Chương 73: Giới Giới Nam Tứ - Hai Mươi Lăm
Vân Niệm tựa người lên sập mềm, ánh mắt lim dim sắp chìm vào giấc ngủ, bên cạnh bày la liệt các loại trái cây thơm ngọt, trong lòng còn ôm chặt cuốn truyện nói chuyện.
Trong lúc mê man, có người thu lại sách, cúi xuống ôm nàng vào lòng. Vân Niệm ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, quên hết những chuyện ngày thường, trong vô thức vòng tay ôm lấy y, khẽ rên rỉ than thở:
— “Mệt chết mất...”
— “Ngủ đi, sư tỷ, ta sẽ cùng ngươi chợp mắt thêm chút nữa.”
Nàng được đặt nằm trong chăn ấm, thiếu niên cũng chui vào, vòng tay ôm nàng thật chặt. Vân Niệm lại chìm vào mơ mơ màng màng.
Lần tỉnh dậy kế tiếp khi trời đã tối, trong phòng ấm áp, ngoài kia gió thổi rít, bên cạnh ngồi một người.
Vân Niệm ngẩng đầu nhìn, thiếu niên khoác trên người áo trong trắng, tựa đầu giường cùng nàng đắp chung tấm chăn mỏng, miệng thoăn thoắt lật từng trang sách trong tay.
Biếc trăng đêm chiếu rọi ngọc hoàng ngọc trên sập, ánh sáng lạnh làm nổi bật đường nét khuôn mặt y sắc sảo hơn, nửa tối nửa sáng, đường viền nét mờ ảo.
Y chăm chú đọc sách, yên tĩnh vô cùng, nhìn chẳng khác nào học giả trường nọ thức đèn nghiên cứu sách.
Cảm nhận được ánh mắt nàng, thiếu niên Khinh Niệm cúi đầu nhìn nàng.
Y đột nhiên áp môi lên:
— “Tỉnh rồi sao?”
Giọng nói trong trẻo thanh khiết, làm đầu óc vốn chưa tỉnh hẳn của Vân Niệm càng thêm mờ mịt. Nàng lừ mắt nhìn y một hồi lâu, thiếu niên rồi cũng chịu buông tha.
Y vỗ nhẹ vai nàng, thu khí trong người giúp nàng thở đều, thấp giọng hỏi:
— “Sư tỷ hôm nay làm gì?”
Vân Niệm giờ chỉ cần nhìn thấy y là nổi giận, lồng trong chăn đá chân vào y thật mạnh:
— “Việc gì tới mi, cút đi!”
Tạ Khanh Lễ mỉm cười, tiến đến hôn lên má nàng:
— “Sư tỷ, ta dẫn ngươi ra ngoài chơi được chăng? Sắp đến Đông Chí rồi, ngoài phố cũng khá náo nhiệt.”
Ra ngoài ư?
Vân Niệm sáng bừng mắt, che giấu chút ý niệm nhỏ:
— “Hay lắm, ta đi chơi nhé!”
— “Ừm.”
Thiếu niên đáp lại nhẹ nhàng.
— “Sư tỷ mau dậy mà mặc quần áo.”
Vân Niệm đang lo toan, không để ý sắc mặt thâm trầm của Tạ Khanh Lễ, chỉ chăm chú nghĩ đến chuyện sắp có cơ hội trốn thoát.
Nàng mau lẹ mặc áo ngoài, thiếu niên còn lấy áo choàng phủ lên người nàng.
— “Ngoài trời lạnh, mặc thêm nhiều vào.”
Vân Niệm mắt sáng lên:
— “Ta đã chuẩn bị xong, chớp nhoáng ra chơi thôi!”
Nàng bộ dáng đáng yêu khiến Tạ Khanh Lễ cổ họng khô ráo, vọng lên tiếng “ừm” như nghẹn trong họng.
