhiệm vụ, dù phải đánh đổi mạng sống cũng phải xin hắn tha thứ, buông bỏ hận thù hoàng gia.

Đó là nhiệm vụ bất khả thi, song nàng không thể khác.

Nàng hận sâu sắc vì bị xúc phạm lớn thế, công chúa đầu tiên nhận ra tàn độc của Tạ Khanh Lễ.

Vân Niệm nghĩ mình sắp chết mỗi ngày, lúc tỉnh táo chỉ lúc y cho ăn, dịch phục hồi nhanh cạn, y lại sai người mang thêm thùng mới, hằng ngày đều tiêm thuốc ức chế.

Khoảng cách Omega và Alpha thể hiện rõ rệt nhất.

Vân Niệm không biết vì sao các Omega trong thiên hà chịu được cùng Alpha trải qua phát nhiệt, trong mắt nàng giống như giày vò cực hình ước mình chết đi, y không buông tha một ngày nào, ba tháng nay như ba năm với nàng.

Dịch giữa đó nàng chịu không nổi, Tạ Khanh Lễ cùng nàng xem phim ran rả, đó là ngày thư thái duy nhất, sau đó y luôn quấn lấy nàng trải qua những khoảnh khắc tình ái, Alpha mạnh mẽ Omega mềm yếu chẳng thể chống đỡ.

Nàng bị bế đi tắm rửa, vừa từ bồn tắm lên hắn đã muốn tiếp tục, Vân Niệm cuối cùng chịu không nổi.

Nàng lấy khăn tắm bên cạnh quất mạnh lên người y: “Ngươi đừng quá đáng, có tin ta chết cho ngươi xem đấy!”

Những ngày này khiến Omega hỗn loạn, nàng thẳng tay đánh hắn, trút giận lên người.

Omega của mình phản kháng dữ dội, phát cảm và phát nhiệt dần bị kiềm chế, giờ đây họ đã có thể rời khỏi biệt viên, nàng cuối cùng cũng không chống nổi, gồng mình chống cự thương tâm.

Tạ Khanh Lễ ôm nàng an ủi: “Tốt tốt, ta không động nữa, mình ngủ nhé?”

Lần này y không nói dối, bế nàng trở lại lúc quản gia đã dọn dẹp xong.

Omega bên cạnh ngủ say, y không buồn ngủ, sau phút giây ngũ mê mãn tận hưởng thân thể khoan khoái, giờ trí óc tỉnh táo, chẳng thể ngủ được.

Y ngồi dậy tựa đầu giường, nhìn người rúc trong mền ngủ say, thỉnh thoảng vuốt tóc nàng.

Nay thân thể nàng nhuốm toàn tinh khí, ba tháng dấu ấn đủ để nàng gắn bó với y.

Y mềm lòng quá mức, chỉ cần bên nàng, như thể biến thành một con người khác.

Ngày trước không hiểu vì sao Alpha có dục vọng độc chiếm Omega mãnh liệt, biết mình có Omega mới hiểu, đó là liên kết tâm hồn không thể tránh khỏi, tỉ lệ phù hợp rất cao, dù Vân Niệm sợ hãi không dám thừa nhận song đó là sự thật không thể chối cãi.

Thông tin khuấy dụ cả hai dễ dàng sa vào tình ái chứng tỏ mức độ phù hợp cao đến nhường nào.

Họ là định mệnh nhau.

Tạ Khanh Lễ hôn lên trán nàng.

Y đứng dậy mặc quần áo, gột rửa dịu dàng, trở lại khuôn mặt chỉ huy lạnh lùng tự tại.

Ra ngoài xử lý vài người.

Việc nên làm từ lâu, chỉ là đẩy lên sớm hơn.

Bởi vì bọn họ đã đụng tới người không thể động.

Vân Niệm ngủ dậy đã là trưa ngày hôm sau.

Vẫn là căn phòng ấy, chỉ khác người hay quấn quít bên nàng giờ không còn kề cận.

Nàng có chút nhớ hắn.

Ý thức rõ ràng, dù không muốn thừa nhận, ba tháng kết hợp lần lượt, họ trải qua kỳ phát nhiệt và phát cảm đầu tiên, dù có ghét y song dưới dấu ấn vĩnh viễn cũng phải phụ thuộc.

