Ánh mắt Ứng Phi Phi ánh lên vẻ mong chờ. Chung Tri Vãn là Đại tiểu thư của Chung gia, còn Doanh Tử Câm chỉ là con gái nuôi của Doanh gia. Thân phận địa vị có sự chênh lệch rõ ràng. Bởi vậy, Ứng Phi Phi tin chắc Doanh Tử Câm sẽ nghe lời Chung Tri Vãn, để cảnh sát thả cô ta ra.
"Các chú cảnh sát." Doanh Tử Câm thậm chí còn không thèm liếc nhìn Chung Tri Vãn, cô lịch sự gật đầu với hai vị cảnh sát, "Cháu làm phiền công việc của các chú cảnh sát rồi phải không?"
Hai vị cảnh sát đều là người trung niên, trong nhà cũng có con cái ở độ tuổi này, nên khi biết được chuyện Ứng Phi Phi đã làm, họ đều tức điên người. Thật may là sức chịu đựng tâm lý của cô bé kia mạnh mẽ nên không có chuyện gì.
Một trong hai vị cảnh sát lạnh lùng liếc nhìn Chung Tri Vãn một cái, chẳng có chút thiện cảm nào: "Cùng mang đi."
Hóa ra không phải chuyện xảy ra với mình thì có thể tùy tiện bỏ qua sao?
"Cô bé, cháu đừng sợ." Một vị cảnh sát khác còn lên tiếng an ủi, "Có chúng tôi ở đây, không ai có thể bắt nạt cháu."
Doanh Tử Câm hai tay đút túi, dáng vẻ lười nhác, khẽ gật đầu: "Cháu cảm ơn các chú cảnh sát."
Hai vị cảnh sát lập tức tấm lòng người cha dâng trào.
Xem kìa, một cô bé ngoan ngoãn biết bao.
Chung Tri Vãn hoàn toàn không ngờ tới Doanh Tử Câm ngay cả một cái liếc nhìn cũng không thèm, cứ như thể việc để ý đến cô ta cũng chỉ là lãng phí thời gian. Mặt cô ta lập tức đỏ bừng, cảm giác nóng bừng dồn lên não.
Chung Tri Vãn mím môi, cố kìm nén cảm xúc tức giận của mình: "Biểu muội, sao em lại..."
"Này, cô gọi ai là biểu muội đấy?" Giang Nhiên đá cái vỏ chai nước suối, chỉ thiếu điều đá thẳng vào cô ta, hắn cười lạnh, "Bớt cái trò làm thân ở đây đi. Để tôi nghe thấy lần nữa, cô đừng hòng yên ổn ở Thanh Trí này, hiểu chưa?"
Lại có kẻ muốn lấn lướt hắn, nằm mơ đi.
Trớ trêu thay, mấy đám đàn em lanh lợi bên cạnh cũng gào lên dữ tợn: "Đúng đấy, đây là Doanh cha của Nhiên ca chúng tôi, cô là cái thá gì mà cũng xứng gọi là biểu muội?"
Giang Nhiên: "..."
Chết tiệt. Danh tiếng học bá của hắn giờ chỉ còn trên danh nghĩa.
"Giang Nhiên, anh!" Chung Tri Vãn lần này thật sự tức đến toàn thân phát run, trong mắt rưng rưng nước mắt, "Anh đừng có quá đáng!"
Giang Nhiên bật cười một tiếng, rồi xách cặp đồng phục đi.
"Chậc, Doanh cha, cậu chắc cũng nhìn ra rồi chứ, con nhỏ Chung Tri Vãn đó thích Giang Nhiên." Tu Vũ sờ cằm, chậc một tiếng, "Đáng tiếc, với cái chỉ số EQ đó của Giang Nhiên, dù cô ta có chạy đến trước mặt hắn tỏ tình, hắn cũng sẽ nghĩ cô ta bị thần kinh."
Doanh Tử Câm trầm mặc trong chốc lát. Cô đúng là không nhìn ra thật.
Có lẽ cô không hiểu tâm tư của mấy cô bé.
Ứng Phi Phi thấy ngay cả Chung Tri Vãn cũng không giúp đỡ gì, cô ta khóc òa lên: "Doanh Tử Câm, van cầu cô, van cầu cô tha cho tôi, tôi quỳ xuống cho cô được không? Cầu xin cô đừng kiện tôi."
Những người qua đường không rõ sự thật phần lớn đều đồng cảm với kẻ yếu, nhìn thấy Ứng Phi Phi trong bộ dạng này, đều có chút không đành lòng.
"Đúng thế, đúng thế, dù sao cũng là bạn học một thời."
"Hay là bỏ qua đi..."
"Ứng Phi Phi, cô đừng có giả đáng thương, lúc trước cô làm gì rồi?" Tu Vũ chỉ vào Ứng Phi Phi, "Mọi người còn không biết sao? Chính con nhỏ này, Ứng Phi Phi, đầu tiên là tung tin đồn thất thiệt Tử Câm dụ dỗ Giang Mạc Viễn, rồi còn xúc phạm trên mạng, nói gì mà bảo Tử Câm đi chết đi."
Cô cười lạnh một tiếng: "Huống chi là vụ việc con nhện lần trước, đây chẳng phải là hành vi giết người sao? Tôi nói này, mọi người đã từng nghe câu 'Khuyên người rộng lượng, trời giáng sét đánh' chưa?"
Những học sinh ban nãy còn bênh vực Ứng Phi Phi đều không ngờ rằng phía sau còn có màn này, ánh mắt lập tức biến thành ghét bỏ.
"Thật ghê tởm, cũng không biết cha mẹ cô ta dạy dỗ kiểu gì."