Vân Niệm nhìn y khom người tháo sợi xích bạc ở mắt cá chân mình, không nhịn nổi cười tươi rói.
Chỉ cần tháo là được, chẳng mấy chốc có thể thảnh thơi chạy trốn!
Y nắm lấy tay nàng, cùng đi vào thành, dạo bộ lâu lắm. Vân Niệm mới nhận ra nơi này quả nhiên khuất sâu, chẳng trách nàng ngồi ngoài cửa chờ nửa buổi chẳng thấy bóng người.
Thành Hưu Ninh là nơi gia tộc Bùi gia khai cơ, một thành lớn trong vùng. Mùa đông đã tràn về, người đi lại trên đường mặc áo dày cộm, gương mặt chen chúc bên nhau chạm vào vai nàng.
Nàng trong lòng hồ hởi, người đông thì dễ hành sự lắm, chỉ cần thoát được Tạ Khanh Lễ thì có thể trà trộn vào đám đông.
Nhưng trước hết phải tìm gặp Phù Đàm Chân Nhân, chuyện ở Nam Tứ Thành thật khiến nàng không yên lòng. Tạ Khanh Lễ lại muốn nàng yên trí chờ ở đây chờ mình về, làm sao nàng có thể yên tâm vậy?
Hai bên phố dựng đèn lồng đủ sắc màu, tiếng rao ngả giọng vang vọng, y dẫn nàng đến một điểm. Khi nhìn rõ đồ y muốn mua thì Vân Niệm hơi nhướn mày:
— “Lại ăn món này sao?”
Tạ Khanh Lễ đưa cho nàng một xiên kẹo hồ lô:
— “Sư tỷ thích ăn.”
Y chẳng hề ham gì món này, chỉ vì nàng thích mà mua thôi.
Thiếu niên ánh mắt trầm lắng dịu dàng, cầm kẹo hồ lô kiên nhẫn chờ nàng nhận lấy.
Vân Niệm dằn nén sự bối rối khó tả trong lòng, chấp tay nhận lấy.
Kẹo hồ lô ngọt ngào, tan chảy nơi môi, lúc lắng lại lại pha chút chua thanh.
Tạ Khanh Lễ trên đường quan tâm nàng rất chu đáo, món gì nàng liếc một cái là y đều mua về hết.
Bình thường nàng chỉ dám mơ về cuộc sống thoải mái như vậy, ngờ đâu một ngày thực hiện nơi nhiệm vụ thế giới này.
Hai tay họ nắm lấy nhau, ngón tay đan kết, thân hình y cao lớn, nàng phải nghiêng mặt ngước nhìn mới thấy khuôn mặt y.
Một xiên kẹo ăn dở còn đọng lại, lòng nàng chất chứa nỗi niềm, có diễn giỏi đến đâu cũng không thể gượng gạo hoàn toàn.
Thiếu niên tự nhiên phát hiện nàng không tập trung, nhưng không hỏi mà vẫn đưa nàng dạo quanh chợ phiên.
[Ngươi định trốn lúc nào?]
Vân Niệm ghét cay ghét đắng cắn một miếng hồ lô:
— “Ta biết sao đây, chẳng phải nhìn y nắm tay chặt thế sao!”
[Không chạy sao?]
— “Chạy chứ, ta cũng không biết y làm gì ở Nam Tứ Thành, ta phải tìm cách giúp y, làm sao có thể quanh quẩn ở đây hoài?”
— “Sư tỷ...”
Thiếu niên chợt lên tiếng.
Vân Niệm vô thức đáp:
— “Ừ?”
Y hỏi:
— “Kẹo hồ lô ngọt chứ?”
Vân Niệm không hiểu sao y đột nhiên hỏi vậy, ấp úng gật đầu:
— “Ngọt.”
— “Ta thử chút.”
Y cúi xuống hôn nhẹ, liếm trôi chút đường ở khóe môi.
Nhanh đến mức nàng chưa kịp phản ứng thì y đã rời khỏi môi nàng.