Đó là toan tính của y.

Vân Niệm ngồi dậy, trong nhà có phòng thay đồ riêng biệt, áo quần hắn không nhiều, nhưng quần áo mua cho nàng vô số, dựng kín một căn phòng nhỏ.

Ba tháng qua nàng chỉ mặc đồ ngủ, tùy ý lấy chiếc váy liền mặc vào.

Vân Niệm kéo mở cửa, quản gia đứng bên dưới sảnh lớn không lên ngăn cản.

Nàng thử bước xuống, nó vẫn đứng yên.

Vân Niệm nhẹ nhàng bước tới cửa, vừa chạm tay lên tay nắm, giọng máy móc vang lên.

“Phu nhân, chủ nhân sắp về.”

Vân Niệm nghiến răng, ngoảnh lại ánh mắt giận dữ: “Ta không được ra ngoài sao?”

Quản gia gật đầu: “Được.”

Lần này tới lượt Vân Niệm ngẩn người.

Không ngờ nó chịu đồng ý, nàng tưởng Tạ Khanh Lễ chỉ cho nàng hoạt động trong biệt thự.

“Chủ nhân nói phu nhân có thể hoạt động trong biệt viên.”

Vân Niệm: “Ta muốn ra ngoài biệt viên.”

“Chủ nhân nói đợi hắn về.”

“... Ta vì sao phải nghe hắn?”

“Chủ nhân nói nếu không nghe sẽ chẳng mềm lòng ban đêm.”

Ấm ức.

Chắc chắn là lời uy hiếp.

Quản gia không có cảm xúc, đương nhiên không hiểu ý tứ câu chuyện, chỉ tuân theo dặn dò của Tạ Khanh Lễ trước khi đi, song Vân Niệm nghe hiểu rõ.

Đồ không biết xấu hổ!

Nàng tức giận mở cửa bung ra.

Ánh sáng chói mắt, ba tháng qua lần đầu tiên bước ra biệt thự, cảm nhận ánh nắng ngoài trời, không như bị y đè trước ban công, danh chính ngôn thuận cho rằng là cho nàng ra phơi nắng.

Vân Niệm đưa tay che mắt, tạm thời chưa quen.

Quản gia đưa cho nàng chiếc ô, nói: “Phu nhân có thể đi vòng quanh biệt viên.”

Vân Niệm chán ghét cả chủ lẫn quản gia, tùy tiện lấy dù rồi đi ra ngoài.

Không ngoài dự đoán, cổng lại khóa chặt.

Biệt viên vốn hơi hoang sơ kia giờ đã khác nhiều, trồng nhiều hoa cỏ, xây dựng trang trí nhiều thứ, ba tháng ở biệt thự y rõ ràng đã sai người sửa sang, giờ trông đúng là một căn nhà đàng hoàng.

Nhà?

Vân Niệm lại tức giận.

Đâu có phải nhà nàng, nàng tựa như bị rửa não mà vô thức nghĩ đây là nhà hai người.

Cổng cũng đi không ra, quản gia theo sát, nàng đi quanh biệt viên ba vòng, trời hơi tối, chân tay mỏi mệt.

Nàng ngồi trên xích đu trong vườn, bao quanh bởi hoa cỏ từ sao Phi Lệ, y trang trí nơi đây rất có vị sống, nhiều thứ trang trí theo sở thích con gái, nếu là bạn bè nàng rất muốn khen đẹp.

Nhưng y là Alpha độc đoán vô lí.

Quản gia đứng cách nàng không xa, Vân Niệm mắt nhìn vô định, đầu óc trống rỗng không nghĩ nổi gì.

Nàng một khi trầm ngâm có thể ngốn nguyên một ngày, ngồi mãi trong vườn đến khuya, phía xa vang tiếng xe qua lại.

Vân Niệm ngước mắt nhìn, không để ý.

Ngoài Tạ Khanh Lễ còn có ai, trong biệt viên chỉ có nàng, hắn và quản gia.

Nàng nhìn chiếc xe vào cổng rồi dừng lại, một người cao lớn bước xuống, dù xung quanh tối không bật đèn, vẫn thấy vóc dáng thẳng tắp.

