Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 555: Thận thị vi khế

Chương 555: Thận thị bội ước

Từ Linh Vi liếc xéo anh một cái: “Làm vậy trông em nhỏ nhen quá.”

Phó Thừa Trạch: “...Vậy thì em rộng lượng thật đấy, người ta ghét bỏ mà em vẫn bênh, tình yêu đúng là vĩ đại.”

Từ Linh Vi: “...” Nghe mùi cà khịa nồng nặc luôn.

Tuy nhiên, cô vẫn kể cho Phó Thừa Trạch nghe: “Anh ta tên An Dương. Anh ta không biết em là người nhà họ Thận, mẹ anh ta thì cứ nghĩ em trèo cao nên anh ta chia tay em rồi. Sau này anh mà gặp anh ta, nhớ cẩn thận đấy, đừng có kết bạn với anh ta, em không muốn dính dáng gì đến anh ta nữa đâu!”

“À, ra là anh ta.” Phó Thừa Trạch nheo mắt. Anh có trong tay một bản tài liệu về giới hào môn Kinh Hải, trong đó có tên An Dương. An Dương là người thừa kế của tập đoàn An thị, còn mẹ anh ta là vợ kế của Tổng giám đốc An. Tổng giám đốc An với người vợ quá cố chỉ có một cô con gái, nhưng ông nội An lại trọng nam khinh nữ, không định giao An thị cho cháu gái, thế nên An Dương mới trở thành miếng mồi ngon. Nếu không thì An Dương và mẹ anh ta làm gì có cơ hội bước chân vào nhà họ An.

Mấy gia đình trọng nam khinh nữ như vậy nhân phẩm chẳng ra gì, Phó Thừa Trạch đã sớm đưa An thị vào danh sách đen rồi.

“Bé cưng à, em chia tay anh ta là đúng rồi. Nhà họ An trọng nam khinh nữ, làm dâu nhà đó chỉ có khổ thôi.” Phó Thừa Trạch kể hết những chuyện anh biết về nhà họ An cho Từ Linh Vi nghe. Nghe xong, Từ Linh Vi chẳng còn chút tâm trạng buồn bã nào vì thất tình nữa.

Phu nhân An đâu phải là chia rẽ uyên ương, rõ ràng là cứu cô một mạng thì có.

Không ngờ lần đầu tiên yêu đương mà em gái lại gặp phải một gia đình kỳ cục như vậy. Phó Thừa Trạch nghĩ một lát rồi nói: “Sau này em có ưng ai thì đừng vội vàng yêu đương, cứ nói anh biết, anh sẽ điều tra kỹ càng rồi em hãy quyết định, được không?”

Biết anh quan tâm mình, nhưng mà nghe khó chịu thật, cứ như thể cô mê yêu đương lắm vậy. Từ Linh Vi cáu kỉnh hừ một tiếng: “Biết rồi.”

“Biết là tốt. Lát nữa anh mời em ăn cơm, chúc mừng em thoát khỏi bể khổ.”

“Được thôi. Nhưng mà, anh không quên chuyện em nhờ anh trước đó chứ?”

“Đương nhiên rồi.” Phó Thừa Trạch kéo ngăn kéo, lấy một tập tài liệu ra, đặt lên bàn rồi đẩy về phía Từ Linh Vi: “Đây là bản đồ thương mại hoàn chỉnh nhất của Kinh Hải, anh đã đánh dấu những vị trí phù hợp nhất để mở tiệm hoa cho em rồi.”

“Cảm ơn anh nha!” Từ Linh Vi vui vẻ cầm tài liệu lên xem. Thông tin bên trong rất chi tiết, thậm chí còn gợi ý cô nên mở công ty ở đâu. Đọc một lúc, Từ Linh Vi khẽ nhíu mày: “Sao trên này lại có tên anh Thừa Châu vậy?”

Phó Thừa Trạch đã quay lại làm việc, không ngẩng đầu lên: “Vì đây là bản đồ thương mại của anh trai anh mà, bản của anh không đủ chi tiết, với lại, anh cũng phải mở chi nhánh chứ.”

Từ Linh Vi trừng mắt nhìn anh: “Đồ keo kiệt!”

Miệng thì cứ bé cưng này bé cưng nọ, cuối cùng đụng đến lợi ích là đề phòng cô ngay.

Phó Thừa Trạch: Anh em ruột cũng phải sòng phẳng chứ!

“Đây là bản đồ của anh Thừa Châu, vậy em phải cảm ơn anh Thừa Châu chứ.” Từ Linh Vi thấy hơi khó xử, vì cô hơi sợ Phó Thừa Châu. Cô đảo mắt, nhìn sâu vào Phó Thừa Trạch: “Hôm khác em mời anh Thừa Châu và anh đi ăn, anh giúp em hỏi xem anh Thừa Châu khi nào rảnh nhé.”

Phó Thừa Trạch nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của cô, cười phá lên: “Từ Linh Vi à Từ Linh Vi, em đúng là nhát gan!”

Từ Linh Vi: “...Đi thôi, mời em ăn cơm, em phải ăn món đắt nhất!”

Dám trêu chọc cô, được lắm, cô sẽ ăn món đắt nhất. Dù không thể ăn cho anh ta nghèo đi, nhưng khiến anh ta tốn chút tiền cũng hả dạ!

Phó Thừa Trạch xưa nay luôn nói lời giữ lời, tắt máy tính rồi đưa cô đi ăn.

Ăn xong, Từ Linh Vi rời đi, tự mình khảo sát vài địa điểm cửa hàng ưng ý. Thấm thoắt đã đến chiều tối, Từ Linh Vi nhìn bầu trời dần tối sầm, cảm thấy hơi buồn bực.