Vân Niệm mới nhận ra y đã dẫn nàng tới một con ngõ nhỏ, bên trong không bóng người, y đứng chắn trước mặt che chắn hết cho nàng.
Hệ Thống: [Ta thật sự chịu thua bọn tình nhân nhỏ này.]
Nàng chẳng nghĩ y sẽ làm vậy.
Thiếu niên lại hôn lên má nàng:
— “Ngọt lắm.”
Nàng không rõ ý gì.
Vân Niệm mặt đỏ bừng, vội quay đi:
— “Ngươi... ngươi làm gì đấy?”
— “Muốn hôn cô phu nhân của ta thôi.”
— “Ai là phu nhân ngươi chứ!”
Tạ Khanh Lễ đương nhiên trả lời:
— “Vân Niệm.”
Y cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng, lại nói:
— “Vân Niệm là phu nhân của ta.”
Vân Niệm im lặng bất ngờ.
Trời ơi thật là không thể chống đỡ!
Nàng quay mặt nhẹ ho khan vài tiếng, gắng gượng muốn vẫy tay thoát khỏi tay y, thiếu niên nắm chặt không buông.
Y còn cười khành khạch như sợ nàng không biết y vui mừng.
— “Đi thôi sư tỷ, ta đưa ngươi đến chợ hoa mua vài bông, trồng trong sân, năm sau mùa xuân tới hẳn sẽ rất đẹp.”
Y nắm tay nàng đi qua con ngõ, trái tim nàng đập nhanh, những ý định trốn chạy bất chợt bị phá vỡ, đầu óc lúc bận nghĩ đến y, lúc lại nhắc nhở mình phải có trách nhiệm, xoay quanh trong đầu làm nàng cảm thấy rối bời.
Chợ hoa cách ngõ lớn rẽ phải độ trăm trượng, đứng bên ngoài đã nghe thấy tiếng người ken đặc, không kém phần náo nhiệt so với chợ phiên.
Tạ Khanh Lễ kiên nhẫn giải thích:
— “Người Hưu Ninh khi mùa đông tuyết rơi trồng hoa Xuân Ninh, hoa Xuân Ninh sẽ nở vào trận tuyết đầu tiên năm sau, người Hưu Ninh lấy đó làm tượng trưng hy vọng năm mới thuận lợi hanh thông.”
Y dừng lời, nghiêng nhìn cô gái bên cạnh, thành ý lẫn tiếng nói đều nhỏ nhẹ:
— “Gia đình bình an, sum vầy đoàn viên.”
Đôi mắt đen như mực chỉ toàn là nàng, ánh mắt chỉ chứa duy nhất nàng.
Rõ ràng bên cạnh có biết bao kẻ khác, song Vân Niệm chỉ có thể nhìn thấy chính mình trong mắt y.
Nàng thở dốc, mũi cay xè, hàng mi run rẩy.
Bên cạnh y lau vai nàng đi qua, nàng nhanh chóng kéo mình lại, tránh ánh mắt y như sợ bị nhìn thấu.
— “Ừ.”
Nụ cười trên môi thiếu niên ngưng đọng thoáng chốc, rồi vội kìm lại, vẫn là vẻ thản nhiên tự tại.
— “Sư tỷ, ta đi mua hoa nhé.”
— “Được.”
Y níu tay nàng bước vào chợ hoa, ở đây người đông nghẹt, nhiều quầy bán hoa Xuân Ninh, nhưng không chừa một quầy nào không đông đảo người dân vây quanh.
Thiếu niên lúc này thả tay khỏi nàng.
Y cao gầy, đứng chen trong đám đông vẫn thoáng nổi bật, vốn thích tĩnh lặng không ưa ồn ào, lần đầu thấy y chỉnh tề xếp hàng chờ mua hoa, cùng phường dân ở chung một chỗ.