Vân Niệm và quản gia ở xa cổng, trong vườn lại không có đèn, cả hai im lặng, nàng lặng lẽ nhìn chàng thanh niên, mong chàng vào biệt thự, đừng làm phiền.

Ở khoảng cách xa như vậy, nếu nàng không nói chuyện, chàng chắc khó phát hiện.

Song nàng đã đánh giá thấp một Alpha từng chiến đấu trong chiến trường nhiều năm, bản năng và tinh lực, cùng thông tin khí nàng phát tán khiến chàng dễ dàng xác định vị trí.

Tạ Khanh Lễ không do dự nhìn về phía nàng, dù hai người cách xa, dù bên nàng tối như mực, vẫn chính xác xác định.

Vân Niệm nhìn y đi tới, trong lòng biết tiếc nuối, vẫn không đuổi được người này, hắn lại tới quấy rầy.

Song sau cơn phiền loạn là hy vọng nhiều hơn.

Nàng nắm chặt tay, chặt môi dày mới kiềm chế lòng muốn tiến đến ôm hắn, dấu ấn vĩnh viễn khiến hai người chỉ cần đến gần nhau đều muốn dính lấy, một lòng trung thành trọn đời.

Tạ Khanh Lễ cuối cùng ngồi xuống trước mặt nàng, quản gia rời đi, trước khi đi không quên bật đèn xích đu vườn lên.

Ánh sáng xung quanh bừng sáng.

Y quỳ một gối trước nàng, Vân Niệm vẫn dựa người ngồi trên ghế, ôm chân, váy trắng che đến bắp chân, đôi chân trắng nõn không mang tất.

Y kéo váy nàng xuống che kín mu bàn chân, hỏi: “Lạnh không?”

Vân Niệm không đáp, im lặng nhìn mắt y.

Tạ Khanh Lễ vẫn nhẫn nại quỳ trước mặt, nghiêng người hôn mép môi nàng.

Vân Niệm ngẩng đầu né tránh: “Đừng chạm ta.”

Giọng rất nhỏ, nhưng y nghe rõ.

Y cũng không giận, biết nàng nói không phải thật lòng, dấu ấn vĩnh viễn khiến nàng khát khao chạm vào, tay nàng vô thức muốn đáp trả lại bị nàng ngăn.

Nàng luôn cứng đầu, có chuyện không thể cứng ép.

“Nhớ ta không?”

Vân Niệm cảm thấy y thật không biết xấu hổ: “Nhớ cái gì, nhớ thì tốt đừng về, thích đi đâu đi đó.”

Tạ Khanh Lễ cười lại: “Nhưng nếu ta không về nàng sẽ nhớ ta đó.”

Vân Niệm đỏ mặt hậm hực đá một cú: “Cút!”

Cú đá kia nàng ra sức, Tạ Khanh Lễ cười ngả người rồi giữ lấy cổ chân, đứng dậy bế nàng đặt lên đùi ngồi xuống.

“Cút đi, đừng đụng ta!”

“Tại sao Omega của ta ta không thể đụng?”

“Ai mà là Omega của ngươi!”

“Vân Niệm là.” Tạ Khanh Lễ giữ chặt cổ tay nàng, cắn môi dưới hôn: “Ngửi xem mùi trên người nàng, có phải không?”

Vân Niệm mặt tái mét.

Hương trúc xanh như gió núi thoảng mát, hậu vị có chút hơi lạnh, là tinh khí độc nhất vô nhị của Tạ Khanh Lễ.

Nàng thân thể từ trong ra ngoài tỏa ngát hương hắn.

Tiểu cô gái bĩu môi, càng nghĩ càng uất ức, lầm bầm mắng: “Ngươi thật phiền, sao lúc nào cũng bắt nạt ta...”

Thấy nàng tức giận lại, Tạ Khanh Lễ vỗ nhẹ lưng an ủi: “Ta không có ý bắt nạt, sao nàng cứ nghĩ ta bắt nạt, đừng giận, hay là gặp lại?”

Dù sao y cũng từng bị đánh không ít, nàng duy nhất có thể trút giận là đánh hắn.

Vân Niệm càng nghĩ càng giận, vùng vẫy tránh mặt, nói: “Ta thật ghét ngươi, ghét các ngươi Alpha, ngươi thật vô lý, trước đây ta chưa từng gặp ngươi, ta có đời sống riêng!”

