Sau khi vật vã rời khỏi nơi tổ chức, tôi về đến nhà lúc mười giờ đêm. Tôi chờ đợi mãi, đến tận ba giờ sáng, Cố Bồi Tư vẫn bặt vô âm tín.
Nhìn căn phòng ngủ trống rỗng, tôi cảm thấy bất lực và mệt mỏi vô cùng. Sống trên đời này, tại sao lại khổ sở đến vậy?
Hai tháng trước, tôi được chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm. Ngày tôi đến bệnh viện lấy kết quả, Cố Bồi Tư bận rộn công việc nên không thể đi cùng. Tôi không hề than trách, vẫn tỏ ra hiểu chuyện. Khi nhìn thấy dòng chữ "trầm cảm nặng" trên tờ kết quả, tôi chợt hiểu ra lý do tại sao mỗi ngày tôi đều bị ám ảnh bởi những ý nghĩ điên rồ.
Hóa ra, tôi đã mắc bệnh. Bệnh trong tâm hồn. Chỉ là tôi quá chậm chạp, để nó phát triển đến mức nghiêm trọng như vậy mới chịu đi khám.
Bác sĩ kê thuốc cho tôi, dặn dò tôi phải cố gắng vui vẻ hơn. Rời khỏi bệnh viện, tôi cứ thất thần bước đi trên phố.
Từ bao giờ, tôi bắt đầu cảm thấy cuộc sống này ngột ngạt đến thế? Chắc là từ khi Cố Bồi Tư trở về.
Tôi lấy điện thoại ra, định gọi cho Cố Bồi Tư, nhưng không may lại gặp tai nạn xe cộ. Đến khi được đưa vào bệnh viện, anh ấy mới xuất hiện. "Em, em không sao chứ?"
Tôi mơ màng mở mắt, khi ánh mắt chạm vào vẻ mặt có chút lo lắng của Cố Bồi Tư, lòng tôi chợt thấy yên ổn. Nước mắt tôi ướt đẫm, tôi định nói cho anh biết về căn bệnh của mình.
Nhưng chưa kịp mở lời, điện thoại của Cố Bồi Tư đã reo lên. "Alo?" "Bồi Tư, huhu, em đau quá!"
Dù anh không bật loa ngoài, tôi vẫn nhận ra đó là giọng của Diệp An An. Nghe thấy giọng cô ta, lông mày Cố Bồi Tư càng nhíu chặt hơn. "Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi, giọng nói mang theo sự dịu dàng khó tả.
"Em lỡ va vào cửa, ngón tay hình như bị gãy rồi!" Giọng Diệp An An đầy vẻ nức nở tiếp tục vọng đến từ đầu dây bên kia: "Bồi Tư, em phải làm sao đây, anh có thể đến đưa em đi bệnh viện không?"
"Nhưng mà..." "Huhu..." Tiếng khóc thút thít của Diệp An An truyền đến rõ mồn một. Cố Bồi Tư nhìn tôi, vẻ mặt lộ rõ sự giằng xé.
"Em à, An An cô ấy bị thương ở nhà một mình, không có ai đưa đi bệnh viện cả, anh có thể..." "Nếu em nói không muốn anh đi, anh có chịu ở lại không?"
Dứt lời, Cố Bồi Tư im lặng. Nhìn đôi mày nhíu chặt của anh, tôi đã có câu trả lời trong lòng.
"Anh đi đi." Tôi nói với vẻ mặt bình thản, cố nén lại nỗi chua xót đang cuộn trào trong tim.
Nghe thấy tôi đồng ý, Cố Bồi Tư lập tức đứng dậy và bước nhanh ra ngoài. Nhìn bóng lưng không chút do dự của anh, mũi tôi cay xè, nước mắt cứ thế tuôn rơi không kiểm soát. Đầu tôi đau nhói, nhưng trái tim tôi còn đau hơn gấp bội.
Cố Bồi Tư, rốt cuộc anh vẫn chọn cô ấy.