Vân Niệm nhìn lâu rồi nghẹn họng không thốt nên lời, mắt cũng cay xè.
[Đây là cơ hội tốt, nếu muốn trốn ngay giờ này. Ngươi chẳng phải muốn tìm hiểu chuyện Nam Tứ Thành sao?]
Tạ Khanh Lễ không để nàng điều tra, giam giữ nàng nơi này cũng là bởi không muốn nàng dính líu.
Nàng trái tim không yên, quá sợ y đi vào cái định mệnh đã an bài, sợ bản thân không thể thay đổi vận mệnh y.
Nàng chẳng thể ở lại đây, vẫn cần tìm người Cố Lâm bàn tính phương kế kế tiếp.
Vân Niệm không dám nhìn y thêm dù chỉ một lần, dựa vào nhóm người chen chân, bước đi vội vã.
Nàng rời khỏi chợ hoa, ngay lập tức chạy như bay, cố gắng kìm nén hoảng loạn, tiến về phía đông đúc.
Nàng không bỏ rơi y.
Tuyệt không hề bỏ rơi y.
Chỉ đơn thuần là muốn tìm cách thay đổi kết cục, phải nói cho Cố Lâm biết những chuyện này, vì Cố Lâm giàu kinh nghiệm, sẽ có thể tìm ra phương thuốc giải.
Nàng muốn cứu y.
Vân Niệm dừng chân nơi vắng vẻ, nhắm mắt niệm chú khởi động trận pháp truyền tống.
Trận pháp vừa thành, nàng mở mắt chuẩn bị bước vào, bỗng chạm phải đôi mắt đen sâu hút.
Y đứng đối diện trận pháp chẳng lên tiếng ngăn cản, cũng chẳng động thân.
Một tay cầm giản hoa đã gói, tay kia khoanh ra sau, nhìn nàng.
Ánh mắt y như đã tắt ngấm, bình yên lặng lẽ. Dù nàng quyết định thế nào cũng không cản.
Vân Niệm há miệng nhưng lời nói chẳng bật ra.
Có thể thảo luận với y sao? Y cũng chẳng biết sợ điều gì, nhất định không thể để nàng rời đi.
Nhưng không cho nàng đi, nàng không biết Nam Tứ Thành rốt cuộc sẽ xảy ra điều gì, không hay y bỏ ra công sức làm gì. Nỗi lo sợ khiến nàng ngồi không yên, sợ một ngày sẽ xảy đến cái kết trong nguyên tác.
Nàng biết mình phải rời đi.
Mắt nhìn vào đôi mắt y, thấy trong lòng y không sóng gió.
Chân nàng cũng đứng yên tại chỗ.
Nàng đã nói sẽ không bỏ y, sẽ luôn ở bên cạnh.
Hai người đứng đối diện qua trận pháp, lâu sau trận pháp mất linh lực tan biến.
Người vốn tạc như pho tượng lấy lại động tác, tiến đến nắm chặt tay nàng.
— “Sư tỷ, sắp có tuyết rồi, ta về thôi.”
Giọng y bình tĩnh như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Vân Niệm không đáp, để y kéo đi theo đường cũ.
Hai người không lời, một sự im lặng đáng sợ như vực sâu muốn hút mọi thứ.
Khi về đến phủ, y không buộc lại sợi xích bạc.
Thiếu niên quỳ góc tường, lấy cái xẻng nhỏ đưa cho nàng:
— “Sư tỷ, trồng hoa Xuân Ninh vào lúc tuyết rơi là tốt nhất, đợi tuyết lần kế tiếp rơi sẽ nở rực rỡ.”
Bởi năm nay đã sắp kết thúc.
Một lần tuyết rơi nữa phải năm sau.
Vân Niệm nhận cái xẻng nhỏ, ngồi cạnh y đào hố.
Nàng đào đất, y gieo hoa. Đôi tay trắng lạnh dính đầy đất, phong cách cầu toàn của y trong phút giây này biến mất hoàn toàn.
