"Bọn sói kia vẫn chưa chịu rời đi ư? Chẳng lẽ chúng định theo ta mãi sao?" Hắn ngạc nhiên hỏi, đã đi một đoạn đường dài mà không hề hay biết rằng phía sau có đến mười mấy con sói đang theo dõi. Thật không dám hình dung, nếu trong lúc lơ là phòng bị mà bầy sói kia bất ngờ vồ tới thì hậu quả sẽ ra sao.
"Không sao đâu, chúng không dám xông lên đâu, chỉ là đang chờ thời cơ mà thôi." Phượng Thanh Ca thoáng nhìn qua rồi lại tiếp tục bước đi. Nàng hiểu rằng sau khi nàng dùng thủ đoạn quyết liệt chém giết vài con sói, bầy sói kia đã bị trấn nhiếp. Mười mấy con sói còn lại không dám tùy tiện lao vào, bởi chúng biết rõ kết cục nếu xông lên ắt là cái chết. Thế nhưng, cứ bỏ đi thì lại không cam tâm, nên chúng mới bám theo, tìm kiếm cơ hội.
"Cứ để chúng theo như vậy sao?" Nam nhân ngẩn người hỏi, thấy nàng chẳng hề lo lắng, không khỏi lấy làm lạ. Vì sao nàng rõ ràng nhỏ tuổi hơn hắn, lại có thể gan dạ và thân thủ đến vậy? Phượng Thanh Ca dừng bước, nhìn hắn một lượt: "Bằng không ngươi đi đuổi chúng đi?"
"Ấy... Thôi bỏ đi, cứ để chúng theo vậy!" Hắn ngượng nghịu gãi đầu cười. Thế là, nếu có người ở gần đó, hẳn sẽ chứng kiến một cảnh tượng kỳ dị: phía trước hai người thong dong bước đi, phía sau cách chừng mười trượng thì mười mấy con sói xám nhe nanh chảy dãi lặng lẽ bám theo.
"Tiểu đệ, ngươi nói trên ngọc bội kia có phải là tên của ta không?" Hắn đưa một khối ngọc bội cho Phượng Thanh Ca, vừa nói: "Vốn là treo trên cổ ta." Phượng Thanh Ca đón lấy ngọc bội xem xét, quả nhiên phía trên có khắc ba chữ: "Quan Tập Lẫm?" Giọng nàng khẽ ngừng, nàng liếc nhìn hắn, hỏi: "Ngươi tên là Quan Tập Lẫm sao?"
"Ta nghĩ có thể là vậy." Nàng trả lại ngọc bội cho hắn, cười nói: "Ta cứ tưởng ngươi tên là Ngốc Đại Ca Tử cơ!" Nam nhân im lặng nhìn nàng, biết điều không nói thêm lời nào.
Hai người lại đi thêm một đoạn đường nữa, bầy sói phía sau vẫn kiên trì theo đuôi, không hề có ý định rời đi. Cho đến khi, Quan Tập Lẫm khịt khịt mũi, mỉm cười nói với Phượng Thanh Ca: "Tiểu đệ, phía trước có người, chúng ta mau đi thôi. Đến đó, chỉ cần những người kia chịu cho chúng ta đi theo, thì bầy sói bám đuôi chúng ta chắc chắn sẽ không còn dám tấn công nữa."
"Có người sao? Sao ngươi biết?" Nàng nhìn về phía trước, ngoài cây cối và cỏ dại ra, căn bản chẳng thấy bóng dáng ai. Hắn gật đầu lia lịa: "Có chứ, nhất định có, ta ngửi thấy mùi thịt nướng rồi."
"Mùi thịt nướng? Sao ta lại không ngửi thấy?" Nàng lẩm bẩm bên cạnh, nhưng rồi đi thêm một đoạn, quả nhiên ngửi thấy mùi thịt nướng, cùng với tiếng người nói chuyện vọng lại. Nàng không khỏi kinh ngạc nhìn Quan Tập Lẫm bên cạnh. Chẳng lẽ hắn có cái mũi của loài chó?
"Ha ha, đúng không? Ta đã bảo là có người mà!" Hắn cười đắc ý, nói: "Chúng ta mau đi thôi, đến đó chỉ cần họ cho chúng ta đi theo, trên đường có gặp mãnh thú cũng không cần phải sợ."
"Ngươi nghĩ người ta dễ dàng cho chúng ta đi theo sao?" Nàng trừng mắt lườm hắn: "Cũng chỉ có ta là ăn no rửng mỡ mới mang theo ngươi thôi." Nhìn hắn ngây ngốc đứng đó, vẻ mặt luống cuống, Phượng Thanh Ca trừng mắt nói: "Nơi đây là Cửu Ngọa Lâm, mãnh thú đông đảo, hiểm nguy khắp chốn. Ngươi nói người khác nếu nhìn thấy chúng ta chỉ có hai người thì sẽ nghĩ thế nào?"
"Sẽ thế nào?" Hắn ngơ ngác hỏi, vẻ mặt mờ mịt. "Đần độn! Nhất định họ sẽ nghĩ chúng ta tiếp cận họ liệu có mục đích gì không chứ!"
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Ánh mắt Phượng Thanh Ca chợt thay đổi, khóe môi hé nở một nụ cười ranh mãnh: "Không sao, ta có cách rồi, lát nữa cứ xem ta làm là được."
Đề xuất Hiện Đại: Tôi Bỏ Bê Sau Khi Suất Bảo Nghiên Bị "Nội Định"