Logo
Trang Chủ Linh Thạch Tủ Truyện

Chương 43: Cô Ấy Không Giống Người Thường

Chương 43: Cô ấy không giống ai khác

Ôn Ninh im lặng gật đầu, lấy sách định đi thì chợt quay lại, trông thấy Lục Tiến Dương đã nhanh tay cởi chiếc áo sơ mi, đặt lên ghế bên cạnh, lộ ra bộ áo ba lỗ đen bên trong.

Chiếc áo ba lỗ hơi ôm sát, khoe ra bờ vai rộng, lưng thẳng, vòng eo săn chắc, đôi cánh tay có vài múi cơ nhô lên, cứng cáp và đầy sức mạnh, cả người toát ra phong thái nam tính rõ rệt.

Ôn Ninh không khỏi nuốt nước bọt, má thoáng đỏ lên.

“Anh hai, em đi trước nhé.”

Làn hơi nam tính đầy sức nóng gần như khiến cô ngạt thở, ôm chầm cuốn sách, giọng run run, nếu không đi ngay, e rằng chân cô sẽ mềm nhũn.

“Đợi đã,” Lục Tiến Dương bất chợt gọi, ánh mắt bình thản lướt nhìn cô, rồi hơi ngẩng cằm, gật đầu về phía đống đồ trên bàn, “Giúp anh thay băng nhé.”

Anh nói rất tự nhiên, Ôn Ninh thấy cũng không có lý do gì để từ chối liền gật đầu, bước vài bước về phía bàn học, đến gần anh hơn.

Cô đặt cuốn sách xuống bàn, nghiêng người đối diện Lục Tiến Dương, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay trắng nõn tháo vòng băng cũ ở cánh tay anh.

Cô đứng bên trái Lục Tiến Dương, khoảng cách giữa hai người chỉ bằng nửa cái nắm tay, thấp đầu tháo băng với nét mặt hết sức tập trung, những sợi tóc buông lơi quấn quýt lấy bờ vai và gáy anh.

Lục Tiến Dương nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm phản chiếu hình ảnh cô lúc này, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng như ngọc trai, đôi mắt đào long lanh tựa như chứa cả dải ngân hà, đầu mắt hơi nhướng lên, hàng mi dài cong vút nhẹ nháy, vô cùng quyến rũ, khiến lòng người xao xuyến. Đôi môi mềm mại hé mở, sắc đỏ như kẹo trái cây tươi mới, đầy sức hấp dẫn.

Anh ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đen láy như thắp lên ngọn lửa âm u. Khuôn mặt ấy trong những giấc mơ của anh có đủ hình dáng: dịu dàng, mềm mại, như chú thỏ rụt rè, có lúc mắt đờ đẫn, miệng hơi mở rộng, làm anh thắt chặt cổ họng, cả người căng cứng.

Ánh mắt anh ngày càng trầm xuống, cuối cùng không cưỡng lại được vuốt nhẹ lấy một lọn tóc rơi trên vai mình. Hương thơm thoảng qua nhẹ nhàng lan tỏa trong hơi thở của anh…

Ôn Ninh vẫn cúi đầu đấu tranh với cuộn băng, không hay biết gì. Đang tháo dở, đột nhiên tiếng gọi từ phía sau vọng tới:

“Anh Tiến Dương, có rảnh không?”

“Tớ muốn hỏi cậu câu này làm sao giải…”

Ở cửa phòng, Diệp Xảo mặc chiếc đầm đỏ đứng đó, tóc dài thả xuống vai, một tay ôm sách, tay kia gõ cửa nhẹ hai cái, ánh mắt chăm chú nhìn vào trong phòng.

Ngay khi cô lên tiếng, đôi mắt Tiến Dương lóe lên nét không hài lòng, lập tức nhanh chóng lấy chiếc áo khoác đặt trên tựa ghế, khoác lên người, khéo léo cài nút từ trên xuống dưới.

Diệp Xảo đã đi đến bên bàn học, đứng cạnh Ôn Ninh, nhìn qua đống sách trên bàn hỏi: “Ninh Ninh, cậu đang giúp anh hai thay băng à?”

“Ừ,” Ôn Ninh nhẹ nhàng đáp, có chút nghi ngờ cô ấy đang cố tình hỏi.

Diệp Xảo chỉ tay vào cuốn sách trên tay, nhìn Ôn Ninh ngại ngùng nói: “Ninh Ninh, tớ chỉ hỏi anh Tiến Dương chút thôi, rất nhanh, chắc không làm phiền việc thay băng của cậu đâu?”