Y mua nhiều cành hoa, trồng đầy góc sân.
Vân Niệm thầm hỏi:
— “Có sống được không?”
Thiếu niên cười cong mắt:
— “Chắc chắn sẽ được.”
Tuyết đã rơi thoăn thoắt, hai người ngước mặt nhìn trời, chỉ thấy những bông tuyết trong đêm rơi rơi, phủ trắng trên đầu, phủ lấp từng kẽ tóc.
Y nói:
— “Hy vọng sư tỷ được bình an.”
Lời thật lòng.
Là điều y mong muốn.
Vân Niệm trong lòng đáp:
— “Cũng mong Tạ Khanh Lễ bình an.”
Bình an thuận lợi, nghiệp này trọn vẹn.
Đêm nay y dịu dàng vượt quá độ, không nhắc đến chuyện ở chợ hoa, bữa ăn cũng biết múc thức cho nàng.
Vân Niệm nghĩ y không giận.
Nàng uống hết chén cháo nhỏ, lòng mới thở phào.
Không giận là tốt.
Nhưng thực tế lại cho thấy nàng không hiểu y đủ sâu.
Vừa cất bát, y liền áp đến, môi y lạnh lùng, tay không buông cổ sau nàng, tay kia tháo cúc áo và dây lưng.
Vân Niệm đẩy y đi, song y không phản ứng, những kháng cự này với y mà nói như gãi ngứa mà thôi.
Nơi ăn ở tầng một, y đẩy nàng lên lầu, vừa hôn vừa cởi áo ngoài, nàng loạng choạng đi theo.
Hệ Thống lúc Tạ Khanh Lễ lao vào đã biến mất.
Gác lửng thắp lò sưởi không lạnh, song suốt đoạn đường trên lầu nàng chỉ còn nội y, y ấn nàng xuống sập, quỳ hai bên hôn nàng.
Vân Niệm trong khoảnh khắc này phát giác y mất kiểm soát tình cảm.
Hoá ra không phải không giận, mà là đang kìm nén cơn tức.
Ăn xong mọi việc, giờ là lúc y tính sổ với nàng.
Nội y bị cởi, y cúi xuống, nàng cong lưng thở hổn hển, đẩy vai y nhưng chẳng dời chút nào, quyển sách đặt mở trên sập, nàng mơ màng nhìn trang giấy gấp, đó là quyển tranh, trong tranh hai người đối diện ngồi, chữ nhỏ bên cạnh ghi gì đó.
Đầu óc Vân Niệm sáng tỉnh đột ngột, y... y sao lại xem sách đó!
Quần lót bị tháo, đầu ngón tay mang chai đi qua, nàng siết chặt rèm gấm, chịu đựng kìm nén nỗi đau không rơi giọt nào. Y mở môi định hôn, hơi thở đan xen nhau.
Đến lúc chắc chắn nàng sẵn sàng y mới buông môi, ngẩng dậy nhìn nàng.
Nàng không khoác gì, vẻ đẹp khoe ra rõ rệt, mắt như thu thuỷ nhìn y, khi bị nàng nhìn như vậy, toàn thân kinh mạch như sôi trào.
— “Ta đến Hợp Hoan Cung cầu lấy bí thuật, đã nhớ không ít, thử xem thế nào?”
Vân Niệm đầu óc mơ màng, chỉ nghe y nói, chẳng hiểu y nói gì.
Thiếu niên nhìn quyển tranh, thấy bức tranh mở ra, họng y nuốt nước bọt:
— “Sư tỷ, ngươi không nói thì ta tính là đồng ý, đêm nay ta sẽ tu luyện lại.”
Tu luyện gì?
Vân Niệm không rõ.
Y lấy nàng ngồi trên lòng, lại đến gần hôn.
