Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 122: Về sự việc liên quan đến Tích Nguyên

“Chỉ cần sống tốt là được, ta cũng không khuyên ngươi về nhà nữa,” Tô Cửu Nguyệt nói.

Dương Liễu cười nhẹ, “Ngươi thật là một người thú vị, chẳng hổ là ta đặc biệt đến tìm ngươi uống trà.”

Hai người bọn họ có vị thế khá ngượng ngùng, Tô Cửu Nguyệt không có nhiều điều muốn nói với nàng, nhưng Dương Liễu vẫn ngồi đối diện, không có ý định rời đi.

“Ngươi làm gì ở đây?” Tô Cửu Nguyệt cảm thấy ngượng ngùng cũng không hay, liền tùy ý tìm chủ đề để phá vỡ sự im lặng.

Nụ cười trên mặt Dương Liễu khựng lại một lúc, nhưng nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường.

“Ta đã gả chồng rồi, bây giờ chẳng làm gì, chỉ dựa vào đàn ông nuôi dưỡng,” nàng vừa nói vừa cầm bát trà thô cứng lên mạn môi nhấp một ngụm.

Cặn trà thô chen vào miệng, làm giảm bớt vị đắng đầy trong lòng nàng.

Cảm xúc của nàng phần nào ổn định lại, nhưng Tô Cửu Nguyệt ngồi đối diện thì vô cùng kinh ngạc, ngẩng mặt lên hỏi: “Gả chồng rồi? Khi nào thế? Hắn có đối xử tốt với ngươi chăng?”

Dương Liễu lắc đầu, “Có tốt có xấu gì đâu, cuộc sống dù sao cũng phải trôi qua như vậy.”

Nghe nàng nói vậy, Tô Cửu Nguyệt trong lòng không biết nên hỏi tiếp nữa hay không, dù sao bọn họ vốn không phải là bạn thân tâm tình hết thảy.

Nhưng Dương Liễu lại nói trước, “Ta không quanh co với ngươi nữa, hôm nay gặp được ngươi, là muốn nói vài lời về chuyện Tịch Nguyên.”

Dương Liễu là hôn thê cũ của Ngô Tịch Nguyên, dù cuối cùng bọn họ không đến được với nhau, nhưng trong lòng Tô Cửu Nguyệt vẫn coi đó là một mối bận tâm.

Một khi nhắc tới Ngô Tịch Nguyên, nàng liền cau mày.

“Có chuyện gì?”

Dương Liễu hơn nàng hai tuổi, nhìn sắc mặt nàng, có chút muốn cười.

“Ta biết ngươi nghĩ thế nào trong lòng, nhưng giờ sống cùng dưới một mái nhà với Tịch Nguyên là ngươi, còn lo lắng làm gì?”

Tô Cửu Nguyệt nhếch môi, không nói gì.

Dương Liễu tiếp tục, “Thực ra ta cũng không hẳn đã gả chồng, ta là tiểu thiếp thứ bảy của lão chủ Tô Khôi, dù cuộc sống không thiếu ăn mặc, nhưng thật sự không thể nói là tốt đẹp.”

Nàng thẳng thắn tự tiết lậu chuyện cũ khiến Tô Cửu Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, “Ngươi...”

Nàng mở miệng, nhưng không biết nói thế nào để nhận xét người khác.

Tất cả đều là do sự lựa chọn của Dương Liễu, chỉ là tiểu cô nương thứ hai nhà Tô Khôi còn lớn tuổi hơn nàng, vậy thì Tô Khôi đó chắc chắn cũng không còn trẻ.

Dương Liễu chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, theo đuổi một lão nhân như vậy thì đời này coi như hỏng rồi.

Như vậy nghĩ đến đây, khi nhìn lại Dương Liễu, trong mắt Tô Cửu Nguyệt tràn đầy thương cảm.

Dương Liễu cắt ngang, “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta, ta thấy bây giờ mình khá ổn, không phải lại chịu cảnh khổ như trước nữa. Ăn mặc không thiếu, lại có người phục vụ, chẳng phải tốt sao?”

Nàng như đang thuyết phục Tô Cửu Nguyệt, cũng như tự thuyết phục chính mình.

Nói xong ngừng lại một lát, “Không nói chuyện của ta nữa, ta chỉ muốn nói với ngươi: Trước đây Tịch Nguyên xảy ra chuyện, có thể liên quan tới tiểu cô nương nhà Tô Khôi thứ hai.”

Tô Cửu Nguyệt giật mình, ngay lập tức ngẩng đầu đối diện với ánh mắt nàng, “Thật chăng? Chuyện rốt cuộc thế nào?”

Ngưng nghĩ một lát, nàng nhớ lại cảnh Ngô Tịch Nguyên ôm đầu đau đớn khôn cùng, hắn nói đã thấy viên bảo châu bên cạnh cô nương Tô Khôi, còn nói đã nhặt được một đồ ngọc bội?

Nói vậy, tất cả đều là thật ư?

Nàng vẫn còn là đứa nhỏ, không kiên nhẫn được, chút ít lo lắng đều hiện rõ trên mặt.

Dương Liễu cũng không lớn hơn nàng nhiều, lúc này giả vờ già dặn thở dài một hơi.

“Khoảng bốn, năm ngày trước, ta đi dạo trong vườn nhà Tô Khôi, vô tình nghe thấy ở phía núi giả có người nói chuyện,” Dương Liễu chậm rãi kể lại.

