Chương 10: Đừng chạm vào eo tôi, đau lắm
Nghe vậy, gương mặt Phó Thương Bắc lạnh như tiền, anh lạnh lùng nói: "Chuyện tối qua tốt nhất là cậu giữ kín trong lòng, đừng có nói lung tung."
"Biết rồi, biết rồi." Rõ ràng là anh họ không muốn có bất kỳ sự phát triển nào tiếp theo với cô gái kia, Lục Lâu đương nhiên cũng chỉ là nói cho sướng miệng thôi.
Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh anh họ chỉ xuất hiện duy nhất một người phụ nữ là tiểu thư nhà họ Niên.
Nhưng năm ngoái, tiểu thư nhà họ Niên đã lấy lý do đi du học để từ chối cuộc hôn nhân sắp đặt với nhà họ Phó.
Chiều tối, nắng xiên qua tấm rèm cửa trắng trong suốt rọi vào phòng, đậu xuống cạnh giường. Nhan Nặc ngủ một giấc no say, khoan khoái mở mắt, thể lực cuối cùng cũng hồi phục được đôi chút.
"Ứ ừ, vẫn còn đau quá, cái eo của tôi ơi."
Nhan Nặc vén vạt áo lên, để lộ một đoạn eo thon gọn, vừa vặn một vòng tay ôm. Làn da trắng nõn, mịn màng như tuyết thật đẹp, nhưng trên đó lại hằn hai vết tay tím đỏ, giống như bị người ta bóp chặt eo, lưu lại dấu vết sau một thời gian rất dài.
Chạm nhẹ một cái cũng đau đến run rẩy.
"Tiểu thư, cô tỉnh rồi à? Sao vậy, ai bắt nạt cô à?"
Nhan mẹ bước vào phòng định xem Nhan Nặc có đạp chăn không, thấy tiểu thư nhà mình mắt đỏ hoe, ngấn lệ, lập tức lo lắng đi đến bên giường hỏi.
"Không sao đâu." Nhan Nặc buông vạt áo xuống, hít hít mũi.
Thế này mà bảo không sao ư? Nhan mẹ đâu phải kẻ ngốc! Thấy Nhan Nặc vừa nãy đang xoa eo, bà liền nghĩ cô bé bị đau lưng, bèn đưa tay xoa bóp eo cho Nhan Nặc, nghĩ là giúp cô bé giảm mệt mỏi. Ai ngờ vừa chạm vào, cô bé đã kêu đau, rồi nhảy bật ra xa, suýt nữa thì ngã xuống giường.
Nhan mẹ cũng thật sự giật mình: "Tiểu thư, cô kêu gì vậy? Tôi là hồng thủy mãnh thú à?"
Nhan mẹ đã nuôi Nhan Nặc lớn, biết cô bé không sợ nhột, nhưng vừa nãy lại giật mình nhảy bật lên.
"Nhan mẹ, bà đừng chạm vào eo con, đau lắm." Giọng nói nghèn nghẹn, rõ ràng là đau đến mức suýt khóc.
"Sao vậy con? Để Nhan mẹ xem nào, có phải con bị va vào đâu không?"
Nhan mẹ làm sao có thể yên tâm về Nhan Nặc được chứ.
Bà cả đời không lấy chồng, giúp ông bà chủ đã khuất nuôi nấng tiểu thư lớn lên, đã coi Nhan Nặc như con ruột của mình. Bà chỉ muốn cho đứa trẻ đáng thương này một chút ấm áp, để cô bé không đến mức mất đi hy vọng vào cuộc đời này.
Nhan Nặc cũng không coi Nhan mẹ là người ngoài, do dự vài giây, nghĩ thầm giấy không thể gói được lửa, chi bằng cứ nói thật thì hơn.
"Nhan mẹ, con kể cho bà nghe chuyện này, nhưng bà đừng kích động, cũng đừng nói ra ngoài nhé."
"Được." Nhan mẹ bày ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe.
Nhan Nặc hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt vạt áo ngủ, nghẹn ngào nói: "Tối qua con đi ăn với Kỷ Lôi, ai ngờ hắn ta đã sớm biết con là thiên kim tiểu thư. Hắn ta nợ cờ bạc, muốn thông qua hôn nhân để moi tiền của con. Lúc con không hay biết, hắn đã bỏ thứ gì đó vào đồ uống của con. Con biết được thì bỏ chạy, nhưng… chưa kịp đến bệnh viện thì con đã mơ mơ màng màng, rồi bị một người đàn ông khác đưa đi…"
"Tiểu thư, con…" Nhan mẹ lập tức đau lòng bật khóc: "Tiểu thư đáng thương của tôi, trời ơi, cái tên Kỷ Lôi đó không phải người mà."
"Con đã báo cảnh sát rồi, Nhan mẹ, bà, bà nghe con nói hết đã." Nhan Nặc vừa mở lời thì không kìm được nữa, vừa khóc vừa kể nốt những chuyện còn lại. Nhan mẹ đau lòng ôm cô bé vào lòng.
Kể từ khi mất cha mẹ, Nhan Nặc đã tự ép mình phải mạnh mẽ, nhưng cô bé vẫn có một mặt yếu đuối. Khi Nhan mẹ ôm cô bé vào lòng, cô bé không kìm được mà òa khóc nức nở, trút hết những tủi thân trong lòng ra ngoài.
Cô bé không hiểu tại sao tình cảm của Kỷ Lôi lại mang mục đích rõ ràng đến vậy. Cô bé thích hắn ta đến thế, tại sao hắn ta lại làm những chuyện tổn thương cô bé như vậy.
Nhan Nặc khóc đến mức nước mắt giàn giụa, Nhan mẹ dịu dàng an ủi: "Tiểu thư, con đừng vì loại đàn ông tồi tệ này mà đau lòng. Loại ngụy quân tử đó không đáng để con phải rơi lệ đâu. Đời người dài lắm, khó tránh khỏi có lúc nhìn nhầm người. Chúng ta kịp thời dừng lại, đã là rất sáng suốt rồi. Đây chẳng phải là một loại may mắn sao? Nếu con kết hôn với hắn rồi mới phát hiện ra bộ mặt thật của hắn, đó mới là điều đáng sợ nhất."
"Đúng là như vậy, nhưng con vẫn mất đi sự trong trắng của mình… Nhan mẹ, con buồn quá. Sau này nếu con gặp được người mình thích thì phải làm sao đây? Lần đầu tiên của con lại là với một người đàn ông xa lạ." Nhan Nặc buồn rầu không thôi.
Nhan mẹ đang định nói với cô bé rằng người thật lòng yêu cô bé, khi nghe chuyện của cô bé, sẽ chỉ đau lòng cho cô bé, chứ sẽ không bận tâm chuyện này. Nhưng Nhan Nặc đã khẽ nhếch môi cười chua chát, tự mình quyết định nói: "Thôi bỏ đi, con không nhìn thấu đàn ông, hay là đừng thích đàn ông nữa."
Đề xuất Cổ Đại: Quán Ăn Nhà Họ Giang: Chuyện Làm Ăn Thường Ngày