"Ôn Nhiên, anh biết em không ưa An An, nhưng em không cần phải dùng cách vu khống này chứ?"
Cố Bồi Tư nhìn tôi, gương mặt anh ta tràn ngập sự đau lòng. Cứ như thể chính tôi mới là kẻ ác tâm bịa đặt mọi chuyện.
"Cố Bồi Tư, em không thể ngờ anh lại nhìn nhận em như thế."
Nhìn thấy sự chán ghét hiện rõ trên mặt anh ta, trái tim tôi như bị một lưỡi dao sắc lạnh đâm thẳng vào. Đau đớn, đau đến mức lồng ngực tôi thắt lại, không thể hít thở.
"Ôn Nhiên, em thôi làm loạn đi được không? Chỉ là một hôn lễ thôi, anh đã bảo sẽ tổ chức bù sau. Cớ gì em phải mang bệnh tình của người khác ra để đùa cợt?"
Cố Bồi Tư nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy phẫn nộ, cứ như thể tôi vừa gây ra tội lỗi không thể tha thứ.
Ha ha. Mọi lời Diệp An An nói, anh ta đều tin sái cổ. Còn lời tôi, chỉ là sự làm loạn vô cớ vì ghen tuông. Thậm chí, anh ta còn chắc chắn rằng tôi sẵn lòng nói dối chỉ vì lòng đố kỵ với Diệp An An.
Cố Bồi Tư, không biết từ lúc nào, ở bên anh khiến em kiệt sức. Mệt mỏi đến mức trong đầu em luôn nảy ra những ý nghĩ điên rồ. Em biết, nếu em không rời xa anh ngay lúc này, em sẽ tự đẩy mình vào đường cùng.
Nhưng, chúng ta đã từng yêu nhau sâu đậm đến thế cơ mà.
Thấy tôi cúi đầu im lặng, Cố Bồi Tư càng thêm khẳng định suy đoán của mình: "Ôn Nhiên, rốt cuộc An An đã làm gì sai mà em phải vu khống cô ấy đến mức này? Lần này, anh sẽ không nhân nhượng em nữa. Em phải đi xin lỗi An An!"
Tôi cười lạnh lùng: "Xin lỗi? Anh muốn tôi phải đi xin lỗi cô ta ư? Cố Bồi Tư, rốt cuộc anh có trái tim không vậy! Anh là bạn trai của tôi, ngày nào cũng chạy đến bên Diệp An An, vậy mà bây giờ anh lại không tin tôi! Không tin tôi thì thôi đi, anh còn dám nghi ngờ nhân phẩm của tôi? Anh còn nói anh chiều chuộng tôi? Tôi chưa từng cảm nhận được dù chỉ một khoảnh khắc anh thực sự đứng về phía tôi..."
Đôi tay tôi run rẩy không ngừng. Sắc mặt tôi tái nhợt đi trông thấy. Tôi không còn đủ sức để nhìn biểu cảm của Cố Bồi Tư nữa, đầu óc tôi lúc này hoàn toàn hỗn loạn.
Tai tôi ù đi, như thể bị hàng trăm con ong vây quanh, tiếng vo ve chói tai không ngừng vang lên. Đầu tôi nặng trịch, choáng váng đến mức không thể trụ vững.
Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, hai mắt tối sầm lại, cơ thể nặng nề đổ ập xuống sàn.