Mùi rượu thoang thoảng quyện cùng hương nước hoa dễ chịu xộc vào mũi, Lục Trạch Hi cúi mắt nhìn Tô Nhiên đang nằm trong vòng tay mình.
Dưới ánh đèn không quá mờ ảo, hàng mi dài của chàng trai đổ bóng lên mí mắt, gò má ửng hồng hài hòa với đôi môi đỏ mọng hơi chu ra.
Lục Trạch Hi nhướng mày: "Cậu biết tôi sao?"
Tô Nhiên không đáp lời, chỉ dụi dụi vào lòng cô, bàn tay ôm ngang eo cô siết chặt thêm.
Tự dâng mình vào lòng sao?
Lục Trạch Hi khẽ nhếch môi, quay đầu nhìn Vưu Hồng nói: "Người này, tôi muốn."
Vưu Hồng sững sờ, cười gượng nói: "Lục tổng, ngài đừng đùa với mấy chị em chúng tôi nữa. Vưu tổng vẫn đang đợi chúng tôi đưa người về đấy ạ." Vừa nói, cô ta vừa liếc mắt ra hiệu cho mấy người kia, họ lập tức hùa theo nói:
"Lục tổng, trò đùa này lớn quá rồi."
"Đúng vậy Lục tổng, tim mấy chị em chúng tôi yếu lắm."
Lục Trạch Hi lạnh nhạt liếc nhìn họ: "Tôi không đùa với các người. Người này, tôi sẽ đưa đi."
Lời vừa dứt, nụ cười trên mặt mấy người kia cứng đờ.
"Các người không nghe chủ tử của chúng tôi nói gì sao?" Lục Nhất đúng lúc đẩy mấy người đang vây quanh Lục Trạch Hi ra: "Chủ tử đã nói đưa đi là đưa đi, đừng nói nhảm nữa."
"Lục Nhất."
Lục Trạch Hi nhíu mày khẽ lắc đầu với cô, dường như không đồng tình với cách làm của cô. Thế nhưng, Lục Nhất biết, chủ tử chẳng qua chỉ là làm màu mà thôi.
"Về nói với Vưu tổng của các người, nếu cô ta có gì không hài lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tập đoàn Lục thị tìm tôi."
Nhìn Lục Trạch Hi ôm ngang eo Tô Nhiên rời đi, sắc mặt Vưu Hồng lúc đỏ lúc trắng, lúc trắng lúc đỏ, cuối cùng vẫn không dám tiến lên ngăn cản Lục Trạch Hi.
"Chị Hồng, chúng ta cứ thế để họ đưa người đi sao?"
Vưu Hồng lườm người vừa nói, bực bội đáp: "Chứ sao nữa? Tập đoàn Lục thị các người chọc vào được sao?"
"Vậy bên Vưu tổng... mấy chị em chúng ta giải thích thế nào đây?"
"...Cứ nói thật đi."
Đụng phải người của tập đoàn Lục thị, chỉ có thể coi Vưu tổng xui xẻo thôi!
***
"Lục tổng, người bên cạnh ngài sao trông quen quen vậy?" Tài xế nhìn Tô Nhiên qua gương chiếu hậu: "Hình như là một người mẫu, bìa tạp chí Khởi Điểm số trước chính là cậu ấy."
"Thật sao?"
Lục Trạch Hi nhướng mày, đánh giá Tô Nhiên đang tựa vào vai mình. Cậu ta quả thực có tố chất làm người mẫu. "Anh biết cậu ta tên gì không?"
Tài xế cười hì hì: "Ôi chao, Lục tổng, cái này thì tôi không biết rồi. Nếu ngài muốn biết, lát nữa tôi về nhà xem lại tạp chí nhé?"
"Không cần đâu."
Cô muốn cậu ta tự mình nói cho cô biết.
***
Khách sạn Đế Đô.
Đầu Tô Nhiên vừa chạm gối, cơn say ập đến như vũ bão. Trong mơ màng, hình như có ai đó đang kéo áo cậu, cậu nhíu mày, vươn tay loạn xạ cản lại.
"Đừng quậy..."
Lục Trạch Hi bật cười, rút tay về chống lên giường, nói với vẻ trêu chọc: "Không phải cậu nói sau này sẽ là bảo bối của tôi sao? Sao, hối hận rồi à?"
Tô Nhiên: "..."
...Ai đang nói vậy?
Tô Nhiên cố nén cơn đau đầu, miễn cưỡng nheo mắt, nhìn người phụ nữ đang ở ngay trước mặt. Thế nhưng, cậu còn chưa kịp nhìn rõ mặt người đó, môi đã mềm nhũn...
Lục Trạch Hi đương nhiên không muốn cho Tô Nhiên cơ hội hối hận.
"Cô... ưm..."
Tô Nhiên giãy giụa đẩy Lục Trạch Hi, cũng không biết sức lực từ đâu ra, cậu co gối, tung một đòn vào Lục Trạch Hi: "Buông tôi ra, đồ lưu manh!"
"Mẹ... kiếp..."
Lục Trạch Hi không hề phòng bị, bụng đau nhói, không kìm được buông lời tục tĩu. Lợi dụng lúc người phụ nữ chống người dậy, Tô Nhiên dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh vai Lục Trạch Hi một cái, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài, "rầm" một tiếng, cánh cửa khách sạn đóng sập lại.
Đề xuất Bí Ẩn: Tiểu Nương Tử Chẳng Biết Trồng Trọt Ra Sao