Chương 5049: Ai Lợi Hại
Giữa biển mây bồng bềnh, một hòn tiên đảo ẩn hiện trong sương mù mờ ảo, linh khí nồng đậm bao phủ xung quanh tựa như chốn bồng lai tiên cảnh. Nguyên Cảnh vận bạch y thanh khiết, phong thái ung dung đứng trước kết giới vô hình ngăn cách với ngoại giới. Theo sau hắn là một vị lão giả trầm tĩnh và một hộ vệ trẻ tuổi mang dáng vẻ thận trọng, ánh mắt không ngừng quan sát xung quanh.
Nhìn màn sương dày đặc đang chặn đứng bước chân, Nguyên Cảnh khẽ mỉm cười, đôi tay thon dài kết ấn. Một luồng linh lực tinh thuần tựa như sóng nước lan tỏa, nhẹ nhàng chạm vào kết giới để thông báo sự hiện diện của mình. Hắn biết rõ chủ nhân của nơi này không thích bị quấy rầy, nhưng với món lễ vật đặc biệt đang mang theo, hắn tin rằng nàng sẽ có hứng thú tiếp đón.
Bên trong tiên đảo vốn vắng vẻ, chỉ có tiếng hạc kêu và hương hoa tinh khôi thoang thoảng. Một con tiên hạc đang nô đùa cạnh suối nước bỗng vỗ cánh, thân hình trong nháy mắt hóa thành một tiểu tiên tử thanh tú. Nàng cảm nhận được dao động từ kết giới, liền nhanh chóng hóa thành một luồng sáng bay về phía đại điện thâm nghiêm, nơi Phượng Chủ đang tọa trấn.
“Khởi bẩm Phượng Chủ, ngoài đảo có nam tử bạch y tên Nguyên Cảnh cầu kiến, nói là mang theo kỳ bảo đến dâng tặng.” Tiên tử cung kính quỳ gối, giọng nói trong trẻo vang vọng trong không gian tĩnh mịch của đại điện.
Phượng Cửu ngồi trên cao vị, đôi mắt phượng khẽ chớp, khí chất cao ngạo và lạnh lùng khiến người đối diện không dám nhìn thẳng. Nàng khẽ phất tay, giọng nói hờ hững nhưng mang theo uy nghiêm khó cưỡng: “Cho bọn họ vào.”
Dưới sự dẫn dắt của tiên hạc hóa tiên tử, nhóm người Nguyên Cảnh bước vào đại điện. Không gian nơi đây tràn ngập linh lực, mỗi bước đi đều cảm nhận được áp lực vô hình từ vị nữ tử đang ngồi phía trên. Nguyên Cảnh tiến lên phía trước, cúi người hành lễ, phong thái vẫn giữ được sự điềm đạm vốn có của một bậc cao nhân.
“Nguyên Cảnh tham kiến Phượng Chủ. Nghe danh Phượng Chủ đã lâu, hôm nay tại hạ đặc biệt mang theo đôi mắt của Hồng Nhãn Tinh Quái đến dâng tặng, mong Phượng Chủ vui lòng nhận cho.”
Vừa dứt lời, hắn ra hiệu cho lão giả mở chiếc hộp ngọc đang cầm trên tay. Ngay khoảnh khắc nắp hộp bật mở, một luồng khí lạnh thấu xương cùng ánh sáng đỏ rực lạ kỳ đột ngột tỏa ra khắp điện. Đôi mắt cá của con tinh quái kia vẫn còn lấp lánh hung quang, chứa đựng một sức mạnh tà dị và nồng đậm, khiến không gian xung quanh như đông cứng lại.
Phượng Cửu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ trong hộp ngọc, khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong đầy ẩn ý. Ánh mắt nàng và Nguyên Cảnh giao nhau giữa không trung, một bên lạnh lùng cao ngạo, một bên thâm trầm khó đoán. Dường như trong khoảnh khắc ấy, cả hai đang thầm so đo xem, giữa bọn họ, rốt cuộc ai mới là kẻ thực sự lợi hại hơn.
Đề xuất Cổ Đại: Khi Ta Ở Cổ Đại Làm Lão Thái Cực Phẩm