Nàng mới trải qua chuyện này, không biết sao y tiến bộ thần tốc vậy, hai người cùng xuất phát điểm, y giờ chỉ cần một tay một môi đã khiến nàng mất lý trí, chìm vào trạng thái quên hết kháng cự.
Eo thon bị nâng lên rồi ấn xuống, Vân Niệm cau mày, siết chặt vai y.
Y áp nàng, trên trán nổi gân xanh, mồ hôi từng hột rơi lên người nàng.
Song như vậy không ổn, phiền não đến mức muốn khóc, nàng muốn trốn thoát, song mạnh mẽ tay chân y ôm thít vùng eo.
— “Tạ Khanh Lễ...”
Nàng níu vai y nghẹn ngào.
Thiếu niên thấy sắc mặt nàng vẫn tái nhợt vì đau đớn, dừng lại không dám tiến thêm, cúi đầu hôn lên nốt ruồi đồng tâm trên ngực nàng.
Nốt ruồi đồng tâm bị y hôn lên, cảm giác khó tả lan tỏa theo kinh mạch, tâm trí rung động, thức tỉnh, linh lực tràn vào quét qua nhận thức của nàng.
Nơi vốn là cánh đồng xanh mượt chẳng biết từ đâu mọc lên nhiều bông hoa đỏ hòa không hợp, ẩn mình trong cỏ xanh, yên tĩnh ngủ say. Đến khi linh lực y tràn vào, như làn gió phơn phớt.
Như nhận biết điều gì, tim nàng nhảy thình thịch, hoảng hốt cố vùng vẫy thoát thân.
Y áp nàng, linh lực hóa gió cuốn qua những bông hoa đỏ vừa mới nở ấy, xông thẳng vào các kinh mạch.
Vân Niệm thở dốc, bật khóc:
— “Tạ Khanh Lễ, dừng lại!”
Y hôn lên nốt ruồi đồng tâm, nốt ruồi phát sáng rực rỡ, hoa trong nhận thức ngày càng nhiều, từ bông nhỏ nhú rõ ràng phát triển dần, mỗi cơn gió kéo theo cảm giác hạnh phúc gần kề cái chết.
Vân Niệm siết chặt y, móng sắc xước trầy đầy lưng y, từ trước đến nay chưa từng rối loạn đến thế.
Chỉ nghe nói thần giao cách cảm, đạo lữ có thể thông linh, tâm thần tương giao, song ấy chỉ là nghe nói, ít người đạo lữ thật sự làm việc này vì nhận thức là nơi ẩn mật, tâm thần và ký ức đều nằm trong đó.
Nhận thức nàng không biết từ khi nào mọc thêm những bông hoa đỏ rực rỡ, nàng thậm chí không hay biết. Như những bông hoa mọc trên tâm hồn mình, gió thoảng qua làm run rẩy tâm thần.
Sức ép đến nghẹt thở khiến nàng chẳng thể suy nghĩ, không thấy y bắt đầu làm gì, khóc gào ngăn cản, thậm chí định gọi Thính Sương trợ giúp chém y:
— “Sư đệ, đệ chớ làm vậy! Tạ Khanh Lễ!”
Y không nghe, hành động song hành cố làm nàng thêm mê đắm, truyền linh lực thông qua pháp thuật hợp tu, kinh mạch nàng sôi sục, linh lực phục thượng bất đắc dĩ, chỉ còn y nhẹ nhàng sắp xếp.
Tạ Khanh Lễ nghiêng đầu nhìn nàng, mồ hôi nàng rơi trên thân y, nước mắt tuôn rơi như suối, vết cắn làm vai y thấm máu, song lòng y lại thanh thản, thấy nàng như vậy, những cơn tức giận và lo lắng bị cảm giác mãnh liệt đè xuống.
Lời nàng nói khan hiếm không thành câu, khóc đến khàn tiếng, mong muốn cạy nốt ruồi:
— “Sư đệ, đệ cầu ngươi, ta sợ, ta sợ... Tạ Khanh Lễ!”
