Hoa Chỉ bỗng vung tay mở bức màn, đối mặt với Chu San, trước hết là ánh mắt ngạc nhiên, rồi lại chứa đựng vẻ ngượng ngập, khiến nàng chẳng biết nên mỉm cười hay tức giận. Nàng thật gan dạ, dẫn theo một nha hoàn bước ra, chẳng nói chẳng rằng lại còn cho người lui về, chẳng hề sợ chuyện chẳng lành làm tổn hại danh tiếng.
Dẫu vậy, nàng cũng hiểu rõ nguyên do môn nữ nhỏ ấy tới đây, suy đoán đoán kẻ nào đã nói cho nàng biết việc mở hàng buôn bán mới, nàng đến đây chỉ nhằm bày tỏ sự ủng hộ bằng cách này.
“Nên trở về đi, lát nữa này bổn tỳ sẽ sai người thu xếp đồ các thứ đóng hộp, đem đến tận nơi cho nàng.”
“...Vâng.” Chu San vốn ít khi giao thiệp cùng người chị họ này của mình, trong lòng phần nào xem thường. Rõ ràng nàng là Hoa gia đại cô nương mà lại bị các muội muội khác áp chế, thuở ấy mẫu thân cũng từng nói tính cách chị họ giống hẳn tiểu cô nương, nàng cũng cho rằng vậy.
Thế nhưng một năm trôi qua, chị họ đã chứng minh rõ ràng mình chẳng hề yếu đuối. Không hiểu sao Chu San lại cảm thấy phần nào e dè người chị họ ấy, đặc biệt khi biết gia đình muốn gả nàng cho công tử họ Hoa... nàng càng không dám chống đối lời chị họ. Trước nay, nàng chưa từng kể cho ai, rằng thật lòng rất mến mộ người em họ thường lén lút hái hoa cho mình.
Nha hoàn đầy lòng cảm kích, cúi mình tạ lễ Hoa Chỉ, sợ vị cô nương đổi ý, liền vội leo lên xe ngựa ra hiệu cho người lái mau lăn bánh.
Chu San lặng lẽ vén khe cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy chị họ đã tiến về phố Li Vân Hạng, nàng dẫn theo Hoa gia tam cô nương, chỉ mang theo đôi nha hoàn bên mình, tự nhiên tự tại mà đi giữa đường phố, chẳng ai dám khinh thường, những người đi qua còn nhường bước cho họ.
Quả thật khiến người ta ghen tị. Chu San cắn môi, lúc trước thật ra nàng đã nghĩ sẽ van xin chị họ cho đi cùng, song...
“Thanh Thanh, nàng nghĩ chị họ có phải không thích ta chăng?”
Nha hoàn ngạc nhiên gật đầu, “Sao có thể vậy? Tiểu nô tỳ chưa từng nhận ra điều ấy.”
Chu San cúi đầu vò vò tay, “Mỗi lần gặp mặt, chị họ chỉ khách sáo nói vài câu, có một lần chị họ đến Chu gia, ta đưa hai chiếc khăn thêu do chính tay mình làm muốn nhờ chị họ chuyển cho em họ, song đến lúc rời đi lại quên mất hay cố tình bỏ lại rồi.”
Nha hoàn không biết sự việc này, tuy vậy, nàng cũng chỉ mới độ mười bốn mười lăm tuổi, song tâm tư thấu suốt, lại điềm tĩnh, chẳng thế mà bà đại phu nhân mới giao cho chăm sóc Chu San.
Giờ đây, nàng suy nghĩ chốc lát rồi thầm hỏi nhỏ, “Việc này lão phu nhân có biết hay không?”
Chu San lắc đầu, “Không dám để cho tổ mẫu hay biết, chỉ có mẫu thân biết mà thôi.”
“Đại phu nhân nói gì?”
“Mẫu thân hơi không vui.” Chu San tuổi còn nhỏ, song cũng đã có chút mưu trí, không nói hết cùng người dưới, thực ra nàng không chỉ không vui mà còn nói ra nhiều lời khó nghe. Mẫu thân luôn cho rằng Hoa gia nay đã hạ thấp cửa nhà, cho rằng gả đi sẽ thiệt thòi, nàng dù đồng ý phần nào lý do ấy, song nếu người đó là em họ thì chẳng có gì mà không thể chịu được.
Hơn nữa, tiểu cô nương tính tình nhu mì, nàng gả đi rồi không cần lo bị mẹ chồng chèn ép. Chị họ dù có tài giỏi, song một nữ nhân đâu thể suốt ngày quản gia, mẫu thân nói, về sau Hoa gia nhất định phải trao cho em họ, làm cháu đích tôn Hoa gia, chẳng phải một ngày sẽ là người đứng đầu sao?
Nghĩ đến đó, Chu San đỏ mặt.
Thanh Thanh hết lòng vì nàng chủ, suy nghĩ một hồi rồi nói, “Đại cô nương hẳn là quên mất thật, lúc nãy tiểu nô tỳ không nói nàng có mặt ở đây mà chị họ vẫn liếc nhìn thấy, chứng tỏ nàng quan tâm lắm, sao có thể không thích nàng được?”
Chu San lập tức an lòng, nàng cũng chẳng làm điều gì khiến chị họ không vui, giờ đây, nàng ngoan ngoãn nghe lời quay về cũng chẳng làm gì sai.