Nói rồi tiến một bước, đứng chắn trước mặt Ôn Ninh, đặt sách lên bàn, lật đến trang cần hỏi: “Anh Tiến Dương, lần trước anh giải bài tập cho tớ, có chỗ tớ chưa hiểu, anh có thể viết lại các bước chi tiết không?”

Cô đưa cho Tiến Dương cây bút máy màu đen ánh kim lấp lánh dưới ánh đèn.

Chiếc đầm đỏ rồi cây bút máy, mặc dù Ôn Ninh đã không còn khó chịu nhưng cũng chẳng muốn tranh giành sự chú ý với Diệp Xảo, không đợi Tiến Dương trả lời, cô vòng tay ôm lấy cuốn sách đặt trên bàn, giọng điệu không chứa cảm xúc: “Cứ nói chuyện đi, em đi trước đây.”

Ra khỏi phòng, cô còn khéo léo giúp hai người đóng cửa lại.

Nghe tiếng đóng cửa, ánh mắt Tiến Dương từ từ trở nên u ám, trong lòng bất giác nóng bừng.

“Anh Tiến Dương.” Diệp Xảo gọi, đưa cây bút máy lại gần anh.

Lục Tiến Dương không nhận lấy, mà mở ngăn kéo lấy một cây bút khác, vặn nắp, viết vài hàng công thức lên trang sách.

Diệp Xảo nhìn khuôn mặt góc cạnh, điển trai, hơi nghiêng gần anh hơn một chút, váy bên dưới sắp chạm vào quần anh, cô gằn giọng nhẹ nhàng: “Anh Tiến Dương, để tớ giúp anh thay băng nhé?”

Nói xong, cô nhẹ nhàng chạm tay lên cánh tay anh để ra dấu.

Chẳng khác nào ngay lúc ngón tay chạm vào áo, Tiến Dương bật dậy bước sang một bên, rút bút máy đang cầm đóng lại rồi hất lên bàn, đôi mắt đen lạnh lùng liếc nhìn Diệp Xảo, giọng khô khan không chút tình cảm: “Tôi không thích người khác tùy tiện vào phòng tôi. Cũng không thích ai chạm vào tôi. Sau này có thắc mắc cứ hỏi tôi ở dưới nhà.”

Câu nói thẳng thừng đến mức tàn nhẫn.

Diệp Xảo sững sờ một giây, rồi cúi đầu, sợ hãi: “Xin lỗi anh Tiến Dương, tôi thấy Ninh Ninh cũng ở đây nên không nghĩ nhiều, mới vào thôi.”

Ánh mắt Tiến Dương lạnh lùng quét qua chiếc váy đỏ cô mặc, ánh nhìn sắc bén: “Cô ấy không giống.”

Cô ấy không giống ai khác.

Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, Diệp Xảo đã hiểu được ẩn ý chưa được nói ra.

Ôn Ninh khác biệt, cô ấy có thể tùy ý bước vào phòng anh, có thể chạm vào anh, có thể giúp anh băng bó, còn cô thì không.

Diệp Xảo ngơ ngác vài giây, mắt đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ trào ra: “Anh Tiến Dương, em biết Ninh Ninh xuất sắc hơn em, xinh đẹp hơn em, mọi người đều thích cô ấy… Em chỉ… chỉ muốn giống cô ấy, muốn giúp anh…”

Gương mặt cô bên ngoài yếu đuối nhưng thương cảm, nhìn Tiến Dương như đang cố gắng kiên cường, trong đầu lại không ngừng rơi lệ.

Lục Tiến Dương không chớp mắt, giọng lạnh như mặt mày: “Cô không cần lúc nào cũng đem mình so với cô ấy.”

Cô không cần lúc nào cũng so sánh, bởi vì cô không thể bằng cô ấy.

Xem qua tưởng như chẳng nói gì, chỉ dùng một chữ “lúc nào cũng” đã nói đủ.

Diệp Xảo đứng nguyên chỗ, tay nắm chặt cây bút máy đen ánh kim, nóng đến đỏ hai má, những cử chỉ nhỏ tranh giành sự yêu chiều của cô với Ôn Ninh anh đều hiểu! Cô như bị lột trần, đứng giữa thiên hạ, những suy nghĩ bí mật trong lòng bị phơi bày hết.

Chưa kịp nghe anh nói gì, cô vội vàng ôm sách trên bàn quay đi khỏi phòng.

...

Ở phía bên kia,

Ôn Ninh ngồi trước bàn học, đọc cuốn sách Lục Tiến Dương mượn cho.

Mới lật vài trang, cửa phòng bỗng mở ra, cô quay lại thì thấy Diệp Xảo mắt đỏ hoe bước vào.

Nhìn nhau một giây, Ôn Ninh chủ động tránh ánh mắt, quay lại nhìn sách.