Y ngừng động tác, cơn sóng tạm lắng, nàng thở phào như trải qua cơn chết.
Y rút lui, nàng tưởng y mềm lòng buông tha, ngả sang một bên, nào ngờ y ôm nàng đi đến bên cửa sổ, đặt nàng nằm lên sập mềm, trải đủ đệm lụa.
Thiếu niên mở cửa sổ, tuyết trắng như nhung rơi rơi.
Phòng được y bày trận giới, gió ngoài không thể lọt vào, lò sưởi cháy ấm, không chút giá lạnh, nhưng cả hai có thể ngắm tuyết rơi vô biên.
Y thấy mặt nàng đầy nước mắt, cuối cùng cũng mềm lòng.
Tạ Khanh Lễ dịu dàng:
— “Sư tỷ, đây là trận tuyết đầu tiên ta xem cùng nhau.”
Vân Niệm nhìn mơ hồ xuống tuyết, ánh mắt mập mờ chỉ thấy tuyết rơi trắng xóa, cây đào sân phủ tuyết dày, dưới ánh trăng càng nổi bật.
Nàng ít khi thấy tuyết lớn như vậy, tuyết đẹp lắm, đó là lúc y hành động.
Vân Niệm lấy lại tỉnh táo, cổ nghiêng, mày liễu hơi nhăn, tay nàng siết chặt tay y, móng tay cào mạnh vào cánh tay y.
Tạ Khanh Lễ nhìn nàng, hôn lên tai nàng, chầm chậm thực hiện những việc, nói ra điều ấp ủ lâu nay.
— “Sư tỷ, ta thích cùng ngươi làm những chuyện này, từ lâu trong lòng đã tưởng tượng hôn lễ sẽ diễn ra trước lúc tuyết rơi, phòng hoa chúc cũng là lúc tuyết rơi, như bây giờ, bên ngoài tuyết rơi dày, ta và ngươi mãi mãi vương vấn nhau.”
— “Ngươi thích không? Có thoải mái không? Vui chăng khi làm chuyện với ta?” Y không đợi nàng trả lời, hay có lẽ không cần lời nàng đáp, tiếp tục:
— “Ta thích, ta rất vui, ta muốn trao ngươi tất cả của ta.”
— “Câm, câm miệng!”
Vân Niệm chìa tay bịt mồm y.
Sao y lúc nào cũng thích nói mấy chuyện này vào lúc này?
Tạ Khanh Lễ lại giữ tay nàng, đôi mắt dán chặt:
— “Lần hôn đầu tiên của ta là với sư tỷ, lần đầu rung động là sư tỷ, lần đầu muốn chết sống bên nhau cũng là sư tỷ, tất cả lần đầu đều là sư tỷ.”
— “Ta muốn bên ngươi trọn đời, ta yêu ngươi chỉ yêu ngươi, muốn ở cùng ngươi sau tuyết rơi, muốn hôn nhau trong mưa, bên nhau đến trắng đầu.”
Nước mắt thiếu niên rơi.
Song sự tránh né của nàng như ngọn kim đâm chí chót tim.
Nàng muốn đi, nàng sợ y, nàng không muốn y.
Thiếu niên nhìn về nốt ruồi trên ngực nàng, nốt ruồi ngày càng mờ nhạt, tay xương khớp chạm đến nốt ruồi:
— “Sư tỷ, sao nốt ruồi đồng tâm vẫn còn nhỉ?”
Nàng ý thức mơ hồ.
Tạ Khanh Lễ cúi xuống hôn môi nàng, áp sát tai hỏi:
— “Ngươi sợ y như thế, nên muốn rời đi phải không? Song ta là người như vậy, biết ta muốn gì không?”