“Thật ra ta cũng không định nghe lén, đang định đi qua thì nghe họ nhắc tới tên Tịch Nguyên.”

Bốn, năm ngày trước chính là hôm họ đến nhà Tô Khôi đưa khăn tay.

“Ta nghe giọng là bảo châu bên cạnh tiểu cô nương thứ hai Tô Khôi, nói thấy Ngô Tịch Nguyên ở cổng, chính là kẻ bị tiểu cô nương đó đánh vỡ đầu tên đó.”

“Tiểu cô nương thứ hai? Đánh vỡ đầu kẻ đó? Ta thấy cô nương Tô Khôi thứ hai kia trông yếu mềm, sao lại làm chuyện độc ác vậy?” Tô Cửu Nguyệt hỏi.

Dương Liễu nói hơi khô khan, dùng hai tay cầm bát trà uống thêm một ngụm rồi liếc nàng, “Ngươi tưởng ai cũng giống ngươi sao? Yếu đuối yếu mềm, trẻ con thơ ngây? Ta nói cho ngươi biết, trong các gia đình danh giá đó, mỗi bà mỗi cô đều là mãnh thú rừng sâu, từng con đều không tha một mẩu xương!”

Thần sắc nàng quá hung dữ khiến Tô Cửu Nguyệt rùng mình một cái, nhìn kỹ thì thấy trong mắt Dương Liễu đã lấp lánh giọt nước mắt.

Tô Cửu Nguyệt vô thức hỏi: “Chúng có bắt nạt ngươi sao?”

Dương Liễu cau mày nhớ lại rồi nhắm mắt đau đớn, mở mắt ra thì mắt đã đỏ, “Ngày thứ hai ta vào cửa, chúng bắt ta quỳ trước mặt phu nhân Tô, trước mặt mấy đại tiểu thư nhà Tô, cưỡng ép ta uống một bát tuyệt tử thang.”

Tuyệt tử thang?!

Mắt Tô Cửu Nguyệt mở to, trong thế giới thuần khiết của nàng thật sự không dám tưởng tượng có người ác đến thế.

Phụ nữ một đời, chưa gả theo cha, đã gả theo chồng, chồng mất theo con.

Mà nàng lại gả cho lão già đó, nếu không có con thì đời này còn mong gì?

“Ngươi... không nói với Tô lão nhân sao?”

Dương Liễu nghe vậy càng thêm đau lòng, “Ông ta giận cũng làm được gì? Phu nhân Tô sinh cho ông ta hai con trai, còn ta chỉ là món đồ chơi, ông ta chẳng bao giờ vì ta mà đối đầu với phu nhân Tô đâu.”

Tô Cửu Nguyệt lúc này chỉ trách mình thiếu lời, không nghĩ ra câu nào an ủi.

“Vậy sau này ngươi định làm sao?”

“Cũng là lửa cháy đầu tóc, cứ chăm lo trước mắt, bước bước tính sau.”

Tô Cửu Nguyệt từ túi lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho nàng.

“Ta cũng không có vật gì tốt để tặng, chiếc khăn này do ta tự thêu, chưa từng dùng, xin ngươi nhận lấy, coi như cảm ơn ngươi đã bảo ta chuyện này.”

Dương Liễu không từ chối, nàng nghe nói hôm đó Tô Cửu Nguyệt đến nhà Tô Khôi tặng khăn cho tiểu thư nhà Tô, thấy thêu thùa rất tinh xảo.

Nàng nhận lấy, nhìn chiếc khăn thêu quả cherry sống động, lòng sinh yêu thích, lấy tay vuốt vài cái rồi ngẩng đầu dặn dò lần cuối, “Tiểu cô nương thứ hai nhà Tô là người rộng lượng, dù cho Tịch Nguyên trong lòng chúng ta tốt bao nhiêu có khi nàng cũng không thèm để ý. Ta nghe nói huynh trưởng nàng đang làm việc bên cạnh Yên vương, Yên vương dự định sẽ đãi khách vào đêm tiểu niên, vì muốn đi dự tiệc, nàng đã dồn dập rèn luyện huynh trưởng nhiều ngày rồi.”

Nàng trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng không có bằng chứng cụ thể.

Chính vì Tô Cửu Nguyệt tặng cho nàng chiếc khăn này, nên nàng mới chịu tiết lộ vài điều, coi như làm quen kết giao.

Tô Cửu Nguyệt cũng khá thông minh, hơn nữa cô vừa gặp Yên vương không lâu.

Yên vương còn trẻ như vậy, chỉ cần có chút tham vọng, muốn nhắm đến hậu cung cũng không phải không thể.

---

Tác giả có lời nói:

【Tô Cửu Nguyệt: Cảm ơn tiểu cô nương thứ hai nhà Tô nhìn xa trông rộng, nhờ vậy ta mới có đứa con đáng yêu ấm áp thế này!】

Đề xuất Hiện Đại: Chạm Vào Hoa Hồng
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Sơn Tam

Trả lời

2 tuần trước

Chương 7 không có nội dung với chương 128 toàn tiếng Trung bạn ơi

Ẩn danh

Sơn Tam

Trả lời

3 tuần trước

Chương 50 lỗi còn tiếng Trung bạn ơi

Ẩn danh

Ngọc Trân [Chủ nhà]

3 tuần trước

ok