Tâm trạng của Diệp Xảo không liên quan đến cô.

Nhìn bóng lưng lạnh lùng của Ôn Ninh, Diệp Xảo thấy một tia oán hận lóe lên trong mắt, rồi tự mình ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Ninh Ninh đang đọc sách à? Tớ lúc chuyển băng cho anh Tiến Dương bị kéo dao cắt vào ngón tay, đau lắm…”

Diệp Xảo nắm lấy ngón trỏ, vẻ mặt đầy đau đớn.

Ôn Ninh thầm nghĩ, “Cậu bị thương liên quan gì đến tớ, tớ cũng không biết cầm máu,” nhưng miệng đáp cho qua: “Dưới nhà có tủ thuốc.”

Diệp Xảo ừ một tiếng, ngồi bên cạnh, cứ muốn nói thêm gì thì Ôn Ninh không rảnh để xem, đứng dậy: “Cậu nghỉ ngơi đi, mình xuống dưới lấy nước.”

Nói rồi cầm sách, bước ra khỏi phòng.

Ôn Ninh không biết Diệp Xảo định làm gì, nhưng cô không muốn một mình ở cùng cô ta.

Cô không muốn nghe những lời nói mâu thuẫn đầy toan tính, cũng không muốn nghe Diệp Xảo khoe khoang anh Tiến Dương đối tốt với cô ấy thế nào.

Ngoại trừ tối ngủ phải chung phòng, ban ngày cô đều cố tránh mặt Diệp Xảo khi có thể.

Ở hành lang tầng hai, Ôn Ninh ôm sách đi về phía cầu thang, ngang qua phòng Lục Tiến Dương thì cửa tự mở ra, anh đứng ngay cửa phòng, phong thái chỉn chu, ánh mắt họ gặp nhau, cô nhẹ gật đầu rồi bước tiếp.

“Đi đâu đấy?” Lục Tiến Dương giơ tay kéo nhẹ cánh tay cô.

Ôn Ninh giãy giụa một chút, ậm ừ: “Xuống dưới.”

Anh ngẩng mắt, màu mắt đen sâu, giọng trầm ấm: “Anh chưa thay băng.”

Ôn Ninh ngạc nhiên ngước nhìn anh, nhớ lời Diệp Xảo, liền nói: “Chẳng phải Diệp Xảo đã thay giúp anh rồi sao?”

“Cô ta tự nói thế?” Lục Tiến Dương nhướn mày, giọng pha chút nhạo báng.

Ôn Ninh thành thật gật đầu.

Anh lạnh lùng cười khẩy, nhìn cô nghiêm túc: “Anh không bảo cô ấy thay.”

Nỗi hồi hộp chạy lên tim cô khi bị ánh mắt sâu thẳm, áp đảo nhìn chằm chằm, cô lóng ngóng cầm cuốn sách, cuối cùng lưỡng lự đáp: “Ồ.”

“Anh chưa thay băng.” Lục Tiến Dương nhấn mạnh lời vừa nói, ánh mắt đen trầm trầm nhìn cô.

Ôn Ninh trước ánh mắt sâu sắc và đầy áp lực ấy tựa như bị người ta thuần phục nên thốt ra: “Để em giúp anh nhé?”

“Vào đây.” Anh kéo cánh tay cô, chẳng dùng nhiều sức thừa sức dẫn cô vào phòng.

Cạch.

Cửa phòng đóng lại.

Lục Tiến Dương buông tay cô, đi về bàn học, vừa tháo cúc quân phục trên người, trong chớp mắt chỉ còn áo ba lỗ đen.

Làn hơi nam tính tràn ngập căn phòng.

Trước đó Ôn Ninh chưa cảm nhận, giờ cửa đóng lại chỉ còn hai người, nhìn người đàn ông cao ráo, đẹp trai với nét mặt lạnh lùng, cô bỗng thấy không gian trở nên chật hẹp, thở nặng nhọc, mặt nóng bừng.

Lục Tiến Dương như thường lệ kéo ghế ngồi xuống, nghiêng đầu, ánh mắt đen sâu thẳm dán chặt lên cô.

Dưới ánh nhìn này, Ôn Ninh bước thẳng tới lấy bông thấm cồn xanh trên bàn, nhẹ cúi người, mắt chỉ dán vào chỗ thương tích trên tay Lục Tiến Dương, nhẹ nhàng lau vết thương.

Chỗ vết thương trên tay anh chưa đến mức phải khâu nhưng cũng không nông, khoảng dài bằng ngón tay, da thịt hơi trồi lên, Ôn Ninh không hiểu sao, rõ ràng thể chất anh tốt như vậy vết thương đáng ra phải mau lành, vậy mà vẫn còn đỏ sưng, có thể bị nhiễm trùng.