Sáng còn vui vẻ nói với bố mẹ là đi gặp bạn trai, còn định đưa bạn trai về ăn cơm cùng, ai dè lại bị đá, cảm thấy mất mặt vô cùng.

Từ Linh Vi chột dạ về nhà ăn cơm. Quả nhiên, bố cô hỏi: “Con đã hẹn được thời gian ăn cơm với bạn trai chưa?”

“Chưa ạ.” Từ Linh Vi thành thật thú nhận: “Bố ơi, con chia tay anh ta rồi.”

Thận Thế An và Từ Tử Nguyệt đồng loạt dừng lại, nhìn cô con gái cưng của mình. Thận Thế An lập tức sa sầm mặt: “Có chuyện gì vậy?”

Từ Linh Vi khẽ nhếch môi, kể lại mọi chuyện một cách đơn giản: “Anh Thừa Trạch nói rồi, nhà họ trọng nam khinh nữ, chia tay cũng tốt. Bố mẹ đừng lo, con không sao đâu, con với anh ta mới quen, tình cảm chưa sâu đậm.”

Từ Tử Nguyệt nhìn con gái thật kỹ, biết con gái sẽ không giấu giếm cảm xúc trước mặt mình, lúc này mới yên tâm. Bà gắp một miếng thịt kho tàu đặt lên bát cơm của cô, dịu dàng nói: “Nhà đó không tốt, chia tay thì chia tay, đây là chuyện vui, ăn miếng thịt kho tàu mừng đi con.”

Thận Thế An cũng nghĩ vậy: “Đúng, đây là chuyện vui, con gái có phúc không vào nhà vô phúc.”

Từ Linh Vi khúc khích cười, cúi đầu ăn thịt ngon lành.

Thận Thế An và Từ Tử Nguyệt vẫn khá lo lắng con gái sẽ buồn, nên cả buổi tối đều lén lút quan sát tâm trạng của cô. Quan sát cả đêm, thấy cô vô tư lự, họ mới thực sự yên tâm.

Nửa đêm, Thận Thế An bỗng bật dậy, hậm hực nói: “Hừ, An thị đúng không? Tôi nhớ rồi, ngày mai sẽ cho họ biết tay.”

Từ Tử Nguyệt bị giật mình tỉnh giấc: “...”

Sáng hôm sau, An Tấn, Tổng giám đốc tập đoàn An thị, lo đến bạc cả tóc. Mãi mới bắt được mối với tập đoàn Thận thị, hợp tác được vài dự án, vậy mà bên Thận thị đột ngột đổi ý, hợp đồng chuẩn bị ký thì không ký nữa, hợp đồng đã ký rồi cũng đòi hủy, thà chịu bồi thường vi phạm hợp đồng chứ nhất quyết không hợp tác với An thị. An Tấn suy nghĩ mấy tiếng đồng hồ vẫn không hiểu rốt cuộc mình đã đắc tội với Thận thị ở điểm nào.

“Bố, có chuyện gì vậy ạ, sao tự dưng Thận thị lại không hợp tác với chúng ta nữa?” An Dương bước vào văn phòng Tổng giám đốc, hỏi bố.

An Tấn lắc đầu: “Bố cũng không biết. Thận Thế An xưa nay luôn nói lời giữ lời, vậy mà lần này lại nuốt lời, bố nghi nhà họ An chắc đã đắc tội với ông ấy ở đâu đó, nhưng bố nghĩ mãi không ra, bố vẫn luôn rất kính trọng ông ấy. An Dương, có phải con đã đắc tội với người nhà họ Thận không?”

An Dương: “Con vừa về nước, cũng không quen biết người nhà họ Thận, làm sao mà đắc tội được ạ?”

Đúng lúc đó, Phu nhân An bước vào. An Tấn nhìn vợ: “Dạo này em có qua lại với phu nhân nhà họ Thận không? Có từng đắc tội với bà ấy không?”

Thận Thế An chung thủy với vợ, cả Kinh Hải đều biết điều đó, hơn nữa, phu nhân Thận cũng là người duy nhất có thể khiến Thận Thế An thay đổi nguyên tắc.

Phu nhân An tỏ vẻ không hài lòng: “Anh nghi ngờ em đắc tội với phu nhân Thận ư? Sao có thể chứ, em còn chưa có cơ hội kết bạn với bà ấy thì làm sao mà đắc tội được? An thị chúng ta chẳng phải đang hợp tác với Thận thị sao, em còn định để anh làm cầu nối, mời Tổng giám đốc Thận ăn cơm để em có cơ hội gặp phu nhân Thận đây này, An Dương giờ sự nghiệp thành công rồi, cũng đến lúc tính chuyện hôn sự rồi.”

Nhìn nụ cười của vợ, An Tấn nhướng mày: “Em muốn An Dương kết thông gia với nhà họ Thận sao?”

“Sao, không được à?” Phu nhân An nhìn chồng, ánh mắt kiên định: “Nếu An Dương cưới con gái độc nhất của Tổng giám đốc Thận, An thị sẽ được trăm lợi mà không có một hại nào.”

An Tấn không phản đối điều này, nhưng... “Nghe nói, Tổng giám đốc Thận rất cưng chiều con gái ông ấy.”

“Cưng chiều thì càng tốt chứ sao, An Dương nhà chúng ta tuấn tú phi phàm, lại có năng lực, nếu có thể chiếm được tình cảm của tiểu thư Thận, Tổng giám đốc Thận cũng sẽ không nỡ phản đối việc kết thông gia với nhà họ An đâu.” Phu nhân An hớn hở nói.

Đề xuất Hiện Đại: Dã Thảo Vị Hoàn Thành
BÌNH LUẬN