"Tôi từng gặp mẹ cô ta rồi, nói là phu nhân nhà hào môn, nhưng thật ra là một bà chằn, khó trách."
"Không, tôi không muốn đi, Doanh Tử Câm, van cầu cô..." Ứng Phi Phi khóc lóc thảm thiết như một đứa ngốc, bị hai vị cảnh sát còng tay dẫn đi.
Doanh Tử Câm ngáp một cái, vừa đi vừa ăn dứa: "Đi thôi."
Tu Vũ giơ ngón cái chỉ xuống đất về phía Chung Tri Vãn, rồi cũng đi về phía sân tập.
Các bạn học cũng nhao nhao tản đi, xì xầm bàn tán.
"Nữ thần của lớp anh tài, biết rõ sự thật, vậy mà lại nói giúp Ứng Phi Phi, bộ lọc hình tượng của tôi đã vỡ tan."
"Cô ta còn gọi Doanh Tử Câm là biểu muội nữa chứ, vậy mà giúp người ngoài. Người ta dù sao cũng là bênh người nhà chứ không cần biết đúng sai, còn cô ta thì không giúp đúng, cũng chẳng giúp thân."
Lần đầu tiên, Chung Tri Vãn phải nhận những ánh mắt dò xét như vậy trong trường học.
Bình thường, bạn học trong trường đều ngưỡng mộ cô ta. Sao lại thế này?
Chung Tri Vãn cắn chặt môi, mặt tái mét. Cô siết chặt các ngón tay, chạy trở lại lầu dạy học.
**
Tiết thể dục là thời gian hoạt động tự do.
Doanh Tử Câm tựa lưng vào gốc cây, nghe nhạc bằng tai nghe, sau đó nhắn Wechat cho Phó Quân Thâm.
【 Trên STAR mấy phiên đấu giá trực tuyến gần đây em đều xem rồi, không có sáu loại dược liệu kia. 】
Phó Quân Thâm luôn trả lời tin nhắn ngay lập tức, cũng không biết suốt ngày hắn làm gì không biết nữa.
【 Ừ, anh biết rồi. Em không cần lo chuyện này, cứ để anh lo là được. 】
Sau hai giây, hắn lại gửi một tin nhắn khác.
【 Tối nay có đi tiệm thú cưng không? 】
【 Hả? 】
【 Chẳng phải em muốn mua lợn sao? 】
Doanh Tử Câm nhíu mày. Quả nhiên lên hot search cũng không hay ho gì, Weibo của cô đã ai cũng biết.
【 Anh đừng có rình mò cuộc sống của người trẻ. 】
【 ... Bé con, tấn công tuổi tác như vậy có quá đáng không? 】
Doanh Tử Câm đang tự hỏi làm thế nào để an ủi hắn, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng hô lớn.
"Doanh cha, mau tránh ra!"
Doanh Tử Câm ngước mắt lên, đã nhìn thấy một quả bóng rổ đang bay thẳng về phía cô.
Cô cũng không tránh, giơ tay lên, vững vàng bắt lấy quả bóng rổ, rồi một tay ném đi.
Quả bóng rổ bay vút thành đường vòng cung trong không trung, "Bùm" một tiếng, va vào bảng rổ, chui vào lưới, rồi đập xuống đất, lăn xa tít.
"..." Các nam sinh trên sân bóng rổ đều ngây người ra.
Vãi chưởng? Cái này cũng có thể vào sao?
Cái này cách ít nhất 20 mét đó! Quả bóng ba điểm mới có 6,25 mét.
"Nhiên ca, kỹ thuật ném rổ này của Doanh cha có vẻ còn đỉnh hơn cả anh." Đám đàn em kinh hô, "Nhiên ca, vị trí bá chủ bóng rổ của anh khó mà giữ được rồi."
Giang Nhiên mặt tối sầm lại, cắn răng: "Câm miệng cho tao!"
Mấy ngày nay, hắn đã tự kỷ đến mức không muốn nói chuyện.
Ngay cả ở Đế Đô, hắn cũng chưa từng gặp qua người nào biến thái như vậy.
So với Doanh Tử Câm, mấy thiếu gia tiểu thư thừa kế ở Đế Đô kia là cái thá gì chứ.
Giang Nhiên tức giận đá một cú vào quả bóng rổ, rồi xách túi đồ đi.
**
Khi Ứng phu nhân nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát, bà vẫn không thể tin được. Con bé Phi Phi nhà bà ta vốn ngoan ngoãn như vậy, sao lại vào đồn cảnh sát được?
Ứng phu nhân hối hả đến đồn cảnh sát, hỏi thăm một chút, mới biết là do một vụ tranh chấp phỉ báng trên mạng.
Không khỏi thở phào một hơi.
Cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
"Cảnh sát, chút chuyện vặt vãnh này mà làm gì mà rắc rối thế?" Ứng phu nhân cười một cách tự phụ, mang theo một vẻ cao ngạo, "Trực tiếp bắt đối phương bồi thường cho chúng tôi là được. Tôi cũng không đòi hỏi nhiều, cho khoảng năm mươi vạn đi. Phi Phi nhà chúng tôi không thể chịu thiệt."
Lời vừa nói ra, cả phòng đều im lặng.
Vị cảnh sát phụ trách ghi lời khai đặt bút xuống, nhìn bà ta bằng một ánh mắt rất kỳ quái, giọng điệu châm chọc: "Bồi thường cho bà sao?"
Ứng phu nhân có chút ngượng ngùng, nhưng nhiều hơn là tức giận: "Tôi nói có gì sai à?"
Đề xuất Cổ Đại: Tàn Vương Chiều Chuộng Y Phi Ngạo Mạn