Hoa Chỉ cũng nghĩ đến Chu San, chẳng thể nào khác, mỗi khi trông thấy nàng là lại nghĩ đến bậc trưởng bối định gả nàng cho Bách Lâm. Thực tâm, nàng không tán thành chuyện này, nên mới không thân cận Chu San, không cho nàng có chút cơ hội nghĩ xấu.
Việc kết duyên giữa chị họ em họ, là người có kiến thức vượt thời đại đương nhiên hiểu rõ nhược điểm, song đại cục đã an bài, không thể lấy đó làm lý do từ chối, lại muốn xem xem Bách Lâm có thật lòng với Chu San hay không. Nếu có thì thuận tình gả, nếu chỉ vì lợi ích, thì dù Bách Lâm đồng ý cũng không chịu.
Chỉ có việc này không thể trì hoãn, chờ Bách Lâm kết thúc chuyến du hành là phải dứt điểm, Chu San đã mười hai tuổi, gia đình quyền quý vốn lập kế hôn nhân sớm, không thể để Bách Lâm lỡ mất nàng.
Chốn phố phường càng lúc càng rộn ràng, đã đến cửa Li Vân Hạng, đủ hương sắc quyện vào mũi, người đi ra đi vào tay cầm thức ăn nhặng nhịp từ bên Li Vân Hạng bước ra, qua cầu vòm hong hanh tới Lục Đài Cảng; cũng không ít người đi từ Lục Đài Cảng qua cầu rồi vào Li Vân Hạng.
Cầu vòm vốn do Hoa Chỉ sai người dựng, nằm giữa hai con ngõ ngang nhau.
Hoa Linh lần đầu chứng kiến cảnh tượng này, kinh ngạc cất tiếng thầm, “Quả thật đông người.”
Nghênh Xuân che miệng cười khẽ, “Lúc trước chỗ này mới sửa chữa đã có không ngớt người hỏi khi nào khai trương, rồi bà quản lí họ Trần sau khi xác định ngày đã dán vài tờ thông báo bên Lục Đài Cảng, cũng đã báo với mọi người, nếu ai hỏi thêm sẽ nói ngay ngày mở cửa. Cô nương nhìn đó, còn đâu cần nàng phải nghĩ cách quảng bá, người đông nghẹt không chui lọt nổi.”
“Tốt lắm, lúc mở hàng hải vị cũng bảo Trần Lương dán thông báo ở chỗ này.”
Một tiếng cười vang lên từ Hoa Linh.
Bất ngờ, Trần Lương trán mồ hôi nhễ nhại trong đám người chen chúc mà bước ra. Đàn ông so với trước kia đen hơn khá nhiều, nhìn chẳng khác gì tráng kiện, lại trông thanh thoát hơn, “Đại cô nương đến lúc nào vậy? Nếu không nghe khách bàn tán thì tiểu nhân chẳng rõ.”
Hoa Chỉ hiểu rõ gương mặt mình ở kinh thành có độ nhận diện cao, đứng giữa đây một lúc đã thu về không biết bao nhiêu ánh mắt, lại kéo theo Hoa Linh chịu đựng không ít, nàng cố gắng bình tĩnh, song không thể bằng được khí sắc vô tâm tự nhiên của đàn chị.
Thực ra nàng chẳng mảy may để tâm, nhìn khung cảnh hiện tại cũng chẳng hỏi việc buôn bán tốt xấu ra sao, chỉ dặn dò, “Đồ ăn nhập khẩu nhớ phải chú tâm an toàn vệ sinh, tuyệt đối không vì người mua đông mà gian lận kém chất lượng. Ít bán một chút cũng chẳng sao, chỉ cần đồ ngon người ta sẽ vui lòng đợi lâu, danh tiếng kém chẳng thứ tiền nào mua lại nổi.”
“Dạ, lúc huấn luyện ở nhà đã nhiều lần dặn dò, tiểu nhân cũng sẽ coi chừng, xin đại cô nương yên tâm.”
“Bảo mọi người, tháng này tiền lương gấp đôi.”
“Vâng, tiểu nhân thay mọi người cảm tạ đại cô nương.”
Hoa Chỉ quay đầu nhìn ngõ đối diện vốn bị gian hàng mới chiếm mất không ít người, “Lục Đài Cảng cũng vậy, trên cơ sở gấp đôi lương kia lại gấp đôi thêm lần nữa.”
Trần Lương mừng tới mức cười tươi hết cả mặt, làm việc với đại cô nương quả thật vui vẻ, nàng chẳng cầu toàn đến con số nào, chỉ cần kết quả tốt là được. Giữa chừng có chút thay đổi cũng không nỡ từ chối, nếu hiệu quả tốt hơn còn ban thưởng, vậy nên chẳng ai không nỗ lực làm tốt nhất, ai cũng muốn không phụ lòng tin đại cô nương.
“Nhớ đem mọi món ăn đóng hộp một ít mang đến Chu gia.”
“Vâng, tiểu nhân sẽ tự mình đi.”
Hoa Chỉ gật đầu, thấy những công tử kia đã bắt đầu ngứa ngáy muốn đến gần, bèn không lưu lại, không cho họ cơ hội thân thân cận cận. Nàng biết trong mình có người do Yến Tích sắp xếp theo dõi, nhưng trong tình thế bình thường không muốn lộ diện họ. Thiên tử dưới chân, ai mà thích bị biết mình là ai?
Đề xuất Ngọt Sủng: Anh Ơi, Em Đã Yêu Anh Rồi