Thiếu niên giữ chặt nàng, giọng nói mang sự cuồng điên quen thuộc:
— “Ta chỉ muốn làm chuyện này, giữ ngươi trong lòng, làm tất cả điều ta muốn với ngươi, để ngươi nhận lấy tất cả ta cho, nghiền nát xương huyết, hòa quện máu thịt, sống trong cuốn hút, chết cũng không dứt.”
— “Sư tỷ, ta yêu ngươi, sao ngươi không yêu ta?”
Tạ Khanh Lễ đặt tay nàng lên ngực, tim đập mạnh vang rền, khiến trí nàng tỉnh táo thêm chút.
Y còn tiếp tục hỏi:
— “Rõ ràng là ngươi chủ động đến với ta, nói sẽ mãi ở bên, vậy vì sao lại chạy trốn, vì sao bỏ lại ta, vì sao không cần ta?”
Y dường như giận dữ ngày càng sâu nặng, hung tợn khiến nàng mờ mịt thêm.
Nước mắt y rơi, hàng mi rung, van lơn điên cuồng nàng.
— “Ta không buông bỏ ngươi, đời này không còn gì ngoài ngươi, chỉ có một người, muốn có một mình ngươi, mọi thứ của ta đều thuộc về ngươi, mọi thứ ngươi có đều chỉ thuộc về ta, muốn đi thì một chiêu chém ta đi.”
Nước mắt Vân Niệm rớt thành từng hạt, thở gấp muốn ôm y cầu xin tha thứ, song y giữ chặt tay nàng, trầm giọng hỏi:
— “Sư tỷ, ngươi nói cho ta biết, nốt ruồi đồng tâm kia khi nào mới biến mất?”
Nốt ruồi kia khi nào mới biến mất?
Khi nào nàng mới có thể yêu y như y thương nàng, không chút đắn đo?
Nàng mở mắt đầy hoang mang, nhìn vào đôi mắt đỏ thẫm của y, hé miệng:
— “Đừng khóc, sư đệ...”
Y bỗng ngừng lời.
Y nhìn nàng, nàng nhìn y.
Y cho nàng cơ hội nói.
Tạ Khanh Lễ hỏi:
— “Ngươi sẽ đi sao?”
Nàng không nói.
Nàng không biết.
Y lại hỏi:
— “Ngươi muốn đi chăng?”
Hai tâm hồn vẫn đang giao thoa, sự hiện hữu rõ ràng, thế nhưng câu hỏi này như ngăn cách hai trái tim, im lặng là con dao bén tạc mạch máu tươi rói.
Tạ Khanh Lễ bật cười, nước mắt rơi lên mặt nàng, như lạc đường xa lạ, nguyện mong nàng cho chỗ sống.
— “Sư tỷ, có thương ta chút chăng, ta chỉ còn mình ngươi...”
Nước mắt y đông đặc và dày đặc, nàng chẳng thể chống lại.
Vân Niệm lạ lùng lấy sức, giằng ra tay y giữ.
— “Sư đệ, ngươi cúi xuống.”
Y cúi lại, nàng ôm lấy vai y.
— “Ta muốn ở bên ngươi.”
Nàng nói.
Chẳng biết có đi hay không, chẳng biết tương lai thế nào.
Chỉ biết muốn ở bên y thật lòng.
Làm những việc này chẳng hối hận.
Lưng y cứng ngắc bật dậy, ôm nàng mặt đối mặt, lại tiếp tục chuyện chưa dứt trước đấy, không để nàng có giây phút bình tâm, cực kỳ cuồng nhiệt nhanh chóng chiếm lĩnh ý thức nàng.
Dưới bầu trời đen tuyền bay trắng những bông tuyết.
— “Sư tỷ, ta cùng ngươi chết nơi này đi.”
Dù chết cũng không buông tay, chết cùng y.
Chết nơi chỉ có hai người.
— “Ngươi cùng ta chết nơi này, không bao giờ ra ngoài nữa, sư tỷ, cùng ta chết đi.”
Đề xuất Cổ Đại: Liễm Tài Nhân Sinh