Cô vừa tính hỏi có cần đi bệnh viện không thì nghe tiếng giọng trầm trầm ở bên tai:

“Sao cô đưa váy tôi tặng cho Diệp Xảo?”

“Hả?” Ôn Ninh ngước mắt, đôi mắt đào tròn xoe nhìn anh, ánh mắt anh đầy thắc mắc: “Không phải anh tặng cô ấy sao?”

Lục Tiến Dương đột ngột dừng động tác, sau đó như chợt hiểu điều gì, môi khẽ cong lạnh: “Tôi không đưa. Hôm đó tôi đến phòng cô tìm, cô không có ở đó, nên tôi để đồ lên bàn học của cô.”

Anh nói xong, Ôn Ninh hiểu ra.

Là Diệp Xảo tự lấy đi.

Không chỉ lấy đi, cô ta còn mặc mỗi ngày khoe khoang. Biết sự thật, Ôn Ninh còn thấy ngượng giùm Diệp Xảo.

Thôi kệ, đã lấy rồi, lấy về cũng chẳng mặc, cô cúi đầu lấy băng trên bàn, bình thản tiếp tục băng bó cho anh.

Đôi tay thon thả quấn một vòng quanh cánh tay khỏe khoắn của anh, đầu ngón tay không tránh khỏi chạm vào da anh, cảm giác như chạm phải tấm sắt nóng, vừa bỏng vừa cứng.

Ôn Ninh bị tê đầu ngón tay, mặt nóng rực, vội rút ra.

Lục Tiến Dương chỉ cảm thấy cánh tay như được vuốt ve bằng lông vũ, nhẹ nhàng, run rẩy lan tỏa từ tay đến trái tim, ánh mắt anh nhìn lên, dừng lại đúng chỗ sóng núi uốn lượn bên ngực cô, hơi thở đột nhiên nặng nề hơn.

Đến khi cuộn băng quấn xong, Ôn Ninh một tay giữ băng, tay kia với kéo trên bàn.

Kéo đặt hơi xa, cô rướn người cũng chưa với tới, bước thêm một bước, muốn tiến lại gần, nào ngờ quên chân dưới có đôi chân dài của Lục Tiến Dương chưa biết đặt đâu cho ổn, cô vấp vào chân anh, cả người không kịp phản ứng ngã về phía trước.

“Cẩn thận.” Anh đột ngột tỉnh táo, không nghĩ nhiều, lớn tay ôm lấy eo cô, kéo cô về phía mình. Ôn Ninh ngã vào lòng anh, anh đứng còn cô ngồi, lúc cô ngã vào, nơi mềm mại nhất vừa khớp với mặt anh, đôi tay vô thức ôm chặt cổ anh dài mạnh mẽ, cằm chạm thẳng lên đầu anh.

Một làn hương dịu nhẹ lan tỏa, sống mũi cao thẳng nhấn vào sự mềm mại, dịu dàng đến kinh ngạc, khiến khí huyết sục sôi, toàn thân cơ bắp căng cứng, tim đập thình thịch, tĩnh mạch cổ nổi lên.

Hình ảnh trong giấc mơ trùng khớp với hiện thực, cùng mùi hương, cùng sự mềm mại.

Mấy giây trôi qua mới nhận ra, Ôn Ninh là người bật dậy trước, mặt trắng như ngọc bừng đỏ, đôi mắt long lanh, nói giọng ngọt ngào: “Đau quá~”

Anh cứng như đá, va chạm một cái là đau đủ nơi.

Ngay cả từng sợi tóc cũng cứng ngắc, khiến cằm cô bị đau.

Nghe cô kêu đau, ánh mắt Lục Tiến Dương trở nên tối lại, giọng trầm ấm pha khàn khàn: “Đau chỗ nào? Để anh xem.”

Ôn Ninh đau toàn thân, nhất là chỗ mềm mại nhất.

Nhưng nhìn vào ánh mắt sâu thẳm kia, cô lúng túng chỉ về phía cằm: “Chỗ này đau.”

Lục Tiến Dương ngước nhìn, thấy vài vết hằn đỏ mảnh như sợi dây trên cằm trắng nõn của cô, có thể do tóc anh làm trầy, anh vô thức vuốt tóc từ trước ra sau, quả thật tóc hơi cứng, nhưng cô quá mỏng manh, chỉ một sợi tóc cũng có thể làm hằn vết.

Anh mở ngăn bàn lấy ra một hộp tròn, trên hộp có chữ viết cong queo như tiếng Nga, Ôn Ninh tò mò: “Cái này là gì vậy?”

...

Đề xuất Cổ Đại: Ngoan Ngoan
BÌNH LUẬN