Tạ Khanh Lễ cứng họng.

Y thật sự vô lý, ép buộc rồi dụ dỗ nàng.

Nàng chửi hết câu, y dỗ mãi.

Rốt cuộc nàng lặng lẽ nói một câu:

“Ta thật sự không thích ngươi.”

Tạ Khanh Lễ không biết nói gì, chỉ cảm thấy màn đêm lạnh đến đáng sợ.

Nàng cúi đầu, lại nói thêm: “Ta sẽ không thích ngươi, ta ghét ngươi.”

Dù trái tim cứ vô thức tiến gần, dù không thể từ chối dấu ấn vĩnh viễn, rồi sẽ trao hết cho y.

Nàng vẫn không muốn thích hắn.

Chính là không muốn.

Bị mang đến nơi này bất ngờ, xa lạ, bị Alpha gắn chíp, sao nàng có thể yêu y.

Tạ Khanh Lễ im lặng ôm chặt hông: “Ừ.”

Y chấp nhận quá dễ dàng.

Vân Niệm không nói, biết phản kháng vô ích, để y ôm mình thu mình trong lòng.

Nàng hơi buồn ngủ, chẳng biết bao lâu, cằm đột nhiên bị người nắm, người vốn im lặng bất ngờ trì uy thế hôn xuống.

Diễn ra quá đột ngột, Vân Niệm không kịp phản ứng, hơi thở bị cướp đi, đầu óc trống rỗng, y bế nàng về biệt thự, lúc bị khống chế, y rời môi nàng, nàng nhìn y tháo cúc áo.

“Không thích thì không thích, ta thích nàng là đủ.”

Lúc bị chiếm hữu, Vân Niệm ngẩng đầu, chàng thanh niên hôn lên dái tai thì thầm: “Nàng cứ nghĩ ta bắt nạt, thì xem như bắt nạt đi, ta chỉ muốn bắt nạt nàng, giờ ta đang bắt nạt nàng, bảo bối, đừng ngủ, nhìn kỹ, cảm nhận kỹ.”

“Ta không chỉ bắt nạt, ta còn yêu nàng, Omega của ta, ta yêu nàng.”

Vân Niệm một tay che mắt không muốn nhìn, hắn khiến nàng chống không nổi luôn muốn thoát khỏi, lời nói kia khiến nàng vừa tức vừa ủy khuất, song thân thể lại đáp lại.

Không biết từ lúc nào má nàng bị nâng lên.

Nàng mơ màng mở mắt, một giọt mồ hôi rơi đúng lúc vào mặt.

Môi cong vút chuyển động, y lại bắt đầu nói:

“Bảo bối, xem này.”

Xem gì?

Xem mặt y?

Nàng không muốn nhìn, hắn chẳng có gì đáng xem, nàng đã nhìn chán ngấy.

Vừa muốn nhắm mắt, Tạ Khanh Lễ lại nói:

“Xem này, ta vừa đi kiểm tra thông tin phù hợp, biết số liệu chưa?”

Vân Niệm không biết, cũng chẳng muốn biết.

Nàng run rẩy.

Y nói tiếp:

“Chúng ta là trăm phần trăm.”

Y vừa nghiêm nghị vừa sốt ruột, nàng cuối cùng bùng nổ đẩy y ra.

“Vậy ta tin rồi, số liệu đó nghĩa là sinh ra vốn thuộc về nhau, nàng là Omega của ta, ta là Alpha của nàng.”

Như lời quỉ ám, y sao nói nhiều vậy?

“Ở bên ta trọn đời, chờ ta xong việc, ta mãi không rời xa nàng.”

Không rời.

Y là kẻ điên, từ nhiều năm trước y đã rõ sự thật này.

Đã từng chỉ muốn báo thù, giết ý tối thượng, chưa từng mơ sẽ chiếm hữu chung thủy một người, cùng dục vọng vô tận.

Cách Alpha bộc lộ tình cảm là chiếm hữu.

Giống như bây giờ, lần lượt kết hợp.

***

Đề xuất Trọng Sinh: Trọng Sinh Thập Niên 80: Ly Hôn Rồi Mới Bắt Đầu
BÌNH LUẬN