Giọng nói quen thuộc vọng đến từ đầu dây bên kia. Nghe kỹ, lại là Diệp An An.
"Sao thế? Em đang ở đâu? Đừng kích động, anh đến ngay đây!"
"Em đang ở nhà, huhu, em sợ quá!"
Giọng Diệp An An nũng nịu vang lên, khiến Cố Bồi Tư lập tức nhíu chặt mày. Anh cúp máy, vội vã cầm áo khoác định bước ra cửa, nhưng tôi đã kịp thời chặn lại.
Đôi mắt tôi đỏ ngầu, giọng nói khản đặc: "Anh nhất định phải đi sao?"
"An An bị trầm cảm, rất nặng."
Tôi hít sâu một hơi. Trong lòng tự hỏi, sao mà trùng hợp đến thế, cô ta cũng mắc chứng trầm cảm ư?
"Anh rõ ràng đã hứa sẽ ở lại ăn cơm với em!"
Sự cứng rắn hiếm hoi của tôi khiến Cố Bồi Tư sững người.
Tôi cứ ngỡ anh sẽ vì sự phản đối của tôi mà chọn ở lại, nhưng anh lại nói: "Nhiên Nhiên, anh phải đi với cô ấy, tâm trạng cô ấy đang rất tệ!"
Tôi giận dữ chất vấn, cô ta có biết bao nhiêu bạn bè, tại sao cứ phải là anh, một người đàn ông đã có vợ, phải đến bên cạnh? Nhưng Cố Bồi Tư còn tỏ ra tức giận hơn cả tôi:
"Nhiên Nhiên, em đừng suy nghĩ lung tung nữa được không? An An ở nhà một mình, lại còn mắc trầm cảm, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, chúng ta đều là tội nhân. Giúp được thì giúp, em đừng nhỏ nhen như vậy có được không?"
Anh nói năng hùng hồn, thậm chí còn dùng đạo đức để ràng buộc tôi. Tôi muốn giữ anh lại, nhưng không thể. Cuối cùng, anh vẫn bước đi.
Đêm hôm đó, tôi trằn trọc không sao ngủ được. Sự cô độc tột cùng và cảm giác tự ghét bỏ nuốt chửng lấy tôi. Tôi bò dậy khỏi giường, uống một viên thuốc an thần mới có thể lơ mơ chìm vào giấc ngủ.
Đến khi trời sáng, Cố Bồi Tư mới trở về. Dù động tác của anh rất nhẹ, nhưng vẫn đánh thức tôi, một người vốn ngủ không sâu. Tôi ngồi dậy, bước đến gần anh. Vừa lại gần, mùi nước hoa nồng nặc lập tức xộc thẳng vào khoang mũi tôi.
"Sao tối qua anh không về?"
"An An ở nhà một mình không có cảm giác an toàn, cô ấy sợ bóng tối, không ngủ được."
Sợ bóng tối ư? Tôi cười khổ một tiếng. Nhưng Cố Bồi Tư, em cũng sợ bóng tối mà!
Tôi im lặng, không nói thêm lời nào. Thấy tôi giữ im lặng, Cố Bồi Tư có vẻ bối rối. Anh đưa tay lên định vuốt tóc tôi. Nhưng theo bản năng, tôi đã gạt tay anh ra. Sự đụng chạm của anh lúc này đã bắt đầu khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Thấy tôi không cho phép chạm vào, Cố Bồi Tư cũng không cố chấp nữa. Anh nhíu mày, trông có vẻ tức giận.
Thấy anh giận, lòng tôi vẫn không tránh khỏi đau xót, vừa định mở lời nói gì đó thì Cố Bồi Tư đã quay lưng đi mất. Anh hành động mạnh bạo, cầm áo khoác rồi thẳng thừng bước ra khỏi phòng.
"Rầm!!"
Tiếng cửa đóng sập lại khiến tim tôi đập mạnh một nhịp đau điếng. Nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt, khoảnh khắc này, sống mũi tôi cay xè. Nỗi chua xót tận đáy lòng không thể kìm nén thêm được nữa. Những giọt nước mắt cố nén bấy lâu tuôn rơi như chuỗi ngọc trai